Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Võ thuật - Trang 2
Close
Login to Your Account
Trang 2 của 15 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 20 của 148

Chủ đề: Võ thuật

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Bài viết
    7,404
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Nhắc tới Vĩnh Xuân không thể không nhắc đến sư phụ Diệp Vấn, người thầy của Lý Tiểu Long, nhân vật chính trong bộ phim "bom tấn" 2 phần rất ăn khách do nam diễn viên ngôi sao võ thuật Chân Tử Đan (Donnie Yen) thủ vai chính. Phải nói rằng sau khi xem xong phim, tôi thật sự kính nể tài năng trác tuyệt của Diệp sư phụ, và cũng rất khâm phục tài nghệ của Chân Tử Đan khi chỉ cần một thời gian ngắn luyện Vĩnh Xuân với Diệp Thuần - con trai của danh sư Diệp Vấn - là đã nhập vai một đại cao thủ Vĩnh Xuân cực "ngọt"!
    DĨ KỲ HỘI HỮU!!!

    Facebook: https://www.facebook.com/doan.h.binh

  2. #12
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    1,026
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    bác Kymoc up hình hay quá, em được cái ko biết võ học nhưng đánh nhau túm đầu e hơi khó hehe, Như Lai Thần Chưởng là bí kíp mơ ước của em nhưng mãi chưa tìm thấy hic

  3. #13
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    1,089
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi nhachoaloiviet Xem bài viết
    Em hồi bé được học 1 năm karatedo ở cung văn hóa Việt Tiệp hehe. Nói chung mới biết sơ qua vài bài quyền từ số 1 đến số 10 mấy thì ko tập nữa. Em có sở trường là chân cao và dẻo, có thể đá vào mặt kẻ địch ghì cổ từ đằng sau
    Hải Phòng bác hồi em còn học có 1 cậu tên Vương học trên em 1 khóa ( nhưng lại ít tuổi hơn em ) môn karatedo cũng khá đỉnh.thi đấu đạt rất nhiều giải cao ( hcv, hcb) ở cấp BCA ; em thời đó cũng tuyển teawondo chính thức của trường đại học nhưng thời đó em chỉ có 58kg (cao 1m72) đang nỗ lực để tăng cân ( tập tạ, ăn uống ...) nhưng hlv lại bắt ép cân để đánh hạng 54 kg nên em rút êm bằng cách lên bệnh viện YHCT " nghỉ dưỡng " vì lý do " rối loạn tiêu hóa "
    Trần gian lỡ bước không ân hận
    Chỉ tiếc đường đời thiếu bóng ai


  4. #14
    Ngày tham gia
    Jul 2009
    Bài viết
    232
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bí Quyết “ Lăng ba vi bộ”.

    Đọc “Lục mạch thần kiếm”, bạn biết được rằng, do rủi ro sa chân xuống một vực sâu, Đoàn Dự đã lạc vào một thạch động bỏ hoang từ bao đời. Trong lòng thạch động ẩn chứa một bí mật chưa có người khám phá, đó là pho tượng của một phụ nữ đẹp mê hồn và một bí kíp võ công thật lạ lùng là “ Lăng ba vi bộ”. Đoàn Dự đã tò mò tập thử không ngờ đã thành công (mặc dù không trọn vẹn bởi chẳng chuyên tâm). Và kể từ đó trên bước đường bôn ba giang hồ, mỗi lần Đoàn Dự giở món khinh công lạ lùng ấy ra đều làm cho các cao thủ võ lâm kinh ngạc, sợ hãi! Bởi vì, ngay cả vào thời ấy, trong võ lâm Trung Nguyên, hầu như không có ai luyện được tuyệt kỹ khinh công đó. Vì sao?

    Theo truyền thuyết, không phải ai cũng học được tuyệt kỹ này, bởi phương pháp quá khó, lại vô cùng rối rắm. Một người dù võ công cao siêu đến đâu, nếu chỉ cậy vào nội lực, vào võ nghệ, thì sẽ không bao giờ luyện được “ Lăng ba vi bộ”. “ Lăng ba vi bộ” là thuật khinh công chạy “Lăng quăng” theo hình zic-zac để vừa né tránh mọi ám toán bằng cung tên, ám khí, lại vừa đạt độ nhanh khó ai đuổi kịp.

    Thông thường, người hiểu “khinh công” là thuật vi hành bằng chân đạt tốc độ nhanh như gió, người nhẹ lướt trên mặt đất, thậm chí vượt qua mặt nước, nhưng chủ yếu là chạy thẳng, càng thẳng thì càng nhanh. Chớ như cách chạy “Lăng ba vi bộ” thì khó lòng đạt tốc độ như chạy thẳng. Vậy mà, theo mô tả của Kim Dung, cỡ trình độ võ công “i tờ” như Đoàn Dự, nhưng khi giở “Lăng ba vi bộ” ra thì Kiều Phong cũng phải thán phục! Có người bảo rằng, người thi triển khinh công “Lăng ba vi bộ” không dùng nội lực, mà lại dùng “trí lực”. Chính cái đầu đã điều khiển đôi chân, để từ đó nhấc cả thân thể lên, “biến” cả khối thịt xương hơn nửa tạ của con người nhẹ tựa chiếc lá, rồi cũng bằng trí lực, người thi triển làm cho bước chân mình đảo chỗ liên hồi, lượn qua tả, sàng qua hữu như con vụ theo một sức ly tâm càng lúc càng mạnh, càng nhanh. Đoàn Dự do “học lóm” nên khi sử dụng đôi lúc đã không tự điều khiển được, khi thì vụt chạy như chim lượn, lúc lại vụng về ngã té. Đó chẳng qua là do anh chàng không biết vận dụng trí não để điều khiển bước chạy.

    Một chút truyền thuyết.

    Thuật khinh công “Lăng ba vi bộ” bắt nguồn từ đâu? Trong sách của Kim Dung cũng chỉ đề cập đến người đàn bà biệt cư trong hang động là chủ nhân của bí kíp võ công đó, chứ cũng chưa nói rõ nó thuộc môn phái nào? Xuất xứ từ đâu?

    Ngày nay chúng ta được dịp nghiên cứu nhiều sách vở, kể cả sách từ xưa, cũng thấy nhắc tới thuật phi hành lạ lùng đó. Duy nhất có quyển “Truyền thuyết dân gian của các dân tộc Mãn Châu” là có ghi vắn tắt một đoạn, có thể tóm lược như sau: “Người của các bộ tộc Mãn ở vùng núi A Lạp Thiên Sơn thường cưỡi ngựa đi săn bắn, những lúc đuổi theo con mồi trong những vùng cát mềm hoặc vùng đồi đá dựng đứng, họ không thể dùng ngựa mà dụng thuật khinh công chạy theo hình chữ chi trên mặt cát và áp dụng nó để vượt qua các địa hình hiểm trở ở đồi núi. Đặc biệt khi bị săn đuổi bởi cung tên của kẻ thù, người tẩu thoát phải dùng thuật khinh công chạy đổi hướng liên tục để tránh cung tên, ám khí …”.

    Ở giai đoạn cuối của quyển “Truyền thuyết dân gian các bộ tộc Mãn Châu” có ghi một giai thoại sau đây, mà chúng tôi cho là nguồn gốc của thuật khinh công “Lăng ba vi bộ”. Vào thời khai sơ, lúc các bộ tộc Kim Mãn còn sống rải rác ở khắp các vùng thảo nguyên miền quan ngoại, ngoài vùng lãnh thổ của tộc Hán ở Trung Nguyên (Trung Hoa), thì toàn bộ vùng lãnh thổ rộng lớn đó mạnh ai nấy sinh sống, hùng cứ. Đứng đầu mỗi bộ tộc là một tộc trưởng nắm quyền sinh sát. Có hai bộ tộc ở gần nhau trong vùng chân núi A Lạp Thiên Sơn, là tộc A Đà Niêu và tộc Khật Tháp Giả. Từ chỗ thân thiện, tương trợ lẫn nhau, họ đã trở thành thù địch không đội trời chung, chỉ vì người của bộ tộc A Đà Niêu đã vô tình bắn chết người con cả của tộc trưởng Khật Tháp Giả trong một chuyến đi săn.

    Mối thù âm ỉ suốt nhiều thế hệ. Thỉnh thoảng bên này lại kéo quân tấn công bên kia, gây thành những thảm cảnh máu đổ thây phơi. Vào một ngày cuối đông, lúc mặt trời chưa kịp nhô lên trên đỉnh núi, dân làng Khất Tháp Giả kinh hoàngvì tiếng chiên trống, tiếng ngựa chạy, tiếng binh khí va chạm, cuộc chiến đẫm máu kéo dài cho đến lúc mặt trời lên cao. Khi đoàn quân xâm lược rút đi thì hầu như toàn bộ những chiếc lều da dê của tộc Khất Tháp Giả đã ra tro bụi. Người chết hơn trăm, muông thú chồng chất xác lên nhau. May mắn là trong cơn loạn lạc đó, cả gia quyến tộc trưởng Tháp Thiên Á Quyến đều bình an. Máu hận ngút trời, cả bộ tộc đều thề sẽ rửa hận lập tức. Tộc trưởng A Có rống lên như mãnh hổ bị thương, ông chém đầu một con trâu rừng, thét lên lời thề: “Nếu ta không trả được thù này thì đời đời con cháu sẽ không có đất sống!”.

    Lời thề vang vọng theo gió thảo nguyên lan ra khắp đồi núi chung quanh. Nhưng oái oăm thay, trong khi đó cô con gái út của tộc trưởng là nàng Cố Luân Mộc Chân lại đang cưu mang một kẻ đại thù. Nguyên là, sau cuộc giao tranh, trên đường trở về nhà lúc chập choạng tối, nàng đã vô tình dẫm phải một xác người nằm ngang lối đi. Khi nhìn kỹ thấy cái xác chỉ bị thương nặng chứ chưa chết. Động lòng trắc ẩn, Mộc Chân đã lén đưa chàng trai bị trọng thương về một động đá cách xa lều để cứu chữa. Oan nghiệt đều từ đó. Bởi vì chàng trai đó chẳng ai khác hơn là con trai của vị tộc trưởng A Khô Lý của bộ tộc A Đà Niên. Chính anh chàng A Khố Nặc Sơn này đã lãnh đạo cuộc tấn công. Khi biết được lai lịch chàng trai, đã có phút giây nàng định kết liễu đời chàng bằng một nhát kiếm trên tay. Nhưng dường như con tim nàng đã ngăn cản, đã làm mềm lòng sự thù hận chất chứa lâu nay … Thế rồi, sau nửa tuần trăng, khi bịnh tình Nặc Sơn thuyên giảm định giã biệt, thì cũng là lúc hai con tim cừu địch hòa nhịp đập cùng nhau. Họ yêu nhau trong nghịch cảnh.

    Không lâu chuyện vỡ lở. Tộc trưởng Tháp Thiên rống lên như thú dữ, suýt chút nữa ông đã giết chết con gái cưng. May mà Mộc Chân nhanh chân thoát thân, trốn vô rừng vào nửa đêm hôm đó, trong lúc bơ vơ giữa rừng thẳm âm u, bỗng một con mãnh hổ vồ lấy nàng, mang thẳng lên núi A Lạp Thiên Sơn.

    Khi Mộc Chân tỉnh lại đã thấy người tình ngồi bên cạnh. Thì ra con mãnh hổ vồ lấy nàng là Nặc Sơn giả dạng. Chàng đã mang nàng lên một thạch động cheo leo giữa sườn núi cao. Mộc Chân kinh hãi khi nhìn xuống chân núi, nàng lo sợ địa hình hiểm trở đầy nguy hiểm. Nặc Sơn đã nói thẳng ý của mình cho nàng nghe:

    “- Chúng ta không có con đường trở về. Từ nay không có anh thì bố em cũng không còn lý do gì để trả thù bộ tộc của cha anh, còn vắng em ở nhà thì cha em lấy ai để trút cơn giận dữ? Ta giờ đây chỉ biết có nhau. Đỉnh núi này sẽ là “vương quốc” của hai ta …”
    Họ đã sống bên nhau, cách ly với mọi người. Một năm sau thì họ sinh một đứa con trai. Thằng bé lớn lên dần, cũng là lúc nó cảm thấy tù túng khi phải chui rúc trong gian thạch động. Nó tìm cách lén ra ngoài, trèo qua vách đá cheo leo … Một buổi sáng, khi vợ chồng Nặc Sơn thức dậy không thấy con, họ hốt hoảng chạy đi tìm và gặp mảnh khố da beo của con trên bờ vực sâu!

    Thương con, cả hai vợ chồng đều không kể gì mạng sống, đã cố lần theo vách đá để xuống vực sâu hơn 100 thước. Từ hôm đó, chẳng còn ai thấy bóng họ trên lưng chừng núi nữa.

    Năm năm sau, những toán thợ săn của bộ tộc Khất Tháp Giả trong lúc say sưa đuổi theo con mồi vào vùng núi cao, đã vô cùng kinh ngạc khi thấy bóng ba người, gồm hai người lớn và một trang thiếu niên đang trổ thuật phi hành nhẹ nhàng như chim liệng chuyền theo vách đá dựng đứng chẳng khác con chim yến đang làm tổ trên vách Thiên Sơn.

    Ba người đó không ai khác hơn là vợ chồng Nặc Sơn và Mộc Chân cùng cậu con trai Thiên Giả Cáp Tề của họ. Thì ra năm năm trước, họ đã tìm được con trai khi rơi xuống vực đã may mắn vướng vào một cành cây nên không chết. Họ đã cứu con rồi cùng nhau đi sâu xuống vực, tìm một thạch động khác. Họ đã sống luôn ở đó, vì muốn trở lên cũng chẳng có cách nào.

    Một hôm ngồi dưới đáy vực nhìn lên vách núi, họ thấy những con rắn rất lạ, chúng thoăn thoắt trườn ngược theo vách đá dựng đứng để đuổi theo những con chim yến đang làm tổ. Thân rắn trơn lẳn, không bám víu vào đâu, vậy mà chúng chẳng hề rơi xuống. Nhìn kỹ hơn, Nặc Sơn khám phá ra nguyên tắc di chuyển của con rắn bắng cách chuyển hướng liên tục, như con vụ quay để tạo ra sức ly tâm, và chính nhờ thế chúng luôn luôn bám vào vách đá, vừa có thể tiến đi nhanh như chim bay – loài rắn núi nào khi chạy ở đường bằng phẳng cũng không quên nguyên tắc chuyển động cứ lao vòng xoay vun vút, thế mà không ai đuổi theo kịp chúng!

    Đó là khởi đầu cho một tuyệt kỹ, mà sau này giới võ lâm được biết dưới cái tên “Lăng ba vi bộ”!

    Xin nói thêm, chàng trai Tiên Giả Cáp Tề nói trên, chính là ông Nội Tổ của Nỗ Nhĩ Cáp Tề, vị Hoàng đế đầu tiên của nhà Mãn Thanh từng thống trị dân tộc Hán (Trung Hoa) ngót 300 năm sau này.
    (sưu tầm)

  5. #15
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    808
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi nhachoaloiviet Xem bài viết
    Em hồi bé được học 1 năm karatedo ở cung văn hóa Việt Tiệp hehe. Nói chung mới biết sơ qua vài bài quyền từ số 1 đến số 10 mấy thì ko tập nữa. Em có sở trường là chân cao và dẻo, có thể đá vào mặt kẻ địch ghì cổ từ đằng sau
    nhachoaloiviet bây giờ còn khả năng duy trì kungfu đó không....nếu trả lời là không thì quả là tiếc.Cũng chỉ vì cơm áo gạo tiền mà phải quẳng hết đi...đến lúc ốm đau bệnh tật đi chữa mới thấy mình đã bỏ phí.

  6. #16
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    808
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cám ơn doccocuukiem đã tham gia topic...Con người ta khi đã yêu một cái gì đó đều luôn ước mơ mình đạt đến cảnh giới cao nhất...tuy nhiên giữa mơ và thực tế lại là một trời một vực...Nói riêng về "lăng ba vi bộ" cũng chính nhờ đọc đến đoạn này mà một cao thủ ở Hà Nội đã tự mình sáng tạo nên một bộ pháp tuyệt học, chính nhờ nó mà đã tạo nên một môn phái với nét đặc thù độc đáo không môn nào có được.
    Lần sửa cuối bởi 6789, ngày 01-10-2012 lúc 04:26 AM.

  7. #17
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    808
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi reporter Xem bài viết
    Nhắc tới Vĩnh Xuân không thể không nhắc đến sư phụ Diệp Vấn, người thầy của Lý Tiểu Long, nhân vật chính trong bộ phim "bom tấn" 2 phần rất ăn khách do nam diễn viên ngôi sao võ thuật Chân Tử Đan (Donnie Yen) thủ vai chính. Phải nói rằng sau khi xem xong phim, tôi thật sự kính nể tài năng trác tuyệt của Diệp sư phụ, và cũng rất khâm phục tài nghệ của Chân Tử Đan khi chỉ cần một thời gian ngắn luyện Vĩnh Xuân với Diệp Thuần - con trai của danh sư Diệp Vấn - là đã nhập vai một đại cao thủ Vĩnh Xuân cực "ngọt"!
    Thành công của Phim Diệp Vấn trước hết phải nói công đầu thuộc về Diễn Viên kiêm võ sư Hồng Kim Bảo (Người đóng vai bang chủ các võ phái Hồng Kông,sư phụ Hồng Gia)Chính nhờ Hồng Kim Bảo (một người rất am hiểu về quyền thuật Vĩnh(Vịnh) Xuân) hướng dẫn mà Chung Tử Đơn mới có thể nhập vai một cách thuần thục.Bản thân Chung Tử Đơn khi nhập vai Diệp Vấn cũng rất lo vì anh hoàn toàn không hiểu một chút gì về hệ thống quyền thuật Vĩnh(Vịnh) Xuân, Nhưng với tố chất là một diễn viên cộng thêm năng khiếu võ thuật, Chung Tử Đơn đã tương đối thành công khi hóa thân trong vai Diệp Vấn.

  8. #18
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    736
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hồi đó quãng năm 1976 Hồng gia Quyền do cụ Nguyễn manh Đức tức Nam Hải chân Nhân truyền thụ ,khi ấy chỉ có một số ít anh em tập luyện sau này có người đi theo nghiệp võ luôn và rất nổi tiếng như Võ sư Lâm thành Khanh ,còn gọi là Khanh thợ mộc vì nhà ông làm mộc .Xin giới thiệu bài viết sau về Hồng gia quyền

    Hồng Gia Quyền



    Hồng Gia là một phái lớn trong thập đại danh gia của võ lâm Trung Quốc (Hồng, Lưu, Lý, Thái, Mạc, Phật…). Bể võ học mênh mông, môn phái như rừng nhưng không nằm ngoài nội gia và ngoại gia. Hồng Gia quyền thuộc dòng nội gia còn gọi là La Phù Sơn Huyền Công, khác với Hồng quyền của Hồng Huy Quan thuộc ngoại gia, vốn chủ trương “trong cương có nhu”. Hồng Gia quyền đi theo xu hướng “trong nhu có cương, trong sự mềm mại của bông gòn có sắt thép”.

    Hồng gia truyền đến Việt Nam hơn nửa thế kỷ, và đã đồng hóa trở thành Hồng Gia Việt Nam. Người nhận lãnh trọng trách chưởng môn là võ sư Lý Hồng Thái, hiện đang định cư ở Mỹ. Vừa trở về Việt Nam, chưa kịp nghỉ ngơi ông đã có một buổi xê-mi-na dành cho cao đồ và các bằng hữu. Võ sư Lý Hồng Thái đã cố gắng lý giải thế nào là võ tâm và võ ý, con đường luyện tập để đạt đến “tâm vô sở trụ”, xuất thủ ly khai tâm pháp.

    Ông nói: “Do tâm vọng động nên sự vật ta cảm nhận đều bị bóp méo, cũng như mặt hồ gợn sóng làm ta không thấy rõ đáy hồ. Tâm càng động ta càng cảm thấy bất an, vì vậy lý trí góp nhặt cả vật chất lẫn kiến thức để cảm thấy được yên ổn. Nhưng kiến thức mà mọi người tích lũy để dựa vào sẽ là cái khuôn giam cứng họ lại. Đúng là càng học càng đi xa Đạo (Lão Tử). Muốn cho tâm phẳng lặng như mặt nước hồ thu, ta phải vượt lên trên âm dương, gạt bỏ lý trí ra ngoài…”.

    Những điều ông nói thật khó cảm nhận đối với nhiều người vốn mang nặng lý tính. Thế nhưng ông không nói suông, mà có thị phạm, diễn giải hẳn hoi. Ông đã chứng minh thế nào là “quên bỏ hết để trở về gốc, đến không còn vướng bận, không còn trụ vào đâu nữa, đi ngược với lẽ thông thường, thay vì tích trữ ta xả bỏ”.

    Với động tác rũ cốt, ông biến mình thành “bộ xương”, không cầu sinh, không cầu tử. Người môn đồ lấy hết sức bình sinh đấm vào bên phải “bộ xương” đó thì bên trái đòn tự động bật đánh lại, đánh bên trên thì bên dưới bật đá ra. Đánh chậm “nó” phản đòn chậm, đánh nhanh “nó” phản đòn nhanh. Thoắt cái, ông trở về trạng thái bình thường, và chậm rãi giải thích: “thật ra nó không lo tự vệ cũng như có ý định đánh lại ta, trái lại nó nương vào ta, nhờ ta động mà nó sống. Sự phản đòn của nó là hoàn toàn tự nhiên, không tính toán, không chiêu thức”.

    Võ sư Lý Hồng Thái là bậc kỳ tài võ thuật. Ông đã đi khắp thế giới và “lâm sàng” với nhiều môn phái, nên kinh nghiệm cũng nhiều mà ân oán cũng lắm. Các tạp chí võ thuật nổi tiếng như Kung Fu, Karate Bushido, Black Belt… đều có những bài viết trang trọng về ông. Ông cũng đã tìm về La Phù Sơn thuộc tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc) để nhận chân lại nguồn gốc.

    Tuy nhiên môn Huyền công một thời vang bóng giờ đã lụi tàn. Thời gian như bóng câu, cái gì không được gìn giữ thì sẽ nhanh chóng mai một, thất truyền. “Cũng may là dòng võ đặc dị này còn lưu giữ tại Việt Nam”.

    Câu chuyện như miên man trở về một thời quá khứ xa xôi. Ngày ấy là một buổi sáng mùa xuân, tiết trời Hà Nội hãy còn lạnh buốt. Bên trong một trang viên có một cậu bé ốm yếu, tính mạng đang lâm vào tình trạng “thập tử nhất sinh”. Thời may trong lúc nguy kịch xuất hiện một hán tử dùng thuật châm cứu kịp thời cứu sống đứa bé. Và trang hán tử đó đã nhận đứa bé làm dưỡng tử đưa về Tàu chạy chữa, với lời hứa: “ba năm sau lên núi La Phù, xem sự sống chết của đứa trẻ ra sao”.

    Người hán tử trung niên ấy chính là sư phụ Lý Văn Tân, chưởng môn của thánh địa La Phù Sơn. Đứa bé ấy chính là cháu 4 đời của cụ Tam nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến, người sau này khai sáng môn Hồng Gia Việt Nam, có tên là Nguyễn Mạnh Đức. Như một cơ duyên, cậu bé Nguyễn Mạnh Đức theo thầy tu tập ròng rã hơn hai mươi năm trên sơn động.

    Cũng cần nói một chút về địa danh La Phù Sơn, nằm giữa Quảng Châu và Huệ Châu, trước thời nhà Đường, vùng này thuộc đất Giao Chỉ. Tương truyền tại núi La Phù nửa đêm có thể nhìn thấy mặt trời. Núi có hai lầu đá, chùa Diên Tường ở lầu Nam, động Chu Minh ở phía sau Xung Hư quán, được coi là động thứ bảy của cõi bồng lai. Sau quán Xung Hư có đàn Triều Đẩu (đàn ngắm sao) của Chu Minh chân nhân.

    Vùng này nghe có nhiều đan sa, nên Cát Hồng đời Đông Tấn thích phép đạo dẫn thần tiên, đã đưa gia đình về đây để luyện tiên đan hòng cầu trường sinh bất tử. Ngọn núi này cũng là nơi xuất phát môn phái Hồng Gia Quyền – Huyền công La Phù Sơn.

    Ngày xuống núi, Nguyễn Mạnh Đức không những tinh thông Thập bát ban võ nghệ, còn am tường Dịch học, Y lý và và nắm vững toàn khâu bộ Thái Ất chân kinh.

    Hồng Gia Quyền được truyền bá và sự đón nhận nồng nhiệt tại Việt Nam. Có thể do những chiêu thức kỳ ảo biến hóa khôn lường như “Ma vân thủ”, hay ở bộ pháp linh hoạt tuyệt diệu của “Địa đàng công”, hoặc ở phần tâm pháp “Xả kỷ tùng nhân”, “Tiên ưu, hậu lạc” … là hấp lực lôi kéo mọi người đến với Hồng Gia. Khi chuyên cần luyện tập nội công và quyền pháp Hồng Gia, người luyện sẽ nhận ra nét thuận nghịch của âm dương, khám phá được sức vận chuyển âm thầm của ngũ hành.

    Hiểu được thế nào là “nước mềm làm mòn đá cứng” để thấu triệt nguyên lý lấy nhu nhược thắng cương cường. Khi áp dụng vào tấn pháp có thể đạt đến trạng thái cực tĩnh để quán thông được nhất cử, nhất động của đối phương. Đây cũng là cái tĩnh của bậc hiền nhân khi tâm tư đã lắng đọng để giao hòa cùng thiên nhiên nhiên, vạn vật.(st)

    Ông Lý Hồng Thái chuởng môn nhân bây giờ là con trai duy nhất của cụ Đức ông tên thật là Nguyễn mạnh Lân
    Bà kia tuổi sáu mươi rồi
    Mà sao vẫn phải sầu ngồi bán khoai
    Cụ kia tuổi bẩy mươi hai
    Mà sao ong bướm mệt nhoài chán chê…

  9. #19
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    808
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Nếu Lãokhoai có dịp ở Hà Nội em sẽ mời Lãokhoai đến nhà của một võ sư Hồng Gia LPS...Có khi Lão khoai lại gặp lại người xưa cũng nên.

  10. #20
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    808
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Lãokhoai đã viết“trong nhu có cương, trong sự mềm mại của bông gòn có sắt thép”.
    Nguyên lý này có nơi còn gọi là "Miên lý tàng châm" cây kim trong nhúm bông gòn.

Võ thuật
Trang 2 của 15 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68