Kết quả 1 đến 10 của 25
Chủ đề: Dũng Khí
-
24-03-2013, 03:57 AM #1
Dũng Khí
Thân tặng ông Gió mong ông giữ gìn sức khỏe ,gió máy dễ chữa chứ gió trăng thì thật khốn đốn
Một tích xưa kể rằng Tần Thủy Hoàng muốn chiếm Anh Lăng nhưng không muốn đánh mà dùng kế, sai người đến bảo An Lăng quân:
- Vua ta muốn đem 500 dặm đất để đổi lấy đất An Lăng là 50 dặm, mong ngài hãy bằng lòng.
An Lăng quân không chịu và nói:
- Cảm ơn nhà vua đã gia ân. Đất tôi dù có 50 dặm nhưng vẫn là đất của tổ tiên để lại, không thể vâng mệnh.
Vua Tần nổi giận, sửa soạn cất quân đi đánh. Bấy giờ có một người áo vải già nua tên là Đường Thư vào xin An Lăng quân để đi sứ sang thuyết vua Tần. Vua Tần nói:
- An Lăng quân khinh ta chăng mà không chịu đổi 50 dặm để lấy mảnh đất rộng gấp mười? Cỡ như Hàn, Ngụy ta còn diệt huống gì đất An Lăng? Đường Thư nói:
- Không phải! An Lăng quân nhận đất của Tiên vương nên phải giữ, dẫu nhà vua đem ngàn dặm cũng không đổi chứ đừng nói 500 dặm.
Vua Tần nổi giận trợn mắt hỏi Đường Thư:
- Tên già ngu ngốc kia, ngươi có biết thiên tử giận thì sao không?
- Thì sao?
- Thiên tử mà giận một cái thì thây phơi trăm vạn, máu loang ngàn dặm.
Đường Thư ôn hòa hỏi lại:
- Đại vương có biết hạng áo vải nổi giận thì sao không?
Vua Tần lồng lộn lên đáp:
- Tụi áo vải mà giận thì chỉ lột mão, cởi dép, dập đầu mà lạy!
Đường Thư nhếch mép cười:
- Cũng có thật! Nhưng đó chỉ là bọn thất phu. Chứ kẻ sĩ giận thì khác. Lúc Chuyên Chư đâm Vương Liễu thì sao chổi lấn át mặt trăng; lúc Nhiếp Chính đâm Hiệp Lũy thì cầu vồng trắng vắt ngang qua mặt trời; lúc Yếu Ly đâm Khánh Kỵ thì chim ưng xanh đá nhau trên điện. Ba vị đó đều kẻ sĩ áo vải, lòng nén uất nên trời mới hiện lộ những điềm như vậy. Nay sắp có thêm tôi nữa là bốn. Kẻ sĩ mà nổi giận thì thây nằm hai cái, máu loang năm bước, thiên hạ để tang, tức như hôm nay.
Nói rồi tuốt gươm đứng lên. Vua Tần sợ quá nhũn người quỳ xuống tạ lỗi:
- Thôi, thôi! Mời tiên sinh ngồi! Làm gì đến nỗi như vậy! Quả nhân hiểu rồi. Hàn, Ngụy bị diệt mà An Lăng quân chỉ có 50 dặm đất mà vẫn giữ được chính là nhờ có tiên sinh đó!
Khái niệm của Khổng Tử về ba đức tính cơ bản của con người, “Nhân thì không lo, Trí thì không nghi ngờ, Dũng thì không sợ” (Quân tử đạo hữu tam: nhân giả bất ưu, trí giả bất hoặc, dũng giả bất cụ).
Thế nhưng trong ba phạm trù trên, cái nào quan trọng hơn và cần thiết hơn hay có giá trị tương đương? Ở đây rõ ràng, thiếu một trong ba đặc tính Nhân, Trí, Dũng chúng ta đều phải thừa nhận rằng đó không phải là một người quân tử. Cả ba đặc tính đó là điều kiện cần và đủ của một một đấng trượng phu đúng cách.
Nhân- nếu đòi hỏi triệt để phải có trí, sự có mặt cả hai đặc tính này giúp người đó tìm ra được cách giúp đỡ người khác một cách hữu hiệu, thiết thực nhất. Nếu có thêm có dũng (gan dạ, kiên trì thực hiện ý định giúp người) thì họ sẽ giúp người đó đến cùng. Nếu chỉ có Nhân thì thường con người dễ bị ủy mị, bị tình cảm chi phối mà thiếu sự phán xét của lý trí.
Nếu một cá nhân nào có chỉ có Dũng, gần như mọi thứ cao đẹp đều bị dẹp bỏ. Dũng khi đó trở thành thứ tính cách ngang tàng, liều mạng, đôi khi là một kẻ gàn bướng, cố chấp, nó trái ngược hoàn toàn với phong thái của người nho nhã, trượng phu. Nói không ngoa, Dũng chỉ có giá trị đạo đức khi phục tùng Trí và Nhân. Dũng là cái nền để Nhân và Trí được bộc lộ, là điểm tựa cho Nhân và Trí toả sáng.
Tuy nhiên, nếu có cả hai phẩm chất Nhân và Trí mà không có Dũng thì sao? Chỉ có Nhân mà không có Dũng là kẻ nhu nhược yếu hèn, ủy mị, chỉ có Trí mà không Dũng là kẻ khôn lỏi, lọc lừa, dùng trí khôn và kiến thức của mình chỉ nhằm mục đích vụ lợi, luôn đặt lợi ích của bản thân lên trên hết, kẻ chỉ có trí mà vô dũng giống như một loại tắc kè hoa, a dua theo kẻ mạnh, dù biết kẻ mạnh sai trái; khiếp sợ, bạc nhược trước cường quyền bạo lực, dễ đánh mất mình. Nếu kẻ đó lại thiếu thêm chữ Nhân thì đây thực sự là mối nguy hiểm, là thảm họa cho nhiều người.(st)Lần sửa cuối bởi Lâm Đệ, ngày 24-03-2013 lúc 04:16 AM.
-
24-03-2013, 12:53 PM #2
Nhờ mod xóa dùm cái quảng cáo ở trên nha. Thanks
*****
Bài chia sẻ của bác Lâm làm tôi nhớ đến cái Dũng của những con người sống và chết cho cái lý tưởng của mình. Dù thiên hạ có trù dập, ta vẫn không thay lòng. Thà sống vinh còn hơn chết nhục.
Cái Dũng của thánh hiền là cái Dũng nhìn xa thấy rộng, quyết tâm theo đuổi mộng tưởng của mình đến cùng. Dù khó khăn gian nan vẫn không sờn lòng.
Không biết bà con còn nhớ tới bà Rosa Parks, người da đen đầu tiên cương quyết không nhường ghế cho người da trắng trên xe bus không nhỉ? Câu chuyện của bà Rosa đã dấy lên phong trào đấu tranh chống phân biệt chủng tộc. Vừa rồi Tổng Thống Obama có tuyên dương và đúc tượng cho bà đó. Đó là cái Dũng của người đấu tranh có lý tưởng. Họ sống và chết cho cái lý tưởng đó. Đó là cái Dũng đáng phục.
Không thể không nhắc tới câu nói bất hủ và trứ danh của Trần Bình Trọng khi bị giặc Nguyên bắt. Khi hỏi có muốn làm vương đất Bắc hay không. Trần Bình Trọng giõng dạc trả lời: " Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc. Ta đã bị bắt thì có một chết mà thôi, can gì mà phải hỏi lôi thôi."
Đó là những cái Dũng có giá trị. Họ chết cho cái niềm tự hào và yêu nước. Cái Dũng đó thật đáng khen. Giá ai cũng có cái Dũng đó thì quý lắm thay.Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
24-03-2013, 04:36 PM #3
-
24-03-2013, 10:59 PM #4
@Gió -- đụng hàng quá nhe !!
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
25-03-2013, 09:08 AM #5
Không biết ông nào có dũng khí chứ tôi thấy ông Gió nhà ta đang xanh lét kìa. Chúc mừng ông có áo mới!
Ông Gió kia thì lúc đen lúc đỏ. Đúng thật là "gió trăng".
Bận lòng chi nắm bắt
-
25-03-2013, 11:57 AM #6
Bác D nói chuyện dí dỏm quá
. Ông Gió đang xanh lét, nhưng không bị thiếu máu là được rồi...hihihi. Chọc bác Gió tí cho vui. Chúc mừng bác Gió có áo mới!
Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
25-03-2013, 10:31 PM #7Khái niệm của Khổng Tử về ba đức tính cơ bản của con người, “Nhân thì không lo, Trí thì không nghi ngờ, Dũng thì không sợ” (Quân tử đạo hữu tam: nhân giả bất ưu, trí giả bất hoặc, dũng giả bất cụ).Đó là những cái Dũng có giá trị. Họ chết cho cái niềm tự hào và yêu nước. Cái Dũng đó thật đáng khen. Giá ai cũng có cái Dũng đó thì quý lắm thay.
Cái giá trị đích thực của triết lý Khổng Mạnh thì muôn đời bất hủ, nếu có chưa hợp chỉ là thời buổi di dịch khác nhau thôi. Những bậc nhân tài có hùng tâm đạt đạo rất đáng kính trọng, tôn vinh !
"Quân tử đạo hữu tam" càng quý lại càng khó thấu triệt, hời hợt tuốt cả thì không hay hớm gì, mà bất túc mắc phải chút đỉnh thì gọi là "gàn". Trong đời sống đầy rẫy những bon chen thì cái ngữ gàn ấy không nghèo kiết xác đã là may, chứ nói gì tới sự quý hóa !.
-
25-03-2013, 11:42 PM #8Những bậc nhân tài có hùng tâm đạt đạo rất đáng kính trọng, tôn vinh !
Khi Đức Phật còn đang ở trong nhân địa–có nghĩa là khi đang còn tu đạo, trước khi thành Phật–ngài gặp con quỷ dạ-xoa, nó nói:
Chư hành vô thường
Thị sanh diệt pháp.
(Các hành vô thường
Là pháp sinh diệt)
Nó chỉ nói chừng đó rồi ngừng. Đức Phật nhận ra đó là Phật pháp nên cầu khẩn, “Thưa Dạ-xoa, ngài vừa đọc bài kệ đúng với Phật pháp, nhưng ngài chỉ đọc có một dòng, còn một dòng nữa. Xin ngài cho tôi được nghe tiếp?”
Dạ-xoa nói, “Ông muốn nghe kệ. Nhưng đến lúc ta đói. Lâu nay chưa có gì để ăn. Ta rất muốn đọc bài kệ cho ông, nhưng chẳng còn chút sức lực nào để đọc.” Đức Phật liền hỏi, “Ngài muốn ăn thứ gì? Tôi sẽ mang đến ngay.”
Quỷ dạ-xoa đáp, “Ông không thể kiếm ra đồ cho ta ăn được đâu.”
Đức Phật hỏi, “Sao không?”
“Vì ta ăn thịt người, mà quanh đây chẳng có ai. Mà dù có người ở đây, ông cũng đâu có quyền đem họ đến cho ta ăn.”
Đức Phật nói, “À! Chỉ là như vậy, Được rồi, hãy nói pháp cho tôi nghe đi, tôi sẽ để cho ngài ăn thịt. Ngài có thể ăn thịt thân tôi.”
Quỷ dạ-xoa hỏi, “Ông có thể từ bỏ thân mạng mình?”
Đức Phật đáp, “Vì Phật pháp, tôi có thể quên thân mình. Dĩ nhiên, tôi có thể xả bỏ thân mạng. Ngài hãy nói câu kệ ấy đi. Khi ngài nói xong, ngài có thể ăn thịt tôi.”
Quỷ dạ-xoa nheo mắt lại. Hỏi, “Ông có lừa tôi không? Sau khi tôi nói kệ xong, ông không được đổi ý, phải giao thân mạng cho tôi ăn thịt.”
Đức Phật nói, “Tất nhiên rồi! Đừng lo. Sau khi ngài nói kệ xong, khi tôi đã thuộc lòng rồi, tôi sẽ giao thân mạng cho ngài.”
Rồi quỷ dạ-xoa nói hai câu kệ tiếp theo:
Sinh diệt diệt dĩ
Tỉch diệt vi lạc
(Sinh diệt hết rồi
Tịch diệt là vui.)
Rồi quỷ dạ-xoa nói, “Tôi nói xong rồi đó. Hãy đến đây cho ta ăn thịt.”
Đức Phật nói, “Đợi một lát. Đừng ăn tôi vội.”
Quỷ dạ-xoa nói, “Sao? Ta biết ông nuốt lời hứa. Nhưng không thể như vậy được. Ta phải đối xử mất lịch sự với ông mất.”
Đức Phật nói, “Tôi không nuốt lời hứa. Hãy đợi khi tôi viết xong bài kệ này đã, rồi ông có thể ăn thịt tôi. Để khi tôi có mất mạng rồi, thì vẫn còn lưu lại Phật pháp cho người sau nương nhờ đó mà tu học. Thế xin ngài hãy đợi một lát.”
“Tốt!” quỷ dạ-xoa nói, “Hãy viết đi!”
Đức Phật khắc các dòng kệ nầy lên vỏ của thân cây.
Ngay khi quỷ dạ-xoa thấy Đức Phật vừa khắc xong, liền hỏi, “Nào bây giờ tôi có thể ăn thịt ông được rồi chứ?”
“Đợi thêm một lát nữa,” Đức Phật nói.
“Ông đã khắc bài kệ lên cây rồi, mọi người có thể đọc được. Ông còn nmuốn gì nữa? Còn bắt tôi đợi ông làm gì nữa?”
Đức Phật đáp, “Tôi nghĩ rằng bài kệ khắc trên vỏ cây không tồn tại lâu, Xin đợi một chút để tôi khắc lên đá, nó sẽ tồn tại lâu hơn. Rồi ông hãy ăn.”
Quỷ dạ-xoa nói, “Được rồi, ông viện thật nhiều lý do. Chỉ muốn trì hoãn đó thôi. Cứ làm đi.”
Đức Phật tìm một tảng đá và khắc bài kệ lên. Rồi mời dạ-xoa, “Tôi đã xong việc, ngài có thể sử dụng thân mạng tôi.”
Quỷ dạ-xoa nói, “Thực chứ? Ông thực sự để tôi ăn thịt ông đấy chứ?” Rồi dạ-xoa há miệng ra như để ăn, nhưng đột nhiên bay vào hư không và biến lên trời. Đó thực ra là thiện thần được phái đến để trắc nghiệm Đức Phật để xem lòng thành đối với giáo pháp của ngài. Và Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đã chứng tỏ tâm thành của mình. Ngài thực sự không tiếc thân mạng mình để tìm cầu giáo pháp. Ngài đã hy sinh thân mạng mình để duy trì Phật pháp. Trong đời quá khứ, Đức Phật đã từng từ bỏ thân mình vì nửa bài kệ.Bận lòng chi nắm bắt
-
26-03-2013, 04:00 AM #9
Lựa lúc người ta đang say mê kỳ đạo, đo lường cái thâm sâu của Kramnik, ngợi khen cái dũng cãm an nhiên tự tại của Carlsen, mà mấy ông bài cái này ra ghẹo tui. Thật là !!
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
26-03-2013, 10:53 AM #10
Mới về ăn cơm xong check mail, thấy có mail của bác Kt. Bác ấy cho biết công việc khá bận, đi làm về bà xã giao cho "cục cưng" luôn. Thế là ôm xô...hihi. Thế là bận ca sáng, lẫn ca tối
.
Bác ấy dạo này vẫn khỏe, và có gởi lời hỏi thăm các bác đó. Bác ấy sẽ cố gắng tranh thủ vào đây chơi với bà con.Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
Dũng Khí
Đánh dấu