dĩ nhiên là có chút "họ hàng" rồi nhìn nick thì biết..chắc nhachoa ít ra sới cờ hp hử?? rượu chè là đúng ý "nhà thơ" chứ gì? thích rượu thì "chiến" luôn.>:/.kakakaka...tớ ở hp đây!!
Printable View
Em có ra mấy sới cờ đâu,nói thật là cờ kém,nên không dám mon men ra.Bác tên gì,nhà ở đâu thế bác hay đánh cờ ở hồ cá ngựa hả
Bổ sung cho bác 1 chút về quá trình xây dựng lực lượng của Tôn Sách
Năm 195, Viên Thuật tự xưng làm hoàng đế, hiệu là Trọng Thị. Sau khi bị Lã Bố đánh bại, Viên Thuật có gửi thư cho Tôn Sách để mượn quân. Trong thư gửi trả lời Viên Thuật, Tôn Sách đã cự tuyệt và cắt đứt mọi ràng buộc với ông này. Trong cố gắng nhằm tranh thủ sự ủng hộ của Tôn Sách, một lãnh chúa mới nổi là Tào Tháo sau đó đã đề cử ông vào chức vụ Thảo nghịch tướng quân (討逆將軍) và tước phong là Ngô hầu (吳侯)[2]. Năm 199, Viên Thuật ốm chết cùng với triều đại ngắn ngủi của mình. Em họ ông ta là Viên Dận (袁胤) lo sợ Tào Tháo và rời bỏ Thọ Xuân. Đem theo quan tài Viên Thuật và đội quân của ông này, Viên Dận đến Hoán Thành (皖城, ngày nay là huyện Tiềm Sơn, An Huy) để theo Lưu Huân (劉勳). Do Lưu Huân không có đủ lương thực trong địa hạt của mình để nuôi thêm quân, nên ông ta đã dẫn quân về phía nam tới cướp bóc Hả Hôn (海昏, phía đông của huyện Vĩnh Tu, Cửu Giang, Giang Tây ngày nay).
Tôn Sách đang trên đường đem quân tấn công Hoàng Tổ tại Hạ Khẩu (夏口, ngày nay là Hán Khẩu, Vũ Hán, Hồ Bắc) thì nhận được tin. Ông quay lại và chiếm được Hoán Thành khi đó đã không được bảo vệ tốt, tiếp quản toàn bộ số quân cũ của Viên Thuật khoảng 30.000 người. Nghe tin căn cứ của mình đã mất, Lưu Huân chạy về phía tây và tìm kiếm sự hỗ trợ của Hoàng Tổ, ông này đã gửi 5.000 thủy quân thiện chiến tới giúp. Tôn Sách đánh bại Lưu Huân và ông ta phải chạy về phía bắc để theo Tào Tháo. Tôn Sách thu được trên 2.000 quân cùng 1.000 tàu thuyền của Lưu Huân và tiến quân đánh Hoàng Tổ. Mặc dù đã được tăng cường thêm quân từ phía Lưu Biểu, nhưng Hoàng Tổ đã thất bại cay đắng.
Tôn Sách vào năm 199 đã chiếm được toàn bộ miền nam Trung Quốc. Do bị đe dọa ở phía bắc là Viên Thiệu nên chưa thể chia sẻ sự quan tâm của mình, vì thế Tào Tháo cố gắng tăng cường liên minh với Tôn Sách bằng cách gả cháu gái của mình cho em Tôn Sách là Tôn Khuông (孫匡). Đến lượt mình, Tôn Sách cũng đồng ý gả con gái của Tôn Bôn (Phần) cho con trai của Tào Tháo là Tào Chương.
Thái thú cũ của Ngô Quận (吳郡, phía nam của Tô Châu ngày nay, Giang Tô) là Hứa Cống (許貢) đã từ lâu chống lại Tôn Sách. Hứa Cống gửi mật thư về cho Hán Hiến Đế, khuyên vua nên triệu hồi Tôn Sách về kinh do ông cảm nhận rằng Tôn Sách là một anh hùng có thể sánh với Hạng Vũ và là quá nguy hiểm để cho phép Tôn Sách chiếm giữ lãnh thổ. Tuy nhiên, bức mật thư đã bị các quan lại ưa Tôn Sách chặn lại, Tôn Sách mời Hứa Cống tới và giết chết. Những người trung thành với Hứa Cống sau đó chờ đợi cơ hội trả thù.
Năm 200, Tào Tháo đánh trận quyết định với Viên Thiệu tại Quan Độ, dọc theo bờ sông Hoàng Hà, để kinh đô và căn cứ của ông ta tại Hứa Xương vào tình thế ít được bảo vệ. Người ta cho rằng Tôn Sách đã vạch ra kế hoạch tấn công Hứa Xương dưới ngọn cờ giải cứu Hán Hiến Đế, khi đó đang bị Tào Tháo kiểm soát gắt gao. Công việc chuẩn bị cho cuộc tấn công đang diễn ra thì Tôn Sách bị rơi vào nơi phục kích của 3 bộ hạ cũ của Hứa Cống trong một cuộc đi săn đơn độc. Một trong số ba người này đã kịp bắn một mũi tên trúng má Tôn Sách trước khi người của Tôn Sách kịp đến và giết chết những kẻ ám sát. Về cái chết của Tôn Sách có nhiều giả thiết khác nhau (xem dưới đây). Một kịch bản được chấp nhận nhiều nhất là ông ta chết ngay trong đêm đó.
Một kịch bản khác cho rằng Tôn Sách còn sống thêm được một thời gian nữa. Các thầy thuốc nói với Tôn Sách là ông cần phải nghỉ ngơi đúng 100 ngày để vết thương được bình phục, nhưng một hôm Tôn Sách nhìn vào trong gương và khi nhìn thấy vết sẹo đã điên tiết lên và đập vỡ bàn. Chuyển động mạnh đã làm vết thương vỡ ra và ông chết trong đêm đó. Mặc dù khi đó có một con trai chưa sinh ra, nhưng Tôn Sách đã truyền lại di sản cho em trai là Tôn Quyền. Năm 222, khi Tôn Quyền tự xưng làm hoàng đế đầu tiên của Đông Ngô, ông đã phong Tôn Sách làm Trường Sa Hoàn Vương (長沙桓王).
Dòng dõi Tôn Sách được kế tiếp bằng con trai sinh ra sau khi cha mất là Tôn Thiệu (孫紹), cũng như ít nhất là hai (có thể là ba) con gái, một người lấy Chu Kỷ (朱紀), người kia lấy Cố Thiệu (顧卲) và sau đó là Lục Tốn (陆逊). Tôn Thiệu sinh được một con trai là Tôn Phụng (孫奉), sau này bị Tôn Hạo tử hình với tội danh được gán cho là phản bội do ông này rất nổi tiếng.
Nói chung đây là 1 vấn đề nan giải,theo truyện Tam Quốc thì những ai theo phe Thục đều là anh hùng.người chuộng nghĩa thích tích truyện kết nghĩa vườn Đào với Tam anh Lưu,Quan ,Trương. Có người thích Tào Tháo,người thích Gia Cát Luợng,kẻ thích Chu Du,người thích Triệu Tử Long...
Đại đa số các nhân vật xuất hiện nhiều trong Tam Quốc đề để lại những ấn tượng lớn,tuy nhiên có 1 số những nhân vật tuy ít xuất hiện nhưng lại để lại những ấn tượng sâu sắc,đặc biệt là nhân vật Tả Từ,1 đạo sĩ,ông ta dám quẳng chén đùa cợt với Tào Tháo (xem tập 5 bộ Tam Quốc 8 tập),đây là 1 nhân vật rất ấn tượng
Đây,trích cho các vị đọc về nhân vật Tả Từ này,ông ta xuất hiện rất ít nhưng mình rất ấn tượng với ông ta.
Mùa đông tháng mười năm ấy, cung Nguỵ vương làm xong. Tháo sai người đi khắp nơi, tìm kiếm những hoa cỏ quý lạ để trồng vào vườn hoa đằng sau. Sứ giả đến Đông Ngô ra mắt Tôn Quyền, truyền lệnh chỉ của Nguỵ vương và ra Ôn Châu lấy cam. Bấy giờ Tôn Quyền đang có ý tôn trọng Tào Tháo, bèn sai người chọn thứ cam quý to quả ở trong thành hơn bốn mươi gánh, đem gấp đến Nghiệp Quận dâng Tào Tháo.
Phu gánh cam đi đến nửa đường, mỏi mệt ngồi nghỉ dưới chân núi. Bỗng thấy một ông lão chột một một mắt khiễng một chân, đầu đội nón mây, mình mặc áo vải, đến chào hỏi và nói:
- Các bác quẩy gánh khó nhọc, để tôi gánh đỡ một vai có được không?
Chúng thấy nói thế mừng quá. Ông lão liền gánh đỡ cho một người năm dặm, mà gánh nào ông ấy đã gánh rồi, đều nhẹ bỗng như không cả. Ai nấy đều ngạc nhiên cho là sự lạ.
Khi từ biệt, ông lão bảo với người áp tải cam rằng:
- Bần đạo là người làng Nguỵ vương khi trước, họ Tả tên Từ, tự là Nguyên Phóng, đạo hiệu là Ô Giác tiên sinh. Khi nào ông đến Nghiệp Quận, thì nói giúp cho tôi rằng: “Tả Từ gửi lời hỏi thăm Nguỵ vương!”
Nói đoạn, vung tay áo đi mất.
Phu gánh cam đến Nghiệp Quận, đem cam vào dâng Tào Tháo. Tháo bóc thì quả nào cũng không có múi. Tháo lấy làm lạ lắm, hỏi người gánh cam. Chúng thuật lại chuyện Tả Từ. Tháo chưa tin. Chợt lính canh cửa vào báo rằng:
- Có một người xưng danh là Tả Từ, xin vào ra mắt đại vương!
Tháo cho gọi vào. Bọn gánh cam trông thấy, nói:
- Ngươi này chính là người chúng tôi gặp ở dọc đường.
Tháo mắng rằng:
- Ngươi dùng yêu thuật gì làm hư những quả ngon của ta?
Từ cười, nói:
- Chả có lẽ thế!
Từ mới lấy cam bóc ra thì quả nào cùng có múi, lại rất thơm ngon. Tháo bóc lấy thì quả nào cũng chỉ có vỏ không. Tháo càng nghi lắm, mời Từ ngồi tử tế hỏi chuyện. Từ đòi rượu thịt, Tháo sai dọn ngay lên. Từ uống hết năm bình rượu chưa say, và ăn hết cả một con dê chưa chán.
Tháo hỏi rằng:
- Ngươi có thuật gì mà lạ thế?
Từ nói:
- Bần đạo học đạo ở trong núi Nga Mi thuộc về Gia Lăng xứ Tây Xuyên được ba mươi dặm. Chợt nghe có tiếng trong vách đá gọi tên bần đạo, trông lại thì chẳng thấy gì, ba bốn hôm luôn như thế. Về sau bỗng dưng sét đánh sạt chỗ sườn núi ấy, bần đạo được ba quyển sách, gọi là: “Độn giáp thiên thư”. Quyển đầu là Thiên độn, quyển thứ hai là Địa độn, quyển thứ ba là Nhân độn. Học được Thiên độn thì có phép tung mây cưỡi gió, bay lên trên trời; học được Địa độn thì có phép xuyên qua núi, rúc qua đá; học được Nhân độn thì đi được trên đám mây, chơi khắp bốn bể, tàng hình biến hoá, ném gươm quăng dao lấy đầu người ta như bỡn. Đại vương phú quý đã tột bậc rồi, sao không theo bần đạo vào núi Nga Mi tu hành? Bần đạo sẽ truyền cho ba quyển thiên thư ấy.
Tháo nói:
- Ta cũng muốn từ quan về nhà, nhưng ngặt vì triều đình chưa có ai thay ta được.
Từ cười, nói:
- Lưu Huyền Đức ở Ích Châu là dòng dõi nhà Hán, sao không nhường ngôi này cho ông ấy? Nếu không, bần đạo sẽ quăng gươm ra lấy đầu ngươi bây giờ.
Tháo giận lắm, nói rằng:
- Thằng này chính là quân do thám của Lưu Bị!
Lập tức sai tả hữu bắt trói lại. Từ chỉ cười sằng sặc. Tháo sai vài chục tên ngục tốt đem Từ ra tra khảo. Ngục tốt ra sức đánh thật mạnh một chặp, lúc trông đến Tả Từ, thì thấy Từ đang ngáy khò khò, không biết đau đớn là gì. Tháo giận lắm, sai lấy lồng sắt cùm chặt và dùng khoá sắt khoá lại, tống giam Từ vào ngục, bắt người canh gác cẩn mật. Khi nhìn đến đã thấy gông xiềng đanh khoá rơi cả ra ngoài, Tả Từ đang nằm ngủ trên mặt đất, không hề thương tổn chút nào. Tháo lại bắt giam luôn bảy hôm, không cho Từ ăn uống. Nhưng Từ vẫn ngồi bằng tròn trên mặt đất, mặt mũi da dẻ lại càng hồng hào hơn trước. Ngục tốt bẩm với Tào Tháo, Tháo đòi ra hỏi.
Tả Từ nói:
- Ta nhịn ăn hàng chục năm cũng không việc gì, mà đã ăn thì một ngày nghìn con dê cũng hết.
Tháo không biết nghĩ cách gì mà trị cho được.
Một hôm các quan hội ăn yến tiệc ở ngọc cung. Trong khi mọi người đang uống rượu. Tả Từ chân đi guốc vào đứng sững trước tiệc. Các quan đều kinh hãi. Tả Từ nói:
- Đại vương mở tiệc yến hôm nay cực to, đủ cả của ngon vật lạ trên rừng dưới bể, nhưng còn muốn thứ gì nữa thì để bần đạo xin giúp.
Tháo nói:
- Ta muốn dùng gan rồng nấu canh, mày có lấy ở đâu được không
(tiếp)
Từ nói:
- Có khó gì việc ấy!
Liền cầm bút mực vẽ một con rồng lên tường trắng, rồi phất tay áo một cái, bụng rồng tự nhiên tách ra. Từ thò tay vào lôi lấy buồng gan, máu tươi vẫn còn chảy ròng ròng.
Tháo không tin, mắng rằng:
- Đó là mày giấu sẵn trong tay áo rồi!
Từ nói:
- Hiện bây giờ trời đông tháng rét, cỏ cây khô héo, đại vương muốn chơi thứ hoa gì, tôi cũng lấy được.
Tháo nói:
- Ta chỉ thích chơi hoa mẫu đơn thôi.
Từ nói:
- Dễ như bỡn!
Bèn sai lấy một chậu hoa trong để ngay trước tiệc, phun nước vào, một lát nảy ngay ra một cây mẫu đơn, nở được hai đoá hoa cực đẹp.
Các quan ai nấy đều ngạc nhiên, mời Từ cùng ngồi ăn yến. Một lát, người nấu bếp dâng cá gỏi lên. Từ nói:
- Gỏi phải có cá lư ở Tùng Giang mới ngon.
Tháo nói:
- Sông ấy cách đây hơn nghìn dặm, làm gì có được?
Từ nói:
- Muốn dùng cũng chẳng khó!
Liền bảo người đem cần câu đến, Từ ngồi câu ở ngay cái ao trước cửa cung, chỉ một lát, giật được mấy chục con cá cực to, vứt lên trên điện.
Tháo nói:
- Đây là cá có sẵn trong ao ta đó.
Từ nói:
- Đại vương chớ khinh tôi thế. Cá lư các nơi khác chỉ có hai vây, duy chỉ cá lư sông Tùng Giang là có bốn vây. Cứ lẽ ấy mà suy thì biết.
Các quan trông xem, quả nhiên cá có bốn vây thật.
Từ nói:
- Ăn gỏi cá lư sông Tùng Giang, lại phải dùng gừng tía mới tốt.
Tháo nói:
- Ngươi có lấy được không?
Từ nói:
- Dễ lắm!
Bèn sai mang cái chậu đồng ra, lấy áo trùm lên, một lát mở ra, gừng tía đầy một chậu, dâng lên trước mặt Tào Tháo. Tháo thò tay vào lấy, bỗng thấy trong chậu có một quyển sách nhan đề: “Mạnh đức Tân thư”. Tháo mở ra xem, đúng là sách của mình, không sai một chữ nào. Tháo lại càng nghi lắm.
Từ lấy một chén ngọc ở trên bàn, rót đầy rượu ngon, dâng lên Tháo mà nói rằng:
- Đại vương nên uống chén rượu này, sẽ sống lâu nghìn năm.
Tháo nói:
- Ngươi hãy uống trước đi!
Từ rút cái trâm ngọc trên mũ, vạch vào trong chén, chia rượu ra làm hai phần, uống trước một nửa, còn một nửa dâng lên Tháo.
Tháo mắng, hất đi không uống. Từ quẳng cái chén lên trên không, hoá ra một con chim cưu trắng, lượn quanh cung điện. Các quan ngẩng cả mặt lên xem, rồi không biết Tả Từ biến đi đâu mất.
Chợt lính canh vào báo rằng:
- Tả Từ đi ra khỏi cửa cung rồi.
Tháo nói:
- Thằng yêu quái này, phải trừ đi mới xong, nếu không tất nó hại mình.
Liền sai Hứa Chử dẫn ba trăm quân thiết giáp đuổi theo bắt về. Ra đến cửa thành, trông thấy Tả Từ đi guốc đang lững thững ở mé trước mặt. Chử tế ngựa đuổi gấp, nhưng không tài kịp. Khi đuổi mãi đến một gò núi, có một đứa trẻ chăn dê, đang đuổi một đàn dê đi ăn. Từ chạy vào giữa đàn dê, Chử lấy tên bắn theo, thì Từ biến mất. Chử giết hết cả đàn dê rồi trở về.
Đứa trẻ chăn dê ngồi khóc hu hu. Bỗng thấy đầu dê ở trên mặt đất, nói ra tiếng người, bảo đứa trẻ ấy rằng:
- Mày đem những đầu dê chắp vào cổ nó thì lại sống, không việc gì mà phải khóc!
Đứa trẻ sợ hết hồn vía, ú té chạy mất, lại nghe có người đằng sau gọi rằng:
- Chớ có sợ hãi mà chạy, ta trả cả đàn dê sống của mày đây!
Đứa trẻ trông thấy Tả Từ đã làm cho dê chết sống cả lại rồi. Đứa trẻ toan hỏi thì Tả Từ đã vung tay áo mà đi, đi nhanh như bay, chớp mắt đã không trông thấy đâu nữa.
Đứa trẻ thuật chuyện lại với chủ nhà. Chủ nhà không dám giấu, đến trình với Tào Tháo. Tháo sai vẽ hình ảnh, đưa các nơi để bắt Tả Từ. Được vài hôm, trong thành ngoài thành, bắt được ba bốn trăm người giống hệt lão chột mắt, khiểng một chân, đầu đội nón mây trắng, mình mặc áo vải xanh, chân đi guốc, náo động cả hàng phố. Tháo sai các tướng lấy máu dê, lợn rảy vào rồi điệu cả ra tràng thí võ cửa nam. Tháo dẫn năm trăm quân giáp binh vây bọc chung quanh, chém tuốt cả bấy nhiêu người. Người nào trong họng cũng có một vệt khí xanh, bay vụt lên trời, rồi tụ lại cả một chỗ, hoá ra một Tả Từ. Từ ngẩng mặt lên trên không, vẫy một con hạc trắng xuống, rồi vỗ tay cười ầm lên nói rằng:
- Chuột đất theo hổ vàng, gian hùng sắp chết đến nơi!
Tháo sai lấy cung tên bắn, bỗng nhiên nổi trận cuồng phong, sỏi cát bay mù mịt. Những thây bị chém, nhảy choàng dậy, tay xách đầu lâu, chạy cả lên đền diễn võ đánh Tào Tháo. Các quan văn võ ai nấy cùng bay hồn lạc phách, ngã lăn xuống đất, không ai cứu giúp được ai nữa.
Đó là:
Quyền thế gian hùng nghiêng cả nước,
Phép tài đạo sĩ lạ lùng thay!
Chưa biết tính mệnh Tào Tháo ra sao, xem đến hồi sau mới biết.
Mình lưu ý các vị chi tiết này
Tào Tháo tuy chỉ thừa nhận có ông ta và Lưu Bị là anh hùng,nhưng đến đoạn nói về Tôn Sách,ông ta không chê bai Sách nặng lời như đám Thuật,Thiệu...mà chỉ nói "Bá Phù (Tôn Sách) nhờ tiếng của cha", chứng tỏ Tháo đã "ngán" Tôn Sách.
Sau này Tháo biết sách cũng có mộng xưng bá và muốn nhòm Hứa Xương,Tháo thường than rằng "con sư tử non này,sau này khó lòng địch lại được đây"
Vậy là anh hùng thiên hạ lúc đó ngoài Tào Tháo và Lưu Bị còn có cả Tôn Sách,nghĩa là "cái vạc" đã có đủ 3 chân"...
[QUOTE=Hello1;74852
Bác nói gì Lỗ Túc đấy , em cũng thích Lỗ Túc lắm nha he he .
Nhân vật Lỗ Túc tuy toát lên 1 cái gì đó hơi thật thà (mặc dù làm chính trị mà thật thà quá ko tốt ) nhưng lạ 1 cái là sao 1 người thật thà có vẻ hơi ngu ngờ như Lỗ Túc lại được Tôn Sách , Tôn Quyền tin tưởng đến thế , thậm chí Chu Du chết rồi cũng bảo Tôn Quyền giao phó lại mọi việc cho Lỗ Túc .Rồi đến chương Quan Vũ 1 đao phó hội , đội Lã Mông cũng ko dám giết Quan Vũ vì Quan Vũ cứ ôm lấy Tử Kính , sợ ném chuột vỡ bình quý . Em nghĩ hẳn phải có lý do của nó , nên em cho rằng đây cũng là nhân vật có nhiều điều thú vị , có phải truyện dành hơi ít " đất " cho ông chăng ?
.[/QUOTE]
Lý do Lỗ Túc được Tôn Quyền và Chu Du tin cậy, thì phải lật lại từ chiến dịch Xích Bích. Đại khái như sau: Các quan văn do Trương CHiêu cầm đầu thì xui Tôn Quyền hàng Tào Tháo, trong lúc Quyền vẫn chưa dám quyết. Nhưng riêng Lỗ Túc là hiểu rõ bụng của Quyền:
Đọc đoạn in đậm Lỗ Túc nói, mới thấy rõ vì sao Lỗ Túc xứng đáng được Quyền tin cậy. Như đám quan văn Trương Chiêu, địa vị cao, ăn lộc nhiều, nhưng đến lúc họa Tào Tháo chưa đánh tới đã tính nước xin hàng, thực chất chỉ là để lo thân mình mà không nghĩ gì đến chủ. Quan võ như Trình Phổ Hoàng Cái thì muốn đánh, nhưng cũng đơn giản vì đó là nghề của họ. Duy chỉ có Lỗ Túc là không vì lo riêng cho bản thân, mà vẫn nghĩ cho nghiệp lớn của Tôn Quyền đầu tiên. Mà Lỗ Túc nói rất thật lòng. Đó là trung nghĩa đích thực. Riêng đoạn ấy thôi cũng đáng để Tôn Quyền tin cậy Lỗ Túc hơn lũ Trương Chiêu.Trích dẫn:
Trương Chiêu lại tiếp:
- Chúa công không nên nghi ngại gì nữa. Nếu hàng Tào thì dân Đông Ngô được yên, mà sáu quận Giang Nam cũng giữ được.
Tôn Quyền vẫn cúi đầu không nói gì.
Một lát Quyền đứng dậy, thay áo. Lỗ Túc theo sau, Quyền biết ý cầm tay Túc hỏi rằng:
- Ý ông thế nào?
Túc nói:
- Vừa rồi, bọn họ nói như thế, là không hiểu bụng tướng quân. Mọi người, ai cũng có thể hàng Tào Tháo được, duy có tướng quân thì không hàng được.
Quyền hỏi:
- Sao vậy?
Túc nói:
- Như Lỗ Túc này mà hàng, thì Tháo phong cho làm quan, áo gấm về làng, mà cũng không phải mất đất đai gì cả. Tướng quân mà hàng Tào thì về đâu? Chức tước bất quá phong hầu là cùng, xe một cỗ, ngựa một con, đầy tớ vài ba người, muốn ngồi ngoảnh mặt về nam mà xưng cô[1] có còn được nữa không? Xem như thế, ý họ ai cũng chỉ biết thân người nấy mà thôi, có nghĩ gì đến chủ đâu! Xin tướng quân chớ nghe, nên sớm định kế lớn.
Quyền than rằng:
- Ta nghe họ nghị luận thật là thất vọng. Tử Kính mới ngỏ kế lớn, chính hợp ý với ta. Quả thật trời đem Tử Kính cho ta đó!
Và về mặt tâm lý, Gà tôi cho rằng Quyền cũng dễ gần với Túc hơn. Quyền tuy là ngôi vua, nhưng thực tế Quyền vẫn nể sợ hai người: Một là lão mẫu, hai là Chu Du. Chu Du với Tôn Quyền tuy có quan hệ vua tôi, nhưng Chu Du vốn là tri kỷ với Tôn Sách, khi Tôn Sách còn cầm quyền thì đương nhiên vai trò và địa vị của Tôn Quyền không thể sánh với Chu Du được, Chu Du lại là đáng là anh của Tôn Quyền , vậy nên ngoài quan hệ vua tôi trên điện ra thì Tôn Quyền hơi lép vế so với Chu Du. Vậy nên người có thể khiến Quyền tin cậy, yêu mến, gần gũi, thì đương nhiên là Lỗ Túc.
Ngoài ra, như lời Khổng Minh nhận xét: Nước Ngô đồn nhau rằng đánh thủy hỏi Chu Du, đánh xa hỏi Tử Kính. Chứng tỏ Lỗ Túc cũng có tài về mặt quân sự.
Giờ lại còn có cả Top nữa à?
theo cá nhân của mình thì Top 10 của Tam Quốc như sau:
1.Gia Cát Lượng
2.Tào Tháo
3.Lưu Bị
4.Tư Mã Ý
5.Tôn Quyền
6.Khương Duy
7.Tư Mã CHiêu
8.Lục Tốn
9.Chu Du
10.Triệu Tử Long
Đề nghị mọi người cùng đưa ra top 10 Tam Quốc theo ý kiến cá nhân,tập hợp các phiếu lại ta sẽ biết nhân vật nào nổi tiếng nhất