Kết quả 1 đến 10 của 32
Chủ đề: Bài ca Kim cương
Hybrid View
-
10-03-2011, 09:27 PM #1
Bài ca Kim cương
Món này chắc chỉ có một vài bác ưa
Thượng tọa Lama Gendun Rinpoche
Hạnh phúc không thể được tìm thấy
qua cố gắng và ý chí lớn lao,
mà đã sẵn hiện tiền, trong sự buông xả trống trải và để mặc.
Chớ có ráng sức,
không có cái gì để làm hay không làm.
Cái gì chốc lát khởi lên trong thân tâm
không có chút quan trọng thực sự nào,
không có chút thực tại nào.
Tại sao đồng hóa với, và trở nên bám chấp vào nó,
đặt phán xét lên nó và lên chính chúng ta ?
Tốt hơn là đơn giản
để cho toàn bộ trò chơi xảy ra riêng phần nó,
khởi lên và lặng xuống như những cơn sóng –
không biến đổi hay mó tay vào bất cứ cái gì –
và nhận thấy mọi sự tan biến và lại xuất hiện
như thế nào, trở đi trở lại như huyễn thuật,
thời gian không có lúc chấm dứt.
Chỉ sự tìm kiếm hạnh phúc của chúng ta
ngăn cản chúng ta thấy nó.
Nó giống như một cầu vồng sống động bạn theo đuổi
mà không bao giờ nắm bắt được,
hay như một con chó rượt theo cái đuôi của mình.
Dù an lạc không hiện hữu
như một sự vật và nơi chốn hiện thực,
nó luôn luôn hiêïn tiền
và đi cùng bạn mỗi một phút giây.
Chớ tin vào thực tại
của những kinh nghiệm tốt xấu,
chúng như khí hậu phù du của ngày hôm nay,
như những cầu vồng trong bầu trời.
Muốn nắm bắt cái không thể nắm bắt,
bạn tự làm kiệt sức mình vô ích.
Ngay khi bạn mở trống và buông xả nắm tay siết chặt của
sự bám nắm này,
không gian vô biên là ở đấy – rỗng rang, mời mọc và
thoải mái tiện nghi.
Hãy dùng lấy cái trống rộng này, cái tự do và thoải mái
tự nhiên này.
Chớ tìm cái gì khác hơn nữa.
Chớ đi vào rừng rậm um tùm
tìm kiếm con voi Giác ngộ vĩ đại,
nó vốn đã an nhiên trong nhà
ở trước lò sưởi của bạn.
Không có gì để làm hay không làm,
không có gì để động sức,
không có gì để muốn,
và không có gì thiếu sót, trệch sai –
Emaho ! Kỳ diệu !
Mọi sự xảy ra tự chúng.Bà kia tuổi sáu mươi rồi
Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…
-
10-03-2011, 10:34 PM #2
Món này khó "nuốt" quá Lão ạ. Có cách gì dễ hiểu hơn không Lão?
Mà hình như bác Gà_làng_cờ cũng thạo món này thì phải?
Rũ áo phong sương trên gác trọ.
Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang.
-
10-03-2011, 10:46 PM #3
Hô hô đã bảo mà Toàn ,món này là thịt bò gân chắc chỉ có bác PhiHuong , Galangco là nhâm nhi thôi hihih
Bà kia tuổi sáu mươi rồi
Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…
-
10-03-2011, 11:16 PM #4
Rũ áo phong sương trên gác trọ.
Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang.
-
11-03-2011, 01:58 AM #5
-
10-03-2011, 10:47 PM #6
Món này muốn nuốt trôi phải có hoàn cảnh thích hợp, đến lúc đấy tự nhiên sẽ thấy vào thôi. Em sẽ đọc lại nhiều lần và tìm hiểu. Nó là thể thơ châu Âu hả bác Fan
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
11-03-2011, 09:32 AM #7
-
11-03-2011, 09:55 AM #8
@ Cờ_Cơm: em chẳng hiểu gì đâu nha,cứ bấm thank 1 phát cho máu bác ạ...hè hè.Còn lão phematranhtien cũng thích mấy món này lắm,không thấy đâu nhỉ?
@Truong_TienSinh: Tại bạn ít chém ở đây quá ấy mà,cứ mải chiến cờ Úp với cờ Rồng cơ.
Điềm tĩnh trước gái xinh và không giật mình trước gái xấu
-
11-03-2011, 10:30 AM #9
Khi truớc gã Fan có một bài viết về TruongTiensinh Gọi là Biết lẽ nguợc xuôi ,chứng tỏ đã rất ái mộ Tiensinh từ khi ấy ! xin trích đôi dòng
Phương nam có người sau mùa chinh chiến ,nay đã về hưu ,hiệu là Trương tiên sinh tính tình hào sảng , kỳ nghệ thâm trầm ,nhân một cuộc thi đã chiếm giải quán quân ( xem tham khảo ...May mắn.. )Ông đã để lại một thực chiến làm sáng tỏ lẽ thuận nghịch .Tiên sinh trong thế mỏng quân thưa vấn đi một nước bình đạm , kín đáo đến quỉ thần không hay biết .Trong võ học gọi ..bốn lạng đả ngàn cân .. xuất kỳ bất ý , công kỳ vô bị mà dành chiến thắng .Đáng phục thay !Bà kia tuổi sáu mươi rồi
Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…
-
10-03-2011, 10:51 PM #10
Không phải nhachoa nó là bài kệ trong giáo lý Đại toàn thiện thuộc hệ phái Mật Tông Tây tạng hihi
Bà kia tuổi sáu mươi rồi
Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…
Bài ca Kim cương
Đánh dấu