Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà phê Đen II - Trang 32
Close
Login to Your Account
Trang 32 của 117 Đầu tiênĐầu tiên ... 2230313233344282 ... CuốiCuối
Kết quả 311 đến 320 của 1170

Chủ đề: Cà phê Đen II

  1. #311
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    293
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bỏ ngỏ các khả năng, nhưng cần nhanh chóng làm rõ vấn đề, người thân của 237 sinh mạng trên máy bay đang cần biết anh em nhà họ đang ở đâu, trên biển hay là ở đâu. Vụ việc lớn cuối cùng vẫn phải để quan chức phát ngôn, công nhận phát ngôn khởi đầu một vấn đề gì liên quan đến sinh mạng danh dự hay có ảnh hưởng đến cả hãng hàng không, uy tín của quốc gia thật là khó. Hôm vừa rồi có anh công an phường hút thuốc khi tiếp dân mà đã phải bị phê bình, lãnh đạo công an phải xin lỗi, mình bị phạt xe đỗ dưới lòng đường trước khi phạt, anh công an đứng nghiêm giơ tay chào... thế mới hiểu tại sao có việc gì gấp và nguy hiểm dân vẫn gọi công an là phổ biến. Uy tín vẫn là quan trọng nhất
    Uy tín = tài + đức
    Lần sửa cuối bởi cotuongsonghong.vn, ngày 09-03-2014 lúc 06:50 PM.

  2. Không thích ChienKhuD không thích bài viết này
  3. #312
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    190
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    các sư phụ chỉ giáo em về ngón đàn với, cuộc đời thăng trầm đang muốn cầm đàn gẩy đi những ưu phiền...
    Giọt nước giữa biển cả.......

  4. #313
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Xin lỗi ông cotuongsonghong. Tôi xài điện thoại màn hình nhỏ quá dislike nhầm ông @@
    Bận lòng chi nắm bắt

  5. Thích cotuongsonghong.vn, Thợ Điện, Tontu đã thích bài viết này
  6. #314
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    293
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    quan trọng gì đâu bạn, anh em yêu cờ mà

  7. #315
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hehe lâu lâu mới thấy ông D bày tỏ chính kiến xong rồi lại xin lỗi nghĩa là sao ?Tôi , chủ quán phải chiều khách là lẽ đuơng nhiên .Ông là kẻ qua đường không nên nuông chiều cuộc đời thái quá .Tặng ông bài hát này đã được chơi trong phim Sandpiper một loại phim kinh điển bậc nhất

    Dàn nhạc Jazz Mã nhật Tân cùng với tiếng hát thiên thần sa đoạ Carolyn Tôi mê ông già chơi Contrebass quá, thường thường dàn nhạc Jazz gồm 1 guitar 1 contrebass 1 piano 1 trống .Ở đây chỉ có piano và contrebass phối hợp trong nhịp điệu Bossa Nova của rừng rậm Brasil

    Trong đó cây contrebass giữ nhịp cho piano tha hồ bay lộn ngẫu hứng



    Con đường xưa em đi (Caminito)Bài Tango bất hủ cho những kẻ yêu nhau mà giờ chỉ còn là kỉ niệm Cái bà mập mập cuốc bộ hơi giống vợ ông Tý

    Lần sửa cuối bởi Thợ Điện, ngày 09-03-2014 lúc 11:45 PM.

  8. #316
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Lâu lắm mới thấy bác Lâm mang người khác lên bàn mổ thay cho thằng em hi hi.

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Cái bà mập mập cuốc bộ hơi giống vợ ông Tý
    Người đi bộ đúng là giống bà xã em cái ...mập thôi bác ơi.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  9. Thích cotuongsonghong.vn, Tontu, ChienKhuD, Thợ Điện đã thích bài viết này
  10. #317
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định Ma

    Chuyện đầu tiên xảy ra vào đầu năm 1960, lúc tôi hơn 10 tuổi. Đó là buổi tối 30 Tết. Mẹ tôi đem gạo nếp đã ngâm sẵn đến nhà ai đó để xay bột nhờ. Gần giao thừa, bà vẫn chưa về. Bố tôi sốt ruột bảo tôi đi tìm. Thế là tôi mặc cả mấy tấm áo, chủ yếu là áo cũ, vào người, rồi cầm đèn pin đi.

    Gần nhà tôi có hai nhà có cối đá xay bột nước. Tôi đến cái nhà mà vài năm nay mẹ tôi vẫn đến xay nhờ. Nhà đó cách nhà tôi chừng một cây số, ở đầu làng bên.

    Ngày xưa hay nói “tối như đêm 30”. Đúng vậy. Đêm 30 Tết ngày xưa không ở đâu có ánh điện, ra khỏi nhà là đã không nhìn thấy bàn tay giơ sát ngay trước mắt, đừng nói nhìn đường. Phải năm mà 30 Tết lại có mưa phùn nữa thì càng hết chỗ nói. Màn đen tuyệt đối trùm khắp đất trời, nếu không có đèn đừng nói đi đâu.

    Từ nhà tôi đi đến đó khi gần đến nơi phải đi qua một khu mồ mả đắp đất đường kính khoảng 70-80 mét. Nhà có cối xay gần như ở sát khu mồ mả này. Vừa chạm đến đầu này của khu mộ, trong luồng ánh sáng rất mạnh của chiếc đèn pin, tôi đã nhìn thấy bức tường trắng bên kia khu mộ. “Bức tường vôi sau nhà của nhà ông ấy…” Tôi nghĩ bụng. Và bước đi trong khu mồ mả.

    Chỉ không tới 100 mét, nhưng tôi cứ thế đi. Không sốt ruột. Không sợ sệt. Cứ thế tôi đi, và lúc nào cũng thấy bức tường trắng ở phía trước. Lúc nào nó cũng ở cách tôi với khoảng cách như lúc đầu. Sau này tôi nhớ mình đã đi khoảng 1 giờ liền mà không qua nổi 70-80 mét đó. Tôi lạc đường chăng? Hoàn toàn không! Bởi vì bức tường ngay trước mặt tôi kia, lúc nào cũng hiện lên sáng trắng dưới ánh đèn pin, không hề bị cái gì che khuất, sao tôi có thể lạc được! Có lúc, cách tôi chừng chục thước, một con chó trắng nhỏ hiện ra, chạy chéo trước mặt tôi, rồi khuất vào chỗ tối. Mấy phút sau, nó lại hiện ra, lại chạy chéo trước mặt tôi, rồi lại khuất vào chỗ tối. Phải đến ba bốn lần như vậy. Rồi có tiếng sột soạt ở đâu đó, như có người chà xát vào chiếu trải giường. Tôi nghĩ đó là tiếng động từ cái nhà phía trước vọng lại, nhưng nghe nhầm thành chếch phía sau. Rồi im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng chân tôi thình thịch. Rồi lại sột soạt. Thỉnh thoảng có tiếng gió rét rít nhè nhẹ.

    Cuối cùng thì hết cái giờ đó, tôi cũng đến được cái nhà ấy. Và mẹ tôi không có ở đó. Chủ nhà nói bà không hề đến. Tôi chào họ rồi về, trong lòng hơi lo lắng.

    Về đến nhà, tôi thấy mẹ tôi cũng đã về. Bà đã xay bột nhờ ở nhà khác. Lúc đó đã sang ngày mồng 1 Tết.

    Một điều mà càng về sau này tôi càng thấy lạ là trong suốt một giờ đó tôi không hề thấy sợ, không thắc mắc nhiều tại sao mình phải đi lâu như vậy. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi phải đi lâu thế. Hay là lúc đó tôi bị mất cảm giác về thời gian? Nhưng nếu vậy thì cái gì làm tôi mất cảm giác lúc đó? Mà chỉ đúng một lần trong đời? Thần kinh tôi bị chất lân tinh ở bãi tha ma tác động vào, gây ra chứng mất cảm giác về thời gian chăng? Nếu thế sao tôi vẫn suy nghĩ được bình thường? Thật khó hiểu.

    *

    Chuyện thứ hai xảy ra hồi tôi đang học lớp giữa cấp 3. Đó là vào năm 1966, cao điểm của “chiến tranh phá hoại”, khi không quân Mỹ cho máy bay trút bom dữ dội xuống miền Bắc. Bọn tôi phải học từ đêm, từ 3 rưỡi đến 7 giờ sáng. Mỗi đêm, cứ đến khoảng 2 rưỡi thì mẹ tôi đánh thức tôi dậy để đến trường. Trường bấy giờ gồm những lán trại rải rác, đắp bằng đất, lợp lá cọ hoặc rơm rất dày.

    Đêm đó, sau khi ngủ một giấc cũng đã khá dài từ khoảng 8 giờ tối, tôi thức giấc. Thấy trời đã hơi sáng, tôi hoảng hốt vùng dậy, nghĩ rằng sẽ muộn học. Mẹ tôi lúc đó cũng thức giấc, bảo tôi mới nửa đêm, nhưng vì có trăng nên sáng. Tôi không tin, vẫn cứ mặc đồ và cầm vài cuốn vở rồi đi.

    Ra đến cuối bãi hoang, nơi tôi hẹn với ba bốn đứa bạn làng bên gặp nhau để cùng đi bộ đến lớp, tôi mới thấy mẹ tôi nói đúng. Còn rất sớm. Chung quanh im lặng như tờ. Và tất nhiên chẳng thấy bóng dáng đứa bạn nào.

    Quanh chỗ tôi đứng đợi bọn bạn có rải rác vài chục nấm mồ bằng đất. Quang cảnh nơi đó trong đêm dưới ánh trăng mờ thật cô tịch. Nếu là người yếu bóng vía thì đứng đó một mình trong thời khắc như vậy sẽ rất sợ. Tuy nhiên, tôi vừa không yếu bóng vía vừa rất duy vật nên không có cảm giác gì. Thậm chí, tôi còn quyết định nằm ngủ bù trong lúc đợi bạn trên cái mả mới toanh, chôn một người trong xóm chết cách đó ba ngày.

    Thiếp đi một lúc, tôi từ từ tỉnh giấc. Trong tư thế nằm ngửa nhìn lên trời, tôi thấy một quầng sáng bảy màu giống như quầng trăng. Ban đầu tôi đã nghĩ như vậy, nhưng lại thấy trăng không ở giữa cái quầng ấy mà đã xế tà. Tôi mở mắt trừng trừng nhìn lên. Bỗng thấy cái quầng thu nhỏ lại, rút lên cao, và sau khi dừng lại vài giây, nó lại sà thấp xuống và nở to ra. Tôi bật giậy, thấy hơi ớn lạnh, tuy nhiên chưa đến mức đánh trống ngực. Ngước nhìn lại lên trời, tôi không còn thấy cái quầng ấy nữa.

    Mặc dù hơi ớn, nhưng tôi vẫn trấn tĩnh được. Tôi không tin đó là ma, chỉ thấy thắc mắc không hiểu đó là gì.

    Đứng được chừng mươi phút, tôi thấy xa xa, cách chỗ tôi chừng hơn trăm thước, có bóng người. Khoảng 7-8 người loáng thoáng dưới ánh trăng. Ban đầu, tôi ngỡ đó là bọn bạn, nhưng lại thắc mắc sao đông thế. Khoảng một phút sau thì thấy nhóm người đi thẳng xuống đồng rồi tự dưng không thấy nữa. Dăm phút sau lại thấy một nhóm như vậy, cũng đi từ phía như cũ, xuống đồng rồi mất hút. Tôi thấy hơi kỳ.

    Một đám mây dày bay tới che khuất mặt trăng. Trời đất bỗng tối sầm một lúc lâu. Có tiếng gì như tiếng khóc nhưng rất nhỏ. Rồi đám mây bay qua hết, trời từ từ sáng mờ mờ trở lại…

    Đứng chán, tôi lại quyết định nằm ngửa xuống nấm mồ. Nhưng lần này tôi không thiếp đi nữa. Tuy không sợ – nếu sợ tôi đã đi khỏi chỗ đó hay có đứng lại cũng không dám nằm xuống cái mả ấy – nhưng trong trạng thái thần kinh lúc đó tôi cũng không thiếp đi được.

    Nằm một hồi thì nghe tiếng xôn xao. Lần này thì đúng là bọn bạn tôi đến. Còn cách hơn trăm mét, tôi đã nghe tiếng thằng B nói rất to. Tôi thấy thoải mái hẳn lên.

    *

    Chuyện thứ ba. Đó là khi tôi đang làm tại một cơ quan ở vùng trung du Bắc Bộ. Nhà tập thể của cơ quan tôi ở rải rác trên đồi. Nhà tôi ở chiếm một quả đồi. Dãy nhà có 6 phòng cho 12 người. Tuy vậy, cánh đồng nghiệp của tôi thường đi công tác hoặc tranh thủ về nhà cách đó vài chục hoặc trăm cây nên thường chỉ có 7-8 người ở đó. Cuối tuần thì càng vắng lạnh.

    Hôm đó cả dãy chỉ có tôi và Q, thằng bạn cùng phòng. Q cũng muốn về, nhưng vì tôi bị sốt gần suốt cả tuần, người gầy xơ xác nên nó không đành bỏ một mình tôi ở lại. Nhưng đến trưa thì có người đưa tin đến là mẹ nó ốm nặng. Khi đó, tôi đành bảo nó là tôi không sao, để nó về chăm mẹ. Mẹ nó có một mình ở quê, cách đó 80-90 cây.

    Tối đó, tôi cố gắng dậy nấu chút cháo, húp được nửa bát rồi đi nằm. Mệt khủng khiếp. Nhưng tôi cứ nằm từ đầu tối đến quá nửa đêm mới thiếp đi được. Cứ thiếp đi, rồi lại tỉnh ra. Khoảng hai giờ sáng thì tôi bỗng thấy có những kẻ nào đó túm lấy tay chân tôi. Tay bọn họ rất lạnh, nhưng khỏe. Tôi hoảng hốt mở mắt, thấy bốn kẻ hình thù kỳ dị, mặt quay đi hướng khác nên tôi không nhìn được, đang túm lấy hai chân hai tay tôi và khiêng tôi đi. Tôi cố gắng hét lên, nhưng mãi không thành tiếng. Khi bọn chúng khênh tôi xuống đến chân đồi, tôi mới thét lên được một tiếng… Và bỗng thấy mình đang nằm trên giường. Người tôi lạnh toát và hoàn toàn không có tí sức lực nào. Tuy vậy, tôi vẫn phải cố gắng ngồi dậy, tựa lưng vào tường và không dám nằm xuống nữa. Cứ thế cho đến sáng.

    Ai đó có thể bảo đó đơn giản chỉ là một giấc mơ. Tôi cũng đã mơ nhiều lần, nhưng dù nó giống thật đến mức nào thì khi tỉnh dậy tôi cũng biết đó là mơ. Lần này, khi đã ngồi dậy rồi, thậm chí mãi những năm sau này, tôi vẫn thấy đó là thật. Nó cũng thật như bây giờ tôi đang ngồi gõ máy kể lại chuyện này vậy.

    Hay việc tôi đang gõ đây cũng chỉ là mơ?

  11. #318
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Tết vừa rồi có đi chơi chung với ông anh cột chèo. Gần 11 giờ đêm đi qua dốc chùa tôi nhớ lại chuyện hồi xưa bèn nói với ổng: "Giờ này cách đây 20 năm không ai dám đi ngang đây đâu. Nghe mấy cụ nói nơi này âm binh dữ lắm". Ông ta phát điên quát lên: "Chú đừng có nói vậy. Trên đời này làm gì có ma. Còn nói có ma chú còn ngu muội chưa thông lý lẽ. Người công giáo ai cũng hiểu như anh". Thế mà cách đây vài hôm ông ấy gọi điện tỉ tê với mình: "N ơi, bé nhà anh bị ma nhập. Nó nói chuyện với ai đó rồi cứ khóc hoài. A đưa đi mấy bệnh viện rồi mà bác sĩ nói con bé không có bệnh gì...". Thật khó hiểu.
    Bận lòng chi nắm bắt

  12. #319
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    United States
    Bài viết
    1,498
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Gặp Huynh trên này thật vui

    Tôi còn nhớ câu chuyện do Cha tôi kể lại, mà chính ông là người trong cuộc. Hồi còn bé ở miền Bắc, Cha tôi thường chơi đùa với mấy đứa trẻ mục đồng. Có lần, ông "đái" lên trên mả của một ngôi mộ cổ. Mấy đứa mục đồng ai cũng bảo Cha tôi gan to hơn gan Trời. Đến tối tự dưng ông đi không được nữa, giống như một người bị bại liệt vậy. Cả nhà cho đi khám tứ tung, chẳng có ông Y Sĩ nào bắt được căn bệnh và nguyên do từ đâu. Quái lạ chữa hoài mà chẳng khỏi, bà mẹ của Cha tôi mới cặn kẽ hỏi và điều tra mới biết Cha tôi tinh nghịch làm chuyện tày Trời.

    Rồi cuối cùng chẳng còn cách nào khác hơn phải mang Cha tôi vào chùa, gặp một vị Đại Sư, để nhờ ông giải hộ. Vị Đại Sư lập đàn, rồi lẩm bẩm đọc gì chẳng hiểu nữa, xong đoạn đưa Cha tôi vào ngồi bên trong một cái vòng tròn. Sau một lúc tụng niệm, cặp chân của Cha tôi mới bắt đầu trở lại bình thường. Cha tôi bị lần đó tởn tới già, chẳng dám nghịch ngợm nữa.


    Không phải ai chết cũng được siêu thoát, có những linh hồn tuy chết đã lâu, nhưng vẫn còn quyến luyến cõi trần vì nhiều lý do khác nhau. Họ vẫn lảng vảng ở quanh những nơi có nhiều kỷ niệm xưa cũ. Đối với những người vừa mới qua đời, họ thường chẳng đi đâu cả vì còn thương nhớ người còn ở lại nên chỉ quanh quẩn với người thân trong gia đình. Vì mắt trần ta không thể nhìn thấy được họ, nhưng mọi cử chỉ, tâm tư suy nghĩ của ta, họ đều đọc được hết. Ta yêu họ ra sao, ghét họ như thế nào, họ đều biết tất cả. Bởi thế có những hương linh cảm thấy rất đau khổ khi thấy những đứa con của mình chẳng yêu mình tí nào, chúng chỉ muốn cấu xé và chia đoạt tài sản. Bởi thế, ở bên kia thế giới, không ai dấu được ai điều gì. Mọi việc làm tốt xấu đều được phơi bày trước ánh sáng, cũng vì điều này mà có những hương linh thường lẩn tránh...
    Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
    - Krishnamurti -

  13. #320
    Ngày tham gia
    Feb 2011
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    1,885
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cháu cũng góp một chuyện Ma thật. Được Bố cháu thuật lại từ khi Bố cháu còn làm ép nhựa trên bờ đê La Thành hiện giờ. Ngày xưa nếu muốn làm cái gì cũng phải trốn vì ngày xưa cái gì cũng cấm. Nên Bố cháu và các bác khi đó phải làm vào đêm.
    Trong ca thợ làm hôm đó có 5 người, ngoài bố cháu ra có bác H bị thọt chân và ba chú làm đế và ép nhựa. Đêm đó tầm hai giờ sáng mọi người bắt đầu nghỉ ăn cơm, bình thường cả ca sẽ ăn cơm tại xưởng. Nhưng tối đó có chú L bảo về nhà gần đó ăn nghỉ rồi đến sau, nghỉ ngơi được tầm nửa tiếng mọi người bắt đầu ca làm mới, thì chú L xin về nhà phi qua cửa để vào xưởng trong tình trạng hoảng hốt mặt cắt không còn giọt máu. Mồm lắp bắp " Ma..em vừa gặp Ma....".
    Vậy mà bác H thọt chân vẫn thản nhiên vừa làm vừa nói " bà cụ cụt đầu đội nón chống gậy đi trên đê chứ gì ? "
    - " Vâng em về đến nhà rồi nhưng gọi mãi chả có ai ra mở cửa nên em quay lại xưởng, nhưng trên đường em thấy có bà cụ đi ngược lại em, đến gần mới thấy chỉ có cái nón đội lên vai chứ chả thấy có đầu. Em chạy thục mạng về đây "
    - " Tao đi đánh bạc đêm về gặp bà ý suốt, Chân tao thọt làm sao mà chạy đc nên bả đi đường bả, tao đi đường tao. Mộ của bà nằm bên đường chỗ bụi tre ngày trước bị giặc chém mất đầu nên người dân chôn xác tại đó. chỉ tội không tìm thấy đầu của bà đâu nên đến đêm bà đi tìm đầu đó mà."
    Đây là câu chuyện kể lại từ bố cháu, không chỉ một mà có hơn hai người đã gặp bà cụ đội nón đi trên đê. Lần trước cháu có nghe anh Trung kể một đêm mưa phùn cũng gặp một bà cụ mặc áo mưa gió gần bệnh viện đi ngược lại mà sợ hết hồn .
    Kẻ thực sự hào hoa tiêu một đồng trông vẫn thấy thích

  14. Thích leutrong, nhachoaloiviet, doccocuukiem, Tontu, Aty đã thích bài viết này
Cà phê Đen II
Trang 32 của 117 Đầu tiênĐầu tiên ... 2230313233344282 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68