Kết quả 1 đến 10 của 42
Threaded View
-
09-07-2010, 04:37 PM #8
Cũng có thể Tu ko cậy tài, hoặc điên gì cả mà là Tu biết Tháo ghét mình, trước sau gì cũng chết. Bất quá việc "kê lặc" cũng như đổ thêm 1 giọt nước cho tràn cái ly thôi. Qua việc Tu và Tào Thực hay đi lại với nhau ta có thể thấy Thực cũng chả có ý định tranh bá quyền với Phi và Thực xem trọng Tu mà học hỏi là chính. Tu thương Thực nên bày cho Thực những câu đối đáp với Tào Tháo thì ko có gì lạ cả. Tháo ko cân nhắc việc nặng nhẹ mà đem lòng ghét Tu, có thể là muốn giết Tu từ lúc đó. Trong khi đó Tu hiểu lòng Tháo như bàn tay mình thì sao ko biết Tháo ghét mình còn làm những hành động như trên?
Tôi nghĩ Tu thương Tào Thực , muốn Thực sau này làm vua. Mà Tháo thì ghét Tu, ghét lây luôn Thực là ko đúng. Sau này Phi lên ngôi, ép Thực phải ứng thơ nếu ko sẽ giết chết. Sau khi Thực làm thơ xong thì Phi bất giác tỉnh ngộ - nhớ đến tình nghĩa anh em mà khóc (bài thơ này hay lắm mà lâu quá nên quên mất).Tháo mà còn sống nhớ lại chuyện xưa (chuyện Tu và Thực) ko biết nghĩ ra sao....
Chỉ là 1 giải thuyết của tôi, mong các bạn góp ý.Lần sửa cuối bởi cothe2010, ngày 09-07-2010 lúc 04:46 PM.
Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu
Nhân gian vô tình dĩ ái mộng vi phong vân
Điển cố "Kê Lặc" và cái chết của Dương Tu trong Tam Quốc.
Đánh dấu