Kết quả 1 đến 10 của 1014
Chủ đề: Cà Phê đen IV
Threaded View
-
03-02-2015, 04:21 AM #11
Kì này chắc sẽ còn đi sớm hơn dự định ông D .Chỉ tiếc là không gặp được con bé Huyền ở VN .Tôi có một ông bạn hẹn gặp ở Pháp .Ông ấy muốn chiêu đãi tôi rong chơi 1 tháng lang thang cà phê cà pháo ,uống rượu vang
Bạn thì cũng có nhiều bạn ,có người chơi vì cùng sở thích ,có người lỡ chơi từ bé sau này dù không thích vẫn phải chơi vì thời gian quá nặng .Ai mà có thể từ bỏ quá khứ ? có người chơi vì mến tài hay một cá tính nào đó như tôi thích cái đầu ông K ,cá tính hùng khí mà cô độc của ông Roam ,dù rằng thời gian này các ông ấy ít vào nhưng tôi chẳng bao giờ có cảm giác xa vắng
Lại có người chơi vì lịch sự xã giao, Mỗi người một cách,cư xử không thân thiết cũng được nhưng chớ để họ tổn thuơng vì đời sống ai cũng ít nhiều phải chịu đau khổ rồi
Riêng cái lão Columbia này thì đặc biệt lắm .Tôi vừa nể vì cá tính ,vừa khoái phong cách ,vừa phục nhận định lại ngấm ngầm ganh ghét vì lão trên tài mình .Món gì lão đã sờ vào tất nhiên đều có chỗ hơn người .Tôi vẫn thầm cho là mình học hơn lão ,sống ở đây lâu hơn lão ,ông ấy chỉ sống trong quãng đời sinh viên và đi làm mấy năm ,sau đó trở về Columbia dạy học sống tàng tàng .Văn học mình đọc nhiều hơn lão ,style bút pháp cũng xem qua nhiều .Vậy mà viết English dù rằng chỉ là cái mail đơn giản về một vấn đề gì đó ,cách viết của lão vẫn là thầy mình .Tôi hay để hai lá thư so sánh vì tôi và lão viết cho nhau khá thường ,khi thì tranh luận về một tác phẩm {về đề tài này tôi thua lão xa lắc về cách diễn tả },khi thì nói lên quan điểm đàn địch .Lão có ý nghĩ trùng hợp với mình không phải cứ đàn đắt tiền là ngon nhưng lão diễn tả tuyệt vời .Ông coi
Hi Lam: We are in complete agreement, after the fact that "people are just looking to buy Ramirezes and Martins guitars" I guess, because Andrés Segovia was given a Ramirez as a present at one time; although - as you well know - he always played Herman Hausers; Martins are sought by collectors, solely, because this is an American company. A metaphor: "Not everything that shines is necessarily gold". But sometimes we can find unexpected treasures in the most unusual places like inside a dumpster, and to corroborate your point, sometimes we paid lots of money for an instrument just to be disappointed. Some other times we buy average guitars for a fraction of that amount, and get outstanding results from it. I'm going to confide you my simple approach to buy them: I mostly purchase brands, that I had have good experiences with,.like Horabe, Alvarez by K. Yairy, Alhambras (Spain), etc In other words, instruments manufactured in Japan. For some reason they are not too expensive but generally, produce a good sound. That is, not to mention the Kohnos, Matsuokas, etc. I personally think that what really matters when acquiring and instrument is to feel comfortable while handling it, along with the intrinsic satisfaction (fulfillment) felt in your inner soul gotten from its sound. For example: the way you feel when playing German guitars. Regards. Serg
Thích nhất câu mua đàn chơi phải thấy thoải mái cùng với nỗi hân hoan sâu thẳm từ bên trong lòng mình khi nghe nó vang vọng
Tiêu cả đống tiền chẳng mua được gì Và đôi khi lại thấy cả một kho tàng trong thùng rác
Có là dân sưu tập đồ mới thấy thấm thía cái nghĩa này
Ông chơi đàn hay hơn tôi nhiều nhưng khoản này tôi không ganh tị vì nó thuộc tính bản năng .Đuơng nhiên một ông miền Tây phải chơi vọng cổ hay hơn một ông Hà Nội
Ông còn nói với tôi không ai có thể ôm mãi một người phụ nữ cả ngày dù là một phụ nữ đẹp mê hồn .Nhưng mình có thể ôm một cây đàn thú vị không phải một ngày mà là cả đời cũng không có gì ân hận
Tôi hỏi ông người độc đáo vậy làm sao mình có thể cầm lòng không gặp ? Thế nên Cơm nắm muối vừng lên đường là phải có gì mà luyến tiếcLần sửa cuối bởi Thợ Điện, ngày 03-02-2015 lúc 05:03 AM.
Cà Phê đen IV
Đánh dấu