Kết quả 311 đến 320 của 1014
Chủ đề: Cà Phê đen IV
-
01-01-2015, 10:19 PM #311
Chó nhà có tang
Trong cơn sốt học tập theo Khổng Tử đang tăng nhiệt từng ngày thì giáo sư Lý Linh của Đại học Bắc Kinh xuất bản cuốn “Chó nhà có tang: tôi đọc Luận ngữ” với sự khảo cứu nghiêm túc về Khổng Tử, đã bóc tách những thứ huyễn hoặc và trả lại một Khổng Tử chân thực. Ông ở trong lời mở đầu có viết về thái độ của bản thân khi đọc Luận ngữ: “Sách của tôi được viết theo góc nhìn của bản thân tôi, tôi cũng không dựa theo người khác theo kiểu “quan một cũng ừ, quan tư cũng vậy”. Tôi cũng mặc xác cái gì là nhị thánh nhân, tam thánh nhân rao giảng cái gì. Cũng mặc kệ đại sư, tiểu sư nói cái gì, chỉ cần là không phải nguyên tác, tôi đều bỏ qua một bên. Tôi đọc “Luận ngữ” là tìm tới cái nguyên bản của nó. Muốn biết Khổng Tử nghĩ như thế nào thì phải xem nguyên bản. Tất cả những kết luận của tôi đề là từ những lời nói từ bản thân Khổng Tử, không tranh cãi cùng với giới trí thức, cũng không bợ đỡ, vỗ mông ngựa của đại đa số người đọc. “Sau khi đọc sách của Khổng Tử, không nên nâng bi, cũng không nên dìm hàng, nói một cách kĩ càng thì ông ta là một Don Quixote”.
Với thái độ thực sự cầu thị, không sung bái thánh nhân cũng không mị dân như vậy. Lý Linh đã phá thủng bức màn che của chủ nghĩa sùng bái đức thánh Khổng trong hơn 2000 năm qua. Ông viết: “Trong cuốn sách này, tôi muốn nói với mọi người rằng Khổng Tử không phải là thánh nhân. Khổng Tử mà đời đời nay các hoàng đế tôn sùng, phong thánh không phải là Khổng Tử thật, đó là một “Khổng tử do người ta tạo nên” mà thôi. Khổng Tử thật sống ngoài đời thực không phải là một vị thánh, cũng không phải là vương hầu gì cả, càng không đáng để nói tới cái gì mà “nội thánh ngoại vương” cả. “Khổng Tử chỉ là một con người, một người có xuất thân bần tiện, lại là tiêu chuẩn lập thân dựng sự nghiệp của giới quý tộc thời cổ đại (chân thiên tử); một người yêu chuộng tìm tòi những gì từ cổ xưa, học hành chăm chỉ, không nản chí, không mệt mỏi truyền đạt văn hóa truyền thống của người xưa và một người khích lệ học trò học tập kinh sách cổ; một người có đạo đức lẫn học vấn lại là một người không có chức có quyền, dám phê phán đám quý tộc đương thời; một người lang bạt tứ xứ du thuyết, lao tâm thay cho kẻ cai trị, liều mình khuyến dụ tầng lớp cai trị cải tà quy chính; một người nhiệt tình, ước mơ khôi phục xã hội theo lối cai trị của nhà Chu để thiên hạ thái bình; một người luôn bị giằng xé, hoang mang vô lực khi du thuyết tới rã bọt mép mà không ai nghe, nay đây mai đó không nhà cửa, giống hành trạng của một con chó vô chủ, lang bạt. Đó mới là Khổng Tử thật.”
Những nhận xét của Lý Linh về “Luận ngữ” trên phương diện khảo chứng hay là giải thích đều hơn xa những hiểu biết hời hợt nông cạn . Càng quan trọng hơn, với tư cách là một phần tử trí thức đương đại, góc nhìn của ông có nhiều sự đồng cảm sâu sắc đối với một phần tử trí thức từ hơn 2000 năm trước là Khổng Tử. Lý Linh viết: “Khổng Tử tự nhận mình chính là một con chó nhà có tang. Ông ta tuyệt vọng với chính tổ quốc của mình, cùng đám đồ đệ phiêu bạt khắp nơi, gặp gỡ với tất cả đám chư hầu nhưng lại không có chút thành tựu nào, cuối cùng ông ta cũng quay về cố hương. Vào những năm cuối đời, sống trong cô độc và đau thương. Con chết, học trò yêu của ông cũng chết đã làm ông khóc cạn nước mắt. Ông đã nói tới sự đau thương của Kỳ Lân vốn ám chỉ ông ấy. Ông đã chết ở nhà mình nhưng ông lại không cảm thấy nơi nào là nhà cả. Cho dù tư tưởng của ông đúng hay sai thì chúng ta cũng có thể qua đó nhìn thấy được vận mệnh thu nhỏ của giới tri thức đương thời”.
Lý Linh là một nhà lịch sử học nghiêm túc, ông đọc “Luận ngữ” không phải xem sách của thánh hiền, mà là để nghiên cứu lịch sử; từ lịch sử ông tìm ra một Khổng Tử không phải là thánh nhân mà là một phần tử trí thức không có nhà để quay về. Giống như trong lời tự bạch của tác giả: “Tôi đem “Luận Ngữ” để làm nghiên cứu lịch sử chứ không phải là công cụ để tôn sùng. “Thực ra cái mà Lý Linh nói trong “chó nhà có tang” là trả lại sự thật khi cho thấy tầng lớp trí thức sống trong nỗi bất an tinh thần triền mien khi không được sử dụng trong thời Xuân Thu. Ông đã đem chó nhà có tang biến thành chó lang thang không nhà, “bất cứ kẻ nào ôm hoài bão, trong đời thực không tìm được nơi chốn cho tinh thần của mình, đều là chó nhà có tang”. “Theo góc nhìn của tôi, dùng “mất đi quê hương tinh thần” để đánh giá Khổng Tử là hơi quá đề cao ông ta rồi. Trên thực tế thì Khổng Tử du thuyết thiên hạ không phải là để tìm kiếm quê hương tinh thần mà là để tìm một nơi cho ông ta thể hiện quyền lực của mình. Ông ta một lòng muốn làm quân sư cho các bậc đế vương mà không được, là một con chó lang thang không tìm được nơi chốn. Nếu như lúc đó có bậc đế vương nào dùng ông ta thì có lẽ ông đã sớm trở thành con chó gác cửa rồi.
Người đưa ra cái tên gọi “chó nhà có tang” để dành cho Khổng Tử cũng không phải là Lý Linh, mà cổ nhân từ xưa đã đánh giá như vậy. Bản thân Khổng Tử cũng tự nhận xét mình như vậy. Đi du thuyết khắp thiên hạ mong kiếm được chức quan, đến năm hơn 40 tuổi mà vẫn không có thành quả nào, lúc thất vọng tới cực độ, ông ta nói “Ta cùng đường rồi! Trong thiên hạ không có chỗ dung thân”. Chính từ việc này mà sau này hậu thế mới đánh giá ông ta là con chó nhà có tang. Nhưng đối với đám nhà nho vệ đạo đương thời mà nói, việc Khổng Tử tự nhận mình là chó nhà có tang chính là lời dặn dò của thánh nhân, bao hàm trong đó là bao nhiêu lời lẽ huyền diệu để trị quốc và giáo dục quốc nhân; mà Lý Linh gọi Khổng thánh nhân của họ là con chó nhà có tang chính là đại nghịch bất đạo, là một thứ rác rưởi không đáng để đọc. Thậm chí còn có những nhà nho phẫn nộ nói “Thầy Lý Linh điên rồi!”.
Nếu như nói rằng vận mệnh của Khổng Tử trong thời Xuân Thu, giống như một con chó nhà có tang không đạt được tí quyền lực nào phải ngủ vùi thì chính Hán Vũ Đế với quyết định độc tôn Nho gia đã biến Khổng Lão Nhị thành Khổng Phu Tử, biến một bộ xương khô của chó nhà có tang thành con chó giữ cửa bảo vệ hoàng quyền cho chế độ độc tài chuyên chế phong kiến. Do Nho Giáo có lợi cho sự thống trị của giới cầm quyền, do nên địa vị của con chó giữ cửa cũng được tính là vững chắc, ngồi một mạch hơn 2000 năm. Được giới đọc sách tôn làm thần tượng, tung hô lên tận mây xanh, thậm chí làm bức tượng dát vàng trong tổ miếu hoàng gia. Đó cũng là lúc mà những trí thức và tư tưởng gia Trung Quốc khác rơi xuống địa ngục, biến thành nô tỳ của quyền lực. Giống như sử gia Tư Mã Thiên sau khi bị Hán Vũ Đế hoạn đã bi thống thốt lên: “Cha ta không lập công lao gì cũng được hoàng thượng ban cho phẫu phù và đan thư miễn tội. Chức quan quản lí sử sách và xem thiên văn, lịch pháp, cũng giống bọn thầy cúng tế trong cung, vốn là để hoàng thượng vui đùa, giống như bọn nhạc sư trong cung vậy, là nghề nghiệp mà ngay cả người thế tục cũng còn coi thường”.
Kỳ thật, nếu chậm rãi đọc kỹ các tác phẩm của những triết gia thời Tiên Tần thì có thể thấy, học thuyết của thánh nhân Khổng Tử cũng chỉ là những lời rao giảng đạo đức bình thường nhất. So với Trang Tử thì Khổng Tử không có được cái tính nhẹ nhàng siêu thoát, phiêu diêu cũng như trí tưởng tượng kỳ vĩ đẹp đẽ, ngôn ngữ cũng không trôi chảy thanh thoát, một trí tuệ triết học và văn học chưa thoát tục. Càng không thể có chuyện nhắc nhở ý thức thanh tỉnh để thoát khỏi bi kịch của nhân loại. So với Mạnh Tử thì Khổng Tử thiếu mất cái khí độ của trang nam tử, khoáng đạt mà hoành tráng, lại càng thiếu thái độ tự tôn trước quyền lực, thiếu mất sự quan tâm, coi trọng dân chúng “Lấy dân làm đầu, xã tắc làm thứ, quân vương xếp cuối cùng”. So sánh với Hàn Phi Tử, Khổng Từ là kẻ hư ngụy, xảo trá, không có được cái tính thẳng thắn, tài hoa châm biếm sắc bén như vậy. So với Mặc Tử thì Khổng Tử không có một hệ thống tư tưởng đạo đức nào hướng tới sự bình đẳng của người dân và đám sỹ tốt, không có một lối logic cụ thể nào. Tất cả những gì Khổng Tử nói đều thể hiện sự thiếu sót một trí tuệ lớn mà chỉ có những lối tư duy khôn vặt, lại toàn hướng tới danh lợi công trạng, hết sức gian xảo, lại thiếu mất tính thẩm mỹ và sâu sắc của triết học, cũng không có cái nhân cách cao quý và bụng dạ khoáng đạt. Ông ta đi khắp thiên hạ để mong tìm được chức quan, sau khi thất bại không được gì bèn trở thành giáo chủ đi rao giảng đạo đức, cái đạo người thầy tốt, dạy người không mệt mỏi của ông ta là xuất phán từ nhân cách con người cuồng vọng và thiển cận. Cái đạo “thịnh thế tắc nhập, loạn thế tắc ẩn – thời thịnh trị thì dấn thân với đời, thời loạn lạc thì lùi về quy ẩn” chính là điển hình của chủ nghĩa cơ hội, thể hiện sự vô trách nhiệm.
Càng đáng buồn hơn là Khổng Tử với tinh thần hết sức giảo hoạt, vô trách nhiệm và hết sức hám danh lợi này lại trở thành nền tảng, hình mẫu cho cả dân tộc Trung Hoa trong mấy nghìn năm qua. Dân tộc nào thì sẽ có thánh nhân đó, thánh nhân như thế nào thì sẽ nhào nặn ra dân tộc đó, đây chính là căn nguyên nô tính của người Trung Quốc bắt đầu từ đây, di sản văn hóa này từ khi sinh ra đã truyền lại cho đám con cháu tới tận ngày nay.
-
Post Thanks / Like - 15 Thích, 0 Không thích
kt22027, Tontu, kysoai, tamthaplucke, ChienKhuD,
Alent_Tab, daimanhtung, 123456, nhachoaloiviet, leutrong, rubytran, Aty, huyenmapu, trung_cadan, Kiem_Nhat đã thích bài viết này -
02-01-2015, 02:01 PM #312Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.
-
Post Thanks / Like - 5 Thích, 0 Không thích
-
02-01-2015, 10:54 PM #313
Thế giới có triệu điều không hiểu
Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chẳng sao khi đã nằm trong đất
Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi
-
Post Thanks / Like - 14 Thích, 0 Không thích
kt22027, Tontu, tamthaplucke, saolaichan9, ChienKhuD, linhtinhqua, leutrong, huyenmapu, jayjay,
Alent_Tab, vuminh999999, nhachoaloiviet, Kiem_Nhat, trung_cadan đã thích bài viết này -
02-01-2015, 11:24 PM #314
À lão gia cho nhachoa hỏi có phải avatar của lão là một tác phẩm hội họa nổi tiếng phải ko?
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
-
03-01-2015, 12:11 AM #315
Thưa phải, đó là Chagall Hoạ sĩ thiên tài đã vẽ được những giấc mơ siêu thực .Đời ông là một thảm kịch ,một số phận bị trù ếm đến cùng cực
Mời ông xem thêm vài bức ,xem tranh cũng như công án Thiền , ngộ là ngộ ngay cố gắng chỉ vô ích
Tặng ông 1 khúc Tango ông thấy người ta luyện tập tử công phu chưa .Khúc cuối đầy nhục cảm ,ông còn trẻ tất thấy hào hứng kích thích .Riêng tôi, đã già chỉ xem nghệ thuật
-
Post Thanks / Like - 14 Thích, 0 Không thích
kt22027, Tontu, Xuanvu2012, nhachoaloiviet, tamthaplucke, saolaichan9, ChienKhuD, leutrong, huyenmapu, jayjay, VM9999,
Alent_Tab, roamingwind, Kiem_Nhat đã thích bài viết này -
03-01-2015, 02:16 AM #316
Cuối năm vợ hiền nấu đồ Ý; hai vợ chồng đối ẩm, tán dóc, rồi nghe nhạc. Mời vợ ra sàng nhảy (nhà bếp), vợ dạy mình Valse ... chùm chách chách, chùm chách chách...
Hồi xưa cũng đâu có tệ, những ngón nghề này cũng biết một ít. Bản năng tự bảo toàn mà, không biết mấy cái này làm sau cua gái ? Một ít guitar, một ít nhảy nhót, một ít sách vở, v.v... hi hi... đồ trang sức phải có đầy đủ mới cua gái được chứ.
Ông Tý, ông không có đụng chạm gì người tôi quen bị ung thư hết. Ông chỉ nói ý của ông thôi. Chỉ là tôi có cảm giác nó khó hơn ông nghĩ.
Mấy hôm nay rãnh ở nhà không làm gì, kiếm cách làm tiền vợ. Lục trong tủ chứa đồ củ, bảo trước với vợ là món nào tôi lục ra được mà vợ muốn là phải đưa 5 đô, không tôi đem lên ebay bán hết. Cuối cùng vợ thiếu tôi 45 đô
. Lời tiên tri lúc xưa của thằng bạn ra sự thật ... số mày chỉ đào mỏ vợ.
Trong tủ đồ củ kiếm được đôi dép này ...
cô Huyền nên mua một đôi như vầy, vừa vui vừa ấm chân.
Bác Lâm, cố gắng mà không ra, không ra mà cố gắng. Tuyệt chiêu của Thiền Tông.Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 12 Thích, 0 Không thích
kt22027, Tontu, Xuanvu2012, tamthaplucke, saolaichan9, ChienKhuD, Kiem_Nhat, huyenmapu, jayjay, Aty,
Alent_Tab, Thợ Điện đã thích bài viết này -
03-01-2015, 02:28 AM #317
2h AM Việt Nam mới mò về đến nhà, chẳng hiếu bên Mỹ là mấy giờ, các bang cũng có múi giờ khác thì phải? vào thnk mấy bài các bác trước sáng mai dậy sơm em đọc, giờ gõ phím vẫn còn nhiju này
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
03-01-2015, 02:48 AM #318
nhìn mấy bức họa đẹp quá lại nghĩ về chép tranh, các bức họa nổi tiếng của Vangoc hàng triệu đô nhưng qua các phố khác chỉ vài triệu cụ là có bức ảnh giống đến 90%,, nhưng chơi cái đó dù gia chủ có bốc phét đến giời vân lộ ra hàng fake, ờ nhà chỉ giàm dùng tranh của các họa sĩ chưa nổi thôi, biết đâu vai trăm năm nữa lại có giá
-
Post Thanks / Like - 7 Thích, 0 Không thích
-
03-01-2015, 03:01 AM #319
hồi còn bé em đi câu góp tiền vào mua được cái đồng hồ Casio tính ra bây giờ khoảng 250 k, và một con chọi chiến nữa. sau này dùng seiko, giờ thì có 3 cái classic Thụy Sĩ để đeo, hàng Thẩm Trấn nhìn sơ qua thì giống phết nhưng tư giầy đeo, móc khóa , công ngệh mạ thì khác hoàn toàn, vừa tập lên ebay rước về một em nữa cũng choảnh phết, lên giây cót sản xuất từ năm chiến tranh Hàn xẻng, mạ vàng 14k, chu vi 34 mm, em đeo hợp phết. thằng này điểm số trên ebay cao phết, nó nể lắm mới bán cho,
-
Post Thanks / Like - 4 Thích, 0 Không thích
-
03-01-2015, 08:36 AM #320
Em thích bức tranh này! Từ đôi bàn chân xem ngược lên thì góc bẻ của hông thể hiện sự khát khao mãnh liệt (khát khao cái gì thì em không biết). Cô gái xuất thân trong sự giàu có , quyền lực nên trong sự trần trụi bay bổng của cô, vẫn có nét nào đấy che đậy. Cô ấy sống trong nhung lụa nhưng có một điều gì đấy chưa được thỏa mãn, và đặc biệt cô đơn.
Em tự nhiên có cảm giác đấy thôi!.Lần sửa cuối bởi Kiem_Nhat, ngày 03-01-2015 lúc 08:59 AM.
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
kt22027, Tontu, yeulam_yeulai_laiyeulam, huyenmapu, roamingwind, nhachoaloiviet, tamthaplucke, Aty, ChienKhuD, Thợ Điện đã thích bài viết này
Cà Phê đen IV
Đánh dấu