Kết quả 241 đến 250 của 814
Chủ đề: Cà Phê Đen V
-
17-09-2015, 06:14 PM #241
Những chuyện vui vui mùa tranh cử ,sự sáng tạo của học sinh, mới thấy nước Mỹ hết sức trọng nhân tài .Chỉ một ông nhóc tinh nghịch thôi mà cả Tổng thống lẫn trùm Facebook đều quan tâm ,nhưng đó là tài thật còn tưởng tượng mình có tài rồi ngông nghênh chắc sớm muộn gì cũng bị ăn roi vào mông
Học sinh cấp 2 ở Mỹ bị bắt vì giáo viên tưởng mang bom tới trường
Một học sinh cấp hai 14 tuổi yêu thích điện tử ở tiểu bang Texas của Mỹ đã bị bắt ngay tại trường, sau khi một giáo viên tưởng chiếc đồng hồ mà em này chế tạo tại nhà là bom.
Ahmed Mohamed không bị truy tố, nhưng bị cho nghỉ học 3 ngày.
Vụ việc xảy ra tại trường trung học MacArthur ở Irving, Texas, sau khi một giáo viên nghe thấy tiếng bíp của chiếc đồng hồ, theo tường thuật của tờ Dallas Morning News.
Em Mohamed sau đó đã bị các nhân viên của trường cũng như cảnh sát tra hỏi. Cảnh sát cũng lục soát đồ đạc rồi sau đó còng tay em này.
Cảnh sát sau đó nói rằng chiếc đồng hồ không gây nguy hiểm, nhưng có thể bị tưởng nhầm là một thiết bị nổ.
Còn trường học thì ra một thông cáo nói rằng họ luôn yêu cầu “các học sinh và nhân viên ngay lập tức thông báo nếu thấy bất kỳ đồ vật khả nghi nào”.
Mohamed là con trai của một gia đình di dân Sudan.
Theo tờ Dallas Morning News, cha của cậu bé, Mohamed Elhassan Mohamed, nói rằng vụ việc xảy ra vì tên của con mình.
Các trang mạng xã hội tràn ngập các lời bình luận và cảm thông đối với Mohamed.
Tổng thống Obama đã mời Mohamed tới dự một sự kiện về khoa học cùng với các nhà khoa học trẻ tuổi khác tại Nhà Trắng vào tháng tới.
Trong khi đó, người sáng lập Facebook, Mark Zuckerberg cũng mời cậu bé tới thăm trụ sở của công ty này.
-
Post Thanks / Like - 15 Thích, 0 Không thích
kysoai, Tontu, trung_cadan, Aty, thanghong, toan2324, huyenmapu, SNAJDAN (L) #narliza, tamthaplucke, Congaco_H1R5, saolaichan9, vuminh999999, jayjay, ChienKhuD, trinhson đã thích bài viết này
-
19-09-2015, 01:14 AM #242
Không biết nơi các ông chiều thu nắng có nhẹ như nắng đang rãi sau vườn tôi không. Vàng nắng và xanh lá. Hồi đó, lâu lắm rồi, ngày tôi đến thành phố này đi phỏng vấn chiều hôm ấy nắng cũng rất đẹp. Tôi mê quá nên dọn về đây. Hồi xưa thành phố trường đại học của tôi nắng cũng rất đẹp. Nắng nơi đó pha với sương mù. Nắng như len lén qua màng sương mỏng. Sau này qua Venice bên Ý, thành phố có nghìn con lạch nhỏ chảy qua thành phổ, đứng trên những cây cầu nhỏ nhìn nắng long lanh trên nước. Bởi vậy các hoạ sĩ bỏ cả đời chỉ để cố vẽ nắng và ánh sáng.
Mà lạ, nhìn qua nhìn lại một chút thì nắng tự nó không có. Nắng chỉ hiện diện qua vật chất. Mà vật chất không có nắng thì cũng mù tịt.
tâm hồn và báo vật. Có báo vật thì tâm hồn ở đâu ra ?
Khi tâm hồn buồn lê buồn lết buồn thảm nảo thì báo vật nơi đâu ?Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 11 Thích, 0 Không thích
Tontu, trung_cadan, huyenmapu, Aty, saolaichan9, trinhson, ChienKhuD, toan2324, SNAJDAN (L) #narliza, tamthaplucke, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
19-09-2015, 02:43 AM #243
Hôm nay có ông bạn từ Nhật qua chơi dẫn theo cả đám con cháu .Chúng nó cứ nằng nặc yêu cầu dẫn đi shopping ở Galleria .Chán thấy mồ mà cũng phải đưa đi Ông D có thích gì ở John Vavartos hay Ralph ,vợ khoái gì cũng nói tôi sẽ mua tặng ông bà .Ông coi vài hình ảnh
Đi tới đi lui mệt quá ngồi nghỉ .Chúng nó bèn kêu ngồi giữ đồ cho bọn nó đi tiếp .Tụi nó nói một câu làm tôi phì cười -Bác có ngồi nghỉ cũng ra tướng cờ bạc hehe Tôi nói -Bác cờ bạc rong chơi cả đời rồi có muốn thay đổi cũng chẳng được .Khuya nay tụi nó đòi đi Bar rượu nghe nhạc Latin America .Tôi nói chừng nào tụi cháu về .Tụi nó nói -Còn hành bác dài dài đi Nasa rồi Sòng bạc ở Louisiana .Thiệt tình ! Nhưng mà bạn thân mà .Hồi tụi nó mới đẻ tôi cũng ắm bế nên coi tụi nó như con mình
-
Post Thanks / Like - 18 Thích, 0 Không thích
kysoai, Tontu, doioikhoi, trung_cadan, huyenmapu, Aty, saolaichan9, thanghong, jayjay, vuminh999999, doshaku, trinhson, ChienKhuD, toan2324, SNAJDAN (L) #narliza, tamthaplucke, FGYan, caobathu2007 đã thích bài viết này
-
19-09-2015, 04:11 PM #244
Lâu rồi mới thấy hình ông Thợ. Hì hì nhìn ra tướng đại ca giang hồ quá. Lần này ông đi chơi vui đừng mua gì cho tôi hết nhé. Tôi vốn tuềnh toàng chẳng hợp những món ấy.
Bận lòng chi nắm bắt
-
Post Thanks / Like - 8 Thích, 0 Không thích
kysoai, Tontu, huyenmapu, trung_cadan, Aty, SNAJDAN (L) #narliza, jayjay, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
19-09-2015, 10:32 PM #245
Lời kể của một tiếp viên trên chuyến bay Delta 15, viết theo dòng sự kiện 11/9
Tôi vẫn biết người Canada rất tốt nhưng đọc bài này rồi mới thấy lòng tốt họ là vô bờ .Những năm trước cứ một năm tôi lại qua bên đó một tháng
Số là tôi có một thằng bạn rất thân ,nó bị stroke bán thân bất toại ,vợ con bỏ hết .Nằm một mình đìu hiu trong khu nhà dưỡng lão .Nhà dưỡng lão bên đó rất hay ,không phải là một khu riêng biệt mà là nhà dân .Ví dụ như tôi hay vợ tôi lớn tuổi không có việc gì làm để kiếm ra tiền ,bèn nhận vài người bịnh về nhà nuôi .Công việc rất giản dị ,vệ sinh tới giờ cho uống thuốc ,định kì chở đi khám bác sĩ .Tuỳ theo số người mình trông nom mà số tiền tăng lên .Có ông bà già tháng kiếm mấy ngàn cũng đỡ ,vừa giúp người bịnh có cảm giác thoải mái như ở nhà lại vừa có tiền
Bạn tôi nằm nhà một bà người gốc Pháp tên Berky ,nhà gần ven rừng ,không khí u buồn nhưng tôi lại thích ,đến đó ở cả tháng chở bạn mình đi phố chơi cho nó khỏi buồn ,ra đến phố lấy xe lăn đẩy nó đi vòng vòng .Sau này nó chết rồi không qua nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện thăm bà chủ nhà .Bà lúc này cũng yếu chỉ nhận nuôi có một người thôi
Buổi sáng thứ Ba ngày 11/9, chúng tôi rời Frankfurt được khoảng 5 tiếng và đang bay ngang qua Bắc Đại Tây Dương.
Đột nhiên tấm rèm mở ra và tôi được gọi lên buồng lái gặp cơ trưởng.
Ngay khi bước vào đó, tôi thấy ngay là tất cả mọi người đều mang vẻ mặt “có chuyện lớn”. Cơ trưởng đưa tôi một mẩu tin nhắn in trên giấy. Mẩu tin được gửi từ văn phòng hãng Delta tại Atlanta, có nội dung ngắn gọn: “Tất cả đường hàng không ngang qua địa phận của nước Mỹ đều bị đóng, áp dụng với tất cả các chuyến bay thương mại. Hãy hạ cánh KHẨN CẤP xuống sân bay gần nhất. Thông báo điểm đến cho chúng tôi.”
Không ai giải thích thêm về ý nghĩa của mẩu tin. Chúng tôi biết rằng đó là một tình thế nghiêm trọng và chúng tôi cần tìm điểm đỗ trong đất liền ngay lập tức. Cơ trưởng xác định được sân bay gần nhất ở cách chúng tôi 400 dặm, ở Gander, Newfoundland, Canada.
Ông ta gửi tới phòng điều khiển không lưu của Canada một yêu cầu đổi đường bay và lập tức nhận được chấp thuận – mà không hề có câu hỏi nào. Tất nhiên chúng tôi liền nhận ra ngay rằng yêu cầu của mình đã được thông qua không một chút lưỡng lự.
Trong khi đội bay chuẩn bị cho việc hạ cánh, một tin nhắn khác đến từ Atlanta cho biết về vụ khủng bố xảy ra ở khu vực New York. Vài phút sau, tin nhắn tiếp theo nói đến vụ bắt cóc máy bay.
Chúng tôi quyết định NÓI DỐI với hành khách trong khi còn đang bay. Chúng tôi nói rằng máy bay có một trục trặc nhỏ và cần hạ cánh xuống sân bay gần nhất ở Gander để kiểm tra.
Chúng tôi hứa sẽ cung cấp thêm thông tin sau khi hạ cánh. Rất nhiều lời xì xào từ phía hành khách, nhưng chẳng có thêm tin gì mới.
40 phút sau, chúng tôi hạ cánh ở Gander. Giờ địa phương ở Gander khi đó là 12:30 trưa, tức là 11 giờ sáng theo giờ Mỹ. Ở đó đã có khoảng 20 máy bay khác đến từ khắp nơi trên thế giới và đều đang trên đường đến Mỹ.
Khi cho máy bay đỗ xong, cơ trưởng đưa ra thông báo: “Thưa quý vị, chắc hẳn mọi người đang thắc mắc liệu có phải là những chiếc máy bay kia cũng gặp trục trặc giống chúng ta. Thực tế là chúng ta có mặt tại đây vì một lý do khác.”
Rồi với những thông tin ít ỏi mà chúng tôi có được, ông giải thích tình thế đang xảy ra ở Mỹ. Nhiều tiếng thở mạnh và những cái nhìn nghi ngờ, không tin. Cơ trưởng tiếp tục thông báo là bộ phận điều khiển mặt đất của Gander yêu cầu chúng tôi vẫn phải sẵn sàng bay.
Chính phủ Canada đứng ra chịu trách nhiệm về tình trạng của chúng tôi và không ai được phép rời khỏi máy bay. Không ai bên ngoài được đến gần bất cứ chiếc máy bay nào. Chỉ có cảnh sát sân bay được đi kiểm tra quanh máy bay theo lịch, họ nhìn qua tình trạng của chúng tôi rồi lại đi sang từng máy bay khác.
Khoảng một tiếng sau đó, có thêm rất nhiều máy bay hạ cánh xuống Gander. Cuối cùng tổng số là 53 máy bay đến từ khắp nơi trên thế giới, trong đó 27 cái là máy bay thương mại của Mỹ. Cùng lúc đó, vài mẩu tin phát ra từ radio trên máy bay, nhờ đó chúng tôi mới biết là có máy bay đâm vào tòa nhà WTC ở New York và vào Lầu năm góc ở DC.
Mọi người thử dùng điện thoại di động, nhưng không được do khác hệ thống di động ở Canada. Vài người có sóng, nhưng chỉ gọi được đến tổng đài Canada và nghe thông báo rằng mọi đường dây đến Mỹ đều bị khóa hoặc tắc nghẽn.
Vào buổi tối, thỉnh thoảng có các bản tin cho biết tháp đôi WTC đã sụp đổ hoàn toàn và chiếc máy bay thứ 4 bị bắt cóc đã rơi. Giờ đây mọi hành khách đều bị xúc động và vô cùng mệt mỏi, nếu như không muốn nói là bị hoảng sợ. Nhưng ai nấy đều thể hiện sự bình tĩnh lạ thường.
Chúng tôi chỉ còn biết dõi mắt qua cửa sổ để nhìn 52 chiếc máy bay kia và biết rằng mình không phải là những kẻ duy nhất mắc kẹt trong hoàn cảnh khó khăn này.
Trước đó chúng tôi đã được thông báo là mọi người sẽ được ra khỏi máy bay, nhưng phải theo lần lượt từng máy bay một. Lúc 6 giờ chiều, sân bay Gander cho biết là 11 giờ sáng hôm sau mới đến lượt máy bay của chúng tôi. Hành khách không vui chút nào, nhưng họ đành phải chấp nhận điều này mà không xì xào nhiều và bắt đầu chuẩn bị dành cả đêm trên máy bay.
Gander hứa rằng sẽ cung cấp dịch vụ y tế nếu cần, nước, và dịch vụ vệ sinh. Họ đã giữ đúng lời hứa.
May sao, chúng tôi không gặp phải vấn đề gì cần đến hỗ trợ y tế. Có một phụ nữ trẻ mang thai 33 tuần, chúng tôi đã chăm sóc cô ấy RẤT tốt. Buổi đêm trôi qua mà không có vấn đề gì mà dù chỗ ngủ không được thoải mái cho lắm.
Khoảng 10 giờ 30 sáng ngày 12, một loạt xe buýt của trường học xuất hiện. Chúng tôi xuống máy bay và được đưa tới sảnh đến để làm thủ tục hải quan và nhập cảnh, rồi đăng ký với Hội Chữ Thập Đỏ.
Sau đó, chúng tôi (ê kíp của chuyến bay) phải tách khỏi hành khác. Chúng tôi được xe tải đưa đến một khách sạn nhỏ. Chúng tôi không biết hành khách của mình đi đâu.
Qua Hội Chữ Thập Đỏ, chúng tôi được biết thị trấn Gander có dân số khoảng 10.400 người và hiện phải chăm lo cho 10.500 hành khách từ tất cả các máy bay hạ cánh khẩn cấp xuống Gander!
Họ đề nghị chúng tôi cứ nghỉ ngơi tại khách sạn, họ sẽ liên hệ lại khi các sân bay ở Mỹ mở cửa trở lại, nhưng chúng tôi chẳng thể hi vọng họ sẽ sớm gọi mình. Chỉ khi vào khách sạn và bật TV lên, chúng tôi mới biết toàn cảnh vụ khủng bố ở quê nhà vốn đã xảy ra từ 24 giờ trước đó.
Bấy giờ, chúng tôi có thật nhiều thời gian rảnh và nhận ra rằng người dân Gander vô cùng thân thiện. Họ bắt đầu gọi chúng tôi là “plane people” (những người từ máy bay). Chúng tôi được hưởng sự tiếp đãi của họ, khám phá thị trấn Gander và có một thời gian thật tuyệt vời ở đây.
Hai ngày sau, chúng tôi nhận được cuộc gọi và được đưa ra sân bay Gander. Trở về máy bay, chúng tôi gặp lại hành khách và được biết họ đã làm gì trong hai ngày qua. Những điều được biệt thật là… trên cả tuyệt vời.
Thị trấn Gander và các cộng đồng xung quanh (trong bán kính 75 km) đã cho tạm dừng hoạt động của tất cả các trường trung học, các khu sảnh, các nhà nghỉ và tất cả những địa điểm rộng rãi khác. Họ sắp xếp lại các nơi này thành những khu nhà nghỉ tập trung dành cho các vị khách bị mắc kẹt. Có khu mắc võng, có khu trải chiếu với túi ngủ và gối. TẤT CẢ học sinh trung học được yêu cầu tình nguyện tham gia trông nom “khách khứa”.
218 hành khách của chúng tôi lưu trú tại một trường trung học trong một thị trấn tên là Lewisporte, cách Gander khoảng 45km. Nếu có phụ nữ nào muốn được ở khu vực “women-only” (chỉ dành cho nữ) thì cô ấy cũng được sắp xếp như ý. Các gia đình được ở cùng nhau. Hành khách cao tuổi được đưa về các nhà riêng. Bạn có nhớ cô gái trẻ mang thai không? Cô ấy được đưa về nhà riêng của một gia đình ở ngay đối diện một Trạm Cấp Cứu 24h.
Ngoài ra, nếu (trong số khác) có người cần, một nha sĩ cùng với y tá nam và y tá nữ sẽ có mặt ngay. Điện thoại và email kết nối sang Mỹ và các nước khác cũng được cung cấp mỗi ngày một lần.
Ban ngày, các vị khách được mời “đi tham quan”. Có người đi du thuyền dọc theo sông và các bến cảng. Có người đi dạo trong các khu rừng của địa phương.
Các tiệm bánh luôn mở cửa và làm bánh mỳ tươi cho khách. Đồ ăn được người dân nấu tại nhà và mang đến các ngôi trường. Mọi người được đưa tới các nhà hàng, quán ăn mà họ muốn, và được mời những bữa cơm ngon tuyệt. Ai cũng được phát phiếu giặt để dùng tại các tiệm giặt trong vùng, bởi vì đồ đạc của họ để cả trên máy bay rồi.
Nói cách khách, mọi thứ cần thiết đều được cung cấp đầy đủ tới những vị khách bị mắc kẹt.
Những chuyện đó, hành khách vừa khóc vừa kể với chúng tôi. Khi họ được thông báo rằng các sân bay ở Mỹ đã mở trở lại, họ được đưa ra sân bay rất đúng giờ, không thiếu một ai, không ai bị muộn. Hội Chữ Thập Đỏ địa phương có đầy đủ thông tin về từng người, ai đang ở đâu, ai cần lên máy bay nào và khi nào máy bay đó cất cánh. Họ kết hợp làm mọi việc rất tốt. Hoàn toàn trên cả tuyệt vời!
Khi hành khách trở về máy bay, cứ như là họ vừa cùng đi chơi trên một chuyến du thuyền vậy. Mọi người biết tên nhau, kể cho nhau nghe về thời gian ở đó xem ai có câu chuyện ấn tượng và vui hơn.
Chuyến bay của chúng tôi đến Atlanta như thể một chuyến được bao trọn gói cho một bữa tiệc vậy. Đội bay chỉ việc tránh sang một bên. Thật phi thường!
Các hành khách trở nên gắn bó và gọi nhau bằng tên thân mật, trao đổi số điện thoại, email, địa chỉ. Và rồi một chuyện hiếm thấy đã xảy ra!
Một trong số hành khách tìm tôi và xin được dùng hệ thống phát thanh để tuyên bố một điều. Chúng tôi không bao giờ cho phép cả, nhưng hôm đó thì khác. Tôi đáp ngay “Vâng, tất nhiên rồi!” và đưa ngay micro cho ông ấy. Ông cầm lấy chiếc micro và cất lời nhắc lại những trải nghiệm của mọi người trong mấy ngày qua. Ông nhắc họ về sự tiếp đãi mà họ đã nhận được từ những người hoàn toàn xa lạ. Tiếp theo, ông nói rằng bản thân mình muốn làm điều gì đó để đáp lại lòng tốt của những người dân Lewisporte.
Ông nói, ông sẽ thành lập một quỹ tín thác lấy tên DELTA 15, số hiệu chuyến bay của chúng tôi. Mục đích của quỹ này là cấp học bổng cho các học sinh trung học của Lewisporte. Ông kêu gọi các khoản quyên góp dù lớn dù nhỏ từ các hành khách khác.
Rồi chúng tôi nhận được một tờ giây ghi danh sách các khoản quyên góp, tên, số điện thoại và địa chỉ. Tổng số tiền quyên góp đượclà hơn 14.000 đô la!
Người đàn ông đó, một bác sĩ y khoa, người vùng Virginia, hứa sẽ thu thập các khoản quyên góp và bắt tay ngay vào lo các thủ tục hành chính cho quỹ học bổng. Ông cũng nói rằng sẽ gửi bản đề xuất tới Delta Corporate để mời họ đóng góp.
Khi tôi viết bài này, quỹ tín thác đó đã lớn hơn 1,5 triệu đô la và hỗ trợ việc học đại học cho 134 sinh viên. Câu chuyện quá ấn tượng, một bài học về văn hóa chia sẻ hay là một lời nhắc nhở về ý nghĩa của nền văn minh của loài người
-
Post Thanks / Like - 11 Thích, 0 Không thích
kysoai, Tontu, trung_cadan, huyenmapu, Aty, daimanhtung, SNAJDAN (L) #narliza, tamthaplucke, ChienKhuD, vuminh999999, trinhson đã thích bài viết này
-
19-09-2015, 10:57 PM #246
-
Post Thanks / Like - 10 Thích, 0 Không thích
kysoai, Tontu, leutrong, huyenmapu, jayjay, trung_cadan, toan2324, saolaichan9, SNAJDAN (L) #narliza, ChienKhuD đã thích bài viết này
-
20-09-2015, 12:09 PM #247
Thấy được ruột gan của mình chỉ có ông Thợ. Người hoài cổ như tôi chỉ thích những gì xưa cũ, giẻ rách người khinh nhưng tôi lại quý vô cùng.
Ông Thợ chắc nhận ra bức hình này. Có lần tôi nằm mơ thấy cảnh y chang lòng bồi hồi vô cùng:
Cha nội này làm thơ hay quá. Đành phải ăn cắp của lão vài đoạn gửi tặng bác Thợ:
Ngã tư Bảy Hiền nhớ trầu Bà Điểm
Gà canh ba rộ gáy Tham Lương
Vó câu xưa nhịp bước trên đường
Người xà ích mơ màng roi khẻ
Củ Chi về có những chuyến xe
Đầy rổ rá trúc tre đẹp mắt
Con gà - con heo còn gục gật
Ngủ chưa tròn giấc ngủ miền quê
Ngã tư Bảy Hiền xưa như thế
Nay thay vào xe cộ như nêm
Thiếu cô em gánh trầu Bà Điểm
Thiếu rổ Củ Chi đựng lấy cau trầu !
Sông QuêLần sửa cuối bởi ChienKhuD, ngày 20-09-2015 lúc 12:12 PM.
Bận lòng chi nắm bắt
-
Post Thanks / Like - 13 Thích, 0 Không thích
kysoai, Tontu, leutrong, doshaku, huyenmapu, Aty, jayjay, tamthaplucke, trung_cadan, trinhson, vuminh999999, toan2324, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
20-09-2015, 06:29 PM #248
Ông Gió thân
Bài trước nghe ông nhắc đến Mai Thảo chợt nhớ đoản văn chị Tú viết tặng ông sau 15 năm qua đời
Ông Tý
Vắng ông ,không biết việc gì đã xảy ra nhưng biết tính ông vô tư rồi từ từ ông sẽ kể .Vội gì !
Mười lăm năm ngắn và buồn như một tiếng thở dài. Tôi nghĩ đến anh, một người để suốt một đời cho đam mê chữ nghĩa. Theo tôi, đam mê văn chương là một đam mê đẹp nhất, vì văn chương là một nghệ thuật người đam mê nó thấy mình như được chúc phúc, được lượng trời rót xuống cho riêng mình, rồi mình mang ra tặng cho những người chung quanh. Đam mê văn chương cũng như đi trong sương mù mùa đông, đẹp và run rẩy. Đi bước nào biết bước đó, mắt mở căng ra cũng không nhìn được xa hơn.Thế giới văn chương như dòng sông sương đặc quánh, phía trước lấp lánh nhưng chẳng hứa hẹn chắc chắn một điều gì. Người làm văn chương cứ thả nổi hồn mình cho gió cuốn đi mất vào trong vũng sương không đáy. Con người nghệ sĩ thật sự, không kỳ vọng một điều gì ở người đời tặng lại cho những sáng tác của mình.
Mai em về người tình xưa còn đợi
mắt nâu trong em xin mượn làm gương
em sẽ kiếm trong mảnh gương vỡ đó
giải mây xanh thủa chưa mất Thiên Đường.
Mai em về Người có lòng rộng mở
tay bao dung ôm nhẹ chút dư hương
em bé nhỏ đời cuốn đi trong gió
trái tim hồng sót lại một giọt sương.
Mai em về hồi chuông xưa vẫn đổ
Người có cùng em khóc cuối giáo đường
ôi lạy Chúa tình yêu lá trái đắng
con cắn chia nhau từng múi đau thương.
Mai em về tìm thăm ngôi nhà nhỏ
bên thềm trăng Người có đón em vào
em sẽ úp mặt lên chăn gối cũ
tìm hương xưa trong tóc rối ngọt ngào.
Khi em về mắt nâu người khép kín
gối chăn xưa bày bán giữa chợ đời
trăng thơ mộng vỡ tan trên thềm cũ
chuông giáo đường rộn rã gọi hồn ai”
-
Post Thanks / Like - 13 Thích, 0 Không thích
kysoai, Tontu, vuminh999999, leutrong, huyenmapu, Aty, jayjay, ChienKhuD, tamthaplucke, trung_cadan, chienxahanoi, trinhson, rubytran đã thích bài viết này
-
21-09-2015, 05:51 AM #249
Mới thứ sáu viết bài khoe nắng thu thành phố này đẹp vậy mà hôm nay như có ai trên trời hất lửa xuống đây - 32 độ C.
Chuyện này sảy ra vài năm rồi, bây giờ tôi mới biêt.
Target là một tổ họp thương mại lớn của Mỹ, chuyên bán những gia dụng bình dân. Bên Mỹ những tiệm thương mại lớn thường gửi mẩu coupons đến địa chỉ các nhà quanh vùng. Coupons là những phiếu mua đồ rẽ, thí dụ như mua bình sữa rẽ hơn giá bình thường vài chục xu, hoặc một đô. Đó là cách dụ khách hàng vào tiệm họ. Khách hàng mua tiệm họ riết quen thì vào hoài.
Một hôm có một người đàn ông đến tiệm Target gần nhà ông, đòi gặp người quản lý (manager), rồi cằn nhằn: "Ông xem nè, con gái tôi đang học trung học sau các ông cứ gửi coupons dụ nó mua toàn đồ của phụ nữ có thai. Bộ các ông khuyến khích nó có thai hả ?". Ông quản lý nhìn coupons người đàng ông đưa ra thì đúng vậy -- đồ em be, sữa em bé, v.v... Ông quãn lý vội vàng xin lổi và hứa sẽ xửa sai.
Vài ngày say ông quản lý, đúng theo tinh thần phục vụ khách hàng, gọi điện lại cho người bố để xin lổi tiếp. Lần này người bố dịu giọng nói -- "Tôi phải xin lổi ông. Tôi có nói chuyện với con gái tôi. Xem ra có những chuyện sảy ra trong nhà này mà tôi không hề biết. Nó sẽ đẽ vào tháng 8." Tiệm Target biết con bé sắp đẽ trước khi ông bố biết nó có bầu !!
Lý do là tiệm Target có hết cả dử kiện những món khách hàng mua, và dựa vào đó, và các dử kiện của trăm ngàn khách hàng khác. Máy tính có thể dự đoán chuyện gì có thể sảy ra. Cô gái mua vitamin nhiều hơn (như những loại vitamin tốt cho bào thai), hoặc mua ví lớn hơn (để đựng tả), hoặc mua lotion không có mùi thơm (thường dùng cho em bé), v.v... Những món này tự nó không nói được gì, nhưng tổng hợp lại, và tổng hợp thêm những dử kiện đã biết trước các bà bầu sắp đẽ thường mua gì. Máy tính của Target kết luận là sắt xuất 87 phần trăm cô này có thai, và sắp đẽ vào tháng 8. Liền gửi coupons mua đồ em bé dụ cô ấy mua tại Target.
Sau này Target khôn hơn. Nếu mình biết trước chuyện gì của người khác, mà người đó không tụ nói, thì làm cho họ có cảm giác khó chịu. Khi Target nghĩ ai đó đang mang bầu, thay vì gửi coupon toàn đồ em bé, họ gửi coupons có đều những món hàng khác xen kẻ với đồ em bé. Biết đấy nhưng phải giả bộ không biết gì.
Ông nào có con gái tuổi teen muốn theo dõi con mình nên xem kỹ các coupons gửi tới nhà nhé.Lần sửa cuối bởi roamingwind, ngày 21-09-2015 lúc 05:56 AM.
Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.
You can know me, if you will, by the wind on the hill
You'll know me by no other name.
(No Other Name - Peter, Paul and Mary)
-
Post Thanks / Like - 14 Thích, 0 Không thích
Tontu, trung_cadan, QuangHuy2009, saolaichan9, vuminh999999, leutrong, tamthaplucke, rubytran, huyenmapu, Aty, jayjay, ChienKhuD, trinhson, Thợ Điện đã thích bài viết này
-
21-09-2015, 08:57 AM #250
-
Post Thanks / Like - 9 Thích, 0 Không thích
Tontu, trung_cadan, vuminh999999, leutrong, huyenmapu, Aty, trinhson, Thợ Điện, jayjay đã thích bài viết này
Cà Phê Đen V
Đánh dấu