Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê Đen III - Trang 95
Close
Login to Your Account
Trang 95 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 45859394959697105 ... CuốiCuối
Kết quả 941 đến 950 của 1253

Chủ đề: Cà Phê Đen III

  1. #941
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    58
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Về hội hoạ đời Thanh mình không hiểu nhưng thơ Đường thì mê tít rồi. CẦM - KỲ - THI - HOẠ đi với nhau, thời nay ít ai am hiểu đủ 4 món !

  2. Thích Kiem_Nhat, tom, huyenmapu, ChienKhuD, Aty, Thợ Điện, 6789 đã thích bài viết này
  3. #942
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi ChienKhuD Xem bài viết
    nhưng thầy sợ đánh chậm riết bộ não nó ngủ .

    Thầy ông có thể rất giỏi về đàn nhưng về phần cái Thức thì không hơn ông nổi .Bộ não làm sao tự mình ngủ yên được ,cái làm cho bộ não hoạt động mà ngủ yên mới đáng sợ chứ .Nói vắn tắt khi nào ông tắt tiếng nhạc lòng mới là hết thuốc

  4. Thích nhachoaloiviet, jayjay, Kiem_Nhat, tom, huyenmapu, ChienKhuD, 6789 đã thích bài viết này
  5. #943
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi nhachoaloiviet Xem bài viết
    Em vẫn chơi bác ạ nhưng ít hơn trước. Bài lagrima của bác trước em cũng nghe bạn chơi rồi, nó ngắn ngắn nhưng cũng khá khó đúng ko bác
    Vâng bác. Đối với riêng tôi mấy bài này đều khó vì kỹ thuật tôi còn kém. Thầy mượn bài để truyền kỹ thuật thôi: di chuyển tay trái, coule ngón út trên dây 1 đau quá chừng mà vẫn tịt tiếng .
    Bận lòng chi nắm bắt

  6. #944
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi ChienKhuD Xem bài viết
    đau quá chừng mà vẫn tịt tiếng .

    Đau lắm ư ? Có hạnh phúc nào mà không tả tơi ,không đắng cay


    Mường Mán

    Qua Mấy Ngõ Hoa đăng lần đầu tiên trên tuần báoTuổi Ngọc ở Sài Gòn vào đầu thập niên 1970, được đông đảo bạn đọc miền Nam thời ấy yêu mến, được một số chàng trai trẻ dùng làm tặng vật tỏ tình, nói hộ nỗi lòng, để rồi được yêu, được duyên đôi lứa. Mãi đến sau này tôi mới được biết các cuộc hôn phối đẹp ấy, mới được gặp họ ở quán Ruốc khi tóc họ đã ngả màu muối tiêu. Kẻ xa về từ Châu Âu, Châu Mỹ, người gần thì ở quanh đây. Bạn phải nghe các anh chị ấy bồi hồi nhắc kể về thời học trò, lõm bõm hoặc vẫn còn thuộc làu đọc lại từng câu thơ Qua Mấy Ngõ Hoa với mắt - và hẳn cả lòng - ngời sáng mới có thể biết niềm vui của tôi vô giá ngần nào

    Sau năm 1975, ngoài những cuộc gặp bất ngờ thú vị ấy, nhiều bạn đọc trẻ hồi đó nay ở độ tuổi trung niên - trong và ngoài nước - đã trực tiếp hoặc gián tiếp yêu cầu tôi cho chép lại Qua Mấy Ngõ Hoa,hay đính chính giùm những câu chữ thiếu chính xác do " tam sao thất bổn". Phải chăng, nói như nhà văn Ngụy Ngữ : Với tất cả họ, thơ Mường Mán đã là một phần của tuổi thanh xuân cần được nâng niu giữ gìn!? Nếu quả đúng như thế thì hạnh phúc cho tôi xiết bao !

    Bài thơ được viết một mạch 18 đoạn trong tâm thế "nhập đồng", sau lắm mùa xuân hạ thu đông " thất tình đại hiệp" khoác mưa, đội nắng, cõng trăng, nuốt gió, ngậm sương lê mòn chẳng biết bao nhiêu đôi guốc mức dọc những ngã đường trong ngoài thành nội, qua đò về đò Thừa Phủ, Cồn Hến, xuôi Vỹ Dạ ngược Kim Long... mơ có ngày được cùng o nớ o tê theo nhau về như sáo sang sông, nhu chuồn chuồn có đôi có cặp. Bài tình đầu ngỡ ngây ngô ngượng ngùng ngập ngừng ngớ ngẩn không ngờ được lắm bạn đọc đồng cảm, tin cậy, đón rước, cho chọn lòng mình làm quê hương lâu đến thế

    Thoáng chốc mấy mười năm đã trôi qua,bài thơ vẫn còn nán lại như hạnh phúc của bao đôi lứa do nó bắc cầu mãi còn đó, mong bạn xem Qua Mấy Ngõ Hoa nhu là món quà tác giả riêng tặng những mối tình đầu nghìn lần thơ dại, vạn lần trong trẻo của bao đôi lứa đã,đang và sẽ đi qua mặt đất muôn màu này.(Mường Mán)


    QUA MẤY NGÕ HOA

    chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
    về đi thôi o nớ chiều rồi
    ngó làm chi mây trắng xa xôi
    mắt buồn quá chao ơi là tội

    tay nhớ ai mà tay bối rối
    áo thương ai lồng lộng đôi tà
    đường về nhà qua mấy ngõ hoa
    đừng có liếc mắt nhìn ong bướm

    có chi mô mà chân luống cuống
    cứ tà tà ta bước song đôi
    đi một mình tim sẽ mồ côi
    tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp

    để tóc rối cần chi phải kẹp
    nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
    buộc hồn o vào những cánh chim
    bay lên đỉnh lòng anh ngủ đậu

    cứ mím môi rứa là rất xấu
    o cười tươi duyên dáng vô cùng
    cho anh nhìn những hạt răng xinh
    anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại

    mi khẽ chớm nghĩa là sắp háy
    háy nguýt đi giận dỗi càng vui
    gót chân đưa guốc mộng bồi hồi
    anh chợt thấy trần gian quá chật

    không ngó anh,răng nhìn xuống đất
    đất có chi đẹp đẽ mô nờ?
    theo nhau từ hôm nớ hôm tê
    anh hỏi mãi răng o không nói

    tình im lặng:tình cao vời vợi
    hay nói ra sợ dế giun cười
    sợ phố ghen đổ lá me rơi
    sợ chân bước sai hồi tim nhip ?

    cứ khoan thai rồi ra cũng kịp
    vạn mùa xuân chờ đón chung quanh
    vạn buổi chiếu anh vần lang thang
    vẫn theo o về giờ tan học

    từ bốn cửa đông tây nam bắc
    tới bốn mùa xuân hạ thu đông
    theo nhau về như sáo sang sông
    như chuồn chuồn có đôi có cặp

    chim chìa vôi chuyền cành múa hát
    trên hư không ve cưới mùa hè
    o có nghe suốt dọc đường về
    sỏi đá gọi tên người yêu dấu

    hoa tầm xuân tím hoang bờ giậu
    lòng anh buồn chi lạ rứa thê!
    nón nghiêng vành nắng chết đê mê
    anh mê sảng theo chiều tắt chậm

    chiếu đang say vì tình vừa ngấm
    hai hàng cây thương nhớ mặt trời
    chiều ni về o nhớ thương ai
    chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh

    thuyền xuôi dòng ngẩn ngơ những bến
    anh như là phố đứng trông mưa
    anh như là quế nhớ trầm xưa
    sợ một mai o qua mất bóng

    một mai rồi tháng năm sẽ lớn
    o nguôi quên những sáng trời hồng
    o sẽ quên có một người mong
    một kẻ đứng dọc đời trông đợi

    còn nhớ chi ngôi trường con gái
    lớp học sầu, ô cửa, giờ chơi
    cặp sách quăng mô đó mất rồi
    vì o bận tay bồng tay bế

    chuyện hôm nay sẽ thành chuyện kể
    những lúc chiều đem nắng sang sông
    o bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng
    mình nhớ ai mà buồn chi lạ!

    chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
    về đi thôi o nớ chiều rồi
    ngó làm chi mây trắng xa xôi
    mắt buồn quá chao ơi là tội

  7. #945
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông Thợ có đọc cuốn Vân Đồ Lục Truyện (Cloud Atlas) chưa ? Tôi đang đọc. Nhưng hình như thể loại này ông chắc không thích.

    Các hồn linh qua lại thời gian như phù vân lang thang trong trời rộng. Phù vân hình tướng sắc thái luôn đổi thay, vẫn là mây đi rong. Linh hồn cũng vậy. Ai nói được chổ đi đứng của mây, hoặc linh hồn sẽ là ai sau này?
    (Vân Đồ Lục Truyện)

    Souls cross ages like clouds cross skies, an’ tho’ a cloud’s shape nor hue nor size don’t stay the same, it’s still a cloud an’ so is a soul. Who can say where the cloud’s blowed from or who the soul’ll be ‘morrow?
    (Cloud Atlas)
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  8. #946
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Thú thực là chưa ông Gió ạ .Nhưng tôi có tham dự một buổi trực tiếp xem tinh linh nhập vào một người ở Tibet ,tinh linh thú nhận là đã lang thang trong cõi này 5000 năm rồi mà chưa siêu thoát

    Tôi có đặt câu hỏi là ở một cõi mà không có ý niệm gì về thời gian sao biết được 5000 năm .Tinh linh không trả lời .Thực ra thời gian có lẽ chỉ là ý niệm .Borges một trong bốn trụ cột văn chuơng Châu Mỹ La tinh có viết một truyện ngắn rất sâu sắc .Mở đầu bằng giai thoại thiền

    Có vị thiền sư trong lúc nấu cơm chờ cơm chín bèn ngồi nhập định
    .Khi ông xả thiền để ăn cơm có biết đâu rằng đã 300 năm trôi qua

  9. #947
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    hihi... ông hỏi câu quá căn bản lám sao tính linh trả lời được Ông mánh thật. Có một vị thầy kể tôi ông gặp một vong hồn cô gái nào đó (trong lúc mơ hay định tôi không nhớ rõ) cô ấy kể chuyện bị chết, ông thầy nghe xong rồi hỏi -- nếu cô chết rồi thì sao vẫn còn đây?

    Vâng, tôi cũng rất nghi ngờ thời gian chỉ là ý niệm.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  10. #948
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bác Thợ làm nhớ tới câu Có nụ hôn nào tim không đau. Xưa ở cùng phòng với anh bạn là kiến trúc sư yêu một cô có cái tên rất độc: Trần Đình Ngô Mây. Mẹ cô ấy đặt tên con với ý nghĩa một đám Mây nhà họ Ngô đáp vào nhà họ Trần (nghe anh ấy giải nói vậy).

    THẺ VÀNG

    Có một lần anh ngỏ ý yêu em
    Mới nửa nụ hôn, cờ trọng tài đã thổi
    Em quay đi anh biết mình đã quá vội
    Cứ ngu ngơ như vừa nhận thẻ vàng.

    Chín mươi phút trên sân
    Có giây nào dành để kêu oan?
    Sáu mươi năm yêu thương
    Trái tim rỗng nên bao giờ cũng dại
    Để đời người nhàu nát những ăn năn.

    Thà rằng anh bị đuổi thẳng ra sân
    Thôi chạm phải, thôi va vì bóng không tròn nữa.
    Hết giận, hết yêu vì trái tim đã vỡ
    Nhưng giữ cho mình một nửa nụ hôn.

    Đằng này anh như kẻ mất hồn
    Sợ tỏ tình như sợ tranh cướp bóng
    Không phải vì anh không yêu em cháy bỏng
    Mà sợ vụng về nhận thêm thẻ thứ hai

    Em là em. Còn anh là ai?
    Sao tình yêu lại quá nhiều luật lệ
    (Một quả bóng nhiều người tranh đến thế?
    Cướp được rồi có giữ được đâu?)

    Thảm cỏ bình yên tiềm ẩn trận ba đào
    Bạo lực – chấn thương – thẻ vàng – thẻ đỏ
    Có tình yêu nào không sóng gió?
    Có nụ hôn nào tim không đau?

    Anh một cầu thủ mới toe, có rõ hiểu luật đâu
    Chỉ đến với em bằng nhiệt thành và khát khao
    Còn tình yêu như trọng tài sẵn sàng thổi phạt
    Biến anh thành kẻ khác, chẳng phải anh

    Phạm lỗi một lần, tình yêu quá mong manh
    (Chắc em hiểu vì sao anh lo sợ)
    Khán giả ơi, tôi chẳng còn xông xáo nữa
    Vì bị thẻ ngay từ phút đầu tiên…!

    Nguyễn Trung Kiên


    Bài này hồi sinh viên cô ấy tặng anh ấy, anh ấy tặng tôi rồi tôi đem tặng lại cô bồ (sau khi bị cô ấy đá... hè hè)
    Lần sửa cuối bởi ChienKhuD, ngày 16-10-2014 lúc 09:51 AM.
    Bận lòng chi nắm bắt

  11. #949
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Tình yêu thuở ban đầu sao mà e ấp, lo ngại. Lúc nào cũng nghĩ rằng mình nói ra không chừng sẽ mất. Nàng: sao anh không nói anh yêu em sớm hơn ?. Chàng: anh sợ nói ra rồi em không chấp nhận thì anh sẽ mất luôn em. Và hôm nay thì nàng đã bước lên xe hơi về chốn xa. Chàng chỉ còn đứng nhìn theo mà lòng thấy ngơ ngác.
    Đâu có nhiều người may mắn làm quen 1 phát là tra gông vào cổ ngay

    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  12. #950
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định "Mùa Thu Chết."

    Trích dẫn Gửi bởi Aty Xem bài viết
    Tình yêu thuở ban đầu sao mà e ấp, lo ngại. Lúc nào cũng nghĩ rằng mình nói ra không chừng sẽ mất
    Ông mà cũng còn nỗi niềm này hay sao ? Tưởng đã quá quen với những thề thốt chim chuột thì làm sao còn có cái cảm giác ấy





    Ra đi hay trở về con tàu đều ngừng lại trước sân ga. Sân ga cũ bạc màu theo thời gian vẫn còn đó. Biết bao hình ảnh, biết bao mùi vị quen thuộc hòa quyện vào nhau, dường như không thay đổi. Sân ga lưu giữ khối tình si của lữ khách, người đi từ mùa thu xưa, trở về tận cuối thu nay. Sân ga với hồi còi rền rĩ bao giờ cũng khiến một thoáng gió vào làm mắt cay, bao giờ cũng khiến lòng người như tan biến trong khói sương mờ của hàng cây buồn rủ, đứng dọc theo đường rầy hun hút, nhìn sự hợp tan tan hợp có trong đời. Lữ khách bỗng dưng nghe nặng nỗi sầu, hỏi lòng mới biết mái lầu trăng qua. Tiếng còi âm sắc phong ba. Con tàu sương gió đồng ca lên đường. Bụi mờ ga nhỏ viễn phương. Trông lên cõi mộng vô thường buồn tênh! Trên thiết lộ chỉ thấy nương gió hồn mây gọi bóng hình, cành sương lá đọng ảo hồn trinh. Sắc tàn thạch thảo dường tâm định, rủ cánh tàn phai vẫn nặng tình.


    J’ai cueilli ce brin de bruyère.
    L’automne est morte souvien-t’en.
    Nous ne nous verrons plus sur terre.
    Odeur du temps Brin de bruyère
    Et souviens-toi que je t’attends"
    "L’Adieu." Guillaume Apollinaire.

    "Đã hái nhánh kia một buổi nào
    Ngậm ngùi thạch thảo chết từ bao
    Thu còn sống sót đâu chăng nữa
    Người sẽ xa nhau suốt điệu chào
    Anh nhớ em quên và em cũng
    Quên rồi khoảnh khắc rộng xuân xanh
    Thời gian đất nhạt mờ năm tháng
    Tuế nguyệt hoa đà nhị hoán tam."

    "Mùa Thu Chết." Bùi Giáng dịch


    Lìa cành hoa tắt thở. Em dần xa không ngờ. Mùi hương ngàn thương nhớ. Ta còn đây vẫn chờ. Cho dẫu người đã về xưa cùng gió thu xưa. Là quên là thôi không còn nhớ nữa. Nhưng lữ khách vẫn mong có buổi tương phùng. Cung đàn buông lơi. Giòng nhạc bổng trầm. Tiếng hát lên cao,
    âm vang khuấy động linh hồn kỷ niệm:

    "Ta ngắt đi một chùm hoa thạch thảo
    Em nhớ cho: Mùa Thu đã chết rồi!
    Mùa Thu đã chết, em nhớ cho.
    Mùa Thu đã chết, em nhớ cho.
    Mùa thu đã chết, đã chết rồi.
    Em nhớ cho! Em nhớ cho.
    Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa!
    Trên cõi đời này, trên cõi đời này.
    Từ nay mãi mãi không thấy nhau.
    Từ nay mãi mãi không thấy nhau…"
    "Mùa Thu Chết." Phạm Duy



    Hái nhành thạch thảo run tay. Mùa thu đã chết não ngày di hoa. Em đi tỉnh mộng trăng tà. Chiều dương thế lạnh bóng và anh đau!
    Có mùa thu nào lá vàng ngưng khô héo. Có mùa thu nào ngọn gió chẳng sắt se. Có mùa thu nào thời gian thôi quạnh vắng. Có mùa thu nào tiếng còi âm sắc phong ba không khiến đường rầy ga nhỏ ngó lui, bóng người sương khói sầu thui đêm tàn. Sự ồn ào tất bật của sân ga, người đến và đi, người lên và xuống, lữ khách nào hay biết. Đôi mắt đăm đắm nhìn vào hư không, chỉ thấy:


    "Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo
    Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em.
    Vẫn chờ em, vẫn chờ em. Vẫn chờ… Vẫn chờ…đợi em!"


    Mang thần khí linh thiêng của trời và đất, thu vào đời gieo niềm thương nỗi nhớ, khiến cõi người ta không thể nào quên: L’Adieu-Mùa Thu Chết! Thu khúc buồn rơi thấm hồn hoa, vàng khô lá rụng giữa sơn hà. Âm dương cung bậc trầm thăng ngả, phách nhịp lòng son thạch thảo hòa. Biến tấu nào vang cho đêm dài thêm hoài niệm. Dấu lặng nào ngưng để quán vắng hiu hắt sầu giăng. Nửa khuya tàn chậm tình ơi, thời gian bán dạ nhịp đời ngàn thương. Nửa khuya tàn chậm mê đường, chim kêu ảo mộng tầm dương gọi người.

    "Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo
    Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
    Chúng ta sẽ không tao phùng được nữa
    Mộng trùng lai không có ở trên đời
    Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
    Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó…"

    "Mùa Thu Chết." Bùi Giáng dịch



Cà Phê Đen III
Trang 95 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 45859394959697105 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68