Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Nhờ giúp đỡ
Close
Login to Your Account
Kết quả 1 đến 10 của 10

Chủ đề: Nhờ giúp đỡ

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    1,241
    Post Thanks / Like

    Mặc định Nhờ giúp đỡ

    Các bác trong quán ơi, "thời trai trẻ" em rất thích bài thơ này, mỗi lần đọc lại thấy buồn da diết mà không biết tác giả là ai cũng như hoàn cảnh ra đời của bài thơ. Rất mong được các bác giúp đỡ chỉ giáo. Em xin cám ơn ạ!

    Em mãi là hai mươi tuổi
    Ta mãi là mùa xanh xưa
    Những cây ổi thơm ngày ấy
    Và vầng hoa ngâu mưa thu
    Tóc Anh đã thành mây trắng
    Mắt Em dáng thời gian qua

    Ngày nay ngày nay
    Chuyện đẹp qua đi
    Thời gian gấp ruổi
    Còn lại chúng ta
    Em mãi là hai mươi tuổi
    Ta mãi là mùa xanh xưa
    Giữ trọn tình người cho đẹp

    Ơi! Con đường xưa
    Những mùa trút lá
    Cành bàng mồ côi
    Cổng cũ rêu phong
    Ý đợi người

    Ơi! Con đường xưa
    Men vườn ổi thơm
    Em tuổi hai mươi
    Yêu anh hào hiệp

    Bỏ em, anh đi
    Đường hai mươi năm
    Dài bao chia ly

    Có những vợ chồng
    Không là trăm năm
    Mà tình thương yêu
    . . . . . .

    Sông ơi! Dài sao
    Rộng ơi! Biển cả
    Thôi em nước mắt
    Đừng rơi lã chã!

    Em mãi là hai mươi tuổi
    Ta mãi là mùa xanh xưa...
    Giữ trọn tình người cho đẹp
    Lần sửa cuối bởi tranbinh, ngày 22-02-2011 lúc 11:10 AM.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    736
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Nằm trong tập thơ Mây đầu ô của cố thi sĩ Quang Dũng bác ạ ,hoàn cảnh thì buồn lắm ,nói ra lại sợ bị xóa hih
    Bà kia tuổi sáu mươi rồi
    Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
    Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
    Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…

  3. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    1,241
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Lão Khoai Xem bài viết
    Nằm trong tập thơ Mây đầu ô của cố thi sĩ Quang Dũng bác ạ ,hoàn cảnh thì buồn lắm ,nói ra lại sợ bị xóa hih
    Xin bác cứ nói đi ạ, em rất muốn biết và mọi người chắc cũng vậy. Cám ơn bác trước nhé.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2009
    Bài viết
    28
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Lão Khoai Xem bài viết
    Nằm trong tập thơ Mây đầu ô của cố thi sĩ Quang Dũng bác ạ ,hoàn cảnh thì buồn lắm ,nói ra lại sợ bị xóa hih
    Lão Khoai không ngờ thật thà thế ....

  5. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    736
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi nghihach Xem bài viết
    Lão Khoai không ngờ thật thà thế ....
    hehe bác thấy tôi có đáng thương không ,bụng dạ có gì là đầu trên xóm dưới cứ biết tuồn tuột .Khổ ! chẳng bao giờ dối bạn đến nửa câu , chẳng bao giờ bực bạn quá một phút .Tôi như người ca kỹ về già ..tha hồ cho các bác ấy vần hihih
    Bà kia tuổi sáu mươi rồi
    Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
    Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
    Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…

  6. #6
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    1,241
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Lão Khoai Xem bài viết
    hehe bác thấy tôi có đáng thương không ,bụng dạ có gì là đầu trên xóm dưới cứ biết tuồn tuột .Khổ ! chẳng bao giờ dối bạn đến nửa câu , chẳng bao giờ bực bạn quá một phút .Tôi như người ca kỹ về già ..tha hồ cho các bác ấy vần hihih
    Chậc chậc ...vần nhiều ló lẫu ra đấy ...

  7. #7
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    5,311
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi tranbinh Xem bài viết
    Các bác trong quán ơi, "thời trai trẻ" em rất thích bài thơ này, mỗi lần đọc lại thấy buồn da diết mà không biết tác giả là ai cũng như hoàn cảnh ra đời của bài thơ. Rất mong được các bác giúp đỡ chỉ giáo. Em xin cám ơn ạ!
    Chị Tranbinh ơi. Bài thơ này không phải của em ạ.

  8. #8
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    5,311
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Thi sỹ Quang Dũng:


  9. #9
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    5,311
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Em mãi là hai mươi tuổi...
    --------------------------------------------------------------------------

    Nhà thơ Quang Dũng.

    Em mãi là hai mươi tuổi
    Ta mãi là mùa xanh xưa

    Những cây ổi thơm ngày ấy

    Và vầng hoa ngâu mưa thu

    Tóc anh đã thành mây trắng

    Mắt em dáng thời gian qua

    ...

    Em mãi là hai mươi tuổi

    Ta mãi là mùa xanh xưa

    Giữ trọn tình người cho đẹp



    Ơi! Con đường xưa

    Những mùa trút lá

    Cành bàng mồ côi

    Cổng cũ rêu phong

    ý đợi người



    Ơi! Con đường xưa

    Men vườn ổi thơm

    Em tuổi hai mươi

    Yêu anh hào hiệp



    Bỏ em, anh đi

    Đường hai mươi năm

    Dài bao chia ly



    Có những vợ chồng

    Không là trăm năm

    Mà tình yêu thương



    Sông ơi! Dài sao

    Rộng ơi! Biển cả

    Thôi em nước mắt

    Đừng rơi lã chã!



    Em mãi là hai mươi tuổi

    Ta mãi là mùa xanh xưa
    Giữ trọn tình người cho đẹp

    Nhà thơ Trần Lê Văn từng kể "Có lần gặp lại người tình cũ ở Hà Nội, anh (chỉ Quang Dũng) ngây ngất làm một mạch mấy bài thơ "Không đề", có nhiều câu nghe thương thương:

    “Bỏ em, anh đi/ Đường hai mươi năm/ Dài bao chia ly”

    rồi chép những bài ấy vào sổ tay của tôi (ý hẳn để khỏi lộ bem với bà xã nhà anh). Mấy ngày sau, chẳng biết nghĩ ngợi thế nào, anh đến yêu cầu tôi cắt trả anh mấy bài thơ đó để anh "hỏa thiêu" chúng, vì anh cho rằng "thơ ấy trẻ con quá!". Tôi phải lý sự: Sổ tay của tôi, thơ ông chép vào đấy là của tôi rồi, ông không có quyền hủy bỏ". Thế là anh đành chịu. Được bảo quản như vậy, thơ Không đề mới tồn tại để ra mắt bạn đọc..."

    (Theo "Mây đầu ô", tập thơ Quang Dũng, NXB Tác phẩm mới, 1986, trang 17).

    Không có được cái ồ ạt, quặn siết, dào dạt hùng tráng như bài thơ "Tây tiến", nhưng thay vào, "Không đề" lại như cơn gió hiền hòa thổi về lay động những xao xác trong khóm lá non xanh một thời. Sáu câu thơ khổ đầu gồm những câu rủ xuống la đà: “Em mãi là hai mươi tuổi/ Ta mãi là mùa xanh xưa/ Những cây ổi thơm ngày ấy”, câu thơ "vồng" lên bằng rặt những thanh bằng: Và vầng hoa ngâu mưa thu, và những câu song sóng lòe đốm sáng: “Tóc anh đã thành mây trắng/ Mắt em dáng thời gian qua”.

    Ý trên nhiều người nói đã hóa mòn. Tôi đặc biệt chú ý tới câu sau, với chữ dáng (dáng thời gian). Thì người ta nói màu thời gian được (chữ của Đoàn Phú Tứ), thì cũng có thể nói dáng thời gian được chứ. Dáng hay hơn bóng, vì mắt một khi còn in được bóng thời gian thì đấy phải là mắt người ta lúc còn trẻ.

    Thông thường khi hồi cố, nhớ về người xưa cảnh cũ, người ta hay chọn lấy những hình ảnh có tính biểu cảm. Thật ra, Quang Dũng có nhiều "duyên nợ" với hình tượng cây bàng (tranh Gốc bàng của ông từng có dịp bày ở một cuộc triển lãm tranh). Mà, cây bàng hay đi vào văn chương trong tư thế cô đơn, vì đến mùa rụng lá, cành bàng khẳng khiu trông thật ảm đạm!: “Ơi! Con đường xưa/ Những mùa trút lá/ Cành bàng mồ côi/ Cổng cũ rêu phong...”.

    Nếu chú ý một chút ta sẽ thấy (ở khổ thơ này) 4 câu trên mỗi câu 4 chữ, riêng câu cuối 3 chữ (thật ra nó là một phần của câu thứ tư), đọc tới đây như không phải là câu thơ rơi mất một chữ, mà là rơi một cái gì, tiếng rơi thật trầm lặng. Đúng như câu thơ Quang Dũng viết 20 năm về trước: “Ngõ trúc người ơi tịch mịch chiều”.

    Tuy nhiên, nhớ lại không chỉ có buồn vắng thế thôi đâu, trước đấy, phải có gì trong trẻo khởi nguồn chứ: “Ơi! Con đường xưa/ Men vườn ổi thơm/ Em tuổi hai mươi/ Yêu anh hào hiệp”. Ở đây, tôi lại muốn nói về vấn đề dùng chữ. Cũng vẫn là hào hiệp, nhưng trước là đi với vườn ổi thơm, rồi đi với tuổi hai mươi, thì nói yêu anh hào hiệp, nghe mới không cộm, chứ bản thân câu thơ cắt riêng, thật khó thành thơ.

    Nhà thơ Trần Lê Văn nhận thấy bài thơ "có những câu nghe thương thương". Thương thế cũng phải. Trước những dòng: “Bỏ em anh đi/ Đường hai mươi năm/ Dài bao chia ly”, và rồi: “Có những vợ chồng/ Không là trăm năm/ Mà tình thương yêu, ta cứ rưng rưng làm sao!” Mới thấy - tác giả dùng thanh bằng đến là... dài, để nói cuộc chia xa của con người cũng đến là dài. Và cuộc đời cũng đến rộng dài dâu bể:

    Sông ơi! Dài sao
    Rộng ơi! Biển cả

    Con người vốn dĩ nhỏ bé, yếu đuối, gọi đến sông đến bể, đến trời cao đất dày dễ sa nước mắt lắm. Mà quả như thế, tác giả phải khuyên ngăn:

    Thôi em nước mắt
    Đừng rơi lã chã

    "Tuổi già hạt lệ như sương" (thơ Nguyễn Khuyến). Ba câu thơ liền trong khổ được kết bằng thanh trắc, nghe chát chúa "sắt đá" mà vẫn không cầm được dòng lệ chảy. Giọng thơ càng bùi ngùi cảm động bởi cái "tình buồn", "tình già".

    Nhà thơ Trần Lê Văn đã cho chúng ta biết xuất xứ bài thơ, không cần phải dẫn lại ra đây. Tôi chỉ muốn nói thêm về cái kết của Quang Dũng đã dùng (bởi nó được trở đi trở lại đến 3 lần). Thực chất cái kết này muốn nói điều gì, ngầm nói điều gì, nếu không phải là: chúng ta già rồi, mọi cái có đã thành có, không đã hóa không...

    Nay chỉ sống làm sao để khi nhớ về những kỷ niệm cũ, em mãi vẫn trẻ trung như thế Em mãi là hai mươi tuổi, và anh- không, ở đây tác giả không nói là anh, mà là ta: Ta mãi là mùa xanh xưa (ta là chung cả anh và em, như thế mới góp thành mùa xanh được, nếu không, chỉ mình anh thì có thể nói: anh mãi là cây xanh xưa được thôi). Muốn vậy, để được vậy, thì trên hết, trước hết, những người trong cuộc phải giữ trọn tình người cho đẹp. Đó cũng là thông điệp của tác giả



    Tác giả: Nguyễn Trường Văn
    Báo: Văn Nghệ Công An Nhân Dân.

  10. #10
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    5,311
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    (Trích):

    Ở Thanh Hóa, tại quán cà phê của chị Hằng, vợ nhạc sĩ Phạm Duy, bài thơ được viết chữ to trên một tờ giấy rộng dán vách nứa. Trong một tờ báo tường của đại đội, bài thơ được trình bày ở vị trí trang trọng. Rồi ở xóm Cầu Thiều, ngay tại chiếc chuồng trâu được sửa sang lại làm phòng họp, có treo bài "Tây Tiến" viết bằng kiểu chữ bay bướm như chữ Nho...

    Và, cứ thế, sống mãnh liệt với thời gian, bài thơ được lưu truyền đến ngày nay như một trong những bài thơ hay nhất của thi ca kháng chiến chống Pháp.

    Hồi ở Liên khu III, trên đường kháng chiến, nhiều lần anh đi qua vùng Quế Quyển ở Hà Nam. Ở đây có quán miến lươn rất ngon. Chủ quán lại thích nghe thơ. Quang Dũng vào, ông chủ yêu cầu nhà thơ cho một bài đề cái quán của mình. Quang Dũng bèn vung bút - anh dùng bút vẽ để viết thơ trên một tờ giấy rộng. Thế rồi nhà thơ ra đi và quên bài thơ của mình. Sau chừng một tháng, anh trở lại Quế Quyển, nghe đứa trẻ chăn trâu "hát" thơ mình. Và khi vào quán, anh thấy bài thơ được đóng khung tre treo trang trọng trên vách:

    Đói lòng, "làm" bát cháo lươn
    Răm, hành cũng gợi quê hương ít nhiều.
    Miến lươn là thứ dễ tiêu
    Xem trong sách thuốc có điều bổ âm.
    ...
    Quang Dũng nhớ thương một cô gái vườn ổi từ tuổi thiếu thời. Lúc lớn lên, xa nhà, anh vẫn nhớ người bạn nhỏ ấy. Mỗi lần về thăm, cô gái ấy thường mời anh ăn cơm với cá kho lá gừng - món anh thích hồi bé. Đến khi cô gái đã trở thành bà lão tóc bạc, Quang Dũng lại về thăm và rủ Trần Lê Văn cùng đi cho đỡ "ngượng". Lần ấy, anh viết được một bài thơ khá thú vị. Anh không chép lại, mà bài thơ được chép trong sổ tay Trần Lê Văn.

    Ít lâu sau, anh đến xin lại bài thơ đó để xé đi vì "nó trẻ con" quá. Trần Lê Văn không đưa. Và nhờ thế, bài thơ được giữ lại. Đến năm 1988, làm "Tuyển tập Quang Dũng", Trần Lê Văn đưa bài thơ vào với đầu đề "Không đề":

    Em mãi là hai mươi tuổi
    Ta mãi là mùa xanh xưa
    Những cây ổi thơm ngày ấy
    Và vầng hoa ngâu mưa thu
    Tóc anh đã thành mây trắng
    Mắt em dáng thời gian qua.
    Ngày nay ngày nay
    Chuyện đẹp qua đi
    Thời gian gấp ruổi
    Còn lại chúng ta
    Em mãi là hai mươi tuổi
    Ta mãi là mùa xanh xưa
    Giữ trọn tình người cho đẹp.
    ...
    Năm mười bảy tuổi, đi chơi với một người anh con ông bác, qua cánh đồng Trung Thôn, thấy cô gái vừa cắt cỏ vừa hát sa mạc, Quang Dũng bèn làm thơ "tỏ tình" gồm mười hai câu ba khổ. Làm cho vui thôi, chứ không gửi cho "đối tượng" và cũng không gửi cho tòa soạn báo nào.

    Hơn ba chục năm sau, về thăm quê, qua cánh đồng Trung Thôn, người anh đọc bài thơ cũ, Quang Dũng bâng khuâng nhìn xung quanh, chẳng thấy người cũ đâu cả. Chỉ còn lại bài thơ văng vẳng trong hồn anh:

    Tôi nhớ năm xưa dạo cánh đồng
    Thấy cô cắt cỏ ở thôn Trung
    Lom khom bờ ruộng, lia liềm hái
    Sa mạc nàng đưa thật não nùng.
    Thấy tôi, nàng vội đứng lên trông
    Đôi mắt xinh xinh thật ngượng ngùng,
    Tà áo đang buông, cô vội khép
    Lộ làn yếm thắm, giải lưng hồng.
    Tôi bỗng xa đi đã mấy đông
    Trở về cố ly, dạo thăm đồng
    Bên bờ ruộng ấy, người không thấy
    Chỉ thấy bên bờ cỏ mọc bông...
    (st)

Nhờ giúp đỡ

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68