Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê Đen III - Trang 40
Close
Login to Your Account
Trang 40 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 3038394041425090 ... CuốiCuối
Kết quả 391 đến 400 của 1253

Chủ đề: Cà Phê Đen III

  1. #391
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định Lã mông áo trắng qua sông

    Quan Vũ, tự Vân Trường, đại tướng Thục Hán thời Tam Quốc, võ nghệ siêu phàm, vạn người không địch nổi. Một viên đại tướng như vậy lại thua trận trước một viên tướng chẳng có tên tuổi gì, lại còn bị bắt sống. Kết cục này ngoài ý muốn của mọi người, đợi khi chúng ta hiểu rõ về Lã Mông sẽ rõ.

    Lã Mông (178 – 219), tự Tử Minh, người Nhữ Nam Phú Bi (đông nam Phụ Nam, An Huy nay). Thuở nhỏ gia đình rất nghèo, không được hưởng thụ một chút giáo dục nào. Tính tình cực kỳ ngu dốt, không thích đọc sách, chỉ thích múa thương đấu gậy, tranh hơn thua với mọi người. Về sau, tham gia quân đội, giỏi đánh những trận ác liệt, lập nhiều chiến công. Trong trận Xích Bích, ông là thủ hạ của lão tướng Trình Phổ , xông trước quân lính, đại phá quân Tào. Tướng lính Đông Ngô đều biết có Lã Mông, nhưng ai ai cũng cho ông là thô kệch, rất nhiều người nhìn ông với con mắt coi thường, trong đó có cả Tán quân hiệu úy danh tướng Lỗ Túc.

    Sau có một lần, Tôn Quyền đi ngang trại quân của Lã Mông, thuận đường vào thăm, thấy ông như trước không thích đọc sách, liền hết lòng khuyên bảo, nói:
    - Thân làm đại tướng, không đọc sách nhiều thì không làm được, ông thử xem xem, các tướng lĩnh lưu trong sử sách không ai là không biết một bồ chữ. Ông bây giờ đã già, không còn trẻ nữa, ta sợ ông cứ như thế, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ về sau!
    Lã Mông nghe những lời chân thành của Tôn Quyền, có lẽ ông cũng ý thức được cái dở của việc không đọc sách, cho nên từ đó gắng sức học tập, không hiểu thì hỏi, dần dần trở thành rất có tri thức.

    Lỗ Túc thay Chu Du trấn giữ Lục Khẩu (tây nam Gia Ngư Hồ Bắc nay), trên đường may mắn đi qua doanh trại của Lã Mông, vốn vẫn cho ông ta là người lỗ mãng không có mưu lược gì, nay gặp mặt chuyện trò, Lỗ Túc phải giật mình, Lã Mông giống như một con người khác, nói cười tự nhiên, chuyện gì cũng lý giải vô cùng cặn lẽ, rõ ràng. Khi lên đường, Lỗ Túc cảm thán nói:
    - Ông vỗn chỉ là người biết xung phong hãm trận. Mới chỉ có mấy ngày không gặp, ta không thể nhận ra ông được nữa!

    Từ đó về sau, Lỗ Túc cho rằng , Lã Mông có thể quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, chăm chỉ đọc sách để trở thành một con người khác, có tài của đại tướng, từ đó rất coi trọng ông.
    Năm 217, Lỗ Túc chết, Tôn Quyền xem xét tài năng, cho Lã Mông thay chức đó, chỉ huy quân ở Lục Khẩu. Sau khi khảo sát kỹ càng, Lã Mông cho rằng Quan Vũ ở Kinh Châu có dã tâm thôn tính Đông Ngô, nên dâng thư lên Tôn Quyền, nói:
    - Bọn Lưu Bị, Quan Vũ đều là những người không có tín nghĩa, chỉ là bọn tiểu nhân tráo trở, khi có cơ hội nhất định sẽ phát binh đánh chúng ta, nếu chúng ta không sớm phòng bị, sẽ trở tay không kịp.

    Đúng lúc đó, Quan Vũ đang bao vây quân Tào ở Phàn Thành (Tương Sài, Hồ Bắc nay), giết Bàng Đức, chiêu hàng Vu Cấm. Dọa cho Tào Tháo thậm chí đã nghĩ đến việc bỏ căn cứ địa Hứa Xương. May mắn là Tư Mã Ý mưu cao kế hiểm, thấy hai bên Tôn Lưu có quỷ kế, khuyên Tào Tháo cho người , mời Tôn Quyền cùng đánh Quan Vũ, như vậy, Quan Vũ trước sau đều có địch, vòng vây Phàn Thành tự nhiên được phá, Tào Tháo nghe theo ý kiến của ông ta.
    Tôn Quyền trong bụng cũng thấy thế lực của Quan Vũ tạo nên sự uy hiếp với Đông Ngô, bản thân lại không dám đối địch với Quan Vũ, sau khi sứ giả của Tào Tháo đến liền nhận lời, quân hai bên bèn hợp lại. Tôn Quyền lập tức hạ lệnh cho Lã Mông chuẩn bị kế hoạch đánh Kinh Châu.

    Lã Mông tuy đã quá rõ dã tâm của Quan Vũ, nhưng còn chưa có cách gì đối phó với ông ta. Hơn nữa, Quan Vũ lại đã sớm đề phòng, tuy mang quân đội chủ lực đến Phàn Thành, nhưng ở Giang Lăng, nơi tiếp giáp giữa Thục và Ngô đều bố trí quân đóng giữ. Quân Ngô có động thái gì, Quan Vũ tất sẽ điều binh ứng cứu, với dũng khí của ông ta, một khi chính diện giao chiến, quân Ngô không thể nào chống đỡ.

    Lã Mông suy nghĩ trước sau, cũng chưa có cách gì, Tôn Quyền lại thúc giục, thật là khó xử, ông ta chỉ còn cách cáo bệnh, xin Tôn Quyền quay về nghỉ ngơi. Việc này một đại tướng khác của nước Ngô là Lục Tốn đã đoán ra. Lục Tốn ngầm kiến nghị với Tôn Quyền:
    - Sau khi Tử Minh giả bệnh, chúng ta cần phải tương kế tựu kế, giương cờ giong trống tiễn ông ta về nghỉ hưu. Quan Vũ vốn chủ quan cho rằng, tướng Đông Ngô chỉ có một người là Tử Minh, Tử Minh đã về rồi, ông ta sẽ nhất định mất cảnh giác, dốc toàn lực để đánh Phàn Thành, lúc đó, việc giữ Giang Lăng và Công An sẽ lơ là, chúng ta sẽ bất ngờ đưa Tử Minh tới, lấy Kinh Châu, đánh Quan Vũ không phí một chút sức lực.

    Tôn Quyền đồng ý cho Lã Mông giả bệnh, cử một tướng chưa có tiếng tăm gì là Lục Tốn đi trấn giữ Lục Khẩu. Việc đầu tiên Lục Tốn làm sau khi nhậm chức là cho người đến gặp Quan Vũ, tiến dâng lễ hậu, còn viết cho Quan Vũ một phong thư tình ý rất thắm thiết, trong thư nói mình tài sơ học ít, khó có thể thay Lã Mông, mong hai bên giữ hòa hảo, lấy hai chữ bình an.

    Quan Vũ lúc đó đang phấn khởi, không phân biệt được thật giả, xem xong thư cười lớn, trong lòng cho rằng tên tiểu tử Lục Tốn thật là giảo hoạt, sợ ta mang binh đánh hắn. Sau khi đã giương giương tự ý như thế, Quan Vũ quả nhiên như Lục Tốn dự đoán, điều chỉnh việc bố trí quân đội, đem lực lượng vốn để phòng bị Đông Ngô điều đến Phàn Thành.

    Đông Ngô lúc này lập tức có phản ứng, Tôn Quyền phong cho Lã Mông làm đại đô đốc lệnh cho ông lập tức trở về tiền tuyến làm nhiệm vụ.

    Lã Mông đến Tầm Dương (tây nam Hoàng Mai, Hồ Bắc nay). chọn lấy 3 vạn tinh binh, đem hơn 80 chiến thuyền giả làm thuyền của thương nhân, đưa phần lớn người ngựa vào khoang thuyền, chỉ còn một số ít làm việc chèo thuyền, tất cả đều mặc áo trắng, giả làm lái buôn. Sau khi đã hoàn tất việc giả thuyền buôn, quân của Lã Mông đã rõ ràng là một đội thuyền buôn, dễ dàng tới nơi bờ bắc do quân Thục đóng giữ. Đây chính là điển “Áo trắng qua sông”.

    Quân sĩ phòng thủ của quân Thục cùng với các tướng lĩnh của Quan Vũ đều chủ quan khinh địch, xem đó là thuyền buôn, chỉ có việc hỏi han cũng lười nhác, để cho họ đỗ lại bên bờ sông. Nửa đêm, phục binh quân Ngô xuất hiện, dễ dàng khống chế trận địa bờ bắc sông, tiến vào thành Giang Lăng. Tướng giữ thành Giang Lăng là Ma Phương vội liên hệ với Quan Vũ, Lã Mông nhằm trúng bệnh cho thuốc, không phí nhiều công sức khuyên hàng.
    Lúc đó, Quan Vũ còn đang trong giấc mộng, cùng với Tào Nhân ở Phàn Thành đọ tài cao thấp. Sau khi biết sự thật, không còn cách nào, hối thì đã muộn. Hai quân Ngụy Ngô cùng đánh tới, Quan Vũ vội chạy về Mạch Thành (Đương Dương Hồ Bắc nay), khi đang tìm đường phá vây thì bị bắt, một danh tướng phút chốc trở thành ba ba trong chum, cá nằm trên thớt.

    Lã Mông với kế áo trắng qua sông lấy được Kinh Châu, khiến cho Thục Hán mất đi một căn cứ địa trọng yếu, từ đó bị cầm chân ở Tam Hiệp, làm hỏng kế hoạch của Gia Cát Lượng vốn định kế hoạch tiến quân từ hai đường Kinh Châu và Hán Trung

  2. #392
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Bài viết
    733
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Lã Mông được giới thiệu không nhiều trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Nhưng đến hồi "...Lã Tử Minh Aó Trắng Sang Đò" thật hấp dẫn ! Cám ơn Bác Lâm!

  3. Thích Gió, ChienKhuD, Thợ Điện, Alent_Tab, trung_cadan đã thích bài viết này
  4. #393
    Ngày tham gia
    May 2012
    Bài viết
    1,328
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Chào Lâm huynh! dạo này sức khỏe thế nào anh?

    Chiện tàu đọc vô lý cực kỳ, Lã Quán Trung thì bốc phét thành thần

    làm đếch gì có chiện một ông tướng mà đòi địch được vạn người- cần gì nhiều cần 200 thằng xông vào đứa túm râu đứa móc câu liêm , đứa tung giây trói cũng đủ chết mẹ rồi.

    ba vạn quân không ít đâu đâu - ba vạn là ba mươi ngàn người đó- đi trên đường cao tốc bây giờ cũng phải trải dài hàng mấy km, thế mà có 80 cái thoèn, lại còn người ngựa nữa mà chứa được hết - chắc người bé bằng con dun hế hế.
    còn nhiều cái bốc phét nữa giả dụ như - không thành kế của Gia cát đó có cái đầu b... mà Tư Mã Ý nó cầm 15 vạn quân đến cái thành chống trơn bốn phía không có nơi nào nghi là có mai phục mà nó lại chạy hé hé. - nó chỉ cần làm mồi lửa bắn vào thành cũng đủ đốt chết cả lũ ở trong đó rồi - cần đéo gì phải vào

    thôi đi ăn cơm - lúc nào bóc mẽ tiếp
    Lần sửa cuối bởi Alent_Tab, ngày 16-08-2014 lúc 10:12 AM.

  5. Thích oze đã thích bài viết này
  6. #394
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Sáng nay đang ngồi ngoài vườn trên cái ghế nhỏ, laptop để trên đùi. Bên VN là 11 giờ khuya rồi, bên ông Tý theo google báo là 7 giờ chiều thứ bảy (ông này chắc đang ăn cơm). Cô Huyền thì chắc cũng cùng giờ với ông Tý. Chicago bên bác Lâm là 11 giờ sáng thứ Bảy.

    Một thế giớ nhỏ trong màn ảnh 14-inche của tôi.

    Bác Phi đang tịnh khẩu, chắc vừa chơi cờ úp vừa để ý tâm tánh. Bác Lâm thid chắc cũng muốn tịnh khẩu nhưng vẫn còn bị thói quen vào đây chơi .

    Ông Đ, chương trình đi phượt của ông sao rồi? Còn vài ngày nữa là đi phải không. Có tâm tánh gì cảnh giới đi đây đi đó mới mở ra? Có quen một chị ở VN chị ấy làm ăn khá giả có tiền qua đây đi du lịch ghé ngang nhà tôi, chị ấy nói đi Mỹ hai lần rồi kỳ sao không đi nữa -- để thì giờ đi nơi khác. Tôi tán thành đồng ý, đi Mỹ hoài làm gì. Bà này cho đến cuối đời nếu muốn gặp bả lại chắc tôi phải tự lết thân về VN. Chồng bả thì nhất định không đi đâu hết, nghe nói đi qua Úc một lần người quen cứ chở tới sòng bài hoiaf ổng chán quá. Cũng có tiền bạc đó, nhưng cảnh giới đi không mở ra.

    Cô Huyền qua Âu Châu vài tuần rồi, bây giờ được thêm danh xưng "Việt Kiều" . Chắc vẫn còn xa lạ với danh xưng đó, không sao chừng 5 năm sau ai nói động tới Việt Kiều là cô Huyền bào chửa liền. Lạ hé, mình làm cái gì một thời gian cái đó trở nên thân thuộc, thành mình. Lạ thật.

    Tôi có nhiều danh xưng quá, tôi cũng không biết tôi là cái gì.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  7. Thích Gió, ChienKhuD, Thợ Điện, huyenmapu, Aty đã thích bài viết này
  8. #395
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    He he, hôm nay lu bu quá ông Wind ạ. Đi lễ suốt ngày, về đến nhà thì phải chở đưá nhỏ ra sân bay. Quay về thì thấy ông hỏi. Tôi đang có chuyện sướng lắm đây nhưng có lẻ hẹn ông ngaỳ mai tôi .. chia xẽ vơí ông
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  9. Thích Gió, ChienKhuD, Thợ Điện, huyenmapu đã thích bài viết này
  10. #396
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định Nhẫn nhỏ thành nghiệp lớn

    Không có tịnh khẩu gì hết ông Gió ,tính tôi ham chơi mà tịnh làm gì cho gò bó .Trời sinh ra cái mồm để nói lời ân ái ,để uống rượu và hôn hít nhau ,để ca hát chào mừng ngày mới ,để niệm câu thần chú .Ông lại bảo tôi tịnh đi thì thật có đôi phần cưỡng bách

    Chẳng qua lúc này đang chơi ,mà ông biết đó .Khi một cái máy hoạt động hết công suất thì nó êm ru à ,có tiếng kêu là có trở ngại .Lúc sức khoẻ dồi dào ông ít ngồi yên một chỗ được lắm .Tôi sắp làm lại passport để đi chơi đây .Ông cũng nên bớt làm việc lại đi ,ông làm mấy chục năm rồi bà xã cũng làm việc .Tôi có thể khẳng định ông không còn gánh nặng tài chính nào hết .Vậy mà cứ làm ngày làm đêm ông tưởng thế là hay lắm sao .Con cái lớn lên nó có công việc tiền bạc của nó .Nó đâu thèm tiền của ông .Đấy là việc sống ,còn việc chết thiêu xác hết có 6K à ,thiêu xong hắt cái rào xuống sông khỏi gởi chùa giữ cốt làm chi ,người nhà lâu lâu lên thăm lại tốn ít tiền trà nước

    Ông không nghe tôi tất nhiên là kẻ cực kì u mê hehe


    Hoàng đế khai quốc của Đông Hán là điển hình nổi bật trong lịch sử của nhân sĩ thành công, phân tích nguyên nhân ông từ một thủ lĩnh của nông dân khởi nghĩa trở thành một Hoàng đế, phát hiện ngoài tác dụng của những cơ duyên trong lịch sử, còn chủ yếu là do sự tương quan giữa thành công với tính cách.

    Khổng Tử nói: “Xảo ngôn loạn đức, tiểu bất nhẫn tất loạn đại mưu”. Ý câu này muốn nói, gặp việc nhỏ không chịu nhẫn nhịn sẽ làm đảo lộn cả kế hoạch. Lưu Tú là người đã học được câu danh ngôn này của Khổng Tử. Ông đã đem câu cách ngôn này vận dụng vào cuộc đời mình, tích những nhẫn nhịn nhỏ thành mưu lược lớn giành ngôi vua.

    Bây giờ chúng ta xem Lưu Tú đã “tiểu nhẫn thành đại mưu” như thế nào. Tổ của Lưu Tú là tông thất đời Tây Hán, nhưng đến đời ông đã thành bình dân. Lưu Tú từ khi còn nhỏ đã có suy nghĩ khác người, nhưng ông không lộ ra bên ngoài. Trong gia đình, ông vô cùng chịu khó, chịu mọi kham khổ, rõ là người phúc hậu. Do đó, anh của ông là Lưu Diễn tự so với Lưu Bang (hồi nhỏ, Lưu Bang từng là công tử lang thang), còn so Lưu Tú với em thứ hai của Lưu Bang là Lưu Hỷ (Lưu Hỷ tầm nhìn hạn hẹp, không có chí lớn), rất coi thường ông, thường cười ông là thật thà chất phác, nhưng Lưu Tú không hề có phản ứng gì.

    Trong thời gian Vương Mãng nắm triều chính, Lưu Tú đến Trường An đọc sách, do hoàn cảnh không được dư dật, tiền ăn học rất nhanh chóng đã hết. Để tiếp tục học tập, Lưu Tú cùng bạn học tìm cách kiếm tiền, cùng mua một con lừa chở đồ cho người ta lấy tiền theo đuổi việc đọc sách. Đúng vào lúc đó, ông học những kinh điển của nhà Nho “Luận ngữ”, “Thượng thư” . Khi đọc “Luận ngữ”, đến thiên “Vệ Linh Công”, đọc câu Tử viết: “Xảo ngôn loạn đức, tiểu bất nhẫn tắc bất thành đại mưu”, ông hoa chân múa tay, nói: “Thật là hay quá! Hay quá!” . Từ đó, ông lấy câu danh ngôn chí lí này làm mẫu mực cho hành vi của mình, thể hiện rất xuất sắc sau khi anh của ông bị giết.

    Lại nói cuối đời Vương Mãng, loan lạc nổi lên, chính vào khi anh hùng trong thiên hạ dụng võ, hai anh em Lưu Diễn, Lưu Tú tháng 10 năm 22 (năm thứ 3 Tân Mãng Địa Hoàng) phát động khởi nghĩa Thung Lăng. Không lâu sau, họ đem quân Thung Lăng hợp nhất với hai đạo quân khác vũ trang tạo phản. Tuy thế, hai anh em họ Lưu trong hành động này vẫn giữ vai trò lãnh đạo. Nhưng người anh họ Lưu Huyền được quân khởi nghĩa suy tôn. Năm 23, Lưu Huyền được lập làm Hoàng đế, đó là “Canh Thủy Đế”. Khi Lưu Huyền xưng đế, bụng người trong dòng tộc là Lưu Diễn không được vui. Lưu Huyền trong lòng rất rõ điều này. Lưu Diễn vốn là người tính tình thô bạo, lại nóng nẩy, thêm vào đó, quân đội do anh em họ lãnh đạo, trong quá trình tác chiến với quân chính phủ giành nhiều thắng lợi, chiến công nổi bật. Điều này thật là uy hiếp đến ngai Hoàng đế của Lưu Huyền. Vì thế, Lưu Huyền rắp tâm tìm cách tiêu diệt anh em Lưu Tú.

    Một bộ hạ tin cậy của Lưu Diễn là Lưu Tắc rất không vừa ý với việc Lưu Huyền làm Hoàng đế, ông ta bực tức nói:
    - Chúng ta khởi binh làm việc lớn, rõ ràng công lao toàn là của Lưu Diễn, Lưu Huyền làm được việc gì, có tư cách gì mà làm Hoàng đế?
    Lời nói này đến tai Canh Thủy Đế Lưu Huyền. Lưu Huyền mới đầu muốn mua chuộc Lưu Tắc, hứa cho Tắc chức tước, bổng lộc, chỉ cần Tắc nói Lưu Diễn có ý đồ làm phản. Lưu Tắc không chịu, Lưu Huyền đã giết Tắc. Lưu Diễn ra mặt ủng hộ bộ tướng của mình. Lưu Huyền không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, giết cả Lưu Tắc và Lưu Diễn. Lúc đó, Lưu Tú đang cầm quân ở bên ngoài. Để trừ cỏ phải trừ tận gốc, Lưu Huyền quyết định tìm cơ hội giết cả Lưu Tú. Ông ta cho người mang chiếu thư của mình đi thăm dò Lưu Tú, chỉ cần Lưu Tú có một biểu hiện khác thường, sẽ có thể danh chính ngôn thuận giết ngay.
    Sứ giả vừa tuyên đọc chiếu thư cho Lưu Tú nghe, vừa quan sát sắc mặt của Lưu Tú.
    - Thái thường phiên Lưu Tú anh dũng thiện chiến, phong làm Phá lỗ đại tướng quân, Vũ Tín hầu.
    Chưa đợi Lưu Tú tạ ơn. Lại đọc tiếp:
    - Đại tư đồ Lưu Diễn có ý gây rối, thường kháng thánh ý của Hoàng đế nên đã bị giết.
    Nghe tin anh bị giết, nhưng Tú vẫn thông minh để hiểu Lưu Huyền đang muốn thăm dò thái độ có dụng ý diệt tận gốc? “Tiểu bất nhất tắc loạn đại mưu”. Sau khi nghe chiếu thư, Lưu Tú cố nén mối hận anh bị giết, vội rập đầu tạ ơn:
    - Bệ hạ thưởng phạt rõ ràng. Chẳng qua công của tôi còn nhỏ. Hoàng thượng ban thưởng như thế này, Lưu Tú thật hổ thẹn. Còn việc huynh trưởng Lưu Diễn có ý làm phản, thần đã khuyên bảo nhiều lần, không muốn anh ta mê muội, để đến ngày hôm nay bị giết, thật là hắn phải đền tội không oan.

    Lời nói của Lưu Tú rất chân thành, sứ giả do Lưu Huyền sai đến cũng không nghi ngờ gì, ngay cả bộ hạ của Lưu Tú cũng tin là thật.

    Sứ giả đi rồi, Lưu Tú về trại của mình, trong phòng kín đáo cất tiếng khóc, bằm môi nghiến răng nói: “Hận anh ta phải trả!” Nhưng Lưu Tú cũng hiểu rằng thực lực của mình bây giờ chưa thể đương đầu với Lưu Huyền, còn phải chờ thời cơ báo thù. Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Tú vội vàng đến hành cung của Lưu Huyền. Thấy Canh Thủy Đế, Lưu Tú lời tâu bệ hạ, miệng ơn Hoàng thượng vô biên, tuyệt không một lời nói về công lao của mình, cũng không để tang anh, rõ ràng là hết sức cung kính, lại thể hiện vô cùng khoan hậu. Ông cười nói tự nhiên như thường , không để lộ một chút đau thương, chỉ có khi đêm tới tĩnh mịch, mới thầm khóc thương cho cái chết của anh. Màn kịch “nhẫn nhục thâu sinh” của Lưu Tú, cuối cùng đã xóa tan mối nghi ngờ của Lưu Huyền, bảo vệ được tính mệnh của mình. Ba tháng sau, Lưu Tú được cử đi Hà Bắc phát triển sức mạnh của quân khởi nghĩa. Từ đó, Lưu Tú dần thoát khỏi sự giám sát và khống chế của Lưu Huyền, nhanh chóng chiêu binh mãi mã, tìm kiếm nhân tài, bổ sung lực lượng. Trong thời gian chưa đến một năm, quân của Lưu Tú đã phát triển đến hơn 10 vạn người. Ông cón có một đội quân thiện chiến, các chiến tướng cực kỳ trung thành, tự mình hành động, công khai đối đầu với Lưu Huyền.

    Dựa vào lực lượng này, qua chiến đầu, đến năm 25, Lưu Tú xưng đế, thành lập chính quyền Đông Hán. Lại qua thời gian 12 năm, Lưu Tú cuối cùng dẹp được đám quần hùng, hoàn thành việc thống nhất quốc gia, thu được giang sơn.

  11. Thích 123456, Gió, ChienKhuD, Aty, saolaichan9, tamthaplucke, roamingwind, huyenmapu đã thích bài viết này
    Không thích oze không thích bài viết này
  12. #397
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    để niệm câu thần chú .Ông lại bảo tôi tịnh đi thì thật có đôi phần cưỡng bách
    thì cũng nghĩ là bác về quê để luyện công, chứ tôn-ngộ-không-trư-bát-giới như bác mà ngày ngày chỉ có chạy bộ với con Quít làm gì bác chịu cho nổi.

    Đấy là việc sống ,còn việc chết thiêu xác hết có 6K à ,thiêu xong hắt cái rào xuống sông khỏi gởi chùa giữ cốt làm chi ,người nhà lâu lâu lên thăm lại tốn ít tiền trà nước
    cũng có nói với vợ hiền rồi. Anh chết đi em muốn lấy ai thì lấy, có buồn thì 3 đến 6 tháng thôi đừng buồn lâu uổng đời hoa. Bả thật lòng nói -- ai lại không biết như vậy, sợ làm
    không được thôi.

    Ông không nghe tôi tất nhiên là kẻ cực kì u mê hehe
    vẫn đang còn vài chuyện để làm bác Lâm ơi. Độ rài lên cơn, tự đặt mình vào hoàn cảnh mới lạ để xem mình ra sau cho nên phải làm nhiều.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  13. Thích Gió, ChienKhuD, Thợ Điện, Aty, huyenmapu đã thích bài viết này
  14. #398
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông Wind khuyên bà nhà ông chuyện gì xa vời quá. Ông còn lâu mới hết nợ trần gian, dể mà trốn nợ nhanh vậy sao ? Nghe ông khuyên bà nhà ông như vậy, tôi xin có lời khuyên gởi đến ông như vầy ( nghe không lọt tai ông cứ ném đá tôi thoải mái ), đó là: mỗi ngày sau giờ làm việc, ông mang về cho bà nhà ông 1 đoá hoa. Hoa gì thì ông chọn. Cuối tuần thì mang 1 bó hoa. Ông cứ làm việc này cho tới ngày ông không thể làm được nữa. Tôi nghĩ điều này thực tế hơn. Ông nghĩ sao ?


    Ông Wind lên lon lên chức, có làm tiệc tùng tưới rưả gì không? Cuối tuần này tôi sẽ làm tiệc rưả sân he he. Đang dự định làm 1 tiệc rửa sân thôi, ai dè hôm cuối tuần rồi, nhận được cái thư mang tin vui cho tôi, và mọi người ai cũng vui . Thế là làm luôn tiệc rửa ..thư, chứ không thì bị trách
    Bên Mỹ thì tiệc tùng mỗi cuối tuần như tôi được biết. Còn bên này tuị tôi phải chờ có dịp rưả cái gì đó mới làm tiệc. Ví dụ có ai mới mua xe thì phải làm tiệc rưả xe. Mua nhà cũng vậy, tiệc rưả nhà. Có bằng lái xe thì làm ngay cái tiệc rưả bằng. Có việc làm mới thì không thể tránh tiệc rưả .. việc Nói chung là chờ đến ngày có tiệc cũng vui lắm. Và có cái gì mới hơn cái củ là phải làm tiệc rưả...., he he.


    Cô Huyền đã quen với giờ giấc, công việc... mới rồi chưa? Mọi việc làm từ đầu thì trăm phần khó khăn. Nhưng với ý chí cương quyết coi như đã có 51% chiến thắng. Chúc cô thành công.


    Ông D thì mãi chơi chốn nào ? sao im hơi lặng tiếng quá. Hay đã bị ..em nào ..bắt cóc rồi cũng nên .


    Bác Phi có lẻ đang thả hồn ở sới cờ úp chăng?


    Bác Lâm thì đang ôn cố tri tân đây mà.


    Bác Tôn lâu nay chắc là bận bịu nhiều.


    Ông KT đang thám hiểm đại dương ắy nhẻ ??


    Đang vui trong lòng, nhưng cảnh vật mang sắc buồn, biết làm sao hơn ?

    Lần sửa cuối bởi Aty, ngày 18-08-2014 lúc 04:40 PM.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  15. Thích saolaichan9, Gió, ChienKhuD, huyenmapu, Thợ Điện đã thích bài viết này
  16. #399
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hôm qua thắng tiếng bạc tuơng đối ,sáng nay dậy sớm mời các ông và cô Việt kiều đi ăn phở Bát Đàn

    Các ông như ông Gió ông K làm vuơng làm tướng gì tôi không biết .Nhưng nhớ rằng làm gì thì làm phải cố gắng đến tuổi gần sáu mươi là không phải lo nghĩ về tiền bạc nữa cho đến hết đời .Thế mới gọi là sướng ,là lục thập nhi nhĩ thuận .Nghĩa là ai nói gì cũng không thấy chướng tai nữa ,chuyện thăng trầm ,vui buồn hết để vào lòng .Lại thủ đắc một tài nghệ giúp mình giải khuây những khi tịch mịch là nhất

    Chú Tý cứ bô bô cái mồm bảo sướng lắm sướng lắm .Tôi thấy chú có sướng gì đâu ! chú chỉ tự lừa mình .Phải sướng thật mới đã nghĩa là mọi giác quan phải mở tung tiếp xúc cuộc đời ,chứ còn cứ nghĩ mình sướng rồi cho là sướng thì không đúng


    Mình một lần duy nhất đi ăn phở Bát Đàn, đó là do có ông bạn từ xa về muốn được thưởng thức. Ông bạn đọc báo nghe tên quán đấy nổi tiếng cứ muốn mình đẫn di.

    Mình bảo ăn phở ngon thì đâu cần đi đến Bát Đàn, chỉ cần đi bộ từ nhà mình vào Hàng Giầy có hàng Phở Kế không kém cạnh gì, không thì đi ra hàng Muối ăn phở Cường cũng rất được. Không thích thì vào ngõ Trung Yên ăn phở Sướng. Chả việc gì phải ra Bát Đàn từ mờ sáng xếp hàng. Trong vòng bán kính 500 mét đổ lại có đến 3 hàng phở bò như vậy, chưa kể phở gà bên Nguyễn Hữu Huân đầu nhánh Phất Lộc đâm ra, hoặc phở gà chợ Hàng Bè đều địch lại phở gà Nguyễn Du trở lên.

    Phở Bát Đàn các bạn bè của mình và tất cả hàng xóm của mình rất nhiều người chưa ăn bao giờ, may lắm có người cũng ăn một hai lần. Chưa bao giờ mình đi qua cái hàng phở đấy thấy người quen, cũng như chưa bao giờ thấy người quen nào, bạn thân nào ở Hà Nội khen phở Bát Đàn và nói họ ăn thường xuyên ở đấy cả.

    Cái ông bạn ở xa về cứ nằng nặc đòi đi, mà ông ấy còn bảo ăn xong ra cà phê Nhân ở Bảo Khánh nhé.

    Thôi thì chiều ông ấy, đáng ra cứ cuốc bộ một quãng ra ngõ Trung Yên, ăn xong quay về đầu hàng Bạc uống cà phê Năng là có đủ hương vị Hà Nội về phở và cà phê rồi. Thế là lại phải cuốc bộ xa thêm vào tận Bát Đàn. À mà nói chuyện chữ '' vào '' chút nhé. Nếu nhà ở bên ngoài chỗ Trần Nhật Duật mà đi hướng mạn Hàng Bồ, Hàng Thiếc gì đó thì gọi là '' vào ''. Còn nếu đi hướng Bạch Mai, Bà Triệu, Phố Huế thì gọi là '' xuống''. Đi hướng mạn Cầu Long Biên, Yên Phụ thì gọi là ''lên''. Người dân lấy chỗ nhà mình làm tâm để chỉ hướng đi, Đông là ra, Bắc là lên, Nam là xuống, Tây là vào.

    Hai anh em xếp hàng, may cũng có chỗ ngồi, ăn xong bát phở vật vã vì sát vai với người bên cạnh. Mình nhìn thấy có những tốp khách 5 đến 7 người, hình như họ cũng ở xa về được người nhà dẫn đi ăn phở Bát Đàn giống mình dẫn ông bạn. Cái trò xếp hàng nó thành một thứ hấp dẫn cho khách phương xa về tham quan, du lịch và muốn thấy những cái lạ ở Hà Nội.

    Buồn cái là họ tò mò tìm hiểu, xong rồi quy kết lối sống của người Hà Nội là như vậy. Là xếp hàng để ăn được bát phở mất bao công, rồi chen chúc nhau kiếm chỗ ngồi, rồi ngồi sát bệ cống, rồi đứng để ăn.

    Lại cái sao họ không nhìn đoàn người vào thăm lăng cụ để nói là người HN khổ thế, xếp hàng dưới nắng, đi từng bước một vào nhìn thi thể cụ xong cái rồi về nhỉ. Đời mình đến nay ăn phở Bát Đàn có một lần, đi vào lăng cụ cũng có một lần. Lần đấy ở trong quân đội năm 1990. Trung đoàn mình cho 20 thằng ăn mặc đẹp, vào nhà quốc hội để đại diện cho khối quân đội nhân dân VN dự mít tinh ngày giải phóng đất nước. Dự xong bị dồn vào lăng , chứ lúc đó mình muốn tạt về nhà chơi lắm.

    Bạn thử hỏi xem có người dân phố cổ nào đều đặn đi thăm lăng cụ cũng như đều đặn đi ăn phở Bát Đàn.?

    Cái hàng phở Bát Đàn nắm được nhu cầu khách muốn phong cách vậy, thì họ chiều thôi. Đang bán được thế, chả tội gì họ thay đổi cả. Mà có khi thay đổi lại chả bán được đông như thế. Hàng phở Cường Hàng Muối đã mở thêm nhiều cửa hàng do con trai, con gái bán cũng như hàng phở Thìn cũng thế. Nhưng rồi thì chỉ có chỗ ban đầu là bán được, các chỗ kia lúc đầu đông khách. Sau ít dần rồi đóng cửa. Vì sao là cùng một bí kíp gia truyền mà lại vậy, vì khách không hợp khẩu vị hay vì sao.? Hay vì tâm lý là phải ăn ở đúng chỗ phố cổ mới ngon vì không gian xung quanh này nọ ...?

    Vì một thứ thôi, đó là không ngon bằng. Thế mới lạ, cùng là con ruột, anh chị e ruột đấy. Nhưng mở ở nơi khác lại không ngon bằng. Cũng như phở Lý Quốc Sư người ta mang đi nơi khác cũng ở tình trạng như vậy. Dù cửa hàng sạch đẹp, rộng rãi khang trang , chỗ ngồi mát lịm như chả hiểu sao lại không ngon bằng chỗ cũ. Người ta nói là do tâm lý, cái này không hẳn là vậy. Mà thực sự là mang đi chỗ khác vị nó không ngon bằng chỗ cũ. Ai đi ăn thử ở các hàng cùng thương hiệu nhưng khác chỗ nhau thì tất biết ngay. Chất lượng nó nằm ngay trong bát phở chứ chả phải vì không gian khác nhau gì cả.

    Thế nên đừng có đặt câu hỏi tại sao người ta chen chúc nhau như vậy. Bạn đã bao giờ thấy hàng cốm, hàng rươi gánh rong đi rao trong những khu dân trí cao như ở Trung Kính, Yên Hoà hay Linh Đàm...chưa.? Thậm chí là cả khu chợ ở khu vực đấy cũng không có bán đừng nói là hàng rong. Có những người ở ngôi nhà hàng chục tỷ tại khu vực đó, họ lắc đầu không biết món rươi là thế nào. Khi họ nhìn thấy còn hốt hoảng bảo con gì mà kinh thế.

    Các bạn lập luận và lấy ví dụ thật buồn cười. Các bạn nói người Hà Nội khổ vì phải xếp hàng mua bát phở rồi đứng mà ăn cái bát phở đục ngầu. Nhưng các bạn không nghĩ đó là những người Hà Nội hay những người đến Hà Nội. Các bạn không kể hàng chục thương hiệu phở khác người ta ăn vẫn bàn ghế ngồi đàng hoàng, phục vụ vui vẻ . Các bạn nói hàng quán chen chúc nhau chật chội mà không chịu rời đến những khu đô thị sạch đẹp. Các bạn chả nghĩ rằng nếu hàng rươi, hàng cốm và các thứ hàng khác mang đến những khu đấy bán cho ai ăn. Và cả những hàng phở tên hiệu có nổi đến đâu trong phố cổ đi chăng nữa cũng không nhiều người ăn để cửa hàng đủ tồn tại, ở những nơi đô thị sang trọng, sạch đẹp, dân trí cao như vậy.

    Hôm nay lại thấy các bạn hết chuyện món ăn quay sang chuyện chỗ bán hàng phố cổ người ta đâm chém nhau để giành chỗ bán. Còn nêu cả tên ngõ Phất Lộc cả phường Hàng Buồm ra. Tào lao hết chỗ nói.

    Lúc đương thời của Khánh Trắng, Phúc Bồ họ làm ăn ở chỗ nào chứ không bao giờ họ đụng đến các cửa hàng của dân phố cổ. Hầu như có một luật bất thành văn là các anh chị giang hồ không bao giờ đứng ra bảo kê hay thu tiền gì của những người bán hàng ở vỉa hè phố cổ hoặc ở nhà họ.Vì những người bán hàng toàn là người trong phố, trong ngõ, họ bán từ đời này qua đời khác ở góc phố, cột điện...chả ai đến tranh chỗ họ được.

    Ai đã ngồi bán trước thì cứ thế ngồi bán, người sau không tìm được chỗ khác thì thôi. Còn ngồi nhờ trước cửa nhà khác, thỉnh thoảng quà cáp biếu xén để tạ lỗi làm cản trở nhà người ta ra vào cũng có, nhưng thế là đôi bên tự ý hiểu nhau theo đúng nghĩa tình cảm, hàng xóm láng giềng ăn ở biết điều với nhau. Làm quái gì có chuyện '' bảo kê '' nào.

    Xong rồi lại còn nói, người ở đâu đến đấy bán là khó , có nước đi đời.

    Nói thế mà cũng nói được, chỗ ngồi thì hiếm, bản thân nhà không bán hàng cũng muốn chỗ dựng cái xe máy. Nhưng ngặt vì hàng xóm người ta bán hàng lâu đời đành phải chịu. Giờ nói chuyện người ở đâu đến chiếm chỗ bán hàng rồi bảo ngườ dân vui vẻ để yên cho thì nói chuyện hoang đường. Cứ thử đặt cái gánh hàng rong trước cửa toà soạn báo thôi, chả nói đâu xa là biết ngay.

  17. Thích tamthaplucke, Gió, ChienKhuD, huyenmapu, Robetto, Aty đã thích bài viết này
    Không thích oze không thích bài viết này
  18. #400
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Aty Xem bài viết
    mỗi ngày sau giờ làm việc, ông mang về cho bà nhà ông 1 đoá hoa. Hoa gì thì ông chọn. Cuối tuần thì mang 1 bó hoa. Ông cứ làm việc này cho tới ngày ông không thể làm được nữa. Tôi nghĩ điều này thực tế hơn. Ông nghĩ sao ?
    Ông này cũng có ngón nghề nhé. Cám ơn nhắc nhở. Tôi thật
    nên mua hoa cho vợ thường hơn. Mình cũng không đến nỗi vũ phu cả năm không có một đoá hoa cho vợ, tuy nhiên làm phần nhiều làm theo
    cãm hứng.



    Tiệc rửa là phong tục của Na-Uy hay là của VN tại Na-Uy?
    Bên này có chuyện gì thì cũng mời bạn bè tới ăn chơi vậy thôi.

    Ông nhận được thư mang tin vui cho tất cả, chắc con gái sắp lấy chồng?
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  19. Thích Gió, ChienKhuD, huyenmapu, Robetto, Aty đã thích bài viết này
Cà Phê Đen III
Trang 40 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 3038394041425090 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68