Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê đen IV - Trang 49
Close
Login to Your Account
Trang 49 của 102 Đầu tiênĐầu tiên ... 3947484950515999 ... CuốiCuối
Kết quả 481 đến 490 của 1014

Chủ đề: Cà Phê đen IV

  1. #481
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Aty Xem bài viết
    nhà quẹo tay mặt mà tôi đi lộn nhà ...hàng xóm rồi. Thôi đành xin lỗi ông D vậy. .


    Ông việc gì phải xin lỗi .Tôi tưởng ông đã quá quen với những chuyện lộn nhà ,lộn phòng rồi chứ .Cả một tuổi trẻ nhờ lí do đó mà bẻ khoá biết bao nhiêu là mận đào .Nay già rồi lại cảm thấy ngượng .Lạ!

    @ Ông K .Tôi suy nghĩ không biết có đúng không ,người da đen vốn thấp cổ bé miệng ,muốn tìm được công bằng ngoài gân cổ lên cãi còn biết trông cậy vào đâu .Thế hệ này qua thế hệ khác trở thành cái gene di truyền .Đàn ông ,đàn bà đều giỏi hùng biện .Giọng trai thì ấm áp truyền cảm ,gái thì trong veo nhẹ như tơ .Thanh tâm Tuyền có câu thơ tôi rất thích thuở còn sinh viên cứ ngâm nga hoài .Sao điệu Blues không xanh mà lại đen trên mầu da nức nở

  2. #482
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Ông việc gì phải xin lỗi .Tôi tưởng ông đã quá quen với những chuyện lộn nhà ,lộn phòng rồi chứ .Cả một tuổi trẻ nhờ lí do đó mà bẻ khoá biết bao nhiêu là mận đào .Nay già rồi lại cảm thấy ngượng .Lạ!
    Bác cứ gieo tiếng ác cho em không hà. Nhớ hồi xưa em đâu có đi đâu để lộn phòng lộn nhà. Em quan niệm ở hiền gặp lành mà

    Hôm nay có chuyện vui phải kể cùng mọi người, không giấu trong lòng để bác Phi phát hiện.
    Chuyện là tôi đã thoát ra cơn mơ thất nghiệp từ đúng 1 năm nay.
    Ngày này năm trước tôi nhận lá thơ cho tạm nghỉ việc 6 tháng + 1 tháng lương. Nghĩa là 1 tháng lương ở nhà chơi và 6 tháng ăn tiền thất nghiệp. Thế rồi đúng 7 tháng sau đó tôi nhận giấy trình diện công ty đi làm.
    Ngày đầu tiên trở lại công ty, sếp ( ông này mới đổi về ) cho tôi 2 điều kiện tự chọn.
    1. Làm việc phụ tầm bậy, sai đâu đánh đó. Lương không thay đổi.
    2. Bộ trưởng không bộ nào, ngồi chơi ăn lương với mức lương củ, gởi qua bộ phận công ty kiếm việc làm mới, ngoài công ty này, không định thời gian.
    OK, tôi chọn điều kiện 2.
    Trong thời gian này tôi tà tà ở nhà tự kiếm việc làm và cũng trông vào sự trợ giúp của công ty. Đó là khoản từ tháng 8 tới tháng 10. Vào gần cuối tháng 10 hãng thông báo cho nghỉ việc 75 người nữa. Danh sách có tên tôi. Híc, bị đuổi việc nhưng theo quy chế thì tôi được hưởng 4 tháng tiền lương từ tháng 11 đến cuối tháng 3 năm nay.

    Nói chung là trong thời gian đó cái bụng cũng đánh lô tô ;( . Cũng lo lắng tìm việc.

    Vào khoản tháng 10 có chổ gọi tôi đi phỏng vấn, cách nhà 70 km. Công việc này rất thích hợp với tôi và tôi lại có 13 năm kinh nghiệm. CMN, tôi từ chối vì trước đó 1 giờ, ông công đoàn gọi cho tôi nói là ngày mai vào công ty củ làm lại nên tôi đánh mất cơ hội.
    Ngày mai vào công ty, lại đưa tôi đi làm việc vặn ốc mấy cái thẻ ( card ). Đi chết đi, ở nhà tìm việc cũng chưa hết lương, có đâu mà phải chịu sai khiến bậy bạ. To tiếng với ông sếp mới 1 hồi xong vọt về nhà luôn.

    Khoản giữa tháng 11 thì may quá có 1 công ty gần nhà ( chừng 4 km ) cần người. Công ty này làm điện nặng, không phải nghề của tôi. Nhưng sau khi gặp ông sếp, ổng thấy hồ sơ nghề nghiệp tôi cũng ok, nên nhận tôi vào vào thử việc không lương cho tới hôm nay là hơn 2 tháng, rồi có quyết định nhận luôn, nhưng tôi cũng phải học lại về điện nặng 2 năm để thi lấy bằng cấp. Tôi vì còn hưởng lương ở công ty củ nên không cần thiết phải có lương ở công ty mới. Nhưng nói gì thì cũng phải lo kiếm việc làm nếu chổ này không nhận. Bây giờ thở phào rồi.

    Bác Lâm thấy đấy, thằng em ở hiền gặp lành nhé.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  3. #483
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Không để ý thì sẽ không thấy. Cái gì cũng phải để ý sẽ sinh ra...mệt .

    Không biết từ trước đến giờ tôi nhận được bao nhiêu cái không thích do post bài/nhạc hoặc comment bậy bạ.
    Nhưng mà phải nhìn từ góc độ bên ngoài thì không khó để nhận ra những không thích từ đâu mà có, he he.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  4. #484
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Aty Xem bài viết
    Không để ý thì sẽ không thấy. Cái gì cũng phải để ý sẽ sinh ra...mệt .
    .
    Từ khi quen ông tới giờ .Tôi mới thấy ông nói câu này quá tuyệt vì nó tuơng đuơng như Lama thầy tôi đã dậy ở Tây Tạng nhiều năm về trước .Té ra khi người ta sống miệt mài và quan sát những hiện tượng trong đời thì Đạo vốn nằm sẵn nơi đó

    Khi thầy tôi dạy về thiền định tôi có hỏi -Làm cách nào để hết vọng tưởng
    Ngài trả lời -Tại sao lại phải làm cho hết ? điều đó làm phiền con lắm hay sao ? riêng ta thì thấy bình thường .Nếu con đừng bận tâm đến bất cứ cái gì thì chẳng có gì làm cho con xao động .đó là tinh tuý của thiền định .Hãy thẩm thấu sâu xa vào đó điều này không dùng ngôn ngữ diễn tả được như cho người câm ăn kẹo ,biết rằng ngon ngọt nhưng không thể thốt thành lời

    Tôi nay thật phải kính trọng ông về phương diện con người nhưng không có nghĩa là phải trọng ông về âm nhạc đó nghe .Ông làm thầy tôi một lãnh vực thôi chứ còn đòi làm thầy toàn tập đâu có được

  5. #485
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Từ khi quen ông tới giờ .Tôi mới thấy ông nói câu này quá tuyệt vì nó tuơng đuơng như Lama thầy tôi đã dậy ở Tây Tạng nhiều năm về trước .Té ra khi người ta sống miệt mài và quan sát những hiện tượng trong đời thì Đạo vốn nằm sẵn nơi đó

    Khi thầy tôi dạy về thiền định tôi có hỏi -Làm cách nào để hết vọng tưởng
    Ngài trả lời -Tại sao lại phải làm cho hết ? điều đó làm phiền con lắm hay sao ? riêng ta thì thấy bình thường .Nếu con đừng bận tâm đến bất cứ cái gì thì chẳng có gì làm cho con xao động .đó là tinh tuý của thiền định .Hãy thẩm thấu sâu xa vào đó điều này không dùng ngôn ngữ diễn tả được như cho người câm ăn kẹo ,biết rằng ngon ngọt nhưng không thể thốt thành lời

    Tôi nay thật phải kính trọng ông về phương diện con người nhưng không có nghĩa là phải trọng ông về âm nhạc đó nghe .Ông làm thầy tôi một lãnh vực thôi chứ còn đòi làm thầy toàn tập đâu có được
    Dạ em xin cám ơn bác đã tuyên dương em. Híc, mà em cũng phải cẩn thận, chứ bác nói làm thầy gì gì đó thì em đánh chết cũng không dám. Đạo thì em chưa, đời thì em cũng ngắn. Bác hiểu cho em là em mừng lắm rồi. Bác hì.

    Riêng về âm nhạc thì em vì không có trình độ mà lại rất thích nên chắc chắn lối thưởng thức của em không giống ai. Ví dụ như bài nhạc không lời này, không lạ gì với mọi người mà em nghe hoài không chán.





    Tiếng đàn reo chính hay rồi, tiếng đàn phụ nhẹ nhẹ chêm vào cũng đâu có chê vào đâu. Rồi tiếng bass bụp bum bùm vào nghe khoái chí làm sao, tiếng trống reo lên bùm bùm xèng xèng hòa vào mỗi khi đàn ngưng thì he he., rất phê. Nhưng còn 1 âm thanh xuất hiện rất khiêm tốn vừa đủ vừa thiếu lẩn khuất trong bài nhạc nghe như lúc có lúc không, mà em nghĩ như là tiếng trống chơi bằng tay cũng búp búp bắt bắt bộp bộp bộp lại làm em phải ngóng lỗ tai ra mà nghe. Rồi tiếng gõ tè rẹt tẹt tẹt ... Hi hi, đúng là người đọc không mệt chứ người diễn tả sao coi mệt quá vậy
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  6. #486
    Ngày tham gia
    Dec 2011
    Bài viết
    60
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Kính các trưởng lão: hahahaha. Các bác đắc đạo hết rồi, từ tâm e đó!

  7. #487
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông Tý nói làm sao đó chứ bản này là tuyệt của Carlos mà .Tiếng trống ông nghe trong đó là trống bongo tuyệt tác của hoà âm dòng nhạc Latino .Ông nghe sướng vì nó là nhịp chỏi(syncopation) chuyên môn gieo ở phách yếu nghe đã và tấm tức như một cuộc truy hoan chưa thoả

    Âm nhạc có khi nghe bằng cảm xúc lại có khi phải nghe bằng lí trí .Có cái thưởng thức tự nhiên ,có cái phải có học thuật .xem tranh cũng vậy lẽ ra chỗ này bố cục phải là màu vàng cớ sao tác giả lại pha mầu tím đậm .Vậy mà ác liệt ,có kẻ phải rú lên Tuyệt diệu hảo từ

    Nghệ thuật là vậy ,thuở ban đầu chơi cờ lòng đầy thán phục Quất trung bí Mai hoa phổ với những đòn phối hợp ,sát chiêu đẹp đẽ
    Lên cao từ từ mới khám phá ra bên cạnh đó có cái đẹp âm u nhàm chán của tàn cuộc .Trình độ tới đâu thưởng thức tới đó miễn sướng lòng gọi là đạt

    Thầy tôi Giáo Sư Nguyễn đăng Thục khi xưa giảng về thơ nghe rất sướng .Ông đã khai nhãn cho tôi thấm thía với thơ Hàn mặc Tử ,Bích Khê, ông đã dậy cho tôi chán những lời thơ dễ dãi của Xuân Diệu ,Thế Lữ .Có nhiều câu thơ Hàn thi sĩ đọc chẳng hiểu gì cả mà vẫn thấy hay .Cái hay và cái khó hiểu xoắn xuýt vào nhau rất đã

    Kinh nghiệm chơi đàn của tôi cho thấy là tập những bài dễ thì mau thuần thục ,nhưng nhuyễn rồi cũng mau chán .Bài khó khiến mình phải trăn trở với nó mãi mà chẳng bao giờ có được cái cảm giác là đã chiếm đoạt .Tình càng lửng lơ càng khao khát đến phát điên phát rồ

    Gần xuống lỗ mới hiểu được tâm trạng người suơng phụ năm xưa thốt lời ai oán
    Gần kẻ trượng phu một đêm hơn cả ngàn đời với kẻ thất phu

    Nếu không thấu tâm trạng đó Lý thương Ẩn sao viết đuơc


    Nhớ xưa lưu luyến Hàn công tử
    Xuơng trắng thành tro hận chửa tan

  8. #488
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Dạ em chỉ tập đòi thôi bác. Em bị mất đi cái phải có cho nên mày mò không căn bản quả là khó trăm bề. Cũng như em biết đàn là do tự mày mò không 1 giờ vào lớp, cho nên hạn chế nhiều lắm. Em thích đàn mà không được đi học cũng tiếc thật, nhưng chỉ tiếc cho có thôi, chứ không ăn thua gì. Có những cái mình không được thì bỏ xuống cho nhẹ lòng bác nhỉ. Tiếc nuối chi để lòng mình thêm nặng. Được và mất cũng chỉ từ chữ duyên.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  9. #489
    Ngày tham gia
    May 2012
    Bài viết
    1,328
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    sẽ thiếu sót nếu không nhắc đến ông Hoàng âm nhạc Văn Cao

    Phạm Duy đã viết vài lới ngắn ngủi nhưng nói lên cái tầm của cố Nhạc sĩ này

    Thấp bé hơn tôi, khép kín hơn tôi, nhưng Văn Cao tài hoa hơn tôi nhiều.

    Trịnh Công Sơn viết

    Trong âm nhạc, Văn Cao sang trọng như một ông hoàng. Trên cánh đồng ca khúc, tôi như một đứa bé ước mơ mặt trời là con diều giấy thả chơi. Âm nhạc của anh Văn là âm nhạc của thần tiên bay bổng. Tôi la đà đi giữa cõi con người. Anh cứ bay và tôi cứ chìm khuất. Bay và chìm trong những thân phận riêng tư....

    bản solo cho piano mang tên Van Cao's Meditation vào năm 1992, do nhà soạn nhạc đương đại Robert Ashley viết sau khi nhìn bức hình



    bản nhạc mang tên Van-Caos-Meditation Link ở đây - Đăng nhập qua Face Book hoặc Mail để nghe

    http://www.amazon.de/Van-Caos-Meditation/dp/B001S870O2


    Chúc mừng anh Tý có công việc mới nhé!

  10. #490
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Một vài câu khen mang tính thù tạc không nói lên cái lớn của các vị ấy .Chú Tab đọc bài này chắc thú vị hơn

    Văn Cao thuộc lớp người ấy mà chúng tôi, thế hệ 40-50, sinh Bắc, sống Nam chưa bao giờ gần gụi để có thể nhớ lại mà chỉ có thể mơ về. Lớp người ấy có Nguyễn Tuân, Nguyên Hồng, Nguyễn Huy Tưởng... Có Hoàng Cầm, Trần Dần, Phùng Quán, Sĩ Ngọc, Tử Phác, Bùi Xuân Phái... Có Ðặng Ðình Hưng đã ra đi hai năm trước, để lại sáu tập thơ, chỉ riêng BẾN LẠ được phép chào đời sau khi ông mất. Lớp người ấy có khi muốn khóc mà phải ngót 30 năm mới bật ra tiếng. (Bài thơ khóc Nguyễn Huy Tưởng năm 1960 mãi đến 1987 mới được in vào tập LÁ) .
    Ở Văn Cao, từ những năm 60 hay nhiều năm trước nữa đã phảng phất, đã linh cảm:
    Có những bức tường lê từng bước một
    Ðến gần chân chúng tôi hằng ngày
    Chúng tôi nhìn nhau chậm chạp
    Chậm chạp một cái chết
    Thời gian đang héo
    Thời gian đang rụng
    Tắt thật nhanh một cái chớp mắt...
    (Với Nguyễn Huy Tưởng - LÁ)

    Ở Ðặng Ðình Hưng, trọn đời thèm khát một chút ra đi, và có lúc ông đã húp ra đi từng bát, những nhạt nhạt mềm mềm và thấy rất ngon. Nhiều lần Ðặng Ðình Hưng thử ra đi, ra đi để cứ đi, ông lại lộn về... cứ như thế, như thế... cho đến lúc ông cảm thấy : tôi già rồi... tôi không làm gì được quyển lịch . Lần cuối cùng đi thoát thì lại vĩnh viễn không về.
    Chúng tôi thường nghĩ về những người ấy, những người không làm gì được quyển lịch, những nguời nhìn thời gian đang héo, thời gian đang rụng, thời gian bỏ neo trên mặt biển mà ngậm ngùi so sánh với những người may mắn hơn, những người được quyền tùy nghi sử dụng thời gian, không gian của mình, mở tung cửa ra khơi, để thấy lòng phơi phới, thấy tình thế giới, thấy mộng ngày mai, thấy niềm tin mới : Phạm Duy với Văn Cao.
    Hai thiên tài cùng thế hệ. Phạm Duy trong nửa thế kỷ sáng tác trùng điệp hơn ngàn bài ca. Phạm Duy khua động thời thế, nói lên cái khát vọng và dục vọng của mình và của người. Phạm Duy xúi giục chúng tôi yêu tiếng tôi từ khi mới ra đời. Phạm Duy hiện diện trong đời sống tình cảm của mỗi người, từ ngày đó có em đi nhẹ vào đời cho đến trùng dương ơi có sót sa cũng hoài mà thôi. Phạm Duy chia chác với chúng tôi những kỷ niệm, những rung động, những đẩy xô, trong cuộc tình, trong cuộc sống. Hình ảnh Phạm Duy là hình ảnh bề thế, vững chãi : Tôi đi từ Ải Nam Quan và hiện thực : Tôi về tôi nhớ hàm răng cô mình cười. Tiếng Phạm Duy là tiếng hát to, vang thời quân Chi Lăng reo hò cất lên, chủ quan, trong một chiều rừng im bóng những oan hồn xưa, tiếng hát hiện hữu to và cao, bằng xương, bằng thịt dù ở trần gian hoặc ở vô hình.

    Văn Cao thì không thế, Văn Cao bé nhỏ, mong manh, hình hài sẵn sàng rách bươm theo cơn gió. Sự vững chãi của Văn Cao tiềm ẩn trong sự vắng mặt, trong sự im lặng đằng đẵng lâu dài: Văn Cao là sự hiện diện của khiếm diện. Trên trái đất ba phần tư nước mắt, Văn Cao đi biệt một hành tinh , một cõi Thiên Thai nào xa lắc. Tiếng Văn Cao là tiếng ai hát chiều nay vang lừng trên sóng, là tiếng hát vọng ngàn xưa còn rung, là tiếng đàn xui ai quên đời dương thế... Hình ảnh Văn Cao là hình ảnh ảnh ai lướt đi ngoài sương gió. Nhạc Văn Cao là những khúc nhạc xa vời trong đêm khuya dìu dặt tiếng tơ rơi...
    Phạm Duy hữu hình, chủ quan, xác định và trần thế. Văn Cao vô hình, khách quan, phiếm định và tiên cảnh, nhưng vẫn hiện diện như một toà án lương tâm, âm thầm đo lường dung lượng dưỡng khí mà con người có thể thở được. Khi Văn Cao xa vắng thì chính Phạm Duy là người du ca đầu tiên đem nhạc Văn Cao đi gieo buồn khắp chốn. Và sau này, những dòng đẹp nhất viết về Văn Cao cũng lại bởi Phạm Duy.
    Ngày ấy, một mùa thu năm xưa, Phạm Duy, Văn Cao và bao nhiêu người khác đã ra đi, cuốn đi, trôi theo đoàn người đi miên man trên đường gian nan... in hình qua mây núi, Phạm Duy đã có lúc cảm thấy:
    Hồn say khi máu xương rơi tràn ngập biên khu
    Oán thù khắp nơi
    Từng bụi lốc cuốn rơi
    Tùng giọt máu sáng ngời
    Một đường kiếm thét oai hùng đưa...

    XUẤT QUÂN
    Tráng sĩ Phạm Duy dũng mãnh kêu gọi máu xương nhưng... sức mấy mà làm! Người hùng... sợ. Sợ máu. Ngược lại ở Văn Cao tiên phong đạo cốt, nợ máu xương đòi hỏi cấp bách và quyết liệt hơn:
    Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước
    Dứng vùng lên, gông xích ta đập tan
    Thề phanh thây uống máu quân thù...

    TIẾN QUÂN CA
    Chiến sĩ Văn Ca không những thề mà còn thi hành: Văn Cao bắn chết ''Việt gian'' ÐÐP. Từ đó, và vì thế mà sau này, Văn Cao chỉ viết nhạc không lời

    Rồi Phạm Duy vào thành, Văn Cao tiếp tục kháng chiến. Hồi ấy, Văn Cao thấy buồn không tả [...] việc Duy dinh tê vừa khó hiểu, vừa gây những nhiễu loạn trong dư luận. Không phải là không để lại những hoang mang cho nhiều người ở lại, Duy đã đứng sang hẳn một chiến tuyến đối đầu với kháng chiến .
    Phạm Duy - Văn Cao : hai chiến tuyến đối đầu? Phạm Duy - Văn Cao không chỉ xa nhau vì định mệnh. Họ còn xa nhau - từ lâu, từ những ngày đầu kháng chiến - vì hai sự lựa chọn khác nhau, tiêu biểu cho hai lối sống, hai phong cách cảm nhận cuộc đời và nghệ thuật khác nhau.
    Phạm Duy - ''kẻ du ca'' (tiếng của anh) là người của quần chúng; sự lựa chọn của Phạm Duy đi kháng chiến hay về thành là sự lựa chọn tương đối và thiết thực của con người trong cõi đời thường. Con đường sống và nghệ thuật của Phạm Duy nằm trong quỹ đạo ấy: trần tục nhưng không dung tục, sáng tạo bằng trực giác, không lao lung và thiết thực sống.
    Văn Cao, huyền mơ, dứt khoát lựa chọn hành hương trong lộ trình thiên thai để đi tìm cái mới, cái tuyệt đối cho cuộc đời, cho sáng tạo, trong một đào nguyên, vượt trần thế. Trên đường đi tìm tuyệt đối, Văn Cao sẵn sàng loại trừ những trở ngại. Tuyệt đối của Văn Cao, trong thời thanh niên kháng chiến là lòng ái quốc. Tuyệt đối của Văn Cao, cho đến bây giờ còn là nghệ thuật. Văn Cao đã từng loại trừ Việt gian bán nước vì lòng ái quốc, thì Văn Cao tất phải loại trừ mọi hình thức cấm đoán, xúc phạm đến tự do sáng tạo vì lòng yêu nghệ thuật. Với Văn Cao, sự thất bại thường gặp trong một bài thơ là sự khép lại: khép tất cả sự muốn nghĩ và muốn nói . Văn Cao dứt khoát từ chối sự khép lại trong thơ và trong đời. Những dứt khoát đó ngạo nghễ giúp Văn Cao - từ NHÂN VĂN - GIAI PHẨM - vươn lên qua bao dập vùi, đàn áp, để tồn tại đến ngày nay. Cái tuyệt đối đó là khí phách và nhân cách của Văn Cao. Người ta yêu Văn Cao vì yêu những người cố mở đường mà thất bại, và cũng vì yêu những người biết thất bại mà dám mở đường

    Ở miền Nam, nhạc Phạm Duy, ai ai cũng có thể thuộc lòng những giai điệu thần sầu qua tiếng hát Thái Thanh. Nhạc Văn Cao, những bản hay nhất : Sông Lô, Thiên Thai, Trương Chi... có nghe ai hát? Miền Nam hoạ hoằn. Miền Bắc tắt hẳn trong nhiều thập kỷ. Chúng tôi ''hát'' và ''nghe'' nhạc Văn Cao trong trí tưởng tượng và trí tưởng tượng càng phong phú, tiếng nhạc Văn Cao càng lung linh, cao lộng... Tiếng hát Văn Cao không cất lên, không xương thịt, không vào đời như tiếng hát Phạm Duy bởi tiếng hát vô hình, vô thể ấy chưa bao giờ đích thực hiện diện. Chúng tôi sống với hình hài Phạm Duy nhưng không ai quên bóng dáng Văn Cao.
    Tiếng hát Văn Cao, khiếm diện, âm thầm, vang trong tiềm thức, sống âm ỉ trong nội tâm của mỗi chúng ta, như chờ đợi một khoảnh khắc nào đó sẽ được cất lên ở một chốn thiên thai, bồng lạc. Cho nên, nếu Phạm Duy là cuộc đời sinh động, là sức sống toả ra bát ngát, là người lữ hành cùng bước với chúng ta nơi trần thế, thì Văn Cao là nghị lực tiềm ẩn, là sự bất khuất nghẹn ngào chìm đắm trong ta, là khí phách ngậm ngùi chờ ta ở một vùng bồng lai tiên cảnh.

Cà Phê đen IV
Trang 49 của 102 Đầu tiênĐầu tiên ... 3947484950515999 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68