Kết quả 21 đến 30 của 36
Chủ đề: Duyệt Duyệt
-
28-10-2011, 08:09 PM #21
Mập ú đã từng chứng kiến nhiều chuyện như vậy trên đường. Nhưng một chuyện làm Mập ú muốn nói đến đó chính là cậu bạn thân của em trong một ngày mấy đứa hẹn nhau đi chơi, trong lúc chờ đợi bọn em đến chỗ hẹn, cậu bạn lấy xe lượn lòng vòng thì thấy có vụ cãi nhau bên đường thôi đã dừng lại can ngăn, nhưng lại gặp đúng một kẻ côn đồ đã cầm dao đâm một phát làm bạn em chết luôn tại chỗ. Chỉ điều đó chứng minh rằng xã hội VN vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến nhau dù đó không phải là một vụ tai nạn trên đường mà chỉ là một vụ trấn lột trên đường thôi. Lúc nhìn thi thể bạn trong nhà lạnh đau lắm luôn trách bạn sao không phải chuyện của mình mà lại xen vào làm gì nhưng nghĩ lại nếu là mình thì mình sẽ làm gì khi chứng kiến sự việc lúc đó.
Kẻ thực sự hào hoa tiêu một đồng trông vẫn thấy thích
-
28-10-2011, 08:13 PM #22
Tôi chỉ muốn nói, khi gặp chuyện này việc dễ nhất là gọi 113 hoặc 115. Thực tế gọi 2 số này rất bực mình. Đã có lần tôi chứng kiến một lao động ngoại tỉnh bị điện giật, rất nhiều người gọi 113 và 115 mà không được. Gần 1 tiếng sau mới có xe cấp cứu đên. Ngay như vụ cháy nhà ở Thanh Xuân hôm kia, sau 2 tiếng mới có xe cứu hỏa đên. Còn nói về sơ cứu thì mấy ai biết cách sơ cứu. Trước vụ Duyệt Duyệt tòa án TQ đã xử tù một người đàn ông vì nhanh nhảu đưa người đi cấp cứu không đúng cách làm người đó chết.
Tất nhiên tôi không ủng hộ những người bàng quang nhưng tôi cũng không thích chỉ trích họ quá đáng theo kiểu số đông mà chưa tìm hiểu kỹ.
Ở VN có lần tôi chứng kiến người nhà nạn nhân bị TNGT đã hành hung người đưa nạn nhân vào bệnh viện mà không thèm hỏi 1 câu. Rồi những người đưa nạn nhân vào bị hành đủ kiểu từ bệnh viện, công an.
Có lần tôi nhặt được 1 cái ví có nhiều giấy tờ, tôi gọi điện cho người mất đến cơ quan tôi lấy. Nói thật, hồi đấy tôi cũng có ít chức sắc ở một cơ quan lớn mà tôi bị những người đến lấy ví làm ầm ĩ ở cơ quan. Khi bị bảo vệ cơ quan mời ra, tôi còn bị loằng ngoằng một thời gian dài khi họ cứ đợi ở cửa cơ quan làm phiền.
Nói thẳng ra, bây giờ nếu gặp trương hợp như Duyệt Duyệt, tôi chỉ gọi 1 cú điện thoại cho 113 rồi chấm dứt, nếu 113 không xử lý (mà tôi tin là 90% là họ mặc kệ) thì tôi cũng chịu
-
28-10-2011, 08:14 PM #23
Avatar là bác Lâm Đệ phải không ah, trông phong độ quá nếu em là con gái em cũng trót hư mất hihi!
-
28-10-2011, 08:21 PM #24
-
28-10-2011, 08:34 PM #25
Bác Lâm ơi sao em gọi điện cho bác mà không được? Bác đổi số rồi hay sao vậy?
Trời cho bao năm để rong chơi...?
Đến khi gặp người, chân rã rời...!
-
28-10-2011, 08:37 PM #26
Câu chuyện của Huyenmapu kể không hề hiếm hiện nay. Gần đây ở đường Kim Liên mới Hà Nội, có thanh niên đuổi kẻ trộm xe SH bị bắn vào đầu, sau đó tử vong.
Nam thanh niên bị bắn khi đuổi bắt trộm đã tử vong | Pháp luật | giadinh.net.vn"Không có phụ nữ xấu, chỉ có người không biết rằng mình rất xấu mà thôi!"
-
10-11-2011, 04:24 AM #27
Câu chuyện liên quan đến cái chết của bé Duyệt Duyệt (Yue Yue) ở Trung Quốc được truyền bá khá rộng ở Việt Nam. Đó cũng là một điều hay: Nó khiến nhiều người giật mình nhìn lại chính mình. Trung Quốc thì thế; còn Việt Nam thì sao?
Câu trả lời hình như không lấy gì đáng vui cho lắm: Ở Việt Nam, căn bệnh vô cảm cũng tràn lan khắp nơi. Chỉ liếc sơ qua vài bài báo về sự vô cảm ở Việt Nam vào cuối tháng 10 vừa qua, chúng ta cũng thấy có vô số ví dụ. Cũng tai nạn giao thông và người bị thương ngay giữa đường và cũng hàng chục hay hàng trăm người đứng nhìn, không ai ra tay cứu giúp cả. Cách đây hai năm, ở Thủ Đức có một thanh niên bị xe tải tông, cán nát nửa người. Anh kêu cứu, nhờ những người chung quanh gọi điện thoại báo tin giùm cho gia đình. Không ai có phản ứng gì cả. Sau đó, anh chết. Mới đây, vào ngày 7 tháng 10, một chiếc “xe điên” do một bác sĩ lái tông hết người này đến người khác, khiến 2 người chết và 17 người khác bị thương. Nhiều người không những không cứu mà còn xông vào hôi của, cướp ví tiền và nữ trang của các nạn nhân. Có nạn nhân bị chết nhưng mãi đến ba ngày sau gia đình mới biết. Lý do: toàn bộ túi xách gồm tiền bạc và giấy tờ tùy thân của chị đã bị cướp mất nên bệnh viện không thể biết chị là ai và ở đâu để liên lạc với gia đình. Báo chí gọi đó là những “kẻ hôi của máu lạnh”.
Đó là chuyện ở Sài Gòn. Ở Hà Nội cũng thế. Ngày 23 tháng 7, hai cha con anh Nguyễn Công Vinh bị bọn cướp móc ví tiền và đánh đập ngay ở trạm xe buýt. Cả hàng trăm người chung quanh đứng nhìn. Chỉ đứng nhìn. Không ai có phản ứng gì cả. Báo chí gọi đó là thái độ “sống chết mặc bay”.
Thái độ “sống chết mặc bay” và “máu lạnh” như thế cũng xuất hiện nhan nhản trong các bệnh viện, nơi bác sĩ và y tá, theo truyền thống, vẫn thường được ví như “từ mẫu”. Các “từ mẫu” hiện nay thì theo một nguyên tắc rất đơn giản: Trả tiền trước, chữa bệnh sau. Mà tiền trả thì qua nhiều chặng lắm. Muốn khám bệnh? – Trả tiền! Muốn có giường nằm trong bệnh viện? – Trả tiền! Muốn thay ra giường mỗi ngày? Trả tiền! Muốn chích thuốc? – Trả tiền! Mấy tháng vừa qua, ở Cà Mau, dân chúng phẫn nộ về việc cô Dương Thị Thu Huyền (16 tuổi) bị thương nằm bất tỉnh ngoài đường và được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Câu đầu tiên bác sĩ hỏi là: Có tiền không? Những người chở Huyền vào bệnh viện đều không có tiền. Mãi đến khi thân nhân của Huyền biết tin, chạy đến bệnh viện, làm giấy tờ cam kết trả tiền xong, các bác sĩ mới bắt đầu ngó đến bệnh nhân. Tuy nhiên lúc ấy đã quá muộn. Mấy tiếng sau, cô gái mới 16 tuổi đầu ấy chết.
Tất cả những chuyện vừa kể, thật ra, không mới. Cách đây mấy năm, các trang mạng xã hội tại Việt Nam từng tung lên đoạn phim ngắn cảnh một số nữ sinh nhào đến đánh đập tàn nhẫn một nữ sinh khác. Điều khiến người xem kinh ngạc đến sững sờ không phải chỉ là cảnh bạo động mà là thái độ dửng dưng của các nữ sinh khác chung quanh. Các em cũng chỉ đứng nhìn. Không có phản ứng gì cả. Hoàn toàn dửng dưng. Rồi một bức ảnh khác, chụp cảnh bố chồng trói ké người con dâu vất ra đường. Cô nằm như một con thú, quằn quại, đau đớn. Ngay giữa đường. Mọi người cũng đều dửng dưng(st)Chưa gạp êm, anh vẵng ngỡ rèng
Có nòang thíu nữ đệp như treng
Méc xanh lòa bóng dừa huơn dựa
Au ím nhìn anh không nóa neng …
-
10-11-2011, 05:21 AM #28
Địa ngục vị không
Thệ bất thành Phật
Chúng sinh độ tận
Phương chứng bồ đề
Nói thì dễ mà làm thì khó lắm các bác ạ. Ngồi trong căn phòng ấm cúng, sạch sẽ, online chém gió, hô bão gọi mưa thì đơn giản thôi. Giả sử các bác gặp trường hợp tai nạn như trên thì sẽ làm gi? Chắc phần lớn cũng đứng nhìn như vậy thôi, dây vào làm gì, rách việc. Con người ta ai cũng có cảm giác an toàn mang tính bản năng như vậy. Ở trên mạng online thì khác hẳn, cảm giác cực kỳ an toàn. Thích nói gì thì nói, nhầm thì delete hoặc sorry là vui vẻ thôi. Còn ở xã hội ngoài dường ngoài chợ thì khác hẳn các bác à, nhiều khi mình có lý đúng hẳn hoi vậy mà vẫn phải nhận sai. Muốn cứu giúp được chúng sinh lầm lạc, các vị Bồ Tát phải đi vào địa ngục, chịu mọi sự khổ sở. Đáng tiếc chúng ta chỉ là những người phàm tục, chả dại gì mà chui vào đia ngục nguy hiểm. Thôi tốt nhất là hằng ngày online chém gió, copy paste vài ý tưởng cao đẹp của đức Phật để cho tâm hồn thanh thản.
-
10-11-2011, 06:54 AM #29
@doccocuukiem
thì đúng là bản năng tự bảo vệ cho thân và cho túi tiền là chuyện tự nhiên nhưng bác có nghĩ là có xã hội nào mà không bắc đầu là một cảnh loạn lạc và dần dần được cải thiện bằng những người có hành động tốt hay ít nhất có tư tưởng tốt. Nếu bảo vệ quyền lợi mình 100% thì trên đời còn có ai giúp ai? vì khi giúp người khác mình lúc nào cũng phải thiệt thòi chút ít, nếu không là tiền bạc thì là công sức và thời giờ.
Để cải thiện một xã hội thì không những mình cần người trượng nghĩa xả thân cứu người mà mình cần những nhà báo, những nhà giáo, và những người chém gió nữa kìa
Xin lỗi tôi xin lấy bác làm thí dụ. Nếu bác được lớn lên, nghe và đọc suốt đời bác những lời chém gió có tính cách xây dựng như bài bác Lâm Đệ chẳn hạn không chừng bác có những hành động hay tư tưởng lạc quan hơn và không chừng đã thành Bồ Tát rồi nữa kia.
Sao người mình hay chê những hành động tốt quá gần như nó dính liền vào những câu nói hằng ngày: Ăn cơm nhà lo chuyện chợ, lo chuyện bao đồng, chơi bạo lấy tiếng ngu, anh hùng rơm...
-
10-11-2011, 07:24 AM #30
thân tặng bác K27
Quan niệm cho sự vô cảm của con người tại Trung Quốc cũng như Việt Nam là kết quả của quá trình hiện đại hóa với hai xu hướng nổi bật: đô thị hóa và thương mại hóa dường như rất phổ biến tại cả hai nước hiện nay.
Người ta lý giải hiện tượng này như sau: Ngày xưa, trong xã hội nông nghiệp, tình làng xóm thật đẹp, lúc nào cũng “tối lửa tắt đèn có nhau”. Sống với nhau, ai cũng coi trọng tình nghĩa và trách nhiệm đối với cộng đồng. Một nhà gặp khó khăn, cả xóm xúm lại giúp. Bây giờ thì khác. Với xu hướng đô thị hóa, người ta sống rất gần nhau nhưng chẳng ai thân thiện với ai cả. Sáng, mở cửa đi làm. Tối, về nhà, lại khóa cửa im ỉm. Ngay cả khi ở cùng một chung cư, người ta cũng hiếm khi gặp gỡ và chuyện trò với nhau. Tình người cứ thế nhạt dần. Lại thêm sự tác động của xu hướng thương mại hóa nữa. Ai cũng đổ xô đi kiếm tiền. Cái lợi trở thành ưu tiên số một. Chuyện tình nghĩa chỉ là chuyện phụ. Và nhỏ.
Ở đây, dù không nói ra, người ta vẫn cho chuyện vô cảm gắn liền với xã hội tư bản. Xưa, con người rất có tình Chỉ đến thời “mở cửa”, với kinh tế thị trường, quan hệ giữa người với người mới thành vấn đề. Con người mới trở thành vô tâm và vô cảm. Và bị tha hóa.
Một số người đi xa hơn, phân biệt Tây phương và Đông phương theo tiêu chuẩn: Đông phương thì duy tình và duy nghĩa, trong khi Tây phương thì duy lý và duy lợi. Đông phương thì nhắm đến sự hài hòa giữa người với người cũng như giữa con người và thiên nhiên, trong khi đó, ở Tây phương, người ta chỉ tìm mọi cách để khống chế thiên nhiên và ảnh hưởng đến người khác, biến người khác thành một nguồn lợi cho mình.
Nói cách khác, người ta đổ hết cái xấu về phía Tây phương. Theo cách nhìn ấy, những gì xấu xa ở Việt Nam cũng như ở Trung Quốc hiện nay là đến từ... Tây phương.
Tôi có một số bạn ở Việt Nam, vốn là trí thức và thỉnh thoảng có dịp đi nước ngoài, than thở là quan hệ giữa người và người ở Tây phương sao mà lạnh lẽo và lạnh nhạt quá. Trong nhà, con cái đi học hay đi làm về, cứ vào thẳng trong phòng riêng, có khi khóa cửa lại, chẳng có giao tiếp gì với bố mẹ cả. Bạn bè, khi gặp khó khăn, mới nói xa nói gần, người ta đã “sốt sắng” khuyên nên đến vay tiền ở ngân hàng thay vì, như ở Việt Nam, vào lấy tiền trao ngay cho bạn. Phụ nữ bị chồng đánh đập, chạy đến nhà bạn định trú ngụ vài hôm chờ qua cơn sóng gió sẽ trở về; không ngờ bạn đã không thông cảm, còn nằng nặc bảo gọi cảnh sát. Còn chần chừ, không muốn làm, bạn đã bấm số báo cho cảnh sát biết rồi. Thật phiền! Đó là chưa kể một số câu chuyện được đăng tải trên báo chí: một người già nào đó bị chết một cách cô độc trong một căn hộ trong chung cư nhưng chẳng ai biết cả. Có khi một hai tuần sau mới biết, khi nghe mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ căn hộ. Có khi cả mấy tháng hay thậm chí, mấy năm sau, khi thấy thùng thư phía trước cứ đầy nghẹt. Vân vân.
Những sự kiện nêu trên không có gì sai cả. Nhưng có thật người ta làm thế là do vô tình hay vô cảm không?
Những ai sống ở nước ngoài lâu và tiếp xúc nhiều với người nước ngoài dễ thấy ngay những quan niệm như vậy chỉ là những cách nghĩ ấu trĩ xuất phát từ những ngộ nhận văn hóa thường đến từ các xã hội khép kín. Tôi không muốn nói là người Tây phương tốt hơn chúng ta. Không. Chuyện tốt hay xấu đã khó nói. Chuyện hơn thua lại càng khó nói. Nhưng tôi biết chắc chắn mấy điều.
Thứ nhất, những cái khung duy lý hay duy tình dùng để phân biệt Đông và Tây chỉ là một huyền thoại. Việc khuyến khích người bạn bị chồng bạo hành báo với cảnh sát không phải chỉ là chuyện lý. Mà còn là chuyện tình: Đó mới là cách giúp đỡ hiệu quả nhất. Họ chỉ không thích than thở suông. Họ muốn sự quan tâm của họ có kết quả. Ở Tây phương, những người sống hết lòng với bạn bè chắc chắn không phải ít. Nhưng liên quan đến Việt Nam, có hai chuyện đáng kể nhất.
Một là, có nhiều người Việt Nam đã được một số bạn bè người Mỹ giúp đỡ tận tình để họ được sang định cư tại Mỹ. Bạn bè thân lắm ư? Không. Chỉ là bạn bình thường Vậy mà, mấy chục năm sau, họ vẫn còn nhớ và khi có dịp, giúp đỡ những người bạn Việt Nam khốn khổ một cách tận tụy vô cùng: Bảo lãnh họ sang Mỹ; giúp họ ổn định cuộc sống thời gian đầu, v.v...Đó không phải là tình bạn hay tình người sao?
Hai là, cách đây vài ba năm, trên đài truyền hình Úc chiếu một bộ phim tài liệu rất đáng cảm động. Có ba hay bốn người cựu chiến binh Úc từng tham chiến . Đã về hưu, nhưng họ vẫn không nguôi đau đáu nghĩ về một số bạn bè bị chết và mất xác ở Việt Nam. Cuối cùng họ quyết định sang Việt Nam tìm hài cốt bạn. Không phải dễ. Họ đến địa phương từng xảy ra trận đụng độ, hỏi thăm từng người dân về những người lính Úc chết trận. Rồi xin phép chính quyền cho đào xới tìm hài cốt. Thủ tục giấy tờ vô cùng nhiêu khê. Và tốn kém. Tất cả đều bằng tiền túi của những người về hưu ấy. Sau mấy năm vất vả, họ tìm ra mấy bộ hài cốt, gửi sang Úc nhờ xét nghiệm. Đến lúc biết chắc chắn đó là hài cốt của bạn mình, họ mới liên lạc với thân nhân những người đó để báo tin. Ai cũng sửng sốt. Ngày chiếc máy bay chở hài cốt những người lính Úc từ Việt Nam về lại Úc là một ngày đầy xúc động. Dĩ nhiên đáng xúc động nhất vẫn là tình bạn. Như vậy là duy lý sao?
Thứ hai, tôi không nghĩ là người Tây phương, nói chung, vô cảm. Đối diện với những sự thương tâm hay bất công, không những ở nước họ mà còn cả trên thế giới, phản ứng của họ thường tích cực và quyết liệt hơn chúng ta nhiều. Một số người Việt Nam, thời gian đầu sang định cư tại Úc, những năm 1976, 1977 thỉnh thoảng gặp rắc rối chỉ vì những chuyện lãng nhách. Ví dụ, ra chợ mua vịt sống, theo thói quen, cứ cầm cổ vịt đi lơn tơn ngoài đường. Có người thấy bèn gọi cảnh sát. Lý do: hành hạ súc vật. Con cái bị cảm, bố mẹ cạo gió; khi con vào lớp, thầy cô giáo thấy vết bầm tím trên cổ đứa bé, không nói không rằng, liền gọi ngay cho cảnh sát: Đứa bé bị bố mẹ ngược đãi! Những chuyện nho nhỏ như vậy cho thấy người ta không dửng dưng. Thấy trên cổ đứa bé có vết bầm: người ta không dửng dưng. Thấy một con vịt bị xách cổ: người ta cũng không dửng dưng. Ở tầm rộng hơn, thấy những bất công và bất hạnh trên thế giới, người ta cũng không dửng dưng. Xin để ý điều này: Hầu hết các phong trào nhân đạo lớn trên thế giới đều xuất phát từ Tây phương. Thời chiến tranh Việt Nam, các phong trào phản chiến xuất phát từ lý do nhân đạo phát triển mạnh mẽ nhất là ở Tây phương.
Ở Tây phương, người ta có thể không biết người hàng xóm chết cô độc trong căn hộ sát mình. Vì họ tôn trọng sự riêng tư của người khác. Tuy nhiên, nếu người ấy, ra đường, vì lý do nào đó, ngã gục và nằm lăn quay dưới đất, tôi dám chắc sẽ không có cảnh người qua đường dửng dưng đứng ngó hoặc đi thẳng.
Tôi không nghĩ và không muốn chứng minh là người Tây phương tốt hơn hay xấu hơn người Đông phương, trong đó có chúng ta. Khái niệm tốt xấu là một khái niệm mơ hồ và hàm hồ. Chuyện hơn thua lại càng mơ hồ và hàm hồ. Điều tôi muốn chứng minh là sự phát triển về kinh tế cũng như xã hội gắn liền với xu hướng hiện đại hóa, đô thị hóa và thương mại hóa không làm cho người ta vô cảm.
Tìm nguyên nhân của sự vô cảm chắc chúng ta cần phải nhìn theo hướng khác.(st)Chưa gạp êm, anh vẵng ngỡ rèng
Có nòang thíu nữ đệp như treng
Méc xanh lòa bóng dừa huơn dựa
Au ím nhìn anh không nóa neng …
Duyệt Duyệt
Đánh dấu