Kết quả 651 đến 660 của 1253
Chủ đề: Cà Phê Đen III
-
17-09-2014, 12:09 AM #651
hì hì, Lâu lắm không làm thơ, hôm nay đọc bài Thạch Hào lại của Đỗ Phủ do ông Thợ post làm cho tôi cao hứng tìm vào trang web thi ca. Lục lọi 'thơ Đường' rồi sang 'Việt cổ thi' tìm được một bài Bát cú của thi hào Nguyễn Du liền họa luôn, mất khoảng một tiếng nhưng làm được bài thơ cũng khoái !.
Bát Muộn
Nguyên tác: Nguyễn Du
撥悶
阮攸 (清軒詩集)
十載塵埃暗玉除
百年城府半荒墟
么麼虫鳥高飛盡
滓濊乾坤血戰餘
桑梓兵前千里淚
親朋燈下數行書
魚龍冷落閒秋夜
百種幽懷未一攄
- Phiên âm -
Bát muộn
Nguyễn Du (Thanh Hiên Thi Tập)
Thập tải trần ai ám ngọc trừ
Bách niên thành phủ bán hoang khư
Yêu ma trùng điểu cao phi tận
Chỉ uế càn khôn huyết chiến dư
Tang tử binh tiền thiên lý lệ
Thân bằng đăng hạ sổ hành thư
Ngư long lãnh lạc nhàn thu dạ
Bách chủng u hoài vị nhất sư
- Dịch nghĩa -
Xua Buồn
Bụi bặm mười năm che tối thềm ngọc
Thành phủ trăm năm một nửa thành gò hoang
Những côn trùng chim chóc nhỏ bé đều bay đi hết
Đất trời nhơ nhớp sau chiến tranh đổ máu
Nơi nghìn dặm nhỏ lệ cho cuộc binh đao ở quê hương
Người thân bạn bè là mấy hàng thư dưới đèn
Cá rồng lặng lẽ đêm thu vắng
Trăm mối u buồn chưa một lần được giải tỏa hả hê.
Dịch thơ: Bùi Khắc Hưởng
Bát Muộn
Thềm ngọc mười năm bụi phủ mờ
Thành giao trăm trận nét hoang sơ
Côn trùng chim chóc bay cao lánh
Chiến địa càn khôn xác vãi trơ
Rỏ lệ thương quê ngàn dặm cách
Chong đèn nhớ bạn mấy hàng thơ
Cá rồng lặng lẽ đêm thu vắng
Muôn mối buồn tênh cảnh hững hờ.
16/9/2014.Lần sửa cuối bởi PhiHuong, ngày 18-09-2014 lúc 01:18 AM.
-
Post Thanks / Like - 12 Thích, 0 Không thích
tom, nhachoaloiviet, SNAJDAN (L) #narliza, kiem_go, tamthaplucke, Aty, Xuanvu2012, ChienKhuD, huyenmapu, Thợ Điện, 6789, City_hunter đã thích bài viết này -
17-09-2014, 04:08 AM #652
Em có một người bạn đi du học và hiện tại đang sống tại Thụy Sỹ. Cách đây 6 năm do cơ thể bị lỗi Gen nên nội tạng bị hỏng toàn bộ Gan và Thận, đã từng chết thập tử nhất sinh mấy lần do nhiễn trùng máu vì môi trường và thức ăn bị nhiễm khuẩn. Nghe bạn kể mà em cũng thấy sự huyền bí của miền đất Tây Tạng thật lạ lùng.
Bạn em sau hai năm mắc bệnh, một mình sống nơi sứ người vật vã với những cơn đau của nhiễm trùng máu. Nó nằm trên giường bệnh mà than : " Từ ngày con được sinh ra đến giờ, chứng kiến cha mẹ tan vỡ khiến trái tim con chưa bao giờ biết rung động với một ai. Cầu xin trời đất cho con biết đến tình yêu. Cho dù đó là trai hay gái, xin hãy cho con được ai đó yêu thương và chăm sóc "
Ít lâu sau cô bạn em gặp được một anh chàng quen qua một người bạn, anh chàng này thấy bạn em bệnh tật không ai chăm sóc và thương cảm nên thường qua nhà thăm nom. Dần rồi chuyển sang yêu bạn em. Còn cô ấy đến lúc đó lại suy nghĩ lại, nhất quyết đuổi đi vì bản thân bệnh tật như vậy còn không biết sống đến ngày mai hay không. Yêu vào rồi chỉ làm người ta khổ mà không có một tia hi vọng về tương lai gì hết .
Nhưng anh kia lại nhất quyết yêu bạn em rồi gọi điện thoại về cho gia đình bên NêPal, xin phép cha mẹ được ở lại đất nước Thụy Sỹ để yêu thương và chăm sóc một con người bệnh tật như vậy. Bà mẹ khóc lóc nói rằng " Nếu con đã chọn con đường như vậy, con phải chấp nhận sẽ nhận rất nhiều vất vả và đau khổ. Con phải luôn chăm sóc và yêu thương người con gái đó, vì cô gái đó đã phải chịu rất nhiều đau đớn trong cuộc đời này. Nhưng nếu một ngày nào đó con bỏ rơi người ta giữa cuộc đời gia đình sẽ từ bỏ con. "
Anh chàng này là con trưởng của một dòng tu tai đất nước NêPal, nếu anh yêu thương bạn em và kết hôn với cô ấy. Anh sẽ phải để lại toàn bộ tu viện của dòng họ cho người con trai kế. Từ ngày kết hôn với anh chàng đó, bạn em cũng tu theo Tịnh Tông và những điều may mắn tưởng như có phép lạ mang đến. Với một cơ thể nhỏ bé của người Châu Á sống trong cộng đồng Châu Âu, tưởng như không bao giờ có nội tạng phù hợp để thay thế. Sau 5 năm chờ đợi và vật vã với những đợt nhiễm trùng máu. Ca mổ đạt 96% thành công và bạn em đã được trở về Việt Nam sau ngần ấy năm bệnh tật phải chống trọi một mình. Nhưng giờ cô ấy đang có một gia đình hạnh phúc.
Phật pháp đã nghe thấy lời thỉnh cầu của bạn em đã đưa một người con của Phật tử mang trong mình bao yêu thương, sự rộng lượng, vị tha đến chăm sóc bảo vệ cô ấy. Đức tin mang lại sự thanh thản trong tâm hồn và hãy chọn người dẫn lối cho đức tin của bản thân.Lần sửa cuối bởi huyenmapu, ngày 17-09-2014 lúc 04:12 AM.
Kẻ thực sự hào hoa tiêu một đồng trông vẫn thấy thích
-
Post Thanks / Like - 13 Thích, 0 Không thích
vuminh999999, roamingwind,
tom, PhiHuong, nhachoaloiviet, SNAJDAN (L) #narliza, kiem_go, Aty, Xuanvu2012, trung_cadan, 6789, ChienKhuD, Thợ Điện đã thích bài viết này -
17-09-2014, 05:50 AM #653
Chuyện của bạn Huyền hay quá .Nepal và Tây Tạng là xứ Phật mới có con người như thế .Cũng có xứ bắt đầu bằng chữ N đại khái như Na Uy nhưng xứ ấy theo thần thoại Hy Lạp lại là xứ của Thần Dê cháu ạ
Bác sưu tập một ít hình Tây tạng tặng cháu .Sau này có nhân duyên cháu nhất định phải lên đường nhé
Một góc tu viện Kumbum
Tu viện Kumbum, được xây dựng ở nơi sinh của Lạt ma Tông Khách Ba, người sáng lập tông phái Gelukpa của Phật giáo Tây Tạng thuộc phía tây bắc Trung Quốc, thu hút hàng triệu người hành hương và khách du lịch mỗi năm.
Phố cổ Shangrila nhỏ, trầm buồn, ảm đảm.
-
Post Thanks / Like - 16 Thích, 0 Không thích
kysoai, vuminh999999, roamingwind,
tom, PhiHuong, nhachoaloiviet, saolaichan9, kiem_go, huyenmapu, tamthaplucke, Aty, Xuanvu2012, 123456, trung_cadan, 6789, ChienKhuD đã thích bài viết này -
17-09-2014, 01:11 PM #654
Bác đại khái hay thiệt. Em cũng phải hình dung đại khái cuộc sống để luôn nhìn thấy niềm vui nổi nhớ nơi mỗi ngày. Đại khái là gặp gì cũng
hì hì.
Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 9 Thích, 0 Không thích
6789, ChienKhuD, tamthaplucke, PhiHuong, nhachoaloiviet, trung_cadan, roamingwind, kiem_go, huyenmapu đã thích bài viết này
-
18-09-2014, 03:41 PM #655
Cái này hình như quay được thì phải ?
Một ngôi chùa ở Thuận Thành tỉnh Bắc Ninh cũng có cái gần giống thế này gọi là Cửu phẩm Liên hoa, những ngày Lễ hội người ta lên tầng thượng đổ thóc vào trong đấy, dăm ba khách thập phương ở dưới xúm vào quay để gạo rơi xuống nhặt lấy cầu may.
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
kysoai, huyenmapu, Aty, Thợ Điện, roamingwind, 6789, ChienKhuD, Xuanvu2012, 123456, trung_cadan đã thích bài viết này
-
18-09-2014, 11:07 PM #656
Cái đó nó gọi là Prayer wheel Cụ Phi trong đó gồm những cuộn giấy li ti viết câu chân ngôn Om mani pad me hum của Ngài Cherenzi chính là Bồ tát Quán thế âm .Trong phật giáo Tây Tạng ngài là Quan âm tứ thủ .Quan âm Thập nhất diện .Hàng triệu chân ngôn được bỏ trong đó mỗi lần xoay tụng những chân ngôn này rung lên hàng triệu lần theo gió vang vọng tới trú xứ của ngài
Thường các bánh xe này rất dễ xoay nhưng chỗ thầy tôi ở xứ Kham lại do các Lạt Ma đời trước đục đá mà thành .Đêm khuya công phu xoay chỉ nghe tiếng lịch kịch ...lịch kịch ..như tiếng bước chân của Hộ Pháp
Quan âm tứ thủ
Quan âm Thập nhất diện
- Theo truyền thống của Phật Giáo Tây Tạng: Ở vô lượng kiếp trước, với Tâm Đại Bi vô hạn, Quán Thế Âm Bồ Tát muốn cứu thoát tất cả chúng sinh ra khỏi biển khổ sinh tử luân hồi, nên đối trước chư Phật 10 phương, Ngài phát nguyện rằng:” Nguyện cho con cứu được tất cả chúng Hữu Tình. Nếu có khi nào con mệt mỏi trong công việc lớn lao này thì nguyện cho thân con tan thành ngàn mảnh”
Thoạt tiên Ngài xuống cõi Địa Ngục, sau đó đến cõi Ngạ Quỷ và tiến dần đến cõi Trời. Tại đấy, Ngài nhìn xuống Thế Giới đau khổ với cái nhìn thấu hiểu của Thánh Trí thì Tâm Ngài bị xúc động sâu sắc. Vì mặc dù Ngài đã cứu nhiều chúng sinh thoát khỏi Địa Ngục nhưng vẫn còn có vô số chúng sinh khác đang sa vào. Điều này làm Ngài buồn rầu vô hạn. Trong một lúc, gần như Ngài đã mất niềm tin vào lời nguyền vĩ đại mà Ngài đã tuyên thệ và thân thể Ngài liền nổ tung thành ngàn mảnh. Giữa cơn tuyệt vọng, Ngài cầu cứu tất cả chư Phật. Ngay lập tức, hằng hà sa số chư Phật từ 10 phương đều hiện thân đến cứu giúp. Với Thần Lực nhiệm mầu, chư Phật làm cho Ngài hiện trở lại toàn thân và từ đấy Ngài có 11 cái đầu, 1000 cánh tay, trên mỗi bàn tay có một con mắt. Sự kiện này biểu thị cho sự phối hợp giữa Trí Tuệ và phương tiện thiện xảo, là dấu hiệu của Tâm Đại Bi chân thật. Trong hình thức này, Ngài đã sáng chói rực rỡ và có nhiều năng lực lớn hơn để cứu giúp chúng sinh. Do vậy Ngài còn có tên gọi là Thiên Thủ Thiên Nhãn Thập Nhất Diện Quán Thế Âm.
-
Post Thanks / Like - 11 Thích, 0 Không thích
kysoai, LêMinhKhuê, tamthaplucke, ChienKhuD, Xuanvu2012, huyenmapu, trung_cadan, PhiHuong, Aty, 123456, 6789 đã thích bài viết này
-
19-09-2014, 02:28 AM #657
bức họa Quan âm đẹp quá !
(Sưu tầm một số hình ảnh chùa Bút Tháp cho mọi người xem)
Chùa Bút Tháp (Ninh Phúc tự 寧福寺) nằm ở bên đê hữu ngạn sông Đuống, thuộc thôn Bút Tháp (tên cũ là Nhạn Tháp), xã Đình Tổ, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh.
Đường vào chùa (gác chuông)
Sân trước (tam quan)
Những góc chùa và hành lang hai bên.
Cửu phẩm Liên hoa.
Đức Quan âm thiên thủ thiên nhãn.
Tháp Báo Nghiêm với rất nhiều phù điêu và đôi rồng quấn ở hai cột chính.
Cầu đá lên một gian thờ có hành lang đá bao quanh.
Những bóng hồng và khách thập phương.
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
kysoai, LêMinhKhuê, tamthaplucke, Aty, ChienKhuD, Xuanvu2012, 6789, huyenmapu, Thợ Điện, trung_cadan đã thích bài viết này
-
19-09-2014, 05:22 AM #658
Ai về bên kia sông Đuống
Cho ta gửi tấm the đen
Mấy trăm năm thấp thoáng
mộng bình yên
Những hội hè đình đám
Trên núi Thiên Thai
Trong chùa Bút Tháp
Giữa huyện Lang Tài
Gửi về may áo cho ai
Chuông chùa văng vẳng nay người ở đâu
Như vậy huyện Thuận thành có phải là Huyện Lang Tài khi trước không bác Phi ?
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
19-09-2014, 05:29 AM #659
Đào Uyên Minh
Đào Uyên Minh (365 – 427), là nhà thơ nổi tiếng nhất thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều.
Ông sinh ra trong một danh gia vọng tộc ở huyện Sài Tang, quận Tầm Dương (tây nam Cửu Giang, Giang Tây ngày nay). Tổ phụ ông là Đào Khảm, một vị tướng nổi tiếng đầu đời Đông Tấn, Đô đốc 8 châu, trong tay nắm binh mã cả một vùng trung du sông Trường Giang, uy danh hiển hách một thời. Nhưng từ khi cha mất, gia đình Đào Uyên Minh trở nên sa sút.
Khi 29 tuổi, để phụng dưỡng cha mẹ, ông bắt đầu ra làm quan. Lúc đó, quyền thần của Đông Tấn là Lưu Dụ, người lập nên Lưu Tống đang giết hại công thần, chuẩn bị giành ngôi. Đào Uyên Minh cảm nhận cái gian nan của con đường làm quan nên từ quan trở về nhà, sống an nhàn qua ngày. Chỉ mới làm quan Huyện lệnh hơn tám mươi ngày, bị một đại nhân Đốc bưu tới kiểm tra, ông không vì năm thưng gạo mà chịu khom lưng uốn gối, vứt bỏ chức quan, đưa vợ về quê, làm một ẩn sĩ.
Không làm quan, Đào Uyên Minh không muốn lưu lại một chút bút tích nào, ông còn vui với cuộc sống tự do tự tại như con chim mới thoát khỏi cái lồng chật hẹp. Ông ở trong một căn nhà cỏ có tám, chin gian, cày ruộng hơn chục mẫu. Trước căn nhà tranh, có một vườn cây nhỏ, mùa xuân, hoa đào, hoa lê cùng nhau đua nở để con người thưởng lãm. Quanh nhà có nhiều cây tùng và liễu, che cái nắng gay gắt của ngày hè, khiến con người sống trong khung cảnh mát mẻ. Mở cánh cửa sổ, thấy dải núi xanh ẩn hiện trong sương mù, nghe tiếng cá quẫy trên mặt hồ lặng sóng.. Cảnh sắc thật như thơ như họa, khiến ông ngây ngất. Mỗi ngày, ông uống rượu, làm thơ, sống cuộc đời an nhiên tự tại.
Thoáng chốc đã ba năm, đến mùa hạ năm 408, cuộc sống của ông có một thay đổi lớn lao. Một trận hỏa hoạn đã thiêu cháy toàn bộ cơ nghiệp của ông, từ đó, gia cảnh không còn được như trước. Ruộng đất ít ỏi, không có tiền thuê mướn nhân công, cả nhà đành phải bỏ công tự lo việc canh tác. Để có đủ lương thực, gia đình thường phải khẩn hoang. Có lần, tới một vùng đất mới, chỉ thấy những cái giếng cũ còn sót lại, xương cốt rải đầy đất. Người con lớn hỏi cha:
- Cha ơi, đây là nơi nào vậy?
- Đây là chiến trường nơi Lưu Dụ và Hoàn Huyền giao tranh. Đào Uyên Minh đáp.
Người con lại hỏi:
- Đánh nhau như thế có chết nhiều người không? Rồi anh ta dùng cuốc đào vài chỗ, thấy xương cốt bị chôn vùi. Đứng bên cha, người con hỏi:
- Tại sao họ lại đánh nhau?
Điều người con hỏi, Đào Uyên Minh đã từng nhiều năm suy nghĩ. Tuy ông chưa có câu trả lời, nhưng trong lòng ông cũng đã hiểu ra phần nào. Thời thế bất an như hiện nay, xét đến cùng đều do tranh giành ngôi vua. Đó chính là nguồn gốc của chiến tranh. Ông thường nhìn trời ngắm đất ngẫm, nếu như có thể trở lại cái thời thượng cổ trong truyền thuyết, lương thực đầy đồng người thu hoạch không kịp, của rơi trên đường không có ai nhặt. Người người đều không ham lợi, tự làm tự ăn, ngày làm ngày nghỉ. Lúc đó, đời sống con người sẽ không còn phải như thế này. Ngẫm nghĩ mãi, trong óc Đào Uyên Minh hình thành bức tranh một xã hội hoàn mỹ.
Khi Đào Uyên Minh hơn năm mươi tuổi, cuối cùng sức tưởng tượng phong phú, ngọn bút viết nên những bài thơ vui cảnh điền viên ông đã tập hợp thành tập “Đào hoa nguyên ký”.
Trong “Đào hoa nguyên ký”, những con người trong xã hội được Đào Uyên Minh nói tới là nơi có cuộc sống an lạc, không có quan lại, không có tô thuế. Tất nhiên, đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng nhưng nó phản ánh mơ ước về cuộc sống bình đẳng với niềm tin an cư lạc nghiệp, thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với cuộc sống gian khổ của nhân dân lao động, cho tới nay, vẫn còn có ý nghĩa.
Cuộc sống trong Đào hoa nguyên dù có tốt đẹp nhưng vẫn chỉ là cuộc sống trong mơ. Còn trong thực tế, gia đình nhà thơ phải chịu nhiều nghèo túng cay đắng.
Một hôm, trời vừa sáng, mặt trời ấm áp đang dần chiếu rọi khắp nơi, trước cửa nhà họ Đào xuất hiện một đám đông người ngựa. Hóa ra, quan Thích sử Giang Châu vừa tới nhậm chức tới thăm Đào Uyên Minh. Thích sử là thủ hạ của Lưu Dụ biết ông là nhà thơ, cháu nội của Tướng quân nổi tiếng hạ cố tới thăm. Thật là khó xử!
Qua hơn sáu mươi năm sống trong thiếu thốn, lại làm việc quá sức, ông đang ốm nặng phải nằm liệt giường. Dù không muốn ông cũng không thể ra cửa nghênh tiếp quan lớn. Nhờ đứa cháu dìu đỡ, ông miễn cưỡng ra gặp khách. Thích sử thấy căn nhà họ Đào tuềnh toàng, bốn phía trống huếch, không ngăn được lời than:
- Tiên sinh là nhà thơ nổi tiếng ở Giang Châu, không ngờ phải sống trong nghèo khó, nghe nói ông cày ruộng, trồng cây, việc gì cũng đã trải qua. Ta là quan phụ mẫu Giang Châu, không biết tới, thật là sơ xuất.
Đào Uyên Minh nghe nói, cười nhạt:
- Dân chúng Giang Châu liệu có mấy người được quan lớn tới thăm?
Thích sử chưa hiểu được cái hàm ý châm biếm của ông, vẫn cứ thao thao bất tuyệt. Vốn là quan lớn tới thăm với ý định mời ông ra làm quan. Đào Uyên Minh đã thẳng thừng cự tuyệt.
Sau khi nài ép nhiều lần vẫn không được, quan Thích sử không được vui vẻ. Thấy không thể làm gì hơn, quan lớn bảo người hầu mang rượu ngon, thịt béo tới:
- Có chút lễ mọn, kính mời tiên sinh nhận cho.
Lúc đó, cái cười nhạt trên miệng ông biến mất, ông làm sao có thể hợp tác với chính quyền Lưu Tống, làm sao có thể nhận được lễ vật của bọn tay sai Lưu Dụ? Ông chỉ tay ra cửa:
- Không được, các ông mang về đi!
Quan Thích sử cảm thấy vô cùng lúng túng, chưa bao giờ, hắn bị người ta miệt thị như thế. Nếu như bình thường, hắn đã nổi cơn thịnh nộ. Nhưng hôm nay, hắn tới vì muốn tỏ ra kính trọng Đào Uyên Minh, nếu sơ xuất trong cách cư xử, sẽ để lại tiếng xấu cho mình. Lặng đi một lát, quan Thích sử tự cáo lui:
- Tùy tiên sinh định liệu, bản quan cũng không ép. Ta về thôi!
- Tôi già cả, lại đang ốm, không thể tiễn xa. Đào Uyên Minh nói một câu chiếu lệ, rồi bảo đứa cháu dìu vào buồng trong.
Tháng 9 năm ấy, khi mùa thu tới, trong hương thanh cao của hoa cúc vàng, Đào Uyên Minh lặng lẽ từ giã cõi đời. “Thiên thu vạn thế hậu, Thùy tri vinh dư nhục?…” Đây là câu thơ cuối cùng ông đọc lên.
Theo di chúc của nhà thơ, tang lễ Đào Uyên Minh được tổ chức rất đơn giản, ông yên nghỉ trong mảnh vườn quen thuộc đã gắn bó bao năm.
Chú thích:
(1) Đào Khảm (259 – 334), Người Tầm Dương (nay là Cửu Giang, Giang Tây), từng làm Đốc bưu, Thái thú Vũ Xương, Thíc sử Quảng Châu.
(2) Lưu Dụ (363 – 422), người sáng lập Nam triều Tống, ở ngôi (420 – 422), người Bành Thành (Từ Châu, Giang Tô ngày nay).
(3) Đốc bưu: có từ thời Hán, quản việc thư tín, thay mặt Thái thú kiểm tra các huyện, truyền đạt giáo lệnh, …
-
Post Thanks / Like - 6 Thích, 0 Không thích
-
19-09-2014, 05:45 AM #660
-
Post Thanks / Like - 5 Thích, 0 Không thích
Cà Phê Đen III
Đánh dấu