Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Một thời vác đá xây Trường Sa - Trang 2
Close
Login to Your Account
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 11 đến 15 của 15
  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,032
    Post Thanks / Like

    Mặc định đất liền ở song tử tây..



    Đối với mỗi người lính đóng quân trên đảo Song Tử Tây trong quần đảo Trường Sa, đất mẹ như gần hơn với những hình ảnh thân quen của làng quê Việt Nam.

    < Hơn hai ngày hai đêm HQ 996 độc hành, lênh đênh trên biển cả, xã đảo Song Tử Tây hiện ra như một khu rừng thu nhỏ giữa biển khơi. Ai nấy đều không kềm được xúc động, cảm giác giống như ở đất liền.

    Nếu nhìn từ trên cao, đảo Song Tử Tây là cả một mảng xanh với đủ các sắc độ khác nhau. Xanh sẫm của biển, xanh dương vùng nước gần bãi cạn, màu xanh của thảm thực vật.

    < Tàu HQ 996 như một nhà khách di động trên đại dương, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho đoàn công tác hành quân đến huyện đảo Trường Sa, tỉnh Khánh Hoà.

    Song Tử Tây là một trong những đảo hiếm hoi trên quần đảo Trường Sa có nước ngầm (nước lợ). Tận dụng những ưu đãi của thiên nhiên, cán bộ, chiến sĩ trên đảo đã đẩy mạnh tăng gia sản xuất với các loại cây ăn quả như chuối, đu đủ… Đặc sản của đảo là cây sâm đất mà bộ đội ta vẫn lấy nước để uống.

    < Sân vận động xã đảo Song Tử Tây.

    Sân cỏ duy nhất trên quần đảo

    Sự tồn tại của một sân cỏ là điều khiến những người lần đầu tới Song Tử Tây phải ngạc nhiên. Bởi dù là đảo cấp 1, được thiên nhiên ưu ái ban cho chút nước lợ, nhưng không vì thế mà bão tố với nắng cháy lại buông tha con người, cây cỏ trên mảnh đất này. Tất cả sự tươi đẹp mà đảo có được đều nhờ công sức lao động của cán bộ, chiến sĩ qua bao thế hệ. Trung tá Trịnh Xuân Tô, chính trị viên đảo Song Tử Tây cho biết, để biến bãi đất trống toàn cát và đá san hô thành một “tấm thảm tự nhiên” đẹp đến vậy, lớp lớp cán bộ, chiến sĩ đã phải đổ biết bao đổ mồ hôi. Thế nhưng, để giữ gìn màu xanh cho sân cỏ cũng là một kỳ tích thật đáng khâm phục.

    < Hải đăng Song Tử Tây cao 36 mét, mắt biển để định hướng hàng hải cho tàu thuyền xa bờ.

    Để đảm bảo mặt cỏ đều tăm tắp, ngày nào người lính đảo Song Tử Tây cũng chia nhau chăm chút, xén tỉa. Mệt nhất là vào những tháng nắng cháy da cháy thịt. “Những khi nắng nóng kéo dài, nước ngầm trên đảo rút xuống, phần nước sinh hoạt dành cho cán bộ, chiến sĩ cũng giảm theo. Nhưng mọi người vẫn chắt chiu để có nước tưới cỏ. Vì thế, sân cỏ giữ được màu xanh”, trung tá Trịnh Xuân Tô chia sẻ

    < Âu tàu Song Tử Tây được xây dựng là nơi đảm bảo an toàn cho tàu thuyền trú ẩn khi biển động và gió bão.

    Nỗ lực duy trì một sân cỏ như vậy là để cán bộ, chiến sĩ có nơi sinh hoạt văn hóa, tập luyện thể thao rèn luyện sức khỏe sau những giờ luyện tập, trực chiến căng thẳng. Hơn thế nữa, sân cỏ còn hiện thân của tinh thần và quyết tâm vượt khó của người lính Cụ Hồ. Trong bất kỳ hoàn cảnh gian khổ, thiếu thốn nào, họ vẫn duy trì tác phong, nếp sống lành mạnh, mẫu mực. “Bằng công sức của mình, bộ đội trên đảo đã làm việc trên tinh thần tự giác để cảnh quan của đảo luôn xanh, sạch, đẹp”, trung tá Trịnh Xuân Tô nói.

    < Cây phong ba, biểu tượng sức sống mãnh liệt của Trường Sa trước thiên nhiên khắc nghiệt trong gió bão đại dương.

    Đàn bò thích ăn… giấy

    Đến với Song Tử Tây, mọi người còn bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của một “gia đình” bò, tất thảy có 9 con. Trung tá Trịnh Xuân Tô cho biết, đây là một thử nghiệm mà cán bộ đảo Song Tử Tây đề xuất cách đây rất lâu, khoảng 17 năm, nhằm đánh giá khả năng chăn nuôi đại gia súc trong điều kiện tự nhiên và thời tiết của đảo


    Thật may mắn, kết quả là đàn bò phát triển tốt. Năm 2010, đảo còn vui mừng chào đón 4 chú bê non ra đời liền một lúc. Do điều kiện không cho phép, nên “dân số” của đàn bò chỉ được duy trì ở mức 7-10 con. Chiến sĩ đảo Song Tử Tây, binh nhất Phạm Quế Anh, quê ở Đông Anh, Hà Nội cho biết, ngoại trừ lúc sinh nở, việc nuôi bò trên đảo không có gì vất vả, hầu như không phải chăm sóc nhiều vì chúng rất ăn uống rất... tự giác.


    < Chùa Song Tử Tây, một biểu tượng tâm linh gắn chặt hải đảo với đất liền mỗi khi chuông chùa gióng lên, ngân vang trên đại dương.

    Liên hệ với sân cỏ, nhiều người sẽ nghĩ ngay rằng, đã có cỏ thì nuôi bò chẳng khó. Thế nhưng, cỏ và bò nơi đây chẳng liên quan đến nhau mấy, có chăng sân cỏ chỉ là nơi bò tắm nắng. Không biết có phải sống ở trên đảo, xa đất liền hay không mà bò trên đảo Song Tử Tây không thích ăn cỏ. Cán bộ, chiến sĩ ở Song Tử Tây nuôi bò bằng phần thức ăn thừa của mình, giống như với các vật nuôi khác như lợn, gà


    Món khoái khẩu của bò ở Song Tử Tây là… giấy. Từ sách, vở, bìa các tông tới bao xi măng, chúng không từ chối “món” nào. Vì vậy, mới xảy ra chuyện một đồng chí sĩ quan mất cả tháng trời soạn giáo án, lúc sắp hoàn thành thì bị bò mò vào phòng ăn mất. Tức nhưng chẳng ai lại đi “kỷ luật” bò, nên đồng chí kia phải hậm hực viết bài giảng lại từ đầu.


    Câu chuyện này nhanh chóng lan khắp quần đảo Trường Sa, trở thành giai thoại vui về đàn bò trên đảo Song Tử Tây.

    “Đúng là bò gây ra lắm chuyện cười ra nước mắt, nhưng cán bộ, chiến sĩ trên đảo quý đàn bò lắm, vì nó là một phần bản sắc của Song Tử Tây. Không chỉ vậy, hình ảnh đàn bò đủng đỉnh, thong dong đi lại trên đảo còn gợi nhớ hình ảnh ở đất liền, giúp lính đảo vơi đi nỗi nhớ quê hương”, binh nhất Phạm Quế Anh chia sẻ

    (Theo Đất Việt,Văn Nghệ ĐồngTháp)
    Hạnh phúc không phải là đích đến mà là trên từng chặng đường đi..

  2. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,032
    Post Thanks / Like

    Mặc định Đất Trời Hoàng Sa..



    Khi chiếc tàu Cảnh sát biển (CSB) 6006 xé màn đêm lao vút vào ra Biển Đông trực chỉ vỹ tuyến 16, kinh tuyến 111, tôi gần như thức trắng đợi tiếng kẻng báo thức. Thật đơn giản, kẻng vang lên là lúc bình minh rọi chiếu xuống mạn tàu, chiếu xuống bầu trời trong veo như ngọc, Hoàng Sa...

    1. “Ra Hoàng Sa!” - mới chỉ nghe đến thế cũng đủ để tối cuống cuồng phi thẳng ra cảng số 1 hải quân vùng 3 (Đà Nẵng) khi Thượng tá Lý Ngọc Minh – Phó tham mưu trưởng Cảnh sát biển vùng 2 thông báo: 17h chiều chủ nhật ngày 24/10/2010 tàu đi Hoảng Sa đón 9 ngư dân Lý Sơn. Cơ hội thật không dễ có



    < Phút gặp gỡ giữa Hoàng Sa trùng phùng. Ảnh: Tuổi trẻ.

    Tàu rời phao số không, khi màn đêm ập xuống. Biển đen như mực, những ánh đèn lập lòe của ghe cá gần bờ bắt đầu mờ dần. Tôi không thể ngủ được bởi nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến cảnh được tận mắt thấy biển trời Hoàng Sa, vùng biển thiêng liêng của Tổ quốc mà cha ông đã gìn giữ bao đời. Đứng trên boong, hít mạnh từng cơn gió lạnh tê người căng tràn lồng ngực. Một bóng trắng lặng lẽ ra boong đứng bên tôi, chậm rãi châm thuốc mời. Đó là chuẩn úy Vũ Huy Nam, 21 tuổi.

    Nam bảo: Đây là lần đầu tiên được ra Hoàng Sa. hồi hộp và xúc động ngủ không được anh ạ. Hóa ra, cũng như tôi. Cậu chuẩn úy trẻ măng mới vào nghề cảnh sát biển được 3 năm nhưng đã kịp đi khắp các vùng biển miền Nam. Cậu cũng kịp bổ sung vào hành trang nghề nghiệp, hành trang cuộc đời của mình bằng những lần đặt chân lên Lý Sơn, Phú Quốc, Côn Đảo và Trường Sa. Giữa tôi và Nam ngoài việc mừng vui là bởi đồng hương, cả hai còn bắt tay nhau thật chặt, bởi việc giống nhau trên hành trình đặt chân lên các đảo, và chưa một lần được tới Hoàng Sa.

    Rít một hơi thuốc dài, Nam tâm sự: “Mấy ngày trước, em cũng mới đi nhiệm vụ trên tàu này, cũng đi tìm các ngư dân bị mất tích. Lần này dù mệt nhưng em nằng nặc xin đi. Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này hả anh. Biển đêm lồng lộng, tất thảy đều cảm thấy bé nhỏ trước khối không gian đặc quánh, đen kịt. Chuẩn úy Nam chân thành: “Mơ ước của em là lính hải quân, mà phải là hải quân đi các đảo xa, như Trường Sa chẳng hạn. Nhưng bây giờ là chiến sĩ cảnh sát biển cũng đủ thỏa chí tang bồng”



    Nam dẫn tôi về phòng, mân mê những lá thư chưa một lần gửi. Chàng chuẩn úy trẻ bẽn lẽn: “Đời lính biển cứ mải mê theo những chuyến tàu ra khơi, mong có một người yêu để thỉnh thoảng thư từ điện đóm mà không có anh ạ. Viết thư kết bạn theo địa chỉ trên báo mà thấy ngại quá, không dám gửi”. Đã 4h sáng, tiếng rì rào của sóng lại dẫn tôi và Nam ra boong.

    Trên đài chỉ huy, kíp lái tàu vẫn đang căng mắt nhìn đại dương thăm thẳm. Thuyền trưởng tàu CSB 6006 Quản Ngọc Dũng không ngừng dõi theo màn hình rađa, cất giọng: Anh em ai cũng háo hức truơc chuyến đi này. Một vài người đã ra Hoàng Sa, đa số đi lần đầu, nhưng tâm trạng chung là hồi hộp. Thuyền trưởng Dũng tâm sự rằng, khi tàu lướt sóng, ở đâu biển cũng có một màu xanh, ở đâu cũng sóng vỗ, gió rít trùng khơi. Nhưng mỗi lần vào vùng biển Hoàng Sa, anh lại tràn trề cảm xúc.

    2. Trắng đêm với kíp lái tàu, được các anh chỉ bảo tận tình về chuyến hải trình đặc biệt ra Hoàng Sa, và thật tuyệt vời khi cùng đón ánh bình minh Hoàng Sa bên cốc cà phê sữa thơm phức. Nếu ánh đèn chiếu xuống biển đêm khiến Hoàng Sa lung linh như dát bạc thì ánh bình minh chắc chắn là vàng ròng. Cả tàu thức dậy đón ngày mới, một ngày vô cùng ý nghĩa, bởi ở quê nhà, người thân của ngư dân ngóng chờ và hàng triệu trái tim Việt cùng dõi theo bước đi của tàu CBS 6006.

    “Tôi cũng không hiểu vì sao và cảm xúc đó khó gọi thành tên. Nhưng nói chung lạ lắm. Có lẽ Hoàng Sa quá đỗi thiêng liêng” – Thuyền trưởng Quản Ngọc Dũng



    < Lão ngư Nguyễn Đảng. Ảnh: Tuổi trẻ.

    10h sáng, từ xa xa, chấm trắng càng lúc càng hiện rõ, thuyền trưởng Quản Ngọc Dũng trao ống nhóm cho tôi, xúc động: “Kia rồi, anh nhìn đi!”. Tàu ngư dân chính Trung Quốc đang kéo tàu ngư dân của mình. Khoảng cách hơn 1 hải lý, nhưng qua ống nhóm, thấy rõ mồn một 9 ngư dân đang ngồi trên tàu. Con tàu ngư chính Zhong Gouly Zheng 46013 không lớn như trong suy nghĩ của tôi. Công việc bàn giao ngư dân nhanh chóng hoàn tất. Thuyền trưởng tàu ngư chính Vương Chí Phú cam kết các ngư dân được bàn giao trong tình trạng khỏe mạnh, đã được ăn uống đầy đủ, đối xử tốt. Tôi gắng nán lại trên boong chỉ huy tàu ngư chính một vài phút, và thật ngạc nhiên khi người phóng viên Trung Quốc ngỏ ý muốn chụp chung một tấm hình. Anh ta nói đại ý rất vui bởi lần đầu tiên được gặp phóng viên Việt Nam ở Hoàng Sa và muốn có một tấm ảnh ký niệm.

    Tàu QNg 66478 tháo dây khỏi tàu ngư chính, quay đầu trở về nhà, kết thúc 44 ngày phiêu bạt ở Hoàng Sa, kết thúc những ngày đói lạnh giữa biển, đối mặt với muôn vàn hiểm nguy. Lão ngư Nguyễn Đảng tóc bạc phơ, ánh mắt thẫn thờ: Không thể tin được chuyện xảy ra. 55 năm tung hoành trên biển Đông, với tất thảy ngư trường, sương gió trùng khơi giờ đã quyện vào mái tóc bạc trắng, màu da đồng hun của ngư phủ.

    55 năm, chưa một ngày ông Đảng có ý nghĩ từ bỏ ngư trường Hoàng Sa. Bởi với ông và hàng vạn ngư phủ khác, vùng biển thiêng này quá đỗi thân thương, dù trong lòng nó sôi sục, chất chứa bao hiểm nguy khó lường. Tại đúng tọa độ mà Thượng tá Lý Ngọc Minh chỉ cho tôi trên boong chỉ huy (tức 16 độ 30/ Bắc – 111 độ 05/ Đông), vị trí này cách đảo Trụ Cẩu khoảng 35 hải lý. Có nghĩa, chỉ dẫn thêm một chút nữa thôi, chúng tôi sẽ được đặt chân lên đảo. Nghe có vẻ giản đơn, nhưng khoảng cách đó chưa dễ vượt qua. Chính ngọ, Hoàng Sa nắng gắt, trời không gợn mây, nhưng sóng biển đã cuồn cuộn như sắp có bão.



    Sói biển Mai Phụng Lưu kể rằng, với anh, đi vòng quanh Hoàng Sa là chuyện thường ngày. Cũng bởi thế, trong mấy năm liền, anh bị bắt đến 4 lần khiến cả nhà tán gia bại sản. “Đất trời Hoàng Sa ngấm vào máu rồi, không đi không được” – câu nói này khiến sói biển tâm sự với tôi đúng ngày đảo Lý Sơn thả hoa đăng, khao lề thế lính Hoàng Sa.

    3. Tôi mang hơi thở nóng hổi từ biển trời Hoàng Sa về Đà Nẵng, vào căn phòng của vị Chủ tịch Hoàng Sa Đặng Công Ngữ.

    Tôi hỏi ông Ngữ rằng, làm một vị Chủ tịch huyện không dân, anh có buồn không? Ông Ngữ bật lại ngay: “Hiểu như thế là không được. Sao Hoàng Sa lại không dân? Những ngư dân can trường hằng ngày bám biển Hoàng Sa, họ là người Hoàng Sa đấy. Từ xưa đã có dân Việt ở Hoàng Sa, nay và mai sau vẫn mãi mãi như vậy”.

    Ông Nguyễn Văn Cúc – một người từng công tác ở Hoàng Sa vào năm 1973 trong đội quan trắc khí tượng thủy văn (Nha khí tượng Sài Gòn cũ) tâm sự: Tôi là người Đà Nẵng lớn lên bên biển nên từng làn gió đại dương thấm đẫm trong tâm hồn tôi. Cơ duyên cho tôi sống trọn ở Hoàng Sa trọn 1 năm. Tôi là một trong những người cuối cùng rời Hoàng Sa vào tháng 12/1973, để rồi một tháng sau, đau đớn nghe tin, Hoàng Sa đã bị chiếm.

    Ông Đặng CôngNgữ cho tôi xem cuốn Kỷ yếu Hoàng Sa với lời dặn: Chưa công bố, em chỉ xem thế cho biết thôi, lúc nào anh công bố rồi hẵng hay. Vâng! Tôi không dám trái lời anh, chỉ xin mượn một lời ngỏ của anh, thay cho lời kết bút ký này: “Hoàng Sa vẫn hằn trong từng người đã đặt chân lên Hoàng Sa làm nhiệm vụ giữ đảo”.

    (theo Nam Cường,Báo Tiền Phong)
    Hạnh phúc không phải là đích đến mà là trên từng chặng đường đi..

  3. #13
    ntigger's Avatar
    ntigger Guest

    Mặc định

    đọc xong bài viết này tự dưng thấy trong lòng nao nao. Niềm tự hào dân tộc và sự kính phục đối với cách chiến sĩ đã làm nên Trường Sa như ngày nay hiện lên thật rõ ràng. Cảm ơn về bài viết thật có ý nghĩa.

  4. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,032
    Post Thanks / Like

    Mặc định Trường Sa Vào Xuân..



    Đọc lại khởi thủy của những hòn đảo trên quần đảo Trường Sa, ấn tượng đầu tiên với lính những năm đầu ra đây là đá san hô bỏng rát dưới nắng, không một bóng cây xanh và cơ man chim biển vỗ cánh ào ào, trứng chim nằm ngổn ngang trên đảo.

    Và từng ngày từng ngày, bền bỉ như những chú ong thợ xây tổ, trên những đảo đá san hô giữa mênh mông đại dương. Vét chút mùn mục nát có được của một khúc gỗ nào đó trôi dạt về đây từ trăm năm trước, đào từng hốc nhỏ và gieo xuống những mầm xanh, nâng niu chăm bẳm từng ngày để rồi sau mấy chục năm màu xanh cây lá đã biến những hòn đảo đá thành những tín hiệu xanh tin cậy của Tổ quốc, thành điểm tựa cho bà con ngư dân ra khơi biết tìm vào khi gặp dông tố bão bùng, hết dầu, hết nước ngọt

    < Tượng đài Tổ quốc ghi công các anh hùng liệt sĩ trên đảo Trường Sa Lớn.

    Đảo Trường Sa Lớn, nơi có thị trấn Trường Sa (thuộc quần đảo Trường Sa) khác hẳn với sự tưởng tượng của chúng tôi về một hòn đảo toàn đá với san hô... Đảo Trường Sa Lớn không chỉ có tượng đài ghi công các anh hùng, liệt sĩ và bãi biển tuyệt đẹp, mà còn có Nhà tưởng niệm Bác Hồ và chùa. Trên đảo đã có điện phục vụ sinh hoạt thường ngày và cả internet



    < Nhận quà từ đất liền chuyển lên đảo.

    Trường Sa Đông chỉ là một hòn đảo nhỏ trong rất nhiều đảo nổi, đảo chìm ở quần đảo bão tố này nhưng không hiểu sao nhiều người có ấn tượng sâu sắc. Không chỉ vì tình cảm của mỗi người lính đã dành cho đoàn trong mười mấy giờ trên đảo. Không chỉ là hình ảnh tận tụy của các y bác sĩ trạm xá trên đảo nhiều lần cứu mạng bà con ngư dân gặp hoạn nạn trên biển khơi...

    Tình cảm thân thương ấy có thể bắt đầu từ hình ảnh nấm mộ những người lính, dù hi sinh vẫn nằm bên chân sóng như muốn cùng đồng đội tiếp tục gìn giữ cõi bờ Tổ quốc.

    < Để đảo đá cho trái ngọt thế này phải mất bao nhiêu năm chăm bẳm vun bồi đất đảo.

    Cũng có thể hình ảnh cái mỏ neo trên cột mốc chủ quyền bị khuất chìm dưới đất đã thầm kể với mọi người câu chuyện đầy khái quát và biểu tượng về sự bền lòng để biến hòn đảo san hô ngập tràn sắc xanh bóng mát.


    Những ngày ở Trường Sa chúng tôi đã gặp nhiều người lính với một câu hỏi thật giản dị: “Cảm xúc của anh nếu một ngày kia rời đảo về lại đất liền?”. Tất cả đều rất chân thành nói rằng đó chính là nỗi nhớ tình đồng đội. Nếu ở đất liền thương nhau một thì ra đảo thương nhau gấp mười!

    Sau buổi tập luyện sẵn sàng chiến đấu, những người lính trẻ ở đảo Song Tử Tây, Đá Nam, Đá Thị... có những phút giây thư giãn bên những luống rau, chim Cu gáy và trang báo xuân.

    Rộng 12ha, đảo Song Tử Tây (thuộc xã đảo Song Tử Tây, huyện Trường Sa, Khánh Hòa) là đảo lớn tại quần đảo Trường Sa. Đến thăm cán bộ, chiến sĩ Đoàn M46 (Vùng D Hải quân) đang làm nhiệm vụ tại đảo Song Tử Tây, Đá Nam, Đá Thị vào dịp mùa xuân đang về mới thấm thía những gian nan mà họ đang nếm trải.



    Những người lính trẻ ngày đêm miệt mài huấn luyện, rèn luyện, sẵn sàng chiến đấu bảo vệ vững chắc vùng trời, vùng biển, đảo thiêng liêng của Tổ quốc. Trong ảnh, khẩu đội 12,7 mm của đảo Đá Nam đang luyện tập phương án chiến đấu tại chỗ.

    < Sau giờ huấn luyện, các chiến sĩ trẻ đảo Đá Nam say sưa bên những trang báo gửi từ đất liền ra.
    < Để các chiến sĩ trên đảo Song Tử Tây, Đá Nam, Đá Thị có một cái Tết vui vẻ, đầm ấm, đất liền cũng gửi ra đảo những mặt hàng nhu yếu phẩm, quà... và cả lợn để ăn tết.
    < Gói bánh


    Xuân đang về, song trên các đảo thuộc quần đảo Trường Sa, chúng tôi vẫn được chứng kiến cán bộ, chiến sĩ nơi đây tổ chức huấn luyện sôi nổi, canh trực với tinh thần cảnh giác cao độ, nhằm bảo vệ vững chắc vùng biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc…

    Những hình ảnh được chứng kiến trên quần đảo Trường Sa làm chúng tôi thêm xúc động khi nghĩ về một cái Tết ấm cúng của những người lính đảo.

    Đó cũng là một cái Tết an lành, hạnh phúc nơi đất mẹ, bởi ở phía trùng dương, đang có những người con ưu tú của dân tộc chắc tay súng để đất nước đón xuân sang…

    (theo VnExpress,tuổi trẻ,báo mới,Phuyen)
    Hạnh phúc không phải là đích đến mà là trên từng chặng đường đi..

  5. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    1,032
    Post Thanks / Like

    Mặc định Đổ Bộ Lên Đảo An Bang..



    Ra Trường Sa tiết tháng ba âm lịch thì yên tâm quá còn gì? Tháng ba bà già đi biển. Nằm trên tàu lớn nghe sóng nhồi lắc chao đảo đã khiếp nhưng những tưởng đến đảo nào đó của quần đảo Trường Sa là tàu cứ mà từ từ cập mạn.

    Nhưng trật lấc cả. Mới có một đêm nhồi lắc mà sớm bửng tưng, có một đoạn lê dép suýt trượt mấy lần vì những bãi nôn dẫn lên mặt boong.

    Quá 2 đêm một ngày, con tàu HQ-96 cứ rì rì tốc độ 17 cây số giờ cập đảo Đá Lát rồi Trường Sa lớn. Cách đảo vài cây số, những chiếc canô được lần lượt hạ xuống biển. Ngó xuống chiếc ca nô mỏng mảnh như chiếc lá luôn chao đảo trên sóng mà ngại! Nhảy sao đó để lọt thỏm vào lòng canô là cả một sự trù liệu khôn ngoan trong tích tắc đối với người nhảy lẫn người có kinh nghiệm đỡ dưới ca nô. Suốt chuyến hải trình, ghé mười mấy hòn đảo trong chuỗi đảo đều phải theo cách đó cả. Còn khi canô cập đảo? Mỗi đảo có một kiểu đổ bộ nhưng gian nan nhất vẫn là lần đoàn công tác đổ bộ lên đảo An Bang!


    Có lẽ khi làm cái việc cấu thành thềm lục địa Việt Nam để đựng chuỗi đảo Hoàng Sa, ông Tạo hóa đã làm một cái việc bất cẩn khi đặt đảo An Bang lên cái nền lồi lõm khập khễnh? Chuyện đó sẽ nói sau. Nhưng đêm trên tàu lớn để ngày mai đổ bộ lên đảo, cán bộ của quân chủng đã phải họp đoàn công tác. Thành phần đoàn gồm cán bộ Quân chủng Hải quân có trách nhiệm đưa nhiều tấn hàng đất liền tặng đảo. Kế đó là văn công Quân khu 2 ra phục vụ cán bộ, chiến sĩ. Thứ nữa là cánh báo chí. Tất thảy được quán triệt, do thời tiết lẫn địa hình phức tạp nên việc đổ bộ lên đảo phải tuyệt đối tuân thủ sự chỉ huy chung.

    Sóng quanh An Bang bất thường nên xuống canô (xuồng) có khó hơn (thì đã mười mấy lần lên xuống cũng chả ngại?). Tất cả tư trang cần thiết nhất là các thiết bị ghi hình của phóng viên đều phải cho vào 2 túi nilon (thì đã thực hành mãi rồi, một túi chứ hai thì có gì phức tạp?). Nếu ai sức khỏe không đảm bảo thì buộc ở trên tàu để tránh ảnh hưởng đến công việc chung,... Nghe quán triệt cũng hơi ơn ớn, nhưng hình như khi đó hầu hết đều ỷ vào chút kinh nghiệm mọn qua hơn 10 ngày lênh đênh trên biển đảo nên cuộc họp đã trở thành cuộc gặp chung rộ lên bao cung bậc nói cười đùa tếu vui vẻ



    Không biết câu chuyện của một cán bộ kể lại như thế này lọt tai ai có gây hiệu ứng gì không? Lần ấy tàu tiếp tế từ đất liền ra đảo An Bang vào dịp tết. Con tàu cứ loay hoay mãi trước những ngọn sóng liên hồi tấp vô bờ đá đảo An Bang mà vẫn không tìm được cách cập xuồng. Đã ba ngày trôi qua... Một tình huống được quyết định nhưng oái oăm đã diễn ra. Hàng tết không cập đảo được nhưng có thứ vẫn đến với các chiến sĩ canh đảo. Ấy là tiếng hát của văn công.

    Người ta tổ chức cho các cô văn công dàn hàng trên tàu cứ thế đứng hát. Dàn loa với công suất lớn được hướng vào đảo. Đầu tiên còn là những gương mặt hớn hở của cả hai bên nhưng rồi sau đó cả trên đảo lẫn trên tàu những khuôn mặt thoắt đẫm nước mắt. Các cô văn công vừa hát vừa khóc vì thương lính đảo. Những giọt nước mắt hiếm hoi của các chàng thủy thủ đảo An Bang thương văn công gần nhau trong tấc gang mà biển trời cách mặt


    Con tàu HQ-96 vẫn lừ lừ xé sóng. Gần đảo An Bang đã xế trưa vẫn chưa thấy triệu chứng gì của biển dữ. Có lẽ chúng tôi đã gặp may? Từ xa, đảo An Bang đã chình ình một vệt lam cuối đường chân trời rồi dần dần rõ. Toàn tàu được lệnh buông neo, cơm nước mặc dù ai cũng háo hức muốn được vào đảo ngay.
    Cơm xong lại có lệnh mới... Cá nhân bộ phận nào cần thiết thì mới được vào đảo còn không phải ngủ lại trên tàu. Nghe mà dở cười dở mếu. Lênh đênh ngần ấy ngày, từng ấy cây số đường trời, đường bộ, đường biển, có mặt trên con tàu này thì ai cũng cần thiết cả! Nhưng quân lệnh như sơn, ưu tiên người đưa quà tặng, văn công cùng nhà báo!

    Lời cảnh báo của chỉ huy đến lúc này mới có cơ phát tác. Không biết buổi sáng thì thế nào nhưng càng tầm chiều sóng quanh An Bang càng chồm lên trắng ngán! Quả sóng có dữ hơn những đảo chúng tôi từng qua và dẫu xuồng tròng trành chúng tôi vẫn lần lượt xuống an toàn hết. Ngó vào đảo lại thấy cánh lính huơ huơ những cánh tay lại càng tăng cảm giác muốn vào ngay, nhất là chị em văn công. Năm chiếc canô, thoạt đầu là nhấp nhô dập dềnh rồi chao đảo. Ụp, ào... Những con sóng mặn chát đầu tiên phủ trùm xuồng làm bật lên những tiếng kêu thất thanh nhưng có cả thích thú nữa!

    Ụp, ào... tiếp nữa. Tiếp nữa... Tôi tối tăm cả mặt mũi nhưng vẫn cố theo hiệu lệnh không được nhảy xuống nước mà phải bám chặt xuồng. Đằng sau tôi, một khuôn ngực sũng nước nhưng chắc nịch của một chiến sĩ hải quân trên xuồng làm ấm cả mảng lưng. Ngó bên mình một em văn công đang tái dại đờ đẫn, tôi vội dịch ra ngay nhường sự tin cậy ấm áp ấy cho em.

    Cứ du đi du lại, xuồng vẫn không chạm được vào bờ cát. Những đợt sóng như quái ác như trêu ngươi cứ nhè mấy cái xuồng mà úp chụp mà đẩy ra ngoài biển chứ không chịu hất vào. Tôi bật lên tiếng kêu hoảng hốt vì chợt thấy mình đã buông tay vào miệng hai chiếc túi nilon lồng vào nhau. Nước mặn đâu như đã lọt vào miệng túi? Ôi chao, cơ mầu này chiếc máy Nikon chuyên dụng khéo mà đi đứt. Ân hận vì quá chủ quan không nghe lời nhắc là phải lấy dây cột chắc lại chứ không được túm. Mọi lần xuống xuồng vào các đảo, tôi vẫn có thói quen hớ hênh lấy tay túm hờ như thế



    Kia rồi, các chiến sĩ canh đảo, những chàng thủy quân, người thì trần trùng trục, người thì để nguyên quân phục ào xuống để kéo xuồng vào. Nhưng oái oăm, dẫu đã túm chặt xuồng rồi mà sóng vẫn bứt khỏi tay họ như không. Những khuôn mặt tím tái vì lạnh của anh em cứ chập chờn ẩn hiện... Những chiếc xuồng vẫn bị đảo ra khoảng nước sâu hoắm. Không biết nhao đảo như thế bao lần, nhưng may mắn một con sóng khá lớn như đảo chiều bất thần thúc ào cái! Ngay lập tức, mấy chiếc xuồng như có phép lạ chình ình ngay trên mớn cát.
    Người trên tàu người trên đảo tất thảy ướt lướt thướt nhưng mừng hú cả lên. Điểm quân tất cả đều an toàn! Nhiều anh xoài luôn người trên bãi cát có lẽ do sợ nhiều hơn mệt.

    Khi đã hoàn hồn, ập ngay đến là cảm giác áy náy lẫn lo ngại! Áy náy bởi khi nhác trên bờ xi măng những chậu nước ngọt cùng những bánh xà phòng thơm, lố khăn mặt trắng tinh mà anh em trên đảo đã chuẩn bị cho khách rửa tay rửa mặt (thủ tục quý khách như nhiều đảo khác). Việc tắm rửa ra sao? Ngần này nước ngọt thì thấm tháp gì? Quần áo khô lại đang để trên tàu... Áy náy bởi tự dưng mang ngần này thêm gánh nặng cho đảo trong khi nước ngọt ở đảo là của hiếm. Hơn thế, tại nhiều đảo, tôi đã thấy những dòng chữ viết bằng sơn hẳn hoi nước ngọt = máu của lính đảo. Hoạt động nghiệp vụ, báo chí có hỏi chi thì hỏi nhưng chớ đụng đến cơ số nước ngọt của các đảo. Đó là thứ bí mật gần tầm cấp quốc gia.


    Cái câu đi Trường Sa như ra trận bữa đi giờ trở nên sống động thế! Thôi thì mình hay cánh đàn ông đàn ang chịu ướt chịu mặn một đêm cũng chả sao nhưng kẹt cho đám văn công, chị em xoay xỏa ra sao nhỉ?

    Nhưng loáng cái, sự chu đáo ân cần của anh em trên đảo đã kịp thời thu xếp mọi thứ chỉn chu. Chúng tôi được hướng dẫn, một nửa thì sang nhà đèn - hải đăng của đảo để tắm giặt. Số còn lại thì tắm tạm chỗ giếng nước lợ của đảo. May làm sao nhà đèn An Bang khi xây cất đã tính xa bằng một bể nước ngầm để chứa nước mưa. Lại còn một bể nổi vài khối đầy ăm ắp do cái may trận mưa đêm qua mang lại. Trong khi quân số của Trạm đèn bể này chỉ có 5 anh em. Ngần ấy lượng nước dự trữ quả là lý tưởng! Nhưng dội gáo nước mưa mát lạnh lên người, tôi cố ghìm cảm giác dội ào cái cho đã mà nhỏ giọt từ từ... Cảm giác những ngày mất nước Hà thành những năm xa thoắt trở lại. Vừa tắm kiểu nhỏ giọt như thế vừa tủm tỉm bởi nhớ lại ngày ấy có một xô nước mà tôi đã hoàn tất mấy công trình: rửa rau, nấu cơm và tắm!



    Bữa cơm chiều, tiếng cười như nhiều hơn bởi ngó đội hình khác lạ so với lúc đổ bộ lên đảo. Anh thì bận đồ của anh em nhà đèn, anh thì súng sính trong bộ lính thuỷ mà anh em trên đảo chu đáo cho mượn. Riêng khối văn công thì mấy em ngó bảnh hơn trong bộ thủy quân...
    Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa/ Kìa em xiêm áo tự bao giờ... Câu thơ rừng rú của Quang Dũng thoắt sinh sắc ở chốn đảo biển tít mù khơi... Chao ôi cánh văn công kiếm đâu ra trang phục mà nhập vào vai diễn nhanh thế? Hóa ra ban nãy họ mượn và trưng bộ lính thủy ấy như thứ mốt lạ còn trang phục biểu diễn họ túm trong túi nilon nên ít bị ướt. Trước những người lính đảo, người nhà đèn tối nay họ lại tươi tắn như muôn thuở ăn ánh đèn sân khấu!



    Trên tàu ra Trường Sa, có đêm trên boong, tôi nửa thức nửa ngủ trên một cái ghế gỗ... Nửa đêm chợt tỉnh nghe loáng thoáng câu chuyện ngay bên đầu mình... Chợt nhận ra mình nằm chỗ khuất trong đám phao, bên cạnh là chỗ các cô văn công ngồi hóng gió. Có tiếng thở dài của một cô rằng con gái cô đang sốt định xin nghỉ nhưng anh chồng động viên cứ đi... Cô nói đến đảo có sóng sẽ gọi điện thoại ngay về xem con đã đỡ sốt chưa! Tôi biết nhiều cô trong Đoàn nghệ thuật Quân khu 2 từng ra Trường Sa biểu diễn, có người đã ra đảo đến lần thứ hai. Hoàn cảnh nhiều người không ít khó khăn nhưng qua đảo nào, những người lính biển cũng đều chứng kiến những nụ cười tươi tắn hết cả!

    Từng vô số đêm văn công văn nghệ liên hoan với hội diễn mọi tầm cấp này khác nhưng có lẽ khó mà có dư vị cùng cảm giác thiêng liêng lẫn thương mến của buổi văn nghệ đêm ấy với các chiến sĩ trên đảo An Bang?
    ... Cái ống kính chiếc Nikon có một vệt xước do lau vụng lần bị ngấm nước mặn đảo An Bang ấy luôn trĩu trên tay tôi như một lời nhắc tử tế.

    (theo Xuân Ba ANTG)
    Hạnh phúc không phải là đích đến mà là trên từng chặng đường đi..

Một thời vác đá xây Trường Sa
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68