Kết quả 1 đến 4 của 4
Chủ đề: Làng Say
Hybrid View
-
30-07-2011, 12:37 PM #1
Nhà hàng xóm phía đông dưới chân ông là nhà gã Nhâm híp. Ông cũng biết loáng thoáng về gia đình này. Gã Nhâm híp nghèo rớt mồng tơi, mới gần bốn chục tuổi đầu mà đã có tới bốn đứa con lốc thốc cả trai lẫn gái, được cái không đứa nào có cặp mắt híp giống cha. Trong nhà gã chẳng có giường chiếu gì, tối tối vợ chồng, con cái bạ đâu nằm đấy, la liệt dưới nền nhà. Thế mà vợ chồng gã cũng như cả dân làng, ngày nào cũng say. Giờ này chắc càng say lăn, say lóc. Ngôi nhà gã chìm trong ánh trăng, chìa lên trời cái mái lá nham nhở, bạc phếch và vô duyên. Chợt ông căng mắt chú ý tới một vật gì nửa đen, nửa trắng thò ra ngoài vách. Rõ ràng một cặp chân, hình như chân đàn bà?. Đích thị là chân đàn bà, ống quần lửng còn phơi ra nửa cặp đùi trắng phớ, ngồn ngộn dưới ánh trăng. Miệng ông bất giác nuốt nước bọt đánh ực một cái. Phía vườn bên kia, lẫn trong tiếng gió, ông nghe vọng lên rõ mồn một những tiếng rên cố nén, khi thì nấc lên như muốn phát khóc, khi lại ư ử, gừ gừ như tiếng của mèo cái lúc đi tơ. Cặp trai gái khi nãy chắc đang đến hồi cao trào, .. - trong đầu ông tưởng tượng như thế và cảm thấy mặt càng lúc càng bừng bừng, trống ngực đập thình thịch, hơi thở đã trở nên gấp gáp...
Không kịp đắn đo, vạch kế hoạch kĩ càng cho một cuộc phiêu lưu kì thú, ông Dương Đức Phát hấp tấp tụt khỏi sáu vế cầu thang, xuống hẳn dưới đất. Như một kẻ mộng du với hai đầu gối run lẩy bẩy, ông lập cập lần ra khỏi phủ, thận trọng mò sang phía vườn nhà gã Nhâm híp. Bây giờ thì ông đang đứng gần lắm rồi. Đúng là một cặp đùi vế đàn bà thò ra ngoài vách từ rốn trở ra. Cái nghèo, nát thì ra lại tạo nên một cảnh hớ hênh, lãng mạn đến thế. Thứ gọi là ngôi nhà của gã Nhâm híp thưng toàn bằng cót, lâu ngày bị mục thành ra ruỗng cả dưới chân, nằm trong nhà mà nhiều khi thò cả nửa người ra ngoài vách. Ông Dương Đức Phát nín thở bước tới bên cạnh, ngồi hẳn xuống cho đầu gối đỡ run, ông mở to mắt, thỏa sức ngắm nghía. Hai bắp chân tròn lẳn, khêu gợi. Một nửa cặp đùi trắng toát, lồ lộ dưới ánh trăng. Mùi đàn bà ngầy ngậy thoảng lên mũi làm ông ngây ngất. Ông run rẩy đặt cả hai bàn tay lên xoa nhè nhẹ, cảm giác qua lần vải mềm càng làm cho cặp đùi xoăn chắc trở nên hấp dẫn hơn. Sự ham muốn khám phá đã khiến thần trí ông mụ mị, không cưỡng nổi lòng mình. Hai tay ông cứ thế lần lên, lần lên cao hơn. Qua lần vải mỏng, ông cảm thấy có những gì mềm mại, đang lạo xạo dưới gan bàn tay làm cho hơi thở của ông bỗng nghẹn lại, toàn thân hầm hập như lên cơn sốt. Không thể chịu đựng thêm được nữa, như một cái máy, hai bàn tay run rẩy của ông cuống quít quơ quào ,mồm rít lên khe khẽ Ối giời ơi ...chết mất ... . Có tiếng rên khe khẽ như hưởng ứng, như một thứ phản xạ bẩm sinh từ phía bên trong vách, lẫn vào những tiếng ngáy pho pho của bố con nhà Nhâm híp...
Cụ Dương Đức Trạch hôm nay tuy phải ngồi suốt ngày nhận những lời chúc tụng song vẫn không đến nỗi mệt. Trời phú cho cụ cái sức khoẻ dài lâu, bẩy mươi tuổi vẫn còn mạnh mẽ, sáng suốt. Được như thế một phần cũng bởi đầu óc cụ lúc nào cũng thư thái vì họ Dương xưa nay luôn được dân làng kính cẩn, trọng vọng, con cháu phát đạt, đề huề. Nghĩ tới cái thú vui bấy lâu, cụ lại cảm thấy trong lòng rạo rực, hai mắt lim dim, miệng khẽ mỉm một nụ cười ý nhị. Các con cháu, người làm chắc đã ngủ say. Cụ đàng hoàng bước ra khỏi phủ, khép nhẹ cổng lại. Lúc này đêm đã gần khuya, bóng trăng loang lổ trên mặt đất, không gian càng trở nên mờ ảo một cách đầy khêu gợi, kích thích mọi vấn đề...
Với một sự thành thạo như đã thuộc lòng từng mô đất, bóng cây, cụ Dương Đức Trạch lẩn nhanh sang vườn nhà Nhâm híp, cố nín thở gần như tuyệt đối để không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Đêm vẫn lặng ro ro, yên tĩnh như muốn chiều theo lòng cụ giống y hệt mọi lần. Gần tới nơi, bỗng cụ giật mình phát hiện có một kẻ đang ngồi xổm, úp mặt vào vách nhà Nhâm híp, hai tay hắn chống xuống đất, đang mê mải ....
Cụ Dương Đức Trạch kinh ngạc đến thừ người. Thận trọng mò tới gần, dưới ánh trăng khi mờ, khi tỏ, cụ lạnh toát từ đầu đến chân khi nhận ra kẻ ấy có dáng quen quen. Ai như anh cả Phát. Đúng anh ta rồi. Ôi Trời! - cụ than thầm trong bụng. Bất giác, một cảm giác tuyệt vọng như một kẻ thất tình chợt ào đến. Cái thằng chó này thế mà tinh ranh, nó đã tìm ra cái chỗ tuyệt thú này từ lúc nào thế không biết. Cứ như định mệnh xui khiến đến lúc phải như thế. Ai ngờ, rốt cuộc, nó đã “ăn hớt” cái món trời cho ấy của chính bố nó. Đành “nhường” cho “hắn” thôi. Mọi hưng phấn lúc này đối với cụ bỗng nhiên nguội lạnh, cảm giác về sự già nua, tuổi tác chợt ập đến. Cố nén một tiếng thở dài, cụ thận trọng lùi dần, lùi dần rồi mệt mỏi quay về phủ, đóng cửa đi ngủ.
Sáng hôm sau, Cụ Dương Đức Trạch không lấy gì làm ngạc nhiên khi ông con trai Dương Đức Phát tuyên bố sẽ nghỉ thêm ba ngày để ở nhà với cụ. Không những thế, ông hứa từ nay sẽ năng về thăm cụ nhiều hơn để chứng tỏ mình là người con chí hiếu. Ông điện thoại đến văn phòng, thông báo và nhắc nhở công việc, đồng thời hoãn mấy cuộc họp... Trông ông hớn hở, vui vẻ và trẻ lại rất nhiều so với cái tuổi năm mươi. Cụ Dương Đức Trạch thì ngược lại. Cụ bỗng thoắt trở về lọm khọm, già nua đúng với cái tuổi bẩy mươi của mình. Suốt đêm qua, cụ trằn trọc khó ngủ. Cụ biết không thể cưỡng lại được quy luật. Tre già thì măng mọc. Rằng đã đến lúc cụ phải nghỉ, phải rút lui khỏi tất cả, kể cả những thú vui... để nhường lại cho con cái.
Việc cụ Dương Đức Trạch vừa nghĩ tỏ ra rất hợp với quy luật đời cha ăn mặn đời con... ăn tiếp. Có điều, cụ còn chưa biết rằng, ông con trai Dương Đức Phát đêm qua cũng không ngủ. Ông cũng trằn trọc, nhưng là trằn trọc trong một niềm hứng khởi vô bờ. Cuộc đời ông cho đến nay, dù phải thi hành đủ trăm phương ngàn kế mới được như bây giờ, song vẫn có thể coi là mĩ mãn, là không có gì phải phàn nàn về cả hai đường danh và lợi. Thế mà có những điều tuyệt vời, tuyệt vời đến đơn giản mà ông chưa từng được nếm bao giờ. Càng nghĩ, ông càng thấm thía câu nói của người xưa. Rằng xuất thân tranh cạnh với cuộc đời, dẫu có làm nên công hầu khanh tướng mà không về quê, không được nhấm nháp hương vị quê kiểu như đêm hôm qua, thì cũng tựa như... áo gấm đi đêm mà thôi...Bà kia tuổi sáu mươi rồi
Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…
Làng Say
Đánh dấu