Kết quả 241 đến 249 của 249
-
14-08-2010, 03:47 AM #241
Thực ra thì cốt truyện của Tam Quốc là sự thật lịch sử không thể thay đổi được, nhưng các chi tiết, câu chuyện về nhân vật thì bị La lão thay trắng đổi đen rất nhiều nhưng rất khéo, đến nỗi những chi tiết bịa đặt như Quan Vũ chém Hoa Hùng, Văn Sú, Quan Vũ ra 3 điều kiện với Tào Tháo, Quan Vũ giữ Hoa Dung, Quan Vũ canh cho hai chị dâu v.v.. cũng khiến nhiều bác tưởng như thật rồi đem ra làm dẫn chứng.
-
14-08-2010, 08:16 AM #242
Thích nhất là Quan Công và Mã Lương.
Vì chỉ 2 nhân vật này chơi cờ
-
14-08-2010, 08:19 AM #243
sr bác Gà vì vừa ngủ dậy chưa xem hết những lời bác nói,e ít tài nhưng k háo danh đâu bác ạ,e đi theo lịch sử TQ ca ngợi QC đấy chứ bác,có dám phản biện j đâu,những ng nhiều tài thích nổi tiếng thì mới lập luận như bác quay lưng lại với sự thật..làm vậy khác j vạch áo cho ng xem lưng nhỉ.
Điềm tĩnh trước gái xinh và không giật mình trước gái xấu
-
15-08-2010, 12:38 AM #244
<-- ai đang thua ấy nhỉ ?
Nhưng thôi vì nể bác cũng cố gắng lý luận mấy đoạn, nên em cũng giả nhời:
<--- chắc là ông này đọc báo nhiều quá , ông đã ra quần đảo HS , TS bao giờ chưa , chắc là chưa đúng không , kte gì ở đó thế , toàn núi đấy . TS , HS mới chính là cái bỏ thì thương , vương thì tội mà ông gán ghép cho Kinh Châu đấy .
<-- cái này mới hay nè , Kinh Châu của Lưu Biểu sau cho con là Lưu Kỳ chứ có phải của Ngô đâu mà nhận , Lưu Bị là chú giữ giúp cháu . Sau cháu chết đi thì Kinh Châu sao lại cho người ngoài như Ngô nhận được ?
<-- đoạn này để chứng tỏ vị trí chiến lược quan trọng của Đông Ngô , nói mãi mà bác vẫn ko chịu hiểu . Mà đọc cái câu " Kinh Châu như miếng gân gà , bỏ vì thương , vương thì tội " của bác mà cười chảy ra nước mắt . Bác về xem lại cái bản đồ thời Tam Quốc hộ cái nhé . Nói đại khái để mọi người xem topic được biết Ngụy chiếm cả 1 giải đất lớn phía Bắc , còn phía Nam là Thục và Ngô , Thục bên trái tức là Tây Nam , còn Ngô bên phải tức là Đông Nam , hiểu nôm na như thế , Kinh Châu ở giữa Thục và Ngô , theo lời ông gà này nói thì phải bỏ Kinh Châu đi vì nó phía Bắc bị Tào đánh từ trên xuống , còn phía Đông giáp Ngô bị Tôn Quyền đánh . Như vậy là khi bỏ đi thì vùng đất của Thục giáp Kinh Châu sẽ rơi vào tình trạng y như ... Kinh Châu , tức là phái Bắc cũng giáp Tào , phía Đông cũng giáp Ngô , thế là vì tiềm lực của Thục lại yếu hơn Ngô và Ngụy nên lại dâng tiếp vùng đất đấy hả ? Càng nói càng lộ cái khôn ra . Tức là theo ý bác này cứ vùng đất nào của Thục giáp với 2 nước kia là phải chạy hết .
<-- Đọc đoạn này mới thấy ai là người tự cắn vào đuôi mình nhé .
Thế cái tội của Quan Vũ thua mất Kinh Châu to hay là tội của Tào Tháo thua trận Xích Bích to thế hả bác, bác biết Xích Bích là 1 trong những trận đánh to nhất lịch sử chiến tranh thế giới không ? (và là trận lớn nhất Tam Quốc ) , rồi sau này Lưu Bị cũng thua 1 trận rất lớn tại Di Lăng , ngay cả Tư Mã Ý cũng thua 1 trận rất lớn trong lần thứ 4 Gia Cát Lượng ra Kỳ Sơn , Tư Mã Ý xua quân xông vào trận bát quái của GC , bị trói ko thoát 1 tên nào , uất ức mới thúc 3 quân lăn vào phá trận , 10 phần thiệt đến 7 , thua quân phải rút về , sau may có vụ đô úy Cẩu An tải lương chậm , Km buộc phải rút quân về , suýt mất cả Trường An . Cái may của Tào Tháo là Ngụy vốn là nước mạnh , đất rộng người đông, thua trận Xích Bích nhưng vẫn còn quân , vẫn còn khôi phục lại được , cái may của Tư Mã Ý là Km bị gièm pha phải rút quân về , chứ ai dám bảo cái tội đó không to hơn cái tội của QV mất Kinh Châu ?
Ông này chỉ biết nhìn vào cái kết quả mà ko nhìn vào cái tình thế , cái hoàn cảnh của mỗi trận đánh đó .
Ông đọc cho kỹ lại , tôi ko so sánh QV với Hàn Tín và cụ Trần , vì 2 người kia đều là những vị tướng đánh trận nổi tiếng thế giới , tôi chỉ hỏi ông là Hàn Tín cũng đọc binh pháp Tôn Tử , nếu như Hàn Tín bị thua trận Bối Thủy thì ông có cho rằng HT phỉ báng bp Tôn Tử không thôi , đọc kỹ nhé.
Vâng, đồng ý là ở trong cảnh khó khăn đó không có lối thoát nào cho Vũ thể hiện tài.
Cái đoạn này cũng hay nè , ông đọc lại cái đoạn vì sao QC đánh Sĩ Nhân nhé , tức là theo ý ông nói thì cứ bị chủ tướng đánh là mình có quyền làm phản ?suy luận của ông vô cùng nguy hiểm đấy , còn Lưu Phong thì sao Lưu Phong là vì cái ko được tiến lập mà nghe lời Mạnh Đạt ko đi cứu Quan Vũ , sau bị chém đầu , cái chết của Phong là đáng lắm . Còn ông bảo Quan Công đối xử với Mạnh Đạt ra sao nào , có lỗi gì với MĐ thế hả ông ?
Ko phải là tôi ko đọc mà là ko hiểu ông muốn xếp cái thành hoàng làng vào loại nào thôi, loại trung đẳng hay hạ đẳng. Đọc cái đoạn này mới thấy ông "khôn" ra làm sao
. Tôi muốn ông viết lại cái " hạ đẳng thần " đấy . Chính ông cũng biết là cái thành hoàng làng là theo tập tục địa phương mỗi làng khác nhau , có làng thờ ông này , có làng thờ ông kia , mỗi lý do lại khác nhau . Như cái thằng hiếp dâm cướp của mà ông bảo , đấy chính là do 1 bộ phận nhỏ bé dân chúng có dân trí thấp ở cái làng đó thờ , vì sợ quá mà phải thờ . Dân trí người ta thấp thì cấm sao được , các làng khác có thờ đâu ? Ngày nay có thể thấy 1 số trường hợp sợ quá mà thờ như là thờ ma cây .
Đằng này QV là 1 hình tượng anh hùng trong lòng người dân Trung Hoa, được yêu mến và tôn thờ trên cả 1 quốc gia rộng lớn mà ông đi so sánh với 1 hình tượng cục bộ địa phương trên 1 diện tích nhỏ như thành hoàng làngtheo ông thì người dân TQ dân trí thấp như những người dân Phong Vực kia à .
-
15-08-2010, 12:39 AM #245
-
15-08-2010, 07:09 AM #246Nhất thiết hữu vi Pháp
Như mộng huyễn bào ảnh
Như thiểm diệc như điện
Ưng tác như thị quán
-
22-08-2010, 10:12 PM #247
Lâu không vào thấy topic căng thẳng quá,đề nghị các bên hãy cùng kiềm chế 1 chút,vụ Quan Vũ có thể edit ở đây được chưa?
-
23-08-2010, 10:45 PM #248
đoạn cuối đời của Quan Vũ trong lịch sử thực sự không giống trong truyện Tam Quốc đâu
Năm 219, Lưu Bị đánh chiếm được Đông Xuyên từ tay Tào Tháo, lại đánh lui được đại quân Tào, tự xưng là Hán Trung vương. Quan Vũ được phong làm Tiền tướng quân và ban cho cờ tiết, lưỡi phủ việt.
Trên đà thắng lợi, Lưu Bị sai Quan Vũ đang trấn thủ Kinh châu đem quân bắc tiến. Tháng 7 năm 219, Quan Vũ giao cho My Phương giữ Giang Lăng, Phó Sĩ Nhân giữ thành Công An, còn mình khởi đại quân bắc phạt đánh Tào Tháo. Ông vây hãm thành Tương Dương, sau đó lại vây đánh Phàn Thành do Tào Nhân trấn thủ. Phàn Thành nguy cấp. Tào Tháo ở Nghiệp Thành rất lo lắng, toan tính thiên đô - dời Hán Hiến Đế khỏi Hứa Xương. Sau nghe lời Tư Mã Ý phân tích lợi hại, Tào Tháo mới quyết định không thiên đô, sai Vu Cấm và Bàng Đức mang quân đi cứu Phàn Thành, còn Nhạc Tiến hỗ trợ Tào Nhân cố giữ lấy Thanh Nê.
Tam Quốc Diễn Nghĩa kể rằng Quan Vũ đánh chiếm được Tương Dương.
Đúng lúc đó thì Tôn Quyền muốn nhân cơ hội Quan Vũ rời Kinh châu để lấy toàn bộ Kinh châu, bèn sai người dâng thư đến xin quy phục Tào Tháo, giúp Tào giáp công đánh Quan Vũ ở mặt đông. Tào Tháo mừng rỡ, nhưng vẫn dùng quyền thuật: một mặt nhận cho Tôn Quyền đầu hàng, lĩnh chức Kinh châu mục; mặt khác lại mang thư đầu hàng của Quyền buộc vào tên, sai quân bắn vào trại của Quan Vũ. Việc làm đó của Tào Tháo đẩy Quan Vũ và Tôn Quyền vào thế không đội trời chung khiến Tào có thể ngồi nhìn hai bên đánh nhau mà vẫn có thể giải vây cho Phàn Thành, giữ yên được mặt nam. Tuy nhiên, Quan Vũ không hoàn toàn tin vào thư đó, cho rằng Tào Tháo lắm mưu mô, phao tin sai để lung lạc mình[15].
Tháng 8 năm 219, mưa nhiều ngày không ngớt, nước sông Hán Thuỷ lên cao. Quan Vũ nhân đó khơi nước sông đổ vào ngoài thành. Bảy đạo quân Vu Cấm và Bàng Đức đóng đồn ở phía bắc Phàn Thành bị nước dìm chết gần hết, số ít bỏ chạy thoát. Cả hai tướng định chạy trốn không được, đều lần lượt bị bắt. Vu Cấm sợ hãi đầu hàng Quan Vũ, còn Bàng Đức không chịu hàng nên bị Quan Vũ sai mang chém.
Phàn Thành rất nguy cấp, nhiều chỗ trong thành bị nước sông làm sói lở, Tào Nhân và các tướng cố sức liều chết chống trả. Tại thành Tương Dương, Lã Thường cũng cố sức cầm cự trước sức tấn công của Quan Vũ. Hai thành bị ông vây ngặt, hoàn toàn không liên lạc được với nhau. Trước tình thế đó, các tướng Tào khác gồm thứ sử Kinh châu[16] là Hồ Tu, thái thú Nam Dương là Trù Phương đều đầu hàng Quan Vũ.
Quan Vũ nhân đà thắng trận, dẫn quân tiến sâu vào Hiệp Hạ[17], kích động các bộ tộc thiểu số phản Tào. Nhiều lực lượng chống Tào ở phía nam Hứa Xương nhận ấn hiệu đi theo Quan Vũ. Trung nguyên rung động.
Thua trận ra Mạch Thành
Viện binh cứu Phàn Thành bị tiêu diệt, Tào Tháo vội sai Từ Hoảng mang quân đi cứu. Trong khi Quan Vũ mải đánh Vu Cấm thì Tôn Quyền cũng sai Lã Mông mang quân đánh úp Kinh châu.
Quan Vũ vốn hay yêu quý sĩ tốt nhưng lại coi thường các sĩ phu. Vì vậy hai tướng My Phương và Phó Sĩ Nhân vẫn bất mãn với ông[18]. Lã Mông bất thần kéo đến, My Phương và Phó Sĩ Nhân theo lời thư dụ của Lã Mông, không giao chiến đã đầu hàng, dâng Giang Lăng và thành Công An cho Tôn Quyền.
Quan Vũ và Từ Hoảng đều là người quận Hà Đông, từ nhỏ đã quen biết nhau và quan hệ khá tốt[19]. Tuy nhiên khi ra trận lần đó, Từ Hoảng quyết thắng Quan Vũ. Từ Hoảng dương đông kích tây, phao tin đánh đồn Vi Trủng nhưng kỳ thực đánh đồn Tứ Trủng. Quan Vũ mắc mưu nên bị thua nặng. Ông phải hạ lệnh giải vây Phàn Thành rút lui, quân bị rơi xuống sông Hán Thủy chết rất nhiều.
Quan Vũ chạy về nửa đường mới biết Giang Lăng và Công An đã mất. Ông vốn có thể chạy về phía tây bắc (gần Tây Xuyên) đến các quận Thượng Dung và Phòng Lăng, nhưng vì quan hệ với các tướng trấn giữ ở đó là Mạnh Đạt và Lưu Phong không tốt[20] nên cùng đường phải chạy về phía nam ra Mạch Thành[21]. Đến nơi, ông lại biết tin tướng Đông Ngô là Lục Tốn đã đánh chiếm được Nghi Đô. Trong khi Quan Vũ chờ đợi viện binh thì Mạnh Đạt và Lưu Phong án binh không đến cứu.
Tháng chạp năm 219, Tôn Quyền sai người dụ hàng ông. Trong tình thế bị quân Ngô truy kích, Quan Vũ biết không thể dùng lực lượng ít ỏi còn lại để kháng cự, nên một mặt giả vờ đầu hàng, sai một số quân ở lại giương cờ trắng trên thành, còn mình dẫn hơn 10 quân kỵ theo đường nhỏ đổi hướng chạy lên phía bắc, hy vọng men theo đường núi để thoát khỏi sự kiềm tỏa của Tôn Quyền để tới Ích châu hoặc Hán Trung (địa bàn của Lưu Bị).
Khi Quan Vũ chạy tới Lâm Thư[22] thì bị tướng Ngô là Chu Nhiên và Phan Chương chặn đường. Ông bị bộ tướng của Phan Chương là Mã Trung bắt được mang về. Vì không chịu khuất phục Tôn Quyền nên ông bị giết chết.
Tào Tháo hậu táng
Tôn Quyền giết Quan Vũ, sai người mang đầu ông đến Lạc Dương nộp cho Tào Tháo. Tào Tháo không mang đầu Quan Vũ đi bêu mà sai làm lễ tang trọng thể theo nghi thức an táng chư hầu.
Các nhà nghiên cứu cho rằng: Tào Tháo đã phụ nhiều người, nhưng chưa từng phụ Quan Vũ[23]. Mặt khác việc làm đó còn mang ý nghĩa chính trị không nhỏ: Tôn Quyền nộp đầu Quan Vũ cho Tào Tháo để muốn thiên hạ biết rằng mình giết Vũ theo lệnh Tào Tháo, khiến Lưu Bị chĩa mũi nhọn vào họ Tào; nhưng Tào Tháo trọng táng Quan Vũ lại cho ra thông điệp khác: Tôn Quyền tự ý giết ông. Tào Tháo đã giải toả được sự hiềm nghi của mọi người và lái được mũi nhọn của Lưu Bị trở lại phía Tôn Quyền[24].
Tam Quốc Diễn Nghĩa kể rằng: Ngày Tôn Quyền mở tiệc khao Lã Mông,ông đã quay về giết chết Lã Mông.Vì hoảng sợ và để ly gián Ngụy và Thục nên đem đầu ông đến nộp cho Tào Tháo.Tào Tháo mở hộp đựng đầu Quan Vũ ra nhìn, thấy râu tóc dựng đứng lên, trừng mắt ra nhìn; vì vậy Tào Tháo hoảng sợ tới mức tái phát bệnh đau đầu và không lâu sau cũng chết.
Nhưng thực tế,không lâu sau khi đánh chiếm được Kinh châu cho Tôn Quyền, Lã Mông trở về cũng ốm nặng, không ăn uống được gì và qua đời[25].
Quan Vũ qua đời không rõ bao nhiêu tuổi. Tam Quốc diễn nghĩa ghi ông thọ 58 tuổi, tức là sinh năm 162, nhưng các nhà sử học không xác nhận thông tin này là chính xác[26]. Ông được Lưu Bị truy tặng chức Tráng Mậu hầu. Sau này Lưu Bị vì mối thù Quan Vũ đã dốc toàn quân đi đánh Tôn Quyền (năm 221).Lần sửa cuối bởi hai_au106, ngày 23-08-2010 lúc 10:55 PM.
-
14-09-2010, 09:02 PM #249
Viết về nhân vật Tam Quốc mình yêu thích nhất đi anh em ơi !!!
Đánh dấu