muốn hỏi bác Lâm một câu tôi nghe và hay nghĩ đến "thú đau thương" có phải cái đau cũng là một cảm giác có thể bị nghiện như rượu và thuốc đắng chẳng hạn? nếu mình có thể cho cái đau là thú vậy mình thể xem cái cô đơn vĩnh cửu là một cái thú không?
Printable View
muốn hỏi bác Lâm một câu tôi nghe và hay nghĩ đến "thú đau thương" có phải cái đau cũng là một cảm giác có thể bị nghiện như rượu và thuốc đắng chẳng hạn? nếu mình có thể cho cái đau là thú vậy mình thể xem cái cô đơn vĩnh cửu là một cái thú không?
Thú đau thuơng theo tôi chắc là niềm tự an ủi thôi bác ạ ,có thú đau thuơng nào hạnh phúc đâu ? Cô đơn vĩnh cửu lại là một trạng thái thăng hoa tột cùng của tâm thức nó gần như một trạng thái thiền định rồi bác ạ
Đó là nhìn sự vật dưới góc độ vô tư như bản thể của chính nó. Thế này thì quá đạt rồi bác ạ ,tuệ tâm bừng mở mới có cái kiến đó thôi
Đúng quá. Mình đi tìm vui mà. Bởi vậy mới thấy mình khùng. Uống cà phê để vui, cuối cùng uống mất vui. Cách đây hơn tháng vào cuối tuần tôi ngồi ăn sáng với vợ yêu quí. Vừa làm xong ly cà phê uống một miếng chép miệng than: "độ rài khó uống được ly cà phê ngon". Vợ hiền nói nhẹ "anh lo tìm ca phê ngon nên ly cà phê mất ngon". Tôi trố mắt nhìn vợ -- Thiền sư nào ở đâu tái sanh đây.
Quán Lú và Dĩ Vãng. Đã đi vào dĩ vãng rồi... bây giờ ngồi Lú và Dĩ Vãng cứ nghĩ vợ hiền ở đâu đó nghiến răng ... mất vui :).
@Bac Lâm Đệ -- bài về cà phê hay quá. Cám ơn nhiều. Thêm một người cô đơn cà phê :).
[Tiếp một chúc về cà phê cức chồn ]
Có đọc về cà phê cức chồn. Tôi chưa thử. Có hai nguồn thông tin. Một là tôi có dip nói chuyên với một đại gia Viêt Nam qua Mỹ chơi, người này có hãng làm cà phê. Họ nói đa số là giả hết (ít nhất là cà phê cức chồn từ VN), người ấy hỏi tôi chồn đâu mà đủ để ăn trái cà phê tiêu hoá để rồi đem xuất cảng. Nghe sao nói viết lại vậy, hư thật ra sao tôi không biết. Hai là có đọc là có người ngoại quốc đã chế ra một loại nước (hoá học) mà khi nhỏ vào ly cà phê sẽ có mùi giống hệt cà phê cức chồn. Không nhớ giá bao nhiêu, vẫn là rât đắc tuy nhiên không phải là không mua thử một lần được.
Em lại nghĩ rằng thú đau thương là có thật, đối với một số ít người! Con người là một giống loài vô cùng phức tạp và khi trí tuệ càng phát triển thì giống người lại càng trở nên phức tạp hơn. Em từng đọc một vài bài viết về những nhân vật trong giới nghệ sỹ bị những đau thương trong tình cảm giày vò tâm can rồi tinh hoa phát tiết, tạo nên những tác phẩm để đời...Rồi dần dần khi trải qua 1 hai lần họ phải lòng với nỗi đau yêu đương và thành ra khó sống thiếu nó trong con đường nghệ thuật. Ví dụ như trường hợp của Alanis Morissette , hay Hàn Mặc Tử của Việt Nam và nhiều nhân vật nữa...
Xét về mặt khoa học tâm lý học ,điều này hoàn toàn có thể lý giải bởi hiện tượng thích ăn đòn và bị hành hạ ở một số người mắc chứng Hoàng Cái khi "giao lưu"...Họ sẽ không đạt được khoái cảm khi không nhận được những đòn roi da bầm da thịt,thậm chí nặng phải đánh cho đến chảy máu...
Vì thế khi nghĩ lại câu nói của Picasso nói : Tất cả những gì bạn có thể tưởng tượng -đều là sự thực. Câu này rất hay,bởi vì không có gì là không thể có.