.



Đích thân đương kim hoàng thượng lúc bấy giờ xem qua bản tấu mà toát cả mồ hôi. Đức Ngài tưởng tượng rằng nói dại nếu mọi chuyện từ cung đình ra đến ngoài thiên hạ bỗng nhiên vỡ lở ra hết thì đến cả Đức Ngài chắc cũng chẳng được yên. Phải tìm mọi cách trừ ngay đi mới xong. Đức Ngài lập tức đưa bản tấu xuống cho trăm quan bàn bạc. Các quan từ quan lớn đến quan bé, từ phẩm nọ đến phẩm kia xem xong bản tấu thì hoảng hốt đến lạnh cả người. Các ngài mặt cắt không còn hột máu, lập tức liên tưởng tới những hậu quả sẽ xảy ra một khi cái hiện tượng ở làng Viên xá lan ra cả nước. Có người hoảng quá són cả ra quần. "Thế này thì đại loạn, đại hoạ. - Bao nhiêu sự thật trưng ra hết, cả nước liền một bụng, cả nước thành cấm khẩu... thì sẽ ra sao? - Muôn tâu Hoàng thượng - Phải cứu lấy sự riêng tư của mỗi người, cứu lấy chữ nghĩa, ngôn từ, văn tự, cứu lấy nền văn hiến... Cứ để cho sự bí hiểm của mỗi người ngự trị, ngự trị đến muôn đời..."



Kết quả triều đình xuống chiếu cầu thầy địa lý cao tay về trấn cho tuyệt cái long mạch oái oăm ấy của làng. Thầy địa lý các nơi được dịp lũ lượt kéo về kinh ra mắt khoe tài. Mỗi thầy một ý khác nhau, nhưng đại khái đa số cho rằng tất cả tội vạ đều do cái huyệt thông thái của làng vốn ẩn sâu dưới lòng đất, nay do quả núi bất ngờ đùn lên, đã đẩy cái huyệt ấy tới tận đỉnh trời. ở vị trí bốn hướng bao la, quanh năm gió thổi ấy, do không bị câu thúc, kiềm chế cho nên huyệt thông thái mới phát huy tác dụng... Nhưng đến cách trị yểm để cho nó tịt đi thì các thầy không ai chịu ai, cãi nhau ỏm tỏi. Có người đề nghị lấy máu chó mà rây, song công dụng chỉ được mấy ngày, cứ phải rây suốt năm này qua năm khác thì lấy đâu ra chó. Theo tính toán sơ bộ thì phải có số chó gấp ba lần số dân cả nước may ra mới đủ. Có người đề nghị đeo cho dân làng ấy mỗi người một chiếc bùa, cho húp cháo loãng và lấy băng bịt mắt quanh năm may ra... Cuối cùng, Hoàng thượng phán: "cho phép các khanh tuỳ nghi mà làm, cốt sao trừ được thì thôi."



Theo lệnh vua, các thầy địa lý chia thành từng toán kéo nhau về làng Viên xá. Nhưng kỳ lạ là có thầy vừa chạm tới cổng làng, đã phải chạy hộc tốc trở ra, có thầy cao tay hơn cố dấn thêm được mấy bước... Nhưng rồi tất cả đều dội ngược như thể bị tống thẳng ra khỏi làng mà không kịp thi hành tý bùa ngải nào. Theo lời các thầy thì tại long mạch làng ấy mạnh lắm, không thể nào mà trấn yểm cho được. Kỳ thực sau này theo dân làng kể lại thì chẳng qua vì vừa trông thấy, dân làng đã biết tỏng cả một bụng bịp bợm xưa nay chuyên loè thiên hạ để kiếm ăn của các thầy. Các thầy thấy phép chưa chi đã hết thiêng, cho nên bỏ chạy chứ long mạch long miếc gì.