Đệ nhất chung tình
( Nữ vương nữ quốc Chu Lâm vì Đường Tăng Từ Thiếu Hoa độc thân 20 năm )

Khi xem tập 16 này, ban đầu ai cũng nghĩ là cái nạn mà thầy trò Đường Tăng gặp phải chính là việc "mang thai" và tìm nước giải độc ý...và việc bị Bọ Cạp tinh bắt ( nạn toàn gắn với yêu quái).Nhưng khi xem đi xem lại, mới thấy Nữ Vương mới chính là cái "nạn" khó vượt qua nhất của ĐT; hầu như tập phim nào cũng thấy ĐT mắc sai lầm. Sai lầm nghiêm trọng nhất vẫn là không chịu làm "Ngự đệ ca ca", làm cho người ta “ ở giá “ suốt đời .

Nữ Vương sẽ ra sao khi Đường Tăng bỏ đi? Nàng sẽ u sầu và chết dần chết mòn trong nhớ thương, phiền muộn? Hay nàng sẽ gạt đi nỗi đau riêng, uống nước sông Mẫu Tử rồi sinh ra một công chúa, tiếp tục làm Nữ Vương của Tây Lương Nữ Quốc?
Có người gặp nhau nhiều nhưng vẫn không yêu nhau, nhưng có người chỉ cần một phút gặp nhau đã yêu thật lòng , thắm thiết. Duyên số tại trời, không có bất cứ đạo lý nào phá vỡ được. Tấm chân tình ko ngăn nổi chí tang bồng của đấng trượng phu.Tấm tình si của TLNQ đã thành thiên thu trường cửu.


Đến tháng 5 năm 1985, Chu Lâm nhận được lời mời của đoàn làm phim << Tây Du Ký>>, mời cô đóng vai “ nữ vương nữ quốc ”. Vì còn những công việc khác không thể trì hoãn, thời gian Chu Lâm đến với đoạn làm phim Tây Du Ký tương đối muộn và cô không biết ai diễn Đường Tăng.

Đến với đoàn làm phim, Chu Lâm chăm chỉ tranh thủ từng giây từng phút đọc kịch bản. Sự nhiệt tình công việc và tinh thần tôn trọng công việc của cô đã làm cho những người khác trong đoàn rất khâm phục. Sau khi xem xong kịch bản tập Tây Vương Nữ Quốc trong Tây Du Ký, Chu Lâm luôn có cảm giác có gì đó không hài lòng. Toàn tập phim không phải bắt yêu cũng là trừ quỷ, mặc dù thể hiện chính nghĩa nhưng vẫn thiếu chút tình cảm con người. Cô ấy muốn cùng đạo diễn thương lượng một chút, đưa thêm vào kịch bản này chút sắc thái tình cảm. Tại phim trường, đạo diễn đang căng thẳng làm việc, Chu Lâm nhẹ nhàng đứng một bên nhìn. Lúc đó, đúng giữa mùa hè oi ả, Chu Lâm ướt đẫm mồ hôi, đứng chờ rất lâu, cảm thấy miệng khô và háo. Cô nhìn bốn phía, mọi người điều rất bận, đành chịu khát không nói. “Khát rồi phải không? Uống chút nước nhé” ngay lúc đó bên tai cô vang lên một giọng nam trầm, một cốc trà lạnh đưa ra trước mắt cô. Chu Lâm thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu xem, trước mặt cô là một thanh niên cao 1m8 đang nhìn cô với ánh mắt quan tâm. “Phong thái anh vĩ, tướng mạo trang nghiêm, răng trắng như bạc, môi hồng, miệng bốn phương, vầng trán rộng mắt thanh tú". Giờ khắc đó, nhìn người thanh niên trước mặt, Chu Lâm đột nhiên nghĩ tới cảnh miêu tả Nữ Vương Nữ Quốc lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tăng trong Tây Du Ký. Tim cô ấy nhảy lên từng nhịp, buột miệng mà nói rằng: “ Ngự đệ ca ca” . Mặt người thanh niên ửng đỏ lên một chút, cười với Chu Lâm thể hiện đồng ý. Nụ cười đó cũng như nụ cười đôn hậu, thật thà, chất phác của Đường Tăng. Cảnh hai người cười nhìn nhau đã bị mọi người trong trường phim nhìn thấy, có người không nhịn được nói vui rằng: “Vẫn còn chưa tới Nữ Quốc đâu, hai người như thế thì cho lên diễn trước nhé!” Chu Lâm nghe xong giật mình, nhanh chóng tránh ánh mắt của Thiếu Hoa. Đạo điễn Dương Khiết và chế tác đến gần. Đạo diễn giới thiệu với Chu Lâm, người thanh niên cao nhã to lớn này là Từ Thiếu Hoa, đang đóng vai Đường Tăng. Chu Lâm nói suy nghĩ của mình đối với kịch bản. Đạo diễn Dương nói: “Vừa nhìn thấy cảnh hai người vừa rồi, trong lòng tôi cũng nẩy ra một ý tưởng”. Dương Khiết nói với Chu Lâm bà ấy sẽ suy nghĩ sửa lại kịch bản.

Lúc ăn cơm tối, không biết có ý hay vô tình, Chu Lâm phát hiện ra Từ Thiếu Hoa ngồi ngay bên cạnh mình, hai người vui vẻ nói chuyện với nhau. Từ Thiếu Hoa nói anh ấy là người Thanh Đảo. Chu Lâm vừa nghe thấy Thanh Đảo lập tức vui vẻ nói rằng: “Thanh Đảo tốt quá, tôi rất thích thành phố đó”. Từ Thiếu Hoa lập tức mời một cách thành khẩn : “Chu Lâm có thời gian đến Thanh Đảo chơi, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho cô”, nhìn ánh mắt ấm áp của Từ Thiếu Hoa, Chu Lâm lại một lần nữa cảm động và ngại ngùng. Ngoài thời gian quay phim, Từ Thiếu Hoa lúc nào cũng cầm một quyển sách. Có lúc vừa đi vừa đọc sách. Từ Thiếu Hoa nói với Chu Lâm, anh ấy chuẩn bị thi đại học, vào được đại học Thâm Tạo là ước mơ lớn nhất của anh ấy. Một Từ Thiếu Hoa anh tú, nho nhã và khát vọng cầu kiến thức, càng làm cho gia tăng những tình cảm tốt đẹp của Chu Lâm đối với Từ Thiếu Hoa.

Trong đoàn làm phim, Từ Thiếu Hoa không những ham học hỏi mà còn biết cách chăm sóc người khác. Đối đãi với mọi người lúc nào cũng rất lễ độ, còn đối với Chu Lâm càng thêm phần chăm sóc. Có một buổi sáng, Chu Lâm thức dậy nghe giọng đọc nam rất có tình cảm của một người con trai: “Ngân Cát, ta nhớ em, ta không biết tại sao em lại được gọi là Công Tôn Thục.....trong thế giới tuyệt nhiên đã không có sự tồn tại của em, nhưng em vẫn đứng thẳng, ngân vang trong không trung khúc khải hoàn ca của nhân gian”. Chu Lâm trong lòng cảm thấy xúc động. Đó chính là Từ Thiếu Hoa. Anh ấy mỗi sáng đều luyện đọc diễn cảm. Chu Lâm nhẹ nhàng đến bên Từ Thiếu Hoa, Từ Thiếu Hoa nhìn thấy sự thẹn thùng của cô ấy cười. Chu Lâm cầm lấy quyển sách từ tay anh, quả nhiên hàng chữ khải được chép lại rất công phu. Đoạn < Ngân Hạnh> là anh chép lại sao? Chu Lâm kinh ngạc hỏi, Từ Thiếu Hoa gật gật đầu, nói rằng anh ấy lúc bình thường có thời gian thích luyện chữ: “ Luyện chữ có thể giúp tĩnh tâm, cũng có thể điều tiết nhịp thở, rất có lợi đối việc đọc diễn cảm.” Chu Lâm gật đầu, nói: “Ngân hạnh đã được anh đọc diễn cảm hay như thế này, em chưa từng nghe qua”. Từ Thiếu Hoa nghe xong rất phấn khởi nói mấy hôm trước quay ngoại cảnh trên ngọn núi kia có thấy mấy cây Ngân Hạnh. “ Có thời gian, anh đưa em đi coi nhé!”. Chu Lâm nghe xong cười vỗ tay nói: “ Hay quá, chúng mình quyết định thế nhé”. Buổi chiều ngày hôm đó, Từ Thiếu Hoa không có nhiệm vụ quay, đưa Chu Lâm đi xem Ngân Hạnh. Đường lên núi khấp khểnh, thực sự rất khó đi. Chu Lâm đi dép cao gót càng thêm khó khăn. Từ thiếu Hoa luôn đưa tay đỡ cô ấy. Đột nhiên, Chu Lâm bị dây leo quấn ngã. Nghe tiếng hét, đang đi phía trước Từ Thiếu Hoa giật mình, hốt hoảng quay lại đỡ cô ấy dậy, nhìn thấy trên đầu gối trầy xước phủ một lớp rêu xanh, trong lòng Từ Thiếu Hoa rất đau xót. Chu Lâm đứng dậy bước đi khập khiễng, trên mặt chỉ đành biểu lộ nụ cười xin lỗi, nói với Từ Thiếu Hoa: “Chúng ta về thôi”. Từ Thiếu Hoa thấy vẻ tiếc nuối của cô ấy, không đành lòng mà nói : “Chúng ta đã đến đây rồi thì đi coi thử thế nào. Nếu em không đi được, anh cõng em”, nói xong thì tấm thân cao lớn của anh ấy quỳ xuống không nói gì một tay cõng Chu Lâm lên trên lưng. Nằm trên tấm lưng ấm và rộng của Từ Thiếu Hoa, một Chu Lâm chưa yêu ai bao giờ vừa cảm động vùa ngại ngùng, cảm thấy có một luồng hơi ấm hạnh phúc, mãn nguyện. Cũng chính vào giây phút đó, tình cảm của người thiếu nữ đã mở rộng với người thanh niên này.

Lên đến núi, Từ Thiếu Hoa đặt Chu Lâm Ngồi dưới một gốc cây Ngân Hạnh. Vẻ đẹp không thể so sánh được của ánh nắng hoàng hôn xuyên qua lá Ngân Hạnh, đánh rơi những điểm nắng tinh nghịch. Thấy lá Nhân Hạnh nhẹ nhàng đung đưa trong gió tạo thành những âm thanh xào xạc, như những lời tâm tình của người tình. Chu Lâm rất thích thú: “Đẹp quá, thật là đẹp”. Cô nhặt một chiếc lá trên mặt đất để trong lòng bàn tay mình tỉ mỉ ngắm nhìn , chiếc lá đó như chiếc quạt tinh tế, rất đáng yêu. Cô đưa chiếc lá lên, cảm giác một hương thơm thẩm thấu vào tận trong lòng, cô như đã say rồi. Nhìn thấy điệu bộ như một đứa trẻ rất hứng khởi và dáng vẻ đáng yêu dịu dàng của Chu Lâm, Từ Thiếu Hoa không thể kìm được cái nhìn thương yêu trong đôi mắt. Chu Lâm vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp cái nhìn đắm đuối của Từ Thiếu Hoa, cô thện thùng đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu, một luồng hơi ấm ngọt ngào lan tỏa khắp không gian.

Thời gian đó thức ăn đoàn làm phim chuẩn bị không ngon lắm, Từ Thiếu Hoa có lúc mời Chu Lâm đi ăn bên ngoài, cũng có lúc tự tay làm một vài món mang hương vị Sơn Đông mời Chu Lâm thưởng thức. Tài nấu bếp của Từ Thiếu Hoa rất giỏi, Chu Lâm cảm thấy anh ấy đến nấu mì cũng có hương vị đặc biệt. Rồi không biết tự lúc nào, Chu Lâm cảm thấy bản thân càng ngày càng thích ở cạnh Từ Thiếu Hoa. Chu Lâm liền mấy đêm không ngủ được đều suy nghĩ, có phải mình đã yêu một thanh niên nhẹ nhàng, chu đáo, có chí tiến thủ rồi hay không?

Một hôm vào buổi trưa, trong thời gian nghỉ ngơi. Chu Lâm không nhìn thấy bóng dáng Từ Thiếu Hoa đâu, hỏi vài người cũng đều nói không biết, cảm thấy rất buồn, bình thường Từ Thiếu Hoa bất luận là làm gì cũng vô tình hữu ý nói với cô một câu. Hôm nay tại sao lại không thấy đâu? Đến tận giờ ăn cơm tối, Từ Thiếu Hoa mới trở về. Nhìn thấy mặt anh đẫm mồ hôi, Chu Lâm liền vội đưa cho anh chiếc khăn, quan tâm hỏi han: “Anh đã đi đâu thế? Cũng không nói với mọi người câu nào, mọ người lo lắng lắm đấy”. Đối diện với sự quan tâm nhiệt tình của Chu Lâm, Từ Thiếu Hoa vừa lau mồ hôi vừa nói rằng anh chạy ra ngoài gọi điện cho gia đình. Chu Lâm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Bác trai, bác gái vẫn khỏe chứ ạ?” - "Vẫn khỏe”. Từ Thiếu Hoa do dự nói: "Không phải anh gọi điện cho bố mẹ, là gọi điện cho vợ”. “ Anh.. anh có vợ rồi à”, Chu Lâm đột nhiên cảm giác như bị chấn động, cô mở to mắt đôi mắt trái hạnh đào sáng , trừng trừng nhìn Từ Thiếu Hoa, ánh mắt đầy phức tạp. Từ Thiếu Hoa nói với Chu Lâm trước khi gia nhập đoàn làm phim <Tây Du Ký> 3 ngày, anh đã kết hôn rồi. Chu Lâm không nói gì nữa, quay người lặng lẽ bước đi. Nhìn dáng người cô độc của Chu Lâm, Từ Thiếu Hoa đau lòng, không nói nổi nên lời. Anh chỉ dám khẽ gọi: "Chu Lâm..." Chu Lâm đứng lại một giây lát, nhưng nhất định không quay đầu.

Hai ngày sau, Chu Lâm nhận được kịch bản tập <Thỉnh kinh nữ nhi quốc>. Đường Tăng lúc này đã không còn là một thánh tăng cao siêu, mà trở nên "có da có thịt", gần gũi hơn. Dù cảm động trước tình cảm nồng nàn của Nữ vương, Đường Tăng cuối cùng vẫn quyết chí ra đi vì lý tưởng thiêng liêng, chỉ có thể hẹn Nữ vương duyên phận kiếp sau. Chu Lâm đọc xong kịch bản, trốn trong phòng khóc rất nhiều.

Sau đó qua đạo diễn, cô được biết chính Từ Thiếu Hoa là người đã đề nghị thêm câu “ hẹn kiếp sau “ vào kịch bản.

Chu Lâm đã hiểu rõ tình ý. Đường Tăng là người nghĩa lớn, Nữ vương là người hiểu đại sự, đành dằn lòng, kiếp này vô phận, xin được hẹn đến kiếp sau. Đường Tăng nhận văn điệp từ tay Nữ vương, biết là đã không còn gì có thể nói với nhau được nữa, nhìn ánh mắt người ngấn lệ, trái tim nhói đau. Cuối cùng, quyết chí ra đi. Người lên ngựa bỗng nghe tiếng gọi "Ngự đệ ca ca...", quay đầu nhìn lại nhưng không dám nhìn lâu, sợ lại thấy ánh mắt tuyệt vọng một lần nữa. Trường đoạn <Thỉnh kinh nữ nhi quốc> Chu Lâm và Từ Thiếu Hoa phim giả nhưng tình là chân thật. Ánh mắt họ nhìn nhau, nhân vật mà họ vào vai, và trường đoạn phim ấy đã trở nên bất tử.