Chính tôi cũng không hiểu sao vài hôm trước cứ sắp đến giờ rời sở thì mình thấy nôn nôn làm sao ấy, như đang mệt mỏi mà sắp được một ly cà phê ngon vậy. Một mạch mình chạy về nhà, lập tức đi tìm con bé và rủ nó ra sau nhà tiếp tục cái project mà tôi và nó đang làm gần xong. Tôi và nó đang làm một con diều giấy, một project cho trẻ con, nó thích lắm nhưng tôi lại chính là người mê trò này. Con diều nhỏ xíu, sườn diều được làm bằng chân nhang, keo dán được làm bằng cơm nguội. Mẹ con bé nhìn thấy lắc đầu "ông này làm con diều xấu ỉn, tội nghiệp con bé chờ hết mấy ngày, con diều này mà bay được mới là chuyện lạ" hehe thì ra vợ mình không hiểu mình như mình tưởng, tôi làm con diều này cho tôi chứ có phải cho con bé đâu.

Có những niềm vui không phải do đạt được cái mục đích cuối cùng, mà nó chính là cái quá trình mình tìm cái niềm vui ấy. Đơn giản thế mà vợ tôi không hiểu, cơn diều có bay được hay không không quan trọng, cái quang trọng là mình nhìn thấy cặp mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên của con bé khi nó thấy cơm nguội, ngoài việc dùng mum mum ra còn được dùng làm diều!

Có những niềm vui đơn giản, rẻ tiền, free... nhan nhản trước mắt mình hằng ngày, nhưng mình cứ mãi đi tìm nó đâu đâu, lý do là vì nó... đơn giản. Con người hay xem thường những thứ "nho nhỏ" mình đã và đang có và quên rằng các thứ ấy không nhỏ như mình tưởng. Mình có trên đôi vai một khối óc, nó là một vũ trụ huyền bí, nó cho ta có khả năng thưởng thức một nhạc khúc, một bức tranh, hay một cảnh có nắng chiều và một con diều nho nhỏ đang bay... con diều ấy có thể cho mình được bay cùng nó, bay về những kỷ niệm đẹp xa xôi thời thơ ấu kia mà.

Ngồi nhìn ra khung cửa, có chút nắng vàng, có gió hiu hiu, chỉ thiếu có mỗi con diều. Nhưng không sao, mình có một món quà rất quí, đó là một khối óc có khả năng tô điểm cho mọi thứ được tươi đẹp hơn. Chỉ cần nhắm mắt lại, mỉm cười. À con diều đang bay kia rồi, nhỏ xíu, xấu ỉn, nhưng nó lại làm cho cảnh đã đẹp lại càng đẹp hơn.

Xin phép các bác, đến lúc tôi phải bay rồi