Mời các bác thưởng thức thế cờ sau: (bố trí thêm một bàn cờ, lâu lâu lấy ra chơi )
Đỏ đi Tiên thắng
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...59_574_574.jpg
Printable View
Mời các bác thưởng thức thế cờ sau: (bố trí thêm một bàn cờ, lâu lâu lấy ra chơi )
Đỏ đi Tiên thắng
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...59_574_574.jpg
Đúng rồi ông Gió mì tương đó ngon lắm .Thịt bò bằm nhuyễn cho vào nước sốt ăn mê ly .Tết nhất ra sao ? chắc ông vẫn đi làm như thường hả .Bây giờ Sydney nóng lắm uống bia là nhất .Ông phải rong chơi, đi đâu cũng được vì e rằng sẽ có lúc không đi được nữa thì buồn lắm
-Ông trinhson .Tôi chắc cũng sắp về khi nào tôi về sẽ cho ông số phone ông có thể gọi tôi và tôi sẽ trả lời giúp ông ,trả lời đây e không tiện .Tôi không quên đâu
Hehe quán thưa thớt quá chắc các ông và con bé Huyền đang hạnh phúc nên không thấy chia sẻ gì ,thường thì khi nào buồn ,kỉ niệm ngập tâm tư người ta có khuynh hướng tìm đến nhau cho vơi sầu
Tặng ông D câu này
"While you try to master classical guitar, prepare for a slave's life: the guitar will forever be your master and you its slave".
Truyện ngắn về cờ này vui quá các ông xem chơi
Mình thích nhất lúc ra Tết, ngày 4 trở đi. Lúc đó tha hồ có các hội làng khắp nơi để đi xem. Nếu không đi hội thì cũng thoải mái cờ bạc ở mọi nhà. Đúng như ca dao, tục ngữ nói tháng một là tháng ăn chơi.
Lúc choai choai, có tiền thì đi chơi hội, xem đánh gà chọi, đấu vật. Tiền để mua nước ngọt si rô toàn phẩm mầu và đườn hoá học, mấy cái bánh nếp, tẻ và dư chút thì mua sổ xố vui chơi có thưởng tại chỗ, tức loại '' cò quay '' bịp bợm đầy rẫy các hội.
Lúc choai choai 15 hay 16 là khó nhất, chả có tiền mấy. Nên ít đi hội và cũng ít ngồi đánh bài. Xe cộ lại chẳng có nữa, đến cái xe đạp cũng còn khó đừng nói xe gắn máy.
Trò tiêu khiển Tết của tuổi ấy ít tốn kém nhất là ra xem mấy ông cụ già đánh cờ giữa ngõ, thỉnh thoảng được ké hầu một ván.
Ông Bộ ở nhà 36 và ông Phúc ở nhà 34 là cặp kỳ phùng địch thủ, đánh cờ liên miên hết ngày này qua ngày khác, đánh từ sáng rồi nghỉ trưa, chiều 2 giờ đánh đến giờ ăn cơm, tối vác ra chân cột đèn công cộng giữa ngõ đánh tiếp đến khuya.
Năm đấy ông Bộ ngoài 60, còn ông Phúc cũng ngoài 70. Ông Phúc vừa chơi vừa nói liên mồm, ông Bộ thì ít tuổi nhưng lại dề dà, chậm rãi. Ông Bộ đi rồi là thôi, ông Phúc đi rồi thấy chưa được lại giật lại đi nước khác. Tính ông Bộ sau mỗi nước đi của ông Phúc là nghĩ một hồi, có khi vừa nghĩ ra cách đi đối phó thì ông Phúc đã hoãn, giật quân cờ về đi nước khác.
Một hôm ông Bộ ốm, ông Phúc bày cờ ra ngoài cửa nhà ông Bộ gọi mãi không được, thấy mình bèn bảo.
- Mày vào đây tao mày làm một ván.
Mình chơi với ông Phúc, ván thứ nhất đánh tan tác , ăn sach trơn,, ông định đi quân cờ nào là mình chỉ nước mất quân. Ông bực quá chửi.
- Đm mày, mày ăn mẹ mày đi, cứ phải doạ.
- Vâng, ông cho thì cháu xơi, cám ơn ông mừng tuổi con ngựa.
Ông Phúc đi tiếp con pháo, mình lại xơi, ông đi tiếp xe, mình xơi xe. Ông xoá bàn cờ kêu thua bày ván khác.
Ván sau mình cố hạn chế ăn quân, cờ hai bên còn đầy quân mà ông Phúc bị thua, hoãn lại mấy lần mà vẫn thua. Mình chép miệng
- Đau, cờ còn đầy quân mà thua, thế mới đau. Thôi ván sau cháu cất một xe, đánh cho bằng phân ông nhé.
Ông Phúc lầu bầu.
- Ừ, đm mày cứ thử một xe xem có tài được không.?
Mình cất xe, đánh vẫn thắng. Khi xếp cờ ván mới, mình hỏi.
- Hay cháu chấp thêm xe nữa nhé.
Nói thật thì mình chỉ đùa, cờ làm sao mà chấp nổi hai xe. Mình chỉ đùa thế chứ không nghĩ ông sẽ đồng ý. Ông Phúc nghe thấy mình nói vậy,bất ngờ tung thẳng luôn quả đấm vào mặt mình. May đúng lúc mình cúi xuống xếp cờ, nên quả đấm của ông chỉ vào trán mình, quả đó vào mặt thì cũng hộc máu mũi chứ chả chơi. Mình bị ăn quả đấm vào đầu, rạp người né sang bên theo bản năng, đúng lúc một cú đá nữa vèo qua vai. Không nhanh đúng là lại vào cằm, cổ như chơi. Tiện nhoài người mình nhoi chạy ra xa. Ông Phúc đứng chửi.
- Đm thằng ranh con nhớ mặt tao, mai bố mày mang quả đấm sắt thoi chết mẹ mày.
Mình biết ông Phúc nói thật, thời thanh niên của ông hồi Pháp thuộc ông cũng là dạng máu mặt, quả đấm sắt mình nhìn thấy ông có, đó là những cái vòng nhỏ liền nhau đeo vào bốn ngón tay, mặt trên là sắt gai.
Hôm sau mình rón rén ra xem ông Bộ và ông Phúc chơi cờ, mình thỉnh thoảng chỉ nước cho ông Bộ. Ông Phúc thua, ông cười hè hè, giả vờ tìm thuốc lá trong túi, hoá ra ông lần sờ để móc tay vào quả đấm sắt. Mình nhìn thấy tay mò mò túi lâu lâu đã nghi nên đề phòng, ông vừa moi ra là mình chạy biến.
Đến chiều hai ông đánh cờ, mình lò dò đến, cẩn thận đứng sau lưng ông Bộ. Ông Phúc ngẩng đầu lên thấy mình, mặt đanh lại, mình rối rít van xin, bảo cháu chỉ xem thôi, không nói gì. Ông Phúc chỉ mặt nói.
- Mày mà láo nữa tao cho mày không còn răng đâu con ạ.
Mình vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn ngồi xem. Lúc ông Phúc thắng thế, mình lừa lừa lấy cắp luôn con ngựa 8 bình 9 sát mép bàn của ông, hất ra ngoài vào chỗ quân ăn ra. Lúc sau ông Phúc định điều con ngựa ấy đi, nhìn không thấy, hỏi đâu rồi. Ông cứ loay hoay tìm mãi mới nhìn ra nó ở phía quân ông Bộ ăn ra để bên ngoài. Ông hỏi sao nó ở đây, ông Bộ lớ ngớ không trả lời, mình nói hình như bị ăn từ lúc nãy. Ông Bộ được thể cũng bảo bị ăn rồi. Ông Phúc cãi không được đành chịu, miệng ông lại lầu bầu.
- Đm cờ bạc kiểu ăn cắp.
Vừa nói ông vừa liếc sang hằm hè mình. Được một lúc mình lại lấy con ngựa mà ông Phúc ăn của ông Bộ, lén ra về sắp lại mấy quân cờ ngay ngắn giúp các ông, đặt luôn con ngựa của ông Bộ lên bàn.
Tức là mình đã lấy con ngựa bên ông Phúc bỏ ra ngoài, lại lấy con ngựa của ông Bộ bên ngoài bỏ vào trong. Cờ ông Bộ lợi gấp đôi. Ông Phúc thua, ông sắp bàn cờ lại ván mới mà vẫn suy nghĩ hậm hực. Bỗng ông vùng dậy lôi quả đấm sắt ra thọi mình. Nhưng mình cảnh giác cao đô nên nhảy ra tránh được, chạy luôn ra xa. Ông Phúc chửi theo.
- Đm mày ăn cắp quân của ông nhé, ông nhớ ra là con ngựa của ông gác chân tượng, con nào ăn thì tượng ông đã ăn rồi. đm thằng mất dậy, ăn cắp. Mày mà bén mảng đến đây nữa ông cho mày chết.
Hôm sau mình lại mò ra bàn cờ, thấy có người nhấp nháy từ xa, mình đứng lại không đến gần. Anh Xuân người nháy mình lẻn ra bảo.
- Mẹ mày, ông ấy thấy mày chạy nhanh không đấm được, hôm nay ông thửa hòn gạch to lắm, để bên cạnh , mày mà ra nói gì ông ấy phang luôn.
Mình bàn với anh Xuân, bảo anh nói khó ông ấy là em sẽ không lấy quân, không mách nước cho ông Bộ, em đứng trên cao xem. Anh Xuân đi ra nói thôi cụ chấp gì nó, để con cấm nó không được ngồi gần bàn cờ, không được mách nước cho bên kia, có mách thì mách cho cụ thôi. Ông Phúc nghe xong gật đầu nói
- Được.
Anh Xuân vẫy tay, mình lại gần xem bàn cờ mấy ván, bình luận vu vơ không chết ai. Giả bộ sợ rồi, lừa lúc ông Phúc không để ý, mình lấy luôn hòn gạch ông ấy để bên hông, thay vào chỗ đó hòn sỏi bé tí. Thấy yên tâm, mình bắt đầu mách nước cho ông Phúc, nhưng mình mách kiểu đểu. Ông Phúc đi cây xong rồi mình mới bảo.
- Đáng nhẽ ông phải tiến con này, để đuổi con kia. Chứ ông đi thế này, người ta bình xe đây chiếu, rồi quăng mã chiếu là ăn được pháo ông.
Ông Bộ dẫu có chậm thì cũng nghe được, thế là ông chỉ việc bình xe chiếu, rồi quăng mã chiếu ăn pháo ông Phúc. Ông Phúc mất cây mà vẫn gật gù.
- Ừ nhỉ, mình dại quá, lẽ ra phải tiến con xe đuổi mã nó trước thì không mất pháo.
Mình cứ để ông Phúc đi rồi , mới lại mách kiểu ông đi thế này dở quá, người ta mà thế này, thế kia ông thiệt. Ông Bộ cứ vậy làm theo, một lúc ông Phúc mất sạch cây, ông bừng tỉnh chửi.
- À, đm thằng này mách nước đểu cho mình, hoá ra là cho bên kia.
Ông quay ngoắt sang vớ chỗ mà ông nghĩ là hòn gạch, ông vớ mãi hẫng hụt trong lòng bàn tay viên sỏi nhỏ bằng ngón tay út. Mình giơ hòn gạch của ông ra bảo.
- Ông tìm cái này à, to thế ông ném xa sao được, ném hòn bé kia thôi.
Ông Phúc bật dậy gầm lên
- Đm hôm nay tao giết mày.
Ông chạy về nhà, anh Xuân bảo mình.
- Mày biến nhanh, cụ về vác dao đấy.
Mình té luôn, nấp ở hàng nước bà Chu , thấy ông Phúc cầm dao đi ngó nghiêng tìm mình, miệng chửi thề quyết băm nát xác mình. Tóc ông bạc phơ, người ông nhỏ nhắn, con dao bài ông cầm chỉ gang tay, lưỡi mỏng, đầu bằng. Dao ấy thì thái đậu phụ.
Nhưng đúng lúc ấy mình bắt đầu thấy sợ. Sợ vì cái quả quyết, sẵn sàng chơi tới bến của ông. Cơn tức của ông do mình trêu chọc chỉ từ sáng đến chiều là tan. Nhưng nếu vài hôm sau ông chưa tan thì sao, mình nghĩ lạnh người. Vì mình chỉ đề phòng được một hôm chứ làm sao mà đề phòng đến mấy hôm. Nghĩ đến mấy hôm sau ông còn tức, ông vờ quên rồi thấy mình lơ là cho hòn gạch vào đầu mà lo thực sự đến run người.
Mình tránh luôn ông đến vài tháng, lúc vào hè mọi chuyện đã lâu. Mình ngồi xem, nhưng chả nói gì nữa. Lúc hai ông đánh xong còn xếp cờ cho hai ông lại ván mới. Ông Phúc khen.
- Thằng này ngoan, mày đi học đã vào đoàn chưa con mà ngoan thế.?
Mình trả lời.
- Cháu vào đoàn có khi hư thêm, cháu ngoan là nhờ đoàn dao thôi ông ạ.
Ông Phúc hỏi đoàn dao là đoàn nào.?
Mình đáp.
- À cháu nói là đoàn dao thông vận tải ý mà, cháu sợ cái đoàn ấy, gặp nó thì đi xa lắm, gần thì Việt Đức, xa thì Văn Điển luôn ông ạ.
Ông Phúc cười vui vẻ, miệng chửi yêu.
- Mẹ cái thằng nói ngọng, đoàn giao lại nói là đoàn dao.
Thế kỷ 21 này công nghệ kinh thật. Tôi lấy số "1415 long point" bỏ vào google map, và lòng vòng một chút là hiện ra hình cái quán Đại Hàn bác Lâm nói. Thấy luôn anh chàng PuertoRico đang đứng trước quán khi satelite chụp hình (tháng 10 năm ngoái). :).
Nhìn vòng vòng google map cái quán, thấy tình cảm của mình. Nơi đó có bác Lâm lui tới. Mẹt, chả bao giời gặp mặt, vào đây nói bâng quơ vài câu, lâu lâu chửi qua chửi lại. Vậy mà có tình cảm. Kinh thật !!
Vâng, cũng phải đi chơi tiếp bác Lâm. Đang bài trò cho năm 2015 tiếp đây.
Mừng bác Thợ về nhà dưỡng sức. Chuyến đi vừa rồi có vui không bác Thợ?
Có thằng bạn hồi đại học ở cứ rủ đến nhà hắn nhậu. Nhớ hồi sinh viên hắn đi học guitar để cua gái, mua dây sắt về gắn vào cây classic vài lần cây đàn banh luôn. Dại thật. Nhưng mà được cái là hắn cua được ghệ (là vợ hắn giờ). Vợ chồng hắn mua nhà ở BD được mấy năm rồi. He he chơi được có mấy bài mà cứ được mời nhậu riết coi như có chút thu hoạch :).
Vừa vui vừa buồn ông D .Vui nhất là gặp được cả đám bạn cũ ,nhiều thằng cứ níu kéo qua đây ở luôn đi .Tụi mình giờ còn có vài thằng thôi gần nhau được ngày nào quí ngày đó chứ lỡ có chuyện gì sao gặp được nhau
Qua tôi ở quận 13 tả ngạn sông Seine ,khu này đông người Việt lắm giống như Cali mình vậy ,phở rất kém ,cái gì cũng chút chút
Buồn là chẳng hẹn hò gì nữa ,tuổi tác này chẳng dám nói lần sau ,lần nào cũng là lần cuối .Cái đẹp bi tráng của hoa phù dung sớm nở tối tàn thật quyến rũ .Hoa nở lâu thường là loại xoàng
Thấy các ông đa cảm Tôi chọc các ông ấy bằng cách đọc lại đoản văn của Dostoievski trong Hồi kí viết dưới hầm (Notes from underground)
Bây giờ tôi đã có thể đứng thẳng lưng giơ một ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt các ông mà bảo rằng -Hỡi những thằng già khoẻ mạnh ,thằng già đẹp lão. Tôi có thể bảo thẳng các anh một điều là .Sống trên 40 tuổi các anh đều là một lũ vô liêm sỉ vì trong các anh chẳng còn chút tình người nào mà chỉ còn thói quen tính toán lạnh lùng hơn băng tuyết
Tôi nói ông ấy nói đúng đấy -Tôi và các ông trông đàng hoàng đạo mạo thế này chứ thật ra là một lũ vô liêm sỉ ,thật đáng hổ thẹn
Các lão cười văng cả phở ra ngoài
Ông Gió Kì này về tôi mua 2 cái ly cho ông ,hơi sức đâu nhờ người khác ,nếu phải làm phiền thì phiền bạn mình sướng hơn vì đã có với nhau nhiều ân oán .Ông bà cứ tự nhiên muốn gì nói đó xin đừng ngại
Tôi vẫn có câu châm ngôn mà theo đuổi từ xưa -Không làm phiền nhau tất không phải bạn bè -mà kì lắm ông không phải bạn bè nhờ một tí là mình đã thấy ngại ,còn bạn mình nó nhờ ít thì lại bực mình vì sao nó không chịu nhờ nhiều thêm
Thủ pháp vận lực của người vũ nữ này thật đáng nể ,vận sức từ hông và cột sống mà rung được ngực theo chiều dọc trong khi vai bất động .Cái hay là cô đã tập đến mức làm chủ từng bộ phận không bị những cơ liên hệ khống chế .Mời các ông xem ông nào chỉ thấy nghệ thuật mà không bị tính dục chi phối xem ra đã là bậc thượng thủ trong Thiền tông .Tôi căn cơ còn kém nên hai cái dâng lên song song .Tiếng trống và tiếng lục lạc điêu luyện quá ông ơi
Món này chắc có bổ sung thêm cả skin cao của môn Yoga phải không bố già !!!
Hai cái lên song song, hay là một cái chờ một (hoặc nhiều) cái lên, bác Lâm?
Ông Phi có đi xem lễ hội cờ tướng mừng xuân Ất Mùi tổ chức ở Hà Nội không vậy. Tôi thấy đài chiếu 1 đoạn phỏng vấn ngắn thì hình như anh Trung nhà mình diện vét đen + sơ mi trắng thì phải. Lại đúng lúc đang kéo cái quần phần bụng và phần lưng lên :))
Lâu lắm rồi từ ngày sau bài viết ( ngắn ) của bác Lâm tôi đã không thấy ông vào còm kèm vài bài cho vui ba ngày xung bốn ngày xẹp. ( 3 ngày xuân )
He he, khi con người đã có thành kiến rồi thì trong 1 khoản thời gian nào đó họ cứ khư khư ôm giữ cái thành kiến ấy và cho là đúng ;) . Đời có gì là tuyệt đối đâu, tôi nhớ có lần ông nói đại khái là nhìn người ta đi nước cờ sai mà mình nghĩ thấy vui vui thế nào ấy. Cũng như tôi đã/đang thấy có người nghĩ sai và nói sai, nhưng đấy cũng làm cho tôi thấy vui ông ạ. Và có người lớn nào nghĩ/làm sai mà nhận mình sai không ta ?. Ha ha, tôi đã có khi phải nói với đứa con tôi là : ba lần này đã nói sai rồi, xin lỗi con nhé. Nói bằng tiếng Việt. Lí do là tôi biểu tụi nó chạy về đường củ trong khi đường mới đã thông xe và chạy ngắn hơn mấy trăm.. mét.
Không biết ông đã kiếm được em xe nào ưng ý chưa?, chúc ông 1 năm mới sức khỏe dồi dào và đạt thành mọi ý nguyện.
Nghe bác Lâm nói cháu có niềm vui nên không thấy nói gì, thực ra tết nhất chỉ ở VN và trong tâm những người Việt xa sứ. Cuộc sống của cháu giờ đúng thật đang khá bận bịu với công việc và trận cảm cúm tại cửa hàng vừa rồi đã đốn ngã không ít người làm việc trong đó có cháu, nên công việc càng chất đống nhiều hơn. Mấy tháng đầu khá là khó khăn cho người mới, cái gì cũng phải học và lúc nào cũng là học.
Đến giờ cũng dễ thở hơn với công việc và ngôn ngữ ở đây ạ, cháu vẫn luôn có nhiều tâm sự so sánh mỗi ngày đi làm. chắc do cái tính hay soi xét và để ý tỉ mỉ của cháu nên những vị khách ở nhà hàng là những đối tượng của cháu hiện giờ.
Một tật xấu cháu đang tìm cách loại bỏ để không vướng bận quá vào khách hàng khi họ vui hay họ buồn không làm tâm trạng cháu bị phụ thuộc. Ai đời khách hàng xúc động khóc cháu cũng rơm rớm nước mắt, khách hàng cười hay buồn tủi cũng làm cho cháu theo vậy. Trong khi họ đâu có vui hay buồn với cháu đâu, chắc do tâm cháu hiện giờ bất ổn và dễ xúc động quá .
Cháu giờ đang cố gắng cày cuốc làm việc và học hỏi thôi ạ, nên lúc nào có thời gian nhiều là chạy vào đây hóng chuyện Bác và chú cho vui.
@ Ô Trung -Ông chỉ thích múa cái phần trên bụng thôi .Tôi hiểu ,cũng chẳng trách ông được .Ai thấy mà chẳng thích
@ Ông Gió .Hỏi khó quá ,bắt bí một kẻ già nua làm gì ông ơi
@ Ông D ông có để ý khi tiếng trống crescendo cô vũ nữ cũng tăng tốc lên rung cho đúng nhịp không ,phục quá ông ơi
@ Huyền đa cảm là tốt cháu ạ ,còn họ có vui buồn gì với mình cũng chẳng quan tâm .Bởi vì đời sống vốn vô tình ,thích là phút ấy mình đã trọn vẹn .Thế là đủ !Sống bên này lâu cháu sẽ dần quen với cách vừa thiết tha vừa lãnh đạm .Có thế mới trải hết cảnh đời cháu ạ
Cụ Nguyễn Du xưa đã nói
Đang khi chắp cánh liền cành
Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên
Yêu là thế mà cũng khinh là thế .Cháu có thấy là quá đã không ! thời gian vi vút bác cháu mình cụng ly sắp tròn năm rồi .Kì này không có cháu ,không ai ngăn cản bác sẽ đến chốn cũ phá cái thành sầu bằng 5 lít bia Tiệp vị chi là 10 ly cháu yêu quí ạ
Có tình cảm là tốt vì mình không bị vuộc sống chi phối thành người máy, thành gỗ đá. Nhưng đừng bị luỵ vì tình cảm. Nên khám phá ra rõ ràng tại sao những cái đó làm mình buồn khóc.
hóng chuyện thì tốt, bàn chuyện thì tốt hơn :). Ai cũng hóng chuyện hêt riết chỉ có vài mạng bàn chuyện.Trích dẫn:
Cháu giờ đang cố gắng cày cuốc làm việc và học hỏi thôi ạ, nên lúc nào có thời gian nhiều là chạy vào đây hóng chuyện Bác và chú cho vui.
Bác Lâm có ý thì Gió không dám từ khước, nhưng có một điều kiện :). Yes, độ rài chảnh lắm !! Muốn tặng phải có điều kiện à nhe.
Điệu kiện là bác Lâm thiều Gió một lần biếu quà. Gió được quyền gởi bác Lâm một cái gì đó, bác nhận rồi không thích cứ việc liệng thùng rác hoặc cho gia
đình VN mới định cư, hoặc cho Goodwill.
Hì hì ... có một lần lâu lắm rồi lúc còn xuân, thương một người rất là thương. Sau này họ bỏ mình đi tìm niềm vui khác. Thời gian đó buồn lám. Một hôm đi qua một tiệm bông, lại càng thấy buồn. Tự nhiên ggộ ra là mình không còn được thú vui gởi bông cho người ta. Ngộ ra là, mẹt, mình buồn vì mình mất vui chứ có thương mẹ gì ai đâu !!
Cho nên ông có vui tui cũng phải có vui ... hihi...
Ông ấy đang dỗi .Tôi sợ lém không dám nói gì dù rằng ông ấy đổ thừa tại tôi nên ông Phi không vào .Thôi thì ai dỗi cứ dỗi mình giỡn cứ giỡn .Tôi giỡn ông Gió nặng vậy ông ấy mắng lại thật là vui hết cỡ
Họ nhà chuột thù dai lắm ông ơi
Tôn Quyền mất nhiều năm trời trù bị để cuối cùng được nếm "quả ngọt" với chiến dịch kinh điển của Lữ Mông, đoạt lại Kinh Châu từ tay Lưu Bị, tiêu diệt danh tướng Quan Vân Trường.
Năm 219, Lưu Bị đánh chiếm được Đông Xuyên từ tay Tào Tháo, lại đánh lui được đại quân Tào, tự xưng là Hán Trung vương.
Trên đà thắng lợi, Lưu Bị sai Quan Vũ đang trấn thủ Kinh châu đem quân bắc tiến. Tháng 7/219, Quan Vũ khởi đại quân bắc phạt đánh Tào Tháo.
Ông vây hãm thành Tương Dương, sau đó lại vây đánh Phàn Thành do Tào Nhân trấn thủ, giành được thế thắng áp đảo trước Tào Ngụy.
Tào Tháo vừa chống trả với Quan Vũ, vừa sai người "hứa cắt đất Giang Nam phong cho Tôn Quyền", đề nghị Đông Ngô tập kích hậu phương Kinh Châu của Quan Vũ, giúp Ngụy giảm bớt gánh nặng.
Lời đề nghị của Tào Tháo vừa đúng với ý định chiếm lại Kinh Châu từ tay Lưu Bị, điều mà Tôn Quyền mưu tính đã lâu.
Chiến dịch "chấn động thiên hạ" của Lữ Mông
Đại đô đốc Đông Ngô Lữ Mông khi tới Lục Khẩu thì phát hiện Quan Vân Trường mặc dù đem quân chinh phạt Phàn Thành, nhưng vẫn để lại lực lượng phòng thủ hùng hậu, khiến quân Ngô khó đạt được bước đột phá đáng kể.
Lữ Mông bèn "tương kế tựu kế", bàn với Tôn Quyền đưa một nhân vật "không có tiếng tăm" lên thay mình, nhằm làm Quan Vũ lơi lỏng giới bị.
Người được Lữ Mông giới thiệu là Lục Tốn "tài cán hơn người, mà danh tiếng chưa vang xa, không khiến (Quan) Vũ cố kỵ".
Khi Lục Tốn vừa tới Lục Khẩu (Hồ Bắc) liền gửi thư "ca ngợi" Quan Công - "Trận Phàn Thành khiến Vu Cấm đầu hàng, mọi người gần xa đều bái phục Quan tướng quân, có thể nói là lưu danh muôn đời.
Dù là Tấn Văn Công hay Hàn Tín năm xưa cũng khó lòng so sánh với tướng quân.
Nhưng Tào Tháo mười phần lợi hại, nhất định không cam chịu thất bại mà sẽ tăng binh ứng chiến. Mong tướng quân không nên khinh địch.
Tốn chỉ là kẻ thư sinh, không có bản lĩnh nắm giữ trọng trách (ở Kinh Châu), cũng may gặp được ’láng giềng tốt’ như Quan tướng quân, chỉ có vài ý kiến nhỏ, xin tướng quân chỉ giáo".
Trúng phải "công tâm kế" của Lục Tốn, Quan Vũ bắt đầu rút dần quân đội từ miền Đông để điều lên chiến trường Phàn Thành.
Lữ Mông sau khi nhận được tin tức thì lập tức tới Tầm Dương. Nhằm che mắt quân đội Kinh Châu mà Quan Vũ bố trí bên sông, ông cho hóa trang thuyền chiến thành thuyền buôn, bộ đội tinh nhuệ đều mặc áo trắng đóng giả làm thương nhân.
Toàn bộ quân đội của Lữ Mông đã vượt qua phòng tuyến tuần tra của Quan Vũ mà không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Đây chính là chiến dịch "bạch y độ giang" kinh điển đã ghi danh Lữ Mông vào sử sách.
"Bạch y độ giang" là chiến thắng chấn động Trung Nguyên của Lữ Mông.
Trong khi đó, Quan Công ở tiền tuyến miền Bắc không hề hay biết về động thái quân sự cực lớn này. Quân Lữ Mông Tây tiến theo sông Trường Giang đến tận thành Kinh Châu.
Lực lượng Thục Hán tại Kinh Châu lúc này do Mi Phương thủ Giang Lăng, Phó Sĩ Nhân thủ thành Công An. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Quan Vân Trường và 2 tướng này đều rất tệ hại; ông từng phê bình và đe dọa sẽ trừng phạt Mi, Phó khi trở về.
Sự rạn nứt trong nội bộ quân Kinh Châu nghiêm trọng đến mức ngay khi quân Lữ Mông áp thành, Mi Phương và Phó Sĩ Nhân đều không đánh mà lập tức treo cờ trắng đầu hàng.
Lữ Mông và Lục Tốn thừa thắng tấn công chiếm nhiều cứ điểm quan trọng như Nghi Đô, Tỷ Quy... sau đó đưa quân về thủ tại Di Lăng, đề phòng Lưu Bị phát binh cứu Quan Vũ.
Khi Quan Vũ còn chưa kịp trở tay, hai đại tướng Đông Ngô đã gần như quét sạch thế lực Thục Hán ra khỏi miền Nam Kinh Châu, "cờ hiệu trên các thành trì đã đổi màu trong chớp mắt".
Ngay từ thời kỳ trù bị của chiến dịch này, Lữ Mông đã quán triệt mục đích "triệt tiêu quân đội của Quan Vũ".
Khi tới Kinh Châu, ông không tơ hào chút báu vật nào trong phủ Quan Vũ, mà đem xung công tất cả. Ông cũng thực thi hàng loạt chiến thuật tâm lý: úy lạo người dân, phát tiền cho người nghèo, cho phép gửi thư cho người thân ở tiền tuyến...
Chỉ một thời gian ngắn sau khi đoạt được Kinh Châu, Lữ Mông đã tạo được tín nhiệm lớn tại Kinh Châu, khiến Quan Vũ không chỉ bị mất hậu phương, mà ngay cả tiền tuyến cũng dao động nghiêm trọng.
Cái chết của Quan Vân Trường
Để đảm bảo chiến dịch "hất cẳng Lưu Bị" thành công tuyệt đối, Tôn Quyền đích thân tới Công An chỉ huy cuộc "đi săn" Quan Vân Trường, đồng thời gửi thư "hy vọng Tào Công bảo mật, tránh Quan Vũ kịp có phòng bị".
Lúc này, Tào Tháo đã phái Từ Hoảng tiếp viện Phàn Thành. Đứng trước "điều kiện bảo mật" của Tôn Quyền, đa phần thuộc hạ của Tào chủ trương giữ bí mật, giúp Quyền tập kích thành công.
Nhưng quan Tư không Đổng Chiêu hiến kế - "Chúng ta vờ đáp ứng Tôn Quyền, mặt khác lộ tin cho Quan Vũ và Tào Nhân.
Như vậy, Quan Vũ sẽ bỏ vây về tính sổ với Tôn Quyền, chúng ta thì ngư ông đắc lợi. Nếu giúp Tôn Quyền bảo mật, ngộ nhỡ thành không giữ được, quân ta thiệt lớn".
Tào Tháo nghe theo Chiêu, bèn lệnh Từ Hoảng phóng tiễn đem theo "tin mật" vào Phàn Thành và doanh trại của Quan Vũ, đủ thấy Tào - Tôn dù mới bước đầu "bắt tay", song 2 bên không hề ngần ngại tìm cách lợi dụng đối phương.
Vụ "lộ mật" của Tào Tháo khiến "gió đổi chiều" ở Phàn Thành. Tinh thần quân đội Tào Nhân lên cao, trong khi nước lũ rút đi giúp thành trì kiên cố trở lại.
Trong khi Quan Công còn bất ngờ trước diễn biến mới, thì hung tin Kinh Châu thất thủ ập đến, buộc quân đội của ông phải triệt thoái khỏi chiến trường miền Bắc.
Quan Vũ và Từ Hoảng đều là người quận Hà Đông, từ nhỏ đã quen biết nhau và quan hệ khá tốt. Tuy nhiên, trong chiến dịch Phàn Thành, Từ Hoảng quyết thắng Quan Vũ.
Hoảng dương đông kích tây, phao tin đánh đồn Vi Trủng nhưng kỳ thực đánh đồn Tứ Trủng. Quan Vũ mắc mưu nên bị thua nặng.
Ông phải hạ lệnh giải vây Phàn Thành rút lui, quân Thục Hán bị rơi xuống sông Hán Thủy, tổn thất vô số.
Quan Vũ chạy về nửa đường mới biết Giang Lăng và Công An đã mất nên đành chạy về Mạch Thành.
http://www.xaluan.com/images/news/Im...n-truong_1.jpg
"Gió đổi chiều" tại Phàn Thành - Tương Dương và Kinh Châu khi Tào Tháo - Tôn Quyền bắt tay đánh bại Quan Vũ, buộc ông chạy về Mạch Thành những ngày cuối đời.
Ông gửi thư cầu cứu Lưu Phong, Mạnh Đạt ở Thượng Dung, song 2 tướng này "quan hệ bình thường" với Quan Vũ nên không phát binh cứu ông.
Đến Mạch Thành, Quan Vân Trường lại biết tin Lục Tốn đã đánh chiếm được Nghi Đô.
Tháng 12/219, Tôn Quyền sai người dụ hàng ông.
Quan Vũ biết không thể dùng lực lượng ít ỏi còn lại để kháng cự, nên sai một số quân ở lại giương cờ trắng trên thành, còn mình dẫn hơn 10 quân kỵ theo đường nhỏ đổi hướng chạy lên phía bắc, hy vọng theo đường núi để phá vây để về Ích châu hoặc Hán Trung.
Khi Quan Vũ chạy tới Lâm Thư thì bị tướng Ngô là Chu Nhiên và Phan Chương chặn đường. Ông bị bộ tướng của Phan Chương là Mã Trung bắt được mang về.
Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền đều từng trải qua thất bại, nhưng lực lượng của họ không sụp đổ hoàn toàn mà vẫn có khả năng vãn hồi, điều quan trọng nhất chính là nhờ thế lực ủng hộ họ đủ lớn.
Nhưng đối với Quan Công, thời điểm ông chiến bại, những mâu thuẫn trong nội bộ thế lực của ông cũng bùng phát và quật ngã ông hoàn toàn, khiến Quan Vân Trường không còn cơ hội "trở mình".
Cùng tháng 12/219, Tôn Quyền chém đầu cha con Quan Vũ.
Triệt hạ Quan Vũ và đoạt lại Kinh Châu là dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp của Tôn Quyền.
Lữ Mông qua đời
"Bạch y độ giang" là một trong những chiến dịch quân sự kinh điển thời Tam Quốc, đồng thời cũng là chiến công huy hoàng nhất của Lữ Mông.
Sau đại thắng này, Đông Ngô hoàn toàn đoạt lại Kinh Châu mà Lưu Bị đã "mượn" 10 năm trời, lãnh thổ mở rộng về phía Đông Tam Hiệp, phía Nam Trường Giang.
Thế nhưng, trong khi Lữ Mông còn chưa kịp nhận phong thưởng thì ông đã bệnh mất. Đại quyền quân sự vùng thượng lưu Trường Giang được trao về tay Lục Tốn.
Hay quá bác Lâm. Xem vừa đã mắt lại vừa đã tai :). Đêm qua có xem nhưng không bật tiếng vì lúc đó tầm 1 giờ sáng mọi người đang ngủ.
Đọc báo thấy có ông cụ 85 tuổi hằng ngày chăm sóc miếng ăn giấc ngủ cho mẹ 113 tuổi. Chợt thấy thẹn quá khi nhìn lại mình, nhất là những khi mình sợ vợ.
http://media.ngoisao.vn/resize_580x1...e113tuoi-2.jpg
http://media.ngoisao.vn/resize_580x1...e113tuoi-9.jpg
http://media.ngoisao.vn/resize_580x1...113tuoi-15.jpg
Em chào cả nhà hi, đến hôm nay mới vô hầu chuyện năm mới với các bác các anh dc, dịp Tết này em bận bịu lo việc tiếp đón ng ta bên Úc về làm việc với mình, lo tiền lo đủ thứ hihi chóng hết cả mặt. Gặp phải cô bạn này người Long Khánh ,Đồng Nai. Single mom lâu ngày nên tính khí khó đoán vô cùng, hôm rồi ng ta nói lúc mới gặp anh( tức là em) em thấy ghét lắm, định không muốn làm việc luôn ớ, nhưng bi h thì hơi quý rồi. Hic mình đã mê nhậu ,gặp bả còn khiếp hơn...Cả tháng trời phải chiều ý ng ta ma em như ng trên mây
Gia đình mình vẫn khỏe chứ, lão gia nhân vừa rồi về VN có vui không? Lão đi những đâu vậy
@ Ông Gió người mua cứ mua ,người đi vắng cứ việc đi vắng .Hai chuyện chẳng ăn nhập gì tới nhau .Giữa nó là chữ duyên ,duyên không còn gặp nhau hằng ngày vẫn thấy lạnh ngắt .Ông không phải lo chỗ đi về của cái ly ,nó cũng có cái duyên của nó .Thật ra bản lai vô nhất vật .Ai mà gửi được cho ai cái gì
@ Ông Hoa .Ông đúng là bị chuốc rượu lên mây .Tôi đã về đâu mà ông hỏi đi chỗ nào .Mong ông thành công ,rất mừng nếu gặp ông bên này .Gải mà uống được rượu nhiều ắt thuộc hạng tửu nữ ,loại này rất hiếm hoi trong thời mạt pháp ông công đức thật vô lượng mới có được đứa kỳ nữ bằng lòng chim chuột với ông
Thơ kẹo kéo mà sao buồn quá ,bây giờ tôi ít thấy những cô gái mặc quần áo xanh đỏ đi bán kẹo kéo nữa .Người làm bài thơ này cũng qua đời .Hôm nay tôi nhớ ông quá thi sĩ Trần đức Uyển ,lần cuối thăm ông ở Đà Lạt ông bị Alzheimer nên không còn nhận ra mình nữa ,chỉ ngồi đó với nụ cười ngô nghê .Vợ hỏi ông nhớ ai không ? ông trả lời -Biết .vậy thì ai thế ? đỗ văn Bảy chủ tịch huyện Từ Liêm .Than ôi một gã chủ tịch vớ vẩn nào đấy mà lại còn sót trong kí ức ông ,trong khi mình thì biến thành vô danh
Khá khen hai gái má hồng
Tuổi xuân mơn mởn đã chồng hay chưa?
Tuổi xanh nghị lực có thừa
Đẩy xe kẹo kéo, nhạc khua phố phường
Người rằng thương, ta rằng thương
Gót chân liệu chấm cổng trường bao lâu?
Me cha nay đã bạc đầu?...
Có chăng vất vả thân trâu kiếp lừa?
Hay là nặng nhọc sớm trưa
Bảo nhau khuất bóng, bây giờ mồ côi?
Này hai cô bé kia ơi!
Thoáng nghe tiếng nhạc, tim người nhói đau
Đời này vàng lẫn với thau
Tim càng hãy giữ bền lâu với đời
Nàng đi kéo kẹo cho đời
Tơ tầm ta kéo dâng lời thủy chung
Ông Wind nói cho vui thôi, chứ tôi làm sao dám mắng bác Lâm. Dầu tôi vẫn thấy bác ấy bậy thiệt là vậy đó. Nếu là ông thì tôi đã hài tội rồi, nhưng bác là vai lớn mà, nên tôi thử ngậm bồ hòn coi đắng tới cở nào, he he.
Bác Lâm mà không đóng tôi vài nhác thì đâu còn ai ở đây cho bác đóng chứ. Tôi có cảm tưởng mỗi lần bác ấy đóng được tôi vài nhác thì bác ấy sướng hơn.. gì ..ấy..:) nữa. Nghĩ tới khuôn mặt của bác lúc ấy là tôi thấy thoải mái sung sướng chi lạ, khà khà khà.
Nghe người ta nói rằng: tình yêu là cho ra tất cả mà không nghĩ tới gì ấy. Hi hi, nói mà, ai nói gì lại không được nhỉ. Cho nên nói cứ nói, làm thì nhường cho người khác.
Mỗi lần đọc bài bác Lâm như có lời châm chích tôi mà tôi không lên tiếng thì có khi ai đó nghĩ tôi có lổ tai trâu. Mà phản ứng thì có người nói tôi trả thù. He he, quả đúng với câu : đời đâu đẹp, đổ đinh đổ đá đầy đường đạp đau điếng.
Mỗi khi vào quán là mong được thư thái mà hóng, mà 8, mà thu thập thêm, mà chia sẻ những gì dù có khi sai, mà nhiều thứ nữa. Nhưng có lẽ do bác Lâm nghĩ sai về tôi lúc đầu là tôi nói dối với bác tôi ở Việt Nam chăng? Thực ra tôi chưa bao giờ nói tôi ở đâu cả. Chỉ nói là xin bác Lâm 200gram trái chà là của Mỹ trong dịp bác ấy về noel năm 2013, vì lúc đó tôi cũng dự định về chơi rồi gặp bác ở Việt Nam cho biết. Ai dè trước đó bác nghĩ tôi ở VN rồi tính cho tôi cái áo cá sấu, vì bác thấy tôi up mấy con cá sấu lên thì bác nói là hàng dỏm. Vì hàng của tôi mua ở bên này cho nên tôi không lên tiếng để rồi bác nghĩ là tôi bắt ruồi nhổ chân... . hay cho người già đi tàu bay giấy...
He he, tính tham hay xin xỏ nhờ vả nay gặp họa rồi.
Nhớ hôm trước tính gặp cô Huyền ở Bỉ rồi nhờ cô Huyền mang về Việt Nam ít hàng, chỉ là mấy hộp cá mòi của bên này tặng nhà cô Huyền làm quà châu âu, ( 1 hộp 170gr x 20 = 3,4 kg )vậy mà bác Lâm cũng quăng cho mấy cái còm kèm đọc rất khó nghe ;). Có ai nghĩ tôi nhờ cô Huyền mang gói hàng về Hà Nội lại gởi về SG nhỉ :botay .com ,rồi ông D đòi mở tung cái hộp cá ra thì chỉ có bỏ luôn, mà tôi cũng phải cười vì chắc chắn ông D không biết. Và ông Tab thì nói là hải quan làm khó này nọ. Ông Tab không biết tôi mỗi lần mang theo 100 hộp là chuyện thường ngày ở huyện :)) .
Trong cuộc sống gặp chuyện này chuyện kia là không thể tránh khỏi. Ai cũng mong gặp chuyện vui nhiều hơn, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng, đúng đó, đinh đá đổ đầy đường đạp đau điếng :D
Ông D bà này già già rồi mà sao đàn hay quá .Bài này tôi tập rồi
coi vậy chứ khó thấy mồ bà chơi Jazz quá tuyệt
Ám sát Trương Phi
Trương Phi bị ám sát bởi tính cách bạo ngược khiến binh sĩ của ông bất mãn, nhưng thực tế, đằng sau sự bạo ngược của vị tướng này là một âm mưu được sắp đặt nhiều năm.
Nhà nghiên cứu Trung Quốc Uông Hoành Hoa chỉ ra, trong "Tam Quốc diễn nghĩa", tác giả La Quán Trung đã thực hiện một số "thủ thuật che đậy sự thực", nhằm phù hợp với quan niệm chính thống "Lưu chống Tào".
Theo ông Uông, trên thực tế, cái chết của Trương Phi do bị ám sát, bên cạnh nguyên nhân từ bản thân Phi là "bạo mà vô ơn", thì Lưu Bị và Gia Cát Lượng được cho là những "hung thủ giấu mặt" sắp đặt âm mưu trong một thời gian dài.
Nhằm giúp cho Lưu Thiện được thuận lợi đăng cơ, bảo vệ thiên hạ của Lưu gia, Lưu Bị đã quyết định "qua cầu rút ván", thanh trừng các "anh em" khác họ là Quan Vũ, Trương Phi.
Lưu Bị đã âm mưu loại trừ Quan Vũ, liệu có khả năng sẽ bỏ qua Trương Phi?
Sau khi cục diện "Tam Quốc đỉnh lập" được định hình, giữa Lưu Bị và Quan Vũ đã phát sinh phân cực về chính kiến.
Lưu Bị muốn làm Hoàng đế Trung Hưng, trong khi Quan Công chủ trương khôi phục triều Đông Hán.
Lục đục nội bộ khiến thế lực Thục Hán mất đi ưu thế "nhân hòa", vốn được duy trì khá tốt trong giai đoạn trước đại chiến Xích Bích.
So với Lưu Bị và Quan Vũ, Trương Phi không có lập trường chính trị rõ ràng. Ông không có xuất thân bần hàn như Lưu Bị, cũng không có tư tưởng diệt cường hào như Quan Vũ. Trương Phi tòng quân thuần túy vì tinh thần "nhiệt huyết hào tình", cho rằng đại trượng phu thì nên ra giúp nước. Thực tế, Trương Phi trung thành "với tất cả tông thân Hán triều", bao gồm Lưu Bị. Khi Bị "từ chối" xưng Hán Trung Vương, Phi cũng khuyên - "Kẻ khác họ đều mong xưng đế, huống gì đại ca là chính tông của Hán triều.Đừng nói làm Hán Trung Vương, cho dù làm Hoàng đế cũng có gì không phải!"
Có thực Lưu - Quan - Trương "cộng hưởng" thiên hạ?
Tuy nhiên, học giả Uông Hoành Hoa đánh giá con người Trương Phi "quá mức đơn giản". Ông lầm tưởng rằng con cháu của mình cũng cam tâm ở "chiếu dưới", vĩnh viễn trung thành với gia tộc họ Lưu.
Ông cũng lầm tưởng rằng "anh cả" Lưu bị sẽ mãi mãi giữ trọn lời thề nhân nghĩa, coi ông là "huynh đệ khác họ".
Trên thực tế, mô hình huynh đệ kết nghĩa "đồng sinh cộng tử" như La Quán Trung xây dựng chỉ phù hợp với thời đồng tâm hiệp lực đánh thiên hạ, không hợp với thời Hoàng đế chuyên quyền nắm thiên hạ.
Nếu Lưu - Quan - Trương đã "cùng nhau" dựng nên triều đình Thục Hán, thì hậu duệ của bọn họ về lý thuyết phải cùng hưởng quyền kế thừa Hoàng vị, chỉ cần tuân thủ nguyên tắc "lập trưởng không lập ấu, lập hiền không lập ngu".
Nhưng về sau này, Quan Hưng và Trương Bào lại quay sang đấu đá nhau, cho thấy thế hệ sau hoàn toàn không "mù quáng" đi theo sự sắp đặt của mối quan hệ huynh đệ từ đời trước, mà dựa vào sức mạnh để giải quyết.
Lưu Bị trong vai trò là huynh trưởng, đồng thời cũng là người có lợi ích bị đe dọa trực tiếp, đương nhiên sẽ không để mô hình chính trị "lý tưởng" đó uy hiếp quyền kế vị và thống trị của Lưu Thiện, phá hủy huyết thống "Hoàng gia chính tông" của ông.
Chưa cần nói tới việc đăng cơ làm Hoàng đế Trung Nguyên, cho dù chỉ dừng ở ngôi Hán Trung Vương hay Hoàng đế Tây Thục, khả năng Lưu Bị chia sẻ thiên hạ với 2 họ Quan, Trương cũng không thể xảy ra, nhất là khi Lưu Thiện hoàn toàn không có năng lực cạnh tranh.
Vốn đã có sẵn ý đồ thoát khỏi mô hình "chính trị huynh đệ", Lưu Bị đã ngấm ngầm mượn tay Đông Ngô triệt hạ Quan Vũ, rồi dùng danh nghĩa "tầm thù" để hóa giải lời thề "đồng sinh cộng tử".
Như vậy, minh ước kết nghĩa tự nhiên được giải trừ, mà Bị lại đường hoàng thâu tóm triều đình Thục Hán.
Giống như tổ tiên của mình là Hán Cao Tổ Lưu Bang, Lưu Bị cũng phải "tận diệt" những mối đe dọa đối với bản thân, rồi mới tính chuyện công phạt Đông Ngô.
Lưu Bị là cao thủ dùng người. Ban đầu, Bị mượn tay Quan Vũ, Trương Phi để "cất cánh". Đến khi đại công sắp thành, lại muốn mượn tay người khác để loại trừ hậu hoạ.
Người được Lưu Bị "chọn mặt gửi vàng" không ai khác ngoài quân sư Gia Cát Lượng.
Đòn hiểm của Khổng Minh
Gia Cát Lượng cũng không phụ sự kỳ vọng của Lưu Bị. Với sở trường "tâm lý chiến" của mình, ông đã khuếch đại khiếm khuyết trong tính cách của Quan Vũ và Trương Phi bằng những "viên đạn bọc đường".
Khổng Minh hiểu rõ, muốn giúp một người thành công thì chỉ cần phát huy sở trường của họ. Ông cho Quan Vũ "cơ hội" chặn Tào Tháo ở đường Hoa Dung, mục đích để Quan Công thả Tào Tháo, được tiếng "nhân nghĩa thiên hạ".
Với Trương Phi, Khổng Minh cho ông lĩnh quân mai phục, diễn màn "tiếng thét trên cầu Đương Dương đẩy lui trăm vạn Tào binh", chính là giúp Phi khoe được cái "dũng" của mình.
Trương Phi tự xưng "tửu thần", nhưng không ngờ đó là điều nằm trong toan tính của Lưu Bị và Khổng Minh.
Đến khi Khổng Minh muốn "diệt" Quan Vũ, Trương Phi, ông chỉ cần "thổi phồng" cái Tôi của 2 vị danh tướng này lên.
Khi Quan Vân Trường nhận được địa vị "ngũ hổ thượng tướng đệ nhất dũng" mà Lượng phong tặng đã nói - "Kẻ hiểu ta chính là Khổng Minh".
Nhưng Quan Công không ngờ được đó chính là "độc dược" mà Gia Cát Lượng gieo vào đầu ông, mà tưởng rằng bản thân đích thực là uy chấn thiên hạ rồi.
Trương Phi nhận được 3 xe rượu ngon của Gia Cát Lượng gửi tặng, cũng tưởng rằng bản thân là "trí thần - tửu thần" vô địch thiên hạ, đánh đâu thắng đó.
Thực chất, cả Quan Vũ và Trương Phi đều đã vui vẻ bước vào "con đường diệt vong" mà Khổng Minh bày sẵn rồi.
Trương Phi chết vì chính thói "ham rượu"
Trong cả quá trình mưu hại Trương Phi, Lưu Bị không phải là kẻ đứng nhìn, mà còn tham gia "sâu" hơn vụ thanh trừng Quan Vân Trường.
Bề ngoài, Bị tỏ ra không tán thành Khổng Minh tặng rượu cho Trương Phi "để tránh Phi ham rượu mà để lỡ đại sự", nhưng không ngăn Gia Cát Lượng mà chỉ phái Ngụy Diên "trợ lực Trương Phi".
Lưu Bị xưng đế 3 năm không hề nhắc đến chuyện báo thù cho Quan Vũ, khiến Trương Phi "mất phương hướng", rồi đến một ngày đột nhiên hạ chỉ phát binh phạt Ngô.
Trong 3 năm đó, Trương Phi đã sớm trở thành "sâu rượu", ý chí tiêu tán, đâu còn là đại tướng lẫy lừng của Thục Hán.
Việc Lưu Bị "nuôi" Trương Phi thành một kẻ nát rượu rồi ra lệnh "cấm rượu" trước ngày phạt Ngô được các học giả hiện đại đánh giá là một "đòn độc" rất cao tay.
Trương Phi là người "ưa mềm không ưa cứng", lệnh cấm của Lưu Bị chỉ khiến Phi càng ham rượu, mà Trương Phi càng ham rượu thì càng lộ rõ tính bạo ngược.
Theo nhiều học giả Trung Quốc, việc Trương Phi bị ám sát trong quân chỉ là màn cuối trong vở kịch mà Lưu Bị và Khổng Minh đã dựng sẵn, khiến Trương Phi "vì ngu dốt mà tự hại mình".
Còn Lưu Bị khi nghe tin thì "òa khóc", có lẽ là khóc vì quá vui mừng.
Bài này hay quá bác Lâm. Đúng gu đam mê của tôi nên bổ sung vào bộ sưu tập. Nghe sáng giờ vẫn thấy đã. Bà này già nhưng nội công thâm hậu chơi êm và cảm xúc như vậy.
Mới Tết ra quán cà phê đã nhộn nhịp rồi.
Chúc mọi người khỏe mạnh an khang và quán xá thịnh vượng !
Ông Tý, Tết đến trong Văn Miếu nhiều người đi xin chữ thư pháp và xem đấu cờ rất đông, vườn hoa bên hồ Hoàn Kiếm có giải cờ lão tướng và Chùa Vua có giải cờ xuân cũng rất náo nhiệt. Tôi cũng định đi xem nhưng ngày Tết nhiều việc nên quên.
Hì hì, cảnh đời chồng chéo tôi có thể hiểu và hình dung ra. Vì theo nếp nhà nho lạc hậu nên lúc nhỏ được học câu mà thánh hiền đã dạy: “Muôn vật chẳng đủ quý”, thế thì cái mớ tinh thần hỗn độn kia cũng vậy. Cho nên các dòng tu đạo đều chú trọng đến đức tín, thiếu nó thì lẽ đời nhạt nhẽo lắm !.
Sai đúng cũng chỉ là sự thay đổi giữa dạng này sang dạng khác, như ông xưng hô với tôi là ‘ông – tôi’, xưng hô với ông Lâm là ‘bác – em’. Sự biến hóa thú vị như vậy thì đính chính làm gì mà khách hôm trước chắc gì hôm sau đã vào xem để biết.
Trong năm ông nói sáu tháng thất nghiệp phải loay hoay tìm việc cũng làm cho tôi thấy lo về những dự định của mình, một số người chơi cờ thường thất nghiệp quanh năm ngày tháng đấy ông ạ. Ở trong ngõ (hẻm) lắm sự phiền nên tôi muốn chuyển ra nhà mặt phố, nhưng rong chơi nhàn hạ quen rồi liệu niềm tin có còn vững chăng ?. Xưa kia nhà tôi ở mặt phố, trải qua thăng trầm bây giờ có cơ hội nên phải suy tính ít vào đây là vì vậy.
Ông Tý, xuân đến muôn loài hân hoan khoe sắc, tôi chúc ông và toàn gia khỏe mạnh, an vui, công việc nhiều may mắn tốt đẹp.
He he, tháng chạp vừa rồi chán em ‘bình bịch’ nên khi thấy em ‘phành phạch’ này tôi liền ưng ý mua về.
Trên đường tiếng pô của em nó ‘chanh chua’ khiến bao người phải ngoái nhìn, tiếc rằng nhan sắc em nó lòe loẹt quá !.
http://i936.photobucket.com/albums/a...pslke3rp5o.jpg
(Tôi định úp bốn cái ảnh lên đây nhưng ba cái bị ngược, sửa mãi vẫn không được nên thôi).
Cám ơn ông Wind nhắc nhở. Chỉ là với tôi thì điều khó nghe tôi ít khi nói ra, chỉ nghĩ thôi :D.
Bồ hòn, he he, nghe nói tròn tròn, hình như hơi đăn đắn, có khi lấy giặt aó quần. Tôi tưởng tượng là đang ngậm nó. Ai cho gì thì tôi nhận, vui vẻ. Cuộc đời là vậy mà, khì khì.
À, nghe nói ông tính đi đâu đó 1 thời gian. Chúc ông bình yên trong thời gian đó. Để rồi khi ông trở về, mọi thứ .. không biết thế nào nữa :)
Không biết ông có cảm giác như thế nào khi nghe 1 bài nhạc. Tiết tấu, hoà âm phối khí, lời nhạc, ca sĩ mình yêu thích, bài nhạc đó đã sống chung với bản thân qua vài kỉ niệm buồn vui nào đó..? Đương nhiên có những bài nhạc không lời vẫn mang đến cho tâm hồn ta giây phút ngây ngất. He he, cũng nên nhắc đến dàn âm thanh đáp ứng theo nhu cầu như thế nào nữa. Rồi thì không gian, thời gian, ôi thôi rối lên hết rồi.
https://www.youtube.com/watch?v=jj8Uj_lZMIA
@ ông Phi
Tôi xin cám ông lời chúc tốt đẹp.
Chúc mừng ông, năm mới vừa lựa được 1 em xe ưng ý. Em này trông ra dáng đấy chứ. Bản tính tôi không dám nói là trung thành, nhưng tôi thích những đồ vật trung thành ông ạ. Tôi chạy chiếc xe củ mèm, trăm thứ chê, nhìn vào thì ai dù dể tánh cũng có điểm để chê. Thế mà tôi lại thích chiếc xe này, vì tôi có nhiều kỉ niệm đẹp với nó. Cho đến hôm cuối năm mang em đi kiểm tra lệ thường mỗi 2 năm. Thằng bạn làm trong tiệm nói chơi với tôi sau khi kiểm tra: mày ơi, xe mày chạy thẳng vào nghĩa địa là được rồi. He he, tôi biết chứ. Trăm thứ bệnh mà. Đành phải đi kiếm em khác thôi. May quá, tôi cũng kiếm được 1 em rất vừa ý. Nhưng tôi vẫn xài em củ thêm 2 tháng nữa. Thế là đứa bạn khác chọc tôi: sao không xài em mới mà cứ ôm em củ hoài. Tôi nói vì tôi đang thích em này. Em mới trước sau gì cũng đến lượt mà, rồi cả đám hô hố nhảy vào chọc tôi tưng bừng buổi nhậu. Đồ vật mình có cảm tình với chắc là nó cũng thích mình ông nhỉ :)
Như vậy là ông đã chuyển nhà rồi ha ? Thích thì làm ông à. Đương nhiên phải có tính toán cẩn thận. Mọi chuyện trên đời với tôi thì luôn nghĩ : hay không bằng hên. Tôi cũng mới chuyển nhà 2 năm nay. Ngoài chuyện thất nghiệp 6 tháng trong năm rồi thì mọi việc khác đều tốt ông ạ. Có điều mấy việc nhỏ nhỏ cứ theo tôi suốt, nghĩa là tôi có việc làm ( loại không có lương ấy ) đều đều. Từ thứ 2 tới thứ.. 2 tuần sau. Hôm qua, đứa con gái hỏi tôi làm xong việc chưa? ( lúc đó khoản 8 giờ tối ). Tôi nói việc hôm nay xong rồi, việc ngày mai mai sẽ làm. Và vừa rồi tôi thay nhớt máy cho xe con gái. Chuyện dể ợt hà, nhưng mất thời gian chừng hơn tiếng đồng hồ.
Còn về màu sắc mà ông. Hãy vui vẻ với nó để mình dành thời gian cho việc khác. Quan trọng là chổ nào sáng phải sáng, chổ nào bóng phải bóng, theo tôi thôi, hi hi.
Hôm nay đi học nghe thầy bảo có người bạn rất thân của thầy và bác Thợ mới bỏ cuộc chơi. Chắc bác thợ chưa hay tin...
Tôi gọi bây giờ ...Đã biết ,tôi có trách thầy sao không cho tôi biết tin ,ông ấy nói tôi đang đi chơi không muốn báo sợ tôi buồn
Anh Nam ngoài 70 ông hơn tôi vài tuổi ,tụi tôi uống với nhau hằng ngày .Tôi rất hụt hẫng mắt mình khô ráo Muốn gọi điện thoại an ủi đứa con gái anh ấy ,cháu nó đang ở New York tháng này nó thi tốt nghiệp Master piano ,không biết nó còn đủ sức đánh đàn để thi không
Tưởng kì này về lại cùng nhau uống rượu ,cùng nhau cười đùa .Nào ngờ ,bạn mình đã là thiên cổ ....Cám ơn ông D không có ông tôi mù tịt .tụi tôi dù rất thân nhau nhưng không bao giờ liên lạc lúc nào gặp là gặp thôi .
Tôi đi chuẩn bị rượu đây .trong vòng 49 ngày chắc ông chưa kịp đi đâu mong đêm nay ông về đối ẩm với mình
Bác PhiHuong cần chỉnh sửa ảnh cho quay đúng chiều gửi vào email: tuantc75@gmail.com em chỉnh lại cho nhé !
Hôm thứ hai đi đám tan, ba người bạn vừa mất. Bước vào nhà thờ, tình cảm của họ chạy vào mình, con mắt chớp một cái.
http://i956.photobucket.com/albums/a...psg55jmfsu.jpg
Ông Phi. Trong photobucket sau khi up hình lên rồi ông có thể quay (rotate) hình qua trái hoặc phải. Ôn làm thế này:
1) Ông để con chuộc lên hình mà ông muốn quay (rotate)
2) Ông sẽ thấy trên màn ảnh hiện lên một dãy năm cái icons. Ông chuyển con chuột qua cái hình chót nhất (có hình con óc tròn).
3) Ông sẽ thấy hiện ra thêm một cột. Tring đó có hai hàng "Rotate right" (quay bên mặt), và "Rotata left" (quay bên trái). Ông cứ ấn vào cái ông cần là nó sẽ làm theo ý ông.
Ông đi chơi vui vẽ.
Cảm ơn bạn QuangHuy đã có nhã ý sửa ảnh giúp, nhưng bạn làm hộ thì lần sau tôi vẫn không biết làm. Hôm qua ảnh trên photobucket thẳng mà khi úp lên diễn đàn lại bị nghiêng, tôi sửa ảnh (nghiêng - ngửa) trên photobucket rồi úp lại vẫn thấy nghiêng, như vậy là thiếu thao tác nào đó. Mới rồi gọi đứa cháu sang hỏi và úp thử thì lại được mà thao tác làm vẫn như hôm qua. He he, chẳng hiểu tại sao nữa.Trích dẫn:
QuangHuy2009
Bác PhiHuong cần chỉnh sửa ảnh cho quay đúng chiều gửi vào email: tuantc75@gmail.com em chỉnh lại cho nhé !
Đấy là dự định nửa cuối năm nay nhưng đã thấy cơ thay đổi từ giữa tháng chạp, người thuê địa điểm kinh doanh dọn đi mà chuyển ra sớm thì chưa thuận. Hai bức ảnh dưới là tôi chụp ở đấy.Trích dẫn:
ATy
Như vậy là ông đã chuyển nhà rồi ha ? Thích thì làm ông à. Đương nhiên phải có tính toán cẩn thận. Mọi chuyện trên đời với tôi thì luôn nghĩ : hay không bằng hên. Tôi cũng mới chuyển nhà 2 năm nay. Ngoài chuyện thất nghiệp 6 tháng trong năm rồi thì mọi việc khác đều tốt ông ạ.
http://i936.photobucket.com/albums/a...psmbtan87z.jpg
http://i936.photobucket.com/albums/a...psyfxrogrh.jpg
Hì, Tuy có xe mới nhưng tôi vẫn giữ chiếc Friendly (uây tàu) mua năm 2000 màu xanh trong ảnh dưới. Đồ cũ chỉ nên giữ lại một thời gian gọi là 'có lòng' với nó, bởi dù có lưu luyến chẳng cũng có gì mãi mãi.Trích dẫn:
ATy
Chúc mừng ông, năm mới vừa lựa được 1 em xe ưng ý. Em này trông ra dáng đấy chứ. Bản tính tôi không dám nói là trung thành, nhưng tôi thích những đồ vật trung thành ông ạ. Tôi chạy chiếc xe củ mèm, trăm thứ chê, nhìn vào thì ai dù dể tánh cũng có điểm để chê. Thế mà tôi lại thích chiếc xe này, vì tôi có nhiều kỉ niệm đẹp với nó.....May quá, tôi cũng kiếm được 1 em rất vừa ý. Nhưng tôi vẫn xài em củ thêm 2 tháng nữa.
Đây là ngôi nhà tôi đang ở.
http://i936.photobucket.com/albums/a...ps2z6nkpjw.jpg
Uống đến hôn mê ,nỗi sầu cũng phải lui .Người chết đã chết ,người sống phải sống ,chỉ tiếc lúc ông còn sống mình sợ ông uống nhiều có hại sức khoẻ nên hay ngăn cản .Nghĩ lại quá ngu biết vậy để ông uống thả cửa ,đằng nào chả chết sớm muộn đôi ba năm cũng chẳng để làm gì
Hôm nay nghe lại Yesterday .Ông D cố gắng tập bài này đôi ba năm nữa ,không phải dễ chơi nhưng chơi được rồi sướng đến hôn mê
https://html1-f.scribdassets.com/9kv...a0622402da.jpg
https://html1-f.scribdassets.com/9kv...fdb57cf4d4.jpg
https://html2-f.scribdassets.com/9kv...05ebd731ea.jpg
Ông chơi bài trên là vừa sức còn bài giai nhân này chơi do Takemithsu soạn .Bài này thì quãng 6 năm nữa ông mới chơi được ,tay phải rất dãn chứ ngón 2 và ngón 3 của ông cứ ríu lại là không xong hehe
chắc em ông phải là hơn rồi ông Phi ơi. Vì Piaggio của tôi không chạy được.
Hình dáng ra sau thì ra sau, cái dùng được vẫn hơn cái chỉ để nhìn :). Lúc đó tôi mua vì thấy ham,
nhưng mua về mới nhận ra đường xá chổ tôi
quá lớn, chạy xe nhỏ vespa không phê. Phải đem vào thành phố đông đúc, những con đường nhỏ đông xe, lạng qua lạng lại đi vespa mới hay.
'Ta nhất định thắng thơ nhất định thua'
TP - Nhà thơ dân gian Nguyễn Bảo Sinh, thuở nhỏ ham chơi, ông bố giận mắng: “Mày sau này chó nó nuôi”. “Một lời là một vận vào”, Bảo Sinh trở thành người nuôi và kinh doanh chó mèo cảnh nổi tiếng. Tự nhận: “Làm thơ nuôi chó chọi gà/ Ba trò chơi ấy làm ta bơ phờ/ Suốt ngày nửa tỉnh nửa mơ/Trông ai cũng thấy nửa thơ nửa gà”, Bảo Sinh lại tỉnh táo và thẳng thắn khi bàn về thơ, về “bệnh làm thơ”, phong trào “người người làm thơ, nhà nhà làm thơ” hiện nay.
Bảo Sinh chia sẻ:
Người người làm thơ, nhà nhà làm thơ, ta nhất định thắng thơ nhất định thua. Ai cũng làm cả thì thơ chỉ có thua! Vì nghèo mà đi làm thơ, làm thơ lại nghèo hơn.
Siêu lừa đệ nhất nàng thơ/Vì nàng từ cõi mơ hồ sinh ra.
Tôi cho rằng đó là cái bệnh của xã hội: Tự do sướng nhất trên đời/Tự lừa còn sướng hơn mười tự do. Bệnh làm thơ càng ngày càng nặng. Vì người ta ngồi trong cảnh thực mà không chịu chấp nhận nên phải hoang tưởng, thì hoang tưởng tốt nhất là làm thơ. Hoang tưởng sướng nhất - nghĩ mình là nhà thơ vĩ đại. Làm gì thì làm, chỉ cần có một câu thơ hay là lưu danh thiên cổ!
Ông nói bệnh làm thơ ngày càng nặng mà xem ra chưa có thuốc chữa, nhưng đã có những kẻ lợi dụng để trục lợi?
Chính vì bệnh làm thơ tràn lan nên có người lợi dụng, đến các phường xã cho người ta giấy chứng nhận nhà thơ đo đỏ, vuông vuông kiếm cả tỷ bạc. Có người được đóng triện công nhận nhà thơ cấp phường, về khao cả làng. In sách năm bảy trăm trang để đăng chân dung các “nhà thơ” cấp phường xã kiếm bộn tiền. Tất cả là một sự háo danh.
Ông nào làm thơ, kể cả ông to đều có tâm lí rất kỳ là nghĩ thơ mình kinh lắm, đụng chạm lắm, nhạy cảm lắm. Có ông chức rất to tôi không tiện nêu tên, nói với tôi: “Tôi làm bài thơ này kinh lắm”. Tôi đọc rồi nói thơ của ông có một vấn đề rất kinh khủng, đó là thơ không hay. Mà vấn đề kinh khủng nhất của thơ chính là không hay, chứ một khi đã hay thì không sợ phạm một cái gì cả.
Tiêu chí thơ hay rất dễ, thơ hay là thơ nhiều người thuộc. Tác giả phải cân đong đo thơ bằng bạn đọc chứ không phải cân đong thơ bằng chính mình. Tất nhiên không phải thơ nào nhiều người thuộc cũng hay. Cho nên: “Nghe bồ đọc thuộc thơ ta/ Sướng hơn được giải gọi là Nobel/Làm thơ được tử tù khen/ Sướng hơn Văn Miếu khắc tên mu rùa”.
Làm thơ chẳng nhẽ “đáng sợ” vậy?
Người làm thơ cũng đáng được thông cảm. Nói cho cùng làm thơ vẫn đáng trân trọng. Người ta thích làm thơ vẫn còn hơn thích nhiều thứ khác.
Ông có ông bố mê làm thơ, đọc thơ kỳ lạ. Ông viết:”Giang hồ tặc tử con không sợ/ Chỉ sợ về nhà bố đọc thơ”, nghe cám cảnh cho thơ quá.
Thì cụ đọc nhiều quá, bắt nghe cả ngày. Ngày nào cũng bắt ăn thịt gà thì anh có sợ không. Cái gì quá cũng sợ.
Có những người thông minh giỏi giang vẫn bị nàng thơ lừa. Thơ đang bế tắc cũng do đời sống tâm linh có nhiều vấn đề. Cho nên bây giờ nhà thơ trẻ của Việt Nam vẫn là Hồ Xuân Hương. Văn minh tiến lên, thơ văn đi xuống.
Thực ra thú chơi cao quý nhất của con người là thơ chơi chữ. Không gì mê ly và thú vị bằng chơi chữ. Nhưng mà chơi đến mức dở hơi dở hồn, trông thấy phải bỏ chạy thì sợ lắm. Tuy vậy cũng là thứ dở hơi đáng yêu đáng tôn trọng, không nên báng bổ. Người nào làm câu thơ dở ơi là dở đọc lên mình cũng nên trân trọng lắng nghe vì đó là cái tâm của người ta.
Bố tôi nói với tôi, anh có làm thơ cũng nên là thơ dân gian. Làm thơ dân gian thì chấp nhận không có bản quyền, đừng bao giờ tranh chấp bản quyền. “Gặp kẻ ăn cắp thơ ta/ Hóa ra người ấy lại là tri âm”. Thơ chỉ cần hay, của ai không quan trọng.
Có người bỏ chạy trước cái gọi là thơ nhưng thơ thực sự phải kết nối và đưa người ta xích lại gần nhau chứ?
Tôi đi nói chuyện thơ cho một công ty truyền thông nước ngoài, họ trả thù lao rất cao. Khoảng 500 người dự mà chỉ có 40 người Việt Nam thôi. Nghe xong cảm động vỗ tay, tiền rất hậu hĩnh, máy bay đi máy bay về. Tôi hỏi tổng giám đốc, thơ này đọc bằng tiếng Việt, các ông có hiểu gì đâu. “Anh nhầm rồi, mấy ông lãnh đạo không cần nghe ông nói, họ nhìn vào mặt những người Việt Nam nghe thơ ông xem họ có cảm động không, nếu cảm động thì các ông ấy biết thơ rất quan trọng trong vấn đề truyền thông”.
Một tập đoàn truyền thông mời tôi nói chuyện thơ ở Nhà hát Lớn. Nói chuyện xong ông chủ tịch tập đoàn bảo: “Tôi nghe bác Sinh nói chuyện xong, vô cùng đau khổ vì sao bác chỉ là người bình thường, nuôi chó làm thơ mà bác nói chuyện hay như thế, mà sao các bạn ngồi đây học hết Đông Tây kim cổ đi truyền thông không thuyết phục được người khác”.
Nghe nói ông là một trong những người hiếm hoi kiếm tiền bằng thơ, trong khi đa số phải bỏ tiền in thơ, thậm chí như bố ông phải trả tiền nhuận tai cho người nghe thơ?
Tôi yêu thơ và làm thơ không nghĩ tới kinh tế thì cuối cùng tôi lại là người làm thơ kiếm được nhiều tiền nhất Việt Nam. Tôi làm cuốn Á kinh siêu sinh tịnh độ, cuốn Tử Thư, nếu chăm chỉ mỗi tháng tôi kiếm được trăm triệu đồng. Đơn giản thôi, tôi viết một bài kinh cầu siêu cho một con chó, cho những người đau khổ vì chó chết, mỗi bài được 4 triệu đồng, đọc trong 5 phút thôi. Thực ra lúc làm thơ này tôi không nghĩ đến tiền, chỉ vì cảm thông với những người có chó cưng bị chết.
Ông nói làm thơ không vì tiền, không vì danh lợi thì vì cái gì?
Tôi viết thế này: “Khi đã ngộ đạo cho mình/ Nếu không chia sẻ sẽ thành vô minh/Tự học lời nói của mình/Đó là cách học trở thành vô ngôn”. Tôi làm thơ để trao đổi với người khác, cũng là một cách học. Quan trọng nhất là được chia sẻ, sẽ nâng tầm nhận thức của mình lên. Tôi cho nhà thơ không cần danh, không cần lợi nhưng cần chia sẻ. Tôi nghĩ tất cả những người ngồi trước mặt ta đều là một bộ kinh vô tự. Tôi: “Vào cửa Phật vẫn chưa chay tịnh/ Ra sòng đời không đủ tinh ma/ Thôi đành về với cỏ hoa”.
Ông vừa làm thơ vừa nuôi chó. Làm thơ trong tiếng chó sủa mèo kêu có cảm thấy ăn nhập lắm không?
Ăn nhập lắm. Tôi làm thơ rồi tôi nuôi chó, hai cái trái ngược với nhau nhưng là một đấy. Một nhà thơ nuôi chó có tính chất thơ. Vấn đề không phải là đối tượng mà là cách mình thực hiện đối tượng đó. Con người ta làm nghề gì thường nhìn cuộc đời bị méo đi một tí theo góc độ nghề nghiệp của mình. Làm bác sĩ, cảnh sát hay cave đều có thể nhìn đời méo mó. Tôi làm rất nhiều nghề. Từng là sỹ quan lục quân, giáo viên, sau đó đi vẽ truyền thần, bốc thuốc, chữa bệnh, đấu quyền anh, nuôi chó, nuôi mèo, nuôi gà... Khi tâm hồn đã có thiền định thì có thể làm lung tung các nghề vì khi thiền thì làm cái gì, chú tâm vào cái đó.
Tôi nhìn cuộc đời trong trạng thái tổng thể, không dính vào cái gì cụ thể. Trong thơ tôi tính chất gì cũng có, đó là cuộc sống của tôi, tôi sống rất nhiều cảnh giới, cảnh giới nào tôi cũng đắm đuối với nó. Cả Phật, cả bồ, cả chó mèo. Phương châm làm thơ của tôi: “Câu thơ khi tỏ khi mờ/ Lý trên bác học, tình thừa dân gian’”. Đơn giản như: “Một ngu làm chẳng nên non/ Ba ngu chụm lại thành hòn núi ngu/ Toàn ngu cả sẽ hết ngu”.
Trong phong trào làm thơ nở rộ hiện nay điều lạ là có nhiều nhà thơ nổi tiếng nhưng rất ít có tác phẩm nổi tiếng. Ông lý giải thế nào về hiện tượng này?
Cái này tôi đã viết: “Biết bao thi sĩ vô danh/ Nhưng vần thơ đã trở thành ca dao/ Biết bao thi sĩ ngôi sao/ Suốt đời chẳng để câu nào cho ai”. Lẫn lộn giá trị.
Phật nghìn tay nghìn mắt, đời mỗi người mỗi ý, nhưng chân lý chỉ có một. Cuộc đời trong chiều dài của nó, công bằng lắm, anh làm thơ hay người ta biết, anh làm thơ không muốn nhận bản quyền lại có bản quyền. Nhân dân vô cùng sáng suốt. Không thể nói sự thẩm định bài thơ qua chắt lọc của thời gian, qua nhiều tầng lớp khác nhau, lại sai được.
Bơ phờ vì làm thơ nuôi chó chọi gà, ông có theo dõi thời sự làng thơ hiện nay và có đánh giá gì không?
Tôi không theo dõi, chỉ bằng trực cảm để đánh giá thôi. Tôi không hiểu sao dân tộc ta xem thơ như tôn giáo mà nền thơ ca hiện nay lại suy thoái như vậy. Có những bài thơ đọc lên không ai hiểu được. Có những người thông minh giỏi giang vẫn bị nàng thơ lừa. Thơ đang bế tắc cũng do đời sống tâm linh có nhiều vấn đề. Cho nên bây giờ nhà thơ trẻ của Việt Nam vẫn là Hồ Xuân Hương! Văn minh tiến lên, thơ văn đi xuống. Cuộc sống hiện tại, người ta chưa định hình được cái gì cả. Tri thức ngày càng xa vô thức thì thơ đi xuống. Nhà thơ tỉnh táo quá, thực dụng quá, mà làm thơ thì phải “Dại gái, dại lợi, dại danh/ Dại ba thứ ấy mới thành nhà thơ”.
Bây giờ người ta còn mắc bệnh giả vờ. “Thà rằng ở với thằng tù/ Còn hơn với thằng tu giả vờ”. Tôi nghĩ con giáp thứ mười ba là con giả vờ. Sống không thật thì làm sao thơ hay?