Ông Gió thân
Bài trước nghe ông nhắc đến Mai Thảo chợt nhớ đoản văn chị Tú viết tặng ông sau 15 năm qua đời

Ông
Vắng ông ,không biết việc gì đã xảy ra nhưng biết tính ông vô tư rồi từ từ ông sẽ kể .Vội gì !


Mười lăm năm ngắn và buồn như một tiếng thở dài. Tôi nghĩ đến anh, một người để suốt một đời cho đam mê chữ nghĩa. Theo tôi, đam mê văn chương là một đam mê đẹp nhất, vì văn chương là một nghệ thuật người đam mê nó thấy mình như được chúc phúc, được lượng trời rót xuống cho riêng mình, rồi mình mang ra tặng cho những người chung quanh. Đam mê văn chương cũng như đi trong sương mù mùa đông, đẹp và run rẩy. Đi bước nào biết bước đó, mắt mở căng ra cũng không nhìn được xa hơn.Thế giới văn chương như dòng sông sương đặc quánh, phía trước lấp lánh nhưng chẳng hứa hẹn chắc chắn một điều gì. Người làm văn chương cứ thả nổi hồn mình cho gió cuốn đi mất vào trong vũng sương không đáy. Con người nghệ sĩ thật sự, không kỳ vọng một điều gì ở người đời tặng lại cho những sáng tác của mình.


Mai em về người tình xưa còn đợi
mắt nâu trong em xin mượn làm gương
em sẽ kiếm trong mảnh gương vỡ đó
giải mây xanh thủa chưa mất Thiên Đường.

Mai em về Người có lòng rộng mở
tay bao dung ôm nhẹ chút dư hương
em bé nhỏ đời cuốn đi trong gió
trái tim hồng sót lại một giọt sương.

Mai em về hồi chuông xưa vẫn đổ
Người có cùng em khóc cuối giáo đường
ôi lạy Chúa tình yêu lá trái đắng
con cắn chia nhau từng múi đau thương.

Mai em về tìm thăm ngôi nhà nhỏ
bên thềm trăng Người có đón em vào
em sẽ úp mặt lên chăn gối cũ
tìm hương xưa trong tóc rối ngọt ngào.

Khi em về mắt nâu người khép kín
gối chăn xưa bày bán giữa chợ đời
trăng thơ mộng vỡ tan trên thềm cũ
chuông giáo đường rộn rã gọi hồn ai”