Trích dẫn Gửi bởi dohuuthuc Xem bài viết
Kha kha kha ! nhiều bạn thích Tào Tháo quá nhỉ.Nhưng tại sao các bạn lại thích 1 người coi mạng người như cỏ rác bên đường như Tào Tháo thế,tuy có tài mà ko có đức thì cũng là thứ rác rưởi thôi.Còn xét về tài mưu lược các bạn cho là Tư Mã Ý giỏi hơn Khổng Minh àh, Tư Mã Ý được cái thủ dẻo chứ công Khổng Minh có thắng nổi đâu,Khổng Minh tuy ko thắng Tư Mã Ý được hoàn toàn nhưng xem lại thì Tư Mã Ý thắng được Khổng Minh trận nào đâu,đến trận cuối cùng Khổng Minh chỉ đem hình nộm của mình xuất trận mà Tư Mã Ý vừa nhìn thấy đã mã nhập cung rồi,Tư Mã Y chỉ được cái sống dai thôi.
Bạn đừng kết luận về Tào Tháo vậy? Sự thực thì chúng ta đã bị ảnh hưởng quá nhiếu về Phong cách viết truyện của La Quán Trung. Theo những thông tin mà tôi tìm hiểu, thì Lưu bị không thực là tốt đến mức như trong truyện. Và Tào Tháo tuy có ác, nhưng cũng không đến nỗi là một người coi mạng người như cỏ rác.
Chẳng phải ngẫu nhiên, mà sau 2000 năm sau, người ta lại coi Tào là anh hùng dân tộc.

Trích dẫn.
Nhận định

Khách quan nhìn nhận, Tào Tháo là một chính trị gia lỗi lạc, một nhà lãnh đạo giỏi, nhà quân sự có tài. Ông là người luôn hoạt động, dám nói dám làm[78]. Nhà lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc Mao Trạch Đông khâm phục Tào Tháo nhất trong các đế vương Trung Quốc và gọi ông là "vua của các vua"[79].

Đánh giá về tài năng chính trị của Tào Tháo, nhà nghiên cứu Tào Hồng Toại viết:


Tào Tháo là nhà chính trị kiệt xuất thời phong kiến, xứng đáng được gọi bằng hai chữ "anh hùng", mà tính cách nhiều mặt thể hiện ra bằng sự tàn nhẫn thiếu tính nhân ái, đó chính là sự bổ sung hiệu quả cho thuộc tính gian hùng của ông.

Trong hoạt động chính trị, Tào Tháo đã vận dụng khá nhiều tư tưởng Pháp gia, đề cao tài trí, coi trọng năng lực mà không quá quan tâm đến đạo đức phẩm chất của người được sử dụng. Đây là một liều thuốc rất công hiệu, có hiệu quả vô cùng lớn trong việc cai quản, sửa đổi cục diện lỏng lẻo từ cuối thời Đông Hán trở lại.

Tào Tháo hùng tài đại lược, dũng cảm mưu trí hơn người nhưng cũng là người đa nghi, nham hiểm và tàn nhẫn... Ông đã dung hợp được 3 loại Pháp - Thuật - Thế trong tranh giành quyền lực, đồng thời có thể vận dụng linh hoạt, hay thay đổi. Đây là một tính cách đặc trưng... Chính vì tính cách con người Tào Tháo rất nhiều mặt nên đời sau cũng có những đánh giá về ông rất khác nhau.


Hoàn cảnh chính trị đương thời khiến những hành động như bức hiếp vua Hiến Đế, xử tử những người chống lại như Đổng Thừa, Phục Hoàn, Đổng Quý phi, Phục hoàng hậu... là một lẽ tất nhiên, không tránh được. Đây không phải là việc lạ trong thời phong kiến. Tào Tháo là con người của chế độ phong kiến và không vượt ra ngoài khuôn khổ đó được[81].

Đối với tài quân sự của ông, Mao Tôn Cương, nhà phê bình tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa, dù có thành kiến không tốt với Tào Tháo cũng thừa nhận rằng:


Việc binh của Tôn Quyền do Đại đô đốc quyết đoán. Việc quân của Lưu Huyền Đức do quân sư quyết đoán. Chỉ có Tào Tháo là tự tay nắm quyền hành quân, một mình quyết đoán. Tuy rằng có các mưu sĩ giúp mưu, nhưng phần quyết định cuối cùng bao giờ cũng do Tháo. Tháo rỏ ra xuất sắc hơn hẳn bề tôi. Thế thì Lưu Bị, Tôn Quyền không thể ví được với Tháo vậy. Cứ xem mỗi lần Tháo dự định mật kế, ban đầu các tướng đều không hiểu, sau khi thành công, các tướng mới thán phục. Đường Thái Tông có đề trên mộ Tháo rằng: "Nhất tướng chi trí hữu dư. Lương nhiên! Lương nhiên" Khen như thế thật đúng


Tào Tháo đã vận dụng linh hoạt các phép tắc quân sự của Trung Hoa cổ đại. Trong thời gian 25 năm (196-220), Tào Tháo đã bình định hết các lộ chư hầu phương bắc, xây dựng chính quyền Tào Ngụy. Để có được như vậy, ông đã sáng suốt chọn người tài, rộng lượng không tính đến thù riêng[83].

Ngoài đóng góp về chính trị và quân sự, phải kể tới đóng góp trong khôi phục nông nghiệp thời loạn lạc của Tào Tháo. Thời chiến loạn, nhiều chư hầu không nghĩ tới sự sống chết của nông dân: khi cần lương thực thì lùng sục để giành lấy, nhưng sau khi có được lại phung phí, đến nỗi khi không còn lương thực để cướp đoạt thì tự suy yếu tan rã[84] - điển hình trong số đó là Viên Thuật. Trong khi nhiều quân phiệt chỉ dùng chính sách cướp đoạt của nông dân thì chính sách đồn điền của Tào Tháo đã góp phần khôi phục nông nghiệp bị tàn phá, vừa giải quyết đời sống nông dân, vừa đảm bảo lương thực cho quân đội của ông. Chính điều đó là một trong những yếu tố quan trọng làm nên chiến thắng của Tào Tháo ở trung nguyên. Đông Ngô, Thục Hán sở dĩ cũng có đủ thực lực, giữ được thế cân bằng với Tào Tháo và con cháu ông sau này nhờ sớm học tập chính sách phát triển đồn điền với mô hình tương tự của Tào Tháo trong khu vực mà họ quản lý[85].

Tuy nhiên, cũng bởi Tào Tháo đi theo con đường bá đạo[86], trọng lợi hơn trọng đức; dùng người cốt hiệu quả không tính đến phẩm chất đã gây ra những "tác dụng phụ" có liên hệ mật thiết đến sự suy vong nhanh chóng của triều đại Tào Ngụy sau này[87]. Mầm quyền lực của cha con họ Tư Mã nhen nhóm, không lâu sau đã lấy ngôi của con cháu Tào Tháo như cách ông đã dần dần lấy ngôi của nhà Hán. Nhà Tấn thống nhất được toàn thiên hạ sau này, phần lớn là thụ hưởng cơ nghiệp mà Tào Tháo đã xây dựng[88].
Theo:Tào Tháo – Wikipedia tiếng Việt

Không những là một nhà quân sự tài ba, ông còn là một nhà thơ lớn. Có tầm ảnh hưởng sâu rộng. Nếu ai đọc truyện thì chắc vẫn còn nhớ. Tào mặc dù rất muốn có Quan Vũ. Vì thế mà đã đối sử hết sức hậu đãi. Tuy nhiên quan công một mực trung thành với Lưu Bị. Nếu đúng là Tào coi người như cỏ rác, thì ắt hẳn là đã diết không tha Quan Vũ rồi. Điều đó chứng tỏ ông ta rất có mắt nhìn và coi trọng người tài.