Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà phê Đen II - Trang 21
Close
Login to Your Account
Trang 21 của 117 Đầu tiênĐầu tiên ... 1119202122233171 ... CuốiCuối
Kết quả 201 đến 210 của 1170

Chủ đề: Cà phê Đen II

  1. #201
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hi hi, bác Tôn nói chí phải. Trong chăn mới biết con rận nó tròn hay méo . Chỉ nhưng mà rỏ ràng cơ hội ở nước Mỹ thì nhiều hơn rất nhiều nước trên thế giới. Cơ hội học hành, cơ hội làm giàu. Cơ hội phát triển v.v...
    Mình đang nói về mặt tốt của cuộc sống.
    Học hành nè: rất nhiều du học sinh vào Mỹ và không nhiều du học sinh người Mỹ ra nước ngoài học. Con bé nhà mình học lớp 10 bên này cũng theo bạn bè nộp đơn đi Mỹ học 1 năm lớp 11 ở Hawai rồi năm sau trở về đây học lại.
    Ngành nghề nè: nhiều người trên thế giới có tay nghề cao thì lại đi Mỹ hành nghề. Ít người Mỹ có tay nghề cao đi nước ngoài làm.

    ..........

    Nói chung thì ở bất kỳ nơi đâu cũng có cái sướng và cái khó của nó. Nói như bác Tôn cái số là vậy rồi, thì phải chịu thôi. Aty rất mê tín. He he, không biết có phải do trùng hợp hay chăng? mà có nhiều lúc mình cầu được ước thấy, và cứ vậy mà mê tín thêm phần mê tín. Vì sự mê tín có đoạn nói về trồng cây. Nếu mình trồng cây ớt thì sẽ được trái ớt hì.

    Ở đây có những người trên răng dưới dép như bác Tôn nói, và họ cũng nhận sự giúp đở của nhà nước từ mấy chục năm nay. Điều khác thường là những người trên răng dưới dép này họ lại có nhà cho mướn , và người mướn nhà lại chính là ... người chủ nhà, he he. Chuyện khó tin nhưng có thật.
    Lần sửa cuối bởi Aty, ngày 22-02-2014 lúc 07:54 PM.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  2. Thích ngokhong, ChienKhuD, huyenmapu, Tontu, PhiHuong, Thợ Điện đã thích bài viết này
  3. #202
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Đớn đau chua xót dịu dàng, tiếng đàn tan nát ruột gan. Chỉ cần một ý tưởng duy nhất mà lại trở thành một tình khúc muôn thuở. Bài hát Killing Me Softly (with his song), dịch sát có nghĩa là Giết ta bằng tiếng nhạc nhẹ nhàng, ra đời cách đây vừa đúng 40 năm, vượt qua bao năm tháng mà vẫn chưa mỏi cánh thời gian.
    Killing Me Softly là một ca khúc do tác giả Charles Ira Fox soạn nhạc và do Norman Gimbel đặt lời. Phát hành vào năm 1973, tức cách đây đúng bốn thập niên, bản nhạc này đã giúp cho nữ ca sĩ Roberta Flack thành công rực rỡ, giành lấy ngôi vị quán quân trên thị trường Anh Mỹ, đồng thời chiếm hạng đầu tại 20 quốc gia khác. Bài hát sau đó đã được nhiều nghệ sĩ ghi âm lại, đáng chú ý nhất là phiên bản của Lauryn Hill với nhóm Fugees từng đoạt giải Grammy vào năm 1997 với tập nhạc The Score.





    Có một lần ngồi trong một quán nhạc uống rượu giải sầu, ông tình cờ được nghe một tay đàn nhạc blues. Ngay vào cái khoảnh khắc đó, tiếng đàn piano lại nói lên được cái tâm trạng chán đời của bản thân ông. Một cách vô tình, tác giả thật sự có cảm tưởng một người khác đang nói thay cho mình. Trong quyển sổ tay, Norman Gimbel ghi chép, ma lực vô hình từ phím đàn cất tiếng nỉ non ai oán, hồn ta như thể bị giết dần, chết mòn. Bản nhạc Killing Me Softly (with his song) từ đó mà nẩy sinh. Tình khúc phôi thai từ giai thoại sẽ đi vào huyền thoại.

    Trên trái đất này, mọi người đều biết tới bài Killing Me Softly qua tiếng hát của Roberta Flack. Nhưng trái với điều mà nhiều người thường nghĩ, đây không phải là bài hát chính gốc mà lại là một phiên bản ghi âm sau. Người đầu tiên thu thanh bản nhạc này là nữ ca sĩ Lori Lieberman, nhưng khi bài hát được phát hành vào đầu năm 1972, lại không gặp thành công.

    Sông có khúc, người có lúc. Nữ ca sĩ Roberta Flack lần đầu tiên được nghe bài hát này là trên một chuyến bay từ Los Angeles đến thành phố New York. Theo lời kể của cô thì ca từ bản nhạc làm cho cô choáng váng như thể bị tát vào mặt. Khi máy bay vừa hạ cánh xuống phi trường, Roberta Flack ngay lập tức gọi điện thoại cho nhạc sĩ Quincy Jones và nhờ ông giúp cô liên lạc với tác giả của bài hát. Vào năm 1973, Roberta Flack trình làng tập nhạc Killing Me Softly, chọn ca khúc mở đầu làm tựa đề cho album, và kết thúc với bản nhạc Suzanne của tác giả lừng danh Leonard Cohen.



    Từ giai điệu đến ca từ, tất cả được giữ nguyên như cũ, nhưng lối hòa âm phối khí kết hợp đàn dây với bộ gõ giúp cho bài hát càng thêm sắc sảo, cấu trúc hợp âm phức điệu trở nên hoàn hảo. Nhịp điệu khoan thai gợi hứng rất nhiều từ trường phái Jamaica, chọn sự tương phản làm điểm nhấn, dùng sự bay bổng nhẹ nhàng để nói lên khổ đau chạm đáy, linh hồn càng chìm đắm giữa vực sâu, cung đàn tiếng nhạc càng thanh thoát dịu dàng. Giọng ca của Roberta Flack kết hợp độ rung thần cảm phúc âm (gospel) của Mahalia Jackson và luyến láy có hồn (soul jazz) của Gladys Knight để giúp cho Nỗi đau Dịu dàng chấp cánh vượt thời gian.

    Sau khi chiếm hạng đầu thị trường quốc tế, Roberta Flack đoạt giải Grammy vào năm 1973 và 1974, trở thành gương mặt đầu tiên trong lịch sử âm nhạc giành lấy danh hiệu Ghi âm xuất sắc nhất (Record of the Year) trong hai năm liên tục. Sau cô chỉ có ban nhạc U2 mới lập được thành tích tương tự. Killing Me Softly sau đó đều được hai tạp chí chuyên ngành là Billboard và Rolling Stones xếp vào danh sách Những ca khúc hay nhất mọi thời đại.

    Nhờ được chuyển lời hay đặt thêm ca từ mà giai điệu Killing Me Softly đã đi vòng quanh trái đất. Tính đến nay, đã có gần một ngàn phiên bản ghi âm trong khoảng 30 thứ tiếng khác nhau. Rất nhiều nghệ sĩ tên tuổi đã ghi âm lại bài này trong đó có Frank Sinatra của Mỹ, Celine Dion người Canada, , Gilbert Montaigné từng hát bài này bằng tiếng Pháp, còn Amaury Vassili tuy là người Pháp nhưng lại hát (cover) bài này bằng tiếng Ý.
    .

    Được mở đầu với cách hát acapella, hầu như không có nhạc đệm, phiên bản của Roberta Flack từ chỗ mộc mạc đơn giản chuyển dần theo hướng hợp âm trưởng chứ không dùng điệu thứ. Từ một không gian thu gọn nội tâm, khúc hát lan tỏa lớn dần để đạt đến một tầm phổ quát. Tiếng đàn trong một quán nhỏ lại nức nở rung động, thổn thức vang vọng nhịp đập của muôn ngàn con tim. Vì có ai trong đời mà không một lần đớn đau trong nỗi tuyệt vọng dịu dàng, chỉ nghe một cung đàn mà thoi thóp nội tạng, chết đứng đến tận cùng tâm can.



    Riêng tặng ông Tý phải có chất Jazz và tí gái ông mới chịu


  4. #203
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết

    Riêng tặng ông Tý phải có chất Jazz và tí gái ông mới chịu
    Dạ em xin cám ơn bác. Hi hi, bác làm em mắc cở .. tái mặt rồi đây. Hình nền bài này coi ép phê hơn hình ông Wind hôm trước nhiều nè.

    Phải diễn tả cảm xúc thế nào nhỉ ?

    Mái tóc, ôi tóc huyền của ai. Rồi thì chết người chưa khi anh được dù chỉ một lần ... nhìn thật sâu vào mắt em. Còn nữa, làn da của em cứ cho anh nghĩ đến xứ của cao thủ Huỳnh Linh đang gây sóng gió tại Vũng Tàu.

    Và kia là cây đàn của ông D. Ông D đang hát bài Cây Đàn Bỏ Quên, không phải Đập Vở Cây Đàn nhé
    Lần sửa cuối bởi Aty, ngày 23-02-2014 lúc 12:02 AM.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  5. #204
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Mặc dù cũng sống ở đây nhưng tôi không khoái cách nhìn của ông Tôn ông Tý .Dẫu sao các ông cũng là kẻ thành đạt vậy ! Tại sao cứ nói đến những khó khăn cho người khác nản chí Cháu Huyền sắp đi mà hai ông cứ nói lung tung .Các ông không biết câu Thà sống với quân tử một đêm còn hơn ở với tiểu nhân ngàn đời hay sao
    Tôi vẫn khoái cách nhìn lạc quan đầy sức sống của ông Gió và ông K hơn

    Sưu tầm một bài tặng hai ông

    Bao giờ cũng vậy, một sự việc luôn có 2 mặt của nó, như tế ông thất mã. Sau 30/4/1975, nếu nhìn ở mặt tiêu cực thi đây là lần di dân lớn nhất lịch sử nước Việt, Nhưng nếu nhìn ở mặt tích cực, thì đây là lần mà người Việt chứng tỏ với thế giới, dân tộc ta có mặt trên toàn cầu. Trong cuộc chơi đó, có nhiều nỗi vui, và niềm đau. Đó là những bất cập của cuộc đời.
    Sau 1 tuần bươn trải ở 3 thành phố lớn: Los Angeles, San Diego và Las Vegas như con thoi, tôi xin trải lòng với các thế hệ tương lai trong loạt bài ký sự Hoa Kỳ, hòng có cái nhìn thực tế và chuẩn bị hành trang khi các bạn trẻ muốn trở thành công dân toàn cầu, và có một tương lai tốt, dù sống ở bất cứ nơi đâu trên quả đất này.

    Thành công và thất bại
    Tất cả những người tha phương cầu thực, cầu danh vọng ở Hoa Kỳ mà tôi gặp trực tiếp tâm sự, hoặc gián tiếp qua điện thoại đều có một mẫu số chung là: thành công dù ở bất cứ lứa tuổi nào đều hội nhập tốt với đất nước này. Những ai thất bại hay còn long đong đều có một mẫu số chung là khó hoặc không thể hội nhập vì còn mang trong đầu tư duy sĩ diện, cái tôi quá lớn do văn hóa làng xã, tiểu nong gắn chặt trong tâm thức của họ.

    Có những kỹ sư, bác sỹ biết bỏ cái tôi, hoặc học lại từ đầu để làm việc, hoặc học một bằng cấp thấp hơn để làm việc. Tất cả họ đều có gia đình hạnh phúc, công ăn việc làm đảm bảo đời sống tốt và một tương lai tốt đẹp cho thế hệ thứ hai.

    Song những trí thức nửa mùa, vì quá quan trọng quá khứ một thời, họ không chịu từ bỏ vinh quang của quá khứ, họ lặn ngụp với cuộc sống hằng ngày chật vật, dù có sự chở che của dòng họ, gia đình, thì bản thân họ đầy bất trắc, nhưng thế hệ thứ hai của họ cũng đầy vinh quang.

    Dù thành công, hay thất bại thì có một điều chắc chắn với những người Việt Nam ở Hoa Kỳ đều có một kết quả chung là, thế hệ thứ hai đều thành đạt ngoài mong muốn. Có hàng chục đến hàng trăm trẻ ngày nào ở Việt Nam đã từng khó khổ mà tôi biết được, không biết có thể bước vào đại học lớn của Việt Nam hay không, thì bây giờ, các cháu hiển nhiên lấy học bổng toàn phần ở Harvard hay Stanford một cách đàng hoàng, và tương lai một vài năm tới là bác sỹ, dược sỹ rất đỉnh đạt đường hoàng.

    Tôi vô cùng xúc động khi tiếp xúc với một bà mẹ phải đi làm tiếp viên quán phở suốt 10 năm liền, để nuôi 5 đứa con ăn học, và ngày nay chúng đã thành bác sỹ, kỹ sư, mà ước mớ đó, người Mẹ tần tảo này, dù ngày xưa ở Việt Nam chị ta thuộc tầng lớp giàu có, vẫn không mơ được con mình sẽ vào đại học! chị tâm sự với tôi trong nước mắt của sung sướng và hạnh phúc rằng: “Giờ chị chết cũng mãn nguyện Hải ơi!”. Chị em cùng khóc trong hạnh phúc, dù hạnh phúc đó được trả giá bằng khổ cực ở xứ người.

    Tùy hoàn cảnh, tùy tầng lớp lúc ra đi, và tùy tư thế, tâm thế khi đến Hoa Kỳ mà mỗi gia đình có một mức độ thành công khác nhau. Đặc biệt, thế hệ 1.5 ra đi nếu, không còn đường lùi và biết dẹp bỏ quá khứ giàu sang, danh vọng thì hầu hết thành công, có nhà cửa, vợ con đuề huề. Nhưng nếu, không biết dẹp bỏ quá khứ vinh quang thì tổ ấm gia đình hầu như tan vỡ.

    Cái tự do của Hoa Kỳ như cái súng trao cho người phụ nữ Việt, mà ở đó, người phụ nữ Việt như một đứa bé chưa biết dùng súng. Họ bóp cò và vết thương gia đình rỉ máu, khi người đàn ông thế hệ 1.5 không sống với thực tế của cuộc đời, mà mãi ôm quá khứ mộng mơ. Nhưng miền đất mà thì giờ được tính bằng tiền bạc này lại không làm chết đi thế hệ thứ 2, mà tạo ra những thế hệ thành công ngoài sức mong đợi, dù thế hệ 1.5 có tan vỡ. Đó là điều khác biệt tốt đẹp cần ghi nhận.

    Tình người
    Dù ở đâu thì người Việt vẫn vậy. Đây là ghi nhận thấm thía mà tôi đã trải qua trong một tuần ở Hoa Kỳ. Nó làm đọng lại trong tôi những niềm yêu thương quý trọng và nỗi đau của văn hóa duy tình, mà người Việt chưa xóa bỏ được.

    Có những người tiếng tăm lừng lẫy trong quá khứ cũng như hiện tại, họ có những lời hứa tốt đẹp, nhưng có cánh và biến mất khi tôi đến Hoa Kỳ, chỉ vì tiếng tăm đó không có thực khi họ đang ở Hoa Kỳ. Họ làm tôi buồn cho thân phận nhược tiểu với cái văn hóa duy tình!

    Nhưng ngoài sự chăm lo hết mình của người trong gia đình, còn có những người bạn thầm lặng. Họ không tiếng tăm, họ đến Hoa Kỳ bằng đôi bàn tay trắng. Họ cật lực mưu sinh và họ trụ được ở Hoa Kỳ bằng sức của mình. Họ sống rất tình người ấm áp yêu thương và đùm bọc. Những con người này đã giúp tôi đến nỗi, tôi có một thời khóa biểu lấp đầy trong chỉ 7 ngày cưỡi ngựa xem hoa, nhưng ghi nhận được bản chất của cộng đồng Việt tại Hoa Kỳ. Những Henry Cao ngày nào là sinh viên y khoa bỏ dở ra đi, những Gavin Nguyễn đến đất Mỹ chật vật mưu sinh, những Khiêm Nguyễn cũng tần tảo để hôm nay, tất cả họ có gia đình, nhà cửa đàng hoàng bằng tiềm lực vô biên của chính mình, quả thật đáng yêu và đáng tự hào. Tôi kính trọng và yêu các bạn suốt cuộc đời này, vì các bạn đã làm tôi ấm lòng đến bất ngờ!

    Kết
    Dù thành công hay thất bại ở thế hệ 1.5, thì thế hệ 2.0 của người Việt đều thành công. Đó là điều đọng lại cho mỗi chúng ta cần suy nghĩ.
    Muốn thành công ở Hoa Kỳ dù bất kỳ ai, già, trẻ, trai, gái đều phải vứt bỏ cái văn hóa duy tình, hội nhập với cuộc sống. Không thể ôm quá khứ oai hùng để tính chuyện đội đá vá trời.
    Đến thăm UCLA – University of California, Los Angeles – đứng bên bức tường ghi tên những đóng góp cho trường của các thế hệ đã từng học ở đây, tôi mới nhận ra sự thành công của một thể chế xã hội như thế nào? Có 4 mức độ đánh giá sự thành công của một thể chế xã hội.
    Ở mức thấp nhất, thì thể chế chỉ có thể ổn định chính trị, mà không lo được dân có cơm ăn, áo mặc. Ở mức trung bình, thể chế chính trị vừa lo được ổn định chính trị và lo cho dân có cơm ăn, áo mặc. Ở mức độ khá, thể chế chính trị lo được ổn định chính trị và người dân không còn lo chuyện cơm ăn, áo mặc, mà còn tính chuyện tiêu khiển ở cuộc đời đầy bất trắc. Hoa Kỳ là quốc gia đã đưa được người dân ở mức cao nhất, chẳng những ổn định chính trị mà còn cho người dân ngoài việc tiêu khiển, ăn chơi, còn làm được việc lớn cho cộng đồng.
    Cho nên Hoa Kỳ mới có những Bill Gates, Steve Jobs, v.v… sau khi làm giàu, quay lại giúp trường đại học, giúp thế giới cùng khổ ở Phi Châu. Không chỉ một Bill Gates, mà Hoa Kỳ còn có nhiều những con người như Bill Gates, ít nhiều, và họ đã làm nên những đại học đứng đầu toàn cầu cũng từ sự thành công của thể chế xã hội mà họ đã tạo ra.

    Biết đến khi nào đất nước Việt có được những thế hệ biết chăm lo cho cộng đồng bằng một tâm thế và nhân cách đáng kính trọng, là một câu hỏi lớn, mà mỗi chúng ta phải suy nghĩ. Vì chỉ có thế thì nước Việt mới hùng cường.

  6. #205
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    United States
    Bài viết
    1,498
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Nói về hệ thống giáo dục bên Mỹ cũng lắm điều để bàn lắm bác ạ. Bên này một cái "học bạ" chỉ có giá trị trong vòng 5 năm (dành cho các môn khoa học, ví dụ: Sinh Vật, Hóa Học, etc), 10 năm (dành cho các môn Toán, Vật Lý, etc). Nếu giả sử mình lấy tất cả các lớp trên 10 năm và đạt điểm "A" trên mỗi môn thì cái học bạ đó có thể có, hoặc cũng có thể không còn giá trị gì nữa cả. Thông thường, khi đã học qua lớp đó và đã pass thì không cho phép lấy lại nữa. Ngoại trừ mình FAIL cái lớp đó mới cho lấy lại. Đây là luật của BOARD. Tuy nhiên, có rất nhiều trường Đại Học chuyên ngành khuyên thí sinh phải lấy lại một số môn yêu cầu để tái xác định trở lại khả năng kiến thức và cập nhật những kiến thức mới. Điều này thường xảy ra ở các trường Professional Schools (i.e Dental, Medical, MPAS, etc). Họ không cần biết anh đạt điểm gì trong lớp đó, và học hành ra sao; họ nhìn vào thấy cái "học bạ" cũ mèm là nó không thích rồi. Một khi nó không thích là từ chối rất lẹ. Thế là phải học lại từ đầu. Khi lấy lại những lớp đó, họ chỉ tính điểm của lớp mới lấy mà thôi. Nếu lúc trước anh được điểm A trong lớp đó, nhưng vì buộc phải lấy lại, anh chỉ được điểm B thì coi như điểm chính thức của anh chỉ là điểm "B" mà thôi. Họ tính lại toàn bộ GPA trong cái học bạ đó. Điều này cũng tạo ra lắm nước mắt cho nhiều cô câu sinh viên lỡ thời. Những bộ môn như History, Philosophy, Arts, etc...thì không cần phải lấy lại.
    Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
    - Krishnamurti -

  7. #206
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    United States
    Bài viết
    1,498
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bài chia sẻ thật hữu ích và rất đồng tình bác Lâm ạ. Vấn đề thay đổi hệ thống giáo dục trong nước đòi hỏi sự cộng tác của toàn dân, phải biết bỏ đi cái "tôi" của chính mình và quyền lợi của đảng phái, mà nghĩ tới cái quyền lợi chung của dân tộc, trong đó nhà nước đóng một vai trò chính yếu. Vời luồng du nhập văn hóa từ phương Tây, các cô cậu được đi du học khắp nơi từ mọi lãnh vực, không ít thì nhiều cái tư tưởng cũng được thoáng hơn, rộng hơn. Thế hệ I rồi cũng phải qua đi, thế hệ sau này họ lên cũng sẽ tạo những cuộc cánh mạng canh tân lại đất nước theo một chiều hướng tích cực hơn. Riêng tôi thì vẫn tin rằng nước ta cũng sẽ có những cú "chuyển mình" tốt hơn trong tương lai, huynh ạ.

    Gặp bác trên này tôi cũng thấy mừng vì có được một ông anh rất đáng quý của diễn đàn. Bác Lâm giữ gìn sức khỏe nhé.
    Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
    - Krishnamurti -

  8. Thích ngokhong, leutrong, ChienKhuD, huyenmapu, Thợ Điện đã thích bài viết này
  9. #207
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Mặc dù cũng sống ở đây nhưng tôi không khoái cách nhìn của ông Tôn ông Tý
    Hi hi, em nhìn gái nhiều nên việc khác có khi nhìn không rỏ lắm. Đôi lúc hơi bi quan một chút.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  10. Thích ngokhong, Tontu, ChienKhuD, trung_cadan, huyenmapu, Thợ Điện đã thích bài viết này
  11. #208
    Ngày tham gia
    Feb 2011
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    1,885
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Mặc dù cũng sống ở đây nhưng tôi không khoái cách nhìn của ông Tôn ông Tý .Dẫu sao các ông cũng là kẻ thành đạt vậy ! Tại sao cứ nói đến những khó khăn cho người khác nản chí Cháu Huyền sắp đi mà hai ông cứ nói lung tung .Các ông không biết câu Thà sống với quân tử một đêm còn hơn ở với tiểu nhân ngàn đời hay sao
    Chú Lâm cso sợ cháu nhụt chí không, Thật sự cháu luôn nhìn mọi sự việc từ hai mặt của cuộc sống này. Chú và các bác với những hiểu biết nơi xứ người chia sẻ kinh nghiệm mất và còn, nếu nghĩ ngắn chỉ nghĩ đến cái được trc mắt, còn cái sẽ mất đi cháu tạm xếp vào kho để giải quyết dần . Canh bạc này cháu kết không phải hiện tại có những gì, mà quan trọng tương lai nhờ vào kiến thức cháu thu nhận được nơi đây là phải làm nó phát triển bền vững ra sao. Cháu cám ơn những kiến thức bổ ích này.
    Kẻ thực sự hào hoa tiêu một đồng trông vẫn thấy thích

  12. Thích Tontu, vuminh999999, ChienKhuD, Aty, Thợ Điện, trung_cadan đã thích bài viết này
  13. #209
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Có hai người mong gặp ở chốn tha hương nhất là Huyền và ông nhachoa .Bước đầu nào chả bỡ ngỡ .chú tặng Huyền bài Le Premier Pas .Bài này những năm 73 tuần nào chú cũng ghé cà phê Hân để nghe ,mỗi tuần một lần thôi nghe nhiều sợ mình chán như cô bé ngồi quầy khi ấy cũng là một nhan sắc để ngắm chứ không phải để yêu .Nhạc ngoại quốc khác nhạc việt ở chỗ .Nhạc Việt hay là vì đa số nó gắn liền với một kỉ niệm ,còn nhạc ngoại quốc hay là hay ngay từ lần đầu chợt nghe Có những thứ nhan sắc gặp là hớp hồn mê ngay tại chỗ lại có thứ phải gần gũi lâu ngày mới khám phá ra là đẹp


  14. #210
    Ngày tham gia
    Feb 2011
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    1,885
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ngày hôm nay cháu rất muốn nghe một bài hát nào đó, nhưng tìm mãi cũng không biết mình đang muốn nghe cái gì, cả buổi ko tìm đc gì cháu quay ra xem phim hoạt hình .Cháu tính viết một tn có ai tặng tui một bài hát nào đó không nhưng xấu hổ chả dám viết . Cám ơn chú về bài hát .
    Kẻ thực sự hào hoa tiêu một đồng trông vẫn thấy thích

  15. Thích nhachoaloiviet, ngokhong, Tontu, ChienKhuD, Thợ Điện, Aty đã thích bài viết này
Cà phê Đen II
Trang 21 của 117 Đầu tiênĐầu tiên ... 1119202122233171 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68