Kỳ thủ nó ngã bệnh chết, trên đường lên trời gặp trạm gác rào chắn có ông tiên coi sổ tử là Bắc Đẩu ra chặn đường hỏi anh làm nghề gì. Anh đáp anh đánh cờ độ kiếm sống. Bắc Đẩu cắm cúi lục lọi sổ sách tra hết từ đầu đến cuối một hồi rồi lắc đầu nói:

- Nghề của anh không có ghi trong sổ nên tôi không biết phải đưa anh đi đâu, thiên đàng hay địa ngục. Vậy anh sẽ được đặc ân này: tôi cho anh xuống chơi địa ngục một ngày rồi lên thiên đàng một ngày tham quan xem sao, sau đó anh có quyền chọn chỗ cắm dùi của mình. Được không?

- Dạ được! - kỳ thủ cả mừng đáp.

- Chúc may mắn!

Bắc Đẩu phất tay một cái, tức thì anh rơi tõm xuống bảy tầng địa ngục, có âm binh đầu trâu mặt ngựa ra đón vào. Anh bèn hỏi đường tìm đến khu có người chơi cờ tụ tập thì thấy cơ man nào là bàn cờ người người đánh vui như hội. Sẵn máu độ anh bèn gạ một vài người tỉ thí thì toàn là cờ thấp nên kết quả thắng tuyệt đối, gom được chút đỉnh làm vốn. Tự tin, anh bèn dụ thêm nhiều người đánh độ lớn thì tất thảy sức cờ tầm thường chẳng có ai là đối thủ của anh, kết quả cũng thắng giòn giã, tiền đẻ ra tiền. Chơi suốt ngày suốt đêm không ngủ đến lúc gà gáy thì đã ôm được cả mớ tiền doanh thu bằng cả một năm chiến đấu trên trần. Chưa kịp chợp mắt thì đúng nửa đêm bỗng xẹt một cái, có ngọn gió lốc cuốn anh lên chín tầng mây vào vườn thiên đàng.

Đang hăng máu anh quyết định không nghỉ ngơi mà mon men tìm đến khu chơi cờ thì cũng thấy thiên hạ ngồi chiến đấu đông vui chẳng kém gì âm ty. Bụng bảo dạ: mấy tay cờ vịt xuống địa ngục hết rồi, chắc cờ cao lên đây hết, mình phải dè chừng. Nhưng sẵn có vốn lớn anh không hề nghi ngại, sà vào khiêu chiến ngay. Quả nhiên trình độ ở đây cao hơn ở dưới nhiều, gặp toàn cao thủ, anh càng đánh càng thua, càng cay cú đặt độ lớn thì càng thua đau. Cuối cùng chiến đấu đến nửa đêm anh cũng cạn gần hết vốn, thôi xem như phí bao công sức lao động cả ngày hôm qua. Vừa mệt vừa buồn anh ngồi phịch xuống chưa kịp thở thì đã thấy Bắc Đẩu đến hỏi thăm:

- Thế nào, anh đã quyết định chưa?

Anh đáp ngay không do dự:

- Dạ rồi, tôi xin chọn xuống địa ngục ở, trên đây trình độ cao quá không làm ăn gì được!

Bắc Đẩu thoáng chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì thêm:

- OK, tùy anh thôi!

Tức thì anh lại phóng xuống địa ngục. Mệt quá nằm lăn ra ngủ một giấc đầy, thức dậy anh gom hết số tiền còn lại cộng thêm tiền cúng mã mới nhận được quyết phen này gây lại vốn liếng để khởi nghiệp ở chỗ ở mới.

Nào ngờ khác hẳn hôm kia, không hiểu sao hôm nay anh gặp toàn cao thủ, đánh trận nào trận nấy thua tan tành, bao nhiêu tiền đội nón ra đi hết. Cuối cùng trắng tay hoàn trắng tay anh ngồi phịch xuống bãi cỏ mà than thân trách phận. Có người thương tình lại gần an ủi, anh được dịp trút hết nỗi lòng:

- Trời ơi! Số tôi thật hẩm hiu, tôi cứ tưởng dưới đây cờ thấp, ai dè có kém gì bọn cao thủ trên thiên đàng đâu?! Mới có một ngày thôi mà sao thay đổi nhiều vậy?

Người kia mới cả cười đáp:

- Haha! Anh có biết tại sao những người kia lên thiên đàng không?

- Không, tại sao?

- Tại vì họ hiền lành thật thà, không biết câu độ!