Ước gì ai cũng được nói về người lãnh đạo của mình như thế...?
Printable View
Anh Tý bảo tháng 6 về mà giờ sắp qua tháng 7. Làm ông Thợ chuẩn bị sẵn 2 li rượu mà không thấy anh đâu...
https://dl.dropboxusercontent.com/u/...m/IMG_1451.JPG
Quà ông Thợ về rồi đã quá.
Bác CKĐ ơi.... bác cho em hỏi bác có biết chỗ mua Sáo ở đâu không ? đợt trước em có thấy bác nói về câu Sáo nên muốn hỏi bác địa chỉ mua. Không phải cho em mà em mua giùm một chú bên này, hôm qua chú có nhờ nếu về VN mua giùm cây Sáo để chơi thử như một thú vui thôi ạ. Em biểu để cháu hỏi địa chỉ xem có được không rồi mua mang sang cho chú ấy. Em cảm ơn.
Chào Huyền. Anh có thằng bạn chuyên làm sáo để anh hỏi giúp cho. Sáo có nhiều loại: sáo ngang, sáo dọc, sáo Đô, sáo La, 6 lỗ, 10 lỗ... Huyền hỏi chú ấy thích loại nào nhé.
Đừng mua giúp Huyền ạ ,thằng cha đó thất tình ai nên định làm ra vẻ Truơng Chi thổi sáo đấy mà .Kệ nó cháu ! cho nó nếm mùi thú đau thuơng .Quân ấy tệ bạc với phụ nữ nên bị hất hủi là đáng kiếp
Bài ca nào cho người ngã xuống ?
Có rất nhiều rất khác biệt trong nền âm nhạc của hai miền Nam Việt Nam và Bắc Việt Nam trong cuộc nội chiến 20 năm, nhất là khi diễn tả về cảm xúc trong chiến tranh.
Trong sự kiện bi thảm đối với 10 người lính của quân đội Việt Nam CNXH vừa tử nạn vào những ngày trung tuần tháng 6 vừa qua, trên mạng xuất hiện vài bài thơ tiếc thương người lính đã tử nạn, tác giả của những bài thơ đều là những người không chuyên.
Chợt nhận ra rằng, Bắc Việt thời nội chiến 1954 -1975 cho đến nay. Không hề có nhạc phẩm nào tiếc thương những người lính của họ đã chết trận.
Trong khi đó nền âm nhạc Nam Việt Nam đều có những bài hát để đời, những lời tha thiết, tiễn đưa trong các nhạc phẩm thật và xúc động. Chính vì tình cảm thật như vậy nên những bài hát đó sống mãi đến tận bây giờ.
Có lẽ đứng đầu trong các nhạc sĩ có những bài ca u buồn, bi tráng và cảm thông với gia đình người lính, số phận người lính VNCH nhất sẽ là nhạc sĩ Trần Thiện Thanh với chùm nhạc phẩm đặc sắc, đi sâu vào lòng người nghe, thấm từng thớ thịt để ngấm tận trái tim. Đó là những nhạc phẩm như Anh Không Chết Đâu Anh, Người Ở Lại Charlie, Bắc Đẩu....
Trong Nhạc Phẩm Anh Không Chết Đâu Anh, ca từ da diết như cái níu gọi người lính, trong những giây phút bi tráng cuối cùng của số phận.
- Ôi tiếng súng sau cùng đó, anh còn nghe tầm đạn đi không anh .?
Câu hỏi như tiếng khóc nghẹn ngào, xót xa ...khiến cái chết của người lính dù mũ đỏ Nguyễn Văn Đương không thể nào phôi phai trong lòng người dân Nam Việt Nam. Khác biệt rất nhiều với Bắc Việt, âm nhạc VNCH không hề né tránh khi khơi những nỗi đau, những thân phận của người ở lại. Nếu như ở Bắc Việt sẽ bị kết án tù vì tội tuyên truyền uỷ mị , phá hoại tinh thần chiến đấu, thì nền âm nhạc Nam Việt lại được tự do để diễn tả những thân phận ấy.
- Anh chỉ về với mẹ mong con, trong tim cô sinh viên hay buồn, trên khăn tang cô phụ....
Thắng thắn và thật trong cảm xúc, lời bài Người Ở Lai Charile về sự hy sinh của đại tá Nguyễn Đình Bảo cũng vây.
- Đợi anh về
Chỉ còn trên vầng trán đưa bé thơ
Tấm khăn sô
Người goá phụ cầu được sống trong mơ.
Trong các nhạc phẩm tiễn đưa người lính tử trận trên , hình ảnh những người mẹ, người vợ người yêu, người con của người lính đều được nhắc đến. Chỉ có vợ con và mẹ già của người lính là những người chịu đau thương nhất sau sự hy sinh của người lính, vì thế nỗi đau của họ được khắc hoạ vào nhạc phẩm làm cho người nghe càng thấy giá trị của những lính đã hy sinh.
Phạm Duy với ca khúc Huyền Sử Ca Một Người Mang Tên Quốc như một bản trường ca, như cả một câu chuyện dài về người phi công Phạm Phú Quốc. Băt đầu từ lúc sinh ra người mẹ đặt tên cho đến lúc người phi công Phạm Phú Quốc lìa đời trong chiến trận. Ca từ lặp lại nhiều đến tê tái lòng người.
- Chiều nao anh đi làm kiếp người hùng
Chiều nao, than ôi rụng cánh đại bàng
Chiều nao anh đi, anh về đất
Chiều nao anh đi về nước
Chiều nao huy hoàng
Bụi vàng bay khắp không gian
Cái đặc biệt của Phạm Duy là lồng cả câu chuyện cuộc đời người phi công Phạm Phú Quốc với cuộc nội chiến bi thương của dân tộc lúc đó, để đời sau khi nghe lại bản trường ca bi tráng này, hình dung được những khoảng thời gian nghiệt ngã của đất nước trong cảnh nội chiến tương tàn.
Miêu tả tận cùng nỗi đau của thân nhân người lính hy sinh, nhưng không vì thế mà các nhạc phẩm trở thành bi luỵ, yếu đuối làm ảnh hưởng đến sự hy sinh cao cả của người đã khuất. Trong các nhạc phẩm ấy đều có những đoạn vinh danh, có những lời tiễn đưa an ủi khiến người ở lại thấy ấm lòng. Khiến cho vong linh của người đã khuất được nhẹ nhàng đi về bên kia cuộc đời.
Hãy lắng nghe những lời an ủi và tiễn đưa người lính tử trận của Trần Thiên Thanh, để thấy duy nhất trong lịch sử Việt Nam là có những nhạc phẩm tiễn đưa người lính rất đặc biệt như thế.
- Anh không chết đâu anh, anh chỉ về với mẹ mong con.
- Vâng, chính anh là ngôi sao mới, một lần chợt sáng trưng.
- Vòm trời Ngọc Bích đã thênh thanh, lời mời gọi anh bước chân sang.
Và tiếp nữa là Phạm Duy với lời tiễn biệt như ghi công trạng người phi công Phạm Phú Quốc vào lịch sử.
Từ nay trong gió xa khơi
Từ nay trong đám mây trôi
Có hồn anh trong cõi lòng tôi.
Anh Quốc ơi !
Nghìn thu anh nhớ tới tôi
Thì xin cho Thái Dương soi
Nước Việt Nam ngời sáng... muôn đời.
Luồng cảm xúc tiếc thương người lính hy sinh trong nền âm nhạc của VNCH lúc đó còn có cả Trịnh Công Sơn với nhạc phẩm Hát Cho Người Nằm Xuống.
- Anh nằm xuống, sau một lần, vào viễn du, đứa con xưa đã tìm về nhà.
Bắc Việt có hàng triệu người lính tử trận từ đó đến nay, từ cuộc nội chiến Nam Bắc 1954 đến cuộc chiến Tây Nam với Khơ Me Đỏ rồi cuộc chiến biên giới phía Bắc đến Gạc Ma. Nhưng chẳng có bài ca nào nhắc đến họ. Sự hy sinh của họ được coi như những cỗ máy, nó không có dấu ấn của cá nhân con người, bởi thế không có nhạc phẩm nào của Bắc Việt nhắc đến tâm tư của họ cũng như nỗi niềm thân nhân họ ở lại. Thậm chí đến cuộc tưởng niệm về những người chiến sĩ hy sinh ở Gạc Ma, ở biên giới phía Bắc do người dân tổ chức cũng không được phép diễn ra.
Nửa thế kỷ trôi qua, tuy chế độ của những người lính VNCH đã không còn hiện diện trên mảnh đất Việt Nam bởi thất trận. Nhưng trên khắp đất nước Việt Nam ngày nay, người ta vẫn còn nghe thấy những cái tên người lính của chế độ ấy đã hy sinh quả cảm thế nào, qua những nhạc phẩm đi vào lòng người từ thế hệ này sang thế hệ khác của Trần Thiện Thanh, Phạm Duy....
Bắc Việt thỉnh thoảng cũng có những bài hát về chị Võ Thị Sáu, anh Nguyễn Văn Trỗi, anh Kim Đồng theo kiểu tuyền truyền vô cảm, những đó không phải là những người lính chết trận. Đấy là những người hoạt động cách mạng cho Đảng. Còn phần những người lính Bắc Việt hy sinh thì hình như chẳng có bài nào. Trớ trêu nhất là người anh hùng Lê Đình Chinh hy sinh đầu tiên trên biên giới phía Bắc do ngăn cản quân xâm lược Trung Quốc lại có vài lời ca do bọn trẻ con hồi ấy đặt ra theo nhạc bài Dậy Mà Đi
- Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi
Bọn Trung Quốc nó sang Việt Nam
Cầm dao nhíp giết Lê Đình Chinh.
Có lẽ lời ca nhưng đồng dao này là minh chứng hoen ố trong nền âm nhạc của Bắc Việt khi thiếu vắng các ca khúc tiễn đưa những người lính của họ đã hy sinh.
Bác Lâm ạ. Chú ấy là chủ cửa hàng ăn mà vợ chồng cháu hay đến ăn, có vợ và hai cô con gái xinh xắn lắm ạ. Hồi hôm mới sang có nói chuyện cháu cũng thấy có duyên khi mẹ của chú ấy cũng họ Cung giống họ của cháu, vợ chồng cô chú cũng hay giúp cháu mua đồ việt ở chợ bên Pháp mỗi lần đi lấy hàng, chắc chắn không phải thất tình hay bồ đá đâu Bác Lâm ạ 8-> . Chú ấy hồi còn nhỏ cũng theo học đàn 6 năm nhưng do hoàn cảnh phải chuyển nhà đến vùng quê nên không có trường dạy phải ngưng, vì vậy có biết chút ít về đàn hát nhưng không có chuyên thôi ah.
Bác Lâm.... cháu chỉ nghĩ cho những người ở lại vì cuộc sống của họ sau này.
Hô hô Bác đùa đấy mà Huyền chứ biết người ta ra sao mà to mồm kết tội ,chẳng qua chuyện gì dù thiêng liêng mấy cũng bị bác nhìn dưới góc độ hài hước .Đó là cái tính chất mà tụi Mỹ đen nói bác có chất đen trong máu
Bác Lâm :cuoihihi
Anh CKĐ ơi... chú ấy hôm qua em có hỏi thì mới vỡ lẽ ra sáo có nhiều kiểu vậy, nên chú nhờ em nói với anh lấy hộ em cây sáo ngang với nốt Đô và sáu lỗ ạ. Giá cả thì anh xem cây nào dưới 2tr nhé anh. Em cảm ơn.
Không chơi với tụi bây nữa. Tụi bây chơi xấu quá. Nghĩ chơi !!
Con nít chới với nhau thường lẩy rồi nghĩ chơi khi không vừa ý. Người lớn cũng vậy. Nguyên một quốc gia cũng vậy. Hôm nay là ngày lịch sữ vì như các ông bà cũng biết, Vương quốc Liên hiệp Anh (phải tra google mới biêt United Kingdom, mà trong đó nước Anh dẫn đầu, dịch là vậy) nghĩ chơi cộng đồng Âu Châu. Láng giềng với nhau cả ngàn năm, đán lộn qua lại bao nhiêu lần, làm lành choi với nhau 50 năm, bây giờ thấy lổ quá không thèm chơi nữa. Tiền pound nước Anh sụt giá thê thảm hôm nay, Thủ Tướng từ chức, liên hệ giây chuyền đến thị trường chứng khoán toàn thế giới.
Tôi cũng không biết chuyện này sẽ ra sau. Theo phản ứng tự nhiên thì tôi nghĩ chơi chung có lợi hơn. Kinh nghiệm xương máu, VN lúc xưa vì chỉ muốn chơi một mình (chơi với Trung Quốc thôi) nên mới đóng cửa và lần hồi suy sụp dẫn đến sự bị đô hộ, dẫn đến cha con anh em đánh lộn nhau, và rồi tôi bây giờ ngồi bên Mỹ, cô Huyền bên Bỉ, bác Lâm ăn chơi bên Texas. Nước Mỹ hồi xưa lập quốc cũng bàn cải câu hỏi mỗi bang nên chơi riêng, hay chơi chung với nhau, mỗi người một tay tạo thành một Hiệp Chủng Quốc.
Chơi chung thì cũng có cái bất lợ của chơi chung. Quí vị cũng nghe tin bên Mỹ hai tuần trước thằng khùng cầm súng vào hộp đêm của anh chị em gay và lesbian tia hết 50 mạng, Nếu như California là một nước riêng thì sau đó đã có luật cấm mua súng cho những nhân vật có lich sữ bạo động như vậy rồi, vì chơi chung nên phải theo luật chung, mà luật chung thì phải đợi con rùa Quốc Hội ra đạo luật. Chán thật. Chán nhưng cũng phải chơi chung.
Nếu ông Trump lên chức tổng thống tháng 11 này thì năm nay sẽ có hau sự kiện lich sữ -- nước Anh chơi riêng, và nước Mỹ cũng từ từ chơi riêng.
Mùa hè rồi, vài tuần nay hình như tôi không có ăn đồ ăn VN, cứ ghiền ăn Tacos của tụi Mể. Mùa hè ăn đồ Mễ và đồ Ý thì rất phê. Mấy cuốn sách bác Lâm đưa để học tiếng Mể củng nằm đó chưa đụng tới, bác Lâm. Nhưng rồi cũng phải học tiếng Mể thôi. Dần dần rồi cái bản chất VN trong người đa phần vơi đi. Cái này gọi là mất gốc. Hồi nhỏ vì không muốn mất gôc nên đọc ào ào đọc sách báo tiếng Việt, bây giờ thấy chả cần thiết gốc. Đọc lại lịch sứ, bao nhiêu cuộc chiến xảy ra cũng vì gốc tao khác gốc mầy. Bứng gốc đi thì đở đánh lộn. Cứ lang bang đụng đâu chơi đó. Không chơi riêng rẽ.
Ông Gió nói đúng rồi nhưng đều có một nguyên nhân sâu xa tiềm tàng ,cũng như Tây tạng không bị trung cộng chiếm đóng thì Phật giáo đâu có nở bung ra khắp thế giới ,ông kiếp trước là người da đỏ cô đơn The last of Mohican bây giờ trở về nguồn cội chứ có phải lưu lạc gì đâu .Huyền chắc cũng là Tây Đầm gì đó ở Bỉ .Tôi chắc bà con với Billy the Kid nên mới lưu lạc tới xứ cao bồi này chứ làm gì có ngẫu nhiên
Tôi thì hầu như bao gạo mua 1 năm rồi ăn vẫn chưa hết ,cứ Burger, Tacos Bell, Tacos Cabana ,Steak chơi đều đều chẳng buồn quan tâm gì tới Cholesterol ,đứt phựt thì thôi chứ có gì mà lo lắng
Chúng ta là một thế hệ mất gốc The lost generation ,bản chất Việt chỉ là những kỉ niệm thấp thoáng đâu đó ,trách sao được thời gian ở Mỹ nhiều hơn thời gian ở quê huơng nên sự phai nhạt là tất nhiên rồi
Anh còn nhớ em nói rằng
Sao mùa xuân lá vẫn rơi?
Sao mùa xuân lá vẫn bay?
Em ơi, có hoa nào không tàn
có trời nào không mây
có tình nào không phai?
Vâng, bác Lâm. Mới tuần trước có nói với vợ hiền - có lý do gì đó mà mình phải sinh ra tại VN và rồi đi qua Mỹ. Và vì đang đi ngược để kiếm nên độ rài tôi ngồi thiền lại. hihi... dắt giò lên cẳng ngồi nhìn ngược lại.
Bạn ông D làm sáo hay thật ,nhưng ông không học thổi sáo là đúng vì tôi đoán vợ ông chỉ thích ông thổi cơm chứ bà ấy đâu có thích ông thổi ...mấy cái lỗ
Ông Thợ hay quá đoán đâu trúng đó. Vợ tôi chỉ thích móc chứ không thích thổi nên tôi đành phải học guitar vậy. Âu cũng là chìu vợ mà thôi @...
Ông D nghe Thuyền viễn xứ Lệ Thu hát hay chưa
Trước giờ chỉ nghe Lệ Thu hát bài này. Dù mình chưa có lên thuyền viễn xứ bao giờ nhưng vẫn mang đầy tâm trạng... Chắc chưa đến lúc phải đi. Ngồi nghe sóng vỗ, nhâm nhi ly cà phê mà nghe bài này thật khó tả.
Vật vờ vượt sóng trùng duơng
Kiếm đời di tản nghìn cơn nhọc nhằn
Ngày đi tâm trạng ông Thợ thế nào? Hỏi thôi chứ chắc gì hiểu được bằng lời. Nhiều khi tôi thấy mình không thuộc về nơi này, công việc, bạn bè... toàn ở đâu đâu. Trước đi làm công ty nước ngoài, giờ nghỉ cũng nhận lương của chúng nó. Thấy cũng lạ vì chưa bao giờ được nhận bổng lộc của người trong nước.
Bài thơ Thuyền viễn xứ này trong hồi kí Phạm Duy ông viết .Buổi chiều hôm đó đi chợ Bến thành thấy cô bé 18 tuổi phụ mẹ bán vải đang làm bài thơ ,ông đọc thấy hay quá bèn về phổ nhạc .mà lạ thật thế kỉ trước quá nhiều người tài hoa ,18 tuổi mà đã làm thơ thần sầu già dặn thế này .Truy tìm lí lịch như sau
[Huyền Chi là bút danh của Hồ Thị Ngọc Bút, sinh năm 1934 tại Từ Sơn (Bắc Ninh), theo gia đình vào Nam từ trước năm 1954. Lúc mới vào Nam (1948-1949), cô ở với chị gái tại Đà Lạt, sau đó về Sài Gòn (1950) vừa đi học vừa phụ mẹ trông nom sạp vải ở chợ Bến Thành. Bài thơ Thuyền viễn xứ là một trong 22 bài thơ nằm trong tập thơ Cởi mở của Huyền Chi xuất bản năm 1952, trong thời gian cô sinh hoạt với một nhóm văn nghệ sĩ trẻ và làm thư ký tòa soạn chuyên trách mục thơ cho Tạp chí Phụ Nữ của bà Nguyễn Thị Lan Phương. Bài thơ Thuyền viễn xứ được viết khi tác giả là một cô gái 18 tuổi.]
Huyền Chi
Thuyền Viễn Xứ
Ra khơi sương khói một chiều
Thùy dương rũ bến tiêu điều ven sông
Lơ thơ rớt nhẹ men lòng
Mây trời pha ráng lụa hồng giăng ngang
Có thuyền viễn xứ Đà Giang
Một lần dạt bến qua ngàn lau thưa
Hò ơi! Câu hát ngàn xưa
Ngân lên trong một chiều mưa xứ người
Đường về cố lý xa xôi
Nhịp sầu lỡ bước, tiếng đời hoang mang
Sau mùa mưa gió phũ phàng
Bến sông quay lại, hướng làng nẻo xa
Lệ nhòa như nước sông Đà
Mái đầu sương tuyết lòng già mong con
Chiều nay trời nhẹ xuống hồn
Bao nhiêu sương khói chập chờn lên khơi
Hai bờ sông cách biệt rồi
Tần Yên đã nổi bốn trời đao binh
Ngàn câu hát buổi quân hành
Dặm trường vó ngựa đăng trình nẻo xưa
Biết bao thương nhớ cho vừa
Gửi về phương ấy mịt mờ quê hương
Chiều nay trên bến muôn phương
Có thuyền viễn xứ lên đường... lại đi..
Ông Đ muốn làm người mất gốc hả ? :) Nhưng khi ông đi thì đi máy bay nhe, đừng đi thuyền. Đọc thơ thì hay thật, nhưng ông đừng diễn lại tấn tuồn "thuyền nhân" cho mình nhe, báo động trước --- khổ lắm đó. Nhưng khổ, và tiếu lăm, nhất là rất nhiều người sẽ "Ma đưa lối quỉ dẫn đường. Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi.", diễn lại tấn tuồn đó. Làm một lần chưa tởn, kiếp sau làm tiếp ... hihi... Mà diễn lại tấn tuồn kẻ-ở-lại thì cũng khổ ... ăn bo bo một lần đủ rồi đừng ăn tiếp.
Tôi đang ngồi ăn chip. Chip này là món ăn của Mể, không phải con chip trong máy PC.
http://cdn-image.myrecipes.com/sites...salsa-ay-x.jpg
không biết có du nhập qua VN chưa. Nó thường được làm từ bột bấp, và có thêm nước chấm gọi là salsa. Vợ thấy tôi ăn cười kể, hôm đi chợ tôi nói muốn ăn chip. Vợ hỏi, muốn ăn loại màu nào xanh đậm (blue), hay trắng ? Tôi nói trắng. Vợ hỏi tiếp, muốn trắng hay vàng. Tôi nói vàng. Vợ chọn bao chip vàng mua về. Vợ kể đến đây tôi mới nói "đúng rồi, từ nhỏ tới lớn ăn chip vàng. Tụi Mể ăn vậy mà." Vợ phá ra cười nói, chip xanh là ngon nhất, rồi đến chip trăng, rồi tệ nhất là chip vàng. Tôi từ nhỏ đến lớn chỉ quen Mể nghèo nên chỉ biết chíp vàng, và cứ thế làm lại theo thói quen.
Anh D ơi , anh lấy cho em cây sáo trúc tím và không cần khắc chữ gì đâu ạ. Chắc chú ấy ngại nên chỉ nhắn em mua cây sáo bình thường thôi chứ không cần cầu kì quá, vậy em sẽ liên lạc với anh khi em về VN và có địa chỉ rõ ràng ạ . Em cảm ơn anh ;).
Careful what you wish for ...
Cẩn thận sự bạn ao ước ...
Câu này phổ thông trong tiếng Anh, ý nói -- coi chừng đó nó không như mày tưởng đâu. Từ hôm thứ sáu đến giờ, sau khi dân chúng của UK bỏ phiếu đồng ý ra khỏi cộng động Âu Châu, đã có rất nhiều người vở mộng khi thấy đồng tiêng Anh quốc tuộc giá, thị trường chứng khoán toàn thế giới rớt thê thảm. Rồi phải đương đầu với những mớ lien hệ kinh tế với các nước Âu Châu mà bây giờ phải đổi lại hết. Đã có 3,5 triệu dân đòi bbaauf lại.
Xem clip dưới này. John Oliver là bình luận gia chính trị khôi hài bên Mỹ, nhưng ông sanh trưởng bên Anh, vẫn còn nói giọng Anh rặt, đem vấn đề ra mổ xẽ, làm hề, và chửi thề các lảnh đạo Anh quốc thê thảm ...
Xem clip tôi chợt nhớ ông nào đó, sau khi bác Lâm khen tài ăn nói của Obama gần đây, có viết là phải chi ai cũng có thể khen lảnh đạo như vậy. Đồng ý với câu đó, nhưng quan trọng hơn -- phải chi ai cũng có thể đem lảnh đạo ra để diểu và chỉ trích.
Cô bạn đồng nghiệp email từ Washington DC, anh ôi, chứng khoán tan nát hết rồi, toàn âm anh ạ. Không nói cũng biết nàng rơi nước mắt. Brexit đang lan đến từng cái ví.
Thật đáng tiếc, vụ Brexit không rơi vào tay Putin. Ông ta sẽ ra lệnh cho xe tăng, máy bay, và vài trăm ngàn lính tinh nhuệ đổ vào thành London. Trong vài giờ giải tán quốc hội, thiết quân luật và lập lại trật tự cho EU. Người Nga từng làm như thế ở Hungary và Tiệp Khắc, chút nữa thôi thì tấn công Ba Lan khi Công đoàn Đoàn Kết tiếm quyền. Tại sao không thể là London.
Nhưng EU không có Putin, chỉ có mấy ông bù nhìn Pháp, Bỉ, Hà Lan, Italia, Đức… ngồi ở Brussels bàn xem chiều nay uống gì, ăn gì, chơi ở đâu thì rất nhanh, nhưng thông qua cái gì đó có lợi cho 27 nước thì cực kỳ chậm. EU già cỗi, chậm chạp như lão 80, tay bảo thủ UK ngứa mắt, thế là tan.
Ngoài chuyện hành chính (hành là chính), thì mấy ông chóp bu đang tranh nhau quyền lực. Đức muốn làm bá chủ châu Âu như đã từng làm. Merkel, đàn bà dễ có mấy tay, thủ tướng một nước từng gây ra hai cuộc chiến tranh thế giới, giờ vẫn là mạnh nhất EU và thứ hạng trên thế giới, bà muốn làm vua EU.
Người Pháp mê rượu vang, thích sex, cũng chẳng kém. Đàng hoàng một quốc gia chiếm nửa thế giới một thời, có Paris hoa lệ, chó ỉa đầy đường, ăn mày ăn xin tứ xứ, lừa đảo đủ kiểu, thủ đô của mọi thủ đô… làm sao chịu được Merkel, một đảng viên CS từ thời Đông Đức.
Quí tộc Ba Lan vừa vào EU được mươi năm đã lên tiếng. Chị đây cũng ghê bỏ mẹ. Một đất nước có diện tích bằng VN, dân số 40 triệu, chỉ số phát triển con người thuộc nhóm cao nhất thế giới, có 6 giải Nobel, từng chặn đứng chủ nghĩa CS tiến sang Tây Âu, tại sao phải ngồi nghe Pháp, Đức, Anh chỉ đạo từ trên. Chiến đấu bao xương máu mới có dân chủ nhưng vào EU rồi mới thấy dân chủ không có tiền thì đừng mở mồm. Quí tộc tức tới mức bị tắt kinh luôn.
Cha UK với cái tẩu trong tay, đội mũ phớt kiểu Ăng Lê, ngồi lặng lẽ xem Pháp, Đức, Ba Lan tranh nhau, rồi cười khẩy. Mẹ kiếp, bố từng một thời “mặt trời không bao giờ lặn ở nước Anh”, từng hạ gục cả Đức và Pháp trong nhiều cuộc chiến, từng nuôi ong tay áo cô đầm Ba Lan, bây giờ cũng là siêu cường, sao lại để EU bị Đức, Pháp thỏa thuận sau lưng, sao đi họp phải sang Brussels mà không là London. Michael Dell mother, Brexit xem chúng mày làm ăn ra răng.
Anh, Pháp, Đức và Ba Lan cãi nhau đã đủ làm EU nước mất nhà tan, nói chi đến 23 nước còn lại nhảy vào dân chủ. Để giải quyết chuyện này có lẽ đến thế kỷ sau mới xong.
Bàn về Anh quốc thì dân ta chỉ nhớ xứ sở sương mù do mấy lão bình luận viên bóng đá hay chém gió trên truyền hình mà không biết nước này là một vương quốc rất to, có Nữ hoàng trị vì, Thủ tướng, Quốc hội và quản trị tới 4 quốc gia: England (Anh quốc), Wales (xứ Wales), Scotland (Tô cách lan) và North Ireland (Bắc Ireland). Vùng này gọi là United Kingdom hay viết tắt là UK, hay còn có từ khác là Great Britain. Dân UK tự do đi lại, sinh sống, làm ăn trong 4 quốc gia này mà không cần… hộ khẩu.
Tham gia EU thì dân có Schengen Visa, thủ đô là Brussels, các “tỉnh” Pháp, Italia, Ba Lan, Slovakia, Tây Ban Nha… đi từ “tỉnh” này sang “tỉnh” kia không kiểm tra hộ chiếu, không biên phòng, như đi từ Hà Nội về Ninh Bình. Bọn trẻ chắc chắn thích EU, nhưng cánh già không biết đi đâu, suốt ngày chống gậy ra nhìn vườn, nhìn gái tưởng trai, thì đương nhiên thích Brexit.
Hôm mình sang Brussels chơi với ông bạn IT, hắn xui, đi Italia anh ạ. OK, mua vé 120E, thế là lên đường sang Rome gặp người tình cũ hiện răng rụng gần hết. Hôm sau hắn bảo, đi Hà Lan với gia đình. Vài tiếng đã ở La Hay có tòa án xử anh Milosevich.
Sang Pháp chơi. OK, mua vé tầu TGV 90E, hơn một tiếng đã ở Paris, đứng ngửa cổ áp gáy xem Tour Eiffel, dạo bước Khải Hoàn Môn, chiều tối lại về Bỉ, không đủ thời gian lên đồi Mông Mác, nghe nói tối tối các nàng tiên soi đèn pin tốc váy cho xem hàng trước khi nhường quyền sử dụng đất.
Đi khắp nơi chẳng thấy biên phòng đâu, không có cảnh sát giao thông núp bụi hay chặn đường mãi lộ. Nếu biết Anh sắp rời EU, chắc chắn lão Cua sẽ mua vé đi London chui qua tunel một bữa xem sao.
Brexit nghĩa là qua đó phải visa, bà con người Việt bên đó sẽ gặp khó khăn. Chỉ cần vào Ba Lan rồi từ đó đi khắp châu Âu. Sang Anh buôn bán vặt, rồi về Đức thăm họ hàng. Dân Á châu biết nghề trồng cỏ đi khắp EU, vô cùng tiện. Toàn cầu hóa là đây chứ đâu. EU tan thì đi 27 nước phải xin 27 visa, mỗi nước thu 100$, mất 2700$ nguyên tiền visa. Dân đang đi làm ăn, buôn bán, du lịch, chửi Brexit là son of mother rồi (hỏng cmnr).
Nhân chuyện này mình gọi điện hỏi cụ Karl Marx và Engels hiện đang “sống” ở London và một số nơi. Từ nghĩa địa hai cụ bảo, anh Cua xem tuyên ngôn đảng CS đã nói rõ “Lịch sử tất cả các xã hội tồn tại từ trước đến ngày nay chỉ là lịch sử đấu tranh giai cấp” hay “Xã hội ngày càng chia thành hai phe lớn thù địch với nhau, hai giai cấp lớn hoàn toàn đối lập nhau: giai cấp tư sản và giai cấp vô sản”
Nếu áp dụng cho EU và UK sẽ thấy đó là cuộc đấu tranh của hai phe lớn thù địch và quyền lợi hoàn toàn đối lập. Sự tiên đoán của chúng tôi (Marx và Engels) đã đúng “Sự sụp đổ của giai cấp tư sản và thắng lợi của giai cấp vô sản đều là tất yếu”, nếu coi những kẻ ngồi ở Brussels là tư sản và người cần lao ở London là vô sản.
https://hieuminh.files.wordpress.com...-out.jpg?w=950
Hẹn gặp lại, chúng tôi đi rồi.
Thế thì Brexit có tốt hay không? Mình hỏi hai cụ tiếp. Giời, ai mà trả lời được câu đấy. Mỗi cuộc cách mạng có kẻ thắng, kẻ thua, người được, người mất. Chúng tôi từng tiên đoán CNCS thắng lợi trên toàn cầu và họ đã chiếm được 2/3 thế giới, nhưng tay Gorbachev làm hỏng việc. Tạm thời thất bại trong thế kỷ này, nhưng thế kỷ sau biết đâu sẽ thắng. Brexit là sự cáo chung của chủ nghĩa tư bản không cùng mục đích.
Hai cụ nhắc anh Cua đọc kỹ lời Engels sẽ thấy châu Âu có số phận riêng:
Nếu cuộc hôn nhân vì tình yêu được coi là chuẩn mực đạo đức thì cuộc hôn nhân ấy chỉ được coi là đạo đức nếu như sau đó, tình yêu vẫn còn tiếp tục tồn tại.
Những quyết định nông nổi thường rất cao thượng, hào hiệp, và anh hùng nữa, nhưng thông thường chúng dẫn đến những điều ngu ngốc.
Viết về Brexit chợt nhớ bài thơ của Nguyễn Mỹ “Cuộc chia ly màu đỏ” na ná như EU tiễn UK về xứ sương mù và sắp tới thêm vài “đồng chí” nữa
Tôi nhìn thấy một cô áo đỏ
Tiễn đưa chồng trong nắng vườn hoa
Chồng của cô sắp sửa đi xa
Cùng đi với nhiều đồng chí nữa
Brexit là cuộc chia ly màu…tiền, không hơn không kém. Đã vì tiền thì cuộc chia ly nào chả đầy nước mắt, mà các đồng chí vì tiền lại đông hơn quân Nguyên, thế giới khóc là phải không riêng gì cô bạn đồng nghiệp World Bank.
Không nhiều nhưng tôi cũng bị dính chưởng. Vài khách hàng ở UK 2 tuần rồi lặn mất tăm. Làm chơi với tụi nớ thôi mới vài chục GBP định tích lũy cuối năm mua cây đàn xịn. Chắc giờ rớt giá rồi còn treo ở Paypal.
THế giới mất ba tỉ USD thứ sáu và thứ hai đó ông Đ. Riêng tôi, hồi chủ nhật có mở máy nhìn chứng khoán của mình. Chưa đến nổi đau bụng ... hihi.... Thôi không nhìn nữa, bây giờ chỉ ngồi yên đợi sóng gió qua thôi. Không động đậy cục cựa gì hết. Có làm gì thì đang suy nghĩ có nên mượn tiền nhà bank để trả nợ không ... hihi... bên này mượn tiền mới để trả nợ củ. Làm vậy hoài ... ai đến chết còn một đống nợ trong bank là thắng :). Brexit đang làm thị trường khủng hoản, mấy ông nhà bank, Fed, bên này không dám lên tiền lời, tièn lời thấp quá nên mượn tiền để trả nợ củ mà tièn lời mắt hơn.
Bố Trump nhà tui chúa chùm vụ mượn nợ. Ông mượn vài chục ngàn, vài trăm ngàn, làm ăn lổ lã không trả tiền lời hàng tháng nó xiết nhà xiết tài khoản của ông. Nhưng khi ông mượn vài trăm triệu mà không có tiền trả nhà bank sợ ông lắm, xiết nhà ông thì mất vài trăm triệu của nó.... cho nên phải cắm răng ngồi đợi ông hihi... đã chưa.
Sự gắn bó giữa người chơi đàn và cây đàn hết sức mật thiết .Cây đàn ngon với tôi còn quan trọng hơn người tình vì người theo năm tháng có thể tàn phai ,có thể nhàm chán nhưng đàn ngon thì càng chơi càng thích
Ông cần có đàn ngon vì đàn có tốt âm thanh mới ngân đủ ,nghề chơi mà ông tốn bao nhiêu thì tốn chứ .Cây viola này do Stradi làm ra giá 45 mil khởi đầu auction vậy mà vẫn có người mua
Tôi chán thầy ông ở chỗ không có máu chơi ,ai đời 50 năm rồi mà vẫn chịu khó ôm cây đàn điếc không bao giờ tự hỏi ngoài cuộc đời kia còn có thứ âm thanh nào khác lạ không ,rồi chỉ ngồi ca tụng cây đàn điếc của mình như một an ủi .Tôi cũng có cho thầy ông vài cây nhưng thuộc loại tầm thường .Vì đam mê không lớn thì chỉ nên có đến thế mà thôi .Còn muốn hơn nữa tôi bắt trả tiền ,cho dễ dàng quá đôi khi người ta ít hiểu giá trị
Nhìn dàn đồ chơi tôi ông ấy thèm thuồng lắm nhưng đời nào tôi cho ,thà đem bán lấy tiền bao gái sướng hơn
Mê chứ ông Thợ. Cây đàn ngày nào mình cũng ôm mà lại ôm - vuốt công khai, còn vợ hay người tình có khi ôm phải chờ trời tối :). Giờ skill của tôi còn kém ráng thêm thời gian nữa sẽ tính tới chuyện thêm cây đàn xịn.
Từ hồi dũa móng theo ông chỉ tôi thấy mình có chút tiến bộ. Có lẽ do hình móng đúng nên tremolo đều răm rắp, chỉ cần tập to-nhỏ, nhanh-chậm lại để thể hiện cảm xúc bài nhạc. Trước cứ nghĩ mình sẽ không tập được cái này. Cao thủ ít ai chơi tremolo nhưng tôi cứng đầu kiên trì tập luyện, có thể sau này không xài nhưng phải có được cảm giác reo dây như thế nào.
Ông Thợ mùa này có xem hết các trận Euro không? Vừa rồi đi thăm bà già vợ mổ mắt thấy có một bà lão 80 tuổi khá độc đáo. Là nông dân gốc nhưng bà ta không bỏ trận cầu nào, ban đêm thức xem hết. Đang làm ruộng mà nghe sân Gò Đậu có đá banh là bà bỏ hết thải đi xem. Bà bảo tao mà nghe tiếng đá banh là không còn bụng dạ nào làm chuyện khác. Ở tuổi cái đấy mà còn đam mê như vậy thì so ra mình chả có tí tẹo nào.
Đã nhận được pm của Huyền. Trúc tím làm sáo hơi lâu nha em. Khác với nứa và gỗ ống đều rất dễ làm sáo, trúc tím thì hên xui. Có khi bên ngoài tròn đẹp bên trong lại méo xẹo không can thiệp được. Thường 100 gốc nghệ nhân chỉ tìm được 5-10 gốc có thể cho ra cây sáo tốt. Vì thế hàng không có sẵn mà phải đặt trước khoảng 1-2 tuần mới có thành phẩm.
Mấy ông ở nước ngoài mấy hôm nay không vào quán được. Tôi thử dùng VPN sang US và UK thì bị lỗi bad gateway khi vào TLKĐ. Thôi cho mấy ông nghỉ uống cà phê vài hôm.
Có một quán đồ cổ/cũ gần Thành Quan nhà ông Thợ. Tôi hay đạp xe lân la sang đó uống cà phê sẵn tiện xem có món nào ngon thì chụp để dành. Gọi là quán cho oai chứ thật ra bán trên vỉa hè duới gốc cây bằng lăng tím. Đặc biệt quán này sáng nào cũng có chừng 5-6 ông đến chơi guitar đệm hát rất vui. Toàn là dân lao động không chuyên, ông chạy xe ôm, ông làm chìa khóa... tầm 50-60 tuổi. Bận thì thôi chứ rỗi thì tụ lại chơi đàn, có khi đang hát rất sung khách đến quăng cây đàn đó lát về chơi tiếp.
Tôi khoái cha chủ quán vì ông này rất nghệ sỹ. Bình thường ông bán giá trên trời nhưng khi đang sung thì trả nhiêu cũng bán. Tôi canh lúc ông say máu đánh đàn trả mấy món mình khoái bằng 1/2 giá thường ổng bán luôn. He he nói vậy thôi chứ họ là dân lao động nghèo nên lần nào đến chơi cũng mua trái cây nước uống khao mấy ổng. Nhìn mấy ông say sưa mà tôi nhớ tối thời ông Thợ đi bán sách. Vất vả mưu sinh mà vẫn đam mê chơi hết mình.
Hôm rồi có ông thấy tôi đội chiếc nón ông Thợ cho khoái quá mượn xem thử. Đúng là dân nhà nghề cầm xuýt xoa hoài. Ông ấy bảo ráng giữ nha mầy, cái này quý lắm không có cái thứ 2 đâu, mày đội thêm mấy đời chưa hư. Tôi bảo gì chứ cái này tôi quý nhất, chỉ dám đội khi đạp xe ra đây thôi không dám ra chốn đông người chúng nó giật mất. Chiếc nón có sức hút lạ lùng. Cầm lên là nó muốn kéo mình ra khỏi nơi tù túng, mãnh liệt dù vất vả gió sương. Hẳn ông Thợ phải yêu quý chiếc nón này lắm! Bây giờ ông cho mình đúng là mình có phúc lớn vô cùng. Phải ráng nâng niu vậy.
@Huyền: Sáo tím của em đang được làm, anh bắt người bạn phải lựa gốc già và đẹp nhất khoảng tuần sau là xong.
Thành thật có lỗi với bác CKĐ. mấy nay em từ bên kia về bận lu bu việc nhà cửa không vào đây xem được hôm nào, giờ đã một tuần rồi mới vào vì đinh ninh cây sáo có sẵn nên cứ bảo anh vậy để lấy luôn. Không ngờ lại khó là đến vậy, Anh cứ thong thả làm đến bao giờ được thì hò em một câu nhé, vì em ở lại đến 1/9 mới về lại Bỉ cơ ạ.... Em cảm ơn anh nhiều.
Tôi quên cho vào hai cái ví một bifold và trifold .Tụi Harley làm món nào cũng bảo hành 100 năm .Hôm đó tôi cùng với đoàn đi suốt miền Trung Tây nước Mỹ ,chạy mô tô cả đám mua đủ thứ vật dụng ,áo da ,túi xách ,ví ,kính .Vui lắm ,chạy tới biên giới Canada bị bão tuyết bất ngờ ,tan hàng ai về nhà nấy kèm theo vài tiếng chửi thề
http://i1217.photobucket.com/albums/...ps6lwtippu.jpg
http://i1217.photobucket.com/albums/...psmqez14bh.jpg
Doc đường đi mình mới có cơ hội nhìn thấy một góc cạnh khác của nước Mỹ đó là dân du mục (Nomad) nghèo thì sống lang thang phuơng tiện di chuyển là đi xe lửa lậu .Xe lửa bên đây đa số dùng để chở hàng chứ không phải chở khách ,rình coi nó xuống hàng ở đâu đó liền thót lên núp trong các toa chờ khởi hành ,cũng ít ai kiểm soát nên tha hồ đi lậu ,khoái cái là không biết xe lửa đi đâu ,tới đâu hay tới đó rồi lại đi tiếp vòng vòng qua các bang .Nước Mỹ rộng quá đi sao cho hết ,sống đời phiêu bạt ,lúc nào cũng đem theo một galon nước vì phải đi bộ rất nhiều ,có người mang theo con chó cho bớt cô đơn trên hành trình vô định .Mà lạ lắm mặt con chó cũng đầy nét phong trần ,chịu đựng
Đó là nghèo ,còn giầu thì đi xe chở theo cái trailer tương tự như mobile home ,trên đó có đủ tiện nghi ,máy lạnh máy sưởi, tủ lạnh phòng vệ sinh nhà bếp .Tiện nghi như ở nhà .Có nhiều người Mỹ già về hưu ,con cái lớn hết thế là sống đời giang hồ ,cứ đi lang thang đến khu rừng nào đẹp ,thì tụ lại vài gia đình sống vài tháng chán lại đi .Có mỗi cái cực là cứ vài ngày lại phải chạy đi đổ nước thải sau đó lấy nước mới về sinh hoạt
Không cứ người già trẻ cũng bụi đời ,có lần tôi gặp cặp vợ chồng ngoài 20 cũng kéo theo trailer sống đây đó lại có cả thằng con 5 tuổi đi theo .Tôi hỏi tụi nó -rồi con cái đi học làm sao ,tụi nó nói cũng có dạy toán ,tập đọc cho con .Tôi ngạc nhiên quá hỏi tiếp tuơng lai ra sao ? tụi nó nói không cần biết miễn là bây giờ hạnh phúc .Tiếc không ngồi chơi lâu được phải rượt theo đoàn
'Brexit, khi người tình dứt áo ra đi'
Ngày 23/06/2016 là một ngày khó quên với Liên hiệp Châu Âu. Mỗi công dân EU đều sẽ phải ưu tư về tương lai. Sau Brexit, họ đứng trước câu hỏi, tại sao cần có một mái nhà chung như thế?
Nước Anh ra đi chấm dứt cuộc chung sống 43 năm. Một đám cưới vàng đã không có cho một cuộc tình ‘toan tính’ bởi phép cộng trừ, thay bằng đắm say cùng nhìn về một hướng.
Điều đó đã được báo trước? Ai đã xui khiến chọn tổ khúc ‘Cho những người bạn’ của Beethoven trong bản Giao hưởng số 9 làm quốc ca Liên Minh châu Âu? Bản Giao hưởng còn có tên là ‘Giao hưởng Định Mệnh’. Phải chăng chính những vần thơ được Frédéric Schiller viết và ông già Beethoven trăng hoa phổ nhạc đã tiên đoán ngày chia ly hôm nay?
"O Freude, nichts diese Töne"
"Sondern lässt uns angenehmere anstimmen"
( Ồ, các bạn, hãy đừng dùng cung bậc như thế.
Hãy để chúng ta hoà thuận yên ấm nhau hơn.)
Thủ tướng Anh đã nhầm khi đưa ra sáng kiến về một cuộc trưng cầu dân ý? Cũng như một kẻ chơi cá cược đã đặt con bạc lên tới 3,5 triệu Bảng chỉ trước đó một ngày vào cửa Brexit không thể xảy ra?
Kẻ đánh cược mất tiền và ông David Cameron mất ghế. Song cái mất nhìn thấy đó chưa thấm vào đâu. Ngay cả việc tháp Big Ben chui tụt vào lòng đất hay toà Nghị viện tráng lệ với những chiếc tháp nhọn mầu trắng bên dòng sông Tamise bị sóng thần cuốn ra biển cũng chưa hẳn ngang ngửa với những biến động có sức lan toả dữ dội, tác động đến toàn cầu của Brexit. Chỉ sau một đêm, giao dịch quốc tế bốc hơi 3000 tỷ Euro . Một con số ấn tượng. Như ba năm nước Mỹ biến khỏi địa cầu, với nền kinh tế cho ra 1000 tỷ một năm.
Cơn hoang mang, mất phương hướng của con tầu nước Anh không có thuyền trưởng là một kịch bản chưa lường hết thảm họa. Ngọn núi lửa vần vũ cựa mình, phun trào đầy khói xám và tro bụi vẫn chưa cho biết dòng nham thạch nóng rực và thiêu đốt sẽ chảy về đâu. Nhưng không gì ngăn cản nổi thời điểm ấy sẽ đến.
Điều tệ hại là kẻ thắng và người thua trong Brexit đều lúng túng và hoảng loạn trước con ngáo ộp mà cả hai phía vô tình cùng tạo nên. Thủ tướng David Cameron tiên đoán với cuộc trưng cầu dân ý, ông sẽ có một điểm tựa vững chắc để làm mình, làm mẩy hơn nữa với Brussels. Trò đi dây của gánh xiếc Cameron đẩy thủ tướng Anh xuống vực. Cùng với Brexit, những nỗ lực Vương quốc Anh cam go đạt được chín tháng trước với Đức và Pháp về những điều khoản ưu đãi nếu Anh ở lại EU trôi ra sông, ra biển.
Chắc không ai muốn ở vị trí của David Cameron trong cuộc gặp gỡ mới đây ở Brussels, khi phải nghe tổng thống Pháp François Holland nói đến từ ‘trách nhiệm‘ còn Chủ tịch Ủy Ban châu Âu Jean-Cleaude Junker thì nhăn mặt, thẳng thừng yêu cầu nước Anh tiến hành thủ tục biến nhanh cho khuất mắt. Khi các cấp lãnh đạo châu Âu họp thì David Cameron bị mời ra khỏi phòng.
Người đi cùng với thủ tướng Anh, đại diện cho ‘bên thắng cuộc‘ của đảng UKIP hoài nghi về châu Âu, Nigel Farage được đón với câu hỏi gây sốc ‘đến đây để làm gì’.
Cựu thị trưởng London, Boris Johnson từ chối ra tranh chức thủ tướng. Lẽ ra với chiến thắng Brexit sẽ rộng đường cho chiếc nghế này. Boris Johnson đã mất can đảm đi tiếp con đường mà chính ông đã chia vương quốc Anh ra làm đôi và sự tan đàn xẻ nghé với Scoland đang đặt trên bàn. Boris Johnson và những người tuyên truyền cho Brexit đã chọn cách lùi bước.
Kịch bản kinh dị ‘hậu Brexit‘ không một ai trong họ trù tính đến. Con ngáo ộp họ muốn tạo ra để dọa châu Âu đã vùng ra không kiểm soát nổi, trở lại xiết nghẹt chính những kẻ tạo ra nó.
Đây là điều khó nuốt trôi. Vì tầng lớp xuất sắc, những người nhanh nhẹn, năng nổ, sử dụng Smart-phone, chơi cổ phiếu, mùa đông đi trượt tuyết và mùa hè cưỡi du thuyền trên biển không nghĩ rằng ở Vương quốc Anh còn quá lớn sức ỳ và nỗi lo sợ. Thực sự có một nứt gẫy sâu rộng giữa người già và lớp trẻ. Nếu 84% lứa tuổi sinh viên bỏ phiếu coi Châu Âu là tương lai, thì đa số cử tri ở lứa tuổi từ 65 trở lên (78%) nghĩ ngược lại.
Kết quả đi hay ở cách nhau chỉ bốn điểm. Một khoảng cách mỏng manh. Sự thiếu ý thức chính trị về quyền công dân đến gần một nửa giới trẻ trong độ tuổi 18-34 không đến phòng phiếu đã làm lệch cán cân cho phe "Ra khỏi".
Sức ỳ đã thắng và triết lý phòng ngự vẫn là chìa khoá cho mọi thắng lợi của nước Anh. 50 %ớp trẻ đã làm gì ngày 23/06?
200 năm trước, Wellington (1798-1852) đã thắng Napoleon Bonaparte tại Waterloo. Wellington đã chọn cho mình một chiến lược núp kín dưới chiến hào trên ngọn đồi Sư tử và chờ viện quân của tướng Phổ. Vị tướng này biết rằng nếu nhô đầu ra đánh nhau thẳng thắn với đội quân dù chỉ mới tập hợp lại chưa đủ 100 ngày của thiên tài quân sự Napoleon, quân đội Anh sẽ bị nghiền nát như đã bị tan tành mấy ngày trước đó tại Ligny (16/06/1815). Quân Pháp triển khai từ đội hình phòng ngự sang phản công chỉ mất 1 phút 34 giây. Còn quân đội Anh con số đó là 3 phút 47. Và 7 tiếng chậm trễ của loạt súng khai hỏa đã cứu Wellington.
Định mệnh đã giành cho thống chế Anh tràn trề may mắn. Những cơn mưa u ám, rầu rĩ trên bầu trời nước Bỉ năm đó, nơi chỉ cách không xa những vòm kính sáng choang của Nghị viện châu Âu hôm nay đã cho Wellington cơ hội không bị nghiền nát bởi những khẩu đại bác danh giá nước Pháp. Và cú đánh thọc sườn vào những phút cuối của tướng Phổ Bulow đã thay đổi vận mệnh, trao cho Wellington vòng nguyệt quế chiến thắng. Waterloo vào ngày 18/06 và Brexit ngày 23/06.
Lịch sử đã lật sang trang mới. Bây giờ những hậu duệ của tướng Phổ Bulow đã ở hàng ngũ của người Pháp. Họ vẫn như thế, hào hiệp và cứng rắn. Nước Đức đã hy sinh đồng DM mạnh thứ ba thế giới để hội nhập hoàn toàn vào EU. Nước Pháp thì cũng mất 30 năm thịnh vượng để cùng Đức kéo đoàn tầu châu Âu trên bờ vực chênh vênh. Một năm qua, Pháp đã tạo ra 85 thứ thuế mới đánh vào người dân nước mình. Một người thu nhập 1 triệu € phải đóng thuế tới 75%. Robin Hood của rừng Sherwood nước Anh cũng không vào được tất cả các pháo đài của những lãnh chúa để lấy của nhà giàu chia cho người nghèo như thế.
Bây giờ người Pháp lại dẫn ra những lời trong diễn văn dài đến 1:22:42 của tướng Charles de Gaulle (1890-1970), ngày 14 tháng Giêng 1963 về việc phủ quyết đề nghị của Anh xin gia nhập thị trường chung Châu Âu. Những lời nói nặng nề từ một người đã sang London tỵ nạn năm 1940, khi những chiến xa Đức tiến vào Paris. Ông quên thủa hàn vi?
Chắc hẳn không phải nụ cười nửa miệng của nhân viên an ninh ở cửa khẩu kiểm tra làm phật lòng người sẽ trở thành Tổng thống Cộng hoà thứ năm nước Pháp, hay việc nhân viên lễ tân đài BBC ngày 18/06/1940 quên không rót cho ông cốc nước trước bài diễn văn kêu gọi dân tộc Pháp đứng lên sau thất bại.
Ông đã dùng những từ mà một nhà ngoại giao nào uống mật gấu cũng sẽ lúng búng trong miệng không muốn uốn lưỡi: ‘một gian manh Albion và một con ngựa thành Trojan của Hoa Kỳ‘, ‘cho ít mà đòi nhiều‘ để nói về nước Anh.
Cuộc hôn nhân đã úa tàn, nhưng sự chia ly mới là điều đáng nói. Thế giới tuy thay đổi, nhưng trong cuộc chơi đầy ảo ảnh đến chóng mặt đó thì những vấn đề gây tranh cãi vẫn luôn là thế : Đó là chủ quyền quốc gia, quan hệ với Washington và dĩ nhiên mối liên hệ với lục địa, kết quả của sự tính toán hơn là tình cảm.
Nước Anh đã theo Mỹ lao vào cuộc chiến Iraq mà bây giờ hậu quả thế nào ai cũng rõ. Nhà nước Hồi giáo IS nẩy sinh và những dòng người di tản tràn ngập châu Âu có phải từ thái độ vô trách nhiệm của các cường quốc? Nước Pháp của Jacques Chirac đã nói không với cuộc can thiệp vô ích và hệ lụy.
Tổng thống Jacques Chirac cũng là người không biết mặt ngang mũi dọc của ‘con chuột‘ (souris) trên chiếc máy tính. Người Pháp đã cười vào mũi ông khi ông đặt câu hỏi trước câu gà của phụ tá về ‘con chuột nào‘ trong Hội chợ triển lãm hàng điện tử ở Paris.
Ông cũng thuộc lớp tuổi như Charles de Gaulle, cũng thuộc lớp tuổi của những người dân Anh bên kia biển Manche bỏ phiếu chia tay với châu Âu.
Cũng cần phải tới hai năm nữa sau khi kích hoạt điều khoản 50, chính thức tách Anh ra khỏi vòng quay của EU câu trả lời mới trở nên rõ ràng. Ai đúng đây?
Bây giờ Adelle mũm mĩm hát ‘Skyfall‘ (Trời sập) về nỗi đau người tình dứt áo ra đi.
Song một điều chắc chắn, cô gái Ba Lan tóc vàng gầy còm hôm nay, với chiếc áo rộng thùng của nàng Cosette trong tác phẩm ‘Những người khốn khổ“ của Victo Hugo với thời gian sẽ trổ mã thành một thiếu nữ kiều diễm. Và châu Âu sẽ chọn một bản Mazurka cho điệu luân vũ? Có ai giầu ba họ, có ai khó ba đời bao giờ.
Ông D Hy vọng tết tôi về ,kì này nội mang sách cờ cho ông Long đệ đã chiếm 20 kí rồi ,nhưng thôi cũng ráng vì mình không chơi nữa phải để cho bạn bè dùng ,các đối thủ đã bị tôi làm thịt hết rồi ,buồn cười nhất là các lão hưu trí ,tiền bạc chẳng bao nhiêu mà cứ thích rủ mình đánh độ .Tôi thì không muốn ăn mà cứ rủ , cờ các lão có ra gì đâu ,ngồi chẩy ra xong đi nước dở ẹc
Về VN thích nhất là ăn mà bây giờ thực phẩm tùm lum cũng ngại quá .Mang tâm trạng đó ra hỏi thằng bạn đen ,tôi thích thằng này lắm .Nó quê ở Kenya ,lúc nào cũng nồng nhiệt với cuộc đời ,lòng tốt thì thật vô tận .Cuối tuần nó hay ghé tôi chơi 2 thằng ra garage ngồi uống bia nó không thích trong nhà ,uống hết là về
Nghe xong nó cười hô hố -Tụi trẻ mới lo chứ ông già rồi ăn gì chả chết .Tôi cũng phì cười vì thấy nó có lí
He he thời mạt pháp mà ông Thợ, sống được chắc cũng do bòn rút công đức tích lũy đời nào. Ai bảo sống ở đây sướng chứ tôi thấy khổ thấy mồ. Cái xứ gì hễ đi ra đường là cứ sợ bị lừa, con người không còn niềm tin ở nhau. Nhiều khi đi đường trời khát gần chết không dám mua ly nước mía vì sợ có đường hóa học, đói gần chết không dám ghé quán lạ sợ nó chuốc thuốc mê cướp đồ... Có bà nọ dẫn gia đình di du lịch, vào nhà hàng mua 2 kí tôm phải ngồi đếm xem bao nhiêu con, chưa an tâm bà đi theo tận bếp để đảo bảm nó không ăn chặn, sau đó thì vào blog hả hê với sự thông minh của mình...
Ông Thợ có nhiều bảo bối quá hèn gì món nào ông cũng tinh thông. Sách cờ 20 kí chắc cũng trăm cuốn. Tôi biết chơi cờ tướng từ hồi 4 tuổi nhìn ông nội chơi với mấy ông bạn riết tự nhiên biết đi không ai chỉ. Do năng lực có hạn chỉ chơi tàng tàng cờ kém. Ngẫm về cờ thấy cũng lạ. Con đường kết nối mọi người ở đây, gồm ông Thợ, ông Gió, ông Tý, bé Huyền... ở khắp chân trời góc bể, lại qua con đường cờ quạt. Thầy Dũng hỏi sao quen ông Thợ tôi thật thà trả lời do cờ tướng. Chắc thầy không tin mấy ông cờ quạt lại thân nhau như vậy hì hì.
Nghe ông Thợ kể về dân nomad thấy hay quá. Trong người ai cũng có ít nhiều máu nomad. Có lẽ thủy tổ loài người ngày xưa di cư nhiều nên tiềm thức vẫn còn lưu nhiều dấu ấn. Ngôi nhà một năm chỉ mở cửa ca hát mấy ngày sao rồi ông? Nghe ông kể mà tôi cứ ngỡ mình là thành viên trong đám người lang thang ấy, hàng năm tụ tập cùng nhau rồi tiếp tục phong sương...
Hôm nay 4 giờ sáng có phone thường thì phone vào giờ đó đa số ở VN và tin không vui ,bốc lên chỉ nghe giọng một người đàn bà già
-Ông ấy đi rồi bác ơi .Tôi tỉnh ngủ rất nhanh không hỏi đi đâu mà chỉ hỏi Bao giờ ? -lúc 2 giờ sáng
Lái xe đi Carolina cũng được nhưng lười quá bèn chui vào Expedia search vé ,có vé nhưng phải đến trưa ,đành vậy chứ sao bây giờ
Tôi với ông ấy quen nhau từ khi ở quân trường ,vào những năm 72 chiến sự ác liệt .Bộ Quốc Phòng cần lính lập tức nháy qua Bộ Giáo Dục để ra đề thi khó cho rớt nhiều nhiều phải đi lính
Năm ấy bộ chơi trò chắc ăn hốt hết thanh niên lên quân trường huấn luyện ,tới ngày có kết quả trường lên đọc tên thằng nào đậu thì về rớt phải ở lại đỡ phải đi bắt
Thông thường luôn có 2 khoá thi rớt khoá 1 được thi lại khoá 2 rớt luôn mới đi .Tôi đang khoái đi lính vì thấy tụi không quân mặc đồ bay dạo phố cùng các em nữ sinh ham quá
Với lại thuở sinh viên luôn thiếu thốn ,làm đủ nghề vẫn thiếu bới lẽ tiền bao gái không bao giờ đủ ,tính mình lại sĩ diện chơi toàn với các em trường Tây vì thế nghèo cũng phải ráng chơi bảnh ,dạo phố Eden ,ăn kem Brodard xong rồi chui vào xi nê Rex hôn hít nhau cho lợn lòng thôi thổn thức
Tối đến lại phòng trà Đêm mầu Hồng nghe nhạc tiền bạc nào cho thấu ,vì thế tôi hay chờ tụi nó đậu khoá 1 rồi mình mượn sách về học thi khoá 2 ,bao gái không đủ tiền đâu mua sách .Gái mình quen toàn những đứa học dốt chỉ chơi là giỏi
Kết quả trường mang lên .Tôi đậu ông ấy rớt ,mới ngày trước còn ngồi chơi thân thích khi vừa có kết quả lập tức một trời chia cách ,hai quãng đời đã hoàn toàn khác hẳn .Mình về thành phố rong chơi tự do , ánh đèn mầu ,gái gú .Bạn mình tiếp tục những chuỗi ngày quân trường heo hút ,sau khi ra trường có thể sẽ trôi nổi về một tiền đồn xa xôi nào đó .Ông ấy ruơm rướm nước mắt bảo tôi -Mày về tuần sau phải lên thăm tao ngay nhe ,mày rành đường đi nước bước trong này rồi
Trong quân trường vì ba gai tôi hay bị phạt .Hình phạt rất dã man như đào cái hố chừng một mét sâu .Hai tay hai thùng đạn đại liên M60 .Thượng sĩ thổi còi ..Toét một cái là nhảy xuống hố ,toét cái nữa nhảy lên .Vài chục cái đầu không sao nhưng bắt đầu cái thứ 100 chỉ có bò lên bò xuống thôi hết sức nhảy rồi đã thế mồm phải gào lên -Thao trường đổ mồ hôi ,chiến trường bớt đổ máu
Nhưng hình phạt tôi sợ nhất là buổi tối bị kêu lên nói -Xoè hai bàn tay ra ,sau đó bị đặt vào trong tay hai quả lựu đạn đã rút chốt ,xong bị ra lệnh nắm tay lại giữ 2 cái chốt không thôi nó nổ chết mẹ mày bây giờ
Rồi bị đuổi ra rừng có khi 2 hoặc 4 tiếng mới được về ,muỗi rừng cắn ngứa cũng không dám gãi buông tay ra lựu đạn nổ liền ,cứ lang thang cho tới giờ mới được về
Tôi sợ lắm ,nắm quả lựu đạn mấy tiếng đồng hồ tay tê dại hết mà không dám thả ra .Khủng khiếp
Ông ấy bị hình phạt này trước tôi ,khi về tôi lôi ông ấy ra góc phòng hỏi thăm về nỗi ghê rợn đó và cách đối phó ra sao .Ông ngó trước ngó sau rồi nói -ĐM mày tao chỉ không được nói thằng nào hét nghe chưa
Bữa đó tụi nó phạt tao bắt tao đi tuốt ra bìa rừng chỗ gần suối ,nắm được chừng nửa tiếng tao chịu hết thấu ,phần mót đái ,phần muỗi chích quá chịu không nổi .Tao núp sau gốc cây quăng mẹ nó 2 trái ra xa .Hehe ĐM tụi nó gạt mình có nổ gì đâu
Đái xong tao gãi đã đời rồi lụm 2 trái mang về đồn ,đi khum khum ôm vô bụng làm như mình chịu hết nổi rồi cho tụi nó khỏi nghi
Những kỉ niệm thân thuơng đó bây giờ chẳng còn ông nữa mà ôn lại
Bác Lâm bình tâm đi tiễn bạn.
(Độ rài hơi bận chuyện.)
https://i1.wp.com/imgs.vietnamnet.vn...f12.jpg?zoom=2
Ông D là dân IT ông có cách nào chuyển con cá đi chỗ khác không .,loay hoay mãi chẳng được
Phán quyết của PCA rất có giá trị. Có 2 điểm ít quan trọng nhưng ko thể thiếu, giúp Phi ở PCA:
1- Luật sư Paul Reichler, là trưởng đại diện cho Philippines trong vụ kiện Trung Quốc. Ông đã dành cả đời đại diện cho các quốc gia nhỏ bé chống lại những cường quốc trên thế giới như phiên tòa Nicaragua chống lại Mỹ, Georgia chống lại Nga, Mauritius chống lại Anh và Bangladesh chống lại Ấn Độ.
Chiến thắng đầu tiên mang tính lịch sử trong sự nghiệp của luật sư Reichler vào năm 1986 khi Tòa án quốc tế tại Hague phán quyết hành động Mỹ ủng hộ cho lực lượng nổi dậy Contra lật đổ phe chính phủ cánh tả Sandinista tại Nicaragua, đã vi phạm luật pháp quốc tế. Sau vài năm Mỹ đã phải bồi thường thiệt hại cho Ni vài chục triệu đo la gì đó.
2- Ông Shunji Yanai, người Nhật, chủ tịch Tòa Quốc tế về Luật biển (ITLOS), trong ban thẩm phán gồm 5 thành viên được triệu tập của PCA cho vụ kiện. Nếu cụ này là đòng hương của anh Husen thì gay to.
Tin rằng dưới sức ép của quốc tế TQ sẽ phải chùn tay.
Trung Quốc có nền kinh tế phụ thuộc quá nhiều vào xuất khẩu và đã hội nhập sâu vào chuổi cung ứng toàn cầu. Đây là điểm mạnh và cũng là tử huyệt của TQ. Nó khiến TQ ko thể ko tuân thủ luật pháp quốc tế.
Chỉ cần 1 cú cấm vận bởi “bàn tay lông lá” của Mỹ là kinh tế TQ sẽ lao dốc ko phanh, có thể cảm nhận là Mỹ đang chuẩn bị cho 1 cú như vậy.
TQ rất cần các thứ quặng chiến lược như Niken, đồng. Đức quốc xã xưa chết cũng 1 phần vì bị phong tỏa nguồn vonfram, molipden từ nam Mỹ, dầu lửa từ Trung Đông.
Trong các cuộc đọ sức tay đôi ngoài phố, gặp thằng to con cơ bắp là rất đáng ngại. Điểm yếu có thể khai thác là mắt, ngón tay, ống đồng và hạ bộ.
Chị em đi đêm hôm cần chuẩn bị lọ xịt cay xịt vào mắt kẻ sàm sở, nếu ko có thì lọ nước hoa channel số 5 cũng được😀 . Sút vào cẳng chân, đầu gối, quẹt ngón tay vào mắt, bẻ lọi ngón tay lần mò trên ngực, giả vờ ôm rồi lên gối vào hạ bộ, đều là các chiêu thức hiệu quả.
Với tiềm lực quân sự ăn trùm thế giới như Mỹ, Bộ Quốc Phòng vẫn được đặt vị thế thấp hơn Bộ Ngoại Giao.
Mà Ngoại giao là đấu trí. Muốn hiểu phải chịu khó suy nghĩ may ra.
Không phải trâu bò húc nhau mà có thể phán ngay chuyện thắng thua.
Bảo rằng phán quyết này hoàn toàn không có tác dụng vì không làm TQ trả lại đảo thì cũng na ná như đám trẻ trâu bàn chuyện chính trị thế giới. Không thấy trâu nào húc nhau cả. Chỉ nghe loáng thoáng tiếng ai gióng lên là lập tức ta “ra nghị quyết” tuyên bố “chả bên nào thắng” vì có thấy ai bị sứt mẽ gì đâu.
Vậy tác dụng của nó là gì? Sơ sơ là:
– Trước tiên, Toà Trọng Tài không có cơ chế áp buộc nhưng từ xưa nay nó đã có uy tín phân giải nhiều tranh chấp. Tiếng nói của nó được thế giới văn minh lắng nghe. TQ không chịu nghe hay không thèm nghe thì sau này rán chịu.
– Nên nhớ, ở những nước trọng pháp, những phán quyết kiểu này rất quan trọng.
– Tại sao TQ điên cuồng gây sức ép lên Phi? Tại sao phải vận động Nga và một số nước bác bỏ uy tín của Toà này. Tại sao TQ phải dành nhiều nổ lực chống chỏi như vậy nếu nó thấy chuyện Toà này là chuyện nhỏ, không đáng chấp? Suy nghĩ đi chứ.
– Phán quyết này sẽ tạo một tiền lệ cho các nước trong vùng có thể làm điều tương tự. Khi cả thế giới cứ nghe lập đi lập lại về sự phi pháp của TQ, liệu người các nước sẽ nghĩ gì? TQ bỏ một đống tiền ra làm Olympic để làm gì nếu không là để mua thanh thế tiếng tăm? Thua những vụ kiện như thế này thì tiền làm Olypic cũng vứt đi thôi.
– Nếu sau này TQ ở vào thế kẹt quá mà phải chấp nhận sự phân xữ của một toà nào đó thì những “án lệ” này sẽ rất quan trọng trong vụ xữ đó.
– Khi người dân các nước có tâm lý ghét bỏ TQ thì hậu quả gì? Họ sẽ không mua hàng sãn xuất ở TQ. Kinh tế TQ xuống. Đầu tư bỏ chạy càng làm nặng hơn vấn nạn. Đồng ý kinh tế TQ xuống thì cả thế giới bị ảnh hưởng. Nhưng nơi nào mà định chế xã hội dể cho phép thay đổi thì sẽ thoát khó nhanh hơn, dễ hơn. TQ không có cơ cấu tốt để chống chỏi với hoạn nạn.
Còn nữa, đã yếu sức thì phải to gan và to tiếng. Đã yếu mà còn nhát với im hơi thì sẽ bị đứa mạnh ép nhiều hơn thôi. Mà ép được ngon lành thì dại gì không ép?
Khôn ngoan thì đấu trí chứ đừng dại đem sức mình ra mà đấu. Đấu trí cũng có nghĩa là đấu gan. Mỗi một khi chấp nhận chuyện mình thua là đuơng nhiên thì còn gì để mà gọi là đấu nhau?
Nhiều người lập luận củ chuối rằng mình không thể cải TQ vì đánh nhau sẽ thua nó.
Ai biểu đem sức ra chọi với nó làm gì. Sao không cải nhau với nó. Nó đánh mình thì nó cũng thiệt thòi chứ bộ không à? Mình nước nhỏ, tỉ lệ thiệt thòi có thể lớn. Nó nước lớn, có thể tỉ lệ thiệt thòi thấp hơn, nhưng tổng số thiệt thòi lại cao hơn.
Nó đánh mình, mình la to và chơi lại nó ít tàu hàng. Khủng hoảng giao thương đường biển thì cả thế giới nhảy vào can thiệp. Sẽ rách việc của nó. Chắc chắn là nó chẳng bao giờ dại dột để chuyện đó xảy ra. Một mình nó (và Nga) không thể chống lại cả thế giới văn minh. Vậy thì cần gì phải sợ nó?
Chỉ khi TG thấy mình im lặng chấp nhận cho qua, rồi mọi chuyện giao thương êm ả trở lại, thì TG cũng im cho qua luôn. Trái lại, nếu mình quậy thì không ai ở yên, mới đành phải nhảy vào can thiệp.
To mấy thì nó cũng có điểm yếu. Gan mấy nó cũng có chổ sợ. Đấu trí là biết khai thác yếu điểm của nó. Đừng có lấy tuơng quan quân sự hay kinh tế ra mà tự doạ mình. Mình thiệt nó cũng thiệt. Nó giàu hơn thì khả năng chịu cực của nó cũng kém hơn. Cần thì chơi chứ chắc gì ai ăn ai. Biết đâu nó đánh VN rồi cái nước nó vỡ ra nhiều mãnh?
Vấn đề là chọn: Lợi ích dân tộc hay ních đầy túi cá nhân thôi ông Thợ ơi. Hơn nữa lúc nào cũng chăm chăm “bắt cá hai ba tay” thì khó lém hehehee....
Ở một cái xã hội mà văn hóa đã “tiêu cực” từ ngàn năm... Ai đời ông giỏi giang khỏe mạnh mở mang đất đai, săn bắn giỏi không chọn lại chọn ông làm bánh lên làm vua (sự tích bánh chưng – bánh dầy), rồi còn “thông thầu” nữa: hai ông thi để kén rể mà ra đề “voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao” thì bố thằng ở biển nào kiếm ra... khó lém, khó lém...hehehee
Vài dòng xả xì-trét, có gì không phải xin cả nhà bỏ qua cho. Chúc mọi người dzui...hihiii
"Chó hễ tinh khôn thì con nào cũng ưa tha chỗ cứt ăn chưa hết ra bãi (cho nhà đỡ bẩn); chó hễ khờ dại thì con nào cũng ưa tha chỗ cứt đang ăn dở từ ngoài bãi về nhà (để để dành). Hay dùng với ẩn ý: "Lũ thuộc hạ tinh khôn thường che giấu mọi chuyện chưa ổn của chủ (cho thiên hạ khỏi thấy); lũ thuộc hạ khờ dại thường mang mọi chuyện chưa ổn của chủ ra kể hết với người ngoài".
Theo chúng tôi, dù chưa giải thích nghĩa đen, cách hiểu nghĩa bóng của Nhóm Vũ Dung cũng chưa cụ thể, nhưng cơ bản là đúng. Trong khi Nhà ngữ học Nguyễn Đức Dương chỉ mới diễn giải câu nói của dân gian cho rõ hơn, chứ chưa phải giải thích nghĩa đen. Mặt khác, nghĩa bóng Nhà ngữ học đưa ra cũng khá khiên cưỡng, thiếu căn cứ, khi cho rằng "tha cứt về nhà" nghĩa là "giấu mọi chuyện chưa ổn của chủ"; "tha cứt ra bãi" là "mang chuyện chưa ổn của chủ ra kể hết với người ngoài".
Trong thực tế, có nhiều con chó rất khôn, (dân gian còn gọi "chó có nết"). "Chó khôn" khi chủ đe nẹt, dạy bảo, biết nghe lời, không dám ăn vụng, ỉa bậy, đái bậy, cắn càn... Nhiều con được chủ cho khúc xương liền cắp nắp ra xó vườn nhẩn nha gặm, chứ không dám nằm chình ình giữa nhà, hay giữa lối đi mà "thưởng thức". Nếu may mắn kiếm được món gì khoái khẩu ngoài bãi rác, nó cũng tìm chỗ kín đáo mà đánh chén, chứ không bao giờ dám dại dột mang về nhà. Thậm chí lỡ có vật lộn chơi đùa quá trớn với bầy bạn, nó cũng lo rũ sạch bùn đất, dùng lưỡi vệ sinh sạch sẽ rồi mới dám len lét chạy vào sân, vào nhà. Dường như nó hiểu được một số nguyên tắc của ông chủ trong ngôi nhà nó đang sống, biết thế nào là bẩn, thế nào là sạch, được phép ăn gì, không ăn gì, chỗ nằm ở đâu...
Thế nhưng, có những con "chó dại" (còn gọi "mất nết"). Chó đã "dại" thì sinh ra đủ thứ xấu. Nào ăn vụng, cắn càn, sủa bậy, ỉa bậy... Bị đánh cho đau đến vãi đái vẫn không chừa. Có khi vừa đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, nhưng mấy phút sau đâu lại hoàn đấy. Lại ăn vụng, ỉa bậy. Đêm thì ngủ từ đầu canh đến sáng bạch, mùa đông thì rúc vào bếp nằm cho ấm.
Không chỉ ỉa bậy, loại chó mất nết này còn có một thói quen là đi rong ngoài đường, ngoài chợ, bãi rác, hễ kiếm được thứ gì bẩn thỉu như lá bánh, giẻ rách, đồ hôi thối... là tha ngay về nhà...Có khi là khúc xương đen sì, chó nhà người ta gặm chê chán, bỏ đi rồi, nó lại tha về nằm giữa lối đi, hoặc trong nhà, dưới bếp, mà nghiêng răng lựa bên này, kháo bên kia, vẻ ngon lành, thú vị lắm! Gặm chán rồi nó vứt lăn lóc ra nhà. Lâu lâu lại đem ra vờn nghịch, gặm lại cho đỡ buồn mồm. Thậm chí, có hôm nó chạy rông ngoài đồng, bắt được một "cục" kẻ "Thứ nhì Quận công" nào đó thải ra, nó vội cắp lấy, nhớn nhác lội tắt cánh đồng, nhong nhong chạy về nhà, sợ như có con chó nào giành mất.
Thế là trong nhà bỗng dưng bốc mùi. Khi thối inh, lúc thoang thoảng mơ hồ như có như không. Chủ nhà nghi nghi, mới nhìn trước ngó sau...Quả không sai! Con "chó dại" đang nằm ngay đầu bờ giếng trước sân, hai chân giữ khư khư tỏ vẻ khoái chá và may mắn lắm...Cả nhà liền quát mắng, đuổi đánh nó ầm ĩ. "Chó dại" vội nhổm dậy. Tưởng nó biết đường mà tha đi chỗ khác, không ngờ nó cắp cái "cục" kia chạy tọt vào nhà...Nó sợ con chó khác giành mất, nên cậy gần nhà không xong, nó phải trốn hẳn vào trong nhà. Ghê quá! Xua đuổi, chửi mắng, thì nó chui tọt vào gầm giường, đôi mắt nửa như lấm lét, nửa như gườm gườm tức tối, oan ức: "Đâu, đâu?...thối đâu?...thối đâu? ô đâu?...nhiễm đâu? mùi đó ở trên trời, dưới đất nào đó chứ!...ngon mà!...ngon mà!...đây tôi ăn đây...ăn cho mà xem này...có sao đâu? sao đâu...gâu gâu...gừ gừ...".
Loại "chó dại" này rất khó dạy, nên chủ nhà thường lựa chọn giải pháp cuối cùng là "riềng mẻ".
Dân gian thường dựa vào quan sát, nhận thức sự vật, hiện tượng diễn ra trong cuộc sống sinh hoạt, lao động hàng ngày để đúc kết, khái quát nên thành ngữ, tục ngữ. "Chó khôn tha cứt ra bãi, chó dại tha cứt về nhà" có nghĩa đen như vậy. Về nghĩa bóng, chủ yếu được nhấn mạnh và được dùng theo vế thứ hai: "chó dại tha cứt về nhà". Xưa kia, con cái trong nhà, hay người anh em họ hàng gây gổ đánh nhau, bầu bạn với kẻ xấu gây ra sự việc lôi thôi, rắc rối cho gia đình, thanh danh dòng họ; ham rẻ, tiêu thụ đồ bất chính khiến cả nhà, cả họ phải liên luỵ,v.v... là những tình huống được xem là "chó dại tha cứt về nhà".
Tục ngữ "Chó khôn tha cứt ra bãi, chó dại tha cứt về nhà" có điểm đặc biệt, là trong khi nghĩa bóng theo cách dùng cũ vẫn còn, nghĩa bóng mới lại tiếp tục được mở rộng, trong phạm vi không phải là gia đình nữa, mà là phương diện Quốc gia. Ví như khi đất nước phát triển giao thương buôn bán, hợp tác với nước ngoài, nhiều địa phương, đơn vị, cá nhân đã bất chấp mối nguy hại gây ô nhiễm cho ngôi nhà chung, rước về những đồ phế thải mà quốc gia khác đang muốn đẩy đi. Ví như: nhập khẩu ắc quy cũ, rác thải công nghiệp; công nghệ máy móc cũ nát, lạc hậu; nước người vứt đi, thì mua lấy mang về, gọi là "đi tắt, đón đầu"; nhiều ngành công nghiệp có nguy cơ ô nhiễm nặng, các nước không muốn đầu tư, phát triển tại bản quốc, nên họ đưa sang nước khác. Thế là tưởng bở, vơ ngay vào, cứ như không nhanh tay thì kẻ khác giành mất không bằng!
Thực tế, nhiều kẻ vì cái lợi trước mắt, hoặc cái lợi cá nhân nên làm như vậy, chứ không phải do họ "dại". Tuy nhiên, suy cho cùng, thì cái "khôn" ấy cũng là "khôn dại". Bởi ăn uống, vụng trộm ở đâu thì ăn, ai đi ăn vào thịt của chính mình, huỷ hoại chính ngôi nhà mình đang sống bao giờ?
Ngày nay, nghĩa bóng tục ngữ "Chó khôn tha cứt ra bãi, chó dại tha cứt về nhà" còn được hiểu ở cả vế thứ nhất. Theo đó, "chó khôn" hay "chó dại" trong câu tục ngữ đều đáng lên án, đáng bị "riềng mẻ", và chỉ có giải pháp "riềng mẻ" mới trị được tận gốc cái thói tham ăn, ưa ăn bẩn của chúng.
Hôm nay ngồi uống cafe chợt nghĩ nếu Nam Phương Công Tử sau trận thắng được phóng viên TQ hỏi về quan điểm đường lưỡi bò thì anh sẽ trả lời ntn nhỉ? Chẳng nhẽ đứng giữa TQ hô các bạn cướp biển đảo của chúng tôi...
TQ có văn học và cờ tướng là 2 thứ tôi rất thích. Thật không muốn có chiến tranh giữa 2 quốc gia...
Hôm nay ngồi uống cafe chợt nghĩ nếu Nam Phương Công Tử sau trận thắng được phóng viên TQ hỏi về quan điểm đường lưỡi bò thì anh sẽ trả lời ntn nhỉ? Chẳng nhẽ đứng giữa TQ hô các bạn cướp biển đảo của chúng tôi...
TQ có văn học và cờ tướng là 2 thứ tôi rất thích. Thật không muốn có mâu thuẫn giữa 2 quốc gia...
Cây sáo trúc tím của bé Huyền đã xong rồi. Khi nào ghé BD thì alo nhé. Chỉ có bao chứ không có hộp nên anh bỏ vào ống nhựa PVC bịt kín lại cho an toàn mang đi đâu cũng không sợ. Khi đem về bên ấy mở 2 lớp keo cho HQ kiểm tra. Hồi xưa có lần đứa bạn đem hộp sáo qua Mỹ, tụi hq mình làm biếng mở hộp nó lấy chân đạp ra kiểm tra làm bể hộp bể luôn mấy cây sáo...