HỨA NGÂN XUYÊN TỰ TRUYỆN - Phần 1





1. VỠ LÒNG:

Tôi chơi cờ tướng khởi nguồn từ ba tôi. Ba là một cao thủ khá nổi tiếng tại nơi tôi ở, xã Long Giang. Bên cạnh ba lúc nào cũng có nhóm bạn mê cờ. Những người nây luôn là khách hàng thường trực của gia đình tôi. Bàn cờ bày ra, nhâm nhi hai ly trà đậm, hai đối thủ bắt đầu đấu trí đấu dũng…

Lớn lên trong môi trường như thế, hai anh em tôi đã say mê cờ tướng từ hồi nào không biết. Anh hơn tôi ba tuổi, học cờ sớm hơn, đồng thời là thấy vỡ lòng của tôi. Đền tuổi đi học, anh không còn nghiện cờ như trước nữa, nhưng tôi lại càng ngày càng đam mê hơn. Một ông chú nói lại năm tôi lên bốn, đã đứng cạnh bàn xem người lớn đánh cờ hàng giờ mà không biết chán.

Trong những đối thủ của tôi, ngoài ông anh ra còn có mấy thằng nhóc, con của những người bà con và hàng xóm. Trong ấy có T. Tuyền , anh này không thích làm bạn với sách vở, tối ngày đến nhà tôi đánh cờ. Thoạt đầu anh chấp tôi Xe, Pháo , Mã . Tôi đánh kỹ lắm , mặc dù cố gắng nhiều tôi cũng chỉ từ thua chí thua!

Thua hoài khiến tôi khó chịu lắm, nhưng không vì thế mà bỏ cuộc. Càng thất bại tôi càng quyết tâm dò dẫm, nghiên cứu, tìm tòi. Tôi nghiệm rất kỹ trong từng ván cờ tôi đánh, dù trong mùa Đông, cũng đổ mồ hôi trán vì hồi hộp trong quá trình suy nghĩ.

Xem chừng sự cố gắng của tôi đã có kết quả. Sau nhiều ván cờ thực chiến , tôi bắt đầu nắm được một số quy luật cơ bản và kỹ xão chiến thuật. Việc nâng cao về kiến thức khiến tôi càng say mê cờ tướng hơn.

Dần dần T.Tuyền không còn có thể làm mưa làm gió trên bàn cờ nữa, anh đã phải chấp nhận một sự thật: thua cho một thằng nhóc truớc tuổi cấp sách đến trường ! Mới đây, nhân dịp T.Tuyền đưa con gái đến học ở Đại Học Quảng Châu, chúng tôi đã ngồi lại với nhau cùng ôn chuyện xưa. T.Tuyền có trí nhớ tốt và khiếu ăn nói, anh kể lại rành mạch những mẫu chuyện đã diễn ra trước đây 30 năm mà tôi cứ ngỡ như chuyện hôm qua, gây cho tôi nhiều cảm xúc.

Như bao đứa trẻ khác, tôi cũng thích những trò chơi trẻ con lúc bấy giờ, nhưng tôi càng thích những sự vật yên tĩnh hơn như đánh cờ chẳng hạn. Mẹ làm việc ở “Nhật Dụng Xã”, tôi rất “khoái” được theo mẹ đến sở làm . Bên cạnh sở là một gian hàng bán sách, trong đó có đủ loại sách hoạt họa mà tiếng địa phương gọi là “sách trẻ con”. Tôi có thể ngồi trong đống sách ấy cả ngày mà không biết mệt và mẹ yên tâm làm việc không phải bận tâm đến tôi.

Lớn lên một tí, tôi lại mê thêm tiểu thuyết cổ điển. Ba là một người ưa chuộng Văn học, từng là thầy giáo dạy thế giờ. Sau khi lập gia đình đã tự mở một “hãng in” thủ công ở nhà. Trên những kệ sách tự chế ở nhà, bày biện ngăn nắp những bộ tiểu thuyết cố điển, chúng đã đồng hành với tôi, xuyên việt thời gian, không gian đi vào những thế giới xa xưa.

Đọc “Tam Quốc Chí” thắm thía tình nghĩa thâm sâu anh em trong “Đào Viên Kết Nghĩa”, hả hê khoái chí trong “Hâm rượu chém Hoa Hùng”, thương cảm kết cục bi tình trong “Thua chạy thành Mạch”, nể phục biện tài vô song trong “Lưỡi chiến quần Nho”, thần cơ diệu toán trong “Mượn gió Đông” ”Lửa cháy Xích Bích”…..mỗi câu chuyện đều khiến tôi không thể buông sách rời tay được .

Đọc “Thuỷ Hử” tôi thương cảm cho kết cục bi thảm của 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạt. Đọc “Nhạc Phi Truyện” tôi căm ghét vua Tống Cao Tông đã dùng 12 đạo kim bài triệu hồi Nhạc Phi, thù hận tên phản tặc Tần Cối mãi quốc cầu vinh, hãm hại trung lương, đau lòng thương tiếc cho Nhạc Phi trung trinh báo quốc lại bị gian tà ám hại.

Đọc “Trung vương Lý Tú Thành” tôi cảm thán cái Vận từ Thịnh đến Suy của Thái Bình Thiên Quốc, sự bất lực trước thời cuộc của Lý Tú Thành và Trần Ngọc Thành. Đọc “Thuyết Đường” tôi kinh thán sức mạnh vô địch của Lý Nguyên Bá, mến mộ tuổi trẻ tài cao của Bùi Nguyên Khánh, không ưa Thượng Sư chỉ nhờ con quái Mã mà làm mưa làm gió.

Những câu chuyện hay trong sách nhiều vô số kể, đã giúp tôi mở rộng tầm nhỉn, trong ấy bao hàm giá trị quan và thế giới quan đã ảnh hưởng nhiều trong quá trình trưởng thành của tôi.

Trong nhà lúc nào cũng có sẵn giấy, mực, bút, nghiêng là nguồn cảm hứng cho tôi tự học thư pháp và tranh vẽ. Tôi bắt chước theo hình trong sách cầm bút vẽ bậy và lúc nào cũng được sự ”ủng hộ hết mình ” của Bà ngoại, tiếp đó, ngoại sẽ cầm lấy “kiệt tác” của đứa cháu đi rêu rao khắp phố phường. Ngoài ba mẹ, ngoại là người cưng tôi nhứt. Tôi cứ thích ngoại cỏng, lưng ngoại không khỏe lắm nhưng ngoại lúc nào cũng chìu tôi. Tội nghiệp ngoại hiền lành, không những vừa chăm lo cho những cái miệng bữa đói bữa no của gia đình thằng rễ, ngoại còn dành một phần tình thương, phần sức hữu hạn của mình, giúp đỡ những nguời sống dưới lớp tận cùng của xã hội. Tiếc thay, ngoại đã ra đi, không chờ đợi được thêm nữa để nhìn thấy thằng cháu ngoại đã trưởng thành.

2. BỐN PHƯƠNG TẬP LUYỆN:

Quê tôi, xã Long Giang, rất thịnh hành uống trà đánh cờ. Cao thủ cờ tướng Tiêu Thất đã mở một quán trà trong chợ, là nơi lui tới thường xuyên của giới ghiền cờ. Nhận thấy tôi có khiếu cờ, ba vạch ra một phương án luyện tập, bồi dưỡng riêng cho tôi .Truớc mắt tôi cần nhiều kinh nghiệm thực chiến, nên ba thuờng dẫn tôi đến quán trà cùa Tiêu thất. Trong quán lúc nào cũng đông người, họ có thể vừa “nhẩm xà” vừa xem người khác đánh cờ hoặc tự đánh.Tại đây, muốn giành được một chỗ ngồi, ít ra phải là một trong những tay hảo hán trong làng cờ Long Giang mới được. Vốn liếng trong bụng tôi xem chừng quá ít ỏi khi tôi chơi cờ ở đây, thành ra tôi phải ráng suy nghĩ và suy nghĩ. Đa số đối thủ đều không nở tỏ ra khó chịu với thằng bé đi cờ hơi lâu.

Đêm về, quán đóng cửa, ba dẫn tôi đến nhà người bạn, đốt đèn lên đánh tiếp . Những lần chiến đấu tới 12 giờ khuya, màn đêm đã buông xuống, bên ngoài không trăng, gió lạnh . Hai cha con lầm lùi đi về với ánh đèn pin yếu ớt lặng lẽ chiếu trên con đường.Tiếng những bước chân vội vã trong đêm thanh vắng hoà với tiếng chó sủa xa xa, tự nhiên tôi rùng mình và níu chật tay ba rảo bước thật nhanh về nhà. Chờ đến khi mẹ mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, tôi mới thật sự cảm thấy yên ấm trong lòng. Mẹ không bao giờ tỏ ý phiền hà về việc hai cha con nghiện cờ đi chơi đến khuya lắc khuya lơ mới mò về.

Tầm nhìn của ba không chỉ cục hạn trong vùng đất Long Giang. Năm tôi 6 tuổi đã được cơ hội đi ngoại chiến. Huyện Lục Phong, xã Khiết Thạch kế bên có ngôi chùa Huyền Vũ Sơn hương hỏa hưng thịnh, nổi tiếng gần xa .Hằng năm ba đều đến đó xin quẻ, gởi gắm những tâm tư nguyện vọng cuộc sống tốt đẹp của năm mới vào trong những nghi thức trang nghiêm cổ kính ấy. Khiết Thạch nổi tiếng thịnh hành cờ tướng. Sau khi lễ Phật, ba thường thích đi dạo một vòng cũng để gặp gỡ các kỳ thủ địa phương. Lần này, bên cạnh ba có thêm một tiểu kỳ thủ. Có bạn hiền từ xa đến, mọi người đều tay bắt mặt mừng và nhiệt tình mời ở lại dùng bữa cơm tối thân mật. Sau khi cơm nước no nê, bàn cờ đã được bày ra, ba không đánh và đề nghị mọi người chỉ đạo cho tiểu kỳ thủ một ván.

“Được! Để tôi dợt với thằng bé !” mọi người đưa mắt nhìn, thì ra là bác Nhuệ. Hai bên ngồi vào bàn, quân cờ đã sắp sẵn. Tôi cầm quân pháo chơi chiêu “Pháo 2 bình 6″ mà thuật ngữ cờ tướng gọi Quá cung Pháo.

Mắt mọi người bỗng sáng ra, vì Quá cung Pháo là tuyệt kỹ thành danh của Bác Nhuệ, tiểu tử phen này múa rìu qua mắt thợ rồi.

Cuộc cờ đi vào trung cuộc, các quân cờ bác Nhuệ lần lượt triển khai, còn tôi cứ phải suy nghĩ liền tù tì để tìm đường ứng phó. Hễ tôi vừa đi xong một nước, bác Nhuệ đã đi tiếp liền, phản ứng thật mẫn nhuệ. Đang khi quân hai bên giằng co, bác Nhuệ đi lỡ một nước thiếu liên hoàn, thế trận bác để lộ một khe hở, tôi nắm lấy thời cơ phát động công kích và thành trì bác bị chọc thủng.

Ván cờ kết thúc, bác Nhuệ cười vui vẻ, thân thiết vỗ nhẹ lên đầu tôi giữa tiếng trầm trồ của mọi người trong nhà.

Sau này, tôi đã nhiều lần theo ba đến Khiết Thạch. Tại đây, đệ nhất cao thủ Trần Chánh là bạn thân của ba, kỳ phong miên mật, ngang sức với ba. Vì tình cố hữu , nên Chú đã tận tình chỉ bảo cho tôi, không để giành ngón ruột.

Huyện kế nữa, Triều Dương, cũng là cái nôi cờ tướng. Ba từng dẫn tôi đến thăm mấy lần. Tài tử Triều Dương, Lâm Xung Vĩ, rất thân với ba. Mỗi lần đến chú đều thiết đãi nhiệt tình. Cạnh nhà chú là một lữ quán, một phòng lớn có thể chứa đến mười mấy người. Có một lần chúng tôi thất kinh khi phát hiện một bà bầu hình như đã ở trong đó một thời gian khá lâu rồi. Nghe kể bà ta đến từ làng khác, tạm trú để trốn tránh kế hoạch sinh đẻ của nhà nước. Người đàn bà ít ra ngoài, mọi việc đều có bàn tay của người đàn ông chăm lo. Gương mặt hai người lúc nào cũng lộ vẻ hốc hác, mệt mỏi và bất an. Lúc ấy đang mùa đông, ban đêm gió bấc cứ len vào từ các khe cửa, cuộn mình trong lớp chăn dày mà vẫn cảm giác được cái lạnh kinh hồn. Tôi ôm chật mền, co gọn người cho ấm và ngủ thiếp đi trong màn đêm lạnh giá. Sáng hôm sau, tiếng gà gáy đánh thức tôi, bầu trời sáng dần, một ngày mới lại bắt đầu!

Vâng, một ngày mới sẽ mang cho ta niềm hy vọng mới. Một nhà hiền Triết đã từng nói sự chào đời của mỗi bé sơ sanh đều mang đến ta một thông điệp: “Thượng Đế vẫn còn đặt niềm tin vào con người”. Tôi không đủ khả năng bình phẩm chuyện gia đình bà bầu, nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ ngợi, không biết rồi đây bà làm sao vượt qua cái lạnh chết người của mùa đông trong lữ quán ấy.

3.THỦ LÔI ĐÀI:

Khi đến tuổi đi học, sau một tuần dạy kèm “đánh vần” cho tôi thì ba đưa tôi vào thẳng lớp 2. Bấy giờ cơ sở trường lớp còn sụp sệ lắm. Lớp học chúng tôi xếp ngay giữa của một ngôi nhà lớn, đó là nơi thờ cúng, tụ hợp dân làng khi có đại lễ. Hai bên là phòng ngủ của thầy giáo. Nhờ có căn bản nên tôi tiếp thu bài học dễ dàng. Nhớ lúc đó tôi cứ trông mong có kỳ thi, vì tôi rất đắc ý với số điểm đạt được viết bằng mực đỏ rất ngoạn mục trên những bài thi sau khi chấm.

Ở trường tôi quen nhiều bạn học, thân nhất là Liên Sinh, thành tích học tập của cậu cũng rất ưu tú. Chủng tôi thưởng đi học chung, tan học thuờng về trước cửa nhà tôi đánh Ping Pong. Lôi miếng ván giường ngủ của anh em tôi ra, kê trên hai ghế dài là chúng tôi có một bàn chơi ngon lành rồi.

Vì đi học, tôi không còn nhiều thì giờ chơi cờ. Chỉ chờ ngày Xuân ngày Tết đến, thì những tế bào cờ tướng trong nguời tôi mới được dịp hoạt động lại.

Xuân về, xã Long Giang có những sinh hoạt văn nghệ như múa anh ca, đố chữ lồng đèn và biểu diễn cờ tướng. Hoạt động cờ tướng thông qua hình thức đấu lôi đài. Ba và tôi may mắn được chọn để thủ đài. Mọi người đều có thể công đài, không tốn tiền bạc gì cả và ưu tiên theo thứ tự ghi danh. Theo ước định, tôi là tiên phong và ba là đài chủ. Kẻ công đài muốn đánh với ba phải bước qua xác tôi đã. Vạn nhất chiến thắng ba tôi, việc công đài được tuyên bố thành công.

Thông thường ba không cần phải ra tay, vì trình độ cờ của đại đa số kỳ thủ ở đây thuộc hạng tầm thuờng . Khi nhìn thấy thẳng bé con thủ đài thường thì họ khởi lòng hiếu kỳ và lên thử lửa. Những tay hảo thủ thứ thiệt phải chờ xem xong những màn trình diễn ngã ngựa té nhào, lăn chiên đỗ đèn của những tay xoàng rồi mới chịu lên đài thách đấu. Sự xuất hiện của những người này thường dấy lên một làng sóng giao động , vì xung quanh họ không thiếu gì những “tín đồ” ủng hộ . Cuộc chiến lôi đài vẫn tiếp nối sôi động .Bên tai thỉnh thoảng nghe tiếng trống, tiếng kèn vang vọng, đó là đội ngũ diễu hành tổ chức bởi các phường, khóm đang đi ngang qua. Họ phục sức loè loẹt, đi nối tiếp nhau trong một rừng cờ đủ màu sắc,xuyên xóm qua chợ trong tiếng kèn trống inh ỏi. Hai bên đường đứng chật người xem. Sau khi đội diễu hành đi qua, nhiều thằng nhóc con xem chừng chưa đã hứng, chạy theo sau đoàn để xem tiếp.

Trong đoàn diễu hành có một đội múa gọi là Anh Ca, là thu hút nhiều khán giả nhất. Đoàn múa theo thứ tự trình làng như sau: một người cầm bảng đi trước, trên đó ghi rõ đội Anh Ca của làng xã nào đó, kế đến là một thằng hề cầm sợi vải dài ngũ sắc trong tay, vừa nhảy vừa múa điệu vũ rồng rắn để mở đường. Rồi đến một cặp nam nữ đầu đội mặt nạ thật lớn, tay cầm quạt quỳ rách, vừa đi vừa làm những bộ điệu chọc cười. Sau cùng là 36 người ( hoặc72, hoặc 108) trên mặt mỗi nguời đều vẽ hình mặt cùa một trong các vị anh hùng lương sơn bạt, đầu chít khăn anh hùng, mình mặc áo võ sĩ, hai tay cầm hai khúc côn cỡ 40 mm, không ngừng gỏ vào nhau, động tác đồng bộ, tiết tấu chỉnh tề. Đoàn người theo lệnh trống đánh mà thay đổi động tác, biến hoá đội hình, giao thoa lui tới, trông rất ngoạn mục. Người đánh trống là tổng chỉ huy, là linh hồn cùa đội, ngồi trên cao kiệu trống có bốn nguời khiêng, người đánh chiên đi bộ sát bên cạnh.

Thật tình mà nói, tôi rất muốn được chạy theo đoàn múa, nhưng vì còn nhiệm vụ thủ đài, đành nán lại. Để khỏi bị ngoại cảnh chi phối, tôi nghĩ ra một cách là vừa đánh cờ vừa vò nát vỏ quít, động tác đơn giản và lặp đi lặp lại này rất hiệu nghiệm. Sau một ván đấu, người ta thấy dưới đất rơi đầy vỏ quít .

Trong dịp Tết còn nhiều chuyện vui khác, như thưởng thức món giò heo hầm tương chẳng hạn.

Cách hầm giò heo tại Long Giang rất độc đáo, mà phải heo nhà nuôi mới ngon. Cạo lông, rửa sạch, chặt ra từng khúc, để vào trong nồi đã sẵn lượng nước vừa đủ, bỏ gia vị tương muối, hoặc tuỳ khẩu vị bỏ thêm tí hương liệu. Đậy nắp và dùng lửa mạnh nấu chín, sau đó để lửa nhỏ hầm cho vài tiếng là được. Mở nắp nồi, đã nghe mùi thơm phức bốc lên, mặt trên nổi một lớp mỡ ánh vàng trông thật hấp dẫn và ngon miệng, gắp miếng bỏ vô miệng, chưa kịp nhai thì thịt mỡ đã rịu và trôi ngay xuống cổ họng …

Thông thường người ta mua giò heo ở chợ về nấu. Một đùi giò đủ cho một gia đình ăn trong năm ba ngày Tết . Giò béo ngậy nhưng ăn không ngán, trộn với cơm là tuyệt vời.