Tôi thấy bác Gió bây giờ giỏi Việt Ngữ quá trời. Bác viết càng ngày càng hay, lại thêm có nhiều cái rất thâm thúy. Tôi vừa xem vài ván của Kramnik trong trận vừa rôi, công nhận nhiều người mê Kramnik là phải.
Printable View
Tôi thấy bác Gió bây giờ giỏi Việt Ngữ quá trời. Bác viết càng ngày càng hay, lại thêm có nhiều cái rất thâm thúy. Tôi vừa xem vài ván của Kramnik trong trận vừa rôi, công nhận nhiều người mê Kramnik là phải.
Tôi nay đã già ngại đi lại từ nay sẽ chỉ chui vào đây hàn huyên cùng các ông .Chúng ta chia sẻ cho nhau những mảnh đời vụn vặt ,những kí ức xa xôi khuất nẻo ,những buồn vui trong gia đình ,nơi chốn làm việc .Tóm lại những gì liên quan đến chính mình .Thế giới ảo ,con người ảo nhưng tình cảm lại là thật ,hiểu nhau nhưng vẫn vô danh về nhau ,trong cái bộc lộ lại có cái che kín như thế không sướng sao .Như một nụ hôn ,vẫn cần người ấy nhưng vẫn cần sự riêng tư .Trong thân mật đã hàm chứa chia phôi như Thanh tâm Tuyền có lần đã nói Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới .Chiều nay tôi bảo Thợ Điện tới dọn dẹp gắn thêm ít bóng cho sáng rồi chúng ta cùng trò chuyện
Hôm thứ Hai tại giải chạy bộ có tiếng thế giới Boston Marathon một trái bom đã nổ. Ba người chết và rất nhiêu người bị thưong nặng tàn phế suốt đời.
Đôi khi cà phê bỏ bao nhiêu đường vẫn đắng.
To Run
~a prayer for Boston
To run
is to rise above the weak spirit
is to take on pain
is to push pain in the chest
with both palms
stumbling over garbage,
gravel, fragments of life,
is to say I will take you
on in the street.
Every breath of mine
is a battering ram,
shoving, crushing,
swinging a hammer of air.
I am a body of fast moving blood
inhaling you
taking you in like a tank.
I will consume your hate.
I will run straight into you
as if you were a finish line of joy,
picking up the fallen along the way
and you will never stop me,
you will never
stop me.
Scott Pool
http://hereandnow.wbur.org/files/201...gn-624x416.jpg
Thế giới hỗn loạn làm sao có sự yên bình đuợc .Cứ một hồi trị lại đến một hồi loạn .Mỗi người chết đi thì cũng có một phần nào đó trong mình chết theo .Chúng ta thuộc về toàn thể ,máu của bất cứ mầu da nào chảy xuống đều khiến mình đau xót khôn nguôi
Tôi nghĩ vu vơ sự an bình tuyệt đối chắc chỉ có ở cõi chết
@ Kt Phạm công Thiện là một thiên tài năm 28 ông đã là khoa truởng khoa nhân văn đại học Vạn Hạnh .Biết rất nhiều ngoại ngữ Năm 69 Nguyễn văn Trung là Khoa truởng phân khoa triết đại học Văn Khoa ,ông đỗ tiến sĩ triết học ở đại học pháp Sorbone ông này gây bút chiến với Ông Thiện ,vào đầu chưa nói năng gì đến triết học ông Thiện lôi luận án tiến sĩ của ông Trung ra bắt 100 lỗi pháp văn .Chiêu này hiểm quá ông Trung chết điếng ,lúc đó tụi tôi bầy nhãi nhép ủng hộ ông Thiện ngày nào cũng coi báo .Bất thình lình ông Thiện bỏ ngang đi giang hồ qua tận Venise rồi lang thang khắp châu Âu sống bụi đời ,bỏ cả công danh chức tuớc phiêu bạt giang hồ .Báo chí VN qua tận bên ấy phỏng vấn ông .Tôi nhớ mãi câu nói của ông vừa xấc xược vừa ngang tàng
Tôi chỉ muốn quên ông ấy như quên một thói xấu trong đời
Sự hoá thân của Thợ Điện làm nhớ đoạn cuối của bài Vết Chim Bay của Phạm Thiên Thư
Cõi người có bao nhiêu
Mà tình sầu vô lượng
Còn chi trong giả tướng
Hay một vết chim bay.
Hehe vì phải đáp lời bác Re bên guitar nên tạm dùng lại nick cũ xong rồi thôi luôn
Cười là đặc ân thượng đế ban cho con người ,để cười đuợc rất khó nhất là trong mặt nghệ thuật .Nam Cao viết hay nhưng không cười đuợc ,nhóm Tự lực văn đoàn cũng thế .Dòng văn học sử vĩ đại nhất chắc chỉ có Vũ trọng Phung .Ông làm mình phì cười với những chi tiết như
Cô Tuyết ngó loanh quanh chợt nhìn thấy đống vú cao su giả bèn bĩu môi -Tôi chẳng cần dùng những thứ này .Xuân tóc đỏ cười ỡm ờ -Thật không ? Cô Tuyết quắc mắt -Tôi cho anh khám -Xuân tóc đỏ dấu tay ra sau lưng mồm bảo -Cõi đời này chân giả khó luờng
Cô Tuyết sấn tới -Đây khám đi -Xuân tóc đỏ nhìn truớc nhìn sau rồi phóng tay lên ngực Tuyết mân mê một hồi rồi bảo -Cõi đời này giả cả chỉ có quí nuơng là thật
Đọc cười đau bụng cho cái đểu của Xuân tóc đỏ Chỉ tiếc thiên tài này mất sớm năm 27 tuổi .Lụy tài hoa nên đành đoản mệnh
Về đi thôi (Quy khứ lai từ) – Đào Uyên Minh (Đào Tiềm)
Dịch nghĩa:
Về đi thôi! Ruộng vườn sắp trở thành hoang vu, cớ sao chưa về? Đã để tâm hồn cho thể xác sai khiến (2) thì sao còn ảo não, buồn khổ một mình mà làm chi? Ta đã hiểu rõ rồi, những việc đã qua không thể sửa chữa được, nhưng những việc sau này còn có thể đổi thay, bởi vì ta chưa đi sâu vào con đường lầm lạc. Ta thấy rõ ngày hôm nay ta đúng mà ngày hôm qua là sai. Thuyền nhè nhẹ lướt đi, gió mát thổi bay tà áo. Hỏi thăm khách qua đường, con đường phía trước, giận thay, ánh mặt trời buổi mai lờ mờ không rõ.
Nhìn thấy nhà, lòng vui sướng quá, ta rảo bước đi nhanh. Đầy tớ chạy ra đón ta, con thơ chờ ta ở cổng. Cỏ hoang phủ lấp đường đi trong vườn, nhưng cây tùng cây cúc vẫn như xưa. Dắt con vào nhà, có sẵn rượu đầy vò. Ta cầm bình rượu tự rót cho ta. Trông cành lá tươi tốt trước sân mà lòng vui vô hạn. Ngồi dựa vào cửa sổ phía nam, mà ký thác tâm tình phóng khoáng, mới biết nơi nhỏ hẹp này đủ để duỗi chân, cũng đủ sống an nhàn. Ngày ngày đi bách bộ trong vườn, thích thú biết bao. Tuy có cửa ngõ, nhưng lúc nào ta cũng đóng kín, ta chống gậy đi mãi, lâu lâu lại ngửng lên nhìn về phía xa. Đám mây tự nhiên bay ra khỏi núi, chim bay mỏi cánh thì nhớ bay về. Mặt trời sắp khuất sau rặng núi, nhưng ta vẫn đứng mân mê cây tùng lẻ loi, thơ thẩn đấy mãi.
Về đi thôi! Từ đây không giao du với ai nữa, ta với đời không còn liên quan gì với nhau nữa. Giao du để làm gì? Ta vui sướng lắng nghe những lời tình tứ của người thân, ta vui với đèn sách để giải mối ưu phiền trong lòng ta. Nhà nông cho ta biết ngày xuân đã đến, phải cày cấy đám ruộng phía tây. Có lúc ta ngồi trên chiếc xe che mui, có lúc ta chèo, con thuyền nhỏ. Ta cho thuyền đi vào sâu tìm nguồn suối, hay là đánh xe lên các đống gò. Cỏ cây xanh tốt, suối chảy không ngừng. Ta càng thèm muốn thấy vạn vật gặp thời, và càng cảm thương cho việc xuất xứ của ta.
Nhưng thôi! Tấm thân gửi trên cõi đời này, hỏi còn được mấy lúc. Sao không để mặc cho nó trôi đi, còn hoảng hốt muốn đi đâu nữa? Giàu sang vốn không phải sở nguyện của ta, mà cảnh tiên thì ta không có cách gì đi tới. Nay gặp thời tiết đẹp, một mình ta dạo chơi, hoặc cầm gậy bới cỏ hoang. Tới bờ ruộng hoang ta ngâm nga, lội dòng suối, ta làm thơ, mặc vạn vật biến hóa cho đến lúc tận cùng. Vui đạo trời, biết mệnh người, còn có điều gì nghi hoặc nữa.
Tiếu lâm thật. Không biêt là Thợ Điện hay Thơ Điên, hay cả hai? Thợ Điện thì kênh -- người thắp sáng. Thơ Điên thì sất -- muốn nói chi nói, như Bùi Giáng
Lộn đường gõ cửa nhà ma
Gọi thằng bùi giáng bước ra tao chào
Mày điên dại mấy chiêm bao
Bây giờ điên nữa lúc nào sẽ thôi
Thưa cô phùng khánh một lời
Rằng điên suốt kiếp một đời dại ngây
Tuy nhiên xuất bản một thầy
Tu hành thanh tuệ còn ngây thơ cười
Con về giũ áo đười ươi
Nực cười trí hải ngậm ngùi mẫu thân
Đẻ con một trận vô ngần
Mẹ còn đẻ nữa một lần nữa thôi
Mẫu thân phùng khánh tuyệt vời
Chiều xuân thơ mộng dưới trời bước đi
chọc bà Phùng Khánh thì cũng ok đi. Sư cô Trí Hải (mình thì phải gọi là sư bà) một đời thanh tịnh còn bị lôi ra chọc là mẫu thân. Lúc đó bà Trí Hải ở Vạn Hạnh chắc cũng phải mĩm cười ... khổ.
Hề, ta trở lại gian nhà cỏ
Hề, ta trở lại gian nhà cỏ
Giữa cánh đồng không, bên kia sông
Trống trải hồn ta cơn gió rã
Tiếng tàn tàn rụng suốt mênh mông
...
Ở đây, ta có dăm người bạn
Phúc tự tâm, không lý đến đời
Ở đây, ta có dăm pho sách
Và một dòng sông, mấy cụm mây
...
Tô Thùy Yên