Kết quả 281 đến 290 của 1170
Chủ đề: Cà phê Đen II
-
04-03-2014, 06:53 PM #281
Mình muốn anh em trên cafe đen II gặp nhau trên TLKĐ quán uống nước chơi ván cờ có được không?
Lần sửa cuối bởi cotuongsonghong.vn, ngày 05-03-2014 lúc 12:04 AM.
-
Post Thanks / Like - 3 Thích, 0 Không thích
-
04-03-2014, 11:28 PM #282Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
05-03-2014, 12:09 AM #283
Cô đơn
Thân tặng cụ Phi
Viết lách bao giờ cũng là một công việc cô đơn. Cực kỳ cô đơn. Có người còn cho đó là một việc làm cô đơn nhất. Giống như những người giữ hải đăng ngoài biển. Một mình. Hình ảnh tiêu biểu nhất của các nhà văn và nhà thơ, khi sáng tác, là hình ảnh, về không gian, một căn phòng khép kín hoặc một chiếc bàn trong góc khuất; về thời gian, thường là ban đêm, thậm chí, trong khuya khoắt. Một mình. Chung quanh hoàn toàn im ắng. Có người, dễ tính hơn, có thể viết ở chỗ làm, trong quán cà phê hay trên xe lửa, nhưng những lúc ấy, họ vẫn phải thu mình lại, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, lắng vào trong, chỉ chạy đuổi theo trí tưởng tượng và tư tưởng của mình, nghe ngóng từng xao động nho nhỏ, khẽ nhàng và tế vi trong chính tâm hồn của mình. Như vậy, ngay ở những chỗ đông người nhất, tập nập nhất, ồn ào nhất, họ cũng vẫn cô đơn.
Dĩ nhiên, trong đời sống hàng ngày, với tư cách một con người hoặc một công dân, người cầm bút vẫn phải giao tiếp với người khác, từ gia đình đến xã hội. Như mọi người khác. Nhưng với tư cách một người cầm bút, lúc sáng tác, hắn có một thế giới riêng, thế giới bên trong của hắn, ở đó, không có cửa ngõ nào thông ra bên ngoài. Thế giới bên ngoài cung cấp cho hắn những hiểu biết, kinh nghiệm, hình ảnh và nhân vật, nhưng chỉ ở thế giới bên trong, hắn mới bắt gặp tư tưởng, cảm xúc và giọng điệu, ba yếu tố làm cho hắn trở thành một nhà văn hay một nhà thơ. Thế giới bên ngoài có thể giúp hắn trở thành trí thức uyên bác hay lịch lãm, nhưng chỉ với thế giới bên trong, hắn mới có thể trở thành một nghệ sĩ sâu sắc và độc đáo. Hắn là kẻ gieo hạt bên ngoài nhưng lại gặt hái từ bên trong. Bên ngoài, hắn nhặt nhạnh và gom góp của cải; nhưng chỉ với những gì được tìm thấy từ bên trong, hắn mới trở thành giàu có. Ở cái cõi bên trong ấy, hắn hoàn toàn một mình. Cô đơn và cô độc.
Sự cô đơn ấy làm cho hắn khác người. Du hành, với người khác, là đi ra ngoài, đến những nơi xa lạ, ngắm nghía những kỳ quan của thiên nhiên hay của người khác; với người cầm bút, là đi ngược vào trong, đến tận đáy tâm hồn, để ngắm nghía những ngóc ngách bí hiểm của những gì ngỡ như rất quen thuộc, ở đó, bản thân hắn biến thành một kỳ quan cần được khám phá. Ở nhiều loại hình nghệ thuật khác, người ta có thể song tấu hay hợp tấu. Trong văn chương, chỉ có một trò chơi duy nhất: độc tấu. Lúc nào cũng độc tấu. Ngay cả với những tác phẩm viết chung, mỗi người vẫn sáng tác một mình. Và chỉ chơi cái trò chơi của mình. Một mình mơ mộng. Một mình nghĩ ngợi. Một mình nhớ nhung, dù phần lớn, nói theo Xuân Diệu, “nhớ xa xôi”, hay nói theo Quang Dũng, “nhớ ơ hờ”. Một mình lắng nghe những xôn xao trong lòng mình. Một mình tìm cho mình một giọng nói. Từ bỏ cái một mình ấy để lao vào giàn đồng ca của thời đại, do chế độ điều khiển, chỉ là một cách tự sát.
Số phận của người cầm bút là số phận cô đơn. Trải qua mấy ngàn năm, điều kiện sáng tác và phổ biến tác phẩm có thể thay đổi, hơn nữa, với đà tiến bộ của khoa học kỹ thuật, thay đổi thật nhanh, nhưng cái số phận cô đơn ấy, từ Homer và Khuất Nguyên đến tận ngày nay, không hề thay đổi. Ở đâu và thời nào, chọn cầm bút cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận cô đơn. Bàn về sáng tác, ý kiến mỗi người một khác, có người đứng (Hemingway, Virginia Woolf), có người ngồi (phần đông), có người nằm (Marcel Proust, James Joyce,Truman Capote); có người viết tay, có người thích gõ rào rào trên bàn máy đánh chữ hay bàn phím computer; có người viết nhanh (Alexandre Dumas cha, Jack London, William Golding, Anthony Trollope, Stephen King), có người viết chậm (James Joyce, Dorothy Parker); có người cần cà phê để tỉnh táo (Voltaire và Balzac – tương truyền mỗi người uống khoảng từ 40 đến 50 ly cà phê mỗi ngày!), có người uống rượu để tìm cảm hứng (Lý Bạch, William Faulkner, Raymond Carver, Charles Bukowski, Edgar Allan Poe, Jack Kerouac, F. Scott Fitzgerald), nhưng hầu như ai cũng giống nhau ở một điểm: tất cả đều xem sự cô đơn như điều kiện, thậm chí, yếu tính của sáng tác. Sử gia Edward Gibbon có một câu nói nổi tiếng: “Sự đối thoại làm tăng hiểu biết nhưng chính sự đơn độc mới là ngôi trường của các thiên tài.”Johann Wolfgang von Goethe cũng có câu nói tương tự: “Người ta có thể được giáo dục trong xã hội, nhưng người ta chỉ được gợi hứng trong sự đơn độc.” Nói chung về nghệ thuật, Picasso nhận định: “Không có sự đơn độc lớn sẽ không có một tác phẩm nghiêm túc nào được ra đời”.
-
Post Thanks / Like - 14 Thích, 0 Không thích
nhachoaloiviet, kt22027, cotuongsonghong.vn, toan2324, PhiHuong, tamthaplucke, huyenmapu, 123456, Tontu, vuminh999999, roamingwind, Aty, trung_cadan, ChienKhuD đã thích bài viết này
-
05-03-2014, 12:13 AM #284
Hi hi, chuyện tình yêu nhập chung với chuyện lớn chuyện nhỏ thì tôi không dám lạm bàn. Chỉ nhưng mà vô cái thế nầy thì vui vẻ
mà nhận thua thôi. Coi bác Tôn thì biết đấy ông Wind. Đi Việt Nam mà bà nhà ông ấy lại sợ nhền nhện quấn giò ổng. Mà ông Tôn thì cũng đã nêu ra lý do rồi. Hôm nay lại có thêm 1 chiến hữu, hi hi.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
cotuongsonghong.vn, kt22027, PhiHuong, huyenmapu, Tontu, roamingwind, trung_cadan, ChienKhuD đã thích bài viết này
-
05-03-2014, 05:01 AM #285
Tâm lý quý bà sao giống nhau thế nhỉ. Hình như cùng một khuôn đúc ra hay sao đó
.
Bà nhà mình cũng là dân chơi piano từ nhỏ. Có những lúc tối trời, bà nhà lại dạo đàn cho nghe kể cũng thú vị. Đối với mình thì cuộc sống như vậy là hạnh phúc rồi. Cần tìm hạnh phúc đâu cho xa, nó quanh quẩn bên ta đó thôi.
Những người yêu đàn thường là có tâm hồn nghệ sĩ, thích văn thơ thi phú. Về mặt này mình không rành, nhưng cũng thích enjoy sở thích bà nhà. Mặc dù chẳng hiểu mô tê gì về đàn, nhưng cũng thích thả hồn vào những dòng nhạc, mặc nó đưa đẩy mình tới đâu thì tới, ta chẳng cần biết tới, cứ nằm yên mà hưởng thụ cái đê mê đó cho sướng.Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
nhachoaloiviet, kt22027, trung_cadan, cotuongsonghong.vn, PhiHuong, huyenmapu, Aty, roamingwind đã thích bài viết này
-
05-03-2014, 07:02 AM #286
Sách đã gởi qua cho bác Lâm, vài ngày sẽ tới.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
05-03-2014, 08:42 AM #287
Cám ơn ông Gió tôi sẽ chuyển cho ông ấy
lạ lùng sao và cũng kỳ diệu sao
em có thật như là không có thật
là dáng mẹ tảo tần - chiều nay anh gặp
lúc đang nằm ốm sốt với cô đơn
và khi em độ lượng đặt môi hôn
anh gặp sự dịu dàng - người chị
em lại hoá thành người vợ chung thủy
khi đi bên anh đến cuối đất cùng trời
Em đây
-
Post Thanks / Like - 13 Thích, 0 Không thích
nhachoaloiviet, kt22027, leutrong, trung_cadan, cotuongsonghong.vn, toan2324, PhiHuong, Tontu, ChienKhuD, huyenmapu, vuminh999999, Aty, roamingwind đã thích bài viết này
-
05-03-2014, 09:08 AM #288
Hình khiêu gợi thật !! Tim đập mạnh lên rồi.
Xưa ta là thiền sư
Tâm an trước ưu phiền
Tóc em làn gió thổi
Tan biến tờ kinh thư
Hóa thân một kiếp xa
Đọc kinh chúa lạy cha
Em vườn xanh táo đỏ
Chúa nhỏ giọt thứ tha
hihi... của những ngày thơ tình thơLần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 05-03-2014 lúc 09:13 AM.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 11 Thích, 0 Không thích
kt22027, trung_cadan, cotuongsonghong.vn, PhiHuong, Tontu, ChienKhuD, tamthaplucke, huyenmapu, vuminh999999, Aty, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
05-03-2014, 11:57 AM #289
Người lên đường đi đến hố thẳm mới thực là tha thiết yêu đời. Chính hố thẳm làm cuộc đời trở nên quí giá.
Sống không hy vọng là sống để lên đường đi đến hố thẳm, đó là nhận thức căn bản của con người thực sự. Sự nhận thức Thực tại này không làm cho tôi rơi xuống chủ nghĩa hư vô bi quan, mà lại khiến tôi nhận ra trách nhiệm của mình; chính tôi tự nhận trách nhiệm cho riêng tôi, chứ không ai bắt buộc; trách nhiệm ấy là trách nhiệm của một thuyền trưởng trong một chiếc tàu sắp đắm chìm giữa trùng khơi.
Tàu chắc chắn sắp đắm chìm, không còn hy vọng gì nữa. Biết như vậy và biết mình đang sắp xuống hố thẳm nhưng không than thở, vị thuyền trưởng vẫn giữ niềm kiêu hãnh trên ánh mắt long lanh, nhìn thẳng vào Thực tại, không dối lòng, không chạy trốn, lên đường đi đến hố thẳm, một cách im lặng, không hy vọng, một cách rộng lượng, thản nhiên nhận lấy trách nhiệm và hy sinh.
Tâm hồn bi tráng là tâm hồn của người thuyền trưởng trong một chiếc tàu sắp đắm; chính sức sống bi tráng ấy đã khiến những phút giây còn lại của đời người trở nên mãnh liệt, phong phú, thi vị, cao đẹp, lan tràn ý nghĩa, đáng sống nhất, vì thế, người thuyền trưởng hiên ngang trong một chiếc tàu sắp đắm lại là kẻ yêu đời tha thiết nhất. Người ta chỉ yêu đời thực sự và thấy cuộc đời có ý nghĩa là khi người ta sống sát bên cái chết từng giây từng phút. Người ta chỉ hiểu ý nghĩa cuộc đời là khi người ta rờ mó sự chết trong mười ngón tay mình.
Bi tráng không phải là chết, bi tráng là sống với cái chết; bi tráng là sống không hy vọng, một cách im lặng, một cách rộng lượng, nhân từ.
Giây phút tuyệt đối và quan trọng nhất trong đời người vãn là một tí tắc trước khi chết; cái tí tắc nhanh chóng ấy quyết định cả đời người, cả chức vị làm người; cái tí tắc ấy là lời phán xử cuối cùng; cả một đời người hiện về trong cái tí tắc ấy: cái tí tắc ấy chỉ là một thoáng giây; nhưng đối với người sắp chết, nó lâu dài bằng cả một đời người… Khi con người sắp bước vào thế giới phi thời gian thì thoáng giây biến chuyển từ thời gian đến phi thời gian là một thoáng giây thiên thu nằm trong thời gian ngược chiều.
Con người có hoàn toàn bi tráng hay không, chỉ trong thoáng giây tí tắc ấy mới hoàn toàn quyết định; nếu trong thoáng giây quan trọng ấy, người sắp chết vẫn nhìn trừng trừng vào cái chết với đôi mắt thản nhiên, một cách rộng lượng, im lặng và không hy vọng, mỉm cười, không hối hận, không sợ hãi, không tiếc nuối thì con người ấy mới thực là con người bi tráng; đối với kẻ ấy, trong một thoáng giây thiên thâu ấy, sự chết và sự sống không còn khác nhau nữa, mà chỉ là một thôi, mộng và thực đều là một thôi.
Cái tí tắc trước khi chết quyết định trọn cuộc đời người, nhưng trọn cuộc đời người cũng quyết định cái tí tắc trước khi chết. Bởi thế, sống trên đường đời, con người phải luôn luôn sẵn sàng lên đường đi đến hố thẳm; bất cứ một giây phút nào trong đời, tôi cũng phải đều sẵn sàng luôn; sự sẵn sàng từng phút một ấy làm thành ý nghĩa cuộc đời và chính ý nghĩa ấy quyết định cái tí tắc trước khi chết, cũng như cái tí tắc ấy quyết định ý nghĩa ấy; như thế, nói rõ ràng hơn, cuộc đời là một tí tắc trước khi chết và một tí tắc trước khi chết là cuộc đời.
-
Post Thanks / Like - 12 Thích, 0 Không thích
kt22027, leutrong, roamingwind, trung_cadan, cotuongsonghong.vn, PhiHuong, Tontu, ChienKhuD, tamthaplucke, huyenmapu, Aty, BHL đã thích bài viết này
-
05-03-2014, 12:38 PM #290
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
nhachoaloiviet, kt22027, leutrong, trung_cadan, cotuongsonghong.vn, Tontu, ChienKhuD, huyenmapu đã thích bài viết này
Cà phê Đen II
Đánh dấu