Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê Đen III - Trang 22
Close
Login to Your Account
Trang 22 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 1220212223243272122 ... CuốiCuối
Kết quả 211 đến 220 của 1253

Chủ đề: Cà Phê Đen III

  1. #211
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Alent_Tab Xem bài viết
    Các bác thích trồng cây nhỉ?........

    Chổ tôi ở đi mua rau á đông thì chừng 200 km đi về. Mà rau để tủ lạnh tối đa 1 tuần là bị hư, cho nên phải trồng để cần là có đó Alent. Với lại món xà lách xon thì tôi ghiền lắm. Tranh thủ mấy tháng mùa hè chứ vào đông rồi không trồng được.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  2. Thích 6789, tamthaplucke, Tontu, PhiHuong, roamingwind, ChienKhuD, Robetto đã thích bài viết này
  3. #212
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định Sở hạng vương tự vẫn ở ô giang




    Từ năm 206 đến năm 202 trước CN, quân Sở của Hạng Vũ và quân Hán của Lưu Bang tiến hành chiến tranh Hán – Sở kéo dài 4 năm. Cuối cùng, Hạng Vũ bướng bỉnh, kiêu ngạo lại có “phụ nhân chi nhân” từ thịnh hóa suy, còn Lưu Bang biết tiếp nhận ý kiến người khác, lại biết dùng người tài dần dần nắm được ưu thế.
    Trong cuộc du thuyết ở Lục Cổ, Hạng Vũ đống ý cùng Lưu Bang cắt đất Hồng Câu, chia đôi thiên hạ rồi thả cả nhà Lưu Bang đang bị giam giữ.
    Lưu Bang vốn cũng muốn trở về tây với Hán Trung, nhưng Trương Lương, Trần Bình khuyên:
    - Ngài đã có được một nửa thiên hạ, mà các chư hầu đều quy phục nước Hán, tình hình rất thuận lợi. Bây giờ, quân Sở rất mệt nhọc, lương thảo đã hết, chính là thời cơ tốt trời cho để diệt Sở, đại vương sao có thể thả hổ về rừng được!
    Lưu Bang đã nghe ý kiến của họ.
    Năm Hán thứ 5 (202 trước CN), Lưu Bang đuổi theo Hạng Vũ, lại cùng Hàn Tín, Bành Việt hẹn ngày cùng đánh quân Sở. Nhưng quân Hán đến mà Hàn Tín, Bành Việt lại không thấy đâu, khiến cho Lưu Bang đại bại ở Cổ Lăng, đành phải lui quân về cố thủ.
    Lưu Bang hỏi đại thần Trương Lương:
    - Các chư hầu không tuân thủ minh ước, không đến hợp quân cùng ta. Tại sao vậy?
    Trương Lương nói:
    - Lý do rất đơn giản. Tình hình phát triển đến hôm nay, diệt Sở là việc chỉ còn đợi ngày, mà Hàn Tín, Bành Việt lại chưa được phân phong, cho nên không khó giải thích vì sao lại bội ước. Ngài nếu hứa với họ cùng chia thiên hạ thì họ lập tức sẽ xuất quân.
    Lưu Bang hiểu ra, vốn Hàn Tín, Bành Việt chưa được phân phong, chưa hăng hái hành động. Ông liền cử sứ giả thông báo cho hai người:
    “Nếu hai vị đồng ý cùng ta hợp lực diệt quân Sở, sau khi diệt Sở, vùng đất từ huyện Trần về phía đông đến bờ biển đều cho Tề vương (Hàn Tín lúc đó được Lưu Bang phong là Tề vương), đất đai từ Tuy Dương về phía bắc đến Cốc Thành đều phân cho Bành tướng quốc”. Hàn Tín và Bành Việt nhận được tin rất vui vẻ, lập tức báo về:
    - Bây giờ chúng tôi sẽ tiến quân đánh Sở.
    Một thời gian sau, binh mã của hai người theo mấy đường cùng tiến vào đánh Hạng vương. Hai bên hợp quân, tướng quân của Hạng vương đều bị vây ở Cao Hạ (2).
    Lúc đó, binh lực của Hạng Vũ đã bị tổn thất nặng nề, lương thảo cũng đã cạn, toàn quân rơi vào trạng thái sợ chiến đấu, tất cả đều lo lắng, buồn rầu, bi quan tuyệt vọng. Trong khi lực lượng của Hán vương quân nhiều lương đủ đã vây chặt quân tướng của Hạng Vũ.
    Một đêm, quân Hán mang những lính Sở bị bắt làm tù binh lại, đưa tới bên ngoài doanh trại quân Sở. Rồi quân Sở trong trại bỗng nhiên nghe vang lên những khúc ca nơi quê hương. Tiếng hát gợi tình cảm khiến cho trại quân Sở bao trùm không khí thê lương. Quên Sở vừa nhớ gia đình, cha mẹ vợ con, vừa nhớ lại uy phong của quân đội Tây Sở Bá vương một thời khi nay rơi vào thảm cảnh khiến mọi người đều thương cảm. Hạng Vũ nghe thấy xung quanh những bài hát Sở, vô cùng tức giận, than thở:
    - Lẽ nào quân Hán đã phá được trại Sở chúng ta? Vì sao đến đâu cũng nghe thấy tiếng khóc của người Sở?
    Nửa đêm, Hạng Vũ cũng ngủ không yên, bật dậy, uống rượu trong trại quân.
    Bên cạnh Hạng Vũ có một người đàn bà đẹp tên là Ngu Cơ, thường bên cạnh Hạng Vũ và được Hạng Vũ vô cùng sủng ái. Hạng Vũ còn có một con ngựa quý tên là Ô Truy (một loại ngựa lông có hai màu xanh trắng) được Hạng Vũ yêu quý vô cùng. Đây là hai vật quý, hai thứ được Hạng Vũ xem trọng nhất đời. Hạng Vũ đã từng một thời oai phong thét ra lửa của Tây Sở Bá vương, cuối cùng, bị Lưu Bang, kẻ đã bị Hạng Vũ coi chẳng ra gì bức tới nơi này, trong hoàn cảnh lính ít, đất hẹp, nhìn đại thế đã mất, lại thấy hai bảo bối bên mình Ngu Cơ và ngựa Ô Truy sợ khó mà giữ được. Nghĩ tới đó, Hạng Vũ không nén được buồn đau. Cảm khái, Hạng Vũ cất tiếng: “Hạng Vũ ta là anh hùng đội trời đạp đất, sức có thể bạt núi. Nhưng thời vận không đến, trời đã quên mất ta, cưỡi ngựa Ô Truy mà không khỏi nuối tiếc, hối tiếc mà không biết làm thế nào? Ngu Cơ ơi, ta biết làm sao?”
    Hạng Vũ cất tiếng hát mấy câu, người đẹp Ngu Cơ bên cạnh cũng ứng đáp: “Quân Hán đã đầy đất, bốn bề tiếng ca nước Sở não nề. Đại vương chí khí đã hết, tiện thiếp cũng chẳng thể giúp chàng”.
    Hạng Vương đau đớn rơi lệ, mọi người xung quanh đều khóc theo, không ai dám nhìn Hạng vương. Không khí thê lương bao trùm. Trở về trướng, nhân lúc Hạng vương không đề phòng, Ngu Cơ rút kiếm tự sát.
    Trong đêm tối, Hạng Vũ nhảy lên chiến mã, chỉ huy đội kỵ binh hơn tám trăm người phá vây ở hướng nam. Khi trời vừa sáng, quân Hán mới phát hiện được,. Hán vương lập tức hạ lệnh cho tướng kỵ binh Quán Anh mang năm nghìn quân hỏa tốc đuổi theo.
    Hạng Vũ qua sông Hoài cùng với đội kỵ binh của mình chỉ còn lại hơn trăm người.
    Khi Hạng Vũ đến Ân Lăng, không biết đường, hỏi một ông lão bị ông lừa:
    - Rẽ trái.
    Nhưng rẽ trái là đi vào một vùng đầm lầy, bị quân Hán truy đuổi. Sau một trận kịch chiến, Hạng Vũ chỉ còn lại hai mươi tám người.
    Hạng Vũ đánh giá ngày hôm ấy lành ít dữ nhiều, nói với mấy người ở gần:
    - Ta từ lúc khởi binh đến nay, đã tám năm, trải qua hơn bảy mươi trận chiến đấu chưa từng thất bại. Thế mà nay gặp nguy ở đây. Ta muốn mọi người làm điều này, chuẩn bị đánh một trận, cho mọi người biết là do Trời quên Hạng Vũ chứ không phải Hạng Vũ không biết đánh trận.
    Nói xong, Hạng Vũ chia quân thành bốn đội, chia làm bốn hướng phá vây, sau đó hẹn sẽ hợp quân.
    Quân Hán bao vây Hạng Vũ mấy vòng. Hét to một tiếng, Hạng Vũ xông vào trận.
    Mọi người thấy Hạng vương anh dũng cũng đều ra sức phá vây. Một mình Hạng Vũ đã giết được gần trăm quân Hán, quân của Hạng Vũ hai mươi tám người cũng chỉ mất có hai người, quân sĩ trong lòng thán phục, nói:
    - Quả thật như đại vương đã nói!
    Quân Hạng Vũ vừa đánh vừa lui đến Ô Giang (huyện Hòa, tỉnh An Huy ngày nay). Đình trưởng Ô Giang đem thuyền đến bờ sông đợi Hạng vương., khuyên:
    - Đất Giang Đông tuy nhỏ nhưng cũng có nghìn dặm, mấy mươi vạn dân, cũng có thể là một vương quốc. Mong đại vương lập tức qua sông, bây giờ chỉ mình tôi có thuyền, khi quân Hán đến, muốn qua sông cũng không có thuyền.
    Hạng Vũ cười lớn:
    - Hạng Vũ ta đã từng cùng tám nghìn người vượt sông, bây giờ không một người nào còn, ta sao còn dám nhìn mặt phụ lão Giang Đông?
    Rồi quay sang, nói với đình trưởng:
    - Cảm ơn ý tốt của ngươi. Con ngựa quý này đã theo ta năm năm. Ta cho ngươi.
    Nói xong, Hạng Vũ ra lệnh cho toàn bộ kỵ sĩ xuống ngựa, giao chiến với quân Hán. Hạng Vũ tả xung hữu đột, lại giết được gần trăm người.
    Quân Hán có một người tên Lữ Mã Đồng, biết Hạng Vũ, nói với tướng của ông ta là Vương Ế:
    - Người này là Hạng vương.
    Hạng Vũ nói:
    - Hán vương đã vì cái đầu của ta mà bỏ ra nghìn lạng vàng, lại phong thưởng Vạn hộ hầu. Nay ta cho ngươi cái của quý này.
    Nói xong, rút kiếm tự sát.
    Dòng nước Ô Giang bên cạnh vẫn cuồn cuộn chảy về biển Đông.

  4. #213
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cuối cùng rồi bỏ tất. Nhớ chuyện có ông nọ lên chùa than thở: "Tôi không thể buông bỏ được gì hết. Cái gì cũng muốn giữ khư khư". Nhà sư lúc đó đang rót nước mời khách giả vờ không nghe thấy, đến khi nước nóng tràn ly vị khách buông tay vì bị bỏng, ly rớt xuống đất vỡ tan. Nhà sư mới bảo: "Đến lúc nào đó sẽ buông thôi. Nhưng sao lại không buông lúc đau thương chưa xảy đến".
    Bận lòng chi nắm bắt

  5. #214
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Làm sau buông được ông Đ. Buông thì đâu có chuyện Hạn Võ cho ông đọc, rồi đâu có người Ngu Cơ đẹp cho ông xem phim. Con người cũng như cây cỏ, lớn lên và sống một kiểu như đã được định sẵng trong gene, trong tiềm thức. Cây Ngọc Lan to lớn mà ông kêu nó sống như cây cà nhỏ bé thì sau được. Ngay cả mấy ông sư, có ông tôi nhìn mà ngẫm nghĩ ông này không biết là sư không hay là chỉ quen lối sống sư bỏ không được.

    Có lần tôi gặp một người làm nghề cắt cỏ, qua đây lớn tuổi không được học gì đi cắt cỏ nuôi vợ nuôi con. Ông nói có một hôm ông nằm mơ thấy mình cắt cỏ sáng dậy nghĩ "chết mẹ, không coi chừng nghề thành nghiệp". Lúc đó mới là chết, mang cái ý nghĩ "mình là người cắt cỏ" thì cứ cắt cỏ hoài thôi. Tôi nghe ông này nói vậy rất ngưỡng mộ.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  6. Thích LêMinhKhuê, 6789, Tontu, PhiHuong, huyenmapu, Aty, Thợ Điện, ChienKhuD đã thích bài viết này
  7. #215
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Tôi sắp xuất viện sẽ về thẳng Chicago ở một thời gian .Nơi ấy tịch mịch 2 tuần xuống phố đi chợ 1 lần .Ngày cũng như đêm yên lặng đến rợn người .Chỗ tôi ở cách nông trại bắp, táo có 10 phút lái xe ,thích làm việc chân tay thì đến cùng với nông dân ra đồng ,nơi đây toàn người nhà trong làng làm việc với nhau ,quen biết đã lâu .Nói chuyện với họ thú vị vì những ý tưởng đơn giản ,lại cái giọng mũi country nghe rất đã như trong những phim xa xưa
    Hồi sáng y tá Michelle đến thăm bệnh .Tôi cười chọc cô ấy -Người ta nói mỗi ngày ăn một quả táo thì đuổi được bác sĩ không đến nhà (ý nói khoẻ mạnh) .Bây giờ tôi chẳng biết ăn gì để đuổi y tá khỏi tới giường
    Michelle trả lời -Ông phải nghĩ tới ăn cái gì để lôi phụ nữ vào giường thì tốt hơn

    Tôi và cô ấy cùng cười sằng sặc vì khoái trá .Hôm nay thú vị quá vì bắt gặp một câu trả lời thông minh,Tôi khen -duyên dáng như mày thì trai theo phải biết .Nó cũng cười -decent amount

  8. #216
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Tôi chỉ là con vẹt nhắc lại sách vở thôi ông Gió. Sư ba trợn tôi gặp nhiều rồi nhưng lòng mình kính cẩn Tam Bảo há lại bận lòng mấy ổng. Có lần đi xe máy tôi ép ông sư nọ xém ngã ông ta ngừng xe lại quát lớn:"Đ.M! Ngừng lại tao ăn thua đủ với mày!". Hì hì tôi được 1 trận cười quá đã.
    Bận lòng chi nắm bắt

  9. #217
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Mừng ông Thợ sắp xuất viện. Ông đã đàn bài nào cho cô y tá nghe chưa? Đến đấy điện thoại còn hiếm huống chi internet. Chắc quán sẽ vắng ông một thời gian...

    Lần sửa cuối bởi ChienKhuD, ngày 20-07-2014 lúc 11:20 PM.
    Bận lòng chi nắm bắt

  10. #218
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Thế ông Thợ có đờn bản Michelle cho cô ấy nghe chưa? Khi nào trở lại Houston cho biết, để nếu có đồ muốn gởi cho bác mà biết lúc nào gởi.

    Ông Đ. Ông đừng giả nai với tôi. Tôi nói cho có chuyện nói cho vui thôi, tôi thừa biết ông thế nào .
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  11. Thích 6789, Tontu, PhiHuong, huyenmapu, Thợ Điện, Robetto, ChienKhuD đã thích bài viết này
  12. #219
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Mừng bác Lâm trở lại cuộc sống tự do. Không bị gò bó bởi sự chăm sóc kỹ lưỡng của cô y tá thông minh và xinh đẹp có cái tên rất dể nhớ : Michelle .

    Nếu là 1 người em gái đi xa thì kiếm bài gì mà hôm nay ai đưa em về... . Nhưng đây là bác Lâm. Bác tính " bỏ phố lên rừng " thì em xin tặng bác bài này. Khi nào có dịp nghe bài này bác sẽ nhớ đến thằng em .


    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  13. Thích 6789, ChienKhuD, Tontu, cuonghanh, PhiHuong, huyenmapu, Thợ Điện đã thích bài viết này
  14. #220
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi roamingwind Xem bài viết
    Làm sau buông được ông Đ.
    Trích dẫn Gửi bởi ChienKhuD Xem bài viết
    Tôi chỉ là con vẹt nhắc lại sách vở thôi ông Gió. Sư ba trợn tôi gặp nhiều rồi nhưng lòng mình kính cẩn Tam Bảo há lại bận lòng mấy ổng. Có lần đi xe máy tôi ép ông sư nọ xém ngã ông ta ngừng xe lại quát lớn:"Đ.M! Ngừng lại tao ăn thua đủ với mày!". Hì hì tôi được 1 trận cười quá đã.
    Hi hi, các ông. Cái gì cầm được, cầm thật chặt. Cái gì không cầm được nữa, thì buông cho nhẹ lòng.
    Tôi luôn tâm niệm với mình là vậy. Nhất là cái mà chính nó sẽ không là của mình nữa thì buông càng nhanh càng tốt.
    Trong cuộc sống tôi nghĩ sung sướng nhất là tôi thấy đủ. He he, vì có nhiều quá sẽ phải mất nhiều công chăm sóc. Chưa kể là cái số tôi chỉ có " dừa-đủ-xài " mà thiếu đi cái " líp-baga ", nên không buông cho lẹ sẽ trở thành sầu muôn kiếp
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

Cà Phê Đen III
Trang 22 của 126 Đầu tiênĐầu tiên ... 1220212223243272122 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68