Kết quả 11 đến 12 của 12
Chủ đề: Tuổi thần tiên
Hybrid View
-
25-08-2013, 03:47 AM #1
Chính tôi cũng không hiểu sao vài hôm trước cứ sắp đến giờ rời sở thì mình thấy nôn nôn làm sao ấy, như đang mệt mỏi mà sắp được một ly cà phê ngon vậy. Một mạch mình chạy về nhà, lập tức đi tìm con bé và rủ nó ra sau nhà tiếp tục cái project mà tôi và nó đang làm gần xong. Tôi và nó đang làm một con diều giấy, một project cho trẻ con, nó thích lắm nhưng tôi lại chính là người mê trò này. Con diều nhỏ xíu, sườn diều được làm bằng chân nhang, keo dán được làm bằng cơm nguội. Mẹ con bé nhìn thấy lắc đầu "ông này làm con diều xấu ỉn, tội nghiệp con bé chờ hết mấy ngày, con diều này mà bay được mới là chuyện lạ" hehe thì ra vợ mình không hiểu mình như mình tưởng, tôi làm con diều này cho tôi chứ có phải cho con bé đâu.
Có những niềm vui không phải do đạt được cái mục đích cuối cùng, mà nó chính là cái quá trình mình tìm cái niềm vui ấy. Đơn giản thế mà vợ tôi không hiểu, cơn diều có bay được hay không không quan trọng, cái quang trọng là mình nhìn thấy cặp mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên của con bé khi nó thấy cơm nguội, ngoài việc dùng mum mum ra còn được dùng làm diều!
Có những niềm vui đơn giản, rẻ tiền, free... nhan nhản trước mắt mình hằng ngày, nhưng mình cứ mãi đi tìm nó đâu đâu, lý do là vì nó... đơn giản. Con người hay xem thường những thứ "nho nhỏ" mình đã và đang có và quên rằng các thứ ấy không nhỏ như mình tưởng. Mình có trên đôi vai một khối óc, nó là một vũ trụ huyền bí, nó cho ta có khả năng thưởng thức một nhạc khúc, một bức tranh, hay một cảnh có nắng chiều và một con diều nho nhỏ đang bay... con diều ấy có thể cho mình được bay cùng nó, bay về những kỷ niệm đẹp xa xôi thời thơ ấu kia mà.
Ngồi nhìn ra khung cửa, có chút nắng vàng, có gió hiu hiu, chỉ thiếu có mỗi con diều. Nhưng không sao, mình có một món quà rất quí, đó là một khối óc có khả năng tô điểm cho mọi thứ được tươi đẹp hơn. Chỉ cần nhắm mắt lại, mỉm cười. À con diều đang bay kia rồi, nhỏ xíu, xấu ỉn, nhưng nó lại làm cho cảnh đã đẹp lại càng đẹp hơn.
Xin phép các bác, đến lúc tôi phải bay rồi
-
25-08-2013, 01:22 PM #2
Tuổi thần tiên , với những ước mơ tưởng chừng rất đơn giản như tôi đã từng. Ngày ấy, cứ vào giờ đi học, tôi đi bộ từ đường Lam Sơn, ngang qua trường Quốc Hoc, Đồng Khánh, rồi cầu Mới. Đang nhìn xuống giòng sông Hương miên man thì xém chút nữa tôi đã đâm thẳng vào 1 cô gái đi ngược chiều. Tôi phát hiện 1 đôi xan-đan cách không xa tôi mấy. Ngước nhìn lên thì em đã cho tôi 1 nụ cười thật tươi. Như thầm nói rằng dưới sông có gì mà anh nhìn chăm vậy. Tôi chỉ kịp nói xin lổi em và bẻn lẻn đi tiếp. Đi thêm chừng 20 bước thì tôi dừng lại và quay đầu nhìn lui, thì kìa em cũng đứng lại trên kia để nhìn về hướng tôi. Tôi chỉ kịp vẫy tay mấy cái và tiếp tục đi học. Năm ấy tôi hoc lớp 8 trường Hàm Nghi và em thì đang lớp 6 trường Đồng Khánh. Điều ngẩu nhiên là mẹ của tôi và mẹ của em làm chung cơ quan, tôi cung đã đi cùng mẹ tôi đi thâm gia đình em nhưng ngày ấy tôi thường đứng coi bố em chơi cờ tướng. Sau lần gặp nhau trên cầu ấy, là cứ mỗi ngày đi học tôi lại được gặp em và trao nhau nụ cười. Mùa hè năm ấy đến mau quá. Tôi không còn đi ngang cầu nữa. Và năm sau thì tôi phải theo gia đình chuyển về trương Phan Châu Trinh Đà Nẵng. Ngày cuối cùng tôi theo mẹ thăm gia đình em cũng được gặp em, nhưng chỉ có nói được lời chia tay qua ánh mắt.
Cho đến tận hôm nay thì bóng hình em vẫn còn phảng phất đâu đó trong tâm tưởng của tôi. Chúc em hạnh phúc và sức khỏe nhé.Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
Tuổi thần tiên
Đánh dấu