
Gửi bởi
Lão Khoai
Tặng Toàn
Ở Bùi Giáng hình như không có sự tự giới ấy. Cho nên biết bao lần người đọc tiếc, giá Bùi Giáng đừng ham chơi, chịu khó dừng lại ở chỗ đáng dừng để những câu thơ sáng giá như:
Bụi thu mờ ai phủi với hai tay
hoặc:
Em về mấy thế kỷ sau
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không
Ta đi còn giữ đôi giòng
Lá rơi có dội ở trong sương mù
khỏi bị lọt vào khu rừng hoang, ôm đồm những lời thơ vội vàng, mọc lên như cỏ dại.
(st)
Cám ơn Lão nhiều lắm, em cũng có thắc mắc "nếu Bùi Giáng đừng ham chơi, chịu khó dừng lại ở chỗ đáng dừng" thì những tác phẩm của ông có "hơn" được nữa không?
Rũ áo phong sương trên gác trọ.
Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang.
Đánh dấu