Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà phê Đen II
Close
Login to Your Account
Kết quả 1 đến 10 của 1170

Chủ đề: Cà phê Đen II

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Rong chơi trên mạng bất chợt bắt gặp lá thư người tình cũ ông Tý gửi cho ông ấy trong facebook .Tuy là riêng tư nhưng tôi cũng xin phép ông Tý đăng lá thư này lên cho bạn cà phê thưởng thức cái sự phụ rẫy


    Anh Tý thân mến

    Chia tay không lý do, rồi nghe phong thanh rằng anh cưới vợ giàu có, em thật sự suy sụp, mọi thứ tưởng như khép lại. Nhiều lần, trong cơn buồn bã tuyệt vọng, em đã nghĩ phải gọi cho anh, chỉ để hỏi, vì đâu anh nỡ…
    May sao, dù muốn lắm, nhưng em vẫn chưa một lần thực hiện ý định đó. Hơn hai năm trước, mình gặp lại nhau trong ngỡ ngàng. Lúc ấy, cuộc sống riêng của em vẫn không mấy thuận lợi. Nghe anh khen, “giờ trông em dễ thương quá, em có hạnh phúc không?”, em bỗng thấy muốn khóc. Vì sao ta lạc mất nhau? Hà cớ gì một người đàn ông như anh lại đành đoạn bỏ em, kết hôn với một phụ nữ khác, lỡ dở mối tình mà chúng ta đã dành cho nhau biết bao mộng mơ tốt lành…
    Loay hoay với những câu hỏi ấy và dư âm của cuộc gặp gỡ, em đã chủ động liên lạc với anh. Ban đầu chỉ là tin nhắn. Rồi em điện thoại. Có khi anh không bắt máy. Một vài hôm sau, mới thấy anh trả lời: “Em gọi anh à, có việc gì không?”.
    Em chưng hửng nhận ra, mình hình như đã hơi bị ảo tưởng. Biết đâu, vài câu dịu ngọt hôm đó chỉ là thói quen xã giao. Chút ân cần kia chẳng qua là “nhân tiện”. Vậy thôi. Dù rất thất vọng, em vẫn cố giữ chút sĩ diện, bằng cách tiếp tục im lặng cố quên anh, như bao lâu nay mình không hề qua lại với nhau, tựa hồ cuộc gặp gỡ kia chẳng hề tác động đến em chút nào…


    Vật đổi sao dời, hôm trước ta lại tình cờ nhận ra nhau giữa chốn đông người. Không kịp chào hỏi, nhưng em vẫn kịp có cảm giác hình như anh có phần “xuống cấp”. Bất ngờ hơn, sau đó, anh tìm cách hỏi han em nồng nhiệt, như giữa chúng mình chưa hề có cuộc chia ly.
    Em giờ cuộc sống buồn nhiều hơn vui. Nhưng cũng thừa tỉnh táo để nghĩ, nếu đang đủ đầy hạnh phúc, hẳn anh đã không nhớ đến em. Em hình dung, có khi anh đã lướt lên đảo xuống cái danh bạ, tìm xem ai khả dĩ có thể “giải trí” cho quên sầu nữa kìa!
    Em đa nghi quá chăng? Hay nỗi đau dằng dặc từ ngày xa anh đã làm cho em mất niềm tin đến vậy? Tự trấn an mình, anh là người cũ đấy thôi, nào phải ai xa lạ. Đời người ngắn ngủi, muộn phiền thì nhiều lắm, hà cớ gì phải làm khổ nhau thêm?
    Nhưng rồi, có cái gì đó đã ngăn em mở lòng, khi anh bắt đầu kể lể về hiện tại của mình. Đặc biệt, sau chầu cà phê cơm trưa mà em là người thanh toán, anh hình như phán đoán, cuộc sống của em nay đã “dễ thở” hơn, em có thể dành thời gian và có thể cả tiền bạc để cùng anh khuây khỏa đây đó. Anh gợi ý về một chuyến đi xa chỉ có hai người, cái cách đề nghị em đặt vé luôn cho tiện chợt làm em ngờ ngợ. Em thực tế quá, hay chính sự thản nhiên của anh khiến em bỗng e ngại …
    Tình yêu cũ đã lỡ làng, anh giờ chưa phải là người tự do, càng không rõ tình ý em thế nào, chỉ thấy em ừ hử không phản đối, là anh đã vội vàng... Chắc anh cho rằng em đâu có gì để mất? Nếu ngày xưa, giữa chúng ta không là đổ vỡ, thì giờ chắc em cũng như người phụ nữ đang bên anh, trở thành đề tài cho anh than thở. Em không mù quáng đến mức chỉ nghe và tin. Em thử đặt mình vào vị trí cô ấy, để hiểu cái câu nói có phần khắc nghiệt từng được nghe, rằng “với đàn ông, phụ nữ nói chung đều giống nhau, chỉ khác mỗi khuôn mặt”. Phũ phàng đến vậy sao?
    Em chợt giật mình hiểu ra, nếu anh đang bận vun vén cho bản thân, công việc thuận lợi, kinh tế dư dả để bù khú, thì em đã không có “phần phước” được anh để mắt. Ai đó bảo, thời buổi này, tự dưng có ai đó liên lạc lại, thì phải dè chừng, đa phần là họ đang cần… nhờ vả. Em không dám nghĩ nhiều đến vậy, nhưng so sánh với thời điểm lẽ ra anh có thể đối xử với em tốt hơn, thì lần này đúng là khác hẳn. Em chẳng có gì để tiếp tục một mối quan hệ chỉ còn vấn vương bởi quá khứ, càng không hứng thú với một hiện tại thế này, dù là đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ về anh, em vẫn còn buồn nhiều thật nhiều...

  2. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Rong chơi trên mạng bất chợt bắt gặp lá thư người tình cũ ông Tý gửi cho ông ấy trong facebook .Tuy là riêng tư nhưng tôi cũng xin phép ông Tý đăng lá thư này lên cho bạn cà phê thưởng thức cái sự phụ rẫy


    Anh Tý thân mến

    ..
    Hi hi, bác cứ làm cho thằng em mừng hụt. Em lục lọi kí ức coi người yêu năm xưa của em có ai có lối hành văn như vậy không?. Lỳ hết 2 lam mà vẫn không tài nào nhớ ra. Đến ly thứ 3 mới hiểu ra rằng: Ồ, tên Tý là tên đẹp, khối người. . Vậy là trùng tên rồi bác nhỉ ? Hi hi, nhưng bài thơ này cũng nên được xếp vào tuyệt tác thư tình phải không bác ?


    Hôm nay chán thật. Ha ha, cái chán đến đột ngột quá. Có nghĩa là chuyện đến mang theo điều ngoài ý muốn. Tìm vui bên nỗi buồn. Đành mang chai rượu ra tu, được bao nhiêu cứ uống cho sướng cái hã. Cho là chuyện nhỏ như con thỏ. Thì có chi mà phải sầu chứ?. Trong cuộc sống có ai mà không buồn?. Thôi thì cứ từ từ mà hưởng thụ giọng ca Tuấn Ngọc như để đền bù cho sự mất mát tự mình đã một thời không tìm về.
    Giọng ca Tuấn Ngọc thì Aty không dám lạm bàn, chỉ bên cạnh đó là dàn nhạc thật vừa ý.




    Thế đấy, lâu lâu cũng nên xã xì-chét với cái buồn ngu ngu cho tâm hồn lắng đọng 1 chút. Đề rồi sáng mai laị tiếp tục cái công việc thường nhật.
    Lợi dụng cái buồn ngu ngu đề say xỉn 1 bửa sao sướng quá. Chợt nghĩ về món bún lẩu mắn thêm xà lách xon ( đang chuẩn bị trên bếp ) không biết giống cháo .. gì đây
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

Cà phê Đen II

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68