Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê Đen III - Trang 49
Close
Login to Your Account
Trang 49 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 3947484950515999 ... CuốiCuối
Kết quả 481 đến 490 của 1253

Chủ đề: Cà Phê Đen III

  1. #481
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    836
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông Thợ post hai bài, tôi không biết tiếng Anh nhưng cảm thấy thích bài thứ nhất hơn, đàn trống nghe rất hay mà điệu hát cũng rất nghệ thuật !.

    Ông Tý trồng ớt, trồng rau đều giỏi hơn tôi, post nhạc cũng giỏi hơn tôi. Hì , tôi post bài dưới còn sót cái video mà không biết cách đưa lên.

    Lắng nghe tiếng hát ca trù của cô bé 11 tuổi
    (Dân trí)
    - Mới 11 tuổi, bé Hoàng Thái Phượng đã tự tin tham gia thi tài cùng với các nghệ sĩ gạo cội tại Liên hoan ca trù toàn quốc 2014. Em cho biết đã học hát 4 năm nay.
    Thái Phượng (11tuổi) cùng hai bạn Nguyễn Gia Trường (13 tuổi) và Nguyễn An Khánh (13 tuổi) tham gia Liên hoan ca trù toàn quốc với tiết mục “Hát nói dở gửi thư”. Ba cô, cậu bé sinh ra và lớn lên trong những năm 2.000 đều đang sinh hoạt tại câu lạc bộ Ca trù Thái Hà (Hà Nội). Trong nhóm hát này, Thái Phượng là ca nương, An Khánh chơi đàn đáy (còn gọi là kép) và Gia Trường cầm chầu.


    Ca nương Thái Phượng (11 tuổi) và kép đàn An Khánh (13 tuổi)


    Cầm chầu Gia Trường (13 tuổi)

    Trong ba em, Thái Phượng nhỏ tuổi nhất nhưng là người có kinh nghiệm học hát ca trù lâu năm nhất. Bé Thái Phượng đã có 4 năm học hát ca trù trong khi Gia Trường và An Khánh đều mới “nhập môn” được vài tháng. Dẫu vậy, hai cậu bé Trường và Khánh lại có xuất thân từ một gia đình 7 thế hệ theo đuổi nghệ thuật ca trù.

    Gia đình không có ai “truyền nghiệp” nhưng Thái Phượng lại được người bố đam mê ca trù truyền cảm hứng. Cô bé kể rằng từ khi còn bé xíu đã được bố đưa đi nghe hát ca trù cùng bạn bè bố. Em nghe ca trù quen tai hơn cả nhạc thiếu nhi và nhạc trẻ.

    Khi phát hiện ra Phượng có chất giọng tốt, bố đã đưa em tới học hát từ một người bạn. Tưởng rằng cô bé ham chơi chỉ học được vài buổi rồi bỏ, chẳng ai ngờ cô bé kiên trì theo đuổi suốt 4 năm. Thái Phượng nay đã tự tin hát trong một cuộc thi tầm cỡ quốc gia. Trước đó, em cũng đã vượt qua vòng loại Liên hoan ca trù toàn quốc với thử thách khắt khe là phải hát chuẩn ít nhất 5 điệu cơ bản của ca trù.

    Xét về độ am hiểu ca trù, Phượng đã nắm vững các niêm luật, cách hát luyến láy giàu cảm xúc của môn nghệ thuật “dân gian thính phòng cổ điển” này. Cô bé được các khán giả cuộc thi đánh giá cao về giọng hát và cách gõ phách rất có hồn. Tuy nhiên, với độ tuổi 11, em Phượng chưa thể hiểu hết các tầng ngữ nghĩa của tác phẩm cổ điển. Bản thân em cũng biết đâu là ưu - khuyết điểm của mình và muốn dành thêm nhiều thời gian để học hỏi.


    Ca nương Thái Phượng (11 tuổi) hát trong Liên hoan ca trù toàn quốc năm 2014

    Khi được hỏi rằng tại sao không theo hát tại các đoàn ca múa thiếu nhi mà lại trở thành ca nương, cô bé trả lời: “Cháu cũng có nghe nhạc thiếu nhi, nhạc trẻ như các bạn nhưng cháu không thích hát. Cháu thấy rằng nhiều năm sau người ta vẫn sẽ nhớ tới ca trù chứ không ai nhớ tới các bài nhạc đang nổi bây giờ”.

    Phượng hiện nay đang là học sinh trường THCS Ba Đình, Hà Nội. Dù tuổi còn rất nhỏ, em đã tự tin khẳng định rằng: “Cháu yêu ca trù và sẽ theo ca trù đến hết cuộc đời”.

    Cùng tham gia Liên hoan ca trù toàn quốc năm 2014 có rất đông các nghệ sĩ trẻ, trong đó, người trẻ nhất mới chỉ 4 tuổi. Người cao tuổi nhất trong các đoàn diễn đã gần 90 tuổi. Sự phát triển nối tiếp của lớp măng non thông qua việc học hỏi từ những nghệ sĩ gạo cội được các nhà chuyên môn đánh giá rất cao.

    Mai Châm

  2. Thích ChienKhuD, 6789, huyenmapu, roamingwind, Thợ Điện, Aty đã thích bài viết này
  3. #482
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định Nhớ về một con sông đang gần cạn.

    Nghệ thuật cần cảm nhận .Cảm trước rồi hiểu mới đến sau .Có khi nghe một bài nhạc mình hiểu hết mà mình có thích đâu ? có cảm được đâu?

    Nó na ná như tình yêu phải cảm nhau trước rồi mới từ từ tìm hiểu sau chứ

    Nhận định cháu về chỗ này có đôi phần sai sót rồi .Gọi đại sư tức tôn trọng cái chất cảm nhận trong nghệ thuật chứ không phải nể nang kiến văn .Hiểu chưa ngốc ạ

    Cũng như bao nhiêu người gặp nhau trên quán này .bác lại đặc biệt coi trọng cụ Phi .Chính vì nể nang cái sức suy tư thăm thẳm của ông trong mọi vấn đề .Từ thi ca ,kỳ đạo ,Dịch lí ,đến lẽ sống ở đời

    Khen chê quan trọng lắm .Mặc dù đã qua tuổi lục thập rồi cái tuổi mà ông Khổng gọi là nhi nhĩ thuận .tức là nghe gì cũng lọt tai không còn phản ứng nhiều nữa ,tuy nhiên vẫn phải có chủ kiến chứ .Bác cũng ít khi khen thù tạc lắm vì chẳng cần thiết làm bạn hay lấy lòng ai .Có nhiều người hỏi mình còn chẳng buồn trả lời nữa nói gì đến khen tặng .Không phải cuồng ngạo hay khinh thế ngạo vật gì đâu .Mà thật ra vì chán

    Chán giống như chủ quán trong truyện Lục Vân Tiên của cụ Đồ Chiểu .Thơ rằng

    Quán rằng ghét chuyện tầm phào
    Ghét cay ghét đắng ghét vào tới tim


    Cháu có chán cái gì bao giờ chưa ?

    Đoản văn sau đây đọc cảm động quá dù rằng những địa danh tác giả nói mình chưa hề đến bao giờ ,mình cũng không cùng một tuổi thơ như ông .Khác nhau nhiều lắm ,thế mà vẫn cảm đến xót xa


    Bọn trẻ chúng tôi ngày ấy đi bơi ở bể Tăng Bạt Hổ. Phải một tuần mới có dịp đi một lần vì tiền không có. Chúng tôi cuốc bộ từ nhà đến Tăng Bạt Hổ. Đoạn đường khá dài so với bây giờ, nhưng hồi ấy đôi chân của chúng tôi không biết mệt mỏi là gì. Chúng tôi đi bộ qua cầu Long Biên sang bãi giữa sông Hồng chơi, tìm những mảnh vỡ của bom bi, về đập lấy bi chơi. Những mảnh gang là vỏ quả bom, bên trong chứa những viên bi sắt nhỏ, có lúc còn nhặt được cả vỏ đạn 12 ly 7 nữa.

    Chơi chán bên đó, lấy mía tre ăn. Mía tre như loại cỏ to, ăn ngòn ngọt, cọng nó chỉ bằng chiếc đũa. Mọc dại đầy mép bãi sông. Xong leo lên cầu sang bên Gia Lâm đi vòng đường cầu phao về. Chả biết mệt là gì.

    Đi bộ từ nhà đến bể bơi Tăng Bạt Hổ chả thấm gì, trời nắng chang chang, đi toàn chân đất, mặc quần đùi, tiền dắt ở cạp quần. Cẩn thận hơn thì ở cái chỗ chun quần rạch một cái khe, luồn tiền vào đó. Tiền chỉ đủ mua được một vé vào bơi một tăng. Cái bể bơi đó tinh theo tăng, mỗi tăng một tiếng. Hết một tiếng là bảo vệ tuýt còi lùa lũ trẻ lên như vịt. Sau đó mới đến lượt mới xuống. Bảo vệ canh đông, lên bờ rồi là vào khu đi ra, khó mà xoay sở vào lại.

    Hôm nào không có tiền, bọn bạn rủ đi, tôi cũng vẫn đi. Đến nơi chạy quanh bức tường rình bảo vệ sơ hở để trèo qua nhảy vào bể bơi. Từ bờ tường đến bể bơi là một khoảng trống đường tập chạy. Trèo qua tường không bị phát hiện đã khó, băng được qua khoảng trống ấy vào đến bể bơi càng khó hơn.

    Tôi học lặn ở bể bơi, còn chả học bơi được tí nào ở đấy. Người cứ lúc nhúc. Sau không có tiền, mà lại xa. Tôi lên hồ Than ở bãi Nghĩa Dũng.

    Hồ Than nằm khoảng đối diện với nhà máy nước Yên Phụ, giờ nó là sân bóng hay ten nít gì đó thì phải. Lúc đó là con đê đất, qua đê là những rặng tre, ngôi nhà như một làng quê. Cái tên hồ Than là do người ta đổ xỉ than xuống mép hồ. Hình như xỉ than lại làm cho nước trong thì phải, nước hồ luôn sạch trong như bể bơi. Hồ Than nằm ngay mép chân đê, ô tô chở xỉ than từ trên đê trút xuống hồ, xỉ than tạo thành một con dốc có chiều dài gần hết hồ. Phía bên kia hồ là nhà dân, chúng tôi chỉ xuống nước từ phía chân đê tức dốc xỉ than ấy.

    Vài đứa trẻ đã chết vì xuống dốc trôi tuột trên lớp xỉ than, vì cả quãng dốc chiều ngang mấy chục mét xuống hồ chỗ nông sâu khác nhau. Những đứa không biết vừa lò dò trên dốc xỉ, trôi tuột xuống nơi sâu nhất và chấm dứt đời mình ở tuổi thiếu niên. Người ta thấy vậy liền cấm chúng tôi tắm ở hồ Than.

    Thế là chúng tôi ra sông Hồng, nơi chẳng ai cấm, chẳng ai bán vé, chẳng ai thèm nhìn chúng tôi làm gì. Bờ sông hoang vu, có lúc bờ bên Hà Nội bị sạt lở thành vách dựng đứng, xà lan cập ven bờ ở chỗ cầu Chương Dương bây giờ. Từ nhà tôi ra sông Hồng là gần nhất, chỉ băng qua con đê một đoạn là đến bờ sông. Mùa thu nước sông xuống thấp lộ ra những doi cát loang lổ, nước sông xanh trong, tôi tạp bơi tha hồ từ doi cát này sang doi cát kia. Dần dần thành biết bơi. Nhưng vì bơi ở sông, tất cả chúng tôi đều quen một kiểu là đầu luôn trên mặt nước để canh chừng bè nứa, xà lan đi qua. Rất nhiều đứa trẻ đã chết vì rúc vào gầm bè nứa hay gầm xà lan. Chỗ chúng tôi chết hai người, đó là Thắng và Chính. Bạn Thắng hay trao đổi truyện với tôi, hai thằng đi hiệu sách, mỗi đứa mua một truyện, về đọc xong thì đổi nhau đọc tiếp cho tiết kiệm tiền. Thắng chết hai ngày sau nhà tìm được xác, còn anh Chính hơn tôi 3 tuổi thì chết phải tuần mới mò được xác. Bạn Thắng thì mất do chui gầm xà lan, anh Chính thì nhảy đúng đống sắt dưới sông. Dạo ấy dưới sông đôi chỗ có sắt, về sau sắt vụn đắt còn có nghề thuyền chài đi mò sắt dưới lòng sông nữa.

    Sau này đôi khi tôi ra bể bơi, thấy những người bơi chuyên nghiệp, họ đeo kính, đội mũ bơi. Họ bới sải hay nhái đều ngụp xuống vài nhịp rồi nhô mặt lên thở, rồi lại ngụp xuống bơi vài nhịp. Bọn tôi bơi hầu như tóc không ướt, chỉ ướt tí gáy, nước không bắn nhiều vì chúng tôi bơi chậm lấy sức bơi dài. Nếu bạn nhìn thấy ai bơi, đầu luôn ngoi trên mặt nước khi bơi nhái, không có giọt nước nào bắn lên mặt nước. Đó chính là kiểu bơi của những đứa trẻ đường phố thời bao cấp, kiểu bơi dài đến cả cây số, lên bờ không chút thở dốc nào. Tìm hiểu tôi mới biết cái kiểu bơi ngụp vài nhịp ấy là đúng sách dậy cho người đi bơi. Có điều nếu ở sông thì kiểu ấy có thể nguy hiểm vì vấp phải cái vật gì đang trôi, nhất là lúc nước chảy mạnh. Hoặc nơi ô nhiễm bơi ngụp nhịp ngoi lên thế cũng bệnh tật.

    Mùa thu năm ấy tôi học bơi thành công ở sông Hồng. Đến mùa nước lũ mới bắt đầu, nước chưa dâng lên mặt bờ là lúc bơi thích nhất. Nước sông đỏ hồng không xanh trong như mùa thu, trên mặt nước đôi khi có cả những cây gỗ to trôi từ trên thượng nguồn về. Chắc gỗ hồi đó cũng chả đắt và hiếm nên nó trôi về qua Hà Nội như vậy. Bọn tôi bơi vượt sông, thường chỉ có tôi và thằng An Bính và thằng Hùng là với nhau. Nhà tôi số 22 , nhà An 28 còn nhà Hùng số 36. Nhà hai thằng đã bán đi chỗ khác ở từ lâu, thằng Hùng tù ra tù vào rồi chết bị bệnh tật. Còn An thỉnh thoảng có về qua ngõ, nhưng mươi năm gần lại thì chả gặp nó nữa.

    Vượt sông ở tuổi 12 cần phải can đảm và bình tĩnh. Chúng tôi bơi nhái, đầu ngẩng cao, vừa bơi vừa nói chuyện, nước sông khá manh, bờ bên kia nhìn mờ mờ ảo ảo. Chúng tôi cứ lựa chếch dòng nước mà đi. Sợ nhất đang băng qua sông mà gặp ca nô lớn đi qua, sóng đánh tơi bời, nhấn lên nhấn xuống, mặt mũi tối tăm, uống nước sông đến oẹ ra là thường. Lúc ấy thường bơi đứng chịu trận. Nếu không gặp ca nô đi qua, chúng tôi chếch dòng sang đến bờ bên kia cũng mất hơn một tiếng. Cái độ chếch tuỳ thuộc vào hôm nước mạnh hay yếu, nếu nước xiết có khi điểm chếch đến 3 cây số.

    Khó nhất là khi đến gần bờ bên kia, thế nào cũng gặp dòng nước xiết chảy cách bờ chục mét, không xiết thì là xoáy. Gặp nước xiết thì dùng hết sức để bơi sải cắt qua, lúc đó sức đã kệt lắm, nhưng nếu không băng qua đoạn nước xiết ấy thì không biết bao giờ vào đến bờ. Có thể bị cuốn đi đến lúc kiệt sức và chết. Nhưng nước xiết chưa hiểm bằng vùng nước xoáy, ở vùng nước xoáy thì có bơi sải mạnh để cắt ra đến mấy cũng chả ăn thua. Một lần tôi rơi vào vùng xoaý, dùng hết sức bơi sải cắt mà khổng ra được. Mệt quá thả người bơi ngửa nhắm mắt nghỉ mấy phút, mở mắt ra quay người lại, mặt đập vào bờ.

    Bơi ở sông Hồng lên bờ, khắp người phủ lớp phù sa mịn như phấn. Sang đến bờ bên kia tha hồ nằm nghỉ, cảm tưởng như đã đến một vùng đất hoang vu. Mà nó hoang vu thật, ngày ấy các khu ven sông còn đường đất, rặng tre, bụi chuối và la liệt ao, người ta trồng ngô, cắt cỏ, nuôi bò. Ở Lò Đúc còn đầy cò về đậu, lúc đó người ta gọi Lò Đúc là bang cứt cò, còn chỗ bãi sông đoạn Phúc Tân, Chương Dương, Hàm Tử là bang cứt bò. Bên bãi giữa sông có rắn, chuột, ếch, nhái... rắn thì chúng tôi không dám lại gần. Nhưng ếch nhái có lúc vồ được dăm con, trói chúng lại buộc thành dây quanh bụng rồi bơi về. Sang bờ bên này là xin lửa nướng ăn luôn tại chỗ. Sợ mang về nhà bố mẹ biết bơi sống thì no đòn.

    Tôi có một con chó ta tên là Lu, nó chạy theo tôi ra sông, gần sông tôi mới phát hiện, nó đi theo lặng lẽ từ lúc nào. Thế là tôi lôi cổ nó xuống sông, nó trụ bốn chân ghì lại không xuống. Tôi lôi không được thả quách nó ra, rồi tôi nhảy xuống sông. Thật kỳ lạ, con Lu lại chạy xuống sát mătj nước tru tréo như gọi tôi vào. Tôi nhìn nó cười như bảo mày yên tâm, tao bơi giỏi. Nó bồn chồn, cuống quýt dậm chân trên bờ, miệng ăng ẳng, rồi bất ngờ nó nhảy bổ xuống nước một cách quả quyết bơi lại gần tôi liếm mặt như muốn bảo, tôi sẽ ở gần cậu chủ dù thế nào đi nữa. Lần đó tôi lên bờ, nhìn nó mãi, tôi hiểu thế nào là tình bạn giữa người và chó.

    Bố tôi đi tù, mẹ tôi bán con Lu lấy tiền tiếp tế, đợt đó nhà tôi kiệt quệ vì khi khám nhà người ta thu sạch. Mẹ tôi đi bán nước chè rong, cứ xách cái ấm giỏ đi bộ hết phố này sang phố khác. Tôi đi học về mới biết con Lu bị bán, tôi đi tìm nó trên chợ chó Long Biên, ngó từng cái chuồng sắt. Rồi tôi đi quanh những hàng thịt chó bốc mùi thơm phức tìm nó. Tôi thấy cái đầu chó thui trong tủ kính nhe răng đau đớn. Tôi khóc nức nở. Tôi ước đến cháy gan ruột có tiền để tìm thấy con Lu chuộc về.

    Nhiều năm sau, trải qua đủ mọi khốc liệt cuộc đời, thăng trầm các kiểu từ nhà tù đến giám đốc . Tôi lái ô tô đi qua cầu Long Biên, bỗng nhiên nước mắt trào ra không ngăn nổi. Lúc ấy tôi đang làm cầm đồ và cá độ bóng đá, vài chục triệu mất đi chả nghĩa gì chỉ là cái tặc lưỡi. Thế nhưng tôi không ngăn nổi những dòng nước mắt của hồi ức. Tôi về còn làm thơ, bài thơ có đoạn

    Lu lu ơi.
    Hôm nay tao đi xe bốn bánh
    Lượn qua cầu Long Biên
    Chợ chó bây giờ không họp
    Mày về đâu, ngần ấy đoạn trường.

    Mãi trong cuộc đời này, tôi chưa lúc nào quên hình ảnh con Lu lo lắng cho tôi, rồi nó quyết định nhảy xuống sông để bơi cạnh tôi, mặc dù trước đó nó rất sợ. Tôi không dám ví người với chó, nhưng trong cuộc đời này nhiều người tưởng là bạn, là người yêu đã bỏ tôi trong lúc tôi gian nan. Vì thế hôm ấy, khi lái xe ô tô, tiền đầy cốp xe, kiếm ghế sau, súng ngắn dắt lưng. Tôi khóc vì thương nhớ một tình bạn thời thơ ấu đã tuột mất.

    Bây giờ con sông xưa đã cạn, chẳng còn những mùa nước lũ dâng đến tận mép chân đê. Nước lớn nhất cũng không ngập nổi bãi giữa. Phía bờ bên Hà Nội cạn trơ đáy, nước sông đen xì. Người ta trồng rau luôn dưới lòng sông. Càng theo năm tháng con sông càng cạn. Cũng như tôi càng lớn lên, càng thấy tình người trong xã hội cạn dần đi cùng với dòng sông thơ ấu.

    Hôm trước ngồi ở trung tâm Viên hoa lệ , trong một quán cà phê sang trọng. Tí Hớn kể những mẩu chuyện đố vui, mấy người bạn đều khen Tí Hớn thông minh. Tôi không hề cười, khi Tí Hớn chạy ra ngoài chơi. Tôi mới nói với các bác.

    - Em không thích nó thế, nếu cứ thông mình thế này sẽ trở thành ranh mãnh. Em sẽ cấm nó đọc những chuyện như thế. Nó cần phải đọc sách như Con Bim Trắng Tai Đen, Hành Trình Ngày Thơ Ấu....phải nuôi tình cảm cho nó trước rồi mới đến sự thông minh. Em sợ xã hội này, nếu sự thông minh mà không có tình cảm thì sẽ thành người khó lường, rất dễ thành ranh mà và khôn lỏi.

    Những người anh lớn tuổi bỗng trầm ngâm, rồi tất cả gật đầu.

    - Đúng là bây giờ, ở nước mình, tình người ngày càng cạn quá. Phải cần có cách giáo dục khác.

    Trong đầu tôi, hiện lại dòng sông cạn đáy, đen nhớp nháp và rác rưởi ngồn ngang. Dòng sông ấy bao giờ mới đỏ lựng phù sa bám mịn màng trên làn da người vào mùa nước, và trong xanh êm ả vào mùa thu.

  4. #483
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Aty Xem bài viết
    Chờ hình bông ớt của ông Wind lâu rồi vẫn chưa thấy :

    Hình của ông Tý đây, ông réo vừa vừa thôi chứ !! Cho người ta thời giờ làm việc kiếm sống nữa chứ.

    Ông đi làm lại được một tuần rồi. Có oải không?

    Ớt đã ra bông và trái nhỏ, chắc chừng tháng sau là gặt hái đươc.



    Hoa Quỳnh trắng lại sắp ra đợt nữa, chắc 2 tuần nữa lại phái thức đêm rình hoa Quỳnh.

    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  5. Thích ChienKhuD, 6789, Thợ Điện, tamthaplucke, huyenmapu, PhiHuong, Aty đã thích bài viết này
  6. #484
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi PhiHuong Xem bài viết
    Hì , tôi post bài dưới còn sót cái video mà không biết cách đưa lên.
    ngoài video từ youtube hình như web TLKĐ không thể post video nào khác, bác Phi.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  7. Thích ChienKhuD, 6789, Thợ Điện, huyenmapu, PhiHuong đã thích bài viết này
  8. #485
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cà Phê Tỉnh Nhỏ

    Tiệm cà phê "The Vault" tại tỉnh Valley City, tiểu ban North Dakota, không có người làm; ai mua cà phê mua bánh trái tự làm tụe pha tự chọn và tự trả tiền.



    Vậy mà nghe nói là trung bình chủ nhân lời trên 15% giá trên thực đơn.

    Làm được như vầy vì tỉnh Valley này là tỉnh nhỏ, chỉ có 6500 dân thôi. Đem để chổ tôi ở trong vòng một ngày tụi nó vớt sạch hết.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  9. Thích ChienKhuD, 6789, Aty, Thợ Điện, huyenmapu đã thích bài viết này
  10. #486
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    152
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Đấy ,lão Thợ Điện lại sắp đăng bài hót phân rồi đấy nhá,anh em chuẩn bị thưởng thức nhá

  11. Thích ChienKhuD đã thích bài viết này
  12. #487
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    836
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Có mảnh vườn dù nhỏ cũng thích, màu xanh cây cối luôn đem lại cảm giác bình yên. Ở phố thường trồng vài chậu cây cảnh, tôi thích những cái nhuốm màu thời gian như sân gạch thô và tường có chút rêu mờ.

    Lâu lắm không đọc truyện nay xem đoạn văn ông Thợ post tôi cũng thấy nao lòng, tác giả viết về địa danh và quang cảnh ấy có lẽ khoảng thập niên 5, 6 mươi. Những sự lành mạnh đơn giản của thời ấy chỉ còn trong sách và trong ký ức, gốc gác của đạo đức tình người không hẳn chỉ do giáo dục mà còn ở những nguyên nhân khác khó lay chuyển.

  13. Thích ChienKhuD, roamingwind, 6789, LêMinhKhuê, Aty, VM9999, Thợ Điện, huyenmapu đã thích bài viết này
  14. #488
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi PhiHuong Xem bài viết

    Ông Tý trồng ớt, trồng rau đều giỏi hơn tôi, post nhạc cũng giỏi hơn tôi. Hì , tôi post bài dưới còn sót cái video mà không biết cách đưa lên.
    Bác Phi cứ khen làm tôi xấu hổ. May mà thổ nhưỡng ở đây hợp với cây xà lách, có lẻ nó hợp với xứ lạnh nên tôi trồng được. Chứ cây ớt coi bộ tôi thua rồi. Coi cây ớt của ông Wind thấy mà ham. Còn của tôi thấy thảm quá. Mua về ăn còn rẻ hơn trồng được nó.



    Trích dẫn Gửi bởi roamingwind Xem bài viết
    Hình của ông Tý đây, ông réo vừa vừa thôi chứ !! Cho người ta thời giờ làm việc kiếm sống nữa chứ.

    Ông đi làm lại được một tuần rồi. Có oải không?

    Ớt đã ra bông và trái nhỏ, chắc chừng tháng sau là gặt hái đươc.

    He he, cái mặt của ông ( tôi chỉ tưởng tượng ra thôi ) coi đâu có chử nghèo, mà cứ cắm cúi làm giàu. Dù có lên chức cũng phải bỏ chút thời gian ra tám với tôi chứ, hì .

    Ông nhắc tới việc làm thì tôi có chút đau lòng. Rằng là công ty nó kêu tôi vô để phát lương thôi. Không cho làm gì cả, vì công việc ít qúa. Tụi nó chuyển tôi đi đơn vị mới cùng công ty. Đơn vị mới hẹn thứ ba 2.9 sẽ gặp tôi, rồi thì hạ hồi phân giải. Nhưng cũng may, công ty phát lương cho tôi từ tuần trước. He he, vậy là tiếp tục ở nhà lo việc nhỏ ( việc lớn có vợ lo rồi, tuy vợ tôi vẫn nói rằng: chưa có việc gì lớn ở nhà cả ). Nói là đau lòng vậy thôi, chứ cuộc sống bên này cũng he he, dể ổn ông à.

    Tuần rồi tôi đi câu con Makrell, được 1 ít. Có số cho, có số tôi đem phi-lê rồi xay nhuyển, nói ông đừng cười, xong rồi đem đỗ xuống gốc cây Lê cho có... chất. Không biết phải không, chỉ thấy có 1 cây tôi đã chôn chừng 4 con cá Makrell và mấy cái đầu cá, cách nay hơn tháng. Thấy cây mọc lá nhiều và đẹp. Mấy cây khác vẫn còn eò uột. Vì mới trồng năm đầu nên phải dọ dẩm. Có nghe người ta nói là, đem tóc người ta ( xin ở tiệm ) chôn vào gốc cây thì trái ngon lắm. Không biết sao đây, nhưng tôi chưa làm.

    Ớt ông trồng không chê được. Của tôi thì muốn khen cũng khó. Thời tiếc chuyển lạnh rồi, tôi đem 3 cây vô nhà coi sao, chứ ngoài vườn thì không thấy lá phát triển nữa.
    Hoa Quỳnh của ông trông đẹp thật. Tôi mê hoa lắm, nhưng chỉ trồng được Hồ Điệp thôi, nó sống trong nhà và cho bông quanh năm.

    Mấy hôm nay bên này tổ chức giải cờ Vua ban đêm, không biết ông có theo dỏi không?, tôi thì ngủ mất
    Lần sửa cuối bởi Aty, ngày 31-08-2014 lúc 03:11 PM.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  15. #489
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định Sảy thai

    Thân tặng anh Tý .Chuyên gia đưa người lạ .....vào mùng của mình




    Thật ra lúc ấy tôi đã khá say, bụng no căng nên mắt bắt đầu sụp xuống. Nếu người phụ nữ trước mặt không phải là Sang thì chắc tôi sẽ chọn cái giường ấm cúng quen thuộc để làm một giấc ngon lành, không mộng mị với cái bụng ấm áp.

    Số cồn trong 4 lít bia có tác dụng kích thích như một liều thuốc phiện. Nó làm mắt tôi díp lại nhưng đồng thời cũng nảy ra nhu cầu tình dục, một nhu cầu Thật nhất nếu đem so sánh với nhu cầu thưởng thức nghệ thuật, bàn luận chính trị, triết học, văn hóa…


    Kéo ghế cho nàng đứng lên, lúc này tôi mới nhận ra hết vẻ đẹp của nàng. Thân hình thon thả, cân đối, thoang thoảng mùi thơm của da thịt con gái pha lẫn mùi thơm của bia rượu và thịt bò. Trong thời buổi xôi thịt này, nếu ở vào hoàn cảnh khác, nếu không có buổi nói chuyện về những đề tài “sang trọng” với nàng trong hơn 5 giờ đồng hồ vừa qua để tôi hiểu rằng nàng là người phụ nữ đáng trân trọng thì có lẽ tôi đã đưa ra một lời đề nghị khiếm nhã. Tôi muốn nàng và không muốn đánh mất cơ hội hiếm hoi này, thứ ủng hộ tôi nhất bây giờ không phải là ước muốn, mà lúc này tôi biết đó là Thời Gian, tôi cần có thêm thời gian.

    Chúng tôi bước ra xe.

    Napoli Club là một quán Bar ấm cúng, nằm trên gác của căn biệt thự trên đường Phạm Ngọc Thạch. Nơi đây là chốn ưa thích của đám trung niên Sài Gòn. Âm nhạc và ánh sáng thích hợp cho mấy lão sồn sồn gặp nhau, tán gẫu với những cô tiếp viên trẻ trung, xinh đẹp và lõi đời. Chúng tôi bắt gặp những ánh mắt lạnh lùng pha chút ghen tị của đám hầu bàn váy ngắn, chân dài. Điều này hoàn toàn dễ hiểu bởi họ thấy con mồi hôm nay dẫn theo một cô gái đẹp như nàng Tiên, đẹp đến nỗi chả cần suy nghĩ gì họ cũng nhận ra rằng, so với nàng, họ chỉ như những con Ngỗng quê mùa.

    Vất vả lắm chúng tôi mới tìm được một cái bàn con con trong góc, xa sân khấu. Anh chàng phục vụ hiếm hoi trong quán mang đến cuốn Menu nước uống và cái nháy mắt ra chiều thông cảm. Sang gọi 1 chai “La celia Supremo Blend”.

    Chúng tôi im lặng thưởng thức ly rượu trong tiếng nhạc ồn ào. Chai rượu có hương vị đậm đà của trái Anh Đào, vị quả Sung, nấm cục và kẹo Hạnh Nhân. Riêng tôi biết rằng, trên đời này chưa từng có thằng đàn ông nào có dịp thưởng thức chai rượu vang đỏ ngon giống như mình: Khứu giác tôi cảm nhận được hương sắc, mùi thơm đậm đà, phong phú. Thị giác cho tôi thấy sắc thái hồn nhiên, tươi tắn đến trong suốt. Vị giác nhận ra độ lan tỏa, độ ánh như pha lê và đậm đà vị ngọt đôi môi chẳng thua gì Cognac của nàng…


    Tôi thấy mình đi trên con đường nhỏ ở Hà Nội. Tiết trời cuối Thu làm da thịt tôi ớn lạnh, những cơn gió mang hơi ẩm từ hồ Hoàn Kiếm len lỏi trong từng kẽ tóc vốn đã thưa thớt trên đầu. Bụng bắt đầu thấy tức anh ách, định tìm một góc kín đáo, nhưng cứ hễ định tè là ngay lập tức xuất hiện cái bóng của anh cảnh sát trật tự.

    Bỗng từ đâu, Vàng, con chó Ta mà ông cụ Đũi ở Thường Tín tặng tôi năm nào xuất hiện. Nó mừng rú, nhảy thẳng vào lòng, dũi cái mõm ẩm ướt vào tay tôi. Hơi ấm của nó truyền sang phần nào làm cái bụng đang tức anh ách của tôi dịu lại. Vàng vòng hai chân trước ôm cổ rồi vuốt ve cái lưng lạnh ngắt của tôi. Tai tôi nghe tiếng nó thì thầm: “Ngủ tiếp đi anh”.

    Giật mình mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trên tấm nệm êm ái, bên cạnh là người đàn bà mà cả nửa tháng nay không ngày nào tôi không nghĩ đến. Sang xoa nhẹ lưng tôi, dịu dàng: “Anh say quá, cố gắng lắm mới đưa được anh về nhà… em”.

    Phải mất đến vài giây để nhận ra đây không phải giấc mơ, mà là sự thật quá bất ngờ, tuyệt vời. Đầu nàng gối nhẹ lên tay phải tôi. Tay trái, bàn tay mà vài phút trước đang vuốt ve cái mũi ẩm ướt, với những sợi lông tơ mượt mà của con Vàng thì bây giờ phát hiện ra vẫn đang vuốt ve cái…”ấy” đang gồ lên bên dưới cái bụng phẳng, giữa cặp đùi dài, thon thả, mịn màng của Sang. Mùi thơm của hoa Xoan phảng phất đâu đây trong không khí se lạnh của bình minh ngày cuối năm.

    Như hai kẻ lần đầu được thở không khí Tự Do sau nhiều năm tháng ngục tù, chúng tôi lăn sả vào nhau, hòa thành một, mê mải, nhễ nhại, lặng thinh, tận hưởng.

    Nhà thơ Vũ Hoàng Chương chua chát:

    “Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải,
    Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn.
    Khi tỉnh dậy, bùn nhơ nơi hạ giới,
    Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn”.


    Chẳng cần hỏi, tôi biết nàng có cảm giác giống tôi. Cũng “lẫn vào nhau mê mải”, nhưng cái chúng tôi “vừa chôn” lại không phải “Chút thơ ngây” mà là chôn sự giả tạo. Lúc tỉnh dậy sau cơn “mê mải”, chúng tôi biết mình đã gột sạch những “bùn nhơ nơi hạ giới”, những thói đạo đức giả, những cuộc tình mặc cả mua bán, âm mưu, hiềm khích, thù hận, những lời dối trá đẹp đẽ…

    Quay sang, thấy nàng đã thiêm thiếp. Lúc này tôi mới có dịp ngắm thân thể trần truồng của nàng. Trên bờ môi đỏ tươi, thanh tú nở một nụ cười thoang thoảng, mãn nguyện. Cặp nhũ hoa vun đầy trên cái bụng phẳng, cánh tay trắng muốt duỗi dài, buông lỏng. Cặp đùi nõn nà, hai cổ chân xinh xinh, mịn màng với những móng chân sơn màu hồng nhạt.

    Trong “Phẩm tiết” của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp có đoạn: “…Nhà vua đến gần, thấy Vinh Hoa đẹp quá, bỗng nhiên sây sẩm mặt mày. Nước từ âm hộ Vinh Hoa tiết ra thơm ngát như mùi hoa sữa. Nhà vua thở dài, ngã quay ra đất, ngất lịm….”

    Căn phòng tôi đang ở cũng thơm ngát, nhưng không phải mùi hoa Sữa mà là hoa Xoan. Mùi hoa Xoan làm tôi nhớ lại những năm đi sơ tán, những năm giữa cái chết và sự sống thật mong manh, nhưng là những năm con người sống với nhau bằng sự tử tế, bằng sự giúp đỡ vô điều kiện, bằng Tình Người.

    Mùi hoa Xoan tiết ra từ âm hộ của Sang mới tinh khiết làm sao, trong vắt như những hạt sương sớm đọng trên những nhành lúa non, tràn trề như nước giếng làng chẳng bao giờ cạn. Còn nhớ, sau mỗi lần tắm ao, lũ trẻ con trong làng chỉ cho đám trẻ sơ tán chúng tôi cách nhảy ào xuống giếng “tráng mình” mà không bị các cụ già phát hiện.

    Mùi hoa Xoan làm tôi tỉnh lại, đưa tôi trở lại quá khứ xa xưa, thiếu thốn nhưng đẹp đẽ, cái thời đã trang bị cho lứa chúng tôi những kinh nghiệm để cùng chung sống hài hòa với thiên nhiên, với con Người, cũng như kinh nghiệm để tiếp tục tồn tại trong thời thổ tả sau này.

    Không cần đến những thủ tục hành chính rườm rà, tôi đổi tên Sang của tôi thành Xang, cái tên sẽ luôn gợi cho tôi nhớ đến hương vị ngọt ngào, thanh tao của hoa Xoan. Từ thời điểm ấy.

    Nàng cất tiếng rên khe khẽ, rồi trở mình nằm nghiêng về phía tôi, chắc để cho ráo…nước. Khi đồng hồ điểm 10 tiếng chuông, chúng tôi đã “lẫn – vào – nhau – mê – mải” ít nhất là 3 lần. Ôm nhau ngủ thiếp đi, say sưa, nhưng tôi vẫn nhận ra những lúc nàng mê man trong sự thỏa mãn, miệng luôn lẩm bẩm: “Ôi Tình yêu của em, phải chi đến hôm nay “nó” vẫn còn” !

    Xang được nghỉ Tết 10 ngày. Chưa có Tết năm nào tôi chịu khó đi thăm, chúc Tết bạn bè đến thế. Nâng cốc chúc tụng, xã giao tẻ nhạt, nhậu nhẹt lu bù, tiến lên, xập xám, cá ngựa….chỉ mong thời gian qua nhanh.

    Suốt 10 ngày, chúng tôi chỉ 1 lần nhắn tin cho nhau vào lúc Giao Thừa. Tôi biết, và tôn trọng sự riêng tư ấy, biết nàng cần có thời gian để nghĩ về những chuyện đã xảy ra rất nhanh, đột ngột, dữ dội vừa qua.

    Công việc tồn đọng sau kỳ nghỉ Lễ dài đã lấy đi phần lớn thời giờ của Xang. Thời gian còn lại dù mệt nhoài, chúng tôi dành hoàn toàn cho nhau.

    Xang đặc biệt quan tâm đến đời sống tinh thần, nàng luôn đưa ra những so sánh về tính ưu việt của Chủ Nghĩa Xã Hội so với Chủ nghĩa Tư Bản. Nàng dẫn tôi về lại những năm tháng sống và học tập tại nước Nga, cho tôi du lịch cùng nàng đến với thiên nhiên tươi đẹp của Liên Xô vĩ đại.

    Đến những buổi hòa nhạc tuyệt vời của Aram Khachaturian trong vũ kịch Spartacus, vũ khúc Múa Kiếm…dẫn tôi đi xem bảo tàng Tretyakov ở Moscow và thưởng thức thiên nhiên tươi đẹp của nước Nga vĩ đại qua những tác phẩm của họa sỹ thiên tài Isaac Ilyich Levitan…nàng ca ngợi “đời sống công bằng, tự do, dân chủ, văn minh” của chủ nghĩa Cộng sản. Xang nói: “Chủ nghĩa xã hội là tổng hợp những tư tưởng, nguyện vọng, ước mơ, mong muốn, nhu cầu của con người mà trước hết là những người lao động nghèo khổ về một xã hội tốt đẹp hơn, không có áp bức bóc lột và cuối cùng là tổng hợp những phương pháp, những cách thức để đi đến xã hội mong ước đó”.

    Xang cực lực lên án chủ nghĩa Tư bản: “Một hệ thống bóc lột và phá hủy môi trường, cưa cả cành cây trên chính cái cây mình đang ngồi và bây giờ cành cây gãy răng rắc khắp nơi”, “Chủ nghĩa tư bản phát triển và tiến với tinh thần cách mạng phía trước, nhưng nó cũng tất yếu sụp đổ và luôn gắn liền với những khủng hoảng quy mô khác nhau và có thể hết sức khốc liệt” !

    Tôi im lặng lắng nghe và cùng nàng tận hưởng món steak nhập khẩu từ Mỹ bên cạnh chai rượu vang Italy hảo hạng.

    Buổi tối bao giờ cũng kết thúc thật tuyệt vời khi chúng tôi dắt tay nhau hì hục leo “lên đỉnh” những ngọn núi cao nhất, chưa từng bị chinh phục bởi cả bọn tư bản và cộng sản. Có điều tôi lấy làm lạ bởi bao giờ cũng vậy, khi lim dim chuẩn bị đi vào giấc ngủ ngon lành, tôi cũng lại nghe nàng thì thầm: “Ôi tình yêu của em, phải chi đến hôm nay “nó” vẫn còn” !

    Cuối năm 2013, tôi rủ nàng ra Hà Nội thăm lại nơi chôn rau cắt rốn của mình, giới thiệu với nàng những món đặc sản xứ Bắc: bún thang, bánh cuốn Thanh Trì, chả rươi (đông lạnh), bánh trôi bánh chay, Chí Mà Phù…

    Xang vô cùng thích thú với thời tiết mát mẻ cuối Thu, nàng say sưa ngắm và thưởng thức vẻ thướt tha duyên dáng của hoa Lộc Vừng, mùi vị thơm ngon của chim Bồ Câu quay béo vàng ở quán “Bít tết Ông Lợi”. Có điều đặc biệt là hôm ăn chim quay ông Lợi, tôi nghe thấy nàng yêu cầu chủ quán mang thêm cho đĩa giá sống, loại sạch do nhà hàng tự làm. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn thấy một người ăn chim quay với giá sống ngon lành !

    Buổi tối, tôi mời nàng đi xem vở “Hồ Thiên Nga”. Trong tiếng nhạc tha thiết của dàn nhạc giao hưởng, trong những bước nhảy thình thịch của những vũ công điêu luyện, tôi nghe thoang thoảng bên tai tiếng Xang hát khe khẽ: “Ê-tơ, bư-lơ-bư-lơ. Nô, pơ-rát-sờ-lô”. Nàng còn lẩm bẩm hát câu này nhiều lần suốt cả đêm hôm ấy.

    Giận mình dốt ngoại ngữ, ngay khi nàng vừa ngủ say, tôi gọi điện thoại cho thằng bạn học ở Nga về. Hỏi nó ý nghĩa của câu hát và được nghe nó giải thích: “Tao đoán là cô nàng của mày hát một bài hát Nga, mấy câu ấy có vẻ như nuối tiếc cái gì đó đã qua, đã vuột khỏi tầm tay. Tôi băn khoăn và lo lắm, không hiểu người con gái tôi yêu có tâm trạng gì !

    Sáng hôm sau, khi còn lơ mơ trong căn phòng khách sạn, tiếng lao xao của mặt nước Hồ Tây làm tôi tỉnh ngủ hẳn. Dụi mắt, vươn vai ngồi dậy, tôi chẳng thấy Xang đâu. Trên bàn, màn hình chiếc máy tính của nàng vẫn sáng.

    Mùi thơm của bánh cuốn nóng làm tôi tỉnh lại. Xang đã kịp bế tôi lên giường, lau mặt mũi và pha cho tôi một tách cà phê nóng. Buổi chiều, tôi và nàng đi thăm bảo tàng.


    Chúng tôi có buổi tối lãng mạn, riêng tư trong căn phòng xinh đẹp lộng gió từ Hồ Tây. Sự lãng mạn có giảm đi đôi chút khi nàng quay về chủ đề nước Nga, về phong cảnh, con người, thiên nhiên, vĩ đại, tài nguyên và… chủ nghĩa cộng sản. Tôi lại chăm chú lắng nghe, lại thấu hiểu tình cảm sâu nặng của nàng đối với “bà mẹ nuôi” yêu quý: nước Nga vĩ đại của nàng, trong khi một tay vẫn nắm chặt ly bia Trúc Bạch, tay còn lại lăm lăm gói thuốc lá Marlboro nhập khẩu.

    Như mọi khi, chúng tôi lại kết thúc một ngày bằng bữa làm tình thân mật, say đắm nhưng dữ dội trong tiếng rì rầm của sóng nước Tây Hồ và tiếng kêu lẻ loi của lũ Sâm Cầm hình như mới mò về từ phương Bắc. Đêm ấy, tôi nghe Xang nhắc lại trong mơ màng những lời mà tôi đã nghe đến thuộc lòng: “Ôi tình yêu của em, phải chi đến hôm nay “nó” vẫn còn”. Đêm ấy, tôi đếm được nàng nhắc đến “nó” tới 3 lần.

    Trằn trọc cả đêm, tôi suy nghĩ về người con gái tôi yêu. Vận dụng tất cả những hiểu biết, kinh nghiệm về tâm lý phụ nữ, xâu chuỗi một cách khoa học những dữ kiện có được. Cuối cùng, tôi đi đến kết luận chắc như đinh đóng cột: Nàng đã từng có lần sảy thai, đã từng đánh mất đi điều nàng mong chờ nhất, yêu quý nhất, đó là một đứa trẻ chắc là rất xinh đẹp. Nghĩ đến đây, tôi thương nàng đến rớt nước mắt nước mũi, và cũng nhận ra trách nhiệm của thằng đàn ông. Phải dùng những lời lẽ, những hành động ngọt ngào để phần nào xoa dịu những nỗi đau đang ngày đêm dày xéo tâm can nàng, hành hạ nàng cả trong từng giấc ngủ. Tôi biết mình sẽ làm được.

    Giấc ngủ ngon lành, thỏa mãn đã trả lại cho Xang của tôi vẻ tươi tắn, nhanh nhẹn thuở nào. Vẫn nằm trên giường, Xang tặng tôi một nụ cười rạng rỡ trong mùi thơm thoang thoảng của hoa Xoan. Bước đến xoa nhẹ cánh tay nàng, xoa tấm lưng trần mịn màng thon thả, mái tóc óng ả thơm phức mùi đàn bà. Tôi nghĩ đây chính là cơ hội tốt nhất để giúp nàng đối diện với nỗi đau và cùng nàng bê nó quẳng thẳng mặt nước đục ngầu, đầy rác rưởi để dòng nước sẽ chôn nó cùng đống rác thối tha kia xuống địa ngục ở đâu đó dưới đáy Hồ Tây, cùng lũ ma quỷ.

    Ôm chặt tấm thân ngọc ngà trong tay, tôi ghé tai nàng nói nhỏ bằng giọng tình cảm nhất, lâm ly nhất, chia sẻ nhất:

    - Anh đã nghe và hiểu hết sự tiếc nuối của em về đứa con đã mất qua những giấc mơ, “nó” sẽ trở lại cùng em.

    Hãy kể cho anh nghe, em đã từng Sảy Thai ?

    Trợn tròn đôi mắt Bồ Câu, Nàng bật hẳn dậy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên tột cùng:

    - Em đã có thai bao giờ đâu mà sảy. Là em tiếc nuối về cái “chết” của nước Liên Xô Xã Hội Chủ Nghĩa tươi đẹp một thời, thai nghén cả thế kỷ không đẻ.

  16. #490
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông Tý cũng biết bói toán sao? Cả ông và bác Lâm đều bảo tôi không phải lo chuyện tiền bạc. Nghĩ cũng đúng, ít nhất là từ nhỏ đến giờ tôi chưa phải lao tâm cho tiền bạc vật chất. Có đều tiền bạc là một trong số ít chuyện trong đời sống mà mình không thể dùng quá khứ để dự đoán tương lai .

    Những xứ Bắc Âu như xứ ông thể chế xã hội tốt nên dể ổn định. Nhiều khi nghe nói tỷ lệ tiền đống thuế trên số lương mình làm mà chống mặt, tuy nhiên nghe về qui chế xã hội quyền lợi công nhân thì đã thiệt. Ông đang được hưởng nhàn cứ hưởng. Có người quen năm ngoái công ty cho nghĩ việc, anh ta được được 6 tháng tiền lương, hốt ha hốt hả đi kiếm việc làm. Tối nằm ngủ mộng mị lo sợ. Tôi nhìn mặt anh ta định thần vài giây rồi phán "số anh phải cực nhưng cực mà có tiền, cũng phải đi làm thôi". Tôi cũng đâu biết gì đâu hihi... chỉ là thấy anh ta lo quá nên phải phán đại cho anh ta tạm yên. Ai ngờ vài tuần sao anh ta được việc mới. Thành ra được 6 tháng lương thêm.

    Sau ông Tý không trồng hoa trái xứ Na-Uy, nghe nói hồng và tulip trồng bên đó đẹp lắm.

    Truyện bác Lâm đăng tiếu lâm thật, lúc đọc mà cứ nghĩ tác giả đang dẫn mình đi lòng vòng làm gì đây. Câu cuối gom mọi sự lại gọn gàng khôi hài .
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

Cà Phê Đen III
Trang 49 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 3947484950515999 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68