Kết quả 1 đến 10 của 14
Chủ đề: Chuyện tình kỳ lạ!
Hybrid View
-
29-03-2011, 07:49 PM #1
P II
Sau đó chừng một tuần, tôi đến nhà thăm anh ấy. Anh nhìn tôi không nói gì và bỏ đi. Vợ anh pha chè mời tôi và bảo sao tôi không yêu một người nào đó để xây dựng gia đình, con gái có thì. Buổi tối đó, tôi đã tâm sự hết lòng tôi với chị. Lúc chào chị ra về tôi thấy chị nhìn tôi với đôi mắt hoàn toàn khác những lần trước đó.
Sau lần đó, anh đối xử với tôi nhẹ nhàng hơn. Một chiều anh đạp xe đến cơ quan tôi để gặp tôi. Tôi luống cuống pha trà còn anh cứ ngồi lặng im hút thuốc. Cuối cùng anh ấy hỏi tôi: “Lương cần gì ở tôi? Sao Lương lại cứ làm khổ mình như thế?”. Tôi khóc và bảo anh ấy tôi chẳng cần gì chỉ cần được yêu anh. Tôi muốn có một đứa con với anh. Khi có con tôi sẽ rời xa anh và không bao giờ để anh phải bận tâm tới tôi nữa. Anh ấy không đồng ý và tức giận bỏ đi.
Tôi vô cùng đau khổ. Mấy ngày sau tôi cáo ốm nằm nhà và khóc. Rồi tôi lại ngồi viết thư cho anh. Tôi nhớ lần ấy tôi viết hơn 100 lá thư cho anh nhưng kiên quyết không gửi và đêm nào tôi cũng mang những lá thư đó ra để đọc lại. Đến một ngày như không thể chịu đựng được nữa, tôi mang hơn 100 lá thư đó đến để trước mặt anh và bỏ về.
Cuối năm đó anh lại chuyển đến một xí nghiệp khác cách cơ quan tôi gần 20 cây số. Tôi buồn lắm. Cứ hai ngày tôi lại đạp xe đến nơi ở mới của anh để được nhìn thấy anh. Lần ấy thấy tôi, anh trợn mắt quát đầy tức giận: “Đồ điên!”. Đêm ấy tôi nằm không ngủ được và cứ tự hỏi có lẽ mình điên thật sao? Hôm sau tôi tự đến bệnh viện tâm thần để kiểm tra thêm lần nữa. Các bác sĩ khám cho tôi, rồi ngạc nhiên hỏi vì sao tôi lại nghĩ mình điên. Tôi nói với họ rằng, tôi không nghĩ tôi điên nhưng người ta cứ bảo tôi điên. Nghe vậy mọi người cười phá lên. Tôi cũng cười mà giàn giụa nước mắt. Sau lần tự đi khám bệnh ở bệnh viện tâm thần về, tôi vẫn đạp xe đến nhà anh và đứng từ xa nhìn, chỉ để nhìn thấy anh rồi mới đạp xe về.
Mấy năm sau tôi xin nghỉ hưu và mua một ngôi nhà nhỏ gần nhà anh. Lúc đó anh cũng đã về hưu. Hình như cho đến lúc này chị vợ anh ấy cũng hiểu được tình yêu đơn phương của tôi nên không để ý gì nữa. Đôi ba ngày chị ấy đến nhà tôi chơi và có mời tôi đến nhà anh chị. Tôi cũng đi lại nhà anh ấy như một đứa em. Có ngày tôi ở lại đó ăn cơm cùng vợ chồng anh. Cả ba chúng tôi như đã quên đi những gì trước đó. Có lẽ vì cả ba chúng tôi đã già và đã hiểu cuộc đời hơn nên đã biết thông cảm và chia sẻ với nhau. Những ngày tháng đó với tôi là những ngày hạnh phúc.
Một lần anh ấy bị ốm nặng, vợ anh và tôi cùng lo lắng, chăm sóc cho anh. Một buổi tối anh ấy ngồi dậy và nói chuyện với chúng tôi. Trước khi nhờ chúng tôi đỡ anh nằm xuống, anh cười và nói: “Giá như thời phong kiến thì tôi xin phép nhà tôi cưới cô Lương”. Tôi cầm lấy bàn tay gầy và lạnh của anh mà nước mắt đầm đìa. Với tôi, câu nói đó của anh cũng chính là lời cầu hôn rồi. Tôi không ngờ rằng, đó là câu nói tình cảm đầu tiên và cũng là cuối cùng anh ấy dành cho tôi. Đêm đó anh ấy trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi làm tang cho anh xong. Chúng tôi có dọn dẹp những vật dụng của anh và thấy một bao tải nhỏ để trên gác xép trong bếp. Mở ra thì đó là những lá thư của tôi viết cho anh ấy nhưng không đủ. Chỉ còn lại 1.543 lá. Tôi có ghi nhớ trong một cuốn sổ số thư viết và gửi cho anh ấy là 5.776 lá. Chắc 4.233 lá thư kia anh ấy đã đốt hoặc vứt đi. Số thư còn lại là những lá thư tôi viết và gửi sau này.
Kính thưa tòa soạn
Những gì trong lá thư này là không phải do tôi viết. Tôi kể lại cho một người khác viết lại cho tôi. Tôi là một người đàn bà được học hành ít nên chẳng biết viết thế nào. Người viết thư này giúp tôi chính là con gái anh ấy. Cháu hiện là giáo viên trường THPT huyệnTrời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
Chuyện tình kỳ lạ!



Trả lời kèm Trích dẫn


Đánh dấu