Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết

Tặng ông Toàn xồm ,hết đau lưng chưa ông


“ Cô vượn gầy” trong truyện Chùa Đàn của Nguyễn Tuân lại là nguyên nhân gây hận tình bi thảm mê cuồng.

Lãnh Út, chủ nhân ấp Mê Thảo nhận tin sét đánh: Hôn thê của Lãnh đã tử nạn do tầu hỏa bị lật. Lãnh điên cuồng thù hận…văn minh kỹ thuật, ghét lây đến cả chiếc bật lửa dân ấp dùng hút thuốc lào, nhóm bếp…Lãnh ngày đêm tìm quên trong men rượu, Lãnh để nguyên khu đất rộng dựng Tửu Phần, đặt tên từng loại rượu như Vô Cố Nhân, Mê Thảo Hầu… loại rượu Lãnh thường uống mang tên Ức Sấu Viên. Ức Sấu Viên có nghĩa Nhớ Vượn Gầy…bởi lúc còn sống, hôn thê xinh đẹp thường làm thơ bút hiệu Sấu Viên, như thân hình nàng mảnh mai đài các.

Lãnh gọi danh họa vẽ chân dung nàng để trong phòng, thiếu nữ áo trắng kỳ ảo liêu trai. Có những đêm rượu say, Lãnh khóc. Lãnh rú lên như tiếng vượn hú âm vang ma quái lửng lơ trên những nương dâu trĩu sương đêm.

Công việc trong ấp một tay quản gia Bá Nhỡ lo toan. Bá Nhỡ mang ơn chủ cứu tử, sớm hôm nhọc nhằn. Buổi tối lại cận kề ngồi hầu rượu chủ.

Một lần, Lãnh uống đến lúc đêm dần tàn. Lãnh mang kiếm ra vườn chuối sau nhà chém ngang các thân cây làm kinh động cả ấp.

Sau ngày làm giỗ tròn năm cho Sấu Viên. Lãnh bỗng nhiên bỏ rượu, ngưng than khóc nhưng… tịnh khẩu. Cần gì viết ra giấy. Bá Nhỡ càng kinh sợ hơn, chỉ mong chủ uống rượu trở lại.

Tròn năm, một hôm soi gương thấy mình tiều tụy vô hồn. Lãnh sợ hãi đập tan chiếc gương. Lãnh cất tiếng gọi Bá Nhỡ: “cho ta rượu…”Bá Nhỡ cả mừng, mong chủ hồi sinh bắt tay giao hòa cuộc sống…Vò rượu Ức Sấu Viên mang đến…Bá Nhỡ kể chuyện cũ tích xưa, Bá Nhỡ gẩy đàn ca hát. Tuy đã lâu xa câu hát điệu đàn nhưng giọng hát vẫn trong, cung đàn vẫn ngọt…Lãnh buột miệng:” Hãy đi tìm cô Tơ, ta muốn nghe lại tiếng ca thuở trước”.

Cô Tơ, danh ca một thời nức tiếng kinh thành, đã lâu bặt tiếng, chẳng biết phiêu bạt nơi đâu. Bá Nhỡ sai gia nhân đi khắp nơi tìm tung tích Tơ cho vừa ý chủ. Cuối cùng Bá Nhỡ tìm ra Tơ, nàng đã trở về làng xưa vui với ruộng đồng.

Tơ kể:” Tơ gặp trang công tử có tiếng đàn ma mị, lúc êm như tơ, lúc quay cuồng vũ bão. Tiếng đàn khiến chim muông im tiếng, sỏi đá cựa mình cất tiếng hát ca. Người ta đồn rằng, đàn làm bằng gỗ quý, là mặt áo quan của trinh nữ xinh tươi mệnh bạc…Tài tử giai nhân cảm nhau qua giọng hát tiếng đàn kết thành duyên nợ.Tơ duyên bẽ bàng, thời gian sau, Chánh Thú chồng Tơ đột ngột từ giã cõi đời. Tơ đau đớn giã nghiệp cầm ca trở về quê cũ. Tơ lập bàn thờ, đặt cây đàn đáy cạnh bàn thờ chồng. Thề từ nay giã từ xênh phách, im tiếng hát ca, trừ khi có kẻ dám cầm cây đàn của chồng…Cây đàn ma quái, mỗi khi trái gió trở trời, hoặc gần ngày giỗ Chánh Thú, mặt đàn bỗng ẩm ướt như đổ mồ hôi, thùng đàn bật âm như tiếng thở dài.

Tưởng đã yên sống, bỗng một hôm có khách phương xa ghé nhà. Khách tự giới thiệu là người yêu đàn, chỉ mong được một lần trong đời được cầm cây đàn của danh cầm Chánh Thú.

Tơ nghĩ ngợi mãi, khách cứ vật nài. Cuối cùng chiều ý, cũng để thử lời nguyền tai họa kia.… Khách dạo đàn, Tơ nhận ra tiếng đàn rất chín, Tơ nín lặng đã lâu, nay như con chim ngứa cổ thèm hát. Tơ cất tiếng…Nhưng chỉ vừa hát xong câu đầu:”Nhớ quê chàng lại tìm đường thăm quê”, tiếng đàn bỗng ngưng. Dây đàn đã đứt. Toàn thân khách co giật rồi bất động, nước da tái ngắt. Tơ nhận ra nửa người khách bị liệt…”

Bá Nhỡ ngắt lời Tơ: “Như vậy có nghĩa kẻ nào dám dùng cây đàn này sẽ thương tổn cơ thể hoặc phải chết?” Tơ lặng yên gật đầu.

Bá Nhỡ trở về ấp Mê Thảo, trằn trọc thao thức nhiều đêm bạc cả mái đầu. Cuối cùng quyết đền ơn chủ cứu tử cho dù phải gục chết trong phím tơ đàn. Ngày nọ, Bá Nhỡ ra đi từ tinh sương, hẹn Lãnh buổi chiều gặp tại nhà Tơ. Tơ hát Bá Nhỡ đàn, Lãnh nhịp trống…Lãnh vui, sai gia nhân chuẩn bị võng điều.

Tơ ngỡ ngàng thấy Bá Nhỡ bước vào nhà. Bá Nhỡ tả tình cảnh chủ ấp Mê Thảo,Lãnh chỉ mong thêm một lần được nghe Tơ hát. Bá Nhỡ vật nài…Vừa lúc ấy Lãnh đến chuếnh choáng men say!!

Biết không thể ngăn ước vọng của khách, Tơ chỉ biết khấn vong linh chồng xin xóa bỏ lời nguyền…

Tiếng đàn ngân, Tơ nhận ra thanh âm tựa tiếng đàn người chống quá vãng…Tơ cất giọng, Lãnh nhịp trống, say sưa tiếng nhạc lời ca…Việc phải đến, đàn ngừng, dây đứt…Bá Nhỡ ôm đàn gục xuống…Tơ òa khóc…Lãnh ngây như tượng. Chiều hôm sau tại ấp Mê Thảo, Tơ chết lặng nhìn quan tài Bá Nhỡ đặt trong huyệt mộ. Lãnh lặng câm cố đẩy nước mắt ngược giòng.

Đêm ấy, Lãnh độc ẩm…Này là Vô Cố Nhân, này là Ức Sấu Viên- Nhớ Vượn Gầy…Lãnh uống đến bát rượu cuối cùng…lạnh lùng ra lệnh tàn phá Tửu Phần.

Những vò rượu ngổn ngang, rượu chảy lênh láng. Ấp Mê Thảo, lũ chim say men rụng như trái chín…Sẵn ngọn đuốc, Lãnh phóng hỏa đốt Tửu Phần, đốt mối hận tình khắc khoải, đốt luôn dĩ vãng. Vượn Gầy, Lãnh trả Em về với núi rừng dĩ vãng…Lãnh muốn hồi sinh, muốn bắt tay hòa giải cuộc đời.


Cám ơn bác, em vẫn chưa đỡ mấy ạ. Không hiểu sao từ lần nghe cái bài "Tống biệt" em cứ không dứt ra được, có thể ngồi hàng giờ bật đi bật lại.