Kết quả 1 đến 10 của 217
Chủ đề: Hồ Vinh Hoa tượng kỳ nhân sinh
Threaded View
-
25-04-2011, 03:26 PM #11
Hồi 3: Nơi sới cờ kết bạn vong niên
-Tiếp theo-
“Ý kiến của ông chủ Quách rất hay, vừa phê bình tôi, lại vừa tán dương tiểu Hồ, tôi rất đồng ý, thằng bé này thật không tồi, quả là đáng giá để tôi học tập. Ông xem nó thắng tôi mà chẳng có chút nào tự kiêu”
“Ai da, các bác các chú đừng khen cháu quá như thế, nói thật ra thì cháu cũng mới chỉ là đứa trẻ mới nhập môn cờ thôi, không nên nói trình độ cháu cao được. Cháu tìm người chơi cờ là để nâng cao kỳ nghệ của mình, học tập chỗ mạnh của người khác. Cháu còn muốn bái sư. Kỳ hữu cháu tiếp xúc còn rất ít, kinh nghiệm thực chiến vẫn chưa đủ. Cháu ở đây chơi cờ cùng các chú, các bác thắng vài ván cờ, luôn cảm thấy là ăn may, chẳng qua người khác chơi không tốt nên cháu mới thắng thôi. Nếu người khác đánh tốt hơn, có lẽ cháu đã thua rồi. Ván vừa rồi cháu chơi cùng Vương thúc thúc, sử dụng nghịch pháo, cũng chỉ là thử thôi, cháu chỉ sợ cách chơi đó không tốt cho lắm, chỉ là Vương thúc thúc đối phó không tốt thôi. Cho nên cách chơi của cháu có tốt hay không? Còn phải đợi cao thủ chỉ giáo, còn nói cháu thắng mà không tự kiêu, không phải vì cháu khiêm tốn mà là vì cách đi cháu, cháu không biết có tốt hay không thôi, cho nên các bác các chú đừng học cháu. Cháu chỉ mong được các bác các chú giới thiệu cho cao thủ để học hỏi, cháu sẽ cảm ơn vạn phần” tiểu Hồ nói rất thành thực, trong lòng nghĩ thế nào thì nói ra thế ấy.
Ông chủ Quách và họ Chu cùng vỗ tay khích lệ tiểu Hồ, mọi người cũng thế. Sau đó, họ Chu nói: “tiểu bằng hữu, cậu nói hay lắm, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một danh thủ, không biết có được không?”
“Như thế tốt quá, cảm ơn thúc thúc ạ” tiểu Hồ đột nhiên hưng phấn nói
Ông chủ Quách nói: “người này họ Chu, tên gọi Chu Hàn Chương. Cậu gọi Chu thúc thúc là được rồi”.
“Được ạ, được ạ” tiểu Hồ nói rồi đứng lên, hướng về phía họ Chu thi lễ, rồi nói lớn: “Cảm ơn Chu thúc thúc, khi nào thúc có thể đưa cháu đi bái kiến người ta ạ?”.
“Hôm nay không kịp rồi, bình thường cậu còn phải đi học, vậy thì đợi tới chủ nhật tuần sau thôi”
“Vậy quá tốt ạ, cháu làm sao để có thể liên lạc được với chú ạ”
Chu Hàn Chương nghĩ một lúc rồi nói: “bố mẹ cậu có đồng ý cho cậu chơi cờ không?”
“Có ạ, đặc biệt là bố luôn khích lệ cháu chơi cờ, ban đầu mẹ không đồng ý, nhưng bây giờ mẹ đã đồng ý rồi” tiểu Hồ nhanh nhảu trả lời “Mẹ nói, chỉ cần không để ảnh hưởng tới chuyện học hành, thì chơi cờ không sao ạ, với lại mẹ còn bảo chơi cờ tốt cho phát triển trí lực”
“Vậy tốt rồi, như vậy đi, để đỡ cho tôi khỏi phải tới nhà tìm cậu và cậu cũng khỏi phải đi tìm tôi, chúng ta cứ hẹn nhau chiều chủ nhật mỗi tuần tới chỗ ông chủ Quách đây, rồi từ đây chúng ta tới nhà vị danh thủ kia, có được không?”
“Được ạ, cháu nhất định sẽ tới”
“Mọi người chơi cờ đi, tôi muốn xem cách đi của thằng bé” Chu Hàn Chương vì để đưa tiểu Hồ đi gặp người danh thủ kia, nên muốn hiểu thêm về trình độ của tiểu Hồ.
Đối thủ của tiểu Hồ vẫn đi pháo 2 bình 5. Tiểu Hồ liền đáp trả bằng nước pháo 2 bình 5.
Mọi người xung quanh nhao nhao: “vẫn là cách đi của ván trước”
Họ Vương cười nói với tiểu Hồ: “cậu vẫn muốn dùng cách thức cũ thắng tôi sao?”
“Không nhất định như thế ạ, biến hóa của cờ rất nhiều, một hai nước đầu giống nhau, các nước sau chắc gì đã giống”
“Tôi vẫn muốn cậu dùng những nước cũ, như thế tôi có thể từ từ nghĩ ra cách đối phó, cậu bảo ván trước tôi chơi không tốt, tôi muốn được chỉ giáo”
“Đúng vậy, chơi cờ nên như vậy mới có thể nâng cao”
Nước thứ 2 của họ Vương vẫn là mã 2 tiến 3, nhưng tiểu Hồ đã biến đổi nước đi thành mã 8 tiến 9
“A, vì sao cậu thay đổi nước đi” họ Vương hỏi
“Cháu muốn thay đổi, không nên dùng cách cũ” tiểu Hồ muốn một ván dùng tiểu liệt thủ pháo, một ván dùng đại liệt thủ pháo.
“Cậu thật quỷ quái, tôi sẽ cẩn thận đối phó” họ Vương nói rồi đi xe 1 bình 2, vẫn là cách đi của ván trước.
Tiểu Hồ lại thay đổi, đổi thành xe 9 bình 8, ván trước là mã 8 tiến 7.Nước sau họ Vương đành phải thay đổi, hai bên đi được 6,7 nước thì hình thành đại liệt thủ pháo cục. Họ Vương càng đi càng lạc nước, trong lòng bắt đầu lo lắng, có chút không giữ được bình tĩnh, đang tiên thủ bỗng trở thành hậu thủ, mất quyền chủ động, chỉ khoảng ngoài hai mươi nước đã phải buông cờ nhận thua.
“Tiểu tướng lợi hại lắm, tôi đánh không lại”
Chu Hàn Chương nói với họ Vương: ‘xem ra, ông quả thật không phải là đối thủ của nó, nó đánh bài bản còn ông đi linh tinh”
“Đúng vậy, tôi vốn cho rằng mình là cao thủ, không ngờ rằng bị thằng bé này kích bại liên tục” lúc này họ Vương mới thực sự tâm phục, khẩu phục.
Tiểu Hồ hì hì nói: “Vương thúc thúc chơi cờ có chút nôn nóng, không bình tĩnh được, thật ra nếu thúc cẩn thận suy nghĩ, có thể sẽ đánh tốt hơn, những nước đi của cháu, nếu gặp cao thủ, chắc đã bị đã bại từ lâu”.
“Nói vậy, cậu vẫn chưa phải là cao thủ sao?” họ Vương hỏi
“Đương nhiên ạ, làm sao cháu có thể là cao thủ được, cháu chỉ vừa mới nhập môn thôi, cho nên cháu rất muốn được bái sư”
Họ Vương liên tục gật đầu nói: “nghe cậu nói như vậy, tôi thật sự hổ thẹn. Tuổi tôi đã lớn như vậy, kỳ nghệ và cách nghĩ còn kém xa cậu. Có lẽ, sau này cậu sẽ trở thành nhất đại quốc thủ đấy”
“Vương thúc thúc, thúc quá khen rồi, nhưng cháu sẽ nhớ lời khích lệ của thúc, về sau cháu sẽ nỗ lực hơn để không phụ lòng thúc”
Ông chủ Quách và Chu Hàn Chương vừa gật đầu, vừa mỉm cười, dùng ánh mắt tán dương tiểu Hồ.
“Vương thúc thúc, chúng ta vẫn chơi ván thứ 3 chứ?” tiểu Hồ hỏi
“Không chơi nữa, không chơi nữa, còn chơi nữa nhất định tôi sẽ thua thôi” họ Vương xua tay nói và thành khẩn nói: “cậu có thể nói cho tôi biết hai ván vừa rồi tôi sai lầm ở chỗ nào không?”
-Còn tiếp...-
Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum
Hồ Vinh Hoa tượng kỳ nhân sinh



Trả lời kèm Trích dẫn


Đánh dấu