Sáng nay tình cờ mình tìm được vài bài thơ hay và vui post lên cho các bạn xem ,các bố Hải phòng không biết đã dậy chưa

CÁI QUẦN LÓT

Cuối cùng thì anh phải bỏ nó vào thùng rác

Nó đi theo anh cũng đã cả hơn mười năm

Nó là cái quần lót cuối cùng trong số những cái em mua cho anh trước khi em bỏ đi

Bây giờ thì nó đã thê thảm lắm

Anh thì làm gì biết vá may, khi vào canh cửi, khi ra thêu thùa

Ðơm cái nút áo còn vụng thiu vụng thối

Mà nó nào phải là cái áo để anh đem bỏ cành hoa sen

Ðể may ra một "chị" nào thương tình mang về khâu chỗ sứt chỉ, rồi từ đó dẫn đến cả chục chuyện khác

Cái quần lót chẳng đẹp đẽ gì

Anh, dẫu can đảm và liều lĩnh lắm, cũng chẳng bao giờ dám mặc nó ra đến ngoài cửa

Nhưng nó đi theo anh được đến cả mười năm

Cùng với cả gần hai chục chiếc quần khác để thay đổi nên nó mới còn "sống" được đến ngày hôm nay

Mặc dù nó đã rách tệ hại

Mỗi lần mặc nó là anh lại nhớ em

Nhớ em ngồi gấp nó sau những lần giặt giũ

Trước khi gấp nó, lại còn cẩn thận lộn trong ra ngoài

Như những chiếc áo lót và những chiếc bít tất

Anh thì cứ để trong máy sấy lôi ra mặc dần

Khi hết quần áo trong máy sấy thì đem những thứ mới giặt chưa sấy bỏ sang

Vậy mà nó cũng ở với anh hơn mười năm

Từ miền đông sang miền tây

Sau khi quen biết thêm vài ba người khác

Nhưng cũng may, chẳng ai thèm hỏi nó của "đứa nào" cho anh như những chiếc ca vát, những chiếc sơ mi em mua cho anh.

Nó im lìm và âm thầm nên không bị xúc phạm, chê bai như những cái ca vát, hay những cái sơ mi khi những "đứa ấy" biết đó là những thứ em mua cho anh

Vì trong bóng tối lờ mờ, họ chẳng bao giờ trông thấy nó

Anh phải quăng nó đi

Không thể bỏ vào bao rác chờ xe của Salvation Army hay Purple Heart đến lấy đi

Anh không muốn nó ôm lấy một ông homeless nào

Dẫu sao thì anh cũng phải tôn trọng em một chút

Mặc dù em cũng sẽ chẳng bao giờ biết điều đó

Không, thật đấy, anh không còn yêu em nữa, cũng như em cũng không còn yêu anh nữa, nhưng anh vẫn còn tôn trọng em

Nên anh quăng cái quần lót cũ vào thùng rác.