Kết quả 921 đến 930 của 1170
Chủ đề: Cà phê Đen II
-
18-05-2014, 11:26 AM #921
Ôi cái món chân vịt nướng uống bia sao cháu bỏ qua được ạ
. Tất cả các món ngày hôm đó cháu đều thưởng thức hết chẳng bỏ qua món nào cả, phương châm của cháu dù món gì miễn mọi người ăn được là mình phải nếm thử dù chuột hay rắn hoặc sâu bọ, phomai thối ( dù cháu chưa được thử qua ). hồi trước cháu tập ăn Sầu Riêng, lúc đầu ăn thấy nó chả ngon gì cả mà vẫn cố ăn. Đến một hôm đang cố ăn hết múi Sầu vì bị ép ăn thì bất chợt cái vị ngon ở đâu nó ùa về, cái vị ngon khó cưỡng của loại thức ăn đặc biệt.
Cuộc sống phải thử mới biết được bao cái hay cái dở bác Lâm nhỉ . Cháu rất mong chờ tiếp đón bác tại HN.Kẻ thực sự hào hoa tiêu một đồng trông vẫn thấy thích
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
saolaichan9, tamthaplucke, Gió, Tontu, roamingwind, 123456, ChienKhuD, vuminh999999, Aty, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
18-05-2014, 07:29 PM #922
Mưa rừng
Tháng này trời hay mưa. Cứ chiều xuống là mây đen giăng kín bầu trời. Mỗi lần như thế lòng tôi lại xuất hiện cảm giác lo âu khó hiểu. Nỗi sợ trời mưa trong quá khứ còn đeo bám trong tiềm thức đến tận bây giờ.
Năm tôi lên 2 tuổi mẹ làm việc ở vườn ươm của lâm trường. Lúc ấy cha đi rừng Mã Đà cả 5 người chết hết 4 do bệnh sốt rét. Ông cũng bị sốt rét nặng nhà thương trả về chờ chết nhưng không hiểu sao lại vượt qua được. Mẹ hay dắt tôi đến vườn ươm để vừa làm việc vừa trông con. Chiều năm đó trời mưa không dứt. Chiếc xe công nông ì ạch băng rừng chở đoàn công nhân về nhà tập thể, trong đó có thằng bé 2 tuổi ướt đẫm như con chuột chưa có lông bị té xuống ao. Mẹ không thể vừa bế tôi vừa bám vào xe được nên nhờ chú Phương. Chú ấy một tay ẵm tôi, một tay cố sức bám vào thành xe trong khi nó bì bõm lội nước. Nghe chú kể trận mưa kéo dài hơn 5 tiếng, chú bế tôi mà lòng cứ lo tôi bị ướt không chịu nổi trận mưa đó. "Lúc đó tao cứ sợ buông tay ra là mày té xuống đường có nước chết, một tay ẵm mày một tay bám vào xe suốt 5 tiếng đồng hồ. Nhớ lại lúc đó tao khỏe thật".
Lớn lên tí tôi thành đứa mục đồng đi thả trâu. Những trận mưa rừng cũng ồ ạt kéo về. Có khi mưa mấy ngày không dứt. Đàn trâu sung sướng khi mưa xuống còn đám trẻ thì co ro trong chiếc áo mưa mỏng te. Có lần, anh bạn đi học về xin mẹ đi thả trâu, trời mưa không có chỗ núp anh ấy ngồi dưới gốc cây chẳng may bị sét đánh chết. Bà mẹ khóc ngất bên cạnh đứa con bị trời đánh cháy xém. Nhưng sợ nhất là những hôm ở một mình. Trời tối lắm mưa như trút nước không biết khi nào ngừng. Mưa xuống đất lở thành những dòng chảy đỏ lè. Lúc ấy chỉ thầm mong có đâu một người bạn để xua đi nổi sợ đang chiếm hữu trong mình. Mưa tạnh cũng là lúc trời tối phải lùa trâu về. Con đường mòn trâu đi riết trũng xuống hơn cả mét nước chảy thành suối đi không khéo chết ngộp như chơi.
Lớn lên tôi vẫn sợ trời mưa. Trời mưa lớn làm ruộng bể bờ ướt đẫm vai cha. Trời mưa bất chợt lúa không kịp gom khóc ròng mắt mẹ. Có những khi giữa khuya thấy kẻ hành khất đội mình trong mưa không biết đi về đâu...Lần sửa cuối bởi ChienKhuD, ngày 18-05-2014 lúc 07:32 PM.
Bận lòng chi nắm bắt
-
Post Thanks / Like - 11 Thích, 0 Không thích
hongdoan, tamthaplucke, Gió, trung_cadan, Aty, Tontu, Thợ Điện, roamingwind, huyenmapu, 123456, vuminh999999 đã thích bài viết này
-
18-05-2014, 10:54 PM #923
Sầu Riêng mà phải tập ăn, đời nhiều chuyện lạ
. Nói giỡn chứ đúng là mỗi miền có khẩu vị khác nhau, có những loại ruốc quá đặc thù của miền Trung miền Bắc mình không qua nổi. Bên Thái Lan họ gọi Sẩu Riêng là vua của những loại trái cây, du khách nước ngoài cũng có một số thích lắm và hay khi mua về phòng ăn, thế là cã cái hành lang nòng nặc mùi sầu riêng đám du khách còn lại thở không nổi; nhiều khách sạn bên Thái phải để bản nhắc du khách làm ơn đừng mua sầu riêng về khách sạng. Quốc hồn quốc tuý đấy nhưng xin các ông ăn ở ngoài, đem về đây khách chúng tôi bỏ chạy hết.
Người Trung Quốc có món đậu hủ thối. Hồi đó có hai cô bạn người Trung Quốc, chơi thân vài năm mới dám mời tôi ăn món đậu hủ thối tại nhà. Thân lắm mới dám mời, họ cũng nói ăn thử đi không được thì thôi không sau. Tôi thử vài miếng và chấp hai tay nói "xíe xìe" cám ơn, nhưng xin chạy ("wo pú nẽn"). Lúc đó cũng biết khoãn chừng hơn trăm chử tiếng Phổ Thông. Một trong hai cô đó người Bắc Kinh nói tiếng Phổ Thông nghe cứ như chim hót (hình như giọng Bắc Kinh và giọng Pháp hay nhất). Bây giờ lâu quá không gặp nên tiếng Hoa của tôi cũng bay mất.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
saolaichan9, SNAJDAN (L) #narliza, huyenmapu, tamthaplucke, Gió, ChienKhuD, Thợ Điện, Aty, Tontu, trung_cadan đã thích bài viết này
-
18-05-2014, 11:09 PM #924
Bác D ăn Phở có ăn Ngò Gai không? Món Phở mà thiếu rau này thì mất ngon. Khoái nhất là mùi Ngò Gai, làm tô Phở thêm hấp dẫn. Mình thấy tô Phở mà thiếu Ngò Gai là không chịu ăn, hehe.
Nhìn cánh tay của ông D, cho tới bàn tay sao giống mình quá vậy ta. Bác D số sướng đấy chứ. Dạo này chắc là nhiều cô đeo lắm phải không nè?
Tụi mũi lõ nhiều đứa ghét cái mùi Sầu Riêng lắm, bác Wind nhỉ. Nó ghét vậy chứ, nếu làm sôi Sầu Riêng để xem tụi nó có chạy không? Biết đâu chúng nó chạy vào mua ào ào cũng không chừng à, hehe.
Bác Thợ tinh mắt thật, mình cũng không để ý lắm. Bác Tý đã chùi sạch "Tuyết Lê" chưa? Khi nào làm xong, nhớ up cái hình cho bác Thợ kiểm tra nhé. Nếu lau chưa sạch phải lau lại à, hehe. Đọc mấy giòng của mấy bác mà không nhịn cười được.Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
- Krishnamurti -
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
saolaichan9, huyenmapu, trung_cadan, tamthaplucke, Gió, ChienKhuD, Thợ Điện, Aty đã thích bài viết này
-
19-05-2014, 12:58 AM #925
Ăn phở mà thiếu Ngò gai, Ngò ôm.. rồi thì các thứ linh tinh nữa thì cứ xin thêm bác Tôn ạ. Cho nên nhiều người thích phở
là vậy. Đương nhiên Aty tui cũng không ngoại... ý... kiến.
Tuy nhiên phở thịt Bò của ông anh Quãng Ninh mình nấu thì nước trong, ngọt, thơm và chỉ thêm vài cọng ngò ( hình như ổng kêu là rau mùi )thì tuyệt lắm. Bà chị Hải Phòng làm phở Gà tuy đơn giản nhưng cũng đậm đà ra phết.
Nhớ ngày xưa mỗi lần ăn phở là phải xin thêm chén nước béo, rồi thì giá trụng chín. Không quên 1 khúc bánh mì để chấm chung. Chà, cái miệng lại nhép nhép lên rồi.
Híc, phải nộp đơn xin lau tuyết lê, rồi chờ duyệt đơn, rồi phải vào nhà băng mượn tiền mua sắm dụng cụ, rồi mướn người, rồi thì rồi phải rồi chờ vân vân, mà chưa có cái nào rồi hết bác Tôn.
Hà Nội nghe có món chả Mực ngon lắm mà chưa được 1 lần thưởng thức. Các bác, anh chị xin giới thiệu về món này nhé. Nam nam.Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
19-05-2014, 01:35 AM #926
Mãi hôm nay mới biết tin Lã Bố của bác Phi mới vừa về Hà Nội hát hồi 9/5. Xem clip trên youtube thấy thính phòng còn quá nhiều ghế trống chắc vì với giá vé từ 900 ngàn đến 3,5 triệu (giá chợ đen thì gấp đôi) cũng không có nhiều người có thể vào được.
không còn hay như xưa, nhưng như vợ hiền nói "mình 69 tuổi chỉ cầu còn đủ hơi để nói, bả hát như vậy là quá hay rồi".Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 9 Thích, 0 Không thích
trinhson, saolaichan9, ChienKhuD, Gió, huyenmapu, trung_cadan, Aty, Thợ Điện, PhiHuong đã thích bài viết này
-
19-05-2014, 02:21 AM #927
Bác KT dạo này bận bịu gì mà cứ ngó vào quán rồi lại chạy thế nhỉ ? Tôi vẫn ‘nợ’ bác một câu trả lời “làm cách nào để có được thơ hay”, câu hỏi rất hóc búa mà tôi lại không phải là … nhà nghiên cứu. Khái niệm “hay” rất khó nhận định, như thơ chuẩn tức là làm đúng luật và không mắc lỗi, nhưng cái ‘lỗi’ cũng rất trừu tượng bởi sử dụng khéo thì nhờ đó bài thơ uyển chuyển và hay hơn rất nhiều.
Tôi trích đoạn bài thơ cổ mà tác giả cố tình mắc lỗi trùng lặp nhé.
………
Hay là kém màu gương nước thuỷ
Hay là thua màu quý vẻ thanh
Hay là thua đẹp thua xinh
Thua son thua phấn thua tình thua duyên …
………
Như trích đoạn trên thì nghệ thuật đến mức điêu luyện sẽ không phân biệt lỗi hay không lỗi, chỉ cần nhớ khi sáng tác phải luôn đọc lại xem đã trôi chảy chưa, nếu không vấp váp là được. (Tất nhiên theo luật – đã có ở trên mạng).Lần sửa cuối bởi PhiHuong, ngày 05-06-2014 lúc 11:58 PM.
-
Post Thanks / Like - 9 Thích, 0 Không thích
saolaichan9, roamingwind, ChienKhuD, Gió, tamthaplucke, Aty, huyenmapu, Thợ Điện, trung_cadan đã thích bài viết này
-
19-05-2014, 05:32 AM #928
Người Tầu vốn vẫn được xem là giỏi lý sự. Xưa có hẳn cả một hạng người chuyên làm nghề thuyết khách, chu du khắp thiên hạ để rót mật vào tai người khác, khiến phần lớn họ bùi tai hoặc rối trí mà tán thành những đề xuất của mình. Bọn này là những kẻ xảo ngôn, đa mưu, lắm chước thuật do có chút kiến thức Nho, Y, Lý, Số, giỏi quyền biến trong ngôn từ, biết dò ý, đoán vẻ mặt đối phương để lựa lời tung hứng, kín kín hở hở, hư hư thực thực, nói xa xôi để nhắm tới cái ngay nhãn tiền, nói Đông mà nhằm tới Tây, nói Hươu mà phải hiểu là Ngựa…Chính cái lối dùng nước bọt để ăn thiên hạ, làm loạn thiên hạ, đã cho nước Trung Hoa một thứ văn hoá chính trị độc nhất vô nhị khiến nhân loại còn cứ phải cảnh giác. Phân tích một cách tỉnh táo, thì thuật thuyết khách là sự kết hợp của những tiểu xảo sau:
Thứ nhất: Tung hoả mù.
Thứ hai: Ngoa ngôn, áp đặt.
Thứ ba: Lừa dối.
Thứ tư: Đạo đức giả.
Thứ năm: Nhẫn tâm.
Tung hoả mù
là làm cho đối tượng bị rơi vào mê hồn trận (về mục đích thật, về ý đồ, về động cơ…)
Ngoa ngôn, áp đặt
là nói quá lên, làm cho đối phương bị hoang mang, thiếu tự tin vào bản thân mình, dùng xảo ngôn làm nhiễu thông tin, biến giả thành thật và ngược lại, rồi nhân đấy áp đặt quan điểm của mình. Lần đầu bảo có hổ ở chợ thì mọi người cười không tin. Lần thứ năm, lần thứ mười vẫn không ai tin. Nhưng cứ nói mãi, nói mãi rằng có hổ ở chợ, thì rồi sẽ có người tin. Một người tin thì một ngàn người sẽ tin.
Lừa dối là có nói thành không, không nói thành có, một nói lên mười, mười nói thành một, đổi trắng thành đen, tung tin vịt, bịa tạc, vu cáo… mà đối tượng không hề cảnh giác, chẳng những thế còn làm cho người ta tưởng mình đang thật lòng. Lừa dối là con bài chính của thuật thuyết khách Trunh Hoa.
Đạo đức giả
là nói những lời nhân nghĩa, cao cả để tư lợi tầm thường, nói lời đạo lý để che dấu việc làm vô đạo, thể hiện vẻ ngoài quân tử, hiền từ để khỏi lộ ra dã tâm đen tối, nói tín để bất tín, vờ từ chối để cướp, vờ đau khổ để tận hưởng sung sướng… Nói tóm lại, trong lòng muốn thế này nhưng lại thể hiện bằng vẻ mặt, lời nói ra thế khác.
Nhẫn tâm
là không từ một thủ đoạn nào, nếu nó đạt mục đích mình đặt ra, dù có thảm khốc đến đâu đi nữa, dù có khiến người khác đau khổ, điêu linh đến đâu đi nữa, thậm chí vì quyền lợi của mình, có thể hy sinh cả những quốc gia lân bang xóm giềng, gây cảnh đầu rơi máu chảy cho hàng triệu người.
Tất cả những thứ đó cộng lại, kết hợp với tính cách của người Trung Hoa thể hiện đặc sắc nhất ở ba phẩm chất tiêu biểu: Lì lợm, tham lam, thâm nho- đã cho ra một thứ triết lý sống chỉ biết lợi cho mình. Để đạt mục đích, mọi việc đều có thể làm. Nói dối, nuốt lời, cãi xoá, đổi trắng thay đen, lừa lọc, vu vạ…Tất cả đều đáng là những phương tiện tốt.
Người dân Việt gọi đó là lý sự kiểu Tầu, thuộc như đi guốc vào bụng các Xếnh Xáng, cảnh giác nhưng không chấp, vì nó là thứ ranh vặt, đầy khiếm khuyết về trí tuệ, văn hoá.
Cứ tưởng cùng với thời gian, với biết bao là văn minh, tiến bộ về mặt văn hoá, lối sống cùng hàng trăm mối giao hảo dựa trên những hệ thống luật pháp là sản phẩm trí tuệ toàn cầu, mang tính toàn cầu, thì cái kiểu lý sự ăn người kiểu Trung Hoa như vừa kể, lý sự giỏi biến của người khác thành của mình, chỉ còn là thứ di sản của một thời mông muội, đểu cáng và chậm phát triển. Nào ngờ nó vẫn nguyên vẹn là thứ lý sự mà người Trung Quốc đem dùng trong kinh bang tế thế với lân bang láng giềng và thế giới đang đề cao đạo đức và sự minh bạch này. Ở đâu thì vẫn một phương châm “không từ thủ đoạn nào”. Từ việc bé tí là làm ăn, buôn bán tiểu ngạch, đến việc to lớn là chủ quyền lãnh thổ, đều vẫn thấy nguyên cái lối ranh vặt kiểu Trung Hoa, thứ đáng lẽ phải bị coi là đáng xấu hổ về phương diện văn hoá, thái độ ứng xử. Nhưng nó vẫn được đề cao ngày ngày
Điều này thì Trung Quốc biết rất rõ, biết rõ cả rằng ở bất cứ nơi nào thì họ cũng đuối lý Biết rõ rằng, thuận theo lẽ trời và lẽ phải của công lý thì họ thua tuyệt đối. Biết rõ mà cứ cả vú lấp miệng em, nói toàn điều ngược đời, lu loa vu cáo, áp đặt dư luận thì đúng là chỉ có lý sự kiểu Tầu.
Thương thay cho nước Trung Hoa vĩ đại, mấy ngàn năm mà trong vấn đề ngoại giao, vẫn chưa thoát khỏi tầm vóc cũng như thái độ tự ti, yếm thế của một tiểu quốc. Thế giới còn phải mất nhiều công để dạy họ. Về phần mình, có lẽ chúng ta lại phải cần đến những bức thư Nguyễn Trãi gửi bọn Phương Chính bị vây khốn như lũ chuột trong thành Đông Quan 600 năm trước để nhắc họ về văn hoá cậy mạnh nói càn.
Bi kịch cho chúng ta là suốt cả ngàn năm, luôn phải tìm cách chiến đấu để sống yên ổn bên cạnh người láng giếng khổng lồ là Trung Quốc chưa bao giờ hết cơn đói lãnh thổ, lãnh hải. Nhưng thực tế đó cũng là bi kịch truyền đời của Trung Quốc, bởi vấp phải một quốc gia bất khuất vào loại nhất trên thế giới.
-
Post Thanks / Like - 16 Thích, 0 Không thích
doccocuukiem, saolaichan9, DuongChi, PhiHuong, trung_cadan, chuongNhatrang, roamingwind, ChienKhuD, Gió, jayjay, tamthaplucke, Aty, huyenmapu, 123456, thanghong, vuminh999999 đã thích bài viết này
-
19-05-2014, 09:06 AM #929
Hà Nội không có biển thì lấy đâu ra mực hả bác Aty, chắc bác nhầm chả cốm. Chả mực ngon nhất là Hạ Long - Quảng Ninh có tên Chả Mực Gĩa Rối bác ạ. Bác nhắc đến chả mực lại nhớ cứ cuối năm, đặt chả mực ở Quảng Ninh biếu mọi người trong gia đình 1kg vào để cúng ông Công - ông Táo hoặc tất niên. Cuối năm ăn mực xả xui có vẻ hợp lí đấy chứ ....hehe
Nhân tình tự chỉ trương trương bạc
Thế sự như kỳ cục cục tân
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
saolaichan9, Robetto, PhiHuong, trung_cadan, roamingwind, huyenmapu, Aty, tamthaplucke, ChienKhuD, 123456 đã thích bài viết này
-
19-05-2014, 03:05 PM #930
@Bác Wind, tôi cũng có biết 'Lã Bố' biểu diễn ở HN nhưng không đi xem được, vừa rồi tôi bật cái Clip của bác lên để nghe thì thấy đường thương, ngọn kích của 'Lã Bố' đúng là trác tuyệt ! Cái khí thế không được như xưa nhưng âm thanh lời ca ấy của một người đã từng vang bóng cũng phải. Bà ấy tuổi đã cao mà hát được như thế là tuyệt vời rồi.
-
Post Thanks / Like - 6 Thích, 0 Không thích
Cà phê Đen II
Đánh dấu