Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê Đen V - Trang 41
Close
Login to Your Account
Trang 41 của 82 Đầu tiênĐầu tiên ... 31394041424351 ... CuốiCuối
Kết quả 401 đến 410 của 814

Chủ đề: Cà Phê Đen V

  1. #401
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Đọc bài thơ và lời bình hay quá .Chợt nhớ ông Tý cũng người Đà Nẵng nên post tặng ông .Ông vẫn còn Ngày hai buổi cắp sách đến trường để vui lòng vợ .Thuơng ông lắm

    Leipzig ngày 12-11-2015

    Đỗ Trường

    (Chúng ta hãy đọc lại bài thơ NẾU MAI MỐT TÔI VỀ của Trần Trung Đạo và bài tôi đã viết về nó)

    NẾU MAI MỐT TÔI VỀ

    Có còn nhận ra tôi không
    Hỡi thành phố cũ
    Những mái ngói xanh rêu
    Bức tường vôi loang lổ
    Bài thơ xưa ghi dấu một phần đời.

    Có còn nhận ra tôi không
    Hỡi mơ ước tuổi hai mươi
    Bờ bến cũ, ngậm ngùi thân sỏi đá
    Tôi về đây, sông xưa, dòng nước lạ
    Ngó mây trời mà khóc tuổi hoa niên.

    Có còn nhận ra tôi không
    Hỡi cây đa cũ trong sân
    Nơi tôi đứng những chiều thu lá đổ
    Đừng hát nữa đa ơi, bài ca buồn vạn cổ
    Tấm thân gầy đau nhức nhối trong đêm.

    Có còn nhận ra tôi không
    Hỡi những giọt cà-phê đen
    Ly rượu đắng cho môi đời bớt nhạt
    Khói thuốc bay như mây trời phiêu bạt
    Trên con đường nay đã đổi thay tên.

    Có còn nhận ra tôi không
    Hỡi bè bạn anh em
    Ai còn sống và ai đã chết
    Ai ở lại lao đao, ai phương trời biền biệt
    Giờ chia tay sao chẳng hẹn quay về.

    Có còn nhận ra tôi không
    Hỡi ghế đá công viên
    Những mái lá che tôi thời mưa nắng
    Từ nơi đó trong đêm dài yên lặng
    Tôi ngồi nghe sông núi gọi tên mình.

    Có còn nhận ra tôi không
    Hay tại chính tôi quên.

    Trần Trung Đạo (2000)


    MỘT BÀI THƠ HAY CỦA TRẦN TRUNG ĐẠO

    Đã lâu lắm rồi, tôi mới được đọc một bài thơ hay đến như vậy. Báo Viên Giác (Đức Quốc) tháng 4 có bài: Hãy Ngủ Yên Đà Nẵng Của Tôi Ơi của Trần Trung Đạo. Tác giả có trích dẫn một bài thơ của mình (Trần trung Đạo- nhưng không ghi tựa tên bài thơ ). Tôi bị cuốn hút ngay từ khổ thơ đầu. Và tôi đọc nghiến ngấu hết bài, rồi đọc đi đọc lại. Chợt thấy mình, dường như đã lâu lắm rồi, không được thưởng thức một món ăn ngon, hợp khẩu vị đến như vậy. Có lẽ, anh đã giải tỏa không riêng những gì trong tôi, mà còn cho tất cả người Việt xa quê.

    Mọi người chúng ta, ai mà chẳng có tuổi thơ, Trần Trung Đạo cũng vậy. Tuổi thơ của anh gắn với những dòng sông, bãi biển êm đềm. Dòng sông ấy đã tưới mát hồn thơ của anh. Tiếng chuông chùa xa, gốc đa già nghiêng nghiêng mái đổ là nguồn thực phẩm vô tận nuôi dưỡng tâm hồn anh. Để hôm nay, qua bao ngày dồn nén, một phút xuất thần nào đó, cảm hứng cho anh viết một bài thơ hay như vậy.

    Thật vậy! Bao quát cả bài thơ là giấc mơ, một giấc mơ buồn và thường trực trong anh. Trong cái chập chờn ấy, anh đã thoảng thốt gọi Đà Nẵng quê anh. Lời thơ nghẹn ngào, dằn vặt. Chúng ta bắt gặp một loạt câu hỏi tu từ: Có còn nhận ra tôi không? Có còn nhận ra tôi không?..Nó như mũi khoan xoáy vào lòng người đọc. Đối tượng hỏi của anh là ai? Hay anh hỏi chính lòng mình:

    “ Còn nhận ra tôi không?

    Hỡi thành phố cũ

    Những mái ngói xanh rêu

    Bức tường vôi loang lổ

    Bài thơ xưa ghi đến một phần đời“

    Anh lớn lên trong chiến tranh, thành phố quê anh cũng quặn mình trong bom đạn. Tuổi thơ của anh gắn liền với từng viên gạch đổ, những bức tường vôi loang lổ. Thành phố đã đi qua tuổi thơ vất vưởng của anh. Và đã bao năm xa quê, nhưng thời gian, không gian cũng không thể bào mòn nỗi nhớ, tình yêu ấy. Trong giấc mơ chập chờn, anh đã trở về thành phố. Anh hỏi thành phố còn nhớ anh không? Anh hỏi, mà như không hỏi, thật sự anh đi tìm tuổi thơ, tìm lại dĩ vãng :

    “ Có nhận ra tôi không?

    Hỡi ước mơ tuổi hai mươi

    Bờ bến cũ, ngậm ngùi thân sỏi đá

    Ngó mây trời mà khóc tuổi hoa niên“

    Anh đã khóc, anh khóc cho thân phận, hay anh khóc cho quê hương anh. Tất cả đã đổi thay xa lạ. Giấc mơ tuổi thơ và ngày đầu hò hẹn đã mất từ ngày anh ra đi. Để rồi hôm nay, anh trở về, bến cũ còn đây, con đò đã sang ngang. Dòng sông xưa đã đổi dòng nước lạ. Thời thế, cảnh vật, con người đều xa lạ, lạnh lùng đến se sắt….

    Anh đã trở về ngôi chùa cũ, nơi đã nuôi dưỡng, che chở tuổi thơ cho anh. Và dường như tôi cũng được cùng anh, nghe đâu đây tiếng vọng về của chuông chùa thuở ấy:

    “Có nhận ra tôi không?

    Hỡi cây đa cũ trong sân

    Nơi tôi đứng những chiều thu lá đổ

    Đừng hát nữa đa ơi! bài ca buồn vạn cổ

    Tấm thân gầy đau nhứt nhối trong đêm”

    Anh đứng lại nơi anh thường đứng, nơi có những chiều lá đổ. Anh vẫn nghe thấy tiếng kêu xé lòng của cây đa già thuở ấy. Anh bảo đa đừng hát nữa, buồn lắm, nhưng trong lòng anh hát mãi không thôi. Trong đêm tối ấy, anh đã nhìn thấy tấm thân gầy của quê hương đang oằn mình dưới phong ba, bão tố. Đường phố đã ngỡ ngàng thay tên, nơi đây một thời anh đã cùng bạn bè nhấp từng giọt cafe đen, từng ly rượu đắng. Anh đã về, nhưng thấy xung quanh đều trống vắng, tất cả bay mất như khói thuốc vô hình. Có hẹn ngày về đâu mà anh mong gặp:

    “Có nhận ra tôi không

    Hỡi bạn bè anh em

    Ai còn sống và ai đã chết?

    Ai ở lại lao đao, ai phương trời biền biệt

    Giờ chia tay sao chẳng hẹn ngày về “

    Cả khổ thơ là khung cảnh mù mịt của sự chia ly. Ai còn, ai mất? Người ở lại sống trong lầm than tủi nhục. Người ra đi mang trong lòng niềm nhớ thương và cả một trời kỷ niệm, quặn quại xót xa, ngày về còn xa lắm:

    “ Có nhận ra tôi không?

    Hỡi ghế đá công viên

    Những mái lá che tôi, thời mưa nắng

    Từ nơi đó trong đêm dài yên lặng

    Tôi ngồi nghe sông núi gọi tên mình”

    Anh muốn vùng dậy, để quét đi những đêm tối bão bùng trên quê anh, nhưng dường như anh bất lực?

    Ngồi nghe văng vẳng tiếng gọi của núi sông, nơi đã chở che cho anh những ngày dài mưa nắng, gập ghềnh của tuổi thơ.

    “ Có còn nhận ra tôi không

    Hay tại chính tôi quên? “

    Hai câu cuối chính là câu kết của toàn bài. Tôi và những sự vật, con người xung quanh, tôi và hay chính tôi. Nó là những sợi dây vô hình quán xuyến ràng buộc toàn bài lại, làm cho bài thơ có bố cục chặt chẽ hơn. Anh tự trách, tự dằn vặt mình. Anh bất lực chăng? Không! Cái khắc khoải, cái dằn vặt đó, chính là lúc anh dồn nén nỗi đau, nỗi nhớ nhất trong tâm khảm mình. Lúc anh quên, chính là lúc anh nhớ nhất, có phải thế không anh Trần trung Đạo?

    Leipzig tháng 4-2008

    Đỗ Trường

  2. #402
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    United States
    Bài viết
    1,498
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bác Lâm chích ngừa cúm chưa? Đi chích đi Huynh! Mình chích để khởi động sức đề kháng của cơ thể bác ạ! Chỉ sợ con đó đánh vào phổi, làm sưng phổi thì lôi thôi lắm...vì dù sao mình cũng lớn tuổi rồi.

    ***

    Thật là một sự mất mát lớn đối với nền âm nhạc Việt Nam khi phải tiễn biệt nhạc sĩ Anh Bằng. Ông mất hôm 12 tháng 11 năm 2015, tại quận Cam, hưởng dương 89 tuổi, sau một thời gian dài chống chọi ung thư gan.

    Ông để lại cho đời rất nhiều những tác phẩm bất hủ, ăn sâu vào cõi lòng của những ai yêu "Nhạc vàng". Những tác phẩm của ông sáng tác thật êm ái, ngọt ngào, mang tính nhân văn. Mỗi khi nói lên thân phận phù du của kiếp người đi về bên kia thế giới, thì chắc hẳn chẳng ai quên được tác phẩm “Khúc thụy du”.




    Nhạc sỉ Anh Bằng là người miền Bắc. Ông di cư vào Nam, mang theo bao kỉ niệm cùng nỗi nhớ nhung khi nhắc về chốn cũ. Sự hụt hẫng về tinh thần khi phải di cư vào Nam đã tạo nguồn cảm hứng cho ra đời tác phẩm bất hủ “Nỗi lòng người đi”.

    “Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám khi vừa biết yêu.
    Bao nhiêu mộng đẹp yêu thương thành khói tan theo mây chiều.
    Hà Nội ơi nào biết ra sao bây giờ?
    Ai đứng trông ai ven hồ.
    Khua nước trong như ngày xưa...”





    Chúng ta hãy cùng thưởng thức thêm một ca khúc nữa mà ông phổ từ thơ của Thái Can, như là một lời tiễn chân ông về nơi an nghỉ cuối cùng. Cầu nguyện cho ông sớm về hưởng nhan thánh Chúa.

    Lần sửa cuối bởi Tontu, ngày 19-11-2015 lúc 08:56 AM.
    Người vô minh không phải là người không có tri thức mà là người không biết chính mình.
    - Krishnamurti -

  3. #403
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Mừng 20-11.



    Vừa rồi tổ chức họp mặt với thầy cô, bạn bè cùng khối. Khác quá nhiều đứa chẳng nhận ra nhau. Gặp người yêu cũ định ôm cây đàn hát bài 10 năm tình cũ nhưng khổ cái đã 20 năm rồi nên thôi. Vậy mà vẫn bịn rịn như thường
    Bận lòng chi nắm bắt

  4. #404
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi ChienKhuD Xem bài viết
    Dạo này chơi đàn sướng quá ông Thợ. Kỹ thuật cơ bản coi như tạm ổn thầy chỉ dạy cách tập, cách đánh sao cho hay.
    Thầy ông chỉ là người đàn giỏi thôi chứ không phải đàn hay ,vài chục năm qua chẳng bao giờ tôi yêu cầu ông ấy đàn cho mình nghe .Ngược lại với Analia thì khác lần nào nói chuyện qua phone xong tôi cũng năn nỉ -Đàn cho tao nghe một bài đi

    Ông kĩ thuật vững rồi thì lấy đống nhạc tôi đưa ra mà nghịch ngợm ,thích bài nào chơi bài đó

    Học cứ học nhưng luôn có sự tìm tòi riêng mình ,chê thầy ông sợ ông buồn nhưng nói sao bây giờ .Nghệ thuật phải thành thật ,khen hão chiều lòng nhau thì đâu phải là mình

    Có những sự thật không tiện nói ra ,cách sư phạm của thầy ông chỉ tạo ra được những học sinh giỏi đoạt giải nhưng không thể tạo ra nghệ sĩ ,thằng Đoàn con Kim Chung ,thằng Quang ,thằng Toàn đứa nào cũng đoạt giải quốc tế hết nhưng tôi thấy chẳng đứa nào là nghệ sĩ .Vậy mới kì!

    Tôi lại rất khâm phục Cheng Zhi người trung quốc .Cha đó không phải dân cổ điển thuần tuý dậy đủ thứ nhưng học trò nó toàn nghệ sĩ biểu diễn đứa nào đàn cũng hay mới độc chứ

    Ông nghe Rego đánh để ý bàn tay phải có những cú ngắt âm staccato nghe thiệt đã




    Nghe Yang chơi hay không nốt nhạc cứ long lanh lấp lánh




  5. #405
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bác Lâm còn nhớ em ở Đà Nẵng là hay thiệt. Em ở Đà Nẵng được 11 năm bác ạ. Hi hi, trong 11 năm đó em cũng đi khá nhiều. Đà Nẵng thì từ Hòa Khánh qua Thanh Khê Cẩm Lệ, rồi tới biển Mỹ Khê sạch đẹp và biển Thanh Bình thì nước lúc cạn ngang đầu gối. Đà nẵng với con đường Hùng Vương, Bâch Dằng, Phan Chu Trinh, Triệu Nữ Vương ... . Bác làm cho em nhớ lại cái thời 1979-1985. Mỗi đêm về thời ấy thì các thanh thiếu niên dập dìu tà tà người xe đạp người thì honda dạo vòng vòng các con đường chính của thành phố, chạy mệt rồi thì bạn bè co người vào quán chè đậu đỏ hoặc cà phê ngồi cho dến lúc quán đóng cửa mới chịu về. Lại có lúc em đi làm ở tận Tiên Phước Trà My, hi hi, Duy Xuyên Điện Bàn em cũng tới 1 thời. Cái số em nằm trong cung Lục Bình bác ha.
    Nhạc hay qua bác .
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  6. #406
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Rego đánh hay thật quá ông Thợ ạ. Nghe sướng làm sao. Chắc chắn bà là phụ nữ chơi tango hay nhất đương đại rồi.

    Đống nhạc ông Thợ cho là mớ thuốc phiện, càng chơi càng khoái. Nhiều bài vừa có solo vừa có hợp âm đệm hát rất mê. Nhiều theme nổi tiếng không biết kiếm đâu ra mà ông có hết hay quá. Vừa rồi ổ cứng của tôi bị hư nhưng là dân pro nên tui có backup lại hết không thiếu bài nào.
    Bận lòng chi nắm bắt

  7. #407
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cái điều tôi thích ở Rego là cô ấy rất bình dân ,lịch biểu diễn kín hết cho đến năm sau ,chưa kể thời gian giảng dạy ở nhạc viện Buenos Aires vào mùa Hè .Vậy mà vẫn la cà với bạn bè ,sinh nhật cà phê ,ai thích đàn yêu cầu là đàn ngay ,rất hồn nhiên không có cái vẻ khệ nệ như mình là danh cầm ,giáo sư nhạc viện thì không thèm đàn các chỗ không đáng

    Tôi thì chẳng ngại mang tiếng dốt ,cái gì không biết là hỏi cho đến kì biết mới thôi .Vì thế dễ gần nhau ,chẳng bao giờ thèm làm dáng hay sĩ diện hê hê hồn nhiên tự tại rong chơi suốt bốn mùa lá rụng .

    Khi Rego đến Austin trình diễn .Cô ấy mang theo hai cây đàn .Một chơi trên sân khấu và một để tập .Tôi cũng hay đến chỗ cô ấy tập ngồi chơi .Khi thấy cô ấy lôi cây Ramirez 4R ra tập tôi cũng hờ hũng không quan tâm lắm ,cây này ngoài thị trường cũng khoảng 4K chưa phải top ,mà mình đã từng chơi cây 1A rồi .Cây tôi chơi có giá khoảng 15K ,nhưng khi cô ấy tập tôi mới hết hồn vì âm thanh hay quá hay hơn cả cây 1A hay hơn cây Robert Ruck của mình luôn

    Tôi ngạc nhiên quá khi cô ấy chơi xong mình mới rụt rè hỏi -Vẫn biết Ramirez là huyền thoại gắn liền với Segovia tôi đã từng chơi hiệu này rồi kể cả thứ Grand Concert cũng thua xa cây của Rego .Vậy Rego kể xuất xứ cây này được không

    Vì tôi biết danh cầm quốc tế như Rego thì đâu có bao giờ phải mua đàn .Các hãng còn bu lại xin cô được tặng không để quảng cáo

    Rego cười quá trời nói -Cây này là hãng Ramirez làm đặc biệt cho tôi vì sợ mất nên bảo hãng gắn cái label đó cho mọi người khỏi để ý ,tưởng nó cũng thường thôi .Mẹ cha ơi thảo nào ! Từ đó tôi cứ ngẩn ngơ chẳng thiết ăn uống ,cứ vật vờ như cái xác không hồn

    Lúc cô ấy trình diễn xong tối đó đi ăn nhà hàng bình dân Mexico Taco Cabana .Biết rằng hỏi như thế là bất lịch sự vô cùng ,có thể sau câu hỏi chưa chắc tình bạn đã như cũ .Nhưng bấn quá rồi như là thấy một em mà mình chịu đèn sắp đi về mà chẳng có cách nào gặp lại .Tôi thà chịu nhục hình còn hơn mất bóng giai nhân

    .Tôi chọn cách vào đầu theo kiểu làm luận tức là lung khởi
    -Đàn quí không phải làm bằng loại chất liệu thượng hạng nó quí vì đã sống lâu năm với danh cầm .Rego tôi sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào bạn muốn để được cây đàn này

    Rego uống hớp rượu rồi hít một hơi thuốc nhả khói mờ mịt vào mặt tôi nói -Đàn đắt mấy cũng mua được nhưng còn mười năm đã tập hàng ngày trên nó .Tất cả sớ gỗ đã open hết .Cái đó vô giá

    Tưởng Rego từ chối tôi đã muốn oà lên khóc vì ngượng và thất vọng nhưng cô ấy nói -Adolfo (tên tiếng Spain của tôi) bạn đối với tôi rất tốt ,bạn muốn sao tuỳ bạn

    Rất khó ,trả thế nào đây ? nhiều quá thì mình thấy cũng không tiện ,mà tượng trưng thì sao đây .Trong một sát na tuệ tâm bừng mở tôi nói
    -Hãy cho tôi trả bằng cái giá cây Ramirez cùng model R4 nhưng tôi xin Rego cái mười năm tập luyện trên đó

    Những chuyện thế này chẳng bao giờ tôi kể cho thầy ông nghe sợ ông ấy mặc cảm .Ông ấy vẫn thiếu đôi chút nghệ sĩ tính thực thụ để chia xẻ

    Tôi chụp hình cây Ramirez và cây Cordoba mà thầy ông cứ xin tôi hoài nhưng tôi không cho .Có thể đôi khi mình sẽ cho một người sơ kiến mà thấy hợp ,sự thân thích hay năm tháng chả có ý nghĩa gì mấy







    Khoái nhất bộ khoá Fustero này vặn êm ru bộ này ở ngoài đã bằng giá cây Takamie của ông trái cây rồi Giá nó khoảng 650$



    Thầy ông xin tôi cây Cordoba này hoài mà tôi từ chối


  8. #408
    Ngày tham gia
    May 2012
    Bài viết
    1,328
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Nhìn khóa từ con ốc đến chân chuyển động biết là anh Lâm chơi toàn hàng xịn rồi. cái này vặn ra vặn vào liên tục để chỉnh chứ có phải cố định đâu nhỉ mà bao nhiêu năm vẫn tốt vậy? em chỉ khoái đồng hồ cơ cổ lắm con cũ rích tự tay mình lau dầu lại chạy tanh tách mà thích. Guitar em chỉ biết chơi mấy điệu xòn xòn xòn đô xòn, xòn xòn xòn đô rê, chứ không chuyên sâu được như các hạ!

  9. #409
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Wow... thế mà ông Thợ lại hụt mất cái hộp đàn da gấu. Nhưng cũng tùy duyên có thể cây đàn này chỉ thích ở trong cái hộp nguyên thủy của nó. Thầy Dũng cũng có nhắc tới việc ông Thợ cho thầy vài cây đàn xịn. Hì hì vậy nên ông sai thầy mới nhận chứ không giờ này tôi còn nằm ở xó nào.

    Người ta bảo đàn cũng như gươm, gần gũi với chủ nhân lâu năm sẽ cộng hưởng với tính cách của người chủ. Do đó nhiều người thường tìm cách mua lại cây đàn của thầy mình, hoặc của danh cầm nào đó thay vì mua cây mới. Cái này ông Thợ thấy có đúng không?
    Bận lòng chi nắm bắt

  10. Thích huyenmapu, vuminh999999, trung_cadan đã thích bài viết này
  11. #410
    Ngày tham gia
    Sep 2009
    Bài viết
    733
    Post Thanks / Like

    Mặc định



    CÂY ĐÀN này của ATLQ cũng được gần 30 tuổi rồi Lâm Huynh ơi! tự nhiên đệ thấy giống cái đàn quý của Huynh !

    Nhớ những năm 8x Đệ toàn tròn xoe mắt nghe đàn trộm của các anh tại xóm bật bông thôi mà thèm, sau đó thỉnh thoảng mượn về để lén tự tập nhưng toàn bị đòi ngay, đến ngày luyện thi Đại Học do có bắt đầu chạy sô đi làm thêm( trưa sơn chân bả chân máy khâu, tối đi nhào bột..) lấy tiền trang trải học phí và các phí khác , ngay tháng lương đầu tiên ở môn ( Nhào bột cho hiệu bánh rán từ 5h chiều đến 10 h chiều tối) = 30000 đồng/ 30 buổi , Đệ đã đàng hoàng lên Hàng Bông vào hiệu đàn ( cạnh nhà cầu thủ Hồng Sơn..) mua luôn vào năm 1987.
    Về tự chơi thế mà cũng đốn ngã ko biết bao nhiêu "mỹ nhân" tuổi trăng tròn(em ko được học kỹ thuật cơ bản hay nhạc lý...vv nói chung toàn tư học , Đệ chưa có sư phụ (cũng như cờ tướng vậy)).

    Hồi này thỉnh thoảng lại chơi sau một thời gian dài bỏ bẵng nó mốc meo...cho đến năm ngoái thì khi vui buồn lại chơi sau khi Đệ tự đánh "véc -ni" lại với màu cánh dán và hàn vá gắn những chỗ nứt vỡ - Đệ thấy nó thân thương lắm!
    Lần sửa cuối bởi thanghong, ngày 25-11-2015 lúc 02:02 AM.

Cà Phê Đen V
Trang 41 của 82 Đầu tiênĐầu tiên ... 31394041424351 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68