Kết quả 11 đến 20 của 26
Chủ đề: Chiếc bánh mỳ !!!
-
12-07-2013, 01:36 PM #11
Chào các bác, thời bao cấp em còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ điều kiện sống ngày đó khá rõ, trải qua những hoàn cảnh giống hệt như bạn Hạnh miêu tả ở bài viết trên.
Em kể thêm chuyện khác, cơ quan của bố em được phân phối bia hơi, em cầm cái ấm đun nước đi xếp hàng mua bia cho papa, hồi đó lần đầu tiên được uống bia, nước màu vàng, cay cay...chả hiểu sao đi xếp hàng mua bia đông như kiến cỏ mà toàn trẻ con với phụ nữ đứng, không thấy ông bố nào cả.
Về nhà uống được tí mặt đỏ tía tai, lăn đùng ra ngủ cả ngày."Không có phụ nữ xấu, chỉ có người không biết rằng mình rất xấu mà thôi!"
-
Post Thanks / Like - 13 Thích, 0 Không thích
kt22027, MinhTommy, Tontu, mau03dong, vuminh999999, Congaco_H1R5,
Alent_Tab, Thợ Điện, Tvsi, trung_cadan, cuonghanh, thai_bienhoa, ChienKhuD đã thích bài viết này -
12-07-2013, 07:54 PM #12
Thế hệ 6x như tôi đây , trước 8 tuổi , buổi sáng thường thì đi tiệm ăn phở với ba mẹ , hôm nào còn dư cơm , chiên cơm với trứng , lạp xưởng ... , nhìn chảo cơm là vùng khóc rống lên.
Sau 8 tuổi , buổi sáng mốt cái bánh tráng (đa) khoai mỳ nhúng nước chấm nước mắm - hôm nào may mắn còn chút cơm nguội chan xì dầu là oách lắm rồi.
Thời bao cấp , sáng trên trường , chiều trên rừng đi củi , hái nấm phụ gia đình - Cái thời khốn khó ấy mà lại vui , mọi người ai cũng như ai , khoảng cách giàu nghèo không đáng kể (thời ấy nhà ai có của cũng chả dám khoe- cứ giả khùng giả khổ)
Nhưng năm học CđSP Đà lạt , 11h trưa ăn được 2 chén cơm với nước được gọi là mắm, thực chta61 là nước muối pha vời trà cho giống màu mă ,chiều 16h lại được thêm 2 chén nữa, mãi đến 11h trưa hôm sau mới được ăn lại - không hề có khái niệm ăn sáng vì làm gì có tiền mà ăn. - lúc nào cũng thấy đói , đói và đói .
Cái đói làm cho mình lập 1 kỷ lục cá nhân là ăn 1 lúc 14 chén cơm với tép rang do một bữa nọ được bà chị cho ăn với câu nói " ăn thoải mái đi , được bao nhiêu thì được" làm mình ăn hết khẩu phẩn của 3 người, làm mấy bà chị mình hôm đó phải khuấy bột chuối ăn thay cơm
.
-
Post Thanks / Like - 13 Thích, 0 Không thích
kt22027, cuonghanh, doioikhoi, MinhTommy, toan2324,
Alent_Tab, themgaidep, Tontu, trung_cadan, mau03dong, thai_bienhoa, Thợ Điện, vuminh999999 đã thích bài viết này -
12-07-2013, 08:43 PM #13
Thời của các bạn người ta còn hát xẩm không ? Tôi thèm nghe điệu hát sống đó quá .thời mình về Hà nội có đuợc nghe cụ Hà thị Cầu hát nhưng tiếc là khi ấy cụ cũng đã lớn tuổi giọng không còn mạnh mẽ nữa .Phải đuợc nghe giọng hát đó của những nghệ nhân hè phố mới thực .Đọc Thạch Lam cứ tuởng tuợng ra đó cái không khí u hoài xa xưa
*
Một chuyến đò ngang, một xó chợ, một đầu đường… chỗ nào có dăm ba người nghe là có đám xẩm xoan lên tiếng. (Dễ thử đến có khi chẳng có ai nghe nữa, mà một ông cụ xẩm cũng vẫn gẩy đàn và ca hát, đôi mắt đưa lên như cố hình dung những bóng người tưởng tượng, và lắng tai nghe chờ đợi không biết đến bao giờ một tiếng đồng trên chậu thau..). Cái giọng hát xẩm thật là một giọng hát đặc Annam. Hay là tôi tưởng thế, bởi vì mỗi lần nghe cái giọng hát buồn buồn, tầm thường và quê mùa ấy, là mỗi lần tôi thấy như đè nén, quằn quại trên tâm hồn tôi, cái tâm hồn hèn mọn và nhẫn nại của giống nòi - của cả đồng ruộng nghèo nàn và bạc bẽo phủ sương chiều. Tôi không muốn một bài ca hùng hồn, hăng hái, đầy những công việc xuất thế, anh hùng, bởi vì không phải thật là như thế. Tôi nhận ra cái hèn mọn, nghèo nàn kia, nhận một sự buồn mà người ta phải chịu vậy, nhưng mà tôi yêu mến, thiết tha cái linh hồn thật của đất nước ấy, là linh hồn của tôi, có những ràng buộc chặt chẽ, những rung động thẳng ngay đến bên trong. Cái giọng hát quê mùa, không có gì là cao quý nhẫn nại, không có gì là siêu việt, là cái giọng hát đã làm cảm động những người cùng giống với tôi, những người sống chật vật, khó khăn, nhưng mà vẫn vui vẻ, vẫn tin trời, không ghen ghét mà cũng chẳng thù hằn ai. Trên manh chiếu rách giải ngay mặt đất đó, đã diễn ra bao nhiêu lần cái cảnh sinh hoạt của người bình dân Annam. Tiếng đàn, nhị một điệu nhắc đi nhắc lại, quen thuộc và êm ả, như trên cánh đồng lúa, ngày lại ngày, năm rồi qua năm khác, đem lại cũng chừng ấy công việc, chừng ấy vui buồn.
Đường, chợ chúng ta sẽ vắng lạnh, nếu không còn giọng ca hát nữa.
*
Làn khói rắc buổi chiều ở đầu làng, vì không có gió đưa, nên là là sát mặt đất để lẩn vào dải sương mù bắt đầu rơi xuống cánh đồng. Tiếng ếch nhái xanh rờn trên ruộng mạ. Và bóng người dãi qua cái quán gạch giữa cánh đồng, cái quán gạch giờ này trơ vơ và lạnh lẽo.
Bạn có nhận thấy cứ đến buổi chiều sương phủ, những làng mạc xa xa hình như thu bé lại, thấp xuống, thấp xuống để lẫn với đất ruộng, còn cánh đồng mênh mang bóng tối thì từ từ dâng lên ngang với chân trời? Giờ khắc ấy, ở đâu ra mà khắp cả, trên dưới và khắp bốn phương, hình như tiết ra ở cảnh vật, ở cây cỏ, ở ruộng nương, một nỗi buồn thấm thía, không đâu, một nỗi buồn vừa chán nản vừa chua xót, khiến người ta bỗng dưng thấy lạnh lẽo, thấy lẻ loi? Tranh giành, chiến đấu bấy giờ thấy vô ích và quá sức yếu ớt của mình. Phải dễ dãi, phải thân mật, để được gần gụi người khác cho thêm ấm cúng.
Đó là cái mạch buồn riêng của đất nước nhà, âm thầm như dòng suối dưới nội cỏ, cái mạch buồn hiu hắt chảy trong sông, hay xa xôi theo dải đê đến tận chân trời. Cảnh của ta tuy nhiều nơi thật là đơn sơ, bằng phẳng, nhưng có vẻ riêng biệt cám dỗ chúng ta. Chúng ta tha thiết mến yêu có lẽ vì cảnh vật như một tấm gương, và chúng ta thấy chiếu vào trong đó hình ảnh và tâm hồn của chính chúng ta.
Chúng ta nghèo nàn, nhưng chúng ta biết sự nghèo nàn ấy.
*
Dọc đường cái quan, ngày xưa, còn có chiếc cầu dịp đá, và bóng đưa của những cái cáng xanh. Những ngày rực rỡ, còn có võng lọng tưng bừng của một ông nghè về vinh quy, với cô gái quê má lúm răng đen, gọn mình trong chiếc võng, âu yếm nhìn ông tân khoa, chồng ta, và do công ta thức khuya dậy sớm hái dâu dệt lụa để chàng ăn học.
Bây giờ những cái đó đã mất rồi, mà trên đường, chúng ta chưa có cái gì khác thay vào. Chúng ta đi, hai bàn tay trắng.
-
Post Thanks / Like - 12 Thích, 0 Không thích
kt22027, cuonghanh,
Alent_Tab, MinhTommy, toan2324, themgaidep, Congaco_H1R5, thai_bienhoa, Tontu, doioikhoi, trung_cadan, mau03dong đã thích bài viết này -
12-07-2013, 09:01 PM #14
đề tài này hay quá thật sự xúc động .xin cảm ơn
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
12-07-2013, 10:47 PM #15
Sao mình lại được gọi là gà kiếm gỗ nhỉ? có nhầm lẫn gì không ông Trung_cadan. Với tôi mọi đắng cay, chua ngọt của cuộc đời này gần như đã nếm trải hết rồi.....Chắc còn rất lâu nữa tôi mới tốt nghiệp được nghèo đói, trừ khi có phép màu sảy ra. Nhưng thôi kệ nó đi, mình được sinh ra trên đời này là một hạnh phúc rồi. Không nên tham lam đòi hỏi này kia, quan trọng nhất là mình được làm cái mình thích, thành công hay thất bại đều đón nhận một cách vui vẻ.....
Giọt nước giữa biển cả.......
-
Post Thanks / Like - 13 Thích, 0 Không thích
kt22027, cuonghanh, MinhTommy, trung_cadan, toan2324,
Alent_Tab, ChienKhuD, themgaidep, Congaco_H1R5, thai_bienhoa, Tontu, Thợ Điện, doioikhoi đã thích bài viết này -
13-07-2013, 05:42 AM #16
Bây giờ mới ăn trưa xong, vào đây tranh thủ vài phút rồi phải làm việc tới tối mịt mới về.
Cái đề này coi bộ đắt khách quá anh Trung uii.
Đọc bài chia sẻ nào cũng thấy một đống "tình người". Thật cảm động! Nó là thứ tình cảm còn quý hơn vàng. Kẻ giàu có chắc gì hiểu được thứ tình cảm ấy.
Cô Hạnh, ông Kiếm Gỗ, anh Trung viết bài tình cảm quá! Anh Thái Biên Hòa, bác Lâm, anh Trung, themgaidep, bác Gà, bác CKD, cùng toàn thể các bác và quý anh chị ở đây ai cũng thật đáng yêu!
Trong các diễn đàn tôi thấy chỉ có diễn đàn này là nhiều tình người nhất. Chúc toàn thể đại gia đình TLKD một cuối tuần thật nhiều niềm vui và an bình.Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
Post Thanks / Like - 12 Thích, 0 Không thích
kt22027, cuonghanh, doioikhoi,
Alent_Tab, MinhTommy, trung_cadan, toan2324, ChienKhuD, themgaidep, Thợ Điện, Congaco_H1R5, thai_bienhoa đã thích bài viết này -
13-07-2013, 07:02 PM #17
Đến thời của em thì cái bánh mì to hơn cái nắm đấm một tí rưới nước mỡ, vài miếng tóp và thật nhiều tương ớt có giá 600₫ rồi anh Cá Dán ạ. Lớp 6 bắt đầu đi học xa nhà. Tuần đạp xe về nhà 1 lần lấy gạo và 14 nghìn. 12 nghìn nộp cho nhà bếp còn 2 nghìn tiêu vặt nên mỗi tuần em cũng chỉ dám ăn bánh mì 1 lần cuối tuần nếu tuần đó ko phải chi tiêu j nhiều. Hương vị của miếng bánh mì ngày ấy chưa bao giờ em quên
Em chợt đến bên anh, dịu dàng như cơn gió nhẹ
Mà lòng anh để ngỏ, cho tình em mơn man
Em là cánh én mỏng, chao xuống giữa đời anh
Cho lòng anh xao động, thành mùa xuân ngọt ngào
-
Post Thanks / Like - 9 Thích, 0 Không thích
kt22027, Tontu, thai_bienhoa, themgaidep, cuonghanh,
Alent_Tab, Thợ Điện, Congaco_H1R5, trung_cadan đã thích bài viết này -
13-07-2013, 08:36 PM #18
Trên này nhiều anh Giáo phết he he, biết có bác Lâm Thao, cu Táo Tầu, Tab cũng một thời làm kỹ sư tâm hồn
-
Post Thanks / Like - 6 Thích, 0 Không thích
-
14-07-2013, 12:54 AM #19
@ Lâm Đệ: E bật mí bí ẩn nè a. Ngày xưa, e bỏ quê lên SG sau khi tốt nghiệp 12, trải qua nhiều nghề vặt vãnh trong xã hội để cóp nhặt ít đồng bạc lẻ, rồi thì cũng dư 01 ít để đi học. Bước chân vào đời như 01 khai cuộc rối rắm, lép nặng. Nhưng e luôn tràn đầy niềm tin. Rồi thì e cũng tốt nghiệp xong Học Viện lận lưng cái bằng cử nhân kinh tế. E khá may mắn trong công việc, được trải qua nhiều cty, học hỏi nhiều kinh nghiệm, mức lương được trả cũng khá tốt, cũng dành dụm được chút ít. Mối quan hệ của e đã được nhân rộng. Sóng gió bắt đầu nổi lên nè a, em phế mã tranh tiên, bỏ lại tất cả sau lưng , không đi làm thuê cho ai nữa, e mất 01 năm để ổn định công việc của riêng mình, mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp, tiền bạc tích luỹ ngày càng nhiều hơn. E tăng cân 30 kg ( từ 55kg thành 85 kg). Thời gian này, e không xem tivi, không đọc truyện, chỉ đọc báo tờ về tin tức để tránh mất thời gian. Nếu mọi việc cứ tiếp diễn như vậy thì quá tốt. Đằng này e lại tham, ai cũng muốn mình giàu có, e chết ở ngay giai đoạn này. Thua cổ phiếu nặng. Phi đao sát cuộc, quăng 02 lần đao, tiền đâu chẳng thấy, quăng cây đao nào mất luôn cây đao ấy. Bây giờ còn cây đao cuối cùng, e mà quăng 01 cái là ra gầm cầu ở luôn. Nản lắm a ah. E bỏ nhà ra ở trọ, e không muốn ai trong gia đình thấy e lo lắng và buồn bã. Giai đoạn này kinh khủng lắm, nhục chí vô cùng, không làm gì nổi. Người ta thất bại, còn cha mẹ ae giúp tài chính vực dậy, còn mình xuất thân bần nông, té mà không có chỗ bấu víu để đứng. E sa đà vào bia bọt, ngày nào cũng nhậu, nhậu ngán thì kiếm nơi nào đó đi du lịch. Công việc bàn giao lại cho ông a, cuối tháng đưa lại cho e 80% thu nhập để e sống….. Thời gian rồi cũng giúp e nguôi ngoai mọi thứ, hết buồn nhưng niềm tin thì chưa tìm lại được. Chắc cũng chẳng cần tìm đâu, tự tin càng nhiều khổ càng nhiều mà thôi…….Bây giờ, nơi căn phòng trọ e cảm thấy hạnh phúc vô cùng, không phải suy nghĩ gì cả, sống cho những gì mình yêu thích. Cùi lắm là de về con số không tròn trĩnh thôi. Kakakakaka, sướng khổ là do suy nghĩ của mình thôi chứ không phải là có nhiều tiền. ( Trung cadan và 6789 có nói: đi chơi sướng hơn đi làm; chí lý, chí lý.)
"...để gió cuốn đi..."
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
MinhTommy, kt22027, cuonghanh, themgaidep, Congaco_H1R5, Tontu, trung_cadan, doioikhoi, Thợ Điện,
Alent_Tabđã thích bài viết này -
14-07-2013, 01:05 AM #20
Chả biết khuyên Thái thế nào vì mình cũng chả hơn gì hiện đang là kẻ loser dưới ánh mắt của bạn bè ! thôi còn cái đầu mình mẫn cố dữ được lại đâu vào đấy thôi bạn ah
-
Post Thanks / Like - 5 Thích, 0 Không thích
Chiếc bánh mỳ !!!
Đánh dấu