Kết quả 541 đến 550 của 814
Chủ đề: Cà Phê Đen V
-
18-04-2016, 05:46 AM #541
My Way là bài bất hủ rồi .Ông chơi bài của ai soạn vậy? .Thầy ông soạn bài này khá hay nhưng dẫu sao cũng là bài dễ soạn vì giai điệu đã hay rồi .Soạn một bài giai điệu tầm thường thậm chí hơi có chút cải luơng mà thành bài hay mới gọi là tuyệt tác .Ông đánh nhuyễn bài này ngồi dạo đàn thì không cần phải hỏi Ti tao đâu ? cũng có người mang tới cả đống
Thập niên 70 tôi nghe bài the last waltz thấy cũng xoàng xĩnh vậy mà lọt vào bàn tay Takenithsu soạn lại nghe mê quá ,nhưng khi thò tay vào đàn thì lại quá khó chơi không được mới tức chứ .Ông nghe kĩ những hợp âm nó chạy chạt chạt nghe đã quá mà mình không làm gì được
nhạc thì rề rà chán thấy mồ vậy mà chơi guitar ác liệt thế này
Hồi xưa nghe Beatles hát Michelle tôi cũng thích hơi hơi thôi mà nghe guitar lại ham quá ,nghe trở lại Beatles thì thấy hay thật ,có lẽ khi nghe mình còn trẻ chưa thấm hết
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
ykm, jayjay, huyenmapu, dangtrang90, Nguyenthanhtuan, thanghong, ChienKhuD, tamthaplucke đã thích bài viết này
-
19-04-2016, 11:59 PM #542
Sáng nay đọc tin thấy cuốn The Sympathizer của Nguyễn Thanh Việt được giải Pulitzer. Giải này là giải danh giá bên Mỹ. Vài tháng trước mẹ già có giớ thiệu cuốn này, có đọc qua paragraph đầu và thấy hay, có hỏi ý kiến -- bác Lâm khen hay --, nhưng tôi vẫn chưa đọc. Phần lớn là vì ý nghĩ -- thêm một cuốn sách về chiến tranh VN. Không biết chừng nào cái mối liên hệ giữa người Việt và Mỹ rời bán thế kỷ 20, và theo Iphone bước qua đến thế kỷ 21.
Tôi hiện tại thì đi ngược về thế kỷ 19với cuốn The Scarlet Letter (Chữ A Màu Đỏ). Câu chyện về mặc cảm tội lổi, dựng bội cảnh những người di dân đầu tiên tại vùng Boston bên Mỹ. Bây giờ tôi đọc sách chậm thì thôi; đọc vài trang bỏ xuống đôi khi cả tuần sau cầm lên đọc tiếp. Cuốn sách này, vì viết đầu thế ky 19 nên nhiều khi dùng từ ngữ cổ, tôi phải thường tra google. Bữa trước học được chử "whereof". Chủ này nghĩa là "tại sau", nhưng mà câu hỏi whereof này có ý thâm trầm hơn. Muốn tìm kiếm cái nguồn, cái thầm kính phía trong, hơn là sự kiện bên ngoài. Học chử whereof này mới biết ra chử này đã được dùng trong đoạn rất nổi tiếng của truyênj Romeo va Juliet.
Đoạn Juliet than thở một mình trong đêm tối, với tấm lòng thương yêu Romeo nhưng biết chuyện sẽ không thành vì hai giòng tộc là thù đich với nhau:
"Romeo, Romeo ơi, tại sau anh phải là Romeo ?"
Từ ý ngĩ đó Shakespeare cho cô bé Juliet trầm tư về tên tuổi, danh nghĩa, là gì. Đoạn này có câu mà bây giờ rất phổ thông trong Anh ngữ: "Tên là cái gì ? Đoá hồng tên gì cũng thơm như vậy"
O Romeo, Romeo, wherefore art thou Romeo?
Deny thy father and refuse thy name;
Or if thou wilt not, be but sworn my love
And I'll no longer be a Capulet.
'Tis but thy name that is my enemy:
Thou art thyself, though not a Montague.
What's Montague? It is nor hand nor foot,
Nor arm nor face, nor any other part
Belonging to a man. O be some other name!
What's in a name? That which we call a rose
By any other word would smell as sweet;
So Romeo would, were he not Romeo call'd,
Retain that dear perfection which he owes
Without that title. Romeo, doff thy name,
and for thy name, which is no part of thee,
Take all myself.Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
-
20-04-2016, 12:57 AM #543
Ông đọc chậm còn đỡ ông Gió ,tôi thì hoàn toàn trái ngược lại .Rất ít đọc hoặc không đọc gì hết cả tháng trời .Xưa kia có thói quen trước khi đi ngủ đọc khoảng 20 trang ,mấy năm sau này đến 1 trang cũng không .Chắc không phải tại chán sách ,làm sao chán được cái điều mình làm suốt mấy chục năm nay .Nhưng, có lẽ đam mê thứ khác .Cái đam mê lạ lùng cứ quanh quẩn bên đầu .Liệu mình có thể đến được vùng đất nơi mà tuyệt nhiên không có ý tưởng và thời gian
Người việt đoạt giải Pulitzer là quá danh giá rồi ông Gió ,mà giọng văn cũng hay nửa như cười cợt vào những cái thiêng liêng ,nửa như chán ngán cái điều người ta gọi là lí tưởng
Mình cũng trích đăng cho các bác uống cà phê nhâm nhi đỡ buồn
Hơn một thập niên qua, cuộc chiến Việt Nam không còn được chính giới Mỹ nhắc đến nữa, ngay cả trong các kỳ tranh cử tổng thống.
Sau kỳ bầu chọn giữa ứng cử viên John Kerry, cựu chiến binh từng phục vụ tại Việt Nam, đối đầu với George W. Bush (con) vào năm 2004 thì trong các cuộc vận động sau đó, cụm từ “Cuộc chiến Việt Nam” đã lùi vào lịch sử, thay vào là Iraq và Afghanistan.
Kỳ bầu cử năm nay, ứng cử viên Ted Cruz có đề nghị ném bom trải thảm để tiêu diệt ISIS, nhưng không ai nhắc đến cuộc chiến cách đây nửa thế kỷ, khi Mỹ dùng B-52 ném bom như trải thảm để tiêu diệt các căn cứ của Việt Cộng.
Ted Cruz còn quá trẻ hay ông không có nhiều hiểu biết về cuộc chiến Việt Nam nên đã đề nghị như thế mà không lường hậu quả sẽ ra sao. Cũng không có một nhà báo nào đặt cho ông câu hỏi nếu phải đem quá khứ Việt Nam ra soi chiếu cho tương lai, ông sẽ nghĩ sao về bom trải thảm.
Các ứng cử viên Bernie Sanders và Donald Trump có nhắc đến hai chữ Việt Nam trong khi đi vận động tranh cử, nhưng là trong khung cảnh phản đối hiệp định thương mại TPP đã được Việt Nam ký kết với Hoa Kỳ.
Nhưng cuộc chiến Việt Nam đang được gợi lại qua tiểu thuyết “The Sympathizer” – Cảm tình viên – của Viet Thanh Nguyen (Nguyễn Thanh Việt). Một tác phẩm đã có rất đông độc giả tìm đọc trong nhiều tháng qua.
Đó là một câu chuyện tình báo, như James Bond hay Z-28, xoay quanh vấn đề độc lập, tự do của người Việt và hệ lụy của cuộc chiến với tất cả những đớn đau và phản bội đã được tác giả dựng lại một cách thật hồi hộp, hấp dẫn trên từng trang sách.
Nhân vật chính trong tiểu thuyết được sinh ra, từ nhỏ bị khinh chê vì là con lai, lớn lên đi du học Mỹ, trở về gia nhập quân đội Việt Nam Cộng hòa, lên đến cấp bậc đại úy và là cảm tình viên cộng sản.
Người con lai đó là hai nửa, một nửa từ linh mục Pháp và nửa kia là bà mẹ người Việt. Có điều gì trớ trêu hơn nữa không, hay cũng chỉ như tiểu thuyết “The Thorn Birds” của Colleen McCullough về một tu sĩ công giáo đã được dựng thành phim tập nhiều bộ?
“Cảm tình viên” nhắc đến những tín điều của đạo công giáo, với các kinh bổn, kinh tin kính mà ngay chính một linh mục không giữ được đức tin.
Câu chuyện bắt đầu vào những ngày hỗn loạn cuối tháng 4/1975, khi cảm tình viên được di tản bằng máy bay từ Sài Gòn qua Guam, đi theo một tướng của Quân lực Việt Nam Cộng hòa, là cấp chỉ huy trực tiếp, cùng với một người bạn là Bốn, đã uống máu ăn thề với nhau từ ngày còn học sinh. Một bạn chí thân khác của hai người, là Mẫn, thì ở lại.
Sau cuộc di tản, cộng đồng người Việt tị nạn ở Mỹ thành hình và gồm đủ mọi thành phần, làm nhiều công việc khác nhau, bác sĩ, luật sư, gác dan, bồi bàn, làm vườn hay chỉ lãnh trợ cấp xã hội.
Ông tướng qua Mỹ mở tiệm rượu nhưng vẫn quan tâm chuyện chính trị, muốn lấy lại quê hương và được người của CIA cũng như một số dân cử ủng hộ.
Vì thế không khí chống cộng hừng hực trong cộng đồng. Bốn là người sống chung với cảm tình viên và chỉ muốn tiêu diệt những người cộng sản. Nhiều cựu sĩ quan, binh sĩ mong muốn được trở về lấy lại quê hương. Trong nhà, trong chung cư nhiều người Việt, dù là cựu chiến sĩ hay sinh viên phản chiến đều có treo đồng hồ mang hình bản đồ nước Việt Nam, lúc nào cũng chỉ giờ Sài Gòn để nói lên nỗi nhớ quê hương của họ.
Nhưng là một điệp viên hai mặt nên từ khi định cư ở Mỹ cảm tình viên vẫn liên lạc và báo cáo các tin tức sinh hoạt của cộng đồng người Việt tị nạn với cán bộ trong nước, qua đường dây bên Pháp là một người dì. Những bức thư có khi dùng mật mã, có khi viết bằng loại mực không hiện mặt chữ. Các hoạt động của cựu tướng, của những hội Cựu chiến sĩ Quân lực Việt Nam Cộng hòa, của mặt trận, của các phong trào yểm trợ kháng chiến, các chương trình gây quỹ đều được báo cáo về trong nước.
Đan xen là những cuộc tình giữa cảm tình viên với nữ thư ký của trưởng khoa, với con gái của ông tướng là cựu sinh viên Đại học Berkeley có tư tưởng tiến bộ phóng khoáng.
Viết về chiến tranh Việt Nam là nói đến những đau thương, ngoài những cái chết vì bom đạn, chết ngoài chiến trường còn là những đau đớn vì tra tấn để khai thác tin tức.
Tác giả đã dựng lên những vụ giết người thật éo le. Đó là những vụ ám sát vì lý do chính trị nhưng có thể hiểu là vì tình, vì bị cướp.
Như cái chết của cựu thiếu tá mà Bốn và cảm tình viên chủ mưu ám sát rồi dàn cảnh như là nạn nhân bị cướp giết.
Một chủ báo từng là sinh viên du học Mỹ, có tư tưởng phản chiến, làm báo đưa tít: “Move on. War over” cùng đăng những bài viết kêu gọi “hòa giải, trở về xây dựng quê hương” mà cựu tướng cho là thân cộng và ông chỉ nói một câu là cảm tình viên biết sẽ phải làm gì.
Thế là chủ báo chết, được dàn dựng để bên ngoài cho là chết vì tình, cuộc tình giữa chủ báo và người phụ nữ cực tả gốc Nhật mà cảm tình viên cũng mê, từng ân ái với cô.
Giết nhà báo xong, cảm tình viên được ông tướng đưa qua Thái Lan cùng với Bổn và hai cựu sĩ quan nữa để tham gian kháng chiến, lấy lại quê hương. Nhưng thực trong tâm cựu tướng muốn chia cắt quan hệ của cảm tình viên với con gái của ông.
Tiểu thuyết kết thúc bất ngờ khi cán bộ chính ủy cho cảm tình viên rời trại học tập cải tạo và giúp để vượt biển vào đầu năm 1979, từ Sài Gòn, cùng với Bốn. Ra đi lần này, cảm tình viên đem theo 295 trang giấy viết tự kiểm thảo trong hơn một năm bị giam trong trại học tập ở miền Bắc từ khi cảm tình viên, với Bốn và vài kháng chiến quân nữa bị phục kích và bị bắt trong khi xâm nhập vào Việt Nam từ Thái Lan qua ngả Lào.
Cách hành văn lôi cuốn, đưa người đọc đến những ngạc nhiên và hồi hộp liên tục bên cạnh những nét của đời sống người tị nạn ở Mỹ, phảng phất văn hoá Việt qua trang phục, ẩm thực, sinh hoạt học đường, nếp sống gia đình, sinh hoạt văn hoá trước cũng như sau tháng Tư 1975, với ca dao tục ngữ: “Công cha như núi Thái Sơn…”, với thơ Tố Hữu “Mặt trời chân lý chói qua tim”, với văn chương Liên Xô: “Thép đã tôi thế đấy”.
“The Sympathizer” được Nhà Xuất bản Grove Press phát hành năm ngoái và đã được giới bình luận văn chương đưa ra nhiều lời khen trong những tháng qua.
Hôm thứ Hai 18/4 tác phẩm này của Nguyễn Thanh Việt đã được trao giải Pulitzer 2016, thể loại tiểu thuyết hư cấu, là giải thưởng văn chương cao quí nhất ở Hoa Kỳ.
Trên chính trường Mỹ, cuộc chiến Việt Nam đã lùi vào dĩ vãng. Nhưng trên diễn đàn văn chương, ở một góc độ náo đó thì tâm thức nước Mỹ vẫn chưa bao giờ quên. Chiến tranh chấm dứt đã 41 năm, nay với giải Pulitzer 2016, cuộc chiến Việt Nam đã được gợi lại, nhưng qua một góc nhìn mới lạ của Nguyễn Thanh Việt, từ một đứa trẻ tị nạn, tốt nghiệp tiến sĩ văn chương từ Đại học Berkeley và đang giảng dạy tại University of Southern California.
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
123456, FGYan, thanghong, dangtrang90, huyenmapu, cuonghanh, tamthaplucke, jayjay, ykm, ChienKhuD đã thích bài viết này
-
20-04-2016, 02:10 AM #544
Lồi cái dốt
, chử tôi muốn nói là "wherefore", không phải là "whereof". Wherefore là "tại sau", "whereof" là "về sự việc". Thật tình không biết dịch whereof ra tiếng Việt thế nào. Triết gia Wittgenstein có viết "Whereof one cannot speak, thereof one must be silent." (nhữg gì mình không diễn tả được, mình phải im." Nghe nói cuối đời ông ấy đi ra đi vào im lìm. Nhưng có cảm giác "vùng đất nơi mà tuyệt nhiên không có ý tưởng và thời gian" của bác Lâm khác với cái làm Wittgenstein im lìm.
Tôi thì có ý tưởng ngược lại, vì nói không được cho nên cứ ăn cứ nói, hihi...Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 5 Thích, 0 Không thích
-
20-04-2016, 02:43 AM #545
O Romeo, Romeo, wherefore art thou Romeo?
Deny thy father and refuse thy name;
Bùi Giáng dịch câu này rất bay bướm .Ôi Romeo Hỡi Romeo sao anh lại là Romeo ? Sao cứ nhìn người dưới một cái tên để dòng đời tàn phai dưới bụi
Bùi Giáng là món quà của đất trời tặng cho Sài Gòn nói theo ngôn ngữ Nhã Thuyên
Whereof hình như dịch là Cái mà hoặc có khi Người mà ông Gió
Bài Adieu thì ông dịch quá xuất thần
Bài thơ L'Adieu
Bài thơ nguyên tác của Guillaume Apollinaire (1880-1918) như sau.
L'Adieu
J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends
Bản dịch của Bùi Giáng
Bài thơ năm câu trên đây đã đuợc nhà thơ Bùi Giáng dịch như sau.
Lời vĩnh biệt
(1)
Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tao phùng đựợc nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó ...
Nhưng Bùi Giáng không phải chỉ dịch một lần. Nhà thơ Bùi Giáng đã khai triển và tiếp tục viết sang bài thứ hai.
(2)
Đã hái nhành kia một buổi nào
Ngậm ngùi thạch thảo chết từ bao
Thu còn sống sót đâu chăng nữa
Người sẽ xa nhau suốt điệu chào
Anh nhớ em quên và em cũng
Quên rồi khoảnh khắc rộng xuân xanh
Thời gian đất nhạt mờ năm tháng
Tuế nguyệt hoa đà nhị hoán tam.
Và tiếp tục dịch thoát ý sang bài thứ ba.
(3)
Mùa thu chiết liễu nhớ chăng em?
Đã chết xuân xanh suốt bóng thềm
Đất lạnh qui hồi thôi hết dịp
Chờ nhau trong Vĩnh Viễn Nguôi Quên
Thấp thoáng thiều quang mỏng mảnh dường
Nhành hoang thạch thảo ngậm mùi vương
Chờ nhau chín kiếp tam sinh tại
Thạch thượng khuê đầu nguyệt diểu mang.
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
trinhson, thanghong, dangtrang90, huyenmapu, toan2324, cuonghanh, tamthaplucke, jayjay, ykm, ChienKhuD đã thích bài viết này
-
20-04-2016, 03:26 AM #546
Sao cứ nhìn người dưới một cái tên để dòng đời tàn phai dưới bụi
đang ngồi trong sở mà tôi phá ra cười khi đoc diễn giải của BG.
Một trong những lý do mà bây giờ tôi thích đọc sách là vì những nhà văn hay thường là những người đã trải qua khoản thời gian chung đụng với, ngẫm nghĩ về, cuộc sống, và thấy những dựng lập của con người trong cuộc sống đưa đến vấn đề thế nào. Đôi khi đang đọc, phá ra cười nói với vợ "he got it. He sees the problem."
Whereof hình như dịch là Cái mà hoặc có khi Người mà ông Gió,
thời đại này thì dùng that, which, who/whom.Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 9 Thích, 0 Không thích
dangtrang90, huyenmapu, toan2324, SNAJDAN (L) #narliza, cuonghanh, tamthaplucke, ykm, ChienKhuD, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
22-04-2016, 12:38 AM #547
[B]Đời tàn ngõ hẹp[/B]
Đời tàn ngõ hẹp
Vũ Hoàng Chương
Gối vải mộng phong bầu
Vàng son mờ gác xép,
Bừng tỉnh mưa còn mau,
Chiều tàn trong ngõ hẹp.
Mưa lùa gian gác xép,
Ngày trắng theo nhau qua.
Lá rơi đầy ngõ hẹp:
Đời hiu hiu xế tà.
Ôi! ta đã làm chi đời ta ?
Ai đã làm chi lòng ta ?
Cho đời tàn tạ lòng băng giá
Sương mong manh quạnh chớm thu già.
Mải mê theo sự nghiệp,
Quá trớn, lỡ giàu sang;
Mưa rơi, chiều ngõ hẹp,
Lá vàng bay ngổn ngang...
Dìu vương nhau mươi chiếc lá khô vàng,
Xuân đời chưa hưởng kịp,
Mây mùa thu đã sang.
Giấc hồ nghe phấp phới
Cờ biển nhìn mơ màng,
Đường hoa son phấn đợi,
áo gấm về xênh xang...
Chập chờn kim ốc giai nhân...
Gió lạnh đưa vèo,
Khoa danh trên gối rụng tàn theo!
Nao nao đàn sáo phai dần...
Hạnh phúc tàn theo,
Nửa gối thê nhi lá rụng vèo!
Song hồ lơ lửng khép,
Giường chiếu ấm hơi mưa;
Chiêm bao mờ thoáng hương thừa,
Tan rồi mộng đẹp,
Ôi thời xưa!
Ta đã làm chi đời ta xưa?
Ta đã dùng chi đời ta chưa?
Thiên thu? ngờ sự nghiệp!
Chiều mưa rồi đêm mưa;
Gió lùa gian gác xép,
Đời tàn trong ngõ hẹp.
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
LêMinhKhuê, Tvsi, doshaku, thanghong, dangtrang90, ChienKhuD, huyenmapu, tamthaplucke, jayjay, trinhson đã thích bài viết này
-
25-04-2016, 11:34 PM #548
-
Post Thanks / Like - 2 Thích, 0 Không thích
-
26-04-2016, 12:29 AM #549
Không ngờ xin Visa lại có vài rắc rối thì ra sự dễ dãi chỉ có ở mặt ngoài ông D .Đi tư cách cá nhân họ bắt phải nói rõ sẽ đến những đâu ,ticket phải giữ cho tới 5 năm .Còn không đi theo đoàn thì dễ hơn 4K một tuần .Mẹ nó cắt cổ ! Tôi nói tôi đâu có bị trở ngại ngôn ngữ đi lang thang chơi mới khoái chứ du lịch ai mà đi theo đoàn .Họ nói không bảo đảm an ninh cho mình
Thì ra hai chế độ vẫn khác nhau hoàn toàn .Tôi dân du lịch bụi mà vé máy bay chừng vài trăm ,ăn ở vài trăm nữa khoảng hơn 1K là chơi lè phè suốt tháng rồi .4K thì rong chơi vòng vòng Châu Âu sướng hơn nhiều hứng chí đi dọc theo hành lang Ba Lan vào Đông Âu cũng khoái vậy .Ông con bảo con trả tiền cho bố .Mình lườm nó .không phải tôi tiếc tiền nhưng cái gì đáng thì thôi ,anh đâu phải dân du lịch mà khuyên tôi
Ông coi Hà Lan thanh bình thế này việc quái gì phải khổ thân
-
Post Thanks / Like - 6 Thích, 0 Không thích
LêMinhKhuê, huyenmapu, SNAJDAN (L) #narliza, ChienKhuD, Nguyenthanhtuan, trung_cadan đã thích bài viết này
-
26-04-2016, 09:40 AM #550
Đi theo đoàn chán thấy mồ ông Thợ ơi. Như tôi còn phải cắn răng theo đoàn cho vợ con vui chứ ông thì mây gió bồng bềnh đi sao được. Hay đi châu Âu hành ông Tý bé Huyền. Cuba giờ thì khó chứ năm sau chắc sẽ dễ hơn.
Bận lòng chi nắm bắt
-
Post Thanks / Like - 3 Thích, 0 Không thích
Cà Phê Đen V
Đánh dấu