Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê đen IV - Trang 50
Close
Login to Your Account
Trang 50 của 101 Đầu tiênĐầu tiên ... 40484950515260100 ... CuốiCuối
Kết quả 491 đến 500 của 1014

Chủ đề: Cà Phê đen IV

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Bài viết
    181
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    ...Còn anh chờ em
    Chờ không hẹn
    Chờ triền miên
    vô tận
    Anh đây rồi sao em chẳng đến vói anh?

    Anh lại chờ em
    Chờ không hẹn
    Chờ triền miên
    khắp nơi
    vô tận...
    Hy vọng tràn trề chợt có lúc mong manh

    Còn gì nhẫn nại hơn?
    Còn gì vô vọng hơn?
    Và còn gì vì nhau hơn?
    Những đợi chờ không hẹn
    Lần sửa cuối bởi trinhson, ngày 25-01-2015 lúc 07:43 PM.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Bài viết
    181
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Xin lỗi các bác trong book cafe đen. Em vốn mê thơ thẩn và nhạc ông Trịnh lắm- còn mê hơn cả cờ tướng, không hiểu sao độ này cứ lê phê 1 chút là em lại nhớ về mối tình đầu với "Thời hoa đỏ" nên post lăng nhăng mấy bài thơ hồi trai trẻ vẫn cứ ngâm nga làm phiền các bác.
    "Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
    Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng..."
    Cái ông Thanh Tùng bốc vác làm bao thế hệ thổn thức và nhớ đến ông vì mỗi bài thơ này. Cái" nắm tay bước dọc con đường" chỉ dành cho những lứa đôi tha thiết yêu nhau chứ chả ai dám nắm tay đi dọc đường người mình chỉ coi là bồ bịch hay yêu đương lăng nhăng cả( ngủ với nhau thì đơn giản).
    Mỗi mùa hoa đỏ về
    Hoa như mưa rơi rơi
    Cánh mỏng manh, tan tác đỏ tươi
    Như máu ứa một thời trai trẻ...
    Trong câu thơ của em anh không có mặt
    Câu thơ hát về 1 thời yêu đương tha thiết
    Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
    Em không đi hết những ngày đắm say...
    Lần sửa cuối bởi trinhson, ngày 25-01-2015 lúc 08:22 PM.

  3. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Bài viết
    181
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ngày xưa em cũng như cô huyenmapu mê cái" Anh đã ở đây từng là người thân nhất. Sao phút này là 1 người bạn cũng không?" như Bằng Việt dịch Mùa lá rụng của Onga Becgon lắm. Nhưng có lẽ theo thời gian, con người ta thay đổi, giờ già lại thấy nguyên tác đại ý" Anh chưa từng là bạn hay người thân thiết. Sao phút này tôi sợ xa anh đến vậy?" nó thiên tài làm sao. Đó là tình yêu sét đánh, say mê, điên cuồng không thể lý giải theo tình cảm thông thường . Sét đánh, điên rồ như 1 nhà thơ nào đó của VN từng viết" Người con gái chỉ 1 lần thoáng gặp. Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng. Tôi đã cười, đã khóc những không đâu". Nhưng cũng như Puskin- tâm hồn Nga cao thượng- Onga Becgon viết " Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa. Một mình với mình thôi không cần ai tiễn biệt"khi thấy chàng trai mà mình cất công vạn dặm đến thăm ấy hạnh phúc bên một cô gái qua ô cửa sổ.
    Có bài thơ này của Puskin thời xưa em cũng mê, giờ google không thấy( có thể không kỹ) nên chắc không chính xác từng câu chữ.

    LỬA TÌNH
    Puskin

    Biết lỡ rồi tôi vẫn yêu em
    Bóp chặt trái tim tôi mỉm cười chúc em hạnh phúc
    Tôi chúc em mà lòng đau như cắt
    Đó là điều mà em chẳng biết đâu

    Tôi nhận về mình tất cả nỗi đau
    Để em có được tình yêu cháy bỏng
    Vì quá yêu em nên tôi không muốn
    Em phải bận lòng vì tôi cũng yêu em

    Thời gian dần qua tôi tự nhủ: hãy quên
    Nhưng không thể quên được- tình yêu thành ngọn lửa
    Bao nhọc nhằn, khó khăn, vất vả
    Không xóa nổi tình yêu trong sâu thẳm hồn tôi

    Cầu mong em được người tình như tôi đã yêu em
    Câu thơ ấy trở thành điều ai mơ ước
    Nhưng tôi hiểu làm sao mà có được
    Một người nào như tôi đã yêu em.
    Lần sửa cuối bởi trinhson, ngày 25-01-2015 lúc 09:07 PM.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Thơ hay lắm bác Sơn bài nào bác post tôi cũng đọc kĩ ,rất kĩ và đều thú vị .Quán là quán chung càng nhiều người post bài càng vui ,càng chia xẻ với nhau những điều tưởng chừng như bất khả

  5. #5
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bác trinhson có các bài thơ hay quá. Một anh hai em, tình thiệt.
    Tình yêu, là mong cho người mình yêu được hạnh phúc.

    Tặng bác bản nhạc nghe sau lúc đã nhớ về mối tình đầu.

    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  6. #6
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định B17

    Tôi thực sự biết ơn môn cờ nhờ nó mà mình tránh được biết bao khủng hoảng trong đời

    Sau 75 có lần vì tổ chức một chuyến đi không thành .Tôi bị nhốt ở trại T85 Rạch sỏi .Chuyến đó xui tận mạng ,nửa đêm đổ quân ở Xà Ngách gần Hà Tiên ,đổ bộ êm ru ghe con ra phối hợp với ghe lớn gọn gàng .Thuyền ra cửa biển quá đã không gặp chướng ngại gì ,đi được 1 ngày đã ra tới hải phận quốc tế ,nước đen ngòm đủ biết biển rất sâu có cá heo đua theo sát sườn thuyền
    Xui một cái là gặp ghe Chiến thắng đi thăm ngư trường về rượt bắt .Tôi xả hết ga mong trời mau tối hay có giông là thoát vì họ khó thấy đường đuổi bắt .Nhưng ghe họ mạnh quá chạy được 8 tiếng tới 4 g chiều là bị bắt kéo về Hòn Đất nhốt 2 tuần sau đó giải về Thị xã .Khi bị nhốt ở đây thì vui vì ở chung ,đêm đêm lại nghe dân địa phương hát

    Hòn đất quê ta đất phủ xanh xanh lên mầu cây lá

    Hát chán bài hòn đất lại chuyển sang bài khác đại khái thế này .Nghe mãi rồi cũng phải thuộc

    Bạn đời ơi, bạn có nghe hay niềm vui của những người
    dọn đến khu nhà mới mà chúng tôi vừa xây xong
    Và em thân yêu ơi, ngày mai chúng ta lại lên đường đến những chân trời mới
    Niềm vui của đôi ta
    về ngôi nhà thầm mong ước
    đã chan hoà trong niềm vui chung như nước sông ra biển lớn... Ơi...
    Bạn đời ơi !


    Lời ca vận vào những kẻ vượt biên bị bắt nghe như bỡn cợt trêu ngươi mọi người .Mấy thằng bạn tôi lầm bầm chửi đổng -Nghe tụi nó hát riết tao muốn hoá điên

    Chuyển đến Rạch Giá nhốt ở T85 một bên trại tù vượt biên một bên là Thái Lan đánh cá trộm bị bắt nhốt .Sau ngày đầu làm việc là tôi bị biệt giam tức khắc .Vì lúc ở Hòn Đất đàn bà rồi trẻ con khóc mếu quá tôi bèn bảo -Không việc gì phải dấu diếm cứ khai tôi là họ thả hết các ông bà về

    Phòng biệt giam tôi thuộc dãy B số 17 .Mỗi ngày cán bộ điều tra kêu đi làm việc 1 lần ,có khi làm việc ban ngày ,có khi ban đêm để khủng bố tinh thần

    Đêm thanh vắng chỉ nghe được tiếng leng keng của chùm chìa khoá gõ vào nhau cùng với bước chân người cán bộ .sau đó tiếng mở khoá lách cách rồi giọng lạnh lùng vang lên -B17 lên làm việc ,không ai gọi anh bằng tên cả mà chỉ là những mẫu tự ,những con số

    Vào biệt giam sẽ được các bạn tù chào hỏi vang rân bằng những câu hỏi -B17 mới vô hả ? tội gì vậy ,có án chưa

    Tuy không biết mặt nhau vì mỗi người một phòng nhưng anh phải giao lưu với họ .Vì nhỡ khi ốm đau cả dãy sẽ kêu lên nhắn tin lời nhắn sẽ chuyển đi từng phòng tuốt cho tới dãy đầu tiên gần doanh trại ban quản giáo ,có thế người ta mới biết mà sai y tá hay bác sĩ xuống cứu anh

    Ghê nhất là câu hỏi -Có ăn canh chua chưa ? có nghĩa là sắp bị mang bắn ,thông thường được ăn bữa cơm ân huệ có canh chua ngày trước khi bị xử bắn
    -Có ăn canh chua chưa ?
    -chưa
    -giữ vững tinh thần nhe
    _Vững mẹ gì ỉa đái đầy quần rồi

    Nghe vừa bi đát vừa buồn cười .Tôi bị nhốt ngày đầu cực kì khủng hoảng nhưng rất mau chỉ sau 1 tiếng thôi là đã ổn định .Đâu biết bao giờ được ra ,may trước khi đó mình đã thuộc lòng 100 ván cờ thế cùng với 2 quyển Pháo cuộc bách biến của Hà thuận An chuyên trị Bình phong mã cổ điển cùng với Trung pháo đối tuần hà pháo của Lý Nghĩa Đình chuyên trị Bình phong C7

    Bây giờ mới có thời gian nghiền ngẫm ,những bài tập khí công ,cả kho thơ truyện nằm ôn lại .Nghĩ lại chợt thấy đó là quãng đời hạnh phúc nhất ,ăn có người lo ,ở cũng ok ,có bệ xi măng khoảng 2m để ngủ có hồ nước xây kín chỉ đủ chỗ thò cái ca vào múc nước để tắm và vệ sinh

    So ra còn thoải mái hơn những thất trên núi Tuyết Tây Tạng vừa lạnh ,vừa thiếu thốn ,nỗi quạnh quẽ ghê hơn nhiều .Quãng đời nào dù bất hạnh mấy mình cũng sẽ tìm ra hạnh phúc miễn mình có một đời sống tâm linh dồi dào .Không có những cái đó anh sẽ chết ngay dù sống giữa chốn phồn hoa

  7. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Tôi thực sự biết ơn môn cờ nhờ nó mà mình tránh được biết bao khủng hoảng trong đời.........

    Lâu nay cứ tưởng bác Lâm là Ô-Đi-Máy-Bay, ai dè bác cũng Ô-Đi-Ghe như ai chứ bộ .
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  8. #8
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định Sự cô lập tạo ảo giác đáng sợ

    Trích dẫn Gửi bởi Aty Xem bài viết
    Lâu nay cứ tưởng bác Lâm là Ô-Đi-Máy-Bay, ai dè bác cũng Ô-Đi-Ghe như ai chứ bộ .

    Ông cứ hay có vẻ khinh thường tôi ,món gì mà tôi chẳng trải qua .Chắc ông nghĩ tôi là lão già lẩm cẩm ngồi đuổi ruồi thôi chứ chẳng biết làm gì .Đi máy bay thì giờ này chỉ có hốt rác hay quét tuyết hoặc làm tổ cho mùa lạnh chim về .Nghề sông nước tôi là trùm đó ông .Mọi kênh đào Thứ Bảy Cà Mâu ,Cửa Tiểu cửa Đại cửa Đại Ngãi,Vàm Láng tôi quần nát nước .Kĩ thuật đóng ghe làm cong đà ,chọn gỗ ,cân nước .Mũi Phước Tỉnh hay mũi Thái Lan ,Ghe nhỏ từ Tắc Rán chạy máy TS 45 ,tới Yanmar đầu xanh đầu bạc ,máy Gray .Tôi còn lạ gì .Vốn giòng thư hương nhưng cuộc đời xô đẩy lưu lạc giang hồ .Chứ ai mà chỉ biết phụ xế như ông hehe ,tài xế nó sai khổ thấy mẹ

    Ông D bây giờ khoa học nghiên cứu mới tạm biết sơ sơ về Mạt Na Thức moi từ A Lại da làm chủng tử Điều mà đức Thế Tôn nói cách đây 3000 năm hết sức tường tận trong Duy Thức học .Càng đào sâu vào Trung Quán Luận của ngài Long Thọ càng thấy sợ cho trí năng Ấn độ vài ngàn năm trước




    Đầu óc của Sarah Shourd bắt đầu bấn loạn sau hai tuần bị giam giữ.
    Bà nghe thấy những tiếng bước chân, nhìn thấy những ánh đèn pin và bò trên cả tứ chi cả ngày, lắng nghe tiếng động thông qua một lỗ nhỏ trên cửa.
    Vào mùa hè đó, người phụ nữ 32 tuổi này đang dã ngoại cùng hai người bạn ở vùng tự trị Kurdistan, Iraq trước khi bị quân đội Iran bắt giữ vì đi lạc qua biên giới nước này.
    Những người này bị cáo buộc do thám và bị biệt giam ở nhà tù Evin tại Tehran.
    Bà đã phải trải qua 10.000 giờ không giao tiếp với bất cứ ai trước khi được trả tự do. Một trong các hậu quả tồi tệ nhất của điều này, đó là những ảo giác.
    "Tôi bắt đầu nhìn thấy ánh sáng đèn pin, nhưng khi quay lại thì không thấy ai cả", bà viết trên báo New York Times vào năm 2011.
    "Có lúc tôi nghe thấy tiếng ai đó đang la hét, và chỉ đến khi được một lính gác làm cho trấn tĩnh lại, tôi mới nhận ra rằng đó là tiếng hét của mình".
    Chúng ta đều biết rằng sự cô lập không tốt cho mình. Những người sống cô đơn thường có huyết áp cao, dễ bị các bệnh truyền nhiễm và chứng mất trí.
    Nỗi cô đơn cũng thường ảnh hưởng đến các chức năng khác, như giấc ngủ, sự tập trung, cũng như khả năng suy luận.
    Tuy nhiên tác động nghiêm trọng nhất của sự cô đơn là đối với thần kinh.
    Bóng tối khiến con người nhận thức sai lệch về yếu tố thời gian.
    Năm 1993, Maurizio Montalbini, một nhà xã hội học, đã thử trải qua 366 ngày trong một hang động dưới lòng đất ở Ý, được Nasa thiết kế để giả lập môi trường không gian.
    Khi trở lên, ông đã nghĩ rằng chỉ mới có 219 ngày trôi qua.
    Các nhà khoa học cho rằng bóng tôi khiến con người tự điều chỉnh sang chu kỳ 48 giờ, trong đó có 36 giờ dành cho hoạt động bình thường và 12 giờ ngủ.



    Thực tế và ảo giác
    Một trong các thí nghiệm tại Đại học Y tế McGill ở Montreal do nhà tâm lý học Donald Hebb dẫn đầu thậm chí còn đi xa hơn.
    Những người tham gia thử nghiệm bị giam lỏng trong các khối vuông cách âm trong nhiều tuần và bị hạn chế tối đa những gì họ có thể cảm thấy, nghe thấy hay nhìn thấy.
    Chỉ sau vài giờ, những người này đã cảm thấy khó chịu. Họ bắt đầu nói chuyện một mình, hát hoặc đọc thơ để phá vỡ cảm giác nhàm chán.
    Một thời gian sau đó, họ bắt đầu bị xúc động mạnh và nhìn thấy ảo giác.
    Ảo giác bắt đầu đến dưới dạng những ánh sáng, đường thẳng hay những vật thể kỳ lạ và cuối cùng biến thành những cảnh tượng kỳ lạ. Những người này hoàn toàn không thể kiểm soát những gì họ nhìn thấy.
    Một người nhìn thấy một đoàn bạch tuộc diễu hành trên đường, một người nhìn thấy chó xuất hiện ở khắp nơi.
    Một số người khác thì nghe thấy những tiếng động lạ kỳ, như những âm thanh từ một hộp phát nhạc.
    Một người khác thì cảm giác như bị trúng đạn vào tay và một người cảm thấy bị điện giật khi chạm vào cửa.
    Kết thúc thử nghiệm, những người này nói họ không thể tách những gì họ thấy ra khỏi thực tế và họ thực sự tin rằng căn phòng đang chuyển động, hoặc các vật thể đang tự biến đổi hình dáng và kích cỡ.



    Thế giới tưởng tượng
    Vì sao sự cô lập lại khiến não bộ chúng ta trở nên như vậy?
    Các nhà tâm lý học cho rằng một số vùng trên bộ não đảm trách nhiệm vụ cảm ứng đã quá quen với việc xử lý nhiều thông tin cùng một lúc, như hình ảnh, âm thanh và các yếu tố môi trường khác.
    Vì vậy, khi thông tin bị cắt giảm đột ngột, các dây thần kinh có nhiệm vụ chuyển tải thông tin tới bộ xử lý trung tâm trong não vẫn tiếp tục hoạt động, nhưng những thông tin chúng chuyển tải không có ý nghĩa.
    Sau đó, bộ não bắt đầu tìm cách kết hợp những thông tin đó lại theo một cách có nghĩa.
    Nói một cách khác, nó tìm cách xây dựng thực tế dựa trên những tín hiệu rải rác nhận được, và cuối cùng tạo nên một thế giới không có thật.
    Bên cạnh đó, những cảm xúc chúng ta có được là do sự giao tiếp với người khác.
    Vì vậy, khi bị cách ly khỏi những giao tiếp với xã hội, những cảm xúc sợ hãi, lo lắng, buồn phiền, giận dữ không có người hóa giải và chúng khiến cảm nhận của chúng ta về bản thân mình bị lệch lạc.

  9. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Các nhà tâm lý học cho rằng một số vùng trên bộ não đảm trách nhiệm vụ cảm ứng đã quá quen với việc xử lý nhiều thông tin cùng một lúc, như hình ảnh, âm thanh và các yếu tố môi trường khác.
    Vì vậy, khi thông tin bị cắt giảm đột ngột, các dây thần kinh có nhiệm vụ chuyển tải thông tin tới bộ xử lý trung tâm trong não vẫn tiếp tục hoạt động
    Hay quá bác Thợ. Hèn gì các cụ ở khu vực 7 Hiền thường bảo hồi đó nhà nào cũng dệt vải ban đêm tiếng máy dệt ầm ầm thật khủng khiếp. Thế nhưng hôm nào bỗng dưng cúp điện là con nít khóc thét lên vì sợ hãi. Chúng sinh ra và lớn lên đã quen với sự ồn ào nên phản xạ trước cảnh im lặng bất ngờ. Năm 2000 tôi trọ học nơi ấy vẫn dùng máy dệt đời cũ ban đêm khó ngủ vô cùng. Tuy nhiên thời sinh viên mà, có ai chịu ngủ đêm đâu. Hết luyện Kim Dung, Cổ Long sau này biết chơi game là đánh cho tới sáng. Phải chi hồi ấy có điều kiện học đàn thì đỡ phí thời gian biết bao bác nhỉ.
    Lần sửa cuối bởi ChienKhuD, ngày 28-01-2015 lúc 09:55 PM.
    Bận lòng chi nắm bắt

  10. #10
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    ... So ra còn thoải mái hơn những thất trên núi Tuyết Tây Tạng vừa lạnh ,vừa thiếu thốn ,nỗi quạnh quẽ ghê hơn nhiều .Quãng đời nào dù bất hạnh mấy mình cũng sẽ tìm ra hạnh phúc miễn mình có một đời sống tâm linh dồi dào .Không có những cái đó anh sẽ chết ngay dù sống giữa chốn phồn hoa
    Đọc bài của bác Thợ hay quá cứ đọc đi đọc lại hoài. Coi báo có một ông khá giống ông Thơ nên post lại một đoạn:

    Thiền sư bí ẩn và những bài thuốc quý

    Hồi làm thuê ở thị trấn Vân Sơn (Trung Quốc), biết ông Lâm giỏi võ, Vàng Lù Pao đã tìm gặp ông. Pao có một đội xe siêu trường siêu trọng chở hàng trên con đường xuyên Á, từ Hà Khẩu (Lào Cai) lên Tây Tạng, rẽ qua các nước Trung Đông và châu Âu, rồi lại lấy hàng ở những nước đó chở về miền Nam Trung Quốc. Pao mời ông Lâm làm công việc giám sát đội xe và sửa chữa cho đoàn xe khi gặp sự cố. Như buồn ngủ gặp chiếu manh, ông Lâm đồng ý ngay. Ông nhắm mắt đưa chân miễn là kiếm được tiền nuôi vợ con, mặc dù khi ông chết đi, có thể chúng sẽ quẳng xác xuống một cánh rừng cách xa Tổ quốc hàng vạn dặm.

    Cuối năm 1993, khi đoàn xe đến thị trấn Lhasa, nằm trên sườn núi Hymalaya, gần biên giới Nepal, trên độ cao 3.600m, thì tắc đường do núi băng đổ xuống làm gãy cầu. Đoàn xe phải dừng lại vài ngày chờ tu sửa cầu. Cạnh đường lớn có một ông sư thân thể gầy tóp. Trong giá lạnh âm độ băng giá, ai cũng áo da, áo lông vẫn rét căm căm, mà ông sư chỉ choàng chiếc áo cà sa màu vàng mỏng manh thêu kim tuyến rộng thùng thình. Phía tay phải ông có chiếc vòng luân xa, bên trái có đống gạch và trước mặt là chiếc chậu bằng đất nung có mấy đồng tệ mệnh giá nhỏ và những gói thuốc bột chiết xuất từ lá cây. Vị thiền sư ngồi bất động như đang thiền.

    Ông Lâm nhìn thầy tu khổ hạnh xót cảm nên có mấy chục tệ trong túi ông dốc cả bỏ vào chiếc chậu đất. Vị thiền sư bảo: "Tôi xin báo với thí chủ rằng thí chủ sắp chết. Bệnh của thí chủ sẽ không thể chữa khỏi được, nhưng nếu theo tôi chữa trị sẽ sống được lâu hơn". Ông Lâm tin lời nói đó là thật nên xin Pao cho đi theo vị thiền sư. Pao hẹn 4 tháng sau sẽ đón ông Lâm ở đúng chỗ này.

    Ông Lâm theo vị thiền sư leo lên lưng dãy Hymalaya. Con đường ngược như đường lên trời. Cuốc bộ suốt 3 ngày thì đến một cái hang đá rất lớn trên sườn núi. Trong hang, nhà sư ngồi tu thiền, bệnh nhân nằm la liệt. Các bệnh nhân đều mắc bệnh nan y, được bệnh viện trả về chờ chết. Người nhà đưa họ vượt ngàn dặm đến vùng núi băng tuyết này cầu cứu các thiền sư, như thể đi tìm các vị thánh cứu rỗi linh hồn. Cách đó không xa cũng có vài cái hang nữa, cũng có các thiền sư và rất nhiều bệnh nhân.

    Vị thiền sư có pháp danh là Uy-ri-ang-kha-đa. Hàng ngày, ông cùng những sư sãi khác lên núi lấy thuốc về chữa trị cho các bệnh nhân. Một lần, ngồi nói chuyện, vị thiền sư hỏi về thân thế ông Lâm. Ông kể lể tình hình bệnh tật và quê hương, đất nước mình. Vị thiền sư "à à..." mấy tiếng và tỏ ra rất vui. Ông hỏi rằng: "Có phải nước nhỏ của thí chủ đã 3 lần đánh thắng quân Nguyên không?". Hôm sau, mới sáng sớm, vị thiền sư gọi ông Lâm bảo đi cùng. Đi theo ông và vị thiền sư có một giáo viên người Tạng, biết tiếng Hoa và tiếng Phạn làm phiên dịch. Người phiên dịch này bảo rằng, vị thiền sư rất khâm phục người Việt Nam, vì Việt Nam tuy nhỏ bé nhưng anh dũng. Vị thiền sư dẫn ông Lâm đi theo và truyền nghề thuốc cho ông một phần là vì ông là người ở đất nước phía Nam, "rất nóng và có quả chuối", đã đánh thắng cả quân Mông Cổ, trong khi, tổ tiên ông núi cao, rừng thẳm, rộng lớn mênh mông mà không cản nổi bước chân của Thành Cát Tư Hãn.

    Trong chuyến đi lấy thuốc, ông Lâm được chứng kiến cảnh một bà mẹ người Tây Tạng ngồi trên tảng đá bồng con hát ru. Anh giáo viên đó dịch cho ông Lâm nghe nội dung bài hát đại để: "Có một đất nước phía Nam nhỏ bé, nóng lắm và có quả chuối, nhưng đã ba lần đánh thắng quân Nguyên hùng mạnh...". Đây là bài hát ru có từ 700 năm trước mà bà mẹ Tây Tạng nào cũng thuộc lòng. Nghe lời dịch đó, ông Lâm đã khóc nức nở.

    Thiền sư Uy-ri-ang-kha-đa cho ông Lâm đi theo học nghề thuốc sau khi đã bắt ông hứa không tiết lộ bí quyết với ai. Ông sợ nói ra người ta sẽ lên núi nhổ sạch cây thuốc khiến những cây thuốc quý sẽ tuyệt chủng. Ông Lâm được chứng kiến vô vàn loại kỳ hoa dị thảo mọc lẫn trong rừng, trong kẽ đá lẫn với mây gió ở độ cao 5.000 mét, quanh năm lạnh độ âm. Theo vị thiền sư thì những kỳ hoa dị thảo này chỉ sống ở trên những đỉnh núi rất cao, do đó, trên thế giới không đâu có. Lúc đó không có tư tưởng trở thành thầy thuốc nên ông Lâm chỉ chú tâm vào những cây thuốc chữa bệnh ung thư đặc biệt là bệnh phổi của mình. Trong số những cây thuốc quý chống ung thư, ông Lâm đặc biệt chú ý 7 loại thảo dược mà các thiền sư quý nhất, phối hợp tạo thành bài thuốc mà các thiền sư Tây Tạng gọi là Trường Sinh Thang. Giới võ lâm Tây Tạng cổ xưa vẫn dùng bài thuốc này. Bài thuốc Trường Sinh Thang có rất nhiều tác dụng như phòng các bệnh ung thư do nhiễm độc, tăng cường sức khỏe, tái tạo tế bào, giảm đau, giải độc cực mạnh. Đây có thể coi là vị thuốc trường sinh, mà các thiền sư Tây Tạng sử dụng hàng ngày thay trà từ hàng ngàn năm qua.

    Điều trị ở trong hang, dù chỉ được ăn hạt răng ngựa, rất kham khổ, song chỉ mấy tháng sau, cơ thể tiều tụy, chỉ có độ 47kg của ông Lâm đã tăng lên 52kg, sức khỏe hồi phục gần như người thường. Ông Lâm không thấy biểu hiện khó thở, tức ngực nữa. 4 tháng sau, vị thiền sư này nhắc: "Lù Pao nhắn anh xuống núi đấy". Ông Lâm buồn rầu nói: "Con phải đi rồi, nhưng bệnh con có khỏi được không?". Vị thiền sư mang cho ông Lâm một bao thuốc dặn mang về uống. Ông Lâm hỏi: "Chia tay thầy rồi, con có gặp lại được thầy nữa không?". "Còn duyên thì gặp được thôi!" - vị thiền sư nói rồi quay đi. Ông Lâm xách đồ xuống núi, nước mắt chứa chan. Ông nghĩ rằng, rời ngọn núi này thì trước sau sẽ chết, nhưng ông vẫn phải ra đi...


    Nguồn vtc.vn
    Bận lòng chi nắm bắt

Cà Phê đen IV
Trang 50 của 101 Đầu tiênĐầu tiên ... 40484950515260100 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68