Bác Ton ơi, có thể đổi thực đơn buổi sáng 1 tý mà vẫn sống lâu, đẹp da và không bị ung thư không vây?. Chứ thực đơn bác đưa ra ở trên mình kiếm khó quá. Mỗi buổi sáng mình chỉ có 1 ly cà chua xay ( chừng 100-150g ), 1 chén cơm nguội xong là ù đi làm ngay. Cũng muốn thử mấy trái cây kia nhưng ...... . phải phone để xin thì hơi ngại.
05-09-2013, 01:55 PM
Tontu
anh Tý: Trước đây mình có chia sẻ một bài "Healthy Foods" trong mục sức khỏe. Trong đó có đầy đủ tên các loại trái cây và thực phẩm, cũng như những lợi ích của nó. Không những thế còn cho biết những thành phần hóa học của mỗi foods. Anh em nên vào "đọc từng chữ" để biết thêm.
Ok! Có nhiều loại trái cây có tính ngừa ung thư lắm. Những loại này đều đã ghi trong bài "healthy foods" cả.
Các loại rau quả và trái cây như blueberries, cà chua, avocado (trái bơ), mận, trái dâu, bông cải xanh, spinach đều có tính ngăn ngừa free radicals. Các tế bào ung thư "rất ghét" những thứ này vì thế có lợi cho ta.
Còn nhiều lắm, kể sao cho hết. Anh Tý vào xem lại bài "Healthy Foods" sẽ rõ. Phần nào chưa rõ thì mình giải thích thêm.
Bửa ăn sáng bạn có thể thay blueberries thành trái dâu cũng tốt vậy. Như vậy thực đơn sẽ là
1. Cereal/ngũ cốc + sữa tươi + trái dâu
2. Khoai lang (giúp dễ tiêu hóa), hoặc 2 lát bánh mì nâu(brown bread: thứ này có nhiều fibers, glycemic index cũng thấp; có lợi cho những ai bị tiểu đường, và người già) + kẹp rau và cà chua + 1 hai lát thịt nạc gì cũng được. Nếu thịt mắc quá thì chơi cá tuna kẹp chung với bánh mì cũng ok. Những thứ này dễ tiêu, không nặng bụng và lành.
Lưu ý: Không nên ăn mì gói nhiều quá, không tốt đâu. Nếu cẩn thận, bạn nên luộc sơ qua mì gói đi, để cho ra bớt chất tinh bột, sau đó vớt sợi mì ra rồi hãy chế nước sôi và bột nêm vào. Những loại bột nêm có nhiều chất dầu, mỡ...ta liệng hết đi. Chỉ lấy phần bột nêm thôi. Như vậy sẽ lành hơn!
Việc ăn uống tùy vào khẩu vị mỗi người. Riêng tôi thì chỉ ăn những gì tôi cần và nên ăn. Cái gì không có lợi cho sức khỏe thì tôi chỉ loáng thoáng cho vui thôi, hihi.
Bác nào hay ăn "Bacon" thì nên làm sau đây: Trước tiên các bác nhúng bacon vào nước sôi, để 5-10 phút, để tống khứ một số chất dơ và kim loại còn sót lại trong bacon. Sau đó vớt bacon ra, lấy miếng giấy sạch thấm cho khô rồi hãy để lên chảo...làm như vậy bacon sẽ sạch sẽ và an toàn cho ta hơn.
05-09-2013, 02:21 PM
Aty
Cám ơn bác Ton nhiều lắm. Mình sẽ nghiên cứu thêm ở bài Healthy Foods. Có tuổi rồi thì tự nhiên ..thích sống lâu một tí. :)
05-09-2013, 06:55 PM
PhiHuong
Trích dẫn:
Gửi bởi Tontu
Chào quý anh em
Tôi chia sẻ với quý anh em một việc "ngoài lề". Ai "tin" thì nên làm đi nha.
Những điều tôi chia sẻ với quý anh em sau đây không phải do tôi bịa ra đâu, mà là lời của người "quá vãng" hướng dẫn cho con cháu. Tôi chỉ thuật lại những lời nhắn nhủ của người quá vãng để chia sẻ tới quý anh em được biết và làm cho đúng để được "phù hộ". Đây hoàn toàn là "thiện ý" giúp anh em mà thôi.
Tôi xin chia sẻ thế này...
Nhiều người có "thói quen" là cúng vàng mã cho người quá cố, tin rằng điều đó sẽ giúp đỡ được người quá vãng. Quan niệm này không đúng đâu. Người thân của ta không xài thứ đó và cũng chẳng có tác dụng gì. Bản chất của giấy vàng mã cũng không có giá trị gì đối với người còn sống. Vì thế nó không giúp được gì cho cả người sống, lẫn người quá vãng cả.
Khi quý anh em muốn cầu xin một điều gì đó và muốn người quá vãng của ta "phù trợ" cho thì nên làm sau đây:
...
- Đặt "tiền thật" tùy lòng hảo tâm và khả năng của mình (nhiều hay ít không quan trọng) lên trên cái dĩa nhỏ và thắp một nén nhang cho ông bà tổ tiên dòng họ.
...
- Sau khi đã nêu rõ điều mình muốn được giúp đỡ, đợi khi nhang đã tàn hết. Bạn lấy "tiền thật" đó đem đi "làm phước" giúp đỡ người khốn khó, Chùa, hay Nhà Thờ, etc.
Lưu ý:
Nếu bạn dùng tiền cúng đó mà làm những chuyện không đúng như đánh bài, cờ bạc, rượu chè, mua vé số, etc...thì người quá vãng "không độ" cho mình đâu. Nó chỉ được "phù" khi và chỉ khi số tiền đó được sử dụng một cách chính đáng và từ thiện mà thôi.
Nên làm nhiều điều phước tùy khả năng của mình và làm một cách vô tư, không mong hồi báo.
Bản thân tôi đã làm và thấy linh ứng. Chúc quý anh em được vạn sự như ý muốn.
Bài viết trên đây của bác Tontu tôi ghi nhận có tính nhân đạo ở trong, còn nội dung thì rất mơ hồ. Người ta khi gặp ngoại cảnh nảy sinh lòng trắc ẩn có thể sẵn sàng rút tiền túi tương trợ, nhưng bảo dâng 'lễ' tiền thật rồi sau đó đem đi làm từ thiện thì không thể nghe được. Nếu đã có lòng muốn cúng dường thì cứ tự nhiên mà làm, sao lại phải lấy tiền đặt 'lễ' để làm ? xưa nay chưa từng có cái trò dâng tiền thật để 'lễ' bao giờ. Người ta đốt 'tiền vàng mã' có hai cái lợi, thứ nhất để tỏ lòng thành kính với quỷ thần, tri ân với tổ tiên, thứ hai tạo thêm nghề nghiệp cho xã hội. Tôi còn nghe có luồng ý kiến 'lạ' cho rằng: "đem dâng cúng quần áo vật dụng thật, để rồi sau đó gom lại mang đi cứu trợ những nơi bị thiên tai".
Những ý từ cao siêu trong các Đạo tôi chưa nắm bắt được, vì tôi còn xa bờ giác, xem kinh sách xưa thường thấy những kẻ khù khờ lại hay hiểu Đạo, còn người khôn ranh muốn dùng trí hiểu biết để phân tích hòng đạt Đạo thì khó khăn và xa vời lắm.
Tất nhiên, mỗi người đều có nhận thức và kinh nghiệm riêng của mình, tôi chỉ nêu ra quan điểm của mình thôi.
06-09-2013, 12:02 AM
Tontu
Bác Hương Thân Mến
Các tôn giáo lớn (i.e Phật giáo, Thiên Chúa giáo) thật ra không ủng hộ quan điểm cúng kiếng như ta nghĩ. Trước đây thầy Thích Nhật Từ đã thuyết pháp qua một bài và được up trên youtube để mọi người cùng xem.
Con người có hai phần: thân xác và phần hồn. Khi ta còn sống, cả hai phần trên đều có trong ta. Sau khi mất, phần hồn tách rời phần thân. Coi như đã rũ bỏ cái áo cũ.
Trong mỗi chúng ta ai cũng có tội cả. Tội thì nhiều, mà phước báu thì ít. Khi sống ta còn thân xác phàm để làm những chuyện có ích trên đời. Người quá vãng không được như chúng ta, họ chỉ còn phần "hồn", nhưng phần xác thì không. Dù họ có muốn làm từ thiện giúp người cũng không có cơ hội này. Đây chính là điểm mấu chốt của vấn đề. Thế thì con cháu phải làm sao giúp đỡ họ đây?
Chúng ta nên biết rằng bản thân họ không thể đi làm từ thiện như ta được. Nếu con cháu làm nhiều điều "phước" thì cha mẹ cũng được hưởng một phần nào đó. Vì lẽ này mọi việc công ích cho đời đều có giá trị cả. Đối với người còn sống, cũng như người quá vãng đều có lợi.
Trở lại vấn đề. Một điều chúng ta không thể phủ nhận là "giấy vàng mã" không có bất cứ một giá trị nào về mặt tiền tệ trên thế giới cả. Bản chất của "giấy vàng mã" không thể mua được bất cứ thứ gì trên thương trường. Giấy vàng mã không có giá trị để mua nhà, xe, giúp từ thiện, etc. Vì thế nó hoàn toàn không giá trị đối với người còn sống.
Thật ra, Phật giáo chánh tông không ủng hộ quan điểm cúng giấy vàng mã cho người quá vãng. Họ xem đó là điều "mê tín". Thật ra, người cõi âm cũng không bao giờ sử dụng nó cả.
Sở dĩ ta có thói quen cúng "giấy vàng mã" cho người quá vãng là ảnh hưởng của "Tàu khựa" mà thôi. Cái thói quen này đã tồn tại từ lâu đời, riết thành phong tục thường lệ khó bỏ. Thứ hai, các vị vua pharaon Ai Cập thời xưa trước khi chết cũng đòi người sống phải xây cung đền, điện ngọc, ngự long quân, đã thế còn bắt cả lính cùng mỹ nhân chôn chung dưới mộ huyệt. Họ tin rằng những thứ đó sẽ sài được ở dưới lòng đất. Đây là điều hết sức mê tín. Chúng ta không thể chấp nhận được.
Tại sao lại phải dùng tiền thật? Thật ra người còn sống cũng chẳng cần phải cúng tiền thật, hay tiền giả làm gì cả vì người quá vãng đều không xử dụng chúng dưới cõi âm. Người quá vãng chỉ "ghi nhận tấm lòng thành" của con cháu mà thôi, chứ họ làm gì có thân xác phàm mà hưởng những thứ đó. So với tiền giả, thì "tiền thật" còn có giá trị giúp đời, chứ tiền giả thì giúp được ai đây? Có hai mục đích trong việc dùng "tiền thật": Thứ nhất, ta gián tiếp giúp người quá vãng làm phúc để họ được nhờ vì họ không còn thân xác phàm để làm điều đó. Thứ hai, với giá trị của tiền thật, nó còn giúp được người khốn khó trên phương diện vật chất. Vì thế nó có giá trị đích thực. Điều này tuyệt không thể có đối với tiền giả. Tiền giả (giấy vàng mả) không những không có giá trị đối với người còn sống, mà cũng chẳng giúp được gì đối với người quá vãng cả. Trong khi đó "tiền thật" còn giúp được người sống. Chính vì lý này mà ta dùng tiền thật.
***
Như tôi đã nói ở trên. Việc cúng tiền thật chỉ là một hình thức "tưởng nhớ" người quá vãng mà thôi. Người quá vãng ghi nhận "tấm lòng thành" của ta và việc làm "phước thiện" mà độ cho ta là thế.
Nói vậy sẽ có người hỏi là: cúng tiền vàng mã cũng là "tưởng nhớ" vậy? Cớ sao lại dùng tiền thật?
- Tuy đó cũng là hình thức "tưởng nhớ", nhưng "giấy vàng mã" thì có giúp được người còn sống không? Có mua nhà, mua xe, giúp các quỹ từ thiện được không? Câu trả lời vẫn là con số "Zero" to tổ bố, hihi.
Nói tóm lại:
Người quá vãng cũng thích con cháu tưởng nhớ đến họ. Nếu con cháu có lòng "tưởng nhớ" đến họ thì họ sẽ giúp cho ta. Nếu con cháu không có lòng thì họ có cần phải phù trợ cho ta không? Và lẽ đương nhiên họ chỉ có thể phù trợ cho ta nếu họ chưa đi tái sanh.
Tùy vào lòng và cách thể hiện của chúng ta. Nếu chúng ta muốn giúp đỡ họ thì chuyên cần đọc kinh, cầu và nguyện cho họ. Làm nhiều phước báu thì không những có ích cho ta, mà cả người quá vãng cũng được hưởng một chút hương hoa từ việc làm thiện của ta. Khi ta cho đi tức là lúc ta được nhận lãnh. Khi ta giúp đỡ người tức là ta đang giúp cho ta vậy.
06-09-2013, 12:09 AM
Thợ Điện
Hehe Không thể nào mà không đồng ý với ông Phi đuợc .Bác Tôn lí giải về khoa học thì rất rành mạch sáng suốt nhưng thuộc tâm linh lại có đôi phần khiên cưỡng ,đành phải gạt lệ mà bất đồng ý kiến với bác thôi
Ông Aty khoái sống lâu vô bịnh chính là vì phu nhân ở nhà chứ có phải vì có tuổi đâu .Ông không phải bẽn lẽn phân trần .Chúng tôi hiểu cả
Như ông nhachoa thì trái lại .Người đó chẳng bao giờ phù hợp với hôn nhân ,ngày truớc khi sắp phải có quyết định lập gia đình ông ấy có hỏi tôi .Tôi không biết nói sao đành trả lời xa xôi -Cứ yêu nhau đi , cứ lấy nhau đi đằng nào rồi chẳng tới lúc sẽ nguyền rủa lẫn nhau .Ông ấy gắt lên _ Bác cứ nói ,em phải biết xem người chứ .Bây giờ ngồi trong xó tối lưu đày không biết ông có còn kiêu hãnh về nhỡn quan mình nữa không
Từ một người vui vẻ thế mà bây giờ vợ bắt ngồi im lìm diện bích để sám hối tội lỗi .Thương thay !
Ông ấy đang hoài niệm về ngày vui qua mau .Nỗi đau khổ chẳng thua gì Tarega hoài niệm về Alhambra xin tặng ông bài đó do cặp song sinh mọi da đỏ Tabajaras chơi
06-09-2013, 12:39 AM
Thợ Điện
Lại sưu tập ít truyện ngắn tặng các ông
Một cách làm «từ thiện»
Người già hay nói, nói dài, nói dai, nói nhạt, mà lặp đi lặp lại…Nhiều lúc mình nghe sốt ruột khó chịu mà không biết làm sao. Bèn nghĩ, người ta thích nói, hoặc đang cần xả tress, chả lẽ người ta nói với bức vách à. Vậy thì mình chiều theo ý thích của người ta là… ngồi nghe, làm bức vách di động. Và coi như…làm từ thiện. Nghĩ thế mình thấy thoải mái và tiếp tục làm bức vách một cách vui vẻ (có vẻ hơi…AQ nhỉ).
Khốn nỗi, vì vốn có thói quen bao giờ cũng chăm chú nghe người đối thoại một cách lịch sự cho nên hình như mình cứ khuyến khích họ nói dai.
Có ông bạn gọi điện bảo: “Ông bận gì không? Mình sang chơi nhé?”
Ông này mà tra tấn thì chết…Cái khó ló cái khôn, mình trả lời: “Thôi để tôi sang ông.”
Nghe thì lịch sự đấy nhưng thực ra sang nhà người ta mình dễ kết thúc câu chuyện hơn, nếu không thì mệt lắm (già hay lẫn nhưng nếu chưa lẫn thì cũng hay láu cá).
Rồi lại giật mình. Coi chừng, mình đã từng bắt ai đó làm bức vách…
Chắc chắn là vậy.
Sống lâu
Cách đây hơn ba chục năm, mình học ở nước ngoài. Khi về nước hằng năm lại họp Hội của các anh chị em đã từng học ở nước đó. Được mấy lần thì mình bỏ vì gặp toàn các bạn trẻ, đáng tuổi con cháu, chẳng quen ai mà nói chuyện. Bạn bè mình cùng học ở đó đã già, gần tám mươi cả rồi, chẳng mấy ai đến họp nữa, người thì đau yếu, người thì đã “bỏ cuộc chơi”, “đi họp tận trên thiên đình” rồi. Biết nói chuyện với ai.
Một trong những nhu cầu của tuổi già là gặp gỡ bạn bè cũ, giao lưu hỏi han, kể chuyện xưa…Trộm nghĩ, nếu trời cho ai đó được như lời chúc đầu năm, trăm tuổi, trăm hai, trăm ba mươi tuổi chẳng hạn thì dù khỏe mạnh, không bệnh tật không phiền con cháu (mà làm gì có chuyện đó!!!)…nhưng nhìn xung quanh chẳng còn bạn bè, chẳng còn ai tri kỉ tâm giao, chẳng còn có ích gì cho gia đình, cho cộng đồng thì cũng buồn. Sống để làm gì nhỉ?
Cái gì cũng vậy dù hay đến đâu cũng có thời của nó, đáng hết thời mà chưa …biến đi thì là bi kịch, là dở hơi chứ hay ho gì.
Già
Cơ quan tổ chức cho các cụ hưu khám sức khỏe. Mọi người hỏi kết quả thế nào, mình bảo:
- Phấn khởi và tự hào (y như câu nói cửa miệng của “toàn đảng toàn dân” mấy chục năm nay)
- Không bệnh tật gì cả à? Mừng cho ông.
- Không phải! Mình “phấn khởi tự hào” vì mình chẳng kém ai! Các cụ có cái gì thì mình có cái đó!
Khi thử máu, hỏi nhau nào lipid, nào acid uric, nào cholesteron…Mình bảo: Khi bác sĩ chọc vào ven thấy còn máu đỏ chảy ra là mình mừng rồi, còn các “món” khác chẳng quan tâm.
Chẳng phải hay ho gì, nhưng cái tạng mình nó thế. Gần tám chục vẫn tằng tằng xe máy đi chơi gần chơi xa Sóc Sơn, Hòa Bình… Huyết áp cao, uống thuốc đều, nhưng chẳng phải đo nhiều mất công vì luôn “ổn định” ở 170, 180 (!). Một ngày nào đó cầu chì đứt phựt, xong. Chỉ có mỗi cái lo là đi không trót, cứ nằm ì ra khổ con cháu. Nhưng ông Google và các bác sĩ chỉ nói cách phòng bệnh chữa bệnh, chẳng thấy ai mách bảo cách làm sao “đi” cho nhanh chứ đừng cù nhầy!
Cái quí của tuổi già
Có lần trả lời phỏng vấn của truyền hình, mình nói: Hạnh phúc của tuổi già chẳng cần tìm đâu xa, hạnh phúc của tuổi già là ở chỗ…được già. Ai cũng bảo cuộc sống là quí giá mà ta lại đang được sống lù lù đó thôi! Ối người có được già đâu! Còn chuyện đau lưng, đau mình, tiểu đêm, ho hắng, chân chậm, mắt mờ chút chút…thì đó là “tiêu chí” cần có để được vào “hội già” mà thôi. Không có tiêu chí đó thì “đi chơi chỗ khác”. Mấy ông tám chín chục mà khỏe như võ sư, phớt lờ bệnh viện, coi bác sĩ bằng nửa con mắt thì là dị nhân rồi, không dám bàn và cũng…không chấp !
Chuyện vui bên tây :
Một bà cụ đến khám bệnh. Bác sĩ hỏi :
- Cụ làm sao?
- Dạo này lưng tôi đau quá
- Cụ đau lưng từ bao giờ?
- Một tuần nay.
- Cụ năm nay bao nhiêu tuổi?
- Tám mươi.
- Hồi trẻ cụ có đau không?
- Không.
- Thế cụ định bao giờ mới đau?
Tĩnh tâm
Có người nổi giận rồi hậm hực mãi vì chuyện gì đó do người khác gây ra; sau được một người bạn can ngăn khuyên giải, dần bình tâm trở lại.
Vậy ông là người nóng tính, dễ cáu bẳn và là người biết kiềm chế, lại biết phục thiện?
Có thể.
Nhưng chắc chắn ông là người có thể trạng…yếu!
Vì ông đã bị tác động từ bên ngoài đến hai lần liên tiếp của hai người chưa chắc đã hơn tài ông, thậm chí kém ông mấy cái đầu(!).
Nói theo kiểu thầy thuốc, ông là người nhạy cảm với thời tiết, dễ hắt hơi sổ mũi, không chịu được nắng gió…
Có thể nói, ông là người đã quen sống trong vùng ảnh hưởng… của người khác.
Tội nghiệp…
06-09-2013, 12:40 AM
roamingwind
Các bác cứ việc gạt lệ bất đồng ý kiến với nhau nhé, đồng ý kiến hoài cũng chán, tuy nhiên ai mà mất vui giận hờn thì phải bị phạt mua cho Gió tui một ly cà phê ngon :).
Công phu là cái chổ bất đồng ý kiến đây ... hihi...
06-09-2013, 12:45 AM
Aty
Cái này là tremolo phải không bác Thợ Điện. Bài này làm cho em nhớ tới kỉ niệm một thời mê thể loại này nhưng không hiểu mô tê ất giáp, lại đua đòi muốn đứa bạn dạy cho. Dân đập đá tay chai sùi thiệt tội nghiệp cho em quá. Híc.
Ôh, bác nói em thánh thiện quá, thật ra có lẻ là em ham chơi đó bác. Quần quật cho cuộc sống quá.
06-09-2013, 01:04 AM
roamingwind
Trích dẫn:
Gửi bởi Thợ Điện
Khi thử máu, hỏi nhau nào lipid, nào acid uric, nào cholesteron…Mình bảo: Khi bác sĩ chọc vào ven thấy còn máu đỏ chảy ra là mình mừng rồi, còn các “món” khác chẳng quan tâm.
Đọc tới đây nhớ câu chuyện đọc trong một tờ báo văn hồi xưa. Lúc ấy nhà văn Mai Thảo bệnh nặng phải vào nhà thương có bạn tới thăm. Ông bạn nhìn bản bệnh lý hằng ngày của ông Mại Thảo rồi nói với ổng ... "lượng rượu trong máu nhiều hơn lượng máu" :).
Không biết mấy tuần nay đi khám bác Lâm có bị bác sĩ nói vậy không?
Bản của Tarega hay quá bác Lâm. Mà hình như một trng những cái hay của bản này là làm sau một cây guitar mà chơi ra hai âm thanh như hai cây đàn. Nếu phải hai người chơi như căpk song sinh này thì có thể là kỹ thuật chưa đạt? Gió không biết gì chỉ hỏi cho biết thôi.
06-09-2013, 01:17 AM
Tontu
Bài này được lấy từ UIA, Viện Khoa Học Hình Sự Bộ Công An và Trung tâm văn hóa kỹ thuật, truyền thông đẫ làm 1 cuộc thực nghiệm vào tháng 10, 2002 tại Hà Nội.
Quý anh em nào muốn nghe bài đọc thì gửi tin nhắn, mình sẽ gửi đường link cho nghe. Tôi chỉ ghi nhận bài đọc và đồng ý trên 1 vài thông tin mà tôi cảm nhận được. Có 1 vài thông tin còn phải có thời gian để trải nghiệm. Vậy nha!
Mình không tiện up trên đây vì đó là phạm nội quy của diễn đàn, anh em thông cảm. Ok! Nếu thật lòng muốn nghe thì gửi tin nhắn cho tôi. Tôi sẽ chuyển đường link cho bạn. Bài audio gồm hai phần. Phần 1 dài 1 tiếng, phần 2 dài khoảng 51 phút.
06-09-2013, 01:19 AM
Thợ Điện
Bài này đúng là tremolo các ông ạ nhưng những người khác chơi không hay vì tremolo có 3 âm thôi nhưng cặp này chơi 4 âm nên nó chơi vơi lạ lùng Thấy các ông thích xin tặng thêm một bài nữa bài này có dịch ra tiềng việt có tên Đàn trong đêm vắng Nơi đây guitar có kèm bộ gõ nghe rất đã cùm cùm cóc cùm cùm cóc
06-09-2013, 01:30 AM
roamingwind
@bác Lâm, hồi này sau khi pót có bổ túc thêm câu hỏi, chắc bác chưa đọc. Hỏi lại:
"Mà hình như một trng những cái hay của bản này là làm sau một cây guitar mà chơi ra hai âm thanh như hai cây đàn. Nếu phải hai người chơi như cặp song sinh này thì có thể là kỹ thuật chưa đạt? Gió không biết gì chỉ hỏi cho biết thôi."
06-09-2013, 01:44 AM
memnewbie
một bài gợi nhớ cách nay 30 năm , khi mình còn tuổi hăm ... cả đêm nghe rồi lại lang thang ngoài đường ....
À mà sao mình gọi Đt cho trung_cadan lại không được vậy ... bạn xóa giùm mấy câu ... xúc phạm mẹ mình chút nhé
==> http://thanglongkydao.com/threads/85...m-nâng-cao?p ở mấy post cuối đó . Thank bạn!
Thú thiệt , giờ lòng mình như đá đè vậy..!!! Buồn chán cho lòng người...
06-09-2013, 02:10 AM
Thợ Điện
Sự thực Tarrega viết bài này cho một cây đàn thôi bác ạ ,ngón cái giữ phần đệm, ba ngón ami giữ phần reo dây tức melody .tôi xin để bài này do guitarist Kaori chơi nghe cũng rất hay nhưng không thể bằng cặp kia đuợc vì phần đệm nó không bập bùng đầy đặn như một dàn nhạc nhỏ .Nhưng nó lại nghe hắt hiu ,một nét đẹp khác của guitar
06-09-2013, 02:53 AM
Aty
Giờ này mà nghe nhạc của bác sáng ngày thế nào cũng bị trể làm. Nhưng chưa thể tắt máy được. Người đâu mà đẹp thế.
06-09-2013, 08:47 AM
roamingwind
Cái này khó thật hén. Phước Báo. Ai cũng muốn có nó, tui cũng vậy.
Bác Tôn ơi, tại sau bác quan trọng phước (và phù trợ) quá vậy ? Muốn được phước là muốn gì? Là muốn được an vui. An vui ở dưới là muốn thường được ý mình, phải không? Thành ra cái bác muốn là thường được ý mình. Như vậy làm sau để thường được ý mình?
Nếu mình vào vườn hoa mà mình chỉ châm châm thích bông Hồng thôi, mà bông Hồng không nở thì mình buồn lắm, nhưng nếu mình có thể thưởng thức hết các loài hoa thì không có hoa này mình vui với hoa kia. Thì mình thường được ý. Cái đó vê lâu về dài ăn chắc mặc bền hơn bác ơi. Cái đó là cái Tin Mừng của thông điệp Jesus đem tới -- mừng quá mình có khả năng an vui trong mội hoàn cảnh !!
Nhưng khó ơi là khó. Vì người ta không muốn an vui. Mình chỉ muốn cho được cái mình muốn (dù là vợ chồng, tiền bạc, kiến thức, kinh điển, đắc đạo, v.v...) mà không có được là mình không vui. Khổ là chổ đó.
06-09-2013, 09:06 AM
memnewbie
Vừa gặp đồng hương xong - vào đây nghe nốt bài của bác , công nhận tuyệt thật ....rồi lại nhớ về người trong mộng , cô ấy tên Phan Trân Nam ... nay sang Nhật sống rồi
06-09-2013, 10:37 AM
Tontu
Các bác và quý anh em dùng cơm chưa? Tôi thì làm 1 bụng rồi, hihi.
Cám ơn những lời chia sẻ của quý bác và anh em thật nhiều.
Cái bài tôi chia sẻ đó được lấy từ 3 cơ quan hợp tác lại để nghiên cứu đó: Liên Hiệp UIA (Science Technology Union for Informatics Application), Viện Khoa Học Hình Sự Bộ Công An và Trung tâm Văn Hóa Kỹ thuật, Truyền thông của nhà nước đó. Họ có cung cấp đầy đủ địa chỉ, cũng như số phone để liên lạc. Trong đó họ chia sẻ nhiều lắm, có 1 số là tôi chấp nhận, nhưng cũng có 1 số thông tin mình cũng chưa được rõ, nhưng cũng không dám phản biện vì sợ đưa ra cái biết cỏn con của mình bác ạ.
Bác Wind nói đúng thật! Có những cái mình biết thế nhưng lại làm không được. Khổ là chỗ đó.
06-09-2013, 11:25 AM
Alent_Tab
bác Tý hôm qua đánh mấy ván cờ dưới sức- chắc bị tâm lý đám đông - mấy con gà đó bị em thịt bằng hết rồi - tỉnh thoảng chơi vừa tán láo vui phết đó bác Tý- bọn em biết nhau ngoài đời rồi nên không giữ kẽ- có gì bác cảm thông nha! tối tối làm chai gượu mạnh vứa nhấm nháp cho thơm râu vừa xem cờ- một tay sờ ...thấy vui thật he he !
Tháng này mưa suốt hình như mùa vulan năm nào cũng thế!
06-09-2013, 12:58 PM
Aty
Đâu có gì Alent, mình cũng vui là chính mà. :). Minh biết mấy bạn quay vô hôi đồng cái thằng lạ hoắc này, cũng chỉ là vui thôi. Cờ tướng thường như vậy. Tuy tâm pháp của doioikhoi có nói đại ý là "coi thì không nói..", nhưng không nói thì không... vui. Mình không có nghĩ gì đâu bạn hiền. Tối nay thì kẹt cái độ chúc mừng thằng bạn nhưng tối mai thì ok. Hẹn các bạn ..vài... trận sống... mái heheheee.
06-09-2013, 10:52 PM
roamingwind
Hôm nay vào TLKĐ nhìn qua nhìn lại một hồi tự nhiên để ý thấy nick mình lọt vào bản phong thần của những người nói nhiều nói dai không ai nói lại tại TLKĐ với 2329 bài viết. Cái này như Lê Quang Liêm lọt vào cửa 2700 elo :)
Chắc phải nói ít bớt lại.
07-09-2013, 01:15 AM
Thợ Điện
Sáng nay uống cà phê gặp ông Bẩy Chơi ,mình chơi đã dữ ổng còn chơi khiếp hơn , 76 tuổi rồi mà khi hẹn hò đi chơi bao giờ ông cũng tới sớm nhất chưa bao giờ bắt bạn bè phải đợi vì thế nên có danh là Bẩy Chơi .Ông chẳng coi trọng cái gì cả ,chẳng bao giờ thất tình .Hỏi tại sao ? ông cười nhe răng sún bảo .Nghĩ cho cùng cũng chỉ có 200 gờ ram buồn làm mẹ gì !Tôi vặn lại -Nhưng 200 gờ ram đó nó xoay cái thân 80 kí của ông như chong chóng .Ông lại cười Ừ hén ! ghê thiệt
Mà nghĩ cho cùng những cái mình miệt mài ham hố khi tóc bạc rồi nhìn lại cũng chỉ có chơi là giá trị ,chắc người khác cũng thế thôi .Cụ Nguyễn có thể gọi là dân chơi số dách Khi hương sớm khi trà trưa
Bàn vây điểm nước, đường tơ hoạ đàn
Miệt mài trong cuộc truy hoan.
Chơi và rượu phải ngang nhau
Chưa xong cuộc rượu lại bày trò chơi
Rằng hoa nô đủ mọi tài
Bản đàn thử dạo một bài chàng nghe.
Khổ công cả đời thế mà cụ vẫn coi là nghề mọn ,cười khinh sá chi
Thưa rằng tiện kỹ sá chi,
Đã lòng dạy đến, dạy thì phải vâng.
Tài hoa bậc nhất cũng để chơi . Chơi cho khoái thôi. Cho thoả thích mê tơi .
Sáng nay có hai điều hạnh phúc .Gặp ông Bẩy chơi ,nghe Vidovic đàn .Các ông đừng thấy nàng đẹp thế mà coi thuờng ,kĩ thuật đàn là bậc sư đấy
07-09-2013, 04:10 AM
Aty
Suốt đêm ngồi tụm với mấy thằng đề chén chị chén anh, không quên giới thiệu mấy bài nhạc của bác Thợ Điện. Cả đám yên lặng lắng nghe xong 1 bài thì trầm trồ 1 bài. Buổi tiệc nhờ thế mà thêm phần sôi nổi.
07-09-2013, 05:39 AM
Thợ Điện
Ông Aty ! Đàn ông với nhau mà ông còn nói những lời dịu dàng thế này .Phụ nữ mà bị ông kề tai bên gối ngỏ lời âu yếm thì chịu sao thấu ,thôi thì ông thích gì họ cũng phải chiều thôi .Tôi cho rằng ngoài đời ông là kẻ mây mưa sớm Sở tối Tần hehe
07-09-2013, 09:59 AM
roamingwind
Phê quá bác Lâm, cám ơn bác giới thiệu.
07-09-2013, 12:08 PM
Aty
Trích dẫn:
Gửi bởi Thợ Điện
Ông Aty ! Đàn ông với nhau mà ông còn nói những lời dịu dàng thế này .Phụ nữ mà bị ông kề tai bên gối ngỏ lời âu yếm thì chịu sao thấu ,thôi thì ông thích gì họ cũng phải chiều thôi .Tôi cho rằng ngoài đời ông là kẻ mây mưa sớm Sở tối Tần hehe
Chào bác Thợ Điện, hơ hơ, tội nghiệp thằng em rồi bác ạ. Oan cho em quá. Điều em nói là sự thật mà.
Đang ngồi nhậu thì em lướt thăm quán, lại thấy bác post cô em Vidovic xinh như mộng lại đàn nghe như mơ í. Cả đám cũng thấm rượu nhưng vẫn còn chút tinh táo để thưởng thức bài nhạc của bác. Rồi tiện đà em lục lại mấy bài trước của bác giới thiệu luôn. Tự nhiên bác được thăng cấp làm sư phụ về âm nhạc ngay. Nhậu xong về nhà em ghé quán ghi vội vài giòng comt nóng hổi, sợ ngủ dậy quên mất. Hơ hơ, bị kết tội sáng Sở tối Tần trưa bia ôm nghe nhạc kích động. :( . Cái thằng em được tiếng là Nghiêm Văn Chỉnh đó bác. Chỉ là lâu lâu xe ôm nó đưa em đi đường tắc ngỏ hẻm ...vài lần em cũng phải ráng chịu luôn. Em xin thú thật với bác về cuộc đời của em là mỗi khi em nói thật, rất thật, thì hầu như không nhiều người tin, nhưng em nói dối coi bộ có người tin mới lạ. Mà em thì ít khi nói dối, cho nên thường được tiếng XẠO hay ĐIÊU. :)
Và vẫn với những lời thật lòng không nịnh hót, em kính chúc bác sức khỏe dồi dào, weekend vui vẻ. Tránh xa các món ăn chơi độc hại như bia bọt, gái gụ, thịt cá có nhiều KÔ LÉT.
Tối nay em sẽ kiếm Alent, cuBean Tac, noniemrieng ....bên CXQ để thanh tán món nợ. Bác có thời gian ghé qua ủng hộ cho em với.
07-09-2013, 12:10 PM
Thợ Điện
Đang ngồi làm tiếp dòng nhạc Latin -America cho ông và ông Kt chợt nhiên đuợc tin Bebo Valdes lìa đời tự nhiên thấy buồn quá .Một huyền thoại Latin Jazz đã ra đi .Tôi đi lấy rượu đêm nay sẽ uống tơi bời nghe lại ngón đàn tài hoa .Ngày đó cách đây 2 năm đã 90 tuổi rồi mà ông còn đoạt giải Grammy với giọng hát Cigala ,giọng hát flamenco hay nhất Spain .Tiếng đàn của ông có mùi gió biển ,mùi sì gà Havan quyện vào trong nuớc mắt của người đàn bà da đen Lagrima Negra .Đêm nay chỉ mình tôi nghe Bebo Valdes thôi còn ông xin nghe thử tiếng đàn của tiến sĩ y khoa Enrique Chia .Người hào hoa số một Argentina
07-09-2013, 12:21 PM
PhiHuong
Trích dẫn:
Gửi bởi Thợ Điện
Sáng nay uống cà phê gặp ông Bẩy Chơi ,mình chơi đã dữ ổng còn chơi khiếp hơn , 76 tuổi rồi mà khi hẹn hò đi chơi bao giờ ông cũng tới sớm nhất chưa bao giờ bắt bạn bè phải đợi vì thế nên có danh là Bẩy Chơi .Ông chẳng coi trọng cái gì cả ,chẳng bao giờ thất tình .Hỏi tại sao ? ông cười nhe răng sún bảo .Nghĩ cho cùng cũng chỉ có 200 gờ ram buồn làm mẹ gì !Tôi vặn lại -Nhưng 200 gờ ram đó nó xoay cái thân 80 kí của ông như chong chóng .Ông lại cười Ừ hén ! ghê thiệt
Mà nghĩ cho cùng những cái mình miệt mài ham hố khi tóc bạc rồi nhìn lại cũng chỉ có chơi là giá trị ,chắc người khác cũng thế thôi .Cụ Nguyễn có thể gọi là dân chơi số dách Khi hương sớm khi trà trưa
Bàn vây điểm nước, đường tơ hoạ đàn
Miệt mài trong cuộc truy hoan.
Chơi và rượu phải ngang nhau
Chưa xong cuộc rượu lại bày trò chơi
Rằng hoa nô đủ mọi tài
Bản đàn thử dạo một bài chàng nghe.
Khổ công cả đời thế mà cụ vẫn coi là nghề mọn ,cười khinh sá chi
Thưa rằng tiện kỹ sá chi,
Đã lòng dạy đến, dạy thì phải vâng.
Tài hoa bậc nhất cũng để chơi . Chơi cho khoái thôi. Cho thoả thích mê tơi .
Sáng nay có hai điều hạnh phúc .Gặp ông Bẩy chơi ,nghe Vidovic đàn .Các ông đừng thấy nàng đẹp thế mà coi thuờng ,kĩ thuật đàn là bậc sư đấy
Bản nhạc của ông Roa post lên thì thông suốt không vấp váp gì, nhưng sao bài của ông Thợ Điện máy chạy một tí lại ngừng, chạy một tí lại ngừng nhỉ ? Các ông có thấy như thế không, hay máy của tôi có vấn đề ?
Mấy người đều được ông Thợ Điện tặng nhạc cho nghe, riêng tôi ông ấy lại lờ đi. Thế ra trước đây ông ấy khen tôi thưởng thức âm nhạc thưởng thủ chỉ là 'khách sáo' !.
07-09-2013, 12:54 PM
Alent_Tab
Tháng này mưa nhiều quá, mùa thu lá bay đã buồn rồi - phong cảnh đìu hiu- bến sông anh Tab hay ra đó câu cá vắng lặng như tờ- mấy con thoèn nằm cô đơn chỉ thấy tiếng dập dìu của sóng nước- hơi lao xao lay động khi cơn gió chợt đâu thổi đến. buồn quạ tab về nhắm diệu rồi đi chơi với mấy em gái cho sướng cái thân già
07-09-2013, 02:51 PM
Aty
Bác Phi tối nay có thời gian lên CXQ chỉ cho em vài nước sát công nhe bác.
07-09-2013, 03:37 PM
Thợ Điện
Hì hì uống đến mềm môi vào đọc com ông Phi lại thấy buồn cười .Ra ông ấy chê mình là phường giả trá ,biết đâu rằng nghề chơi sênh phách tôi đã liệt ông vào mức Bá nhỡ trong Chùa Đàn Hay như lời bài Truơng Chi lời ca có thể xuống lệnh cho loài người. Vượt lên bực nữa thì thông cảm với gỗ, đá... Nhưng cái bực siêu phàm của âm thanh chính là yên lặng hoàn toàn để cho ý nhạc có thể vượt thời gian mà rung cảm cùng kiếp trước, kiếp sau, bỏ không gian mà hòa vào vũ trụ. Ngày xưa, Sư Khoáng chọc mắt cho mù, gẩy đàn mà khiến được gió mưa, thế mà chưa kiềm được thất tình cho nên đến chết vẫn chưa đạt được đích.........
Tiếng hát cất lên. Giọng chàng dẫn nhạc, vạn vật phụ họa vào lời ca. Trên đỉnh núi, chàng đang nghĩ tới trùng dương: nhạc vội ngân ra như sóng bể, lời chim, tiếng gió dạt dào như từng đợt thủy triều. Chàng mơ trăng: nhạc dịu xuống cung Hồ, lời chim, tiếng gió lung linh như từng miếng trăng vàng long lanh bãi cát. Ý chàng vụt găng lên: nhạc nhọn hoắt như gươm đao, con hổ trắng thôi uống nước, bốn chân bám chặt xuống đất sỏi mà ngửa mặt gào trời...
Hê hê cỡ ông thì phải nghe đệ nhất cầm thủ trình diễn Chopin trong Nocturn sau .Những bài Dạ khúc thế này cả thế kỉ mới có đuợc vài người chạm tới cái thần Bà Maria Joao Pires là một .Phần trình diễn dành ông nhận định
Hì hì uống đến mềm môi vào đọc com ông Phi lại thấy buồn cười .Ra ông ấy chê mình là phường giả trá ,biết đâu rằng nghề chơi sênh phách tôi đã liệt ông vào mức Bá nhỡ trong Chùa Đàn Hay như lời bài Truơng Chi lời ca có thể xuống lệnh cho loài người. Vượt lên bực nữa thì thông cảm với gỗ, đá... Nhưng cái bực siêu phàm của âm thanh chính là yên lặng hoàn toàn để cho ý nhạc có thể vượt thời gian mà rung cảm cùng kiếp trước, kiếp sau, bỏ không gian mà hòa vào vũ trụ. Ngày xưa, Sư Khoáng chọc mắt cho mù, gẩy đàn mà khiến được gió mưa, thế mà chưa kiềm được thất tình cho nên đến chết vẫn chưa đạt được đích.........
Tiếng hát cất lên. Giọng chàng dẫn nhạc, vạn vật phụ họa vào lời ca. Trên đỉnh núi, chàng đang nghĩ tới trùng dương: nhạc vội ngân ra như sóng bể, lời chim, tiếng gió dạt dào như từng đợt thủy triều. Chàng mơ trăng: nhạc dịu xuống cung Hồ, lời chim, tiếng gió lung linh như từng miếng trăng vàng long lanh bãi cát. Ý chàng vụt găng lên: nhạc nhọn hoắt như gươm đao, con hổ trắng thôi uống nước, bốn chân bám chặt xuống đất sỏi mà ngửa mặt gào trời...
Hê hê cỡ ông thì phải nghe đệ nhất cầm thủ trình diễn Chopin trong Nocturn sau .Những bài Dạ khúc thế này cả thế kỉ mới có đuợc vài người chạm tới cái thần Bà Maria Joao Pires là một .Phần trình diễn dành ông nhận định
Ông Thợ đánh giá tôi cao quá rồi, chỉ là thỉnh thoảng buồn nghe lại mấy bài nhạc vàng xưa rồi nhận xét lăng nhăng thôi. Bài Dạ Khúc nghe êm đềm như sóng biển lúc bình minh, Trong cái êm đềm đó thiên nhiên như bừng vươn dậy mơn mởn sắc mầu, và rồi … chìm dần … chìm dần như đi vào trong cõi mộng…
07-09-2013, 06:20 PM
PhiHuong
Trích dẫn:
Gửi bởi Aty
Bác Phi tối nay có thời gian lên CXQ chỉ cho em vài nước sát công nhe bác.
Buổi tối rôi hay lấy xe đạp đi dạo, thay cho việc tập thể dục bằng đi bộ.
hì, có việc đi xe đạp thì không thấy gì, chứ đi loanh quanh muốn bao giờ về thì về, rất khoái !
Nếu về sớm thì tôi ngó vào xem, không hẹn trước.
07-09-2013, 10:29 PM
memnewbie
Hồi xưa khi 19t mình cố học đàn Ghita chỉ đánh được mỗi một bài : Như cánh vạc bay của Trịnh Công Sơn , rồi khi mới đánh show lần đầu tiên đã cưa được 4 cô cùng khóa một lúc ... he he he .... sợ quá không học thêm nữa .
Thế mới biết , đời nghệ sĩ là bay bướm lắm he ..!
07-09-2013, 10:33 PM
Aty
Híc, hôm nay bị đập 3 ván không trở mình được. Thua gì tệ quá . :(
07-09-2013, 11:59 PM
Thợ Điện
Ông Phi vốn là dân chơi ,tặng ông phải tặng đồ chơi chứ tặng đồ dùng thì kém quá chỉ tổ ông khinh cho .Mời ông nghe Dạ Khúc của Schubert với tiếng hát số 1 của các phòng trà Sài gòn xưa cũ như Đêm mầu hồng ,Queen Bee
Nghe Huơng xưa buồn quá ông ạ .Ngày truớc ở truờng Luật có con bé tên Chiêu Hoàng hát bài này .Sinh viên tụi tôi mê mẩn yêu thầm nhớ trộm nó đến tê người
Chép lại Chùa Đàn lúc Bá nhỡ đi mời cô Tơ về hát để mong cậu Út vơi đi nỗi sầu vắng bóng hồng nhan tri kỉ .Mời ông thuởng lãm giọng văn cao kì cốt cách khinh bạc trần đời của người viết bút kí đệ nhất tiền chiến
Sớm ngày sau, sau tuần nước, lại có cơm rượu bưng ra nữa. Cô Tơ xin phép ăn riêng ở nhà ngang. Lúc Cô Tơ trở lên thì Bá Nhỡ đang ăn tráng miệng, nhồm nhoàm nói: “Vậy hôm nào Cô lên được ấp chúng tôi, xin Cô nhất định cho để chúng tôi cho người về đón.”
Cô Tơ cười nhẹ và khoan thai nhắc đúng lại những câu hôm qua đã nói với ông khách. Cô thêm: “Chẳng mấy khi ông lần về đây tìm chúng tôi, thực là quý hoá quá. Không nhận được nhời với ông lên hát trên ấp, thật là phụ cái bụng quý của người tri âm lắm. Nhưng không thể làm sao được. Ông miễn chấp cho.” Bá Nhỡ chào ra về, bụng nghĩ có lẽ Cô Tơ không nhận nhời ngay vì chưa có người kép nào xứng đáng để cùng lên ấp, đi với người đàn kém sợ phí tiếng đi. “Thì ta sẽ làm người kép đó trong một buổi chứ sao. Ta không rõ ngón đàn ngày trước của ông Chánh Thú chồng cô ta ra sao, nhưng Bá Nhỡ này có cầm đến cây đàn đáy thì cũng không đến nỗi là những tiếng bật bông. Rồi xem. Có lẽ ta đánh đàn đáy vào hôm đó. Đỡ được một tay kép ngoài. Cuộc vui sẽ thân mật hơn, Và ý Cậu nhà cũng chỉ muốn ít người thôi.” Trên con đường trở lại Mê Thảo, người quản ấp vui tươi như hôm vừa rồi thấy Cậu Lãnh đòi uống lại.
Một tháng ròng, Bá Nhỡ cho đón một người kép nghiện về ấp để luyện lại ngón đàn đáy, cung đốn thầy đàn quá là phụng dưỡng cha già, chỉ đinh ninh hễ thành thuộc hết cái bí mật của nhà nghề khi đã ghim được rồi, là sẽ hạ sơn đón Cô Tơ mà xóng tơ mình với trúc người, – ít ra là một lần này – để Cậu Lãnh có dịp đầu thai lại vào đời sống.
Mà tập đàn đáy đến như Bá Nhỡ thì tức là cướp cả nghề của kép nghiện đấy. Bá Nhỡ không thèm buông một tiếng tơ nào. Đã bấm đến tiếng đàn nào thì tiếng đàn ấy cứ chín nục đi. Không một chữ nào sượng. Tưởng có đi đàn thờ ở một cửa đình nào, thì ông thần làng lấy giải cũng không bắt được Bá Nhỡ đàn lỗi ở bất cứ khổ nào. Trông Bá Nhỡ thắt cổ chó mỗi lúc nối dây, xinh đáo để. Mà người tỉ mỉ đến thế là cùng. Không một bộ phận cỏn con nào của nhạc khí lôi thôi kềnh càng ấy mà Bá Nhỡ không thuộc. Không nói gì đến cái quá giang cái thú của đàn, đến như cái mõ phím đàn, cái vú đàn, Bá Nhỡ cũng tò mò đến. Thế rồi những ngón đàn như vê, lẩy, chụp, vuốt, nhấn, những tiếng thoảng, những chỗ xoè, Bá Nhỡ đều nhập tâm cả coi cũng như là công việc sổ sách hàng ngày trong ấp tằm.
Bá Nhỡ đi bào lại một cây đàn đáy cũ, thành bằng gỗ trắc đã lên nước, tang bằng gỗ ngô đồng Chiêm Thành. Gỗ mặt đàn in sâu những thương tích của nghề do cái đầu gảy muôn thuở của cao bực tiền chủ đàn đã cẩn mãi vào tang. Bá Nhỡ lìa Mê Thảo, ôm cây đàn cũ ấy về quê Nhộn.
Lần này, gặp Cô Tơ, Bá Nhỡ nói ngay: “Có lẽ Cô sợ không có người đàn nên lần trước, thỉnh Cô, Cô không chịu đi. Lần này tôi đem luôn cả đàn xuống, đàn thử Cô thẩm âm mấy khổ, hễ Cô thấy không đến nỗi sượng lắm, thì Cô nhận lời mời nhé!” Thế là ngồi vặn trục, thử lại dây, Bá Nhỡ đàn luôn.
Tùng tung tếnh, dênh dênh a dênh
Tùng tung tùng tung tùng tếnh tùng tung tụng, tung tùng tếnh tùng tênh tùng tung (xoè)
Tùng tếnh tang tùng tang, tùng tang tếnh tang
Tếnh tênh tang tùng tếnh tênh tang
Tếnh tùng tếnh tênh tang
Tùng tếnh tùng tênh tang (xoè)
Đầu tiên, Cô Tơ còn bỡ ngỡ với những tiếng đàn mà đến mấy năm nay Cô coi như là việc cổ tích đã cất vào cái tủ mọt nào rồi. Ông Chánh Thú chết, Cô liền không cho tai mình nghe bất cứ tiếng đàn nào của người đàn ông nào. Cô chưa hết ngẩn ngơ thì Cô đã phải chú ý đén ngón đàn khuôn của ông khách. Những chỗ buông bắt, sao mà giống cái nghệ thuật ngày xưa của ông Chánh Thú đến thế. Miệng Cô mấp máy, cổ họng muốn dặng hắng, Cô muốn hít hơi cho đầy hai lá phổi. Cánh mũi cô phập phồng nhẹ, Cô muốn hát vo theo những khổ đàn của Bá Nhỡ cứ như thấm mãi vào người. Cô muốn quỳ xuống mà lạy tổ muôn lạy và hối vì đã có ý muốn giải nghệ. Bá Nhỡ để nằm cây đàn xuống giường, đầu dọc đàn đụng vào tà áo người chủ nhà goá. Cô Tơ nhích ra, thở dài.
- Cô có thể cùng đi với tôi lên trên ấp ngay giờ chứ?
- Biết nói thế nào cho phải với ông bây giờ. Chúng tôi cũng chẳng lấy làm cao quý gì cho lắm để ông phải vời đến mấy lần. Ngày trước thì lại chẳng được gặp những bực như ông cho. Tôi không thể nào đi hát được nữa ông ạ.
- Đàn tôi còn non, Cô sợ tôi không ghim nổi chăng?
- Không phải. Đàn ông chín lắm. Nghe đàn của ông, đến người đá cũng phải bật ra tiếng hát. Tôi nói thực đấy ông ạ.
- Vậy sao Cô không chịu nhận nhời mời? Phách, tôi chắc Cô không quên được rồi, dẫu có bỏ lâu ngày đến đâu đi nữa. Hay là Cô chưa được khỏe?
- Thưa ông, tôi không đau ốm gì cả. Thôi ông chịu phiền vậy. Để tôi cho tìm một người bạn tôi ở thôn dưới về ấp hát hầu các ông nghe vậy. Cũng gần đây.
- Nếu Cô không nhận nhờ cho thì Cậu Lãnh chúng tôi cũng không dám phiền đến ai. Nếu Cô ngại điều gì, thì chỉ dám phiền Cô cất công đi cho một lần này thôi. May ra mà Cậu Lãnh tôi khỏi được, thì chúng tôi chịu ơn Cô nhiều lắm.
- Nghe hát, khỏi được! Khỏi gì ạ? Ông nói thêm cho chúng tôi rõ.
Bá Nhỡ liền đem tình cảnh ấp Tháo và bệnh tình chủ ấp kể tường tận cho người đào nương nghe. Cô Tơ lấy làm suy nghĩ quá.
- Thế này ông nhá. Đáng nhẽ thì chúng tôi cũng không nói ra. Vì nó là một câu chuyện kín ở trong nhà, riêng đối với một người đã khuất. Nhưng ông đã đem việc trên ấp mà kể cho chúng tôi nghe, chúng tôi cũng không dám giấu ông về cái tâm sự của tôi nữa. Và khi tôi thuật xong ông nghe rồi, ông đừng nhắc lại chuyện lên hát trên ấp ông nữa nhá!
- Xin Cô cứ kể cho nghe đã.
- Đây là một câu chuyện nhà, tưởng không bao giờ có thể bận đến ta ông. Số là lúc ông Chánh nhà chúng tôi nằm xuống, vợ chồng thương yêu nhau quá mà không làm thế nào để cưỡng lại được mệnh giời, chúng tôi có thề độ với nhau một câu. Là vắng chồng rồi thì thề không uốn một tiếng hát nào cho thiên hạ nghe nữa, trừ phi… trừ phi lại có người nào dám cầm đến cây đàn đáy cũ của chồng tôi mà đàn lên lúc tôi gõ. Lắm lúc nhớ tiếng hát mình quá và lại thêm công việc nhà nhiều khi thiếu sự chi dùng, chúng tôi cũng có ý rời quê lên tỉnh để dọn nhà hát lại. Nhưng cứ nghĩ đến nhời thề đối với cây đàn của chồng mà lại không nỡ, mà lại không dám…
- Tôi ngắt Cô một chút. Thưa Cô, tôi tuy không tài giỏi, bằng ai, nhưng tôi dám đàn vào cây đàn của Ông Chánh Thú. Ít ra là một lần trong đời tôi. Tiếng đàn hay hay không hay là ở ngón đàn của người đánh chứ có phải là của riêng nhạc khí đâu. Nếu có chiếc đàn của ông Chánh đấy, xin phép Cô cho tôi thử một vài khổ, xem nó khó khăn đến thế nào.
- Ông để tôi nói tiếp. Nguyên cây đàn đó hình như có phù chú yểm bùa biếc gì ấy. Tang đàn làm bằng nắp ván thôi cỗ quan tài một người con gái đồng trinh. Hồi còn mồ ma nhà tôi, cái đàn ấy cũng đã sinh ra nhiều chứng lắm rồi. Về sau này, cứ vào những đêm tối giời, thành đổ mồ hôi cứ vã ra như tắm và thùng đàn phát lên những tiếng thở dài và vật mình vật mẩy với bức vách, cứ lủng củng suốt đêm. Thấy thế mãi rồi nó cũng quen đi, chứ mấy lúc đầu, tôi sợ lắm. Vả chăng, vì có sự nhớ thương mà rồi cũng đỡ cái nỗi kinh hãi đi.......
08-09-2013, 02:20 AM
Thợ Điện
Ông Gió ông Kt và các ông khác .Hôm nay đuợc biết có quán cà phê Cộng ở Hà nội tôi thèm đuợc đến đó uống cà phê với các ông quá mà chẳng có cách nào đành gửi các ông một bài thơ nhặt đuợc
“Em ơi! Buồn làm chi?
Anh sẽ đưa em đến Cà Phê Cộng,
Để nhớ lại một thời ta đã sống.
Ta sẽ ngồi trên chiếc ghế vải dù
Làm theo kiểu ghế xích đu
Ngắm những bức tranh một thời khói lửa
Những bức tranh không đâu còn nữa
Ngắm chiếc bàn củ kỹ gỗ nâu
Và ta sẽ nhìn thật lâu
Những cuốn sách đã đi vào dĩ vãng
Những khẩu hiệu đã đi vào quên lãng
Những con người ta đã tôn thờ
Mà nay chỉ còn thấy trong mơ
Mỗi khi ta ngược về quá khứ.
Em ơi! Em bằng lòng chứ?
Ngồi bên anh với tách cà phê
Thấy mình nửa tỉnh nửa mê
Nhấp từng giọt đắng nhớ về ngày xưa.”
Một người có nickname Ghiencafe viết:
“Với một không gian không rộng lắm, nhưng vẫn đủ mang lại cho bạn sự thoải mái. Cộng là sự hoài niệm về một Việt Nam chiến tranh năm nào với ghế vải dù, hay hoa văn của những chiếc chăn Tàu sặc sỡ. Bạn ngồi nhâm nhi ngụm cafe (được pha khá chuẩn, thơm nồng), và… có rất nhiều cái để ngắm: những bức ảnh lịch sử, mô hình máy bay, những dây điện được mắc cách tường bằng những quả sứ nhỏ xíu… tất cả, hết sức giản dị mà sinh động. Những ấn tượng ấy, giúp cho chúng ta nhớ mãi về một thời chiến đấu kiên cường và hào hùng của các thế hệ cha ông..”
Một dân ghiền café khác viết trên tường facebook:
“Bước chân vào quán cà phê, bạn sẽ ấn tượng ngay với không gian xưa cũ của quán, nhưng cũng toát lên vẻ trẻ trung rất xì tin, chẳng thế mà các teen sành điệu Hà thành rất thích chọn Cộng cà phê làm điểm hẹn tán gẫu.
Quán bé như bao diêm, thêm một phần gác khá nhỏ ngồi bệt bên trên. Bức tường để mộc, sơn vôi trắng với đường vân gồ gề, sàn nhà ốp gỗ mộc, bộ bàn ghế nâu trầm cũ kỹ. Trang điểm cho quán là những đồ vật hết sức đơn sơ nhưng rất ấn tượng, nào là mô hình máy bay, những cuộn chỉ cắm trên tường, những con ốc vít điện từ ngày xửa ngày xưa... tất cả tựa như một bức tranh sắp đặt đậm chất teen tinh nghịch
một câu thơ nghịch ngợm, và rất có duyên thành câu "Ngồi im... toàn thắng ắt về ta" của café Cộng!
Nói gì thì nói, đây là câu thơ Yoga, câu thơ Thiền xuất sắc mà chỉ có Cộng mới sáng tạo ra. Tiến lên là “động” mà càng động thì càng tan, chỉ có sự yên lặng tuyệt đối bằng cách ngồi im mới có thể hóa giải mọi thứ tục lụy trên đời. Biết bao nhiêu thiền sư đã theo đuổi lý thuyết này nhưng Cộng là người chuyển đổi hoàn hảo nhất vào một câu thơ được nhiều người biết. Biết, nhưng dĩ nhiên không có gì hay.
Câu thơ khô khan sắt thép không có gì hay ấy qua tay café Cộng bỗng dưng trở thành công án Thiền, và hơn thế nó làm cho người ta mỉm cười, yên ổn với cái tâm không động đậy.
Tuy nhiên không phải ai cũng thích sự thâm trầm ấy,
08-09-2013, 03:27 AM
Aty
Hay quá, tới mức không dám com gì luôn ác ạ.
Hôm nay thua nhiều ván cờ quá, nhưng không thấy buồn chút nào. Học thêm 1 điều là phải cẩn thận đừng để mất quân khơi khơi. Đành phải nói lên lời xin lổi, cho bản thân và đến.....:( .