Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê Đen V - Trang 68
Close
Login to Your Account
Trang 68 của 82 Đầu tiênĐầu tiên ... 1858666768697078 ... CuốiCuối
Kết quả 671 đến 680 của 814

Chủ đề: Cà Phê Đen V

  1. #671
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bão số 2. Sáng dậy đã thấy trời mưa, rã rời nữa một ngày...

    Cây đàn nhìn ham quá ông Thợ. Lần này ông Thợ sắp xếp về chơi lâu lâu một tí. Đúng là tuổi già có cái sướng riêng: tự do. Nhưng cũng tùy người, như ông Tý đã gần 60, con cái thành đạt hết rồi mà ông ấy vẫn phải đi học rồi làm thêm tiền nuôi vợ. Số ông ấy sinh ra là để dành cho gia đình, trước vợ con sau tới cháu nội-ngoại không lúc nào rãnh được.

    Tôi chắc phải 20 năm nữa khi mấy nhóc tì lớn hết rồi mới được tự do. Giờ 1 mình nuôi 4 miệng ăn nên còn lận đận. Với lại hồi xưa ham hố lấy vợ trẻ quá, lén vợ mua đàn xịn về nàng đập bể mất vì cái tội tối ngày ôm đàn mà quên ôm vợ hè hè.

    Ông Long có cây acoustic nhìn ngầu lắm lại thêm cái capo để chỉnh tone đúng là dân chuyên nghiệp. Tôi cũng khoái đệm hát nhưng không có nhiều bạn nên chỉ nghêu ngao được 1-2 bài.
    Bận lòng chi nắm bắt

  2. Thích hongdoan, huyenmapu, trung_cadan, thanghong, leutrong, Thợ Điện, ykm, jayjay đã thích bài viết này
  3. #672
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    44
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Tôi thì trái lại với ông Y ,cái gì có phụ nữ mới thích nhiều đàn ông quá không thích .Cũng giống ông Gió ,nhiều lĩnh vực phụ nữ tuyệt vời
    Bác Thợ hiểu nhầm ý em “gùi”, đàn ông ai mà không thích phụ nữ. Em chỉ không thích phụ nữ lãnh đạo mình thôi – họ khó đoán lém heheee...

    Ah, mà bác Thợ có vẽ tranh hay hội họa “rì” không??? Đọc ở đây thấy bác Cầm-Kỳ-Thi rồi còn thiếu: Họa (hội họa, nói cho rõ không có ai lại nói em “trù” bác hihiii..).
    Bác đúng là “hàng hiếm” có khi cả đời chỉ gặp một vài người. Ngày xưa lúc em còn làm trong Nhà nước có ông xếp kia gốc tư sản Hà Nội (nghe đâu như là Nhà in Lê Vân gì đó, không rõ lắm...), ông ấy có cái phong thái hay lắm không phải khách sáo, không phải suồng sã... không biết diễn tả thế nào nữa hay là các cụ xưa hay gọi là ga-lăng kiểu Tây cũng không biết, nó gần giống như câu của cô Huyền là “kẻ thực sự hào hoa KHÔNG tiêu đồng nào vẫn thấy thích” ấy heheee nói chung là các bà các cô cứ là mê tít – mới đó mà gần 30 “nem” rồi...

    Chúc cả nhà một tuần NO KHỎE (NO – tiếng Việt nhé heheheee...)!!!

  4. #673
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Khi trước cũng có nghiên cứu bác Y ,tập vẽ đủ trường phái từ siêu thục đến lập thể ,cả thuỷ mặc của tầu cũng ráng mó tay vào .Nhưng, rốt cuộc phải thở dài nhận ra mình không có tí tài năng nào dù đã cố gắng hết sức .Nghệ thuật kể ra cũng khó bác .Đời người ai cũng có thể làm được một hay hai câu thơ hay ,nhưng đến câu thứ ba mà không có tài năng là nghe thối ngay .Không ngửi đựoc !

    Ông D có những quan niệm hết sức sai lầm ,ngay bây giờ giác quan còn minh mẫn ,thời gian còn nhiều không hưởng thụ tự do mà còn chờ 20 năm nữa làm gì .Con cái lớn lên không nghe lời mình ,hư hỏng rồi ông ngày đêm sầu khổ rồi còn hưởng cái gì nữa ,chưa kể bịnh tật dày vò thân tứ đại này

    Ông không nghe thơ sao

    Con ta không phải của ta
    Nợ nần của nó mới là của ta

    Ông thấy ông Tý không .Hồi đó lấy đại con nhỏ bán bánh mì ở Phoenix có phải đời sướng rồi không bày đặt tự cho mình là Romeo chạy tuốt qua Na Uy lấy một kiều nữ to con rồi bây giờ quần quật suốt ngày .Lâu lâu lại phải đưa đi du lịch

  5. #674
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    He he cảm ơn ông Thợ đã khai ngộ

    Hai mươi năm nữa biết còn không
    Cái nợ trần ai há trả xong
    Thôi kệ bây giờ chơi tới bến
    Mai sau có được xác phiêu bồng...

    Mai tôi sẽ từ biệt bà nhà bảo rằng lên đường lưu linh theo ông Thợ Điện .
    Bận lòng chi nắm bắt

  6. #675
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi ChienKhuD Xem bài viết
    He he cảm ơn ông Thợ đã khai ngộ

    Hai mươi năm nữa biết còn không
    Cái nợ trần ai há trả xong
    Thôi kệ bây giờ chơi tới bến
    Mai sau có được xác phiêu bồng...

    Mai tôi sẽ từ biệt bà nhà bảo rằng lên đường lưu linh theo ông Thợ Điện .
    Chớ thế! không nghiêng hẳn bên bào ,chơi có chỗ của chơi ,nuôi con nuôi vợ cũng có cái chỗ riêng của nó .Ông lạc vào biên kiến e không tốt

    Hồi đó tôi nuôi thằng ông mãnh nhà tôi khổ biết mấy ,xong trung học tự nhiên không học nữa bỏ đi làm tay chân .Tôi vừa cay đắng vừa đau khổ ,năn nỉ lậy van vô ích cứ làm điều nó thích ,tôi chỉ còn cách cuốn theo chiều gió cùng nó để hy vọng nó đừng sa ngã ,nó đua xe ép tôi mua xe tôi cũng mua với điều kiện đi đua phải cho tôi đi theo .Nó thì cười khoái trá chạy hết tốc độ đua với bạn bè ,bố ngồi bên cạnh thì cứ tụng chú vajrayogini mantra ,đua tới 3 giờ sáng mới về nhà .Bố ngồi ngủ gục lấy sức mai đi làm .Nhìn cảnh đó tự nhiên nó thay đổi ,bỏ hẳn đi chơi quay lại đại học .Nó cũng dân IT như ông cũng ra MS ,đang đi làm và học tiếp PhD .Chắc ông mãnh hối hận muốn có cái gì để bù lại cho mình

    Tháng Mười nếu nó đi công tác ở Nhật tôi nói nó ghé VN gọi cho ông để anh em biết nhau .Nó mặt trắng ngồi đầu bàn đang họp với tụi Mẽo .ông thích nói chuyện với nó bằng tiếng Anh hay tiếng Việt cũng ok .Nó nói tiếng Việt không ai nghĩ nó ở Mỹ hết .Thuở bé tôi cho lên chùa học hết lớp 12 tiếng việt,rành các truyện Bảy viên ngọc rồng ,Doremon ,Hermann , hồi tôi về VN mua hết sách truyện Nguyễn nhật Ánh ,truyện tranh cho nó đọc


  7. #676
    Ngày tham gia
    Jul 2016
    Bài viết
    2
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Tôi không đồng quan điểm với mấy bồ đâu, ông phó Tổng Thống Joe Biden đọc diễn văn hay hơn Việt Nam đâu. Mấy ổng diễn giỏi hơn. Việt Nam mình có người tận tâm là được. Bằng chứng Việt Nam mình là nước an toàn nhất thế giới

  8. Không thích hongdoan, Tiểu Nhị không thích bài viết này
  9. #677
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Bình Dương
    Bài viết
    1,981
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông ấy cười y chang ông Thợ. Ông Thợ có cách giáo dục hay quá, không đánh mà tự đau sau này phải theo ông học hỏi để trị mấy ở nhà rồi.

    Vừa rồi trả bài cho thầy Dũng thầy bảo sao tiếng đàn hồi xưa khô khốc giờ nghe ướt át quá vậy. Tôi cười hè hè bảo trời mưa mà thầy, đường xá ướt nhem nên lòng cũng ướt theo. Chơi classic thú vị quá, nhiều bài đánh đi đánh lại cũng bao nhiêu nốt đó nhưng lại cho ra giai điệu khác, đúng ra là mình chơi chưa tới nên không làm bật lên được cái đẹp của bài. Chợt phát hiện ra rằng xưa giờ mình đánh toàn tầm bậy khà khà. Chơi vậy mới thú vị chứ.
    Bận lòng chi nắm bắt

  10. #678
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Chợt phát hiện ra rằng xưa giờ mình đánh toàn tầm bậy khà khà. Chơi vậy mới thú vị chứ.
    Hồi xưa ông đáng tầm bậy vậy mà hồi đó ông cũng phê lắm, phải 0 ?

    Tôi nhớ hồi xưa mới qua Mỹ ăn hamburger trong McDonald dưới một đồng một cái. Rất là mê. Nhớ lúc đó thằng em có sinh nhật chỉ đòi được vào McDonald ăn bánh BigMac của McDonald. Ngon ơi là ngon.

    Bây giờ ăn bao nhiêu cái lạ cái ngon khác. Cái phê cũng vậy. Lạ thật lạ
    Cái vui nó rất bình thường.

    Bằng chứng Việt Nam mình là nước an toàn nhất thế giới
    Bỏ ra vài chục giây đi kiếm thống kê trên google là ra liền trình độ an toàn của các nước trên thế giới.

    Có lần có người quen từ VN qua. Tôi dẫn vào tiệm bánh mì nói: bánh mì tiệm này VN làm không bằng, nó từ Âu Châu qua. Người Âu Châu ăn bánh mì như mình ăn cơm nên bánh mì họ làm nghệ thuật lắm. Đủ loại hết. VN chỉ biết đến baguette của Pháp đem qua thôi. Nói vậy rồi người đó tự ái dân tộc.

    Mình chỉ cần nhìn sự kiện thôi, rồi mình có thể chọn lựa.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  11. Thích trinhson, hongdoan, ykm, leutrong, huyenmapu, ChienKhuD, Thợ Điện đã thích bài viết này
  12. #679
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Ông Gió nói đúng ,ông đã trải đời nên nhận định rất sắc xảo .Nói cho cùng hạnh phúc tuỳ tầm vóc ,hoàn cảnh từng người ông ạ .Lại còn vấn đề thời gian nữa ,khi bé ông sướng kiểu khác có tuổi rồi lại chịu kiểu khác .Nay thích nhạc này mai lại thấy nó tầm thường ,khát vọng không bao giờ thoả .Đó là bí mật của thiền định ,chỉ cần chút xíu khao khát thôi tất nhiên sự yên lặng không bao giờ đến

    Hôm nay post tặng ông thiên nghi vấn sử liệu bao nhiêu lâu nay đã toành hoành .Người thắng cuộc trở thành vô danh trong giới pianist thế giới kẻ thua cuộc trở thành một tên tuổi vĩ đại .Chúc ông cuối tuần vui





    Vào trung tuần tháng Ba tại một số thành phố ở Israel sẽ có các buổi biểu diễn của nghệ sĩ piano người Croatia-Serbia Ivo Pogorelich – một trong những nghệ sĩ diễn tấu khác thường nhất trong thời đại chúng ta, một nghệ sĩ mà có những người khen ngợi hết lời, còn những người khác lại mắng nhiếc thậm tệ.


    Sự nghiệp quốc tế của ông đã khởi đầu từ một vụ xì-căng-đan tại cuộc thi Chopin ở Warsaw vào năm 1980. Pogorelich khi đó đã không lọt vào vòng chung kết, và ủy viên hội đồng giám khảo Martha Argerich đã bỏ ra về để phản đối, sau khi tuyên bố hội đồng đã loại một thiên tài. Chàng trai 22 tuổi Pogorelich khi đó đã từng đoạt vài giải thưởng, nhưng chính sau trận thất bại tại Warsaw mà ông đã được mời biểu diễn tại Carnegie Hall ở New York.

    Những buổi hòa nhạc hôm nay của Pogorelich cũng không bình thường ngay từ bề ngoài. Ông yêu cầu phòng hoà nhạc phải chìm trong bóng tối, chỉ có phím đàn là được chiếu sáng. Các tempo ông chọn, và ngay cả cách phân câu, đôi khi có vẻ rất quái chiêu. Nhưng không ai có thể dửng dưng trước lối chơi của ông.

    Nghệ sĩ bậc thầy này đã nói chuyện với tôi qua điện thoại từ Lugano (Thụy Sĩ), nơi ông hiện đang sống. Tôi nghe thấy cả tiếng đàn grand piano. Rõ ràng tôi đã làm gián đoạn buổi dạy của ông với ai đó. Ông hơi cáu, trả lời nhát gừng, nhưng đôi khi nổi hứng và bắt đầu nói chuyện ...



    Ông thấy đâu là mục tiêu lý tưởng của các nghệ sĩ biểu diễn – thể hiện mình thông qua âm nhạc của người khác hay là làm một phương tiện truyền tải những ý tưởng của nhà soạn nhạc?

    Bản nhạc chỉ là những ký hiệu chết. Nhiệm vụ của tôi là đưa vào một cái gì đó sống động.



    Và vì vậy mà đôi khi phải bỏ qua các chỉ dẫn của tác giả?

    Tôi có cách ứng xử chuyên nghiệp đối với bản nhạc. Chính trong chuỗi liên kết liên tục “thầy – trò”, tôi là đời thứ 5 tính từ Liszt và đời thứ 7 tính từ Beethoven (Aliza Kezeradze – bà giáo không chính thức tại Moscow, sau đó là vợ của Pogorelich, người đã vì ông mà bỏ cả gia đình để chạy từ Liên Xô sang phương Tây – là chút của Liszt tính theo hệ sư phạm. V.L.).[1] Tôi thuộc trường phái piano Tây-Âu Nga.



    Có nghĩa là ông cho rằng mình đã lĩnh hội được những bí mật đọc hiểu các bản nhạc một cách chính xác qua truyền thống truyền nghề bằng miệng?

    Tôi không “cho rằng“, mà đó là một thực tế lịch sử.

    Cách đây 2 năm, ông đã đòi ban lãnh đạo cuộc thi Chopin phải công bố biên bản các cuộc họp của hội đồng giám khảo năm 1980. Đó là cái gì vậy, một sự báo thù muộn màng chăng?

    Họ mời tôi làm giám khảo. Và tôi yêu cầu họ công bố điểm số của cuộc thi năm 1980.[2] Tại cuộc thi đó đại diện của Liên Xô đã cho tôi 0 điểm.[3] 0 điểm! Như thể tôi không hề chơi đàn tí gì! Tiện đây nói luôn rằng, khi đó, không chỉ một mình Martha Argerich phản đối. Cuộc thi đã bị gián đoạn 48 tiếng đồng hồ. Chỉ sau khi có sự can thiệp của Chủ tịch Hội đồng Nhà nước Ba Lan, người ta mới thuyết phục được các ủy viên giám khảo ở lại, những người trước đó đã tuyên bố bỏ Warsaw ra về. Riêng Argerich là vẫn không chịu khuất phục. Tôi cho rằng nếu bạn là một giám khảo và chấm điểm các thí sinh, bạn phải chịu trách nhiệm về cách đánh giá của mình. Hãy cứ để họ công bố! Có Trời mới biết được cái gì hiện đang diễn ra ở đó. Đem trao giải thưởng chủ yếu cho những người từ Viễn Đông...



    Ồ, chẳng riêng gì ở đó đâu!

    Và tại Nhạc viện Moscow, Sergei Dorensky[3] có thời đã nhận thí sinh không cần thi tuyển từ những đối tượng mà cha mẹ họ có khả năng hối lộ ông ta một viên kim cương ít nhất 4 carat.[4] Và Vera Gornostaeva[5] cũng đã làm như vậy, thêm vào đó, còn làm việc cho KGB[6] ...

    Hay thật, làm thế nào mà ông có được những thông tin chính xác như thế?

    Từ Moscow. Thôi được, cái đó chẳng thú vị gì, bạn hãy hỏi câu tiếp theo đi.



    Ông có vẻ dị ứng với các cuộc thi piano. Tuy nhiên, có lần ông đã tổ chức một cuộc thi của riêng ông.

    Đúng, vào năm 1993. Cuộc thi đó đã có một giải thưởng tiền mặt rất cao và nhiều sáng kiến các loại. Ví dụ, không hạn chế tuổi tác. Thoạt tiên, người dẫn đầu là một nghệ sĩ dương cầm từ Đài Loan Edith Chen (cô này nay đã đổi tên thành Gwhyneth Chen). Khi cô ấy gửi đĩa thu âm tới vòng sơ tuyển, chơi concerto số 3 của Rachmaninov với dàn nhạc giao hưởng Đài Bắc, tôi không tin rằng ở tuổi 19 lại có thể chơi được như vậy, và đã yêu cầu phải có xác nhận chính thức danh tính của bản thu âm. Và tôi đã có xác nhận đó. Nhưng trong quá trình của cuộc thi, nghệ sĩ piano đồng thời là nhà soạn nhạc người Úc Michael Kieran Harvey đã trình diễn một sonata mà Carl Vine vừa viết tặng anh hay đến nỗi bà vợ nay đã quá cố của tôi, khi đó là chủ tịch hội đồng giám khảo, bắt đầu vỗ tay, mặc dù ban giám khảo cần giữ vẻ ngoài bình thản. Thế là phải chia đôi giải thưởng. Mỗi người trong họ nhận được 75 ngàn USD. Tôi rất tự hào về những người thắng cuộc của mình. Tiện thể nói luôn, tháng 12 năm tới, tôi sẽ tổ chức tại Lugano và Locarno một series 6 buổi hòa nhạc. Sẽ có 4 buổi hòa nhạc trình làng các nghệ sĩ mới và hoàn toàn rất trẻ.


    Còn cuộc thi mang tên ông thế là chỉ được tổ chức có một lần. Tại sao vậy?

    Khi vợ tôi qua đời vào năm 1996, tôi không còn hứng thú gì đến cuộc thi đó nữa (Tôi phải thêm vào rằng trầm cảm nghiêm trọng đến nỗi Pogorelich trong vài năm phải ngừng biểu diễn – V.L.).

  13. #680
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Cũng khó cho ông Sơn, bác Lâm. Đâu phải ổng muốn vậy ? Biết đâu vì tâm trạng "được cho thắng" mà sau này ông không còn tự tin để phát triển thêm tài năng. Tôi nhớ có đọc về cờ Vua, chắc bác biết trận tranh Vô Địch Thế Giới 1972 giữa Spassky và Fischer; sau này Spassky có nói đáng lẽ ông đã không nên nhận điểm thắng "cho không" ván nhì khi Fischer làm nũng không chịu ra đấu. Nó có ảnh hưởng tâm lý không tốt cho Spassky.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  14. Thích trinhson, ykm, huyenmapu đã thích bài viết này
Cà Phê Đen V
Trang 68 của 82 Đầu tiênĐầu tiên ... 1858666768697078 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68