PDA

View Full Version : Lấy bất biến ứng vạn biến



nhachoaloiviet
11-03-2011, 12:25 PM
Thiền sư Đạo Thụ xây dựng một ngôi chùa, gần một" miếu quán" của một đạo sỹ. Đạo sĩ ngứa mắt vì ngôi chùa bên cạnh nên hàng ngày đều dùng pháp thuật gọi một số yêu ma quỉ quái đến gây rối với chúng tăng. Hôm thì mưa to gió lớn, hôm thì đom đóm lập loè... để doạ các chúng tăng sợ hãi bó đi. Và đã có một số sa di vì sợ quá nên đã bỏ đi. Thế nhưng thiền sư Đạo Thụ vẫn ở lại chùa suốt hơn mười năm. Khi mọi pháp thuật của đạo sĩ đã dùng hết, thiền sư Đạo Thụ vẫn không đi, không còn cách nào khác, đạo sĩ đành phải rời bỏ "miếu quán" của mình.

Có người hỏi thiền sư Đạo Thụ:" Pháp thuật của đạo sĩ cao cường, vì sao ngài lại chiến thắng ông ta?".

Thiền sư trả lời:" Tôi chẳng có cái gì để thắng ông ta, chỉ có chữ "vô" có thể thắng ông ta".

- "Vô" sao có thể thắng được?

Thiền sư trả lời:" Họ có (hữu) pháp thuật, nhưng hữu là hữu hạn, hữu tận, hữu lượng, hữu biên; còn tôi không (vô) có phép thuật, vô là vô hạn, vô tận, vô lượng, vô biên. Quan hệ giữa có và không là bất biến ứng vạn biến. Tôi"vô biến" đương nhiên là thắng "hữu biến"!

nhachoaloiviet
11-03-2011, 12:29 PM
Pháp bảo

Vào lúc đệ tử học sắp thành tài, sư phụ cho anh ta xuống núi để vượt qua 81 thử thách cuối cùng. Trước khi lên đường, sư phụ cho anh ta một pháp bảo.

Pháp bảo đó quả là hiệu nghiệm, nhờ có nó, anh ta đã vượt qua được 80 cửa ải như sông lớn, vực sâu hoặc đi qua sa mạc không người, chịu được mùa hè nóng như đổ lửa, mùa đông lạnh như cắt da...Cửa ải thứ 81 là một ngọn núi hiểm trở.

Nhờ pháp bảo, anh ta đã vượt qua được những chặng đường dốc cao vực thẳm, nhưng khi đến lưng chừng núi thì anh ta gặp một vách đá dựng đứng, cao hơn tay với của anh ta một chút, nhưng mặc dù đã cố gắng hết sức anh ta vẫn không sao bám được vào gờ vách trên. Ba ngày ba đêm liền anh ta cứ quanh quẩn tại đó, trong lòng đã có chút nghi ngờ tác dụng của pháp bảo. Đúng lúc đó, vị sư phụ xuât hiện. Đệ tử vội vã thưa:"Pháp bảo không linh nghiệm nữa". Sư phụ cười nói:" Xem ra con vẫn chưa nắm được những điều kỳ diệu đã học. Pháp bảo có thể lúc thế này, lúc thế khác, nhưng trong trường hợp này sao con không dùng nó làm hòn đá kê chân mà cứ khư khư ôm nó trên người như một gánh nặng?".

nhachoaloiviet
11-03-2011, 12:31 PM
Đêm và ngày

Một vị thiền sư hỏi các đệ tử của mình:" Trò nào có thể cho ta biết, đêm kết thúc khi nào, ngày bắt đầu lúc nào?".

Một đệ tử buột miệng nói:" Ở một cự ly nhất định, vào lúc có thể phân biệt được con vật ở đằng xa là con cừu hay con chó, đó là lúc ngày bắt đầu!".

- Không đúng! - Thiền sư nói.

- Vào lúc có thể từ đằng xa phân biệt được một cây là cây không có hoa, hay là cây đào là lúc ngày bắt đầu - Một đệ tử khác vội vàng nói tiếp.

- Cũng không đúng! - Thiền sư đã có chút bực bội.

- Vậy thì thưa thầy, ngày bắt đầu vào lúc nào? - Các đệ tử đồng thanh hỏi.

Thiền sư nghiêm túc trả lời:" Chỉ vào lúc các con nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, nhận ra họ là người anh em của mình thì mới là lúc ngày đã đến. Nếu không, bất kỳ lúc nào trong ngày đối với các con cũng chỉ là đêm đen".

nhachoaloiviet
11-03-2011, 12:32 PM
Niệm kinh và thành Phật

Một vị vừa gia nhập tăng đồ, thỉnh giáo một thiền sư nổi tiếng:" Thưa đại sư, niệm kinh có thể thành Phật được không ạ?"

Đại sư trả lời:" Không được".

Tăng đồ hỏi:" Thế thì làm thế nào để thành Phật?"

Thiền sư trả lời:"Niệm kinh."

Tăng đồ cảm thấy khó hiểu:" Thưa đại sư, chẳng phải là ngài vừa nói niệm kinh không thể thành Phật à? Vì sao bây giờ lại bảo con niệm kinh?"

Đại sư nói:" Nếu như chỉ biết niệm kinh, con chẳng bao giờ thành Phật cả. Thế nhưng niệm kinh lại là con đường phải đi để thành Phật. Chỉ có không ngừng niệm kinh, không ngừng nghiên cứu kinh sách, không ngừng ngộ kinh đạo, hiểu thấu được chân tướng của kinh Phật, phát hiện được những điều kỳ diệu và đẹp đẽ của kinh Phật, con mới có thể thành Phật".

nhachoaloiviet
11-03-2011, 12:35 PM
Trí tuệ của vị phương trượng

- Sự khác biệt căn bản giữa người và Phật là: tính người thay đổi, tính Phật cố định.
Phương trượng xuống núi giảng Phật pháp, khi tới một cửa hàng bầy bán một bức tượng Thích Ca Mầu Ni được đúc bằng đồng đen, rất giống, rất đẹp. Phương trượng nghĩ nếu ta đưa về chùa để thờ cúng suốt đời thì vô cùng hạnh phúc. Thế nhưng, khi thấy phương trượng tỏ ra vô cùng yêu thích pho tượng, người chủ cửa hàng đòi phải trả 5.000 đồng.
Về chùa, phương trượng bàn với các vị chúng tăng, và nói nhất định phải mua được bức tượng Thích Ca Mầu Ni đó. Chúng tăng hỏi: thầy định dùng bao nhiêu tiền để mua được pho tượng. Phương trượng nói:" 500 đồng là đủ rồi". Chúng tăng không tin, làm sao có thể mua được pho tượng rẻ như vậy. Phương trượng nói:" Lẽ trời còn đó, sẽ có biện pháp, bụi trần muôn dặm, đông đảo chúng sinh, dục vọng khó đầy, được không bằng mất, phật từ bi, phổ độ chúng sinh, sẽ khiến ông ta chỉ kiếm được 500 đồng thôi".

- Làm thế nào phổ được cho ông ta?- chúng tăng không hiểu hỏi.

- Để cho ông ta hối hận!- Phương trượng cười trả lời. Chúng tăng lại càng không hiểu.
Phương trượng nói:" Chỉ cần các con làm theo điều ta dặn là được". Phương trượng bảo các đệ tử hoá trang thành nhiều loại người khác nhau.

Đệ tử thứ nhất xuống núi đến cửa hàng mua tượng, khi mặc cả giá nói người chủ chỉ trả đến 4.500 đồng là thôi.

Hôm sau, đệ tử thứ hai xuống núi để mua pho tượng trên, khi mặc cả giá với người chủ, chỉ trả đến giá 4.000 đồng là bỏ đi.

Cứ như vậy, đến ngày thứ chín, khi người đệ tử cuối cùng xuống núi thì giá mua pho tượng chỉ còn là 200 đồng mà không thèm mua.

Mắt thấy những người mua ngày ngày bỏ đi mà giá trả cứ mỗi ngày một thấp, người chủ cửa hàng trở nên sốt ruột, ngày nào ông ta cũng hối hận: giá như bán cái giá mà người hôm trước trả có phải là tốt không. Ông ta tự trách móc mình quá tham tiền để nhỡ việc.
Đến ngày thứ mười, ông ta thầm nghĩ, nếu ngày hôm nay có ai đến mua pho tượng này thì bất kể trả bao nhiêu tiền ông cũng bán.

Ngày thứ mười, phương trượng đích thân xuống núi, nói muốn mua pho tượng với giá 500 đồng. Người chủ cửa hàng vô cùng phấn khởi: Không ngờ lại được đến 500 đồng! Ông ta đồng ý bán ngay. Đang lúc phấn khởi, ông ta còn tặng phương trượng một khám thờ.

Phương trượng mua được pho tượng, nhưng từ chối cái khám thờ, nghiêng tay trước ngực cười nói:" Dục vọng vô bờ, việc gì cũng nên có mức độ, mọi cái đủ rồi thì thôi! Thiện tai, thiện tai...".

nhachoaloiviet
11-03-2011, 12:37 PM
Lớn và nhỏ

Một hôm, đệ tử hỏi thiền sư Đại Châu:" Thưa thầy! Thế nào là sắc, thế nào là không?".
Thiền sư trả lời:" Sắc tức là không!".

Đệ tử lại hỏi:"Thưa thầy, thế nào là có, thế nào là không?".

Thiền sư trả lời:"Có tức là không?".

Đệ tử lại hỏi tiếp:" Thưa thầy, thế nào là thiền sư, thế nào là đồ đệ?".

Thiền sư trả lời:"Chúng sinh đều là thiền sư,chúng sinh đều là đệ tử".

Đệ tử:" Vì sao thầy không đổi cho con làm thiền sư?".

Thiền sư không trả lời mà hỏi lại:"Như thế nào mới gọi là nhỏ?".

Đệ tử:" Thưa, không nhìn thấy".

Thiền sư:" Như thế nào mới gọi là lớn?".

Đệ tử:" Thưa, không thấy bờ bến".

Thiền sư:" Thế nào là không thấy bờ bến?".

Đệ tử đành trả lời:" Là nhìn không thấy!".

Thiền sư trả lời:" Vậy thì nhỏ tức là lớn".

Đệ tử lập tức ngộ ra.

Lão Khoai
11-03-2011, 01:32 PM
Những mẫu truyện thiền hay quá ,xem ra ngộ cũng dễ mà cũng khó .Gần trong gang tấc mà lại gấp mười quan san

hung vi
11-03-2011, 03:33 PM
Nam mô.....Nam mô A di đà phật.Chuyện hay quá,cảm ơn nhachoaloiviet nhiều

kymoc
11-03-2011, 05:10 PM
Một dạo nọ, Phật tổ cùng các chúng để tử tạm gác lại chuyện kinh kệ cùng nhau xuống núi vân du bốn bể tìm hiểu sự tình dân chúng.
Sau bao ngày hành hương, Phật tổ và các đệ tử đến một bến sông, sông rộng, nước chảy xiết,tất cả dừng chân chờ đò. Bỗng một đệ tử chỉ tay cho mọi người thấy một vị đạo sĩ tay bấm quyết, miệng niệm chú rồi nhún mình một cái bay vèo sang bên kia sông, các đệ tử ai nấy đều trầm chồ thán phục...một đệ tử lại gần Phật tổ hỏi:
- Thưa thầy...chúng con có thể làm được như vị đạo sĩ kia không ạ ?
Phật tổ chỉ khẽ mỉm cười rồi chắp tay nhắm mắt không nói gì cả.
Sau khi đò đưa tất cả mọi người qua bên kia sông thì đoàn người lại gặp vị đạo sĩ nọ,vị đạo sĩ đang ngồi lầm rầm niệm chú tay bắt quyết. Phật tổ lại gần vị đạo sĩ nọ rồi ôn tồn hỏi :
- Thưa Đạo sĩ...ngài có thể cho chúng đệ tử được biết để có được công phu như ngài thì phải mất bao lâu không ạ?
- Kha !...Kha !!...Kha !!! - Vị Đạo sĩ vuốt râu cười ngạo ngễ - Để luyện được công phu như của ta thì người trần các người phải luyện cả đời, còn ta thì chỉ 40 năm là đã luyện thành.
Phật tổ hỏi xong bèn cám ơn rồi cùng các đệ từ tiếp tục hành hương...Đi độ một đoạn Phật tổ bèn thở dài nói :
- Ta chỉ mất có 5 hào là đưa được hàng trăm người qua sông, còn vị đạo sĩ nọ để qua được con sông vừa rồi đã phải mất 40 mươi năm ròng mới qua nổi...quả là Thiện tai !! Thiện tai !!!

123456
11-03-2011, 05:54 PM
chà chà!! phong trào luận kinh,giảng đạo trong box đợt này lên cao quá.thật mừng cho bác Khoai vì công sức miệt mài của bác đã được mọi người hưởng ứng :)

chim_zunzun
11-03-2011, 07:02 PM
hay thiệt ... câu "Dĩ bất biến ứng vạn biến" làm em nhớ tới 1 đại cao thủ trong giới cờ ... Hứa Ngân Xuyên, với lối đánh "kim cương bất hoại", công thủ chính thường, và cũng có 1 đặc trưng là "dĩ bất biến ứng vạn biến" :)

PhiHuong
12-03-2011, 01:07 AM
Pháp bảo có thể lúc thế này, lúc lại thế khác, nhưng trong trường hợp này sao không dùng nó làm hòn đá kê chân mà cứ khư khư ôm nó trên người như một gánh nặng?".

Thật là diệu pháp quyền biến !

nhachoaloiviet
14-03-2011, 06:53 PM
Nguyên nhân của sự tự ti

Một võ sĩ vô cùng kiêu ngạo đến chào đại sư Thiền Tôn. Anh ta vốn là một võ sĩ xuất sắc và nổi tiếng, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ trang nghiêm và cử chỉ nhã nhặn của thiền sư, tự nhiên anh ta cảm thấy tự ti.

Võ sĩ cất tiếng hỏi:" Thưa thiền sư, vì sao con cảm thấy tự ti? Chỉ một phút trước đây con vẫn bình thường, thế nhưng vừa bước vào chùa đã đột nhiên cảm thấy tự ti. Trước đây con chưa bao giờ có cảm giác đó. Con đã từng đối mặt với rất nhiều lần chết chóc, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, vì sao bây giờ lại cảm thấy run sợ như thế này?".

Đại sư liền bảo:" Con hãy kiên nhẫn chờ đợi một chút. Đợi đến khi sau khi mọi người đã ra về hết, ta sẽ nói cho con câu trả lời".

Suốt ngày hôm đó người ta lũ lượt tới chào, thăm thiền sư, võ sĩ chờ đợi rất suốt ruột. Mãi tới gần nửa đêm, sân chùa mới không còn người qua lại. Võ sĩ nôn nóng thưa với thiền sư:" Bây giờ xin thầy trả lời con".

Đó là một đêm trăng tròn vành vạnh, ánh trăng hiền từ chiếu sáng khắp lá cây ngọn cỏ. Thiền sư nói:" Hãy nhìn các cây trong vườn. Cây cổ thụ kia như vươn tới trời cao, nhưng ngay sát nó có một cây nhỏ bé, cao chưa bằng một phần ba thân nó, cả hai cây tồn tại trong vườn ta rất nhiều năm rồi. Cái cây nhỏ kia cũng chưa bao giờ nói với cây cổ thụ, vì sao trước mặt anh tôi cảm thấy tự ti? Một cây rất cao, một cây thật thấp vì sao ta chưa bao giờ nghe thấy lời kêu ca, oán thán của chúng?

Võ sĩ thưa:" Vì chúng không biết so sánh".

Thiền sư nói:" Thế thì con không cần phải hỏi ta nữa. Con đã biết câu trả lời rồi đấy".

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:00 PM
Hàm nghĩa của sự im lặng

“Im lặng nghĩa là gì?”. Trong phiên thẩm vấn cuối cùng, một số người bị thượng đế hỏi câu hỏi buộc phải trả lời đó.

Đó là sự “Nghe theo” - Người nông dân trả lời.

Đó là sự “Thương hại” - Một cụ già nói.

Đó là sự “Đồng ý” - Một cấp dưới trả lời.

Đó là sự”Bàng quan” - Một người đàn ông nói.

Đó là sự “Xem thường” - Một học giả nói.

Đó là sự “Che giấu” - Một nhà thơ nói.

Đó là sự “Đại trí” - Một nhà triết học trả lời.

Đó là sự”Gánh vác” - Một người phụ nữ nói.

Vì sao nhà ngươi không trả lời? - Thượng đế hỏi người cuối cùng chưa nói gì – Xem ra chỉ có sự im lặng của ngươi mới là sự im lặng thực sự. Mà chỉ có những người thực sự im lặng mới có thể tiếp cận ta!

Những người trả lời trước đó bắt đầu im lặng trở lại. Bọn họ đều biết, người không hề mở miệng đó là một người câm. Thượng đế không hiểu được rằng lần này họ đã dùng sự im lặng để đánh giá lại ngài.

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:03 PM
Nga hoàng và chiếc áo

Một hôm, Nga hoàng bị ốm nặng, ông truyền lệnh “Ai chữa khỏi bệnh cho ta, sẽ được trọng thưởng”. Một thày thuốc giỏi trong nước lũ lượt kéo đến. Nhưng chẳng ai chữa khỏi được cho ông ta. Cuối cùng, một bậc hiền triết nói, chỉ có thể chữa khỏi bệnh, một khi tìm được cái áo của một người hạnh phúc mang về cho Nga hoàng mặc.

Nga hoàng sai người đi tìm hạnh phúc, nhưng những sứ giả mà Nga hoàng cử đi đều không tìm được người nào, bởi vì không ai vừa ý với yêu cầu đặt ra: có người rất giầu nhưng bệnh tật triền miên; có người khoẻ mạnh nhưng không một xu dính túi; có người vừa giầu vừa có sức khoẻ nhưng vợ hỏng, con hư… Tóm lại, mọi người đều đang phải khổ sở vì một điều gì đó.

Một hôm, đêm đã khuya, thái tử đi qua một túp lều nhỏ, chợt nghe thấy trong lều có tiếng người nói:”Cám ơn trời đất, làm việc cũng đủ rồi, ăn cũng no rồi, bây giờ lên giường ngủ một giấc cho say. Ta có cần gì nữa đâu!”.

Thái tử mừng quá, ra lệnh cho người hầu vào bảo người đó cởi chiếc áo đang mặc trên người ra, đòi bao nhiêu tiền cũng trả để mang về cho Nga hoàng.

Người hầu vào trong lều định cởi chiếc áo của con người hạnh phúc đó, nhưng ông ta nghèo đến mức không có áo mặc trên người.

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:06 PM
Nghệ thuật cho mượn tiền

Mua ô tô còn thiếu 50 triệu, bà vợ bảo tôi:” Sao ông không sang hỏi nhà ông Vương đối diện? Là người buôn bán lớn, vay 50 triệu khó gì?”.

Tôi đành lấy hết nghị lực sang nhà ông Vương, ấp a ấp úng nói ra lý do. Ông ta lật đi lật lại tờ báo, chẳng thèm ngẩng đầu lên, trả lời rành mạch :” Tiếc quá, tôi vừa mua vào một số lớn hàng, trong tay hiện nay chẳng còn đồng nào, sợ rằng trong một thời gian nữa vẫn chưa thu hồi được”. Tôi đành ủ rũ ra về.

Sáng sớm hôm sau, khi hai vợ chồng tôi còn đang ngon giấc đã thấy ông Vương ngõ cửa. Ông ta nhét một đống tiền vào tay tôi, thành khẩn nói:”Bạn bè, hàng xóm có khó khăn, tôi không thể ngồi nhìn. Đây là 50 triệu đồng tôi tìm cách lấy về từ chỗ khác, bác cầm lấy mà dùng”. Tôi và bà vợ cảm động đến mức chẳng nói lên lời.

Hôm sau tôi lấy ô tô về. Buổi tối, sang nhà ông Vương cảm ơn. Ông ta đang nói chuyện trên điện thoại. Ngồi đợi trên ghế, tôi tiện tay cầm lấy tờ báo đang để trên bàn. Chỉ thấy trên một trang đang mở có một cột có mấy dòng bị gạch bằng bút chì đỏ:” Cho người khác vay tiền phải có kỹ xảo, có thể từ chối trước để người vay vào thế tuyệt vọng, dằn vặt, sau đó bất ngờ xuất hiện thoả mãn yêu cầu của người vay sẽ thu được hiệu quả không ngờ, người vay chỉ còn nước rơi nước mắt mà cám ơn mình…”.

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:13 PM
Giống
Ở một đất nước xa xôi có hai bác thợ mộc vô cùng kiệt xuất, tài nghệ của họ rất cao siêu, không ai hơn ai.

Một hôm, trong lúc vui vẻ, nhà Vua chợt nghĩ:”Không biết ai trong số hai người này là tài giỏi nhất? Chẳng bằng ta tổ chức một cuộc thi, sau đó sẽ phong cho người thắng cuộc là “Người thợ mộc giỏi nhất nước”.

Thế là nhà vua cho gọi hai người thợ mộc tới, ra lệnh cho họ trong ba ngày chạm trổ được một con chuột càng giống thật càng tốt. Ai thắng sẽ được thưởng và phong tước.

Trong ba ngày hẹn ấy, hai người thợ mộc hầu như quên ăn, quên ngủ mải miệt cưa, đục, chạm trổ và họ đã đúng hẹn dâng lên nhà vua sản phẩm của mình. Nhà vua chọn một số đại thần, thành lập hội động xét duyệt. Người thợ mộc thứ nhất làm một con chuột rất sinh động, có mắt, có mũi, có lông, thậm chí mấy cái râu chuột còn có thể cử động được. Con chuột của người thợ mộc thứ hai thì chẳng giống chút nào, nhìn từ xa mới thấy có vẻ như một con chuột. Thế là thắng bại đã rõ ngay. Nhà vua và hội đồng xét duyệt nhất trí cho người thợ mộc thứ nhất là người giỏi hơn.

Nhưng người thợ mộc thứ hai không phục, ông nói:”Sự phán xét của nhà vua không công bằng”.

- Tại sao? – nhà vua hỏi.

Người này thưa:” Để quyết định xem con chuột này có giống chuột thật không nên để cho mèo quyết định. Mắt mèo nhìn chuột chắc chắn tinh hơn người”. Quốc vương nghe vậy thấy cũng có lý, liền sai người vào hậu cung mang ra mấy con mèo, để qua mèo biết con nào giống thật hơn.

Ai ngờ, vừa thả mèo ra, mấy con đều không hẹn mà cùng nhẩy tới vồ vào “con chuột” không giống chuột lắm rồi gằm ghè, tranh cướp mồi. Còn “con chuột” giống như thật, chúng không thèm để ý. Trước sự thật đó, nàh vua phải phong cho người thợ mộc thứ hai danh hiệu “Người thợ mộc giỏi nhất nước”.

Sau việc này, nhà vua hỏi người thợ mộc thứ hai:” Nhà ngươi dùng phương pháp gì khiến mấy con mèo tưởng con chuột nhà ngươi chạm trổ là chuột thật?”. Người này thưa:” Sự thật rất đơn giản, chẳng qua là thần dùng xương cá để chạm trổ chuột thôi! Về căn bản, mèo không để ý đến việc có giống thật hay không, mà quan trọng là chúng chỉ thích mùi tanh thôi!”.

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:16 PM
Kẻ thù và bạn bè

Thái độ đối xử với một số kẻ thù chính trị của Tổng thống Mỹ Lincoln khiến cho một số nhân viên dười quyền ông bất bình. Những người này khuyên Lincoln không nên kết giao bạn bè với những kẻ đó mà phải tiêu diệt họ.

Khi họ biến thành bạn của tôi – Lincoln từ tốn nói- Chẳng phải là tôi đã tiêu diệt kẻ thù của mình rồi à!”.

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:30 PM
Cái mà người đàn bà muốn nhất là gì?

Vua Iase trẻ tuổi, trong một cuộc chiến tranh với nước láng giềng, thua trận bị bắt làm tù binh. Vương phi nước láng giềng thấy nhà vua đẹp trai, phóng khoáng, không nỡ giết, vì vậy đã đưa ra một điều kiện, yêu cầu trong một năm nhà vua phải tìm được một câu trả lời khiến bà ta vừa lòng, và tạm thời thả nhà vua. Còn nếu sau một năm Iase vẫn không có được câu trả lời khiến bà ta vừa lòng, nhà vua phải tự nguyện quay lại nhận cái chết. Còn nếu không đáp ứng được điều kiện này, sẽ bị giam suốt đời trong nhà tù.

Câu hỏi của bà ta là:” Cái mà đàn bà muốn nhất là gì?”.

Ngay cả những người có học thức cao cũng khó trả lời được câu hỏi này, huống chi nhà vua Iase vừa trẻ , vừa hiểu đời chưa sâu. Lòng tín nghĩa và danh dự là cuộc sống thứ hai của người đàn ông, cho nên khi đã đáp ứng yêu cầu của người ta rồi cũng phải đưa ra câu trả lời.

Nhà vua trở về nước tiến hành mấy cuộc điều tra, nhiều lần thỉnh giáo các bậc trí giả, hỏi mẹ và chị em gái...nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời vừa ý. Một mưu sĩ thưa với nhà vua, có thể đến thỉnh giáo một người đàn bà thần bí, bà ta nhất định sẽ có câu trả lời nhưng tính tình bà ta vui buồn thất thường lắm.

Mãi đến ngày cuối cùng của thời hạn, không còn cách gì nữa, vua Iase đành phải cùng các tuỳ tùng đến tìm người đàn bà thần bí đó. Người đàn bà này dường như đã biết yêu cầu của nhà vua nên đã nhanh chóng đưa ra cái giá phải trả:” Ta bảo đảm đưa cho nhà vua một câu trả lời đạt yêu cầu nhưng điều kiện là Gewen phải lấy ta làm vợ”. Gewen là một kỵ sĩ đẹp trai phóng khoáng nhất trong các vũ sĩ và cũng là người bạn tốt nhất của nhà vua.

Vua Iase quan sát người đàn bà thần bí xấu xí trước mặt mình và nghĩ là mình quyết không thể bán bạn bè để cầu sống nên đã từ chối ngay, chuẩn bị ngày mai sẽ lên đường đi nhận cái chết. Thế nhưng các tuỳ tùng đã đem tình hình này báo cho Gewen biết. Cảm động trước nghĩa khí của nhà vua đối với bạn bè, Gewen quyết định hi sinh bản thân, bí mật đến gặp người đàn bà thần bí và đồng ý lấy bà ta.

Người đàn bà thần bí cũng là người nói lời giữ lời, đã nói câu trả lời cho vua Iase:” Cái mà người đàn bà muốn nhất là có thể tự làm chủ cuộc sống của mình”.

Nhà vua mang câu trả lời đó đến gặp Vương phi nước láng giềng. Bà đã vui vẻ tiếp nhận và trả Iase về nước. Lúc đó, Gewen và người đàn bà thần bí đang cử hành hôn lễ chính thức rất linh đình. Nhìn thấy bạn, vì mình mà phải hi sinh lớn đến vậy, nhà vua đau khổ như không muốn sống nữa.

Gewen vẫn giữ được phong độ của một kỵ sĩ, vui vẻ giới thiệu vợ mình với bạn bè. Vào đêm động phòng, theo tập quán, Gewen vẫn bế cô dâu vào phòng mới. Người đàn bà thần bí xấu hổ quay mặt đi, đợi đến lúc Gewen đặt bà ta xuống giường, anh ta mới chợt phát hiện ra bà ta đột nhiên trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, tươi vui, dịu dàng. Gewen vội hỏi chuyện gì đã xảy ra thế? Người đàn bà thần bí trả lời:

- Để đền đáp tấm lòng lương thiện và thái độ quân tử của chàng, thiếp đã vui lòng khôi phục lại bộ mặt vốn có của mình. Thế nhưng thiếp chỉ có thể xuất hiện với tư thế một mĩ nữ trong một nửa ngày, còn nửa ngày kia vẫn phải trở về với bộ mặt xấu xí mà người ta chán ghét. Tuy vậy, thưa phu nhân thân mến, chàng có thể lựa chọn bộ mặt của thiếp xuất hiện như thế nào vào ban ngày hay ban đêm. Thiếp sẽ làm theo chỉ thị đó.

Gewen suy nghĩ rồi trả lời bằng giọng nói kiên định:” Phu nhân thân mến, ta cảm thấy kết quả của sự lựa chọn có ảnh hưởng lớn với nàng lớn hơn nhiều so với ảnh hưởng đối với ta, vì vậy chỉ nàng mới có tư cách quyết định việc này”.

“ Phu quân thân mến, trên thế giới này, chỉ có chàng là người hiểu nhất cái mà người đàn bà muốn nhất là có thể làm chủ cuộc sống của mình, vì vậy thiếp phải 24 giờ trong một ngày khôi phục lại bộ mặt vốn có của mình để đền đáp chàng”.

Thật ra, điều mà người đàn bà muốn nhất là:” Tìm được người đàn ông lúc nào cũng tôn trọng họ”.

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:32 PM
Nói dối và nói thật.

Trong một vũ hội lớn, ngài Nói thật gặp một bà cụ tuy đã già nhưng còn rất phong độ, ông ta chào bà cụ và nói:” Cụ làm tôi nghĩ đến thời con gái của cụ”.

Bà cụ mỉm cười hỏi:” Như thế nào?”.

“ Rất đẹp”.

“ Thế chẳng lẽ bây giờ tôi không đẹp à?”. – Bà cụ hỏi với cách nói đùa dí dỏm.

Ngài Nói thật vô cùng nghiêm túc trả lời:” Vâng, so với khi cụ còn trẻ thì da đã nhẽo, không còn mịn màng và đã có nếp nhăn”.

Mặt bà cụ lúc đỏ, lúc tím rồi gượng gạo mở to đôi mắt giận dữ. Lòng tự tin đắc ý lúc đầu không còn nữa.

Lúc đó Ngài Nói dối đi tới trước mặt bà cụ, lịch sự mời bà cụ ra nhảy và nói:’ Bà là người đàn bà xinh đẹp nhất trong vũ hội này, nếu lời mời của tôi được tiếp nhận, tôi sẽ là người hạnh phúc nhất”.

Trong giây lát, mắt bà cụ ánh lên thần sắc mê người rồi chìa bàn tay đồng ý ra. Ngài nói thật ngồi bên chăm chú nhìn đôi bạn nhảy tuổi tác chênh lệch nhau. Ông nói dối mỉm cười nói với bà cụ mấy câu gì đó sức sống thanh xuân của bà cụ như đột ngột sống lại bước nhảy như là của một cô gái – một cô gái trẻ, xuất sắc xinh đẹp.

Vũ hội kết thúc. Ngài Nói thật, bảo ngài Nói dối vừa tiễn bà cụ, đứng lại và bảo:” Lúc nhảy ông nói những gì với bà cụ?”.

Tôi nói với bà ta:” Anh yêu em, em có đồng ý lấy anh không?”.

Ngài Nói thật ngạc nhiên mở to mắt, giận dữ nói:” Ông lại nói dối rồi, sự thực là ông sẽ không lấy bà ta”.

“ Đúng thế. Thế nhưng bà cụ rất cao hứng, chẳng lẽ ông không nhìn thấy à?”.

Hai người tranh cãi nhau một hồi rồi mỗi người đi một hướng. Hôm sau, mỗi người đều nhận được một bản thông báo tin buồn từ bưu điện gửi tới:” Ngày x, ở địa điểm x.x, tham gia tang lễ x.x.x”. Sau khi hai người không hẹn gặp nhau, ánh mắt họ nhìn vào quan tài, người nằm trong đó chính là bà cụ.

Khi kết thúc tang lễ, một người hầu đi tới, lần lượt đưa cho ngài Nói thật và ngài Nói dối mỗi người một bức thư. Sau khi mở ra, ngài nói thật thấy mấy dòng chữ:” Ông nói thật, ông đã đúng. Già yếu, chết chóc là không thể tránh khỏi, nhưng nói ra lại càng thêm đau khổ. Tôi gửi tặng ông cuốn nhật ký đời tôi, đó mới là sự chân thực của tôi”.

Ngài nói dối mở xem di chúc của bà cụ:” Ông nói dối, tôi vô cùng cảm ơn những lời nói dối của ông. Chúng làm cho cái cây khô sinh mệnh của tôi như có lại ngọn lửa thanh xuân, chúng làm tan những băng tuyết dày nặng trong lòng tôi. Tôi tặng ông mọi di sản của tôi, ông hãy dùng nó để tạo ra những lời nói dối đẹp đẽ nhé!”.

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:35 PM
Lời cám ơn

Tại một khu nghỉ dưỡng, một chiếc ô tô du lịch sang trọng không may bị sự cố. Một người đàn ông thò cổ ra khỏi cửa xe nói:” Ai có thể giúp tôi chui vào gầm xe vặn lại một con vít bị lỏng”. Một quí phụ ngồi cạnh khẽ nói:” Việc gì anh phải cuống lên như vậy, cứ trọng thưởng đi sẽ có người làm”. Người đàn ông liền lấy ra một tờ giấy bạc mệnh giá 100 đồng, nói lớn:” Ai vặn giúp tôi con vít, số tiền này sẽ thuộc về họ”.

Một cậu bé định nhacs chân, nhưng bạn cậu ta đã níu lại:” Lời nói của kẻ có tiền liệu có tin được không?”. Nhưng cậu bé kia vẫn bước tới và nói:” Để tôi làm!”.

Thao tác rất đơn giản, nhoáng một cái cậu bé đã vặn chặt được con vít. Sau khi bò ra khỏi gầm xe, cậu bé dùng con mắt chờ đợi nhìn người đàn ông. Người này vừa định đưa tờ giấy bạc cho cậu thì vị quí phụ ngăn lại:” Anh định cho nó 100 đồng à? Cho nó 5 đồng là đủ lắm rồi”. Người đàn ông nhận tiền lẻ từ tay người đàn bà rồi đưa cho cậu bé, nhưng cậu lắc đầu không nhận. Nghe tiếng cười la của đám đông, người đàn ông đưa thêm 5 đồng nữa. Nhưng cậu bé vẫn lắc đầu không nhận. Người đàn ông có phần tức bực nói: “Cậu chê ít à. Nếu chê ít thì ngay 10 đồng này cùng không cho nữa”.

- Không, tôi không chê ít. Thày giáo của tôi dạy: “Giúp người không được lấy thù lao”.

Người đàn ông như không hiểu hỏi:” Thế thì vì sao cậu vẫn chưa đi?”.

Cậu bé nói :”Tôi đang đợi ông nói một lời cám ơn!”.

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:37 PM
Chứng cứ

Một ngư dân đang câu cá ven sông thì có một luật sư vác cần câu đi tới. Thấy ngư dân câu được nhiều cá, ông ta liền đặt cần câu xuống, định chiếm một chỗ câu bên cạnh.

Ngư dân nói: Thưa ngài, đoạn sông này tôi đã chiếm chỗ rồi, xin ngài đi nơi khác cho.

Luật sư nói: Không được, ông nói ông đã chiếm chỗ,vậy chứng cứ đâu? Nói để ông biết tôi là luật sư đấy!

- Tôi câu cá ở đấy rất lâu rồi, những con cá nằm trong giỏ chính là chứng cứ.

- Thế mà gọi là chứng cứ à? Ai chứng minh được rằng những con cá đó là do ông câu được ở đây. Nếu không đưa ra được nhân chứng, vật chứng cụ thể, tôi sẽ không đi nơi khác.

- Bên sông chỉ có mình tôi, lấy đâu ra nhân chứng. Thính, mồi đã thả xuống sông rồi sao nhìn thấy nữa, lấy đâu ra vật chứng.

Luật sư càng cứng rắn hơn: Bây giờ là xã hội pháp trị,việc gì cũng cần có chứng cứ, không thể căn cứ vào mấy lời nói bừa của ông.

Ngư dân rất tức giận, nhưng cãi không nổi đành cầu khẩn: Ông câu cá là để tiêu khiển, tôi câu cá là để kiếm cơm cho cả nhà, xin ông giúp tôi chuyển đi câu ở chỗ khác, tôi xin đội ơn!

Thế nhưng luật sư này vẫn giữ thái độ ngang ngược và còn châm chọc: Con sông này không phải của ông dựa vào lý gì mà ông ngồi câu được mà tôi không ngồi câu được? Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật. Ông không hiểu pháp luật, vừa vô tri lại vừa ngu xuẩn, coi chừng phải nộp phạt đấy.

Ngư dân tức quá liền cho luật sư một cái bạt tai rất mạnh, má trái ông ta sưng vù lên. Luật sư vừa úp tay vào má vừa gào lên: Cái thằng dã man kia, vì sao lại đánh người? Ta sẽ kiện lên toà án.

- Bây giờ là xã hội pháp trị, đi kiện phải có chứng cứ - Ngư dân nói.

- Sao lại không có chứng cứ? Hai má người ta đều cao bằng nhau, mày nhìn mặt ta đây, má trái thì cao má phải thì thấp, chẳng phải đó là chứng cứ tốt nhất à?

Vừa nghe xong,ngư dân liền bạt một cái rất mạnh vào má phải luật sư và nói: Bây giờ thì hai má lại đều như nhau rồi nhé, để xem ông lấy đâu ra chứng cứ!

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:42 PM
Sức mạnh của một ngón tay

Rốt cuộc một ngón tay có bao nhiêu sức mạnh?

Nghe nói:” Dùng ngón tay ấn chặt vào trán, bạn không thể đứng dậy nổi”. Những người hiếu kỳ thường làm ngay thực nghiệm này.

Cũng giống như câu mọi người thường nói:” Bạn không thể dùng lưỡi liếm được khuỷu tay mình”. Có chín trong mười người thử liếm và đã thất bại.

Thực nghiệm để kiểm tra sức mạnh ngón tay cần hai người. Một người ngồi và một người đứng trước mặt dùng một ngón tay ấn vào trán người ngồi. Quả nhiên nó đã thể hiện được uy lực, người đang ngồi không thể nào đứng lên được.

Theo nguyên lý lực học nhân thế, khi con người ta muốn đứng lên thì trọng tâm phải rơi vào hai chân, muốn nâng thân người lên phải dựa vào động tác hướng về trước của trán, hoặc là chân co về sau, để điểm đỡ chuyển ra phía trước thì mới có thể đứng dậy được. Bây giờ trán bị đối phương ấn chặt, trọng tâm rơi vào mông đít, toàn thân không còn lực để đứng lên.

Bạn thử làm xem sao?

Từ thực nghiệm này ta chợt nghĩ đến “tử huyệt” của mỗi người. Có khi ta không thể đứng lên được không phải vì ta không có sức, cũng không phải là do ý chí không mạnh, cơ duyên không hợp, mà sở dĩ ta làm không nổi là so đã có một ngón tay vô hình khiến ta mất trọng tâm, tín tâm và ý chí phấn đấu, tức có một “tử huyệt” nào đó. Chỉ khi nào tìm ra được nó, ta mới có thể giải quyết được tận gốc vấn đề.

nhachoaloiviet
14-03-2011, 07:45 PM
Cháu còn trẻ, cháu được ưu tiên

Một buổi chiều, sau khi hết giờ làm việc, tôi vội vàng ra bến xe buýt. May làm sao cũng vừa lúc xe tới. Hơn nữa người xuống xe cũng nhiều nên tôi có được chỗ ngồi. Đang giờ cao điểm nên chỉ đến bến sau, người đã lên chật xe. Một bà cụ chen đến chỗ tôi, tôi liền đứng dậy : “Xin mời cụ ngồi”. Bà cụ xua tay nói”Cám ơn! Cháu cứ ngồi”. Biết tính người già thường khiêm nhường, tôi nói tiếp:” Xin mời bác ngồi, bác đã có tuổi”. Lần này tôi cứ tưởng thế nào bà cụ cũng ngồi, nhưng không ngờ bà lại nói:’ Cháu còn trẻ, cháu được ưu tiên!”.

Nghe vậy, tôi vội dìu cụ ngồi xuống và hỏi:” Vì sao bác lại nói thế?”. Bà cụ bảo:” Các cháu bận rộn làm việc suốt ngày, nhất định là mệt mỏi rồi”. Tôi cảm động nói:” Bác thật lòng nghĩ đến người khác”. Bà cụ bảo:” Con trai ta cũng trạc tuổi cháu, hàng ngày sau khi tan việc về nhà, nó thường ngồi ngay xuống ghế nghỉ ngơi, ta biết nó mệt nhọc sau một ngày làm việc”.

“Cháu còn trẻ, cháu được ưu tiên”, một câu nói êm dịu bao nhiêu, nó còn thể hiện sự thiện lương và thể tất của người già, đáng để cho những người trẻ tuổi học tập.

nhachoaloiviet
14-03-2011, 08:30 PM
Sức mạnh của sự êm dịu

Còn nhớ thời gian theo học trường Y, một hôm thầy giáo hỏi:’ Mọi người thử nghĩ xem, khi dùng cồn tiêu độc, dùng nồng độ nào thì tốt nhất?”. Bọn học trò chúng tôi đã đồng thanh trả lời:” Đương nhiên là càng cao càng tốt!”. Nhưng thầy giáo đã nói:” Sai rồi! Cồn có nồng độ quá cao, có thể làm cho lớp vi khuẩn bên ngoài vị chết cứng trong một thời gian rất ngắn, tạo nên môt lớp màng che, chúng vẫn sống. Nồng độ thích hợp nhất là dịu đi một chút tính chất sát trùng cứ lặng lẽ tiến sâu vào, hiệu quả rất tốt”.

Là lần đầu tiên trong đời tôi hiểu được có lúc sự êm dịu còn có sức mạnh hơn cả cơn bão táp. Êm dịu là một loại phẩm chất và phong cách. Nó không đánh mất nguyên tắc, mà là một sự giữ vững ở trình độ cao hơn, một nghệ thuật không cần dao to búa lớn, mà vẫn giữ vững được sự tôn nghiêm.

Nếu tiếng nói của chúng ta êm dịu, nó sẽ dễ dàng thẩm thấu tới những không gian xa xôi. Nếu ánh mắt của chúng ta êm dịu, nó sẽ dễ dàng nhẹ nhàng vén lên những tấm màn che lấp lòng người. Nếu nét mặt của chúng ta êm dịu, nó sẽ càng dễ dàng truyền cảm những thành ý của chúng ta tốt hơn. Nếu thân thể của chúng ta êm dịu, nó sẽ thể hiện một cách chuẩn xác lòng tin

nhachoaloiviet
14-03-2011, 08:38 PM
Đừng để sợ hãi bám chặt tâm hồn bạn

Một hôm, một người đàn ông đến nhà một nữ phù thuỷ nhờ bà ta dự đoán tương lai cho mình. Sau khi chăm chú nhìn vào quả cầu ma thuật của mình, bà ta phán :” Chẳng bao lâu nữa ông sẽ chết vì bị tai nạn ô tô”, nhưng bà ta không nói chính xác thời gian, mà chỉ nói điều đó sẽ xảy ra sau đó hai, ba tháng. Người đàn ông trở về nhà trong tâm trạng lo buồn. Ông không tin lời dự báo của nữ phù thuỷ nhưng rất sợ.

Hai tháng đã qua không có chuyện gì xảy ra, nhưng nỗi hoảng sợ trong lòng người đàn ông vẫn không giảm. Cuối cùng ông ta quyết định trong thàng này sẽ tự nhốt mình trong căn phòng trên gác, vì như vậy sẽ tránh được mọi tai nạn ô tô.

Ba tuần lễ đã trôi qua, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tuy vậy người đàn ông đã phát phiền đến cực độ. Ông ta quyết định ra khỏi phòng, xuống nhà dưới uống một tách cà phê. Từng bậc, từng bậc ông ta theo cầu thang đi xuống không hề chú ý tới chiếc ô tô đồ chơi của cậu con trai bỏ quên ở bậc thang cuối cùng, nên dẵm phải nó, bị trượt ngã, đầu đập mạnh vào thành cầu thang, chết ngay lập tức.

Câu chuyện này nói cho chúng ta: khi sự sợ hãi bám chặt lấy tâm hồn bạn, đó là lúc sinh mệnh của bạn gặp nguy hiểm