Kết quả của những sự "nếm náp" vô hồi kỳ trận ấy là dòng giống của chàng lực điền vung vẩy khắp làng, đời nọ nối đời kia, có khi còn truyền đến tận bây giờ. Lúc ấy cả cánh đồng giữa làng thuộc về một vị phú ông quyền thế. Phú ông có một cô con gái tuy không đẹp nhưng thuộc vào loại có thể bẻ gãy sừng trâu. Tất nhiên cô ả cũng mê chàng lực điền kia như điếu đổ. Cưới chàng ta về thì dễ rồi, cô nàng vừa có của nả lại dễ dàng gặp lúc chàng ở không. Nhưng độc chiếm riêng chàng, không cho ai ngấp nghé nữa mới là điều khó khăn nan giải. Chẳng phải vì chàng ta có bản chất trăng gió lả lơi gì cho cam, chỉ tại các bà, các cô cứ tranh nhau săn đón, mời chào. Mà chàng ta đã bảo phải cái tội dở hơi. Ai trách người dở hơi làm gì dù người đó có trót làm những điều mình không thích. Chỉ có cách làm thế nào giảm bớt cái sức vật trâu kia đi. Thế là bày mưu bày kế, cô ả bỏ tiền mua gom hết trâu của dân làng. Chàng lực điền vốn dở hơi nên cứ thấy trâu là... cày, con này gục lại thay ngay con khác. Chàng cứ thế cày liên tục từ ngày này qua ngày sau. Đến bữa ăn đã có người bỏ cơm vào cái giỏ đeo ở cổ, vừa cày vừa ăn. Chàng cày mãi, cày mãi, hết cày dọc lại cày ngang. Cả cánh đồng nát ra như cháo. Suốt ba bẩy hai mươi mốt ngày đêm như thế, đàn trâu đã gục ngã khắp nơi, cánh đồng đã sôi lên ùng ục. Rồi đến lượt chàng lực điền cuối cùng cũng phải gục xuống... Khi đó xuất hiện một sự lạ.



Lúc ấy vào cuối buổi chiều. Những người chứng kiến bỗng thấy sương khói đùn lên mù mịt khắp cánh đồng, tràn cả vào trong làng đến nỗi giáp mặt cũng không trông thấy nhau. Mặt đất dưới chân chao đảo, bầu trời nghiêng ngả, quay cuồng. Tiếng ầm ì vang vọng khắp lòng đất. Dân làng sợ quá chui hết vào trong nhà đóng chặt cửa lại. Cả những người bạo gan nhất cũng không ai dám hé mắt nhìn ra cánh đồng xem điều gì đang diễn ra. Suốt một đêm như thế, tiếng ầm ì vẫn không lúc nào ngớt. Sáng hôm sau, chờ cho sự yên tĩnh đã dần dần trở lại, người ta mới thận trọng lần ra khỏi nhà. Một cảnh tượng kinh dị bày ra trước mắt. Chính giữa cánh đồng, đúng cái nơi chàng lực điền gục xuống, bỗng đùn lên một quả núi ròng ròng bùn nước, sương khói vẫn bao phủ vật vờ. Ban đầu quả núi ấy còn nhỏ cỡ ngôi nhà ba gian. Sau nó cứ thế lớn lên, lớn lên, dần dần choán hết cánh đồng. Đúng chín chín tám mươi mốt ngày sau, nó dừng lại không lớn thêm nữa. Cây cối bắt đầu phủ xanh, chim chóc bắt đầu về làm tổ... Lâu dần nó cũng trở thành bình thường như bao quả núi khác, cho đến tận bây giờ.



Thời ấy, dân làng sợ hãi lắm, cho rằng đó là quả núi thiêng do trời giáng xuống, không biết để trừng trị hay để làm ngôi mộ cho chàng lực điền kia. Bèn đặt tên là núi Thiên Giáng và lập đền thờ suốt từ chân lên đến đỉnh núi. ấy là cái thời mê tín dị đoan nó thế. Chứ sau này, các nhà nghiên cứu cho rằng đó chẳng qua là một vụ động đất bình thường. Riêng việc hình thành quả núi thì có hơi bất thường một tý song cũng chỉ là sự vận động của những cơn sóng ngầm địa chấn tạo nên. Sau khi quả núi hình thành một thời gian, làng bỗng xảy ra nhiều điều kỳ quái. Mọi việc bắt đầu từ nhà cụ Bá Hữu, tiên chỉ của làng. Một hôm, bà Ba nhà cụ Bá bỗng dưng chỉ vào mặt cụ mà xỉa xói, mà lôi thông thốc những chuyện cụ ăn nằm với mấy mụ gái goá trong làng ra làm sao, rồi thì những lần cụ âm mưu cướp ruộng nhà này, đấm mõm kẻ kia... Cứ như thể bà ta đọc vanh vách những gì dấu kín trong bụng cụ Bá bấy lâu nay. Ban đầu cụ Bá há hốc mồm kinh ngạc. Những chuyện tày đình như thế, khi bụi nọ, xó kia, khi thì thào to nhỏ... chỉ có một hai người biết. Nay bỗng nhiên sao con mẹ nó biết mà lôi ra tuồn tuột thế kia?. Sau định thần nhìn lại, thì chính cụ cũng thấy, hoá ra cái con mẹ Ba lăng loàn này, chính nó cũng bao lần trốn cụ đi ăn nằm, hú hí với cái thằng lực điền nọ, chính nó cũng từng ăn bớt tiền cống nộp của dân làng, dấu diếm làm vốn riêng... Rồi chẳng riêng gì cụ với bà Ba. Cả đám dâu rể, con cháu trong nhà cũng chỉ mặt nhau mà lôi ra hết chuyện này đến chuyện khác. Thế là nhà cụ Bá đâm ra đại loạn, vợ chồng, con cháu đả nhau chí tử.(con tiep)