Năm ngoái còn đi làm năm nay chợt thấy lười quá, những ngày như lá tháng như mây,vi vút tí nữa là hết một đời người thôi làm nữa cũng chẳng để làm gì
Ngồi lại quán cũ mua một tờ báo đọc lăng nhăng như một thói quan khó bỏ mình vẫn không chịu đuợc báo mạng .Thuờng thì truớc khi kết thúc xem bao giờ mình cũng liếc sơ qua mục Obituary (cáo phó ) không phải để tìm bạn bè coi sống thác thế nào mà chính vì những giọng văn chia buồn rất hài huớc ,tếu táo coi chết như là chuyện để giỡn cười
Chợt bắt gặp tên Allen Jacob ,tên giống nhau là chuyện thuờng nhưng nghề nghiệp lại là mục sư quản thủ thư viện ,định thần nhìn kĩ lại lần nữa .Đúng ông rồi ! 40 năm không đủ để quên đi hình nét của một người .Có lẽ hay có thói quen phân tích nên mình nhớ gương mặt người rất lâu ,bạn bè thường đùa Với trí nhớ thế thì ông phải làm cai ngục mới đúng
Bao nhiêu năm cố tìm gặp ông để nói lời cám ơn về món nợ ân tình .Đời người, nợ ân tình là khó trả nhất .Chuyện đã xa xưa cách đây gần 40 năm bây giờ lại gặp nhau trên báo .Trò đùa của số phận thật tai quái !Mắt mình cay xè ...
Khi ấy con đuờng Điện biên phủ bây giờ đuợc gọi là Phan thanh Giản ,đi từ đầu đuờng ngã bảy xuống băng qua Cao Thắng sẽ đến bệnh viện Bình dân đối diện bệnh viện này là Thư viện Menonite Tin Lành ,kế bên thư viện là Truờng Văn học của thi sĩ Nguyên Sa người đã làm thanh niên Sài gòn thuở bấy giờ nức nở với Paris có gì lạ không em ,Áo lụa Hà đông ,Tuổi mười ba những câu thơ tuyệt diệu của ông vẽ nên cái rung động đầu đời
Vẫn hỏi lòng mình là huơng cốm
Chẳng biết tay ai là lá sen
Mình hay ghé lại cái thư viện này học bài vì thích không khí u tịch ,nơi đó lại có xe cháo huyết bên đuờng dành cho người nghèo ,đói bụng băng qua đuờng ăn no cháo với quẩy mà chẳng tốn bao nhiêu
Mục sư Allen Jacob là quản thủ thư viện ,thuờng mình đọc sách đến rất khuya mới về nhiều khi sinh viên về hết mà mình cũng cứ ngồi lì .Mới đầu ông còn nhắc về để thư viện đóng cửa nhưng sau đó ông cứ để mặc mình muốn bao giờ về thì về vì ông sống ở trong đó luôn nên cũng không coi đó là điều bất tiện
Dần dà nó hình thành một tình bạn không lời .Ông cho phép mình cuối tuần cũng đuợc đến đọc sách bù lại mình hay giúp ông sắp xếp lại sách vở ,quét sân ,hai cây vú sữa vào mùa Thu lá rụng thật nhiều có khi ngày phải quét đến ba bốn bận
Ông nói tiếng Việt cực giỏi ngoài ra còn thông thạo một số ngoại ngữ khác .Có cái lạ là những nhà truyền giáo rất giỏi ngoại ngữ .Giỏi thực sự có nghĩa là có thể vận dụng ngôn ngữ đó trong mọi vấn đề cần thiết chứ không phải chỉ để coi sách báo vu vơ
Sinh ngữ chính của mình khi ấy là Pháp văn ,Anh văn kém nên mình coi sách mà không hiểu hay nhờ ông huớng dẫn .Ông rất tận tình và kiên nhẫn đoạn nào dễ ông giảng bằng tiếng Anh cho mình tập nghe ,đoạn khó hiểu hơn ông giảng bằng tiếng Pháp ,doạn khó quá nhất là sách triết học và tôn giáo thì ông giảng bằng tiếng Việt .Mình phục ông sát đất !
Chiều 26 tháng tư bẩy lăm .mình và ông đứng trên cái ban công hình vòng cung lầu một nhìn sang bên kia đuờng ,thời điểm đó bạn bè cũng đã lác đác ra đi vì bố chúng nó làm lớn
Mình cũng ngây thơ chẳng quan tâm gì hết vẫn đến thư viện học như thuờng .Ông đứng trầm ngâm một lát rồi hỏi
-em muốn đi Mỹ với tôi không ? quá ngạc nhiên nhưng mình nói đi sao đuợc còn bố mẹ rồi còn phải đi học nữa chứ
Ông im lặng sau đó móc ví cho mình một trăm ngàn ,thời giá lúc ấy có thể mua đuợc hơn hai luợng vàng ,ông nói tiếp
Đêm nay chúng ta chia tay ,hãy hứa với tôi là em sẽ vặn radio suốt ngày đài Mỹ và đừng đi đâu ra khỏi nhà Nếu em thay đổi ý kiến muốn đi thì chờ khi nào radio phát bài Chúng ta hãy cử hành một lễ giáng sinh trắng lập tức phải chạy hết sức mau tới tòa đại sứ ,người ta không cho em vào thì đưa tấm hình chụp chung với tôi chắc chắn sẽ vào đuợc ,còn đây là chìa khóa thư viện em muốn lấy gì trong này cũng đuợc
Mình mừng quá cầm ngay vì mê sách ở đây lâu rồi ,từ bộ tự điển bách khoa Britanica đến quyển tự điển webster dày cộm phải có riêng một cái bàn để chứa nó , ai muốn tra thì ra đó tra ,sách không di chuyển
Lúc ấy sao mình không thấy buồn chắc vì tuổi trẻ tự nhiên có đuợc mọi thứ mơ ước nên không còn quan tâm đến gì nữa .Sau này mình ân hận mãi vì không nói đuợc một lời tử tế với ông ...Bao nhiêu đêm mình cố hình dung khi gặp lại ông mình sẽ nói gì ....Bây giờ ông đã là thiên cổ ...Vĩnh biệt ông .Mục sư Jacob .Tôi sẽ nhớ ông cho đến ngày cuối trong đời